Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 198: Phá tan môn đình

Tặc Đạo Tam Si

12/02/2016

Kỳ Bưu Giai nói :

- Chắc không sao đâu, chỉ là nhắc nhở Giới Tử huynh phải nhanh chóng đáp đề mà thôi.

Đại Tông Sư và Từ tri phủ, Hầu tri huyện đều đang ở trên công đường nhìn hai người . Trương Nguyên, Kỳ Bưu Giai không tiện nói nhiều, cùng bước lên đại đường nộp bài thi và chờ thi vấn đáp.

Vương Đề Học mấy năm nay chấm thi đã nhiều,

ánh mắt sắc bén, xem lướt nhanh qua trước đề văn tứ thư bát cổ của hai người, rồi nói với Từ, Hầu:

- Chắc chắn đạt.

Đề thi vẫn coi trọng đề tứ thư, tứ thư làm tốt thì có thể trúng tuyển, còn về Ngũ Kinh, đó là đề xác định thứ hạng cao thấp.

Trương Nguyên và Kỳ Bưu Giai lần này bổ sinh đồ là việc trong dự liệu, Từ Thời Tiến và Hầu Chi Hàn đồng loạt nói:

- Chúc mừng lão đại nhân lại vừa cất nhắc hai vị tuấn tú tài giỏi.

Trương Nguyên, Kỳ Bưu Giai mau chóng quì lạy Đại tông sư. Sau này Vương Biên chính là thầy của hai người. Một sĩ tử từ lúc nhập môn đến khi đỗ tiến sĩ, có mười mấy thầy dạy cũng không phải là hiếm.

Vương Đề Học xem bát cổ văn “ Thượng Thư “ của Kỳ Bưu Giai trước, gật đầu nói:

- Văn này rất có sáng tạo, chính đáng và xác thực. Đồng tử mười ba tuổi có thể suy nghĩ như vậy đúng là hiếm có, hiếm có.

Kỳ Bưu Giai rất kì vọng thầy Đại Tông sẽ chọn gã là án thủ ngay tại đó nhưng lại thấy thầy để bài thi của mình sang một bên rồi xem văn bát cổ “ Xuân Thu “ của Trương Nguyên, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Vương Đề Học là bậc thầy nghiên cứu “ Xuân Thu “ , đã có ba cuốn “Xuân Thu định chỉ”. Trương Nguyên từng đọc rất kĩ, sách là do Vương Anh Tư mượn của ông ta, vì vậy đề “ Xuân thu “ của cuốn “Tang hi bá gián quan ngư” này Trương Nguyên làm rất chặt chẽ, khảo cứu và dẫn chứng tinh tường, bút pháp mượt mà cứng cáp. Vương Đề Học nhìn mà liên tiếp gật đầu, sau khi xem xong vẫn chưa thỏa mãn, liền thảo luận với Trương Nguyên về “ Xuân Thu “ .

Vương Đề Học nói:

- Những người có thành ý xem “ Xuân Thu “ , là có tấm lòng chính danh và lương thiện, từ hai câu “lấy nghĩa chính danh” của nó là thấy được tư tưởng chính của “ Xuân thu “ .

Trương Nguyên đáp:

- Những gì thầy thấy được rất đúng, đọc kinh phải vì sự việc mà thấy được nghĩa, nhưng sự việc chẳng qua chỉ là cái lệ, nhấn mạnh ở cái nghĩa chứ không phải ở sự việc, nghĩa là gì? Sự việc là thiện tâm của bậc thánh nhân, còn nghĩa là đại pháp của bậc thánh nhân.

Vương Đề Học cảm thấy những gì Trương Nguyên đã thấy rất hợp với mình, nói chuyện rất tâm đắc, lần lượt từ việc chơi từ, phân biệt nghĩa, dùng kinh nghiệm từng trải đề bàn về “ Xuân thu “ , Trương Nguyên ngẫu nhiên nói thêm vào mấy câu, vừa có thể nêu rõ những nét chính của vấn đề, nhưng lại không làm sai lệch ý nghĩa, không phải là người hiếu học có suy nghĩ sâu xa thì không thể nói được những lời ấy. Vương Đề Học rất tán thưởng, coi trường thi này như giảng đường “ Xuân thu “ , lão râu bạc phất phơ, luận đàm thoải mái về “ Xuân thu “ .

Kỳ Bưu Giai đứng một bên thấy vô vị, còn vài thí sinh khác đang chờ Đại Tông sư hỏi vấn đáp, nhưng Đại Tông sư đang rất có hứng nói chuyện, căn bản là không rảnh để ý tới bọn họ. Một đồng sinh trong số họ cao giọng nói:

- Thầy Đại Tông, bản kinh của học trò cũng là “ Xuân thu “ .

Vương Đề Học có chút không vui liền nói:

- Nếu ngươi cũng nghiên cứu về “ Xuân thu “ vậy ta hỏi ngươi, giáng tội cho Văn Khương là vu trách nhiệm của họ cho Trang Công- luận này có xác thực không?

Đây không phải là câu hỏi dễ trả lời, nếu không rõ Xuân thu tam truyện như lòng bàn tay và thông hiểu đạo lí thì sẽ không trả lời được. Tên đồng sinh đó ấp úng, mặt đỏ bừng.

Vương Đề Học chuyển ánh mắt đến mặt Trương Nguyên, cằm hơi giương lên, nói:

- Trương Nguyên, ngươi trả lời đi.

Trương Nguyên suy nghĩ chốc lát, rồi trả lời:

- Văn Khương giết chồng, Ai Khương giết con, tội không giống nhau. Chế độ pháp luật của Xuân Thu coi trọng 'Lũ thư bất húy' (sách vở lặp lại nhiều lần không bị cấm kỵ), Trang Công tuy quên việc hôn sự, nhưng vụ án Tôn Chu đang còn đó, đại để thư pháp “ Xuân Thu “ , hoặc trọng câu dưới, hoặc trọng câu trên, không cần thiết phải câu nệ riêng câu nào.

Tên thí sinh không đọc “ Xuân thu “ hoặc là đọc một cách hời hợt kia, nghe mấy câu của Trương Nguyên đúng là như vịt nghe sấm nhưng xem bộ dạng thầy Đại Tông gật đầu, thì cũng biết là Trương Nguyên trả lời rất hay.

Chính lúc này, bỗng nghe được một tiếng nổ vang, mọi người trên công đường mới đầu còn tưởng tiếng pháo mở cửa thả tên đứng đầu bảng, sau mới nghe ra tiếng xào xạc, hóa ra là tiếng mưa rơi. Lúc này những thí sinh ngồi ven lều thi thì thảm rồi, không thể viết văn, phải che bài thi để không bị mưa ướt, chữ viết bị nhòe là bài thi sẽ không còn giá trị nữa.

Trận mưa này gần nửa canh giờ mà vẫn không chịu ngừng, cũng may đã có hơn hai trăm thí sinh nộp bài. Sau khi Vương Đề Học thị sát trường thi, đồng ý cho những thí sinh ngồi bên mép dời vào chỗ trống để cuộc thi có thể tiến hành bình thường.

Đầu giờ Thân, Trương Nguyên cùng Kỳ Bưu Giai và hơn hai trăm thí sinh đợt đầu ra khỏi Long Môn. Vẫn đang mưa to, những chiếc đèn lồng chân cao xếp dày đặc như sao sa lúc canh năm ở quảng trường bên ngoài lều thi bây giờ đã trở thành những chiếc ô giống như những cái nấm hiện ra sau cơn mưa trong rừng, chỉ thấy ô che không thấy người. Tiếng mưa rơi ào ào như trút nước.

Kỳ thi đạo hôm nay đúng là nhiều cái không như ý, lúc bị lục soát khi vào trường thi thì trí thức không được trọng dụng, lúc thi lại bị ghi tên. Bây giờ lại gặp mưa to, từ lều thi đi đến Long Môn khăn áo của Trương Nguyên đã bị ướt hết nên cũng không vội tìm chỗ trú mưa, hắn kéo giỏ thi nhìn xung quanh, trước mắt tối sầm lại, một cây dù lớn bằng giấy dầu che trên đầu hắn, tiếng Mục Chân Chân nhanh nhẹn nói:

- Thiếu gia thi xong rồi ạ!

Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn, gương mặt tinh khiết như trái dưa mới hái của Mục Chân Chân gần trong gang tấc. Vì gần nên Trương Nguyên có thể nhìn rõ những hạt mưa li ti dính trên đầu lông mày tinh mịn của Mục Chân Chân, đôi mắt mở to, ẩn chứa sự vui mừng thuần khiết. Ô ở bên cạnh rất nhiều nên Mục Chân Chân cố giơ cao ô lên, miếng vải bồi Tùng Giang màu đen hơi nhỏ kia bó chít vào ngực, duyên dáng nhô lên.

- Đây là nữ tỳ nhà ai vậy, thật là không hiểu chuyện, cố mà chen lên, chen lấn đến nỗi không đứng thẳng được!

Bên cạnh có người trừng mắt nhìn Mục Chân Chân, lên tiếng chỉ trích, người này chắc hẳn cũng đang đón thí sinh nào đó ra khỏi trường thi. Mục Chân Chân và Vũ Lăng vốn chờ bên Long Môn, thấy Long Môn vừa mở, Mục Chân Chân đã tìm Trương Nguyên không hề chớp mắt. Thấy Trương Nguyên đội mưa đi đến bên hàng rào trúc, bộ dạng toàn thân ướt nhẹp, Mục Chân Chân vội vã ra sức chen tới. Tuy Mục Chân Chân nhanh nhẹn nhưng mưa này lại còn mở ô, không tránh khỏi có chút cản trở.

Mục Chân Chân mặt đỏ bừng, một tay giơ lên cao, nhất thời không biết nên nhận lỗi như thế nào, Trương Nguyên đứng dưới ô chắp tay thi lễ nói với người kia:

- Xin lỗi, xin lỗi, mưa to quá, vô ý va phải các hạ, xin thứ lỗi, thứ lỗi.

Người đó định thần nhìn lại, chuyển giận thành vui nói:

- Hoá ra là Trương công tử, Trương công tử lần này nhất định là trung học rồi, có thấy khuyển tử Lã Văn Chiêu không?

Người nhận ra Trương Nguyên nhiều, Trương Nguyên lại không nhận ra người này, nói:

- Lệnh lang còn đang làm văn, đợt đầu vẫn chưa ra, thì chắc chắn sẽ ra đợt hai. Lần này cũng chắc chắn là đỗ trung học rồi.

Tay phải hắn nhẹ ôm eo của Mục Chân Chân, nói:



- Chúng ta mau về nhà đi, ta bị ướt từ đầu đến chân rồi.

Mục Chân Chân cảm giác bàn tay mơn trớn da thịt đằng sau lưng, thoáng chốc cảm thấy căng thẳng, dường như muốn ngăn lại, nhưng lại không làm được.

Lúc này Vũ Lăng mới chen đến, vóc dáng nhỏ gầy nếu mở ô thì sẽ không thể chen tới được, đành gập ô mà chen qua, nó lau nước mưa trên mặt, nói lớn tiếng:

- Thiếu gia, thiếu gia Tông Tử của Tây Trương lúc trước nói chờ người ở tửu lầu phố Thập Tự để uống rượu, mời thiếu gia ra khỏi trường thi thì đến đó.

Trương Nguyên cười nói:

- Bộ dạng ta thế này thì làm sao mà đi được.

Thấy Mục Chân Chân đúng là chỉ lo che ô cho hắn, nửa bên người mình thì đang dầm mưa liền giơ tay ra đẩy ô về phía Mục Chân Chân, nói:

- Không cần che cho ta, dù sao thì ta cũng ướt rồi. Sao hai người không mang thêm ô đi?

Vũ Lăng nói:

- Vốn mang thêm một cái ô nhưng Trương Định Nhất thiếu gia mượn đi rồi.

Trương Nguyên cũng không mở ô, cất bước đi. Vũ Lăng dù sao cũng bị ướt mưa rồi, kẹp lấy ô, cười hì hì rồi đi theo sau thiếu gia.

Ra khỏi trường thi chật chội, Trương Nguyên hét lớn một tiếng:

- Chạy.

Cũng giống như năm ngoái gặp mưa to ở Hồ Tâm đảo - Thương Đào Viên, hắn và Vũ Lăng nhanh chân chạy, ô đều bị gió thổi lật ngược ra. Chủ tớ ba người chạy một hơi đến dinh thự Trương Đông, vẫn chưa vào cửa rào trúc, bỗng nghe được tiếng kèn Xô-na, tiếng chiêng đồng, thấy một đám nhạc công đang ở trước cửa đi ra, diễn tấu sáo và trống trong mưa, tiếng chúc mừng đồng loạt. Hoá ra đám nhạc công này vì trong trường thi quá đông, tìm người không dễ, biết Trương Nguyên chắc chắn đỗ, lại cách gần nên đứng ở cổng lớn chờ Trương Nguyên.

Trương Nguyên lắc đầu cười, nhóm kèn này ăn chắc hắn rồi. Đây là lần thứ năm báo hỉ rồi.

Người hầu mà Thương Chu Đức phái tới cũng đứng ở cửa chờ tin tức của Trương Nguyên, được tin Trương công tử thi cử thuận lợi, người hầu nhà họ Trương này vội đội nón lá tre trở về Hội Kê báo tin.

Hai huynh đệ Lý Thuần, Lý Khiết thích nhất thổi kèn, đang ở một bên lớn tiếng nói:

- Thổi nhiều vào, ta thổi, thổi lâu một chút, thổi thật lâu vào.

Mục Chân Chân đến nói:

- Thiếu gia, nước chuẩn bị xong rồi, mau đi tắm rửa đi, phu nhân lo thiếu gia bị cảm lạnh đó.

Trương Nguyên vội vàng vào tắm rửa, Mục Chân Chân giúp hắn dùng khăn lau khô tóc sau đó chải đầu. Nghe được nhóm nhạc công ở tiền viện vẫn đang diễn tấu ầm ĩ, Mục Chân Chân mím môi cười nói:

- Hai vị thiếu gia Lý Thuần, Lý Khiết không cho nhóm nhạc công này đi.

Trương Nguyên đầu chải gọn gàng, tóc búi tròn, đội lưới trùm, mặc quần áo màu xanh da trời, trên chân là đôi giày nhạt màu, vẻ mặt hồng hào. Mục Chân Chân nhìn thiếu gia đứng trước mặt mình mà cảm thấy hơi thẹn thùng. Vóc dáng của thiếu gia từ năm ngoái đến nay phát triển cực nhanh, đã cao tương đương nàng rồi. Tháng trước lúc ở hiệu may, thiếu gia dùng thước đo quần áo để đo chiều cao thì đúng năm thước, lúc đó còn nói thầm một câu “năm thước chính là một mét bảy”. Mục Chân Chân không biết “một mét bảy” là nghĩa gì, chỉ là cảm thấy năm nay hình như nàng không cao lên nữa, chắc chắn bị thiếu gia vượt qua rồi. Ừ, vượt qua mới tốt,

Trương Nguyên đi gặp mẫu thân và tỷ tỷ với tinh thần thoải mái. Trương Nhược Hi cười nói:

- Tiểu Nguyên, mau đuổi đám người đó đi, sắp điếc hết cả tai rồi. Sao lại nghe theo hai tên ngốc đó, chúng nghe không chán đâu.

Trương Nguyên lấy ba tiền đuổi đám nhạc công kia đi. Lý Thuần, Lý Khiết còn không nghe, Trương Nguyên nói chờ qua hai ngày nữa để bọn họ đến thổi, thì hai anh em lúc này mới thôi.

Vũ Lăng đi vào, nói:

- Thiếu gia, Năng Trụ nói rằng Tông Tử công tử và Tam công tử đều đang chờ thiếu gia ở tửu lầu phố Thập Tự đó.

Trương Nguyên đi vào nói với mẫu thân một tiếng, dẫn theo Vũ Lăng đi dự tiệc, thấy ngoài đại huynh Trương Đại và tam huynh Trương Ngạc ra, anh em Kỳ Bưu Giai và Kì Dịch Viễn cũng có ở đó, còn có cả Chu Mặc Nông.

Trương Ngạc cười nói:

- Giới Tử đệ, Hổ Tử nói đệ đỗ án thủ thi đạo là không còn nghi ngờ gì nữa rồi, đệ phải mời một bàn hoa tửu mới được.

Trương Nguyên nói:

- Thầy Đại Tông chỉ nói nhận đệ với Hổ Tử, chứ chưa chọn án thủ.

Kỳ Hổ Tử còn có chút rầu rĩ không vui, nói:

- Thầy Đại Tông đối với huynh và đối với thí sinh khác hoàn toàn khác nhau, huynh không phải án thủ thì ai là án thủ!

Trương Nguyên nói:

- Thiệu Hưng có tám huyện mới thi được một huyện, thầy Đại Tông sao có thể chọn án thủ qua loa được.

Trương Ngạc cười nói:

- Hổ Tử chớ có tranh giành án thủ với Giới Tử nữa, để Giới Tử lấy cái chức tiểu Tam Nguyên cũng dễ nghe một chút.

Tất cả mọi người đều bị Trương Ngạc nói cho cười rộ hết cả lên, Chu Mặc Nông nói:

- Hoa tửu này thì Trương Giới Tử nhất định phải mời, đừng tiết kiệm tiền cho hắn, hôm nay thì thôi, đến Hàng Châu, đến Nam Kinh thì hãy bảo hắn mời. Cựu viện danh kỹ, một bữa hoa tửu có đến mấy chục lượng bạc, đến lúc đó sắc mặt Trương Tam Nguyên chắc chắn vàng như màu đất.

Trương Đại lại nói:

- Danh kỹ yêu tài tử, có lúc không mất một phân bạc nào cũng có thể được no say vui vẻ đấy, cái đó phải xem bản lãnh của Giới Tử đệ rồi.

Hôm nay Trương Ngạc vô cùng phấn khởi, cứ như y trúng tiểu Tam Nguyên vậy. Vừa hỏi mới biết tổ phụ Trương Nhữ Sương đã đồng ý nạp giám cho y, nếu thuận lợi thì cuối tháng sau có thể đến Quốc Tử Giám- Nam Kinh học, mà Trương Đại làm cống sinh cũng sẽ cùng đi. Nho học Sơn Âm hàng năm đều có một suất cống sinh. Suất cống sinh năm nay dành cho Trương Đại, Trương Nhữ Sương cũng đã xét tới Trương Đại muốn đi Nam Kinh nên mới nạp giám cho Trương Ngạc, nếu không sao đồng ý cho Trương Ngạc một mình càn quấy ở ngoài được.

Trương Ngạc nói:



- Nghe nói án thủ thi đạo cũng có thể do Đề Học quan tiến cử vào Quốc Tử Giám học, Giới Tử, đệ lần này nhất định phải đoạt án thủ đấy.

Trương Nguyên cười nói:

- Đệ tận lực rồi, có thể là án thủ hay không thì phải xem ông trời, cho dù không phải án thủ đệ cũng có thể đi Nam Kinh, đệ đến môn hạ Tiêu Thái Sử học cũng không kém Quốc Tử Giám mà.

Kỳ Bưu Giai thấy huynh đệ họ Trương nói năng sôi nổi, liền nói:

- Tháng sau ta đi thư viện Đông Lâm học, Khải Đông tiên sinh có thư đến bảo ta bái môn hạ Cảnh Dật tiên sinh.

Trương Nguyên nói:

- Thư viện Vô Tích Đông Lâm, vậy chắc chắn phải đi chiêm ngưỡng rồi.

Hắn thầm nghĩ:

- Cao Phàn Long là người đứng đầu Đông Lâm, nhất định phải thăm hỏi, nghe cao kiến của người ta.

Cuối giờ Dậu, rượu hết người tản mát về hết, Trương Nguyên quay về nhà, sau khi rửa mặt, chuẩn bị ngủ, Vũ Lăng đi vào nói:

- Thiếu gia, có một chuyện quên báo cho thiếu gia biết, bên ngoài trường thi hôm nay, Vương Nhị tiểu thư cũng luôn đứng chờ ở đó.



Mùng chín tháng tư là thời gian mà đồng sinh của Hội Kê tham gia thi đạo. Trương Nguyên ung dung đi Hội Kê thăm hỏi Vương Bính Lân, tên gác cổng lại nói rằng đại công tử đi làm lẫm bảo cho người ta rồi. Lúc này Trương Nguyên mới nhớ ra Vương Bính Lân là lẫm sinh của huyện học Hội Kê. Nếu Vương Bính Lân đã không ở quí phủ, thì trong nhà chỉ có đàn bà và trẻ em, đương nhiên là hắn không tiện vào, nên để lại một tấm thiếp rồi về.

Ngày hôm sau, Vương Bính Lân đến Sơn Âm thăm Trương Nguyên, lấy hai quyển chế nghệ thi đạo của Trương Nguyên mang về, ắt là Vương Anh Tư muốn xem.

Hơn mười ngày từ sau hôm đó, Trương Nguyên ngoài đọc sách, học chữ ra thì là thưởng trà và bình luận văn học cùng đại huynh Trương Đại và đám người Chu Mặc Nông. Việc thi cử của 8 huyện phủ Thiệu Hưng đã kết thúc, Vương Đề Học và học giáo phủ Thiệu Hưng cùng giáo thụ 8 huyện đóng cửa chấm bài thi. Hơn hai nghìn sáu trăm đồng sinh đều ở lại Phủ Thành chờ tin tức. Số đồng sinh này rất đông, ngoài việc chờ yết bảng ra thì không có việc gì cả, không ít đồng sinh phẩm chất thấp kém đã kéo bè cánh chơi bời, ỷ nhiều người, sau khi uống rượu uống trà ở tửu lầu cũng không trả tiền, có kẻ còn xông vào nhà chứa chơi gái quỵt tiền, nhất thời hai thành Sơn Âm, Hội Kê trở nên rối loạn xấu xa.

Sáng ngày hai mươi ba tháng tư, Trương Ngạc đến tiểu lầu ở vườn sau nói với Trương Nguyên:

- Giới Tử, đệ xem xem, những người đọc sách thánh hiền, viết văn bát cổ đều có những phẩm tính gì thế này, chả khác gì mấy loại lưu manh. Hôm qua ta gặp một đám đồng sinh ăn không ở tửu lầu, còn đánh chửi tiểu nhị ở tửu lầu đó, ta thấy thế tức quá, liền ra lệnh cho Năng Trụ và Phùng Hổ đánh cho đám đồng sinh đó một trận, đám ngu xuẩn còn nói bọn nó là đồng sinh, ta nói ta đánh chính là đồng sinh.

Trương Nguyên cười nói:

- Con sâu làm rầu ngồi canh ở đâu mà chả có, có loại đồng sinh làm xằng làm bậy đó thì cũng có đồng sinh phẩm hạnh cao thượng như đệ vậy, đừng vơ đũa cả nắm.

Hai người dựa vào lan can lầu xem nước sông Đầu Lao gần ngay trước mắt, thấy bên Tây Trương có nữ tỳ xinh đẹp thân hình thon thả đi tới, đi qua cây cầu Thạch Củng tới tiểu lầu bên này, Trương Ngạc “ha” một tiếng nói:

- Đây là Liên Hạ, Giới Tử còn nhớ chuyện bảo vật hay không?

Liên Hạ đến bên này, đưa một phong thư cho Trương Nguyên, là phụ thân của Trương Nguyên- Trương Thuỵ Dương từ phủ Khai Phong Chu Vương gửi thư về thông qua dịch trạm. Trương Nguyên mở thư đọc, phụ thân trong thư nói Chu Thân Vương vẫn chưa về Khai Phong vì Phúc Vương tháng ba về Lạc Dương. Hoàng Đế lệnh cho Chu Thân Vương đưa Phúc Vương đi Lạc Dương. Vì thế, Chu Vương phải cuối tháng năm mới có thể về Khai Phong, nếu Trương Thuỵ Dương từ quan về Sơn Âm ít nhất cũng phải sau mùa thu mới được.

Phụ thân lần lữa không thể trở về khiến Trương Nguyên có chút phiền muộn, nhưng từ lá thư của phụ thân hắn có thể biết được Phúc Vương cuối cùng cũng rời kinh, các quan triều đình lại một lần nữa chiến thắng ý chí của Hoàng Đế, Chung Thái Giám ắt cũng biết chuyện này.

- Thiếu gia, thiếu gia, xảy ra chuyện rồi, có một đám người đến, tay cầm gậy gỗ, đập nát cửa rào trúc nhà ta.

Đại Thạch Đầu lau mồ hôi, chạy như bay tới báo cho Trương Nguyên.

Trương Ngạc giận tím mặt, quát tên người hầu:

- Mau quay về gọi thêm người đến, cầm gậy đến đây, mau!

Phúc Nhi chạy nhanh như chớp, tỳ nữ Liên Hạ cũng vội vàng về Tây Trương để báo tin cho đại lão gia.

Trương Ngạc hỏi Trương Nguyên:

- Chắc hôm qua những tên đồng sinh bị ta đánh đã tìm lầm cửa, tìm đến chỗ đệ để đánh. Đến đúng lúc lắm, giờ mà không đánh gẫy chân bọn chúng không được.

Từ lầu nhỏ ở vườn sau đến cổng rào trúc ở tiền viện cách chừng hai mươi trượng. Trương Nguyên nghe được tiếng trống vang trời ở tiền viện, còn có tiếng pháo và súng tam nhãn đang bắn, nhưng lại không nghe được tiếng đánh chửi liền hỏi Đại Thạch Đầu:

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy, đám người đó nói những gì?

Đại Thạch Đầu nói:

- Không nói gì cả, vừa đến là đập cửa rào trúc của chúng ta luôn.

Trương Nguyên và Trương Ngạc từ bên cạnh vườn sau vây quanh nhà ngói mà đám người hầu ở chạy nhanh đến tiền viện. Bên giếng nước không có người, mọi người đều chạy đến tiền viện hết rồi. Mục Chân Chân chạy tới, nét mặt rạng rỡ, nói lớn tiếng:

- Thiếu gia, trúng rồi, trúng rồi, trúng tam án thủ rồi.

Tình thế thay đổi hoàn toàn thế này, phá cửa sao lại chuyển thành báo hỉ? Trương Nguyên mừng khỏi nói, thi huyện, thi phủ, tiểu Tam Nguyên, thật là không dễ dàng, hỏi:

- Tại sao lại đập cửa?

Mục Chân Chân vui sướng nói:

- Nói là sửa cổng, có cả thợ đá, thợ mộc theo sau, dẹp cửa rào trúc đi, muốn xây cổng tường mới.

Trương Ngạc bật cười ha hả:

- Thì ra là thế, làm cho ta và Giới Tử giật mình.

Trương Nguyên cười nói:

- Đám thợ này sao lại hống hách như vậy, có kiểu ép người ta xây cửa tường như thế sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lẳng Lơ Tao Nhã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook