Chương 222: Ngô Long ác thủ
Tặc Đạo Tam Si
13/02/2016
Bọn Trương Nguyên vừa lên bờ chợt nghe thấy phu khuân vác trên bến tàu nói
chuyện với nhau về chuyện Đổng Tổ Thường đánh chết một sinh đồ, người
bạn của sinh đồ bị đánh chết đấy đang kiện lên quan phủ, còn mẹ và vợ
của người sinh đồ đó đang kêu khóc om sòm đòi đến Đổng phủ để đòi lại
công bằng.
Trương Nguyên giật nẩy mình, vội hỏi bọn họ tên của sinh đồ đó, một người phu khuân vác trả lời:
- Chính là Phạm tú tài, nhà ở phía Hương Hiền Từ.
Hồng Đạo Thái rất thông thuộc Hoa Đình, cũng có kết giao với rất nhiều chư sinh ở Hoa Đình, nói:
- Chẳng lẽ là Phạm tú tài -Phạm Sưởng ở cùng Hương Hiền Từ với Kim Lang Chi huynh.
Trương Nguyên hỏi người phu khuân vác đó:
- Làm sao mà Phạm tú tài lại chết vậy?
Người phu khuân vác trả lời:
- Nghe nói là Đổng Tổ Thường thích một tiểu thiếp của Phạm sinh đồ, liền sai nô bộc xông vào nhà họ Phạm cướp người tiểu thiếp đó, còn đánh Phạm sinh đồ bị thương nữa, Phạm sinh đồ tức giận quá, canh ba đêm hôm qua đã chết rồi.
Một người phu khuân vác khác nói:
- Hôm qua trên bến tàu không phải là xuất hiện một tờ cáo thị với nội dung mắng chửi Đổng hàn lâm ư, nhà họ Đổng đang cho người đi khắp nơi tìm người dán bản cáo thị đó. Có người nói là Phạm tú tài bị Đổng Tổ Thường đánh chết cũng vì có liên quan đến bản cáo thị kia.
Người phu khuân vác này nói có vẻ đáng tin, Trương Nguyên hỏi:
- Bản cáo thị đó đâu?
Người phu khuân vác nói:
- Đã bị người nhà Đổng thị xé đi rồi.
Hồng Đạo Thái nói:
- Chúng ta đến chỗ của Kim Lang Chi huynh đi, để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bọn Trương Nguyên đến Hương Hiền Từ, đúng lúc gặp được Ông Nguyên Thăng và Tưởng Sĩ Kiều từ phía Miếu Thành Hoàng đi tới. Tin tức Đổng Tổ Thường đánh chết Phạm tú tài đã lan truyền ra khắp toàn thành. Hai người Ông, Tưởng nghe vậy cực kỳ hoảng sợ. Giữa trưa hôm qua Phạm Sưởng còn uống rượu cùng bọn họ, làm sao mà mới qua một đêm đã chết rồi, vì thế hai người mang theo mấy tên người hầu tới Hương Hiền Từ này hỏi thăm xem tình hình thế nào.
Ông Nguyên Thăng đi về phía đám người Trương Nguyên, Lục Thao vộ vàng kể lại tình huống gặp gỡ hôm qua với Phạm Sưởng của họ. Hồng Đạo Thái đã từ nhà Kim Lang Chi đi ra, nói rằng Kim Lang Chi đã đến nha phủ Tùng Giang để giải oan cho Phạm Sưởng rồi.
Lúc đang nói chuyện, nghe thấy đâu đó có tiếng khóc, một đoàn mấy người phụ nữ đội mũ tang đã đi tới, đúng là mẫu thân Phùng thị và thê tử Cung thị của Phạm Sưởng cùng với những nữ thân quyến của Phạm phủ, phía sau là người hầu của Phạm thị khiêng theo thi thể của Phạm Sưởng, họ muốn đến Đổng phủ để đối chất.
Trương Nguyên bước lên trước mặt mẫu thân của Phạm Sưởng -Phùng thị, chắp tay thi lễ nói:
- Phạm lão phu nhân, vãn bối là bạn tốt của Phạm huynh. Phạm huynh không may bị giết hại, vãn bối cũng hết sức phẫn nộ. Lão phu nhân tuổi đã cao sức đã yếu, đừng nên đến Đổng phủ đối chất. Nếu có thể nói lý được với Đổng phủ thì đã không phải là Đổng phủ rồi. Cha con Đổng thị cực kỳ hung ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được, vẫn là nên đến quan phủ cáo trạng trước ạ.
Mẫu thân Phùng thị của Phạm Sưởng được hai người vú già đỡ hai bên, khóc thê lương nói:
- Đứa con đáng thương của ta chết thảm, ta nhất định phải bắt cha con Đổng Tổ Thường kia phải đền mạng.
Chống gậy “lộc cộc” tiến về phía trước, thê tử của Phạm Sưởng và một đám người thân thích của Phạm phủ cũng khóc sướt mướt đi theo.
Trương Nguyên thấy khuyên ngăn không được, liền nói với Dương Thạch Hương, Hồng Đạo Thái:
- Dương huynh, Hồng huynh, hai huynh và các sinh đồ của Thanh Phổ hãy đến nha môn phủ Tùng Giang để tăng thêm thanh thế giúp Kim Lang Chi huynh đi. Tỷ phu, huynh cũng đến nha phủ tố cáo đi. Đệ với Đại huynh và Tam huynh, Ông huynh, Tưởng huynh sẽ đi trợ uy cho Phạm lão phu nhân, không để cho người của Đổng phủ xúc phạm đến Phạm lão phu nhân.
Đến phủ nha không cần phải mang theo quá nhiều người hầu. Đám người Lục Thao và Dương Thạch Hương liền để cho mười mấy người hầu đi theo bảo vệ bọn Trương Nguyên.
Thời tiết vô cùng oi bức, cả thành Hoa Đình giống như ở trong một cái lồng hấp lớn, nhiệt nóng bao phủ như bụi nước, ánh nắng mặt trời hừng hực chiếu xuống. Nhưng trên bầu trời lại mơ hồ có mấy tầng mây chồng chất, một trận mưa như trút nước đổ xuống.
Mục Kính Nham vai vác côn, ánh mắt như chim ưng, quét mắt nhìn xung quanh rồi đuổi theo đoàn người, dặn đi dặn lại con gái mình:
- Chân Chân, con bảo vệ Giới Tử không được rời một tấc đấy. Người của Đổng thị rất hận Giới Tử thiếu gia, người của lũ đánh thuê đều rất là lợi hại, con phải giữ vững tinh thần, phòng bị cẩn thận.
Mục Chân Chân xoay người lại, gật đầu nghiêm túc, nói:
- Con biết ạ.
Sau đó theo sát Trương Nguyên.
Khu nhà cao cấp của Đổng Tổ Thường gần Mã Kỳ Tự ở phía tây thành, cách Hương Hiền Từ hơn hai dặm đường. Lúc đoàn nữ gia quyến Phạm thị đến được trước cửa Đổng phủ thì đã có hơn một nghìn dân chúng đi theo vây xem. Liễu Kính Đình đi ra từ giữa đám đông, cao giọng đọc “Hắc bạch truyền”. Người dân bình thường xem không hiểu bài văn “Thư họa khó luận tiếng lòng”, bài “Hắc bạch truyền” này phổ thông dễ hiểu lại nghe hiểu được rõ ràng. Liễu Kính Đình kể cũng có sức cuốn hút rất mạnh mẽ, lại có chuyện bi thương đã xảy ra với Phạm Sưởng làm chứng. Ngày thường Đổng thị làm giàu một cách bất lương, hoành hành ngang ngược ở xã, danh tiếng ở Hoa Đình đã cực kì xấu, lúc này càng sôi trào hơn nữa, dân chúng tụ lại ngày càng nhiều, túm tụm nhau lại ở bên ngoài khu nhà cao cấp của Đổng Tổ Thường.
Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Các vị, Đổng thị và bọn đánh thuê cấu kết, ức hiếp người dân lương thiện, ức hiếp hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ, nếu có người nhà của Đổng thị và người đánh thuê trà trộn vào, lập tức hô lên, không phải sợ hãi. Hôm nay mọi người hãy dùng tất cả sự phẫn nộ của mình, nhìn thấy người nhà của Đổng thị và quân đánh thuê thì đánh ngay.
Đoàn người một trận xôn xao, chợt có người hô:
- Người này chính là người của quân đánh thuê.
Chỉ thấy một người đeo mạng trùm đầu, mặc bộ quần áo màu xanh, gạt đám đông ra để chạy trốn, bị mọi người đuổi đánh, sau gáy bị một hòn đá ném trúng, máu tươi chảy ròng ròng, chạy rất nhanh, chạy thoát được vào bên trong ngôi nhà của Đổng Tổ Thường.
Tên Đổng Tổ Thường đó đã sớm cử người nghe ngóng tình hình nhà Phạm thị, biết được nữ gia quyến của Phạm thị mang thi thể Phạm Sưởng đến trước cổng nhà mình kêu khóc, Đổng Tổ Thường giận dữ quát:
- Phạm Sưởng cũng không phải là chết ở chỗ của ta, y chết bất đắc kỳ tử là do bị cảm nắng, có liên quan gì đến ta đâu. Mụ đàn bà Phạm thị chanh chua đó dám đến đây thì ta sẽ sai người kéo tóc, lột váy bọn họ, khiến cho bọn họ mất mặt.
Thủ lĩnh của quân đánh thuê là Ngô Long và Uông Đại Chùy vội vàng chạy tới, Ngô Long nói với Đổng Tổ Thường:
- Đổng công tử, tên Trương Nguyên kia đã đến Hoa Đình rồi, hắn đang đi cùng nữ thân quyến Phạm thị đến đây gây chuyện đấy.
Đổng Tổ Thường quát to một tiếng, vừa hưng phấn lại vừa phẫn nộ, kêu lên:
- Tên tiểu tử Trương Nguyên đến rồi sao, tốt lắm, lần này nhất định phải giết chết hắn ở đây.
Lại có người của Đổng thị vào báo cáo lại, nói là có hơn một nghìn dân chúng đi theo nữ thân quyến Phạm thị đã đến trước cửa rồi, khí thế hết sức to lớn.
Đổng Tổ Thường cả giận nói:
- Đám điêu dân đó muốn làm gì! Mau sai người đi báo cho quan huyện, bảo ông ta phái thêm nha sai đến đây để bắt đám điêu dân muốn gây rối.
Tên gia nô trước kia của Lục thị là Trần Minh - người đã phản bội Lục thị cũng ở bên cạnh Đổng Tổ Thường, nói:
- Có Trương Nguyên ở đây, chỉ sợ cái chết của Phạm Sưởng không dễ gì bỏ qua được. Nhị công tử phải sớm chuẩn bị thật cẩn thận.
Đổng Tổ Thường cười lạnh nói:
- Nơi đây là Hoa Đình, không phải là Thiệu Hưng, ta mà phải sợ tên tiểu tử Trương Nguyên đó à.
Nói với Ngô Long:
- Triệu tập mấy tên có võ giỏi, xông ra đánh chết Trương Nguyên.
Ngô Long lộ ra vẻ mặt khó khăn, quân đánh thuê bọn họ cũng chỉ là người lăn lộn trên các đường phố thôi, chứ đâu phải là bọn sơn tặc cường hào luôn coi trời bằng vung, chung quy vẫn có việc phải cố kỵ. Bắt bọn họ trước mặt bao nhiêu người phải đánh chết một tú tài, đây không phải là chuyện mà bọn gã dám làm, nói:
- Nhị công tử, Phạm Sưởng bất ngờ chết bất đắc kỳ tử đã gây ra phiền toái không nhỏ rồi, nếu bây giờ đánh chết Trương Nguyên nữa thì Nhị công tử cũng khó mà thu dọn được hậu quả đấy!
Đổng Tổ Thường kêu to:
- Ta không cần biết, ta chỉ muốn tên tiểu tử Trương Nguyên phải chết. Ngô Long, nuôi quân nghìn ngày dùng trong chốc lát, Đổng thị ta đã che chở cho Đả Hành (dùng để gọi cho quân đánh thuê) của các ngươi rất lâu rồi, ngươi tự mình ngẫm lại đi, nếu không có Đổng thị thì Ngô Long ngươi còn có ngày hôm nay không?
Ngô Long cũng cười nói:
- Nhị công tử, đấy là tiểu nhân nghĩ cho Nhị công tử thôi. Nếu đánh chết Trương Nguyên ở trước cửa Đổng thị thì Nhị công tử cũng không tránh khỏi liên lụy. Trương thị cũng là thế lực mạnh ở Sơn Âm, như thế sẽ dẫn đến tranh cãi lớn. Tiểu nhân có một kế, có thể làm cho ước nguyện trong lòng công tử thực hiện được.
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngươi nói xem nào.
Ngô Long nói:
- Nhị công tử cũng biết thủ đoạn của tiểu nhân, chỉ cần để cho tiểu nhân tìm ra điểm yếu trên eo của Trương Nguyên rồi đánh một quyền lên đó, như vậy chỉ ba đến năm tháng hoặc cùng lắm là một năm, tên tiểu tử Trương Nguyên đó sẽ chết không hề để lại dấu vết gì, công tử cứ yên tâm.
Trương Nguyên giật nẩy mình, vội hỏi bọn họ tên của sinh đồ đó, một người phu khuân vác trả lời:
- Chính là Phạm tú tài, nhà ở phía Hương Hiền Từ.
Hồng Đạo Thái rất thông thuộc Hoa Đình, cũng có kết giao với rất nhiều chư sinh ở Hoa Đình, nói:
- Chẳng lẽ là Phạm tú tài -Phạm Sưởng ở cùng Hương Hiền Từ với Kim Lang Chi huynh.
Trương Nguyên hỏi người phu khuân vác đó:
- Làm sao mà Phạm tú tài lại chết vậy?
Người phu khuân vác trả lời:
- Nghe nói là Đổng Tổ Thường thích một tiểu thiếp của Phạm sinh đồ, liền sai nô bộc xông vào nhà họ Phạm cướp người tiểu thiếp đó, còn đánh Phạm sinh đồ bị thương nữa, Phạm sinh đồ tức giận quá, canh ba đêm hôm qua đã chết rồi.
Một người phu khuân vác khác nói:
- Hôm qua trên bến tàu không phải là xuất hiện một tờ cáo thị với nội dung mắng chửi Đổng hàn lâm ư, nhà họ Đổng đang cho người đi khắp nơi tìm người dán bản cáo thị đó. Có người nói là Phạm tú tài bị Đổng Tổ Thường đánh chết cũng vì có liên quan đến bản cáo thị kia.
Người phu khuân vác này nói có vẻ đáng tin, Trương Nguyên hỏi:
- Bản cáo thị đó đâu?
Người phu khuân vác nói:
- Đã bị người nhà Đổng thị xé đi rồi.
Hồng Đạo Thái nói:
- Chúng ta đến chỗ của Kim Lang Chi huynh đi, để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bọn Trương Nguyên đến Hương Hiền Từ, đúng lúc gặp được Ông Nguyên Thăng và Tưởng Sĩ Kiều từ phía Miếu Thành Hoàng đi tới. Tin tức Đổng Tổ Thường đánh chết Phạm tú tài đã lan truyền ra khắp toàn thành. Hai người Ông, Tưởng nghe vậy cực kỳ hoảng sợ. Giữa trưa hôm qua Phạm Sưởng còn uống rượu cùng bọn họ, làm sao mà mới qua một đêm đã chết rồi, vì thế hai người mang theo mấy tên người hầu tới Hương Hiền Từ này hỏi thăm xem tình hình thế nào.
Ông Nguyên Thăng đi về phía đám người Trương Nguyên, Lục Thao vộ vàng kể lại tình huống gặp gỡ hôm qua với Phạm Sưởng của họ. Hồng Đạo Thái đã từ nhà Kim Lang Chi đi ra, nói rằng Kim Lang Chi đã đến nha phủ Tùng Giang để giải oan cho Phạm Sưởng rồi.
Lúc đang nói chuyện, nghe thấy đâu đó có tiếng khóc, một đoàn mấy người phụ nữ đội mũ tang đã đi tới, đúng là mẫu thân Phùng thị và thê tử Cung thị của Phạm Sưởng cùng với những nữ thân quyến của Phạm phủ, phía sau là người hầu của Phạm thị khiêng theo thi thể của Phạm Sưởng, họ muốn đến Đổng phủ để đối chất.
Trương Nguyên bước lên trước mặt mẫu thân của Phạm Sưởng -Phùng thị, chắp tay thi lễ nói:
- Phạm lão phu nhân, vãn bối là bạn tốt của Phạm huynh. Phạm huynh không may bị giết hại, vãn bối cũng hết sức phẫn nộ. Lão phu nhân tuổi đã cao sức đã yếu, đừng nên đến Đổng phủ đối chất. Nếu có thể nói lý được với Đổng phủ thì đã không phải là Đổng phủ rồi. Cha con Đổng thị cực kỳ hung ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được, vẫn là nên đến quan phủ cáo trạng trước ạ.
Mẫu thân Phùng thị của Phạm Sưởng được hai người vú già đỡ hai bên, khóc thê lương nói:
- Đứa con đáng thương của ta chết thảm, ta nhất định phải bắt cha con Đổng Tổ Thường kia phải đền mạng.
Chống gậy “lộc cộc” tiến về phía trước, thê tử của Phạm Sưởng và một đám người thân thích của Phạm phủ cũng khóc sướt mướt đi theo.
Trương Nguyên thấy khuyên ngăn không được, liền nói với Dương Thạch Hương, Hồng Đạo Thái:
- Dương huynh, Hồng huynh, hai huynh và các sinh đồ của Thanh Phổ hãy đến nha môn phủ Tùng Giang để tăng thêm thanh thế giúp Kim Lang Chi huynh đi. Tỷ phu, huynh cũng đến nha phủ tố cáo đi. Đệ với Đại huynh và Tam huynh, Ông huynh, Tưởng huynh sẽ đi trợ uy cho Phạm lão phu nhân, không để cho người của Đổng phủ xúc phạm đến Phạm lão phu nhân.
Đến phủ nha không cần phải mang theo quá nhiều người hầu. Đám người Lục Thao và Dương Thạch Hương liền để cho mười mấy người hầu đi theo bảo vệ bọn Trương Nguyên.
Thời tiết vô cùng oi bức, cả thành Hoa Đình giống như ở trong một cái lồng hấp lớn, nhiệt nóng bao phủ như bụi nước, ánh nắng mặt trời hừng hực chiếu xuống. Nhưng trên bầu trời lại mơ hồ có mấy tầng mây chồng chất, một trận mưa như trút nước đổ xuống.
Mục Kính Nham vai vác côn, ánh mắt như chim ưng, quét mắt nhìn xung quanh rồi đuổi theo đoàn người, dặn đi dặn lại con gái mình:
- Chân Chân, con bảo vệ Giới Tử không được rời một tấc đấy. Người của Đổng thị rất hận Giới Tử thiếu gia, người của lũ đánh thuê đều rất là lợi hại, con phải giữ vững tinh thần, phòng bị cẩn thận.
Mục Chân Chân xoay người lại, gật đầu nghiêm túc, nói:
- Con biết ạ.
Sau đó theo sát Trương Nguyên.
Khu nhà cao cấp của Đổng Tổ Thường gần Mã Kỳ Tự ở phía tây thành, cách Hương Hiền Từ hơn hai dặm đường. Lúc đoàn nữ gia quyến Phạm thị đến được trước cửa Đổng phủ thì đã có hơn một nghìn dân chúng đi theo vây xem. Liễu Kính Đình đi ra từ giữa đám đông, cao giọng đọc “Hắc bạch truyền”. Người dân bình thường xem không hiểu bài văn “Thư họa khó luận tiếng lòng”, bài “Hắc bạch truyền” này phổ thông dễ hiểu lại nghe hiểu được rõ ràng. Liễu Kính Đình kể cũng có sức cuốn hút rất mạnh mẽ, lại có chuyện bi thương đã xảy ra với Phạm Sưởng làm chứng. Ngày thường Đổng thị làm giàu một cách bất lương, hoành hành ngang ngược ở xã, danh tiếng ở Hoa Đình đã cực kì xấu, lúc này càng sôi trào hơn nữa, dân chúng tụ lại ngày càng nhiều, túm tụm nhau lại ở bên ngoài khu nhà cao cấp của Đổng Tổ Thường.
Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Các vị, Đổng thị và bọn đánh thuê cấu kết, ức hiếp người dân lương thiện, ức hiếp hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ, nếu có người nhà của Đổng thị và người đánh thuê trà trộn vào, lập tức hô lên, không phải sợ hãi. Hôm nay mọi người hãy dùng tất cả sự phẫn nộ của mình, nhìn thấy người nhà của Đổng thị và quân đánh thuê thì đánh ngay.
Đoàn người một trận xôn xao, chợt có người hô:
- Người này chính là người của quân đánh thuê.
Chỉ thấy một người đeo mạng trùm đầu, mặc bộ quần áo màu xanh, gạt đám đông ra để chạy trốn, bị mọi người đuổi đánh, sau gáy bị một hòn đá ném trúng, máu tươi chảy ròng ròng, chạy rất nhanh, chạy thoát được vào bên trong ngôi nhà của Đổng Tổ Thường.
Tên Đổng Tổ Thường đó đã sớm cử người nghe ngóng tình hình nhà Phạm thị, biết được nữ gia quyến của Phạm thị mang thi thể Phạm Sưởng đến trước cổng nhà mình kêu khóc, Đổng Tổ Thường giận dữ quát:
- Phạm Sưởng cũng không phải là chết ở chỗ của ta, y chết bất đắc kỳ tử là do bị cảm nắng, có liên quan gì đến ta đâu. Mụ đàn bà Phạm thị chanh chua đó dám đến đây thì ta sẽ sai người kéo tóc, lột váy bọn họ, khiến cho bọn họ mất mặt.
Thủ lĩnh của quân đánh thuê là Ngô Long và Uông Đại Chùy vội vàng chạy tới, Ngô Long nói với Đổng Tổ Thường:
- Đổng công tử, tên Trương Nguyên kia đã đến Hoa Đình rồi, hắn đang đi cùng nữ thân quyến Phạm thị đến đây gây chuyện đấy.
Đổng Tổ Thường quát to một tiếng, vừa hưng phấn lại vừa phẫn nộ, kêu lên:
- Tên tiểu tử Trương Nguyên đến rồi sao, tốt lắm, lần này nhất định phải giết chết hắn ở đây.
Lại có người của Đổng thị vào báo cáo lại, nói là có hơn một nghìn dân chúng đi theo nữ thân quyến Phạm thị đã đến trước cửa rồi, khí thế hết sức to lớn.
Đổng Tổ Thường cả giận nói:
- Đám điêu dân đó muốn làm gì! Mau sai người đi báo cho quan huyện, bảo ông ta phái thêm nha sai đến đây để bắt đám điêu dân muốn gây rối.
Tên gia nô trước kia của Lục thị là Trần Minh - người đã phản bội Lục thị cũng ở bên cạnh Đổng Tổ Thường, nói:
- Có Trương Nguyên ở đây, chỉ sợ cái chết của Phạm Sưởng không dễ gì bỏ qua được. Nhị công tử phải sớm chuẩn bị thật cẩn thận.
Đổng Tổ Thường cười lạnh nói:
- Nơi đây là Hoa Đình, không phải là Thiệu Hưng, ta mà phải sợ tên tiểu tử Trương Nguyên đó à.
Nói với Ngô Long:
- Triệu tập mấy tên có võ giỏi, xông ra đánh chết Trương Nguyên.
Ngô Long lộ ra vẻ mặt khó khăn, quân đánh thuê bọn họ cũng chỉ là người lăn lộn trên các đường phố thôi, chứ đâu phải là bọn sơn tặc cường hào luôn coi trời bằng vung, chung quy vẫn có việc phải cố kỵ. Bắt bọn họ trước mặt bao nhiêu người phải đánh chết một tú tài, đây không phải là chuyện mà bọn gã dám làm, nói:
- Nhị công tử, Phạm Sưởng bất ngờ chết bất đắc kỳ tử đã gây ra phiền toái không nhỏ rồi, nếu bây giờ đánh chết Trương Nguyên nữa thì Nhị công tử cũng khó mà thu dọn được hậu quả đấy!
Đổng Tổ Thường kêu to:
- Ta không cần biết, ta chỉ muốn tên tiểu tử Trương Nguyên phải chết. Ngô Long, nuôi quân nghìn ngày dùng trong chốc lát, Đổng thị ta đã che chở cho Đả Hành (dùng để gọi cho quân đánh thuê) của các ngươi rất lâu rồi, ngươi tự mình ngẫm lại đi, nếu không có Đổng thị thì Ngô Long ngươi còn có ngày hôm nay không?
Ngô Long cũng cười nói:
- Nhị công tử, đấy là tiểu nhân nghĩ cho Nhị công tử thôi. Nếu đánh chết Trương Nguyên ở trước cửa Đổng thị thì Nhị công tử cũng không tránh khỏi liên lụy. Trương thị cũng là thế lực mạnh ở Sơn Âm, như thế sẽ dẫn đến tranh cãi lớn. Tiểu nhân có một kế, có thể làm cho ước nguyện trong lòng công tử thực hiện được.
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngươi nói xem nào.
Ngô Long nói:
- Nhị công tử cũng biết thủ đoạn của tiểu nhân, chỉ cần để cho tiểu nhân tìm ra điểm yếu trên eo của Trương Nguyên rồi đánh một quyền lên đó, như vậy chỉ ba đến năm tháng hoặc cùng lắm là một năm, tên tiểu tử Trương Nguyên đó sẽ chết không hề để lại dấu vết gì, công tử cứ yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.