Chương 23: Lấy máu nhận chủ
Phongduhi0607
21/12/2018
Hi Nguyệt nhịn không được vỗ đầu mình vài cái, cảm thấy từ khi xuyên qua đây IQ của mình tụt tới đáng thương. Cũng không trách được cô nha, ai
mà nghĩ được một người luôn trong tình trạng xui xẻo như cô lại có ngày
có được bàn tay vàng.
Lặng lẽ sờ sờ mặt dây chuyền đang mang trên cổ, xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Hi Nguyệt cảm thấy mình không chừng đã tìm ra được chân tướng: từ việc Trịnh Thư Uyển tới tìm phiền toái cho tới việc bị bắt cóc cùng với tương lai ả ta kích hoạt dị năng không gian cùng trị liệu, liên hệ với đống tiểu thuyết trước đây mình đọc. Kết luận là: sợi dây chuyền cổ này chính là một cái không gian, Trịnh Thư Uyển biết được điều đó và đang tìm cách lấy được nó.
Nhưng tiền đề là thế quái nào ả ta lại biết?
Trừ phi phán đoán trước kia của cô là đúng, Trịnh Thư Uyển trọng sinh mà đến.
Bóp chặt mặt dây chuyền trong tay, nội tâm cô hiện tại đang vô pháp tiếp thu sự thật này, nếu như vậy thì Trinh Thư Uyển chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn muốn có sợi dây chuyền từ cô, mà đằng sau ả ta đang có một cây đại thụ che chở - Tần Úc, còn cô cái gì cũng không có.
Nghĩ tới đây Hi Nguyệt lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh, cứ tưởng mình xuyên qua dù là mạt thế nhưng vẫn có thể sống một cách êm đẹp, tự dưng toát ra một đống việc rối răm. Đối phó với mấy cái này, đại não cô dùng không được.
Việc cấp bách bây giờ chính là phải có được không gian, chặt đứt mộng ảo của Trịnh Thư Uyển.
Hi Nguyệt nhìn Lý Lạc xin lỗi nói thân mình khó chịu, muốn quay về nghỉ ngơi. Lý Lạc thấy sắc mặt cô tái nhợt, gấp gáp hỏi rồi đề nghị cô dù sao cùng tới bệnh viện tiện thể khám. Hi Nguyệt nhẹ nhàng cự tuyệt, vì thế y đành lái xe quay về.
Nhìn thấy y vì mình mà lo lắng như vậy, trong lòng cô không khỏi quyết tâm sau này mạt thế đến cho dù có chuyện gì đi nữa cũng phải bảo hộ Lý Lạc thật tốt, nếu Tiêu Vũ dám tổn thương y thì cô cũng không ngại đắc tội với hắn vì Lý Lạc đứng ra.
Trên đường trở về cô cũng không quên gọi điện thoại cho hộ lý chăm sóc Thanh Lãng nói mình hiện tại không qua được nhưng tối nay sẽ đến, cất đện thoại vào giỏ Hi Nguyệt xoa xoa hai huyệt thái dương, điều chỉnh tư thế thoải mái sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Nhận được thông báo hộ lý cũng nói qua với Thanh Lãng, tuy không từ miệng cậu nghe được câu đáp lại, giống như thói quen vị hộ lý này liền mặc kệ tiếp tục công việc của mình, bỏ qua sắc mặt đông lạnh của người ở sau lưng.
Về tới chung cư Hi Nguyệt liền cáo biệt với Lý Lạc nhanh chóng đi lên phòng mình, khóa cửa kéo rèm xác định không có sơ hở cô liền cầm một con dao cắt hoa quả cỡ nhỏ đi vào phòng tắm.
Trong lòng mặc niệm hi vọng giống như mấy cái tiểu thuyết viết, dùng máu nhận chủ gì gì đó là đúng.
Nhưng mà....cô sắp hết máu tới nơi rồi mà sợi dây chuyền này một cái cũng không phản ứng a! Phương thức mở ra không đúng hay là bàn tay vàng này vốn dĩ không thuộc về cô?
Trợn mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trước mặt, hận không thể trừng cho không gian chui ra. Trong lúc cô đang rối răm không biết phải làm sao thì mặt dây chuyền động, nó bay lên một cách nhẹ nhàng, máu tươi trên đó cũng từ từ bị hấp thu. Một ánh sáng màu trắng bạc không ngừng bao phủ lấy toàn bộ sợi dây, dần dần cắn nuốt toàn bộ.
Ánh sáng trắng bạc sau khi cắn nuốt toàn bộ dây chuyền liền chia tách ra thành hai phần rồi từ từ nặn ra hình dáng của một long một phượng. Long phượng không ngừng cuốn lấy nhau, như đang nhảy múa.
Cuối cùng chúng dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy bay về hướng Hi Nguyệt, thẳng đến trước ngực ngay chỗ trái tim liền không do dự chui vào.
Khoảng khắc chúng vừa chui vào cô liền cảm thấy thân thể như không thuộc về mình nữa, hiện tại cô thật sự hối hận cảm thấy mình thật ngu, cơ thể bây giờ của cô còn có bảo bảo, vô pháp mạnh khỏe như người bình thường liệu có thể tiếp nhận không gian. Nếu như thật sự ảnh hưởng tới bảo bảo, cô phải làm sao bây giờ?
Mang theo sự hối hận ngất đi, trước khi ngất cô không ngừng cầu nguyện thần phật rủ lòng thương, đừng khiến bảo bảo của cô bị thương tổn.
Lúc Hi Nguyệt tỉnh lại thì trời cũng đã sập tối, việc đầu tiên cô làm chính là dùng tay sờ bụng mình, cảm nhận được bảo bảo vẫn còn ở cô liền thở hắc ra một hơi. Xoa xoa bụng lẩm bẩm nói xin lỗi.
Chống tay đứng lên cô liền cảm thấy cơ thể mình không ổn, lúc nảy mới tỉnh lại vì lo cho bảo bảo nên cô liền không để ý tới. Nhìn thấy tình trạng hiện giờ của mình khóe mắt cô không khỏi nứt ra, biểu tình cứng đờ nhìn vào cái gương lớn đối diện.
Cái người bọc bùn đen trước mặt là cô sao? Cái quỷ gì vậy?
Vì động tác đứng lên mà lớp bùn khô trên người cô không ngừng rớt ra, cảnh tượng này đúng là rất dọa người nhưng Hi Nguyệt vẫn bình tĩnh mở vòi hoa sen. Cho đến khi cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn cô mới dám quay lại đối diện với mình trong gương.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Hi Nguyệt nhịn không được trợn trắng mắt, cảm thấy phướng thức tỉnh lại của mình không đúng a!
Lặng lẽ sờ sờ mặt dây chuyền đang mang trên cổ, xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Hi Nguyệt cảm thấy mình không chừng đã tìm ra được chân tướng: từ việc Trịnh Thư Uyển tới tìm phiền toái cho tới việc bị bắt cóc cùng với tương lai ả ta kích hoạt dị năng không gian cùng trị liệu, liên hệ với đống tiểu thuyết trước đây mình đọc. Kết luận là: sợi dây chuyền cổ này chính là một cái không gian, Trịnh Thư Uyển biết được điều đó và đang tìm cách lấy được nó.
Nhưng tiền đề là thế quái nào ả ta lại biết?
Trừ phi phán đoán trước kia của cô là đúng, Trịnh Thư Uyển trọng sinh mà đến.
Bóp chặt mặt dây chuyền trong tay, nội tâm cô hiện tại đang vô pháp tiếp thu sự thật này, nếu như vậy thì Trinh Thư Uyển chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn muốn có sợi dây chuyền từ cô, mà đằng sau ả ta đang có một cây đại thụ che chở - Tần Úc, còn cô cái gì cũng không có.
Nghĩ tới đây Hi Nguyệt lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh, cứ tưởng mình xuyên qua dù là mạt thế nhưng vẫn có thể sống một cách êm đẹp, tự dưng toát ra một đống việc rối răm. Đối phó với mấy cái này, đại não cô dùng không được.
Việc cấp bách bây giờ chính là phải có được không gian, chặt đứt mộng ảo của Trịnh Thư Uyển.
Hi Nguyệt nhìn Lý Lạc xin lỗi nói thân mình khó chịu, muốn quay về nghỉ ngơi. Lý Lạc thấy sắc mặt cô tái nhợt, gấp gáp hỏi rồi đề nghị cô dù sao cùng tới bệnh viện tiện thể khám. Hi Nguyệt nhẹ nhàng cự tuyệt, vì thế y đành lái xe quay về.
Nhìn thấy y vì mình mà lo lắng như vậy, trong lòng cô không khỏi quyết tâm sau này mạt thế đến cho dù có chuyện gì đi nữa cũng phải bảo hộ Lý Lạc thật tốt, nếu Tiêu Vũ dám tổn thương y thì cô cũng không ngại đắc tội với hắn vì Lý Lạc đứng ra.
Trên đường trở về cô cũng không quên gọi điện thoại cho hộ lý chăm sóc Thanh Lãng nói mình hiện tại không qua được nhưng tối nay sẽ đến, cất đện thoại vào giỏ Hi Nguyệt xoa xoa hai huyệt thái dương, điều chỉnh tư thế thoải mái sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Nhận được thông báo hộ lý cũng nói qua với Thanh Lãng, tuy không từ miệng cậu nghe được câu đáp lại, giống như thói quen vị hộ lý này liền mặc kệ tiếp tục công việc của mình, bỏ qua sắc mặt đông lạnh của người ở sau lưng.
Về tới chung cư Hi Nguyệt liền cáo biệt với Lý Lạc nhanh chóng đi lên phòng mình, khóa cửa kéo rèm xác định không có sơ hở cô liền cầm một con dao cắt hoa quả cỡ nhỏ đi vào phòng tắm.
Trong lòng mặc niệm hi vọng giống như mấy cái tiểu thuyết viết, dùng máu nhận chủ gì gì đó là đúng.
Nhưng mà....cô sắp hết máu tới nơi rồi mà sợi dây chuyền này một cái cũng không phản ứng a! Phương thức mở ra không đúng hay là bàn tay vàng này vốn dĩ không thuộc về cô?
Trợn mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trước mặt, hận không thể trừng cho không gian chui ra. Trong lúc cô đang rối răm không biết phải làm sao thì mặt dây chuyền động, nó bay lên một cách nhẹ nhàng, máu tươi trên đó cũng từ từ bị hấp thu. Một ánh sáng màu trắng bạc không ngừng bao phủ lấy toàn bộ sợi dây, dần dần cắn nuốt toàn bộ.
Ánh sáng trắng bạc sau khi cắn nuốt toàn bộ dây chuyền liền chia tách ra thành hai phần rồi từ từ nặn ra hình dáng của một long một phượng. Long phượng không ngừng cuốn lấy nhau, như đang nhảy múa.
Cuối cùng chúng dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy bay về hướng Hi Nguyệt, thẳng đến trước ngực ngay chỗ trái tim liền không do dự chui vào.
Khoảng khắc chúng vừa chui vào cô liền cảm thấy thân thể như không thuộc về mình nữa, hiện tại cô thật sự hối hận cảm thấy mình thật ngu, cơ thể bây giờ của cô còn có bảo bảo, vô pháp mạnh khỏe như người bình thường liệu có thể tiếp nhận không gian. Nếu như thật sự ảnh hưởng tới bảo bảo, cô phải làm sao bây giờ?
Mang theo sự hối hận ngất đi, trước khi ngất cô không ngừng cầu nguyện thần phật rủ lòng thương, đừng khiến bảo bảo của cô bị thương tổn.
Lúc Hi Nguyệt tỉnh lại thì trời cũng đã sập tối, việc đầu tiên cô làm chính là dùng tay sờ bụng mình, cảm nhận được bảo bảo vẫn còn ở cô liền thở hắc ra một hơi. Xoa xoa bụng lẩm bẩm nói xin lỗi.
Chống tay đứng lên cô liền cảm thấy cơ thể mình không ổn, lúc nảy mới tỉnh lại vì lo cho bảo bảo nên cô liền không để ý tới. Nhìn thấy tình trạng hiện giờ của mình khóe mắt cô không khỏi nứt ra, biểu tình cứng đờ nhìn vào cái gương lớn đối diện.
Cái người bọc bùn đen trước mặt là cô sao? Cái quỷ gì vậy?
Vì động tác đứng lên mà lớp bùn khô trên người cô không ngừng rớt ra, cảnh tượng này đúng là rất dọa người nhưng Hi Nguyệt vẫn bình tĩnh mở vòi hoa sen. Cho đến khi cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn cô mới dám quay lại đối diện với mình trong gương.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Hi Nguyệt nhịn không được trợn trắng mắt, cảm thấy phướng thức tỉnh lại của mình không đúng a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.