Lãng Mạn Của Anh

Chương 46

Thời Tinh Thảo

10/07/2021

 

Chương 51

 

Thẩm Nam bồi tội nửa tiếng, đôi chân bủn rủn kia của Chu Túy Túy cũng đỡ hơn một chút.

 

Lâu lắm không chạy sáu vòng như vậy, hơn nữa còn là giữa lúc nắng chang chang. Hoạt động bình thường ở nhà của cô cũng chỉ là yoga, hoặc là chạy chậm, hôm nay chạy thật sự rất mạnh.

 

Một lúc lâu sau, khi mát xa dần dần biến thành cảm xúc gì đó, Chu Túy Túy đã kịp thời đè tay Thẩm Nam lại.

 

Hai người hôn một chút, Chu Túy Túy mới chỉ chỉ nói: "Em phải về rồi. Còn chưa ngủ nữa."

 

Hầu kết của Thẩm Nam khẽ chuyển động, có chút lưu luyến không muốn để người đi.

 

Nói thật khi nhìn thấy Chu Túy Túy, anh ngạc nhiên vì điều khác cơ. Lúc trước anh đã từng nghĩ có nên dẫn cô đến thăm không, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, cũng không biết cô có thích không, đám đàn ông nơi bộ đội này dọa đến cô, cho nên vẫn luôn gác lại.

 

Hôm nay vừa thấy người, Thẩm Nam nháy mắt có chút ngốc. Nhưng cũng còn may, đã phản ứng lại được.

 

Tình cảm dồn nén cả buổi sáng nay, lúc này, chung quy lại vẫn có chút không kiềm chế được.

 

Anh đè lên khóe môi Chu Túy Túy, lưu luyến không rời: "Thật sự không muốn thả em đi."

 

Chu Túy Túy: "...."

 

Nhưng không muốn cũng phải muốn, tuy rằng hai người danh chính ngôn thuận, nhưng bây giờ còn đang huấn luyện, không quấn lấy nhau được.

 

Triền miên hồi lâu, Chu Túy Túy cuối cùng mặt đỏ tai hồng mà về ký túc xá, thật ra là ở bên cạnh.

 

Chu Túy Túy vỗ vỗ mặt mình, ổn định hô hấp, lúc này mới cúi đầu đi lên lầu, đường về ký túc xá bên này đều rất yên tĩnh, chỉ là sau khi về đến phòng, còn mấy người chưa ngủ, đang nhỏ giọng nói chuyện.

 

Sau khi nhìn thấy Chu Túy Túy về, mấy người rất sửng sốt: "Túy Túy, cô đi đâu vậy, sao lâu vậy mới về?"

 

Đám người đánh giá cô.

 

Chu Túy Túy a một tiếng chỉ chỉ nói: "Mới vừa rồi có chút choáng đầu, đi đến phòng y tế một chút, đây là Hoắc nước Hương Chính Khí, mọi người uống một chút đi, đỡ bị cảm nắng."

 

Trong tay cô cầm, chính là đồ mà Thẩm Nam đưa.

 

Chu Túy Túy không thích uống, nhưng vẫn bị ép cầm hai hộp qua.

 

Nước Hoắc Hương Chính Khí, có lẽ là rẻ nhất, nhưng lại là đồ đối phó với cảm nắng mùa hè hiệu quả nhất.

 

Mấy người vừa thấy, a một tiếng, quả nhiên không còn truy hỏi tại sao cô về chậm hơn nửa tiếng.

 

Hâm Hựu hỏi câu: "Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"

 

Chu Túy Túy gật đầu, cho cô ấy ánh mắt cảm kích: "Đỡ hơn rồi, mọi người uống đi rồi ngủ tiếp, nắng chiều còn rất gắt đó."

 

"A, cái này, khó uống quá."

 

"Đúng đúng, lúc trước tôi đã từng uống một lần, má ơi, quá ghê, tôi muốn nôn ra luôn."

 

"Nôn cũng phải uống, chúng ta không thể đến nơi này rồi lại biến thành yếu đuối, lúc trước đi đưa tin giữa nắng cũng đã uống cái này rồi còn gì." Trần Tĩnh nói: "Mỗi người uống hai ngụm đi, đỡ cảm nắng, đến lúc đó mà cảm nắng còn khó chịu hơn."

 

"Đúng vậy."

 

Mấy người nói thầm, tuy rằng không thích, nhưng vẫn kiên trì uống hết.

 

Chu Túy Túy thấy mọi người uống xong, rửa mặt, cũng lên giường mình ngủ giống mọi người.

 

Ký túc sáu người, điều kiện ở bên này của mọi người cũng bình thường, là giường tầng, có bốn cái, cho nên vẫn còn một cái giường trống, để mọi người để đồ nơi đó.

 

Giường của Chu Túy Túy ở phía dưới, sau khi nằm lên giường liền nhắc nhở mọi người một câu: "Chăn nếu không đắp mọi người đừng làm loạn, tôi đoán chắc có kiểm tra đấy,"

 

Đây là cô đoán.

 

"Không đến mức đó đi?"

 

"Có khả năng, quân nhân đều yêu cầu phải gấp vuông vắn như miếng đậu."

 

"Má ơi, vậy giữa trưa tôi không đắp nữa, dù sao cũng rất nóng."

 

Chu Túy Túy cong môi cười, cô cũng không đắp chăn."

 

Ở nhà, sau khi Thẩm Nam về quả thật đều gấp chăn, nhưng thấy cô vất lung tung, anh cũng không bắt buộc, chỉ tự mình yên lặng thu dọn mà thôi.

 

Nghĩ đến cái này, Chu Túy Túy liền có chút chột dạ.

 

Sau khi về nhà, cô sẽ cố gắng chăm chỉ một chút.

 

***

 

Huấn luyện buổi chiều quả thật như vậy, giữa trưa mọi người thiếu chút nữa ngủ quên, nhưng cũng may Tiểu Đồng đã lên gõ cửa trước hai mươi phút, làm mọi người bừng tỉnh.

 

Sau đó Cao Trác tiến vào, nhìn thấy chăn màn chỉnh tề kia của mọi người, nhướng mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Lúc này, tập hợp lúc hai giờ, không ai đến muộn.

 

Một lần giáo huấn buổi sáng đã đủ rồi, huấn luyện buổi chiều cũng chỉ là bình thường, dù sao thì bọn họ cũng chỉ đến để trải nghiệm, kế hoạch huấn luyện mà Cao Trác đặt ra cũng không quá tàn nhẫn, vẫn suy nghĩ đến trình độ tổng hợp của mọi người.

 

Sau khi luyện tập một tiếng, đoàn người nghỉ ngơi dưới bóng cây, mà quân nhân cách đó không xa, lại đang huấn luyện.

 

Bọn họ đồng thanh hô lên, âm thanh chấn động.

 

Đám người đứng thẳng tắp, cứ như vậy, đứng dưới thái dươi, tay cầm súng, trên họng súng có nối với một lưỡi lê bằng dây thừng, không hề nhúc nhích, đứng phơi nắng. Chỉnh tề, mọi người nhìn qua, giống như một đường cảnh rất đẹp.

 

Từ khi đám người Chu Túy Túy tập hợp bọn họ đã ở đây, mà bây giờ đã hơn một tiếng, bọn họ vẫn còn đang đứng.

 

Đoàn người xem đến phát ngốc, có một nữ đồng nghiệp không nhịn được, hỏi Tiểu Đồng dễ nói chuyện nhất: "Tiểu Đồng, bọn họ đang làm gì vậy?"

 

Tiểu Đồng nhìn: "Huấn luyện hàng ngày của bọn tôi, cái này gọi là huấn luyện phơi kháng thể hình, mỗi ngày đều phải phơi hai tiếng."

 

"Ohhh, biến thái vậy sao?"

 

"Vì sao phải phơi như vậy?"

 

Tiểu Đồng giải thích rõ ràng cho mọi người, vì sao lại có huấn luyện biến thái như vậy. Nhiệm vụ của quân nhân không quan tâm dầm mưa hay dãi nắng, cho nên, vì rèn luyện thể lực của mọi người, loại huấn luyện này là cần thiết.

 

"Vậy sau khi phơi xong sẽ nghỉ ngơi chứ?"

 

Tiểu Đồng nhướng mày: "Không nghỉ. Còn có huấn luyện khác, buổi chiều là bắn bia và chạy bộ, sau đó cũng sẽ dạy mọi người bắn bia, hôm nay có thể nhìn xem trước."

 

"Thật vậy sao?" Có người tò mò: "Là dùng súng thật?"

 

Tiểu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tiền đề là mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ buổi chiều."

 

Tiểu Đồng nhìn mọi người cười: "Còn nghỉ ngơi hai mươi phút nữa, đợi lát nữa mọi người phải đi huấn luyện bò rạp."

 

Mọi người: "....."

 

Huấn luyện cả buổi chiều, tất cả mọi người đều được sắp xếp hết sức rõ ràng.

 

Ban đầu là nằm xấp bò rạp, sau đó là là bò rạp tư thế cao. Nói thật, lúc trước xem trong TV, cảm thấy rất dễ dàng, nhưng sau khi thật sự tham gia, mới biết được là có khó khăn như nào.

 

Phải vượt qua chướng ngại vật, quỳ rạp trên mặt đất tiến lên, trên lưng còn đeo đồ, không dễ chút nào.

 

Thật ra mọi người làm đều không đạt chuẩn, nhưng sau khi nhìn thấy quân nhân huấn luyện, mọi người cũng thành thật mà luyện tập một buổi chiều, tuy rằng chậm và không đạt chuẩn, nhưng cũng vui mừng. Rốt cuộc mới là ngày đầu tiên, cũng không phải mới vào đã được. (*nguyên văn là một hơi ăn không thành mập.)

 

Hết thảy đều cần thời gian.

 

Sau khi làm rất nhiều lần huấn luyện bò rạp, bên kia quân nhân chuẩn bị huấn luyện bắn bia cũng đã chuẩn bị xong.

 

Mọi người nghe được âm thanh, đôi mắt cũng sáng lên, cho dù là nam hay nữ, đều cảm thấy bắn súng đều rất ngầu.

 

Tiểu Đồng cười ôn hòa: "Mọi người làm thêm một lần nữa, sau khi hoàn thành trong thời gian quy định có thể nghỉ ngơi nửa tiếng, qua đó xem."

 

"Được!"

 

Nháy mắt, mọi người đều rất hăng hái!

 

Mà Chu Túy Túy đối với cái này, cũng đã yêu thích từ lâu.

 

Hai mươi phút sau, đoàn người nghỉ ngơi. Chu Tuy Túy dùng khăn giấy lau đi tro bụi trên mặt mình, lúc này cái gì cũng không quan tâm, đi theo mọi người qua đó. Khi vừa đi đến bên huấn luyện bắn bia, liền nhìn thấy từng hàng từng hàng quân nhân, mặc quân trang màu oliu đứng thẳng tắp, hơn nữa mỗi người đều đứng rất tiêu chuẩn, hàng thứ nhất trong tay cầm súng, đối diện hồng tâm.

 

"Bùm, bùm, bùm", âm thanh từ bên kia truyền đến, làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào.

 

Tiểu Đồng phát cho mỗi người một nút bịt tai, thấp giọng nói: "Âm thanh bên đó rất lớn, sợ mọi người chịu không nổi, đợi lát nữa khi tới gần thì đeo lên." Cậu ta chỉ chỉ nói: "Đợi lát nữa bên kia không thể qua, mọi người chỉ có thể đứng một góc nhìn thôi."

 

Nói xong, Tiểu Đồng nhìn về phía mọi người: "Hiểu chưa!"

 

"Hiểu rồi!"

 

Cao Trác vừa hay từ bên kia lại đây, buổi chiều anh ta có chút việc, liền giao toàn bộ cho Tiểu Đồng.

 

"Xem bắn bia?"

 

Tiểu Đồng gật đầu, cúi chào, sau đó nói: "Báo cáo đội trưởng, đã hoàn thành hai hạng mục huấn luyện."

 



Cao Trác nhướng mày, nhìn đám người mặt xám tro, gật đầu: "Đi xem, học tập một chút."

 

"Vâng!"

 

Sau khi đi qua, ánh mắt đầu tiên của Chu Túy Túy liền nhìn thấy Thẩm Nam, anh đang nói chuyện với người khác, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn qua rất có khí thế, rất man. Trong đám người, Chu Túy Túy có thể tìm được anh đầu tiên.

 

Đại khái là nhận ra ánh mắt, Thẩm Nam nhìn về phía cô một cái, sau đó nhanh chóng mặt không đổi sắc mà dời đi.

 

Chu Túy Túy cảm nhận được, trong lòng thầm nói một câu: Muộn tao.

 

Người đàn ông này, thật sự là một người muộn tao.

 

Chu Túy Túy nhìn từng hàng quân nhân bắn bia, nghe báo cáo điểm số, có chút kích động.

 

Đương nhiên, không chỉ có mình cô kích động, mà tất cả đều nghiệp còn lại đều kích động, thậm chí còn có chút ngo ngoe rục rịch.

 

"Đội trưởng Tiểu Đồng."

 

"Chúng tôi có thể thử không?"

 

Tiểu Đồng sửng sốt, nhìn về Cao Trác ở bên cạnh: "Cái này phải hỏi một chút."

 

Cao Trác nhướng mày, suy nghĩ một chút: "Đi hỏi Thẩm đội một chút."

 

"Vâng."

 

Cao Trác rũ mắt đánh giá nhóm người trước mặt này, nói: "Bắn bia không phải là vì chơi vui." Âm thanh của anh ta nặng nề, vang vọng khắp tai mọi người: "Nếu mọi người thật sự muốn thử, cũng không phải không được."

 

Mắt mọi người sáng rực lên, là thật sự muốn thử.

 

Không lâu sau, Tiểu Đồng và Thẩm Nam lại đây, Thẩm Nam liếc mắt nhìn mọi người, giọng nói trầm trầm: "Muốn bắn bia đúng không?"

 

Cao Trác gật đầu: "Nếu không cho mọi người thử một chút?"

 

Thẩm Nam cười một tiếng, nhìn đám người tay chân nhỏ nhắm trước mắt, cong môi cười: "Tìm người huấn luyện cho họ trước đi."

 

"Vâng!"

 

Thẩm Nam dặn dò hai câu: "Luôn phải nhớ không được chĩa súng về phía người, cho dù là mình hay là người khác." Anh nhìn người bên kia, vẫy vẫy tay, "A Phong, Bạch Phi Dương, hai người lại đây!"

 

Nói huấn luyện, thật sự là huấn luyện.

 

Thẩm Nam sắp xếp huấn luyện viên cho từng người, mỗi người một cái, Cao Trác nhìn số lượng, ghé vào Thẩm Nam nói thầm: "Bọn họ chỉ có chín người."

 

Thẩm Nam: "Cậu không phải là người hả?"

 

Cao Trác nghẹn lại, chỉ chỉ nói: "Ở đây có mười hai người."

 

Nghe vậy, Thẩm Nam liếc mắt nhìn anh ta, cười như không cười hỏi: "Vậy cậu không tính tôi vào?"

 

"Không phải." Cao Trác trợn tròn mắt hỏi anh: "Loại huấn luyện này cũng cần đến anh sao?"

 

"Không được?"

 

Thẩm Nam hỏi lại.

 

Cao Trác chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói: "Vậy anh huấn luyện người con trai kia đi, cảm giác sức lực cũng không tệ."

 

Nghe vậy, Thẩm Nam không hé răng..

 

Cao Trác nhìn Chu Túy Túy cách đó không xa, trong mắt mang theo ý cười, nói thầm với Thẩm Nam: "Tôi muốn dạy đại mĩ nữ kia, anh nói xem có được không?"

 

Thẩm Nam hừ một cái nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Cậu thử xem, cô ấy có muốn cậu dạy không."

 

Cao Trác vò đầu, không hiểu ý của câu nói này.

 

"Tốt xấu gì tôi cũng là đội phó, được không! Vì sao lại không cần tôi dạy?" Anh ta không phục lắm: "Tôi bắn bia cũng rất giỏi."

 

Trần Duệ Phong từ bên cạnh đi ngang qua, vất lại một câu: "Ngốc."

 

Cao Trác: ".... Đệt, Trần Duệ Phong, cậu nói cái gì vậy, không biết trên dưới, cậu có biết..... Cậu..."

 

Lời còn chưa nói hết, Cao Trác đã thấy Thẩm Nam đi về hướng bên kia, thậm chí còn sắp xếp người xong, Tiểu Đồng dạy Trần Tĩnh, Bạch Phi Dương mỗi người đều có người cần dạy, đến cuối cùng, chỉ còn Chu Túy Túy và Lâm Hựu là không có ai.

 

Thẩm Nam nhìn Lâm Hựu, chỉ chỉ nói: "Cậu ta dạy cô."

 

Lâm Hựu hiểu rõ, gật đầu: "Cảm ơn.:

 

Nói xong, Thẩm Nam lập tức đi về phía Chu Túy Túy, mỉm cười nói: "Anh dạy cho em."

 

Chu Túy Túy gật đầu, mặt đầy ý cười: "Được."

 

Cao Trác nhìn, trợn tròn mắt, quả thật khó có thể tin.

 

Ohhh shit, đội trưởng không biết xấu hổ của kia anh ta, dám ngang nhiên chiếm tiện nghi con gái nhà người ta.

 

--- Quả thật thiên lý khó dung!

 

***

 

Nhưng mà cũng không ai để ý đến ánh mắt và suy nghĩ nội tâm của Cao Trác.

 

Thẩm Nam dẫn theo Chu Túy Túy đến vị trí bia bắn ngoài cùng, có người tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy bình thường.

 

Đội trưởng Thẩm vậy mà tự mình huấn luyện cho người khác, này vĩ đại biết bao nhiêu nha!!!!

 

Cao Trác và Lâm Hựu đứng bên cạnh Thẩm Nam, con mắt của anh ta vẫn luôn dừng trên người Thẩm Nam, Thẩm Nam cũng không hề nhận ra. Còn những người quân nhân khác, lúc này đều đang huấn luyện, mặc dù bên người ồn ào náo nhiệt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mọi người.

 

Sau khi đến bên cạnh, Thẩm Nam đứng bên cạnh Chu Túy Túy, bắt đầu dạy cô lắp ráp một khẩu súng thế nào.

 

Hai người dựa vào nhau rất gần, Chu Túy Túy thấp giọng nói thầm với anh: "Đội trưởng Thẩm, anh đang lợi dụng chức vụ nhằm mưu cầu vụ lợi bản thân nhé, không trái với kỷ luật sao."

 

Thẩm Nam nhướng mày, thấp giọng nói: "Anh mưu cầu vụ lợi cho mình lúc nào?"

 

"Anh không có sao?" Chu Túy Túy hừ một tiếng, cảm nhận sự đụng chạm của anh, cơ bắp săn chắc, mà còn rất nóng.

 

Thẩm Nam sẽ không thừa nhận là mình có.

 

Anh mặc không đổi sắc, rất chính trực: "Không có."

 

Chu Túy Túy không thể nhịn được nữa, quay đầu lại nhìn: "Vô sỉ."

 

Thẩm Nam cong môi cười, đột nhiên bắt lấy tay cô, thấp giọng nói: "Anh nắm tay em làm thử một lần."

 

Chu Túy Túy: "....."

 

Một lúc lâu sau, sau khi ngây ngốc làm một lần, Thẩm Nam dán sát tai cô hôn tai cô, giọng nói khàn khàn: "Đây mới là phúc lợi mà anh muốn."

 

....

 

Cao Trác thỉnh thoảng lơ đãng liếc nhìn về phía bên cạnh, thấy Thẩm Nam nắm lấy tay Chu Túy Túy, nháy mắt, mắt trừng lớn.

 

Shit, shitttttttttt, đội trưởng thật sự quá đáng!!!!

 

Này, mẹ nó không phải là người!!!!!

 

Lại khi nhìn thấy hai người đầu dựa sát vào nhau, Cao Trác thật sự không thể nhịn được nữa, nhìn Lâm Hựu ở một bên nói: "Cô thử trước xem, nếu không được thì hỏi Tiểu Đồng ở bên cạnh." Anh ta nói: "Tôi nói chút chuyện với đội trưởng."

 

Lâm Hựu không chú ý tình huống bên cạnh, tự nhiên không biết đã xảy ra cái gì.

 

Cô gật đầu: "Được."

 

Cao Trác tức giận đi đến bên cạnh Thẩm Nam và Chu Túy Túy, nghiến răng nghiến lợi hô: "Đội trưởng!"

 

Thẩm Nam nhếch mí mắt, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Chuyện gì?"

 

"Anh lại đây, chúng ta nói chút chuyện."

 

Thẩm Nam nhìn anh ta, tiếp tục không hoảng loạn mà dạy Chu Túy Túy: "Có chuyện gì nói luôn đi, còn đang huấn luyện nữa."

 

Anh nhìn một cái: "Qua bên kia, để mọi người sau khi kết thúc để ra hai vị trí trống."

 

Cao Trác cắn răng, nhìn Thẩm Nam bất động như núi. Cuối cùng tức giận xoay người đi: "Rõ!"

 

Mặc dù tức giận, nhưng đã truyền lệnh xuống vẫn phải làm.

 

Cao Trác nghĩ, đợi lát nữa, nhất định phải tìm Thẩm Nam nói chuyện cho rõ, anh ấy không thể như vậy, này thật sự quá đáng. Đội trưởng đã là người đã kết hôn, sao có thể đùa giỡn con gái nhà người ta đến huấn luyện chứ!

 

Cao Trác lại nghĩ nghĩ, bằng không đi hỏi Chu Túy Túy một chút, để cô ấy nhất định không được giấu chuyện mình bị uất ức. Nhưng nói như vậy... Có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức sau này của đội trưởng không?

 

Trong lúc nhất thời, đầu óc Cao Trác có chút hỗn loạn.

 

Anh ta biết mà! Trước kia không nên nhận sự bảo vệ của Thẩm Nam, bây giờ muốn tố cáo hành vi gian ác của anh, cũng hơi băn khoăn!!

 

Làm một người đội phó hiểu biết, cũng rất mệt.

 

Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của bảo bảo!



 

***

 

Không lâu sau, Cao Trác nhanh chóng điều được hai bia trống, lúc này mới dẫn mười hai người đi qua.

 

Mà một bên, quân nhân nhân lúc huấn luyện kết thúc nghỉ ngơi, nhìn thấy có con gái đến đội, đôi mắt của mọi người đều phát sáng, tuy nói là bọn họ là quân nhân, nhưng cũng là đàn ông nha.

 

Đương nhiên, bọn họ cũng không có ý gì khác, chỉ là thuần túy thưởng thức, nhìn một chút.

 

Đàn ông trong bộ đội, đều là sói.

 

Sau khi dẫn mọi người qua, uy nghiêm của Thẩm Nam nháy mắt hiện lên, khuôn mặt lạnh lùng nhìn một cái, lại nhìn về phía Trần Duệ Phong: "Tìm hai người đi báo số điểm."

 

"Rõ!"

 

"Ai trước?"

 

"Tôi đi."

 

Hai người đàn ông nhiếp ảnh gia đứng dậy, Thẩm Nam nhướng mày, "Có thể."

 

Bắt đầu bắn bia, tư thế của bọn họ cũng không chuẩn lắm, cho nên, ngay từ đầu báo số điểm, cũng rất thê thảm, có mấy người thậm chí còn là 0 điểm, không bắn trúng vào nào.

 

Đạn của mỗi người không nhiều lắm, chỉ có năm viên để bắn thử.

 

Chu Túy Túy và Lâm Hựu bị đẩy xuống cuối cùng, khi hai người thi đấu, Cao Trác không quản bọn Chu Túy Túy, nói thì thầm bên tai Lâm Hựu mấy câu: "Nhìn trúng hồng tâm, tay không cần run, duy trì tư thế hiện tại."

 

Thẩm Nam cũng đang nói.

 

Anh nhìn về phía Chu Túy Túy, thấp giọng nói: "Giống như bắn tên." Anh nói: "Em đã biết, không dùng sức tay quá nhiều, có thể bóp cò."

 

Anh đỡ cánh tay Chu Túy Túy: "Dựa theo cái này, bóp cò, bắn ra."

 

Chu Túy Túy ổn định tinh thần, thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi.

 

Sao có thể so sánh súng và tên chứ.

 

Thẩm Nam nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thấp giọng cười một tiếng, nói: "Có một viên trúng vòng 8 điểm, có thưởng."

 

Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, quay đầu nhìn anh: "Thật sự?"

 

"Ừm."

 

"Khen thưởng gì?"

 

Hai người thì thầm to nhỏ trước mặt mọi người, không ai nghi ngờ. Mọi người đều cho rằng, đang nói chuyện bắn bia.

 

"Bắn xong thì nói cho em."

 

Chu Túy Túy chép chép miệng, a tiếng "Được thôi."

 

"Bà xã."

 

"Hửm?" Lỗ tai Chu Túy Túy nóng lên.

 

Thẩm Nam lại cười nói: "Cố lên."

 

Chu Túy Túy ngước mắt, nhìn về phía bia cách đó không xa, nhắm mắt, nghĩ đến những kỹ xảo của Thẩm Nam dạy cho mình, khi có người nói bắt đầu, cô nhắm chuẩn trọng tâm, bắt đầu bắn.

 

"Bùm, bùm, bùm" mấy tiếng, bên kia có tiếng âm thanh báo điểm: "Bên phải, hai mươi điểm."

 

Bên phải là vị trí của Lâm Hựu.

 

Không lâu sau, bên kia có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Bên trái, 40 điểm."

 

"Oa!!!!"

 

Mọi người hô lên, đồng thời nhìn về phía Chu Túy Túy, vô cùng khiếp sợ: "40 điểm."

 

Năm viên đạn, một viên 10 điểm là cao nhất, mà Chu Túy Túy được 40 điểm, này đồng nghĩa với việc là, mỗi viên đạn của cô đều đạt 8, hoặc 8 điểm trở lên.

 

Chu Túy Túy cũng ngạc nhiên nhìn về phía người báo bia "Không sai số chứ?"

 

Người nọ cười nhạt: "Không có, điểm số của cô rất đồng đều."

 

Chu Túy Túy theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nam, trong mắt anh tràn đầy tự hào và khen ngợi, như đang nói với mọi người: Nhìn xem, bà xã của tôi lợi hại chưa.

 

Thẩm Nam không tiếng động mà nói với cô: Rất giỏi.

 

Ý cười trong mắt Chu Túy Túy càng sâu hơn, khi bị mọi người hỏi kỹ xảo là gì, cô nghĩ nghĩ, chỉ vào Thẩm Nam: "Đại khái là do huấn luyện viên của tôi giỏi đi?"

 

Mọi người: "....."

 

Cao Trác: "...." Thật sự quá đáng!

 

Sau khi bắn bia kết thúc, mọi người còn huấn luyện cái khác, cả buổi chiều huấn luyện kết thúc, mệt đến khóc. So với học quân sự ở đại học, còn mệt hơn nhiều.

 

Đến khi ăn cơm chiều, mọi người đều ăn không vô.

 

Sau khi vào nhà ăn, vị trí giống lúc trưa.

 

Đối diện Chu Túy Túy là Thẩm Nam, anh nhìn đồ ăn trong chén Chu Túy Túy, nhíu mày theo bản năng: "Chỉ ăn một chút này?"

 

"Ăn không vô." Cô nói: "Quá mệt."

 

Sau khi vận động mạnh, không hề muốn ăn. Đây là sự thật, không chỉ có cô, những nữ đồng nghiệp khác đều như vậy, ăn rất ít, rất ít.

 

Thẩm Nam nhíu mày nhìn một vòng, dừng một chút nói: "Ăn nhiều một chút, buổi tối còn có huấn luyện ban đêm."

 

Mọi người đối diện nghe được: ".... Còn có nữa????"

 

Tiểu Đồng nói tiếp: "Còn, nhưng mà cường độ không mạnh như buổi chiều."

 

Mọi người: Mệt muốn chết, thật sự, thật sự muốn chết.

 

Chu Túy Túy ăn không vô, nên ăn không nhiều lắm.

 

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Nam đột nhiên đứng dậy đi lên, đi về phía bên kia, Chu Túy Túy quay đầu nhìn chằm chằm một chút, đợi người trở về, trên tay còn củ cải muối đã được cắt nhỏ, đặt ở hai bên.

 

Giọng nói của anh trầm trầm vang dội, không nhanh không chậm: "Ăn không vô thì ăn chút đồ chua, hẳn sẽ tốt hơn chút."

 

"Cảm ơn đội trưởng Thẩm."

 

"Đội trưởng Thẩm tốt quá." Có một nữ đồng nghiệp đỏ mặt nhìn về phía Thẩm Nam.

 

Không thể không nói, mọi người vừa đến nơi này, người đầu tiên chú ý chính là Thẩm Nam. Tuy rằng những người buổi chiều thấy đều không tồi, nhưng so sánh, Thẩm Nam vẫn là có hương vị nhất, man nhất, địa vị lại cao.

 

Thẩm Nam không để ý sự cảm ơn của mọi người, nhìn về phía Chu Túy Túy, nhướng mày.

 

Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, sau khi ăn hai miếng củ cải muối, quả thật khẩu vị tốt hơn không ít, sau đó bắt đầu ăn cơm.

 

Chu Túy Túy lấy thật sự rất ít cơm, cho nên, Thẩm Nam nhân lúc mọi người không chú ý, đã gắp thêm không ít đồ ăn cô thích vào bát, có thịt có chay, một màn này, lại một lần nữa bị Cao Trác nhìn thấy.

 

Sau khi ăn cơm xong, Cao Trác gọi Chu Túy Túy ra.

 

"Đội trưởng Cao, có chuyện gì vậy?"

 

Cao Trác gãi đầu, nhìn về phía Chu Túy Túy, có chút khó mở lời: "Chu Túy Túy, cô ở nơi này có bị uất ức gì, nhớ phải nói với tôi, chúng tôi sẽ làm chủ cho cô!"

 

Chu Túy Túy vẻ mặt mông lung nhìn anh ta, phản ứng chậm chạp: "Bị uất ức cái gì?"

 

Cao Trác vẻ mặt khó mà nói. Anh ta cũng không thể nói trắng ra được, như vậy sẽ không để lại mặt mũi cho đội trưởng, nhưng không nói trắng ra, người trước mặt có phải là lo lắng sẽ bị phạt không.

 

Nháy mắt, Cao Trác thật sự rất phân vân.

 

"Chính là, nếu như ở trong đội bị bắt nạt, cô có thể trực tiếp nói với tôi! Tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô!"

 

Chu Túy Túy chớp mắt, nhìn về phía anh ta: "Ví dụ như?"

 

Cao Trác hận sắt không thành thép nhìn cô, chớp mắt hỏi: "Cô không thấy uất ức sao? Buổi chiều khi đội trưởng của bọn tôi dạy cô bắn bia, cô cảm thấy được không?"

 

"Rất tốt nha."

 

Còn hôn mình hai cái, vô cùng tốt. Chu Túy Túy rất hưởng thụ cảm giác mờ ám kích thích này.

 

Cao Trác như bị nghẹn một ngụm máu trong lồng ngực, thật sự không thể nhịn được nữa nói: "Tôi biết đội trưởng của bọn tôi như vậy là không đúng, nhưng hy vọng cô đừng để ý, đội trưởng của bọn tôi không phải cố ý ăn đậu hủ của cô đâu, cũng không phải cố ý đưa đồ vật mình không thích ăn bắt cô ăn hộ, cô chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô, nếu không được nữa thì vẫn còn chính ủy và đại đội trưởng."

 

Chu Túy Túy sửng sốt, cuối cùng cũng biết Cao Trác đang nói gì.

 

Cô a một tiếng, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang đi đến, im lặng một lát, nói: "Chính là Thẩm Nam là chồng tôi nha, đó là anh ấy cho tôi đồ mà tôi thích ăn."

 

Chu Túy Túy nghi ngờ nhìn về phía Cao Trác: "Anh không biết hả, bọn tôi là vợ chồng."

 

Cao Trác: "!!!!"

 

Sao mà anh ta biết được hả!!!!!!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Mạn Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook