Chương 4
Hoa Huyền Cửu
23/07/2020
Chẹp, dù sao loại mâu thuẫn khi sống chung này cũng không hiếm gặp, cứ coi như là một người đang sống ở Trung Quốc, một thì ở Mỹ đại đi. Nhưng mà tình huống đặc thù của chúng tôi còn đó nhiều điều phiến toái mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
Con người lấy sự ăn no làm gốc, trước tiên hãy nói từ vấn đề ăn uống.
Nhà tôi phòng bếp hơi chật, mà tôi chẳng dại gì làm khổ bản thân chi cho mệt, thế nên toàn là chui ra phòng khách ăn. Nhưng mà, về phía cậu ta, phòng khách của tôi hình như là… ừm… hình như là phòng tắm nhà cậu ta (chả trách ngày đầu tiên đứng đó cởi quần áo). Thế nên mỗi khi gặp phải thời điểm tôi đang ngồi ăn cơm, cậu ta cơ hồ là cười bò ra đất nửa ngày không chịu dậy, còn tốt bụng nhắc tôi không nên đến gần chỗ tủ quần áo, bởi vì nơi đó là nhà cầu —
Nhà cầu, nhà cầu, tủ quần áo là nhà cầu, cậu ta chui vào trong tủ quần áo của tôi là vào trong nhà cầu…
Mà lúc cậu ta ăn cơm, lại nhằm ngay tại mấy cuốn sách yêu quý của tôi, hại tôi dù biết là không cần thiết nhưng vẫn không tự chủ được lo lắng — đừng bắn, đừng vãi, bảo bối yêu quý của tôi mà bị gì là tôi liều mạng với cậu! — Nói thật thì đám lo lắng ấy hoàn toàn không cần thiết tẹo nào, bởi căn bản tôi chỉ có thể nhìn thấy cậu ta, không thể thấy thứ cầm trên tay là gì, thế nên toàn bộ quá trình ăn cơm của cậu ta cứ như là đang diễn kịch câm vậy… Quá buồn cười. Cơ mà tình huống của tôi chắc chẳng khác gì.
Sau đó chính là một lần tắm mỗi ngày!
Đã bảo từ đầu rồi, phòng khách nhà tôi là phòng tắm của cậu ta, thế nên cứ tới thời điểm đặc biệt đó, cậu ta sẽ trình diễn một màn thoát y miễn phí ngay tại nhà khiến tôi xấu hổ chạy trối chết vào phòng ngủ. Thế nhưng tên nhóc kia còn không biết điều chạy tới hỏi tôi có thể chui vào trong nhà vệ sinh ngồi được không, bởi cứ ngồi đó nhìn khiến cậu ta xấu hổ lắm.
Tbs nó, ai thèm nhìn cậu tắm hả?! Tôi đây là trơ mắt nhìn bức trắng lóa đấy có biết không hả?!
“Biết biết, nhưng trong mắt tôi, anh vẫn đang nhìn chằm chằm tôi tắm đấy…”
Câm nín.
Vào phòng học, điên cuồng gõ luận văn.
Còn rất nhiều ví dụ khác, nhiều không kể xiết, nhưng chung quy cũng là cậu ta ở những nơi kì quái, làm ra nhưng chuyện kì quái, sau đó còn trách tôi quấy rầy…
Không biết nói nhiều như vậy mọi người đã hình dung ra chưa. Đơn giản mà nói thì dường như không gian trong nhà của tôi và của cậu ta bị chồng lên nhau, càng kì dị hơn là chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy những gì thuộc về mình, thế nên nguyên một loạt xuyên tường kia không phải do siêu năng lực, mà đơn giản chỉ vì tường của người này chính là không khí ở nhà người khác. Vậy thôi.
Con người lấy sự ăn no làm gốc, trước tiên hãy nói từ vấn đề ăn uống.
Nhà tôi phòng bếp hơi chật, mà tôi chẳng dại gì làm khổ bản thân chi cho mệt, thế nên toàn là chui ra phòng khách ăn. Nhưng mà, về phía cậu ta, phòng khách của tôi hình như là… ừm… hình như là phòng tắm nhà cậu ta (chả trách ngày đầu tiên đứng đó cởi quần áo). Thế nên mỗi khi gặp phải thời điểm tôi đang ngồi ăn cơm, cậu ta cơ hồ là cười bò ra đất nửa ngày không chịu dậy, còn tốt bụng nhắc tôi không nên đến gần chỗ tủ quần áo, bởi vì nơi đó là nhà cầu —
Nhà cầu, nhà cầu, tủ quần áo là nhà cầu, cậu ta chui vào trong tủ quần áo của tôi là vào trong nhà cầu…
Mà lúc cậu ta ăn cơm, lại nhằm ngay tại mấy cuốn sách yêu quý của tôi, hại tôi dù biết là không cần thiết nhưng vẫn không tự chủ được lo lắng — đừng bắn, đừng vãi, bảo bối yêu quý của tôi mà bị gì là tôi liều mạng với cậu! — Nói thật thì đám lo lắng ấy hoàn toàn không cần thiết tẹo nào, bởi căn bản tôi chỉ có thể nhìn thấy cậu ta, không thể thấy thứ cầm trên tay là gì, thế nên toàn bộ quá trình ăn cơm của cậu ta cứ như là đang diễn kịch câm vậy… Quá buồn cười. Cơ mà tình huống của tôi chắc chẳng khác gì.
Sau đó chính là một lần tắm mỗi ngày!
Đã bảo từ đầu rồi, phòng khách nhà tôi là phòng tắm của cậu ta, thế nên cứ tới thời điểm đặc biệt đó, cậu ta sẽ trình diễn một màn thoát y miễn phí ngay tại nhà khiến tôi xấu hổ chạy trối chết vào phòng ngủ. Thế nhưng tên nhóc kia còn không biết điều chạy tới hỏi tôi có thể chui vào trong nhà vệ sinh ngồi được không, bởi cứ ngồi đó nhìn khiến cậu ta xấu hổ lắm.
Tbs nó, ai thèm nhìn cậu tắm hả?! Tôi đây là trơ mắt nhìn bức trắng lóa đấy có biết không hả?!
“Biết biết, nhưng trong mắt tôi, anh vẫn đang nhìn chằm chằm tôi tắm đấy…”
Câm nín.
Vào phòng học, điên cuồng gõ luận văn.
Còn rất nhiều ví dụ khác, nhiều không kể xiết, nhưng chung quy cũng là cậu ta ở những nơi kì quái, làm ra nhưng chuyện kì quái, sau đó còn trách tôi quấy rầy…
Không biết nói nhiều như vậy mọi người đã hình dung ra chưa. Đơn giản mà nói thì dường như không gian trong nhà của tôi và của cậu ta bị chồng lên nhau, càng kì dị hơn là chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy những gì thuộc về mình, thế nên nguyên một loạt xuyên tường kia không phải do siêu năng lực, mà đơn giản chỉ vì tường của người này chính là không khí ở nhà người khác. Vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.