Chương 10: Let her go
C Tây Khê C
23/07/2020
“Tỉnh chưa?” Lạc Lê Vũ lật hồ sơ bệnh án, lật đến tờ thứ hai, gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng lộ vẻ kinh ngạc, “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì thế hả?” Anh ngước đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên giường.
“Thính Vũ… Sao lại thế này.” Dương Trấn lắc đầu, vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ liên quan đến thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng.
Anh đưa Dương Thính Vũ đến bệnh viện làm náo loạn một hồi, không ngừng gào thét bác sĩ nhanh chóng cứu người, còn đâm vào mấy chiếc xe bệnh viện. Lạc Lê Vũ biết được tình hình chạy đến, tâm trạng của anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đành tìm mấy người mạnh mẽ ngăn chặn anh, sau đó tiêm cho anh liều thuốc an thần.
“Chúng ta là anh em nên tôi nói thẳng, tình hình không ổn lắm. Viêm phế quản dẫn đến phổi bị viêm nhiễm, hơn nữa… Cô ấy… hạ thân vì bị xé rách cũng dẫn đến viêm.” Lạc Lê Vũ cảm thấy khiếp sợ khi nhìn bệnh án, anh đương nhiên biết rõ Dương Trấn yêu cô gái này bao nhiêu, nhưng tại sao lại để cô bị thương đến thế này?
Trong lòng Dương Trấn co rút đau đớn, rốt cuộc anh đứng không vững, quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt dùng sức đập mạnh trên nền đất lạnh băng. Rốt cuộc, anh đã làm ra cái gì vậy…
Lúc Dương Thính Vũ chưa hoàn toàn trỗ mã, vì cảm lạnh nên phế quản dễ dàng bị viêm. Mà lần ân ái trong đêm khuya này, thực hiện ở ngoài sương ngoài gió.
Chết tiệt! Sao anh không để ý đến điều này!
“Bây giờ không phải lúc tự trách,” Lạc Lê Vũ đưa tay kéo anh đứng dậy, “Liên lạc với người nhà của cô ấy, đưa một ít quần áo đến đây để thay.” Lúc Dương Thính Vũ bị đưa tới, chiếc váy rách rưới trên người miễn cưỡng lắm mới có thể che đậy thân thể.
Dương Tiến Sinh và Chu Thanh Thục chạy đến đây đã là nửa tiếng sau. Lúc bọn họ nghe được tin tức bệnh tình của Dương Thính Vũ, cô bắt đầu phát sốt, hơn nữa là sốt cao, trong nửa tiếng không có dấu hiệu thuyên giảm.
Chứng kiến bộ dáng hô hấp suy yếu của con gái trên giường bệnh, Dương Tiến Sinh trong cơn giận dữ đã tóm lấy Dương Trấn đang ngồi bên giường, kéo anh ra khỏi phòng bệnh, “Cậu đã làm gì thế? Tôi hỏi cậu đã làm gì hả?” Ông dùng lực, đẩy Dương Trấn té ngã trên mặt đất.
“Chồng à, đây là bệnh viện!” Chu Thanh Thục vội vàng tiến lên ngăn cản, dù có tức giận cũng không thể ra tay.
“Chuyện của cậu và Thính Vũ tôi luôn luôn mặc kệ, không phải vì tôi không biết gì cả, mà vì tôi biết rõ con gái tôi rất yêu anh. Nếu con tôi thích, ngay cả tinh tú trên trời tôi cũng sẽ hái cho nó. Vậy mà cậu đã làm gì nó thế? Kết hôn cùng người phụ nữ khác? Làm cho con tôi nằm bất tỉnh ở đây?!” Dương Tiến Sinh vọt đến bên người Dương Trấn, túm lấy cổ áo giơ tay đấm vào má trái của anh.
“Tiến Sinh! A Trấn, cậu mau tránh ra!” Chu Thanh Thục căn bản không có sức lực ngăn cản Dương Tiến Sinh, mà Dương Trấn không chịu tránh né, ánh mắt trống rỗng tùy ý đón nhận một quyền của ông.
Dương Trấn chợt nhớ, gần đây, số lần Dương Thính Vũ lộ ra ánh mắt vô hồn ngày càng nhiều… Lúc này anh mới biết, hóa ra sự trống rỗng ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Nắm đấm đó không làm cho anh cảm thấy đau, từ lâu trái tim đã sớm hóa thành những mảnh vỡ làm tê liệt dây thần kinh biết đau. Cho đến khi anh phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng Dương Tiến Sinh mới dừng tay.
“Trời đất, mau gọi bác sĩ đến đây!” Chu Thanh Thục muốn đỡ Dương Trấn dậy, lại bị Dương Tiến Sinh ngăn cản, “Tôi chính là bác sĩ, cậu ta không chết được. Tôi nói cho cậu biết, Dương Trấn, đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu mới có năng lực, tôi cũng có thể giấu Thính Vũ đến nơi vĩnh viễn cậu không tìm thấy. Còn nữa, không cho phép cậu bước vào phòng bệnh một bước.” Dương Tiến Sinh kéo vợ vào cửa phòng, tuyệt tình ngăn Dương Trấn ở ngoài cửa.
Dương Trấn không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, đưa tay che hai mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước nóng hổi mãnh liệt tuôn trào.
Bệnh tình của Dương Thính Vũ vô cùng bất ổn, vừa bớt lại nóng, nóng rồi lại bớt, bác sĩ đành phân tích là do tâm lý bệnh nhân, tâm trạng của cô không ổn định, nên bệnh tình cũng không ổn định.
Sau hai tuần, cô mới thật sự tỉnh táo, trước đó nhiều lần cũng chỉ là lặng lẽ mở mắt rồi lại thiếp đi.
“Mẹ…” Dương Thính Vũ mở mắt, nhìn thấy trước tiên là Chu Thanh Thục, cô mới nhớ tới bản thân, toàn thân cô mềm nhũn, cổ họng đau rát, âm thanh trở nên khàn khàn.
“Đừng nói gì hết… nghỉ ngơi cho tốt. Thật mừng quá, con tỉnh lại rồi, bố của con trông con được vài hôm, hôm nay vừa đi làm trở lại, nếu biết con tỉnh, chắc là vui lắm.” Chu Thanh cười đến phát khóc, bà vội vàng gạt nước mắt, quay người rót một chén nước ấm cho Dương Thính Vũ uống, “Uống chậm một chút…”
Dương Thính Vũ uống hơn phân nửa, mới gật đầu ý bảo đã đủ, cô từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, thân thể không khỏi run rẩy, nhưng anh… tại sao không xuất hiện ở đây?
“Mẹ, Dương… cậu nhỏ đâu rồi ạ?” Cô cẩn thận thăm dò, bọn họ nhập viện, nói cách khác chuyện cô và Dương Trấn chắc chắn bố mẹ đã biết.
“Thính Vũ, đừng nhớ đến cậu ta, đợi thân thể con điều dưỡng tốt lên, bố con muốn đưa con đi du học, không phải trước đó con vẫn muốn đi sao?” Chu Thanh Thục không dám nói cho Dương Thính Vũ biết, thật ra Dương Trấn vẫn luôn đợi ở ngoài cửa. Dương Tiến Sinh không cho anh tiến vào phòng bệnh, anh cố chấp đợi ở ngoài cửa, không ăn không ngủ suốt hai tuần.
“… Du học?” Dương Thính Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Chu Thanh Thục để xác định cô có nghe nhầm hay không, Dương Trấn sao có thể để cô đi?
“Ừm, bố con đã sắp xếp, con muốn đến nước nào cũng được, thời gian tùy ý con, 3 năm hay 5 năm cũng không sao, dù sao mẹ cũng rảnh rỗi, có thể đi cùng con.” Có lẽ đây mới là biện pháp tốt nhất để chia cắt bọn họ.
“…Cậu… đồng ý ư?” Dương Thính Vũ không tin, anh đồng ý sao?
“Ừm, A Trấn, cậu ta đồng ý chứ, con không cần đến công ty của cậu ta nữa.” Chu Thanh Thục gật đầu cam đoan.
Dương Thính Vũ theo bản năng phản ứng, không phải không vui, chẳng qua cô cảm thấy nội tâm trống rỗng, dường như có vật gì quan trọng bị người khác cướp mất.
Anh đã cho cô đi, cô cũng muốn đi, nhưng vì sao, lại cảm thấy trong lòng khó chịu đến thế?
“Thính Vũ… Sao lại thế này.” Dương Trấn lắc đầu, vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ liên quan đến thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng.
Anh đưa Dương Thính Vũ đến bệnh viện làm náo loạn một hồi, không ngừng gào thét bác sĩ nhanh chóng cứu người, còn đâm vào mấy chiếc xe bệnh viện. Lạc Lê Vũ biết được tình hình chạy đến, tâm trạng của anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đành tìm mấy người mạnh mẽ ngăn chặn anh, sau đó tiêm cho anh liều thuốc an thần.
“Chúng ta là anh em nên tôi nói thẳng, tình hình không ổn lắm. Viêm phế quản dẫn đến phổi bị viêm nhiễm, hơn nữa… Cô ấy… hạ thân vì bị xé rách cũng dẫn đến viêm.” Lạc Lê Vũ cảm thấy khiếp sợ khi nhìn bệnh án, anh đương nhiên biết rõ Dương Trấn yêu cô gái này bao nhiêu, nhưng tại sao lại để cô bị thương đến thế này?
Trong lòng Dương Trấn co rút đau đớn, rốt cuộc anh đứng không vững, quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt dùng sức đập mạnh trên nền đất lạnh băng. Rốt cuộc, anh đã làm ra cái gì vậy…
Lúc Dương Thính Vũ chưa hoàn toàn trỗ mã, vì cảm lạnh nên phế quản dễ dàng bị viêm. Mà lần ân ái trong đêm khuya này, thực hiện ở ngoài sương ngoài gió.
Chết tiệt! Sao anh không để ý đến điều này!
“Bây giờ không phải lúc tự trách,” Lạc Lê Vũ đưa tay kéo anh đứng dậy, “Liên lạc với người nhà của cô ấy, đưa một ít quần áo đến đây để thay.” Lúc Dương Thính Vũ bị đưa tới, chiếc váy rách rưới trên người miễn cưỡng lắm mới có thể che đậy thân thể.
Dương Tiến Sinh và Chu Thanh Thục chạy đến đây đã là nửa tiếng sau. Lúc bọn họ nghe được tin tức bệnh tình của Dương Thính Vũ, cô bắt đầu phát sốt, hơn nữa là sốt cao, trong nửa tiếng không có dấu hiệu thuyên giảm.
Chứng kiến bộ dáng hô hấp suy yếu của con gái trên giường bệnh, Dương Tiến Sinh trong cơn giận dữ đã tóm lấy Dương Trấn đang ngồi bên giường, kéo anh ra khỏi phòng bệnh, “Cậu đã làm gì thế? Tôi hỏi cậu đã làm gì hả?” Ông dùng lực, đẩy Dương Trấn té ngã trên mặt đất.
“Chồng à, đây là bệnh viện!” Chu Thanh Thục vội vàng tiến lên ngăn cản, dù có tức giận cũng không thể ra tay.
“Chuyện của cậu và Thính Vũ tôi luôn luôn mặc kệ, không phải vì tôi không biết gì cả, mà vì tôi biết rõ con gái tôi rất yêu anh. Nếu con tôi thích, ngay cả tinh tú trên trời tôi cũng sẽ hái cho nó. Vậy mà cậu đã làm gì nó thế? Kết hôn cùng người phụ nữ khác? Làm cho con tôi nằm bất tỉnh ở đây?!” Dương Tiến Sinh vọt đến bên người Dương Trấn, túm lấy cổ áo giơ tay đấm vào má trái của anh.
“Tiến Sinh! A Trấn, cậu mau tránh ra!” Chu Thanh Thục căn bản không có sức lực ngăn cản Dương Tiến Sinh, mà Dương Trấn không chịu tránh né, ánh mắt trống rỗng tùy ý đón nhận một quyền của ông.
Dương Trấn chợt nhớ, gần đây, số lần Dương Thính Vũ lộ ra ánh mắt vô hồn ngày càng nhiều… Lúc này anh mới biết, hóa ra sự trống rỗng ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Nắm đấm đó không làm cho anh cảm thấy đau, từ lâu trái tim đã sớm hóa thành những mảnh vỡ làm tê liệt dây thần kinh biết đau. Cho đến khi anh phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng Dương Tiến Sinh mới dừng tay.
“Trời đất, mau gọi bác sĩ đến đây!” Chu Thanh Thục muốn đỡ Dương Trấn dậy, lại bị Dương Tiến Sinh ngăn cản, “Tôi chính là bác sĩ, cậu ta không chết được. Tôi nói cho cậu biết, Dương Trấn, đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu mới có năng lực, tôi cũng có thể giấu Thính Vũ đến nơi vĩnh viễn cậu không tìm thấy. Còn nữa, không cho phép cậu bước vào phòng bệnh một bước.” Dương Tiến Sinh kéo vợ vào cửa phòng, tuyệt tình ngăn Dương Trấn ở ngoài cửa.
Dương Trấn không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, đưa tay che hai mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước nóng hổi mãnh liệt tuôn trào.
Bệnh tình của Dương Thính Vũ vô cùng bất ổn, vừa bớt lại nóng, nóng rồi lại bớt, bác sĩ đành phân tích là do tâm lý bệnh nhân, tâm trạng của cô không ổn định, nên bệnh tình cũng không ổn định.
Sau hai tuần, cô mới thật sự tỉnh táo, trước đó nhiều lần cũng chỉ là lặng lẽ mở mắt rồi lại thiếp đi.
“Mẹ…” Dương Thính Vũ mở mắt, nhìn thấy trước tiên là Chu Thanh Thục, cô mới nhớ tới bản thân, toàn thân cô mềm nhũn, cổ họng đau rát, âm thanh trở nên khàn khàn.
“Đừng nói gì hết… nghỉ ngơi cho tốt. Thật mừng quá, con tỉnh lại rồi, bố của con trông con được vài hôm, hôm nay vừa đi làm trở lại, nếu biết con tỉnh, chắc là vui lắm.” Chu Thanh cười đến phát khóc, bà vội vàng gạt nước mắt, quay người rót một chén nước ấm cho Dương Thính Vũ uống, “Uống chậm một chút…”
Dương Thính Vũ uống hơn phân nửa, mới gật đầu ý bảo đã đủ, cô từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, thân thể không khỏi run rẩy, nhưng anh… tại sao không xuất hiện ở đây?
“Mẹ, Dương… cậu nhỏ đâu rồi ạ?” Cô cẩn thận thăm dò, bọn họ nhập viện, nói cách khác chuyện cô và Dương Trấn chắc chắn bố mẹ đã biết.
“Thính Vũ, đừng nhớ đến cậu ta, đợi thân thể con điều dưỡng tốt lên, bố con muốn đưa con đi du học, không phải trước đó con vẫn muốn đi sao?” Chu Thanh Thục không dám nói cho Dương Thính Vũ biết, thật ra Dương Trấn vẫn luôn đợi ở ngoài cửa. Dương Tiến Sinh không cho anh tiến vào phòng bệnh, anh cố chấp đợi ở ngoài cửa, không ăn không ngủ suốt hai tuần.
“… Du học?” Dương Thính Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Chu Thanh Thục để xác định cô có nghe nhầm hay không, Dương Trấn sao có thể để cô đi?
“Ừm, bố con đã sắp xếp, con muốn đến nước nào cũng được, thời gian tùy ý con, 3 năm hay 5 năm cũng không sao, dù sao mẹ cũng rảnh rỗi, có thể đi cùng con.” Có lẽ đây mới là biện pháp tốt nhất để chia cắt bọn họ.
“…Cậu… đồng ý ư?” Dương Thính Vũ không tin, anh đồng ý sao?
“Ừm, A Trấn, cậu ta đồng ý chứ, con không cần đến công ty của cậu ta nữa.” Chu Thanh Thục gật đầu cam đoan.
Dương Thính Vũ theo bản năng phản ứng, không phải không vui, chẳng qua cô cảm thấy nội tâm trống rỗng, dường như có vật gì quan trọng bị người khác cướp mất.
Anh đã cho cô đi, cô cũng muốn đi, nhưng vì sao, lại cảm thấy trong lòng khó chịu đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.