Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 171: Phách phá ngọc

Tặc Đạo Tam Si

12/02/2016

Trời đã tối dần, mấy ngọn đèn màu xanh trong nhã phòng của tửu lầu sáng chói lọi, rượu đầy bàn.

Mùi hương quen thuộc lan tỏa, bảy người bọn Trương Nguyên, Trương Ngạc, Phạm Trân…, ai cũng có một kĩ nữ hầu rượu. Vũ Lăng Xuân mặc áo dài màu hồng nhạt thấy Trương Tam công tử muốn nàng hát Quỉ lãng ngô ca liền cười hì hì, tự lấy một chiếc đàn tam huyền ra, nói:

- Nô gia xin hát hai khúc Quải Chi.

Ôm đàn tam huyền

- Tang tang tính tình

Gẩy vài cái, đàn kêu tính tình, hát rằng:

- Bàn ủi mà ủi không ra đôi mày nhăn, cây kéo cắt không đứt nỗi buồn phiền trong lòng ta. Thêu hoa, thêu không ra cúc uyên ương. Hai bên đều có ý, nhân tiền khó hạ thủ. Chắc là nhân duyên của ta, chàng ơi, chờ tâm nhi.

Trương Ngạc cười nói:

- Khúc này hay, mắt thấy là động lòng xuân rồi, lại đi, lại đi. Động lòng xuân là có chuyện tốt rồi.

Vũ Lăng Xuân kia liền hát:

- Tiếu oan gia, muốn giết ta, hôm nay vừa mới đến. Mừng vui quá đỗi, cứ để cả quần áo ôm lấy nhau. Cả người nàng đều rất xinh đẹp, ôm một cái, sầu đều tan biến, ôm một cái, buồn đều tiêu tan.

Không thể không cùng gối cùng giường. Ta đứng bên cạnh cũng được.

Trương Nguyên vui vẻ:

- Hay, **, rất giàu tình cảm, chỉ đứng xem thì giải nhiệt thế nào, có bài nào lẳng lơ chút không, hát một khúc ta thưởng ba lượng tiền.

Lúc này, sáu kĩ nữ kia ai cũng đều tranh lên hát trước, Trương Ngạc cười nói:

- Từng người một, bổn công tử hôm nay làm ban giám khảo, bình luận xem các nàng ai hát hay. Tiểu Vũ, nàng đã hát hai khúc rồi, để họ hát trước đi.

Trương Nguyên nghe Trương Ngạc gọi Vũ Lăng Xuân là Tiểu Vũ, không khỏi bật cười, Mục Chân Chân đứng sau hắn cũng không nhịn được cười.

Sáu kĩ nữ, tất cả đều khoe giọng hát, cô này chưa hát xong cô kia đã hát. Người này là “ khúc ước tình, hẹn vào lúc hoa nở”, người kia là “tiếu oan gia kéo thiếp bên ngoài cửa sổ, cắn trọn má hồng của thiếp, hai tay thì cởi đai áo thơm. Ca ca, chờ một chút.”

Đám Phạm Trân, Ngô Đình cũng 40-50 tuổi, già rồi, uống mấy chén rượu Lão Đàn Tô Châu xuống bụng, chỉ có khúc sơn ca diễm khúc lọt tai. Ai cũng mặt đỏ tai nóng, lão phu tán chuyện, người trẻ tuổi thì điên cuồng, sờ sờ bóp bóp kĩ nữ hầu rượu. Chiêm Sĩ Nguyên bình thường nhìn khá nghiêm túc, lúc này lại mượn men rượu, đầu rúc xuống đáy bàn. Tại sao? Thưởng thức chân nhỏ. Mục Chân Chân nhìn thấy thẹn thùng, không dám nhìn nữa, cúi đầu nhìn cái ót của thiếu gia. Thiếu gia ngồi đoan chính, uống rượu chỉ là uống rượu, thiếu gia không giống bọn họ. Trương Nguyên đứng dậy đi dặn tiểu nhị rang một bát to cơm rang trứng, một bát nhỏ canh thịt, tiểu nhị vội vàng đi. Chưa đến một khắc, khay bằng nước sơn được bưng lên, Trương Nguyên dặn Mục Chân Chân:

- Chân Chân, ăn cơm đi.

Sau đó liền ngồi xuống uống rượu nghe diễm khúc. Hắn tuy không giống Trương Ngạc, Chiêm Sĩ Nguyên phóng túng thanh sắc như vậy nhưng đối với thanh sắc cũng không phản cảm, nhìn nhìn, cười cười, cũng rất là thú vị, đây mới chính là cuộc sống mà.

Dựa vào một góc nhã phòng còn có một chiếc bàn vuông nhỏ là để dành cho khách chơi cờ và chơi bài. Mục Chân Chân đang ngồi ăn cơm trên chiếc bàn đó, làm cho người hầu Năng Trụ và thằng nhóc Phúc Nhi đứng đằng sau nhìn mà nuốt nước miếng. Họ theo tam thiếu gia ra ngoài dự tiệc, trước nay đều là ăn những thứ cơm thừa rượu cặn, nào có giống như Giới Tử thiếu gia gọi hẳn cơm rang trứng và canh thịt cho riêng tì nữ như thế này.

Người hầu Năng Trụ thành thật, chỉ có suy nghĩ ngưỡng mộ chứ không có gì khác, thằng nhóc Phúc Nhi khá là dung tục thì nghĩ thầm rằng:

- Nghe nói Mục Chân Chân này có võ nghệ. Bây giờ là tùy tùng bên cạnh Giới Tử thiếu gia rồi, chắc hẳn đêm hầu hạ tốt thì thiếu gia mới sủng cô ta như vậy.

Thiếu nữ đọa dân- Mục Chân Chân không ngờ mình còn có ngày được người khác hâm mộ tới ghen ghét. Nàng cảm thấy thiếu gia đối với nàng đúng là quá tốt, nàng nên làm thế nào đây, tim lại không thể móc ra được?

Lại đến lượt Vũ Lăng Xuân hát, nàng tự gảy đàn tam huyền hát:

- Dưới ánh đèn nhỏ, ánh mắt nhìn trộm nhau. Mặt đỏ, không nói, chỉ cúi đầu, sao làm được con rể tốt. Ngượng ngùng gỡ bỏ kim cài, đèn bạc gió thổi. Thiếp và chàng chịu hết sóng gió vô hạn, đêm nay hòa vào nhau như cá và nước.

- Hòa vào nhau như cá và nước.



Trương Ngạc vỗ tay cười, hỏi Trương Nguyên:

- Giới Tử, đệ nói xem Tiểu Vũ hát khúc này thế nào?

Trương Nguyên cười nói:

- Tùy hứng thôi, cũng đáng ăn mừng đó.

Trương Ngạc liền nói với Vũ Xuân Lăng:

- Tiểu Vũ, Trương án thủ nói nàng đáng ăn mừng, nàng mà ngồi trong lòng và cùng uống giao bôi với hắn thì ta sẽ thưởng một lượng bạc.

Vũ Lăng Xuân được Trương Ngạc giật giây lại có trọng thưởng liền buông đàn xuống, ngã vào lòng Trương Nguyên, Trương Nguyên dừng lại, nói:

- Cái này ta không thích, nàng đừng để ta phải ghét.

Vũ Lăng Xuân cố ý nhíu mày nói một cách đáng thương:

- Muội chỉ chúc công tử một ngụm rượu đã kiếm được hai lượng bạc, công tử thương muội đi mà, cho muội kiếm hai lượng bạc này đi.

Trương Nguyên cười nói:

- Ta không phải thí chủ, nàng cũng không phải hóa duyên tăng, cứ hát đi.

Vũ Lăng Xuân có chút buồn bực, liền nói:

- Vậy muội fxin hát một khúc Bổ phá ngọc.

Hát rằng:

- Bản lĩnh kết giao kém, lúc cao hứng không nhiều, chàng à, chàng như một cái nền nhà không vững chắc, chọc tiểu nô toàn thân ngứa ngáy.

Trương Ngạc cười lớn, vỗ đùi, luôn miệng nói:

- Giới Tử, Tiểu Vũ chê đệ bản lĩnh thấp, loan phượng điên đảo bất tận hưng, đệ phải lấy chút bản lãnh ra cho nàng xem.

Vũ Lăng Xuân sợ Trương Nguyên để ý, vội cười trừ nói:

- Muội sao dám giễu cợt, khúc này chính là hát như vậy.

Trương Ngạc cười nói:

- Tộc đệ này của ta có lẽ vẫn là trai tân, bảy người các nàng ai có thể dụ dỗ hắn, ta ra mười lượng bạc.

Bảy kĩ nữ vừa nghe vậy, ai cũng sóng mắt dịu dàng đầy xuân tình nhìn Trương Nguyên, giả bộ khéo cười, bộ dạng đôi mắt đẹp đang mong chờ.

Trương Nguyên cau mày nói:

- Tam huynh, như thế quá là tục tĩu rồi đấy. Huynh coi đệ là người thế nào vậy, muốn trêu trọc đệ sao?

Rất ít người dám làm Trương Ngạc tụt hứng nhưng đối mặt với Trương Nguyên, Trương Ngạc cũng không dám quá đáng quá, cười nói:

- Thôi vậy, những tư khoa tử này đúng là không có tư sắc gì cả, lần sau chúng ta đi Hàng Châu, đi Nam Kinh mở mang một chút, xem danh kĩ Yêu Cơ ở đó. Uống rượu, uống rượu đi.

Uống một hồi tửu lệnh, trả lời không được thì phạt một chén rượu, đùa vui đến canh hai. Trương Nguyên đứng dậy nói:



- Hôm nay rất là vui, chúng ta nên giải tán đi.

Trương Nguyên không ham rượu, Trương Ngạc, Phạm Trân mấy người đó đều uống đến lảo đảo cả. Trương Ngạc để Năng Trụ trả sáu tiền bạc tiền tiệc rượu và ba lượng bạc tiền thưởng, rồi đỡ nhau đi xuống lầu. Tất cả đều mướn kiệu để trở về. Trương Nguyên tuy chưa say nhưng cũng đã chếch choáng, lúc đi có chút lâng lâng. Mục Chân Chân liền gọi một chiếc kiệu đến, để thiếu gia ngồi. Nàng vịn kiệu về dinh thự Đông Trương. Đến hàng trúc ngoài cửa, lúc hạ kiệu, Vũ Lăng và Đại Thạch Đầu ra đón cùng Mục Chân Chân đỡ Trương Nguyên vào. Trương Nguyên tự cho là mình vẫn rất tỉnh táo, chỉ là chân không nghe theo sự sai khiến, nói:

- Ta đi đến chỗ cái giếng để rửa mặt trước, tránh mẫu thân nói người ta toàn mùi rượu.

Nước giếng lạnh mát để rửa mặt, súc miệng, men rượu giảm đi. Trương Nguyên chỉnh lại quần áo, sau đó đi từ xuyên đường vào nội viện để gặp mẫu thân họ Lã. Trương Mẫu Lã Thị thấy con trai chưa say liền yên tâm, tùy tiện nói vài câu dặn dò nghỉ sớm.

Trương Nguyên trở lại phòng ngủ tây lầu, nằm xuống là ngủ. Hôm nay uống nhiều rượu quá, buổi trưa uống rượu cùng Tần Dân Bình, vừa rồi lại cùng Trương Ngạc và Phạm Trân uống đến nửa đêm. Đầu vừa dính vào gối là liền ngủ rất say, đến giày cũng không cởi. Đêm khát nước, tỉnh dậy, lúc ngồi dậy thấy ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Có người nằm gục bên giường của hắn ngủ, nhìn kĩ thì ra là Mục Chân Chân. Trên đất còn có một bình pha trà, thiết nghĩ chắc Mục Chân Chân biết hắn sau khi uống rượu sẽ khát nước, nửa đêm sẽ tìm trà để uống nên đi pha trà mang đến. Sau đó chờ mãi chờ mãi nên ngồi bục để chân, gục vào bên giường và ngủ mất.

Thiếu nữ này lấy hai cánh tay kê đầu, đầu nghiêng về bên Trương Nguyên, lúc ngủ nhìn rất điềm tĩnh, lông mi che mí mắt không động, đôi môi mím lại, chỗ lõm ở nhân trung có vẻ rất mềm. Trương Nguyên không kìm nổi, đưa ngón trỏ phải ra chạm vào môi nàng~

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến đôi môi mềm mại kia, Mục Chân Chân đã tỉnh lại, vội vàng đứng lên nói:

- Thiếu gia!

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Ta muốn uống trà.

Mục Chân Chân liền đưa bình trà cho Trương Nguyên, trà còn hơi ấm, vừa hay để giải khát. Trương Nguyên uống liền hai chén, Mục Chân Chân dọn đồ uống trà vào, vội vàng rời đi.

Trương Nguyên ra ngoài đi tiểu trở về thấy Vũ Lăng ngủ ở ngoài giường nhỏ cũng đã tỉnh, hỏi:

- Thiếu gia, Chân Chân tỉ đâu rồi, vừa nãy không phải đi pha trà cho thiếu gia sao?

Trương Nguyên nói:

- Ta uống trà rồi, Tiểu Vũ.

Tiếng ‘Tiểu Vũ’ này làm hắn nhớ lại Vũ Lăng Xuân của Bách Hoa Lâu, không khỏi mỉm cười, hỏi:

- Ngươi đi Hội Kê báo tin vui có được thưởng tiền không?

Vũ Lăng lập tức hăng hái, cười nói:

- Quản gia Thương phủ phụng mệnhThương tiểu thư đã thưởng cho nô tài hai tiền.

Trương Nguyên hỏi:

- Thương tiểu thư có nhắn gì không?

Vũ Lăng nói:

- Tiểu Vũ không gặp tiểu thư, đấy là lời của một tì nữ, nói Thương tiểu thư rất là vui, còn hỏi thiếu gia khi nào lên núi Bạch Mã đọc sách?

Trương Nguyên cười nói:

- Thời tiết cũng không nóng lắm, nóng thì đi.

Nói xong đi vào trong phòng nằm xuống, nghĩ tới bộ dạng Thương Đạm Nhiên lúc nhận được tin vui, trong lòng hắn cũng tràn ngập niềm vui. Bắt đầu từ bây giờ hắn chính là đồng sinh rồi, hơn nữa lại là đồng sinh do đỗ đầu thi huyện và thi phủ. Địa vị xã hội của đồng sinh thấp hơn sinh đồ nhưng lại cao hơn thường dân. Số đồng sinh khá nhiều, chỉ riêng hai huyện Sơn Âm và Hội Kê đã có hơn vạn rồi, đúng là một thế lực không thể coi thường, cũng thường làm việc ác cho hương lí. Vì vậy thường thì dân chúng gọi đồng sinh là “Đồng Thiên Vương. Đồng Thiên Vương!

Trương Nguyên im lặng mà cười, con đường khoa cử gian nan, hắn cũng coi như là bước ra bước đầu chắc chắn, chợt nhớ tới Vương Anh Tư. Lần này đỗ đầu thi phủ cũng có công lao của sư muội Anh Tư, phải cảm ơn nàng, không biết tỷ phu ở Tiêu Sơn của nàng như thế nào rồi, thầy Vương chắc là về rồi.

Sáng hôm sau, giờ Thìn, tri phủ Thiệu Hưng- Từ Thời Tiến ở phủ học chữ, triệu kiến tám trăm bốn mươi đồng sinh thông qua kỳ thi phủ lần này. Phủ học giáo thụ đem kết quả bài thi phát cho đồng sinh. Đây là bằng chứng đã thông qua thi phủ, cũng là thẻ dự thi kỳ thi đạo năm sau. Không có kết phiếu của kỳ thi phủ này, đến lúc đó không thể nhận được bài thi. Từ tri phủ khuyên đồng sinh phải ham học, phải tu thân lập đức, lấy đức hạnh làm gốc, văn nghệ là thứ hai, lại nói rõ năm sau Thiệu Hưng phủ sẽ tổ chức thi đạo vào khoảng giữa tháng 4 và tháng 5, các đồng sinh đến lúc đó phải để ýcáo thị của trường xã , đến phủ Nha nhận bài thi tham gia thi đạo. Theo lệ, tri phủ sẽ ban thưởng yến tiệc mười cho hai đồng sinh đứng đầu thi phủ. Buổi trưa Từ ThờiTiến liền cho bày hai bàn tiệc rượu ở phủ nha . Trương Nguyên ngồi phía dưới Từ tri phủ, thày trò nói chuyện rất vui vẻ, hiềm khích từng có trước đây cũng tiêu tán. Bây giờ quan hệ thày trò giữa Từ Thời Tiến và Trương Nguyên rất thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lẳng Lơ Tao Nhã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook