Chương 19: Tình yêu ngọt như đường
C Tây Khê C
23/07/2020
Dương Trấn mở hủ đường ra, dùng tay dính đầy đường cát, quệt từ cổ cô đến cổ áo hình chữ V rồi đến những đường viền cổ áo. Sau đó, men theo vị trí quệt đường cát mà đặt lên đó những nụ hôn nóng bỏng, liếm, mút, cắn.
“Ừm… a… Cậu nhỏ…” Cô đỏ mặt rên rỉ, anh như vậy… thật sự khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng…
Anh thè lưỡi liếm mút vô cùng tỉ mỉ, mỗi một hạt đường bé xíu trên da thịt cô đều bị anh quét vào khoang miệng. Ăn xong những hạt… này, anh còn cảm thấy chưa đủ, nâng một chân cô để lên chiếc bồn nước.
Vén chiếc váy ngắn lên cao, bên trong trơn trụi chiếc quần lót màu trắng, Dương Trấn đỏ mắt, bàn tay nắm lấy một góc, sau đó trực tiếp xé bỏ.
“… Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ lộ ra vẻ mặt mờ mịt mà tin tưởng. Cô hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh, cô biết anh sẽ không làm tổn thương mình.
hoa huy*t mềm mại rộng mở tiết ra mật dịch, ngón tay phủ đầy đường cát của Dương Trấn đâm vào, bắt đầu chuyển động.
“A… ha…” Bụng dưới co rút một hồi, ngón tay trở mình dùng sức khuấy đảo, Dương Thính Vũ hít sâu một hơi đồng thời hoa huy*t càng hút ngón tay vào sâu bên trong.
“Vũ nhi, em thích như vậy phải không?” Hạt bé xíu ma sát càng làm cho hoa huy*t mềm mịn co rút kịch liệt hơn, mật ngọt chảy ra róc rách đã hòa tan những… hạt đường kia. Ngón tay của Dương Trấn nương theo mật dịch chảy ra hung hăng đâm mạnh vào trong, chọc xoáy từng mảng thịt mềm mỏng.
“Á… ha… A… Cậu nhỏ, đừng như vậy…” Từng cơn đau đơn xen lẫn khoái cảm nhanh như chớp, không ngừng công kích liên tiếp vào Dương Thính Vũ, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vòi nước trên bồn chống đỡ. Những hạt… đường cát hòa tan trong mật huyệt, dường như hóa thành hàng loạt đốm lửa đốt cháy cô, thiêu đốt khắp thân thể, nung chảy ý thức của cô.
Ngón tay càng lúc càng tăng tốc độ rút ra đâm vào, lúc cô sắp sửa đến cao trào, anh bỗng nhiên rút ngón tay ra. Ngón tay phủ đầy chất lỏng óng ánh giơ lên trước mặt Dương Thính Vũ, trong lúc cô mê muội nhìn chăm chú, anh há miệng ngậm vào.
Cảm giác trống rỗng ở bụng dưới ngay càng thắt chặt mãnh liệt, hành động khiêu khích, tán tỉnh ấy càng khiến cho cơ thể cô trở nên khó chịu, “Cậu nhỏ…” Cô nhíu đôi mày thanh tú, giả vờ đáng thương nhìn anh.
“Vũ nhi, thật ngọt.” Anh nghiêng người, hôn cô, như san sẻ phần ngọt ngào mà anh độc hưởng với cô.
Dương Thính Vũ ngửa đầu, đón lấy nụ hôn, trong miệng đều là hơi thở của anh, lẫn vào đó một mùi ngai ngái khác thường.
“Cậu nhỏ… Cậu nhỏ… Cậu nhỏ…” Cô không ngừng gọi anh với giọng điệu êm ái, đầu nhỏ đặt ở trước ngực của anh không ngừng cọ cọ.
“Bé con này…” Dương Trấn bất đắc dĩ than thở, không có cách nào gây khó dễ cô, cô chưa cần mở miệng trực tiếp cầu xin anh, anh đã không nhịn được muốn cho cô toàn bộ.
Kéo khóa quần tây, rồng lớn kinh người gần như nhảy ra, anh sốt ruột, trực tiếp lật úp hủ đường, nắm một vốc xoa lên rồng lớn.
Sau đó chống đỡ ở trước cửa cánh hoa ướt đẫm mà đi vào.
“Á… á…” Căng trướng trong nháy mắt, một chân đứng yên của Dương Thính Vũ suýt chút nữa đã đứng không vững, cả người ngã về phía trước, dựa lên người Dương Trấn.
Anh hóp bụng, nâng mông chuyển động, hạt bé xíu ma sát theo mỗi lần đút vào, làm cho hoa huy*t mút chặt đến cực hạn, mỗi lần cắm vào đều dùng sức đâm sâu, dường như muốn để những… hạt đường kia khảm sâu vào thớ thịt bên trong hoa huy*t.
“A… ha… A… Không muốn, không muốn…” Hai mắt của Dương Thính Vũ đã giàn giụa vùng vẫy. Những hạt bé xíu vốn không thể làm cho thân thể của cô phản ứng lớn như thế, nhưng cô vừa suýt lên cào trào đã bị bức bách kết thúc. Lúc này, độ nhạy cảm của cơ thể trực tiếp nhân lên gấp bội. Thế là, mật huyệt chỉ có thể không ngừng tiết ra càng nhiều mật ngọt, làm tan chảy những… hạt bé xíu đang ma sát.
“Vũ nhi, ngoan… Mau kẹp chặt cậu nhỏ…” Một tay Dương Trấn nâng chiếc mông của cô, một tay đè cái chân trên bồn nước, không muốn để thân thể cô lắc lư quá kịch liệt, như vậy mới có thể thừa nhận mỗi một lần va chạm điên cuồng của anh.
“Á… á… Như vậy… được chứ?” Cô ngoan ngoãn nghe lời co nửa người, dùng hết sức chèn ép rồng lớn trong hoa huy*t, kẹp chặt nó không ngừng căng trướng ở bên trong.
“Vũ nhi, em thật là!” Anh hung hăng hôn, cắn môi cô. Sao cô có thể đáng yêu thế này nhỉ? Cô có biết làm như vậy chỉ đổi lấy anh xuyên vào càng tàn ác hơn, cho đến khi cô cuối cùng không còn chịu nổi nữa.
Thời gian dần trôi qua, tiếng rên rỉ của cô gái càng ngày càng yếu ớt, trong phòng bếp rộng lớn chỉ còn lại âm thanh của trận kịch liệt. Nhìn từ đằng xa tới, chỉ thấy người đàn ông cao lớn ôm cô gái trong ngực không ngừng chuyển động cơ thể, quần áo trên người của họ đều đầy đủ.
Chỉ đến gần đó mới biết được, nơi tư mật nhất của bọn họ đang nối liền chặt chẽ với nhau, dường như dù có ra sao cũng không chia lìa.
“Ừm… a… Cậu nhỏ…” Cô đỏ mặt rên rỉ, anh như vậy… thật sự khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng…
Anh thè lưỡi liếm mút vô cùng tỉ mỉ, mỗi một hạt đường bé xíu trên da thịt cô đều bị anh quét vào khoang miệng. Ăn xong những hạt… này, anh còn cảm thấy chưa đủ, nâng một chân cô để lên chiếc bồn nước.
Vén chiếc váy ngắn lên cao, bên trong trơn trụi chiếc quần lót màu trắng, Dương Trấn đỏ mắt, bàn tay nắm lấy một góc, sau đó trực tiếp xé bỏ.
“… Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ lộ ra vẻ mặt mờ mịt mà tin tưởng. Cô hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh, cô biết anh sẽ không làm tổn thương mình.
hoa huy*t mềm mại rộng mở tiết ra mật dịch, ngón tay phủ đầy đường cát của Dương Trấn đâm vào, bắt đầu chuyển động.
“A… ha…” Bụng dưới co rút một hồi, ngón tay trở mình dùng sức khuấy đảo, Dương Thính Vũ hít sâu một hơi đồng thời hoa huy*t càng hút ngón tay vào sâu bên trong.
“Vũ nhi, em thích như vậy phải không?” Hạt bé xíu ma sát càng làm cho hoa huy*t mềm mịn co rút kịch liệt hơn, mật ngọt chảy ra róc rách đã hòa tan những… hạt đường kia. Ngón tay của Dương Trấn nương theo mật dịch chảy ra hung hăng đâm mạnh vào trong, chọc xoáy từng mảng thịt mềm mỏng.
“Á… ha… A… Cậu nhỏ, đừng như vậy…” Từng cơn đau đơn xen lẫn khoái cảm nhanh như chớp, không ngừng công kích liên tiếp vào Dương Thính Vũ, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vòi nước trên bồn chống đỡ. Những hạt… đường cát hòa tan trong mật huyệt, dường như hóa thành hàng loạt đốm lửa đốt cháy cô, thiêu đốt khắp thân thể, nung chảy ý thức của cô.
Ngón tay càng lúc càng tăng tốc độ rút ra đâm vào, lúc cô sắp sửa đến cao trào, anh bỗng nhiên rút ngón tay ra. Ngón tay phủ đầy chất lỏng óng ánh giơ lên trước mặt Dương Thính Vũ, trong lúc cô mê muội nhìn chăm chú, anh há miệng ngậm vào.
Cảm giác trống rỗng ở bụng dưới ngay càng thắt chặt mãnh liệt, hành động khiêu khích, tán tỉnh ấy càng khiến cho cơ thể cô trở nên khó chịu, “Cậu nhỏ…” Cô nhíu đôi mày thanh tú, giả vờ đáng thương nhìn anh.
“Vũ nhi, thật ngọt.” Anh nghiêng người, hôn cô, như san sẻ phần ngọt ngào mà anh độc hưởng với cô.
Dương Thính Vũ ngửa đầu, đón lấy nụ hôn, trong miệng đều là hơi thở của anh, lẫn vào đó một mùi ngai ngái khác thường.
“Cậu nhỏ… Cậu nhỏ… Cậu nhỏ…” Cô không ngừng gọi anh với giọng điệu êm ái, đầu nhỏ đặt ở trước ngực của anh không ngừng cọ cọ.
“Bé con này…” Dương Trấn bất đắc dĩ than thở, không có cách nào gây khó dễ cô, cô chưa cần mở miệng trực tiếp cầu xin anh, anh đã không nhịn được muốn cho cô toàn bộ.
Kéo khóa quần tây, rồng lớn kinh người gần như nhảy ra, anh sốt ruột, trực tiếp lật úp hủ đường, nắm một vốc xoa lên rồng lớn.
Sau đó chống đỡ ở trước cửa cánh hoa ướt đẫm mà đi vào.
“Á… á…” Căng trướng trong nháy mắt, một chân đứng yên của Dương Thính Vũ suýt chút nữa đã đứng không vững, cả người ngã về phía trước, dựa lên người Dương Trấn.
Anh hóp bụng, nâng mông chuyển động, hạt bé xíu ma sát theo mỗi lần đút vào, làm cho hoa huy*t mút chặt đến cực hạn, mỗi lần cắm vào đều dùng sức đâm sâu, dường như muốn để những… hạt đường kia khảm sâu vào thớ thịt bên trong hoa huy*t.
“A… ha… A… Không muốn, không muốn…” Hai mắt của Dương Thính Vũ đã giàn giụa vùng vẫy. Những hạt bé xíu vốn không thể làm cho thân thể của cô phản ứng lớn như thế, nhưng cô vừa suýt lên cào trào đã bị bức bách kết thúc. Lúc này, độ nhạy cảm của cơ thể trực tiếp nhân lên gấp bội. Thế là, mật huyệt chỉ có thể không ngừng tiết ra càng nhiều mật ngọt, làm tan chảy những… hạt bé xíu đang ma sát.
“Vũ nhi, ngoan… Mau kẹp chặt cậu nhỏ…” Một tay Dương Trấn nâng chiếc mông của cô, một tay đè cái chân trên bồn nước, không muốn để thân thể cô lắc lư quá kịch liệt, như vậy mới có thể thừa nhận mỗi một lần va chạm điên cuồng của anh.
“Á… á… Như vậy… được chứ?” Cô ngoan ngoãn nghe lời co nửa người, dùng hết sức chèn ép rồng lớn trong hoa huy*t, kẹp chặt nó không ngừng căng trướng ở bên trong.
“Vũ nhi, em thật là!” Anh hung hăng hôn, cắn môi cô. Sao cô có thể đáng yêu thế này nhỉ? Cô có biết làm như vậy chỉ đổi lấy anh xuyên vào càng tàn ác hơn, cho đến khi cô cuối cùng không còn chịu nổi nữa.
Thời gian dần trôi qua, tiếng rên rỉ của cô gái càng ngày càng yếu ớt, trong phòng bếp rộng lớn chỉ còn lại âm thanh của trận kịch liệt. Nhìn từ đằng xa tới, chỉ thấy người đàn ông cao lớn ôm cô gái trong ngực không ngừng chuyển động cơ thể, quần áo trên người của họ đều đầy đủ.
Chỉ đến gần đó mới biết được, nơi tư mật nhất của bọn họ đang nối liền chặt chẽ với nhau, dường như dù có ra sao cũng không chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.