Chương 14
Carole Mortimer
23/07/2020
“Anh ấy chưa đi, em biết mà March.” March ngước lên rời ánh mắt khỏi đĩa thức ăn đang bị cô đảo đều với nỗ lực nhìn như thể thực sự đang ăn bữa tối của mình, trong khi thực tế cô không ăn được gì trong mấy ngày qua. Cổ họng lúc nào cũng khô rang do cô đã khóc suốt lúc ở một mình và ý nghĩ về việc thực sự phải nuốt bất cứ thứ gì khác ngoài tách trà đặc hay cốc cà phê khiến cô muốn nguyền rủa bản thân.
“March”, May nài nỉ. “Chị nói...”
“Em nghe rồi”, March mệt mỏi khẳng định. “Em chỉ không hiểu thôi”, cô chán nản thừa nhận.
May thở dài, nhăn mặt vì quan tâm hơn là chỉ trích. “Em thật sự không thể cứ tiếp tục như thế này, em biết mà March. Em không ăn, không ngủ... Ôi, chị đã nghe thấy em đi lòng vòng quanh phòng ngủ tối qua”, chị cô gằn giọng. “March, em đã sụt cân trong ba ngày qua và nó thực sự không hợp với em.”
“Cảm ơn chị!” Cô mỉm cười buồn bã. May nhún vai. “Đó là sự thật và em biết điều đó. Điều chị nói bây giờ chính là Will không rời đi.”
March cau mày khó hiểu. “Đi đâu?”
“Đừng nghịch với thức ăn của em nữa”, chị gái cô khiển trách một cách nhẹ nhàng, đứng dậy để rời đĩa thức ăn không được đụng tới trước mặt March. “Chú Sid đã nhìn thấy xe của Will đậu tại khu đất Hanworth sáng sớm nay. Cả ngày chị đã cân nhắc không biết có nên nói cho em nghe không”, May nhăn mặt thừa nhận. “Nhưng tối nay nhìn em thử xem... Việc này không thể tiếp diễn, em biết mà March.” Chị cô lắc đầu quả quyết.
March ngồi đó choáng váng bởi thực tế Will vẫn còn ở lại vùng này. Tối thứ Hai anh đã nói - chính xác anh đã nói điều gì? Rằng anh phải rời khỏi nơi đây, khỏi trang trại, khỏi cô, nhưng không phải anh thực sự sẽ trở lại London. Chính cô là người cho rằng như vậy.
Cô nuốt mạnh xuống, cổ họng khô khốc. “Vậy anh ấy vẫn còn ở quanh đây.” Cô nhún vai. “Việc đó ảnh hưởng gì đến em?”
May cau mày. “March, em yêu người đàn ông đó...”
“Em không có! Nào... thôi được, có thể em yêu anh ấy”, cô thừa nhận cộc lốc khi thấy cái nhìn quở trách của chị gái. Điểm cốt yếu để phủ nhận nó là gì? Cô đã có tất cả những triệu chứng của một tình yêu đơn phương!
“Sao nào?” May nôn nóng thúc giục khi March không nói thêm gì.
“Sao nào cái gì ạ?” Cô đứng dậy, đi quanh phòng bếp. “Chắc chắn anh ấy không có cùng cảm giác như thế về em!” Mất hết tinh thần, giọng của cô vỡ òa.
Ba ngày qua, kể từ khi Will đột ngột rời đi là khoảng thời gian khủng khiếp. Cô đã yêu một người đàn ông mà...
“Chị đã không nghe những gì anh ấy nói vào tối thứ Hai, May”, cô hét lên đau đớn. “Anh ấy đã nói với Graham Whitford rằng ước gì anh ấy chưa bao giờ gặp em!” Cô vùi mặt vào hai bàn tay, nước mắt lại lần nữa bắt đầu rơi.
Cánh tay của May vòng quanh người March, vỗ về lưng cô. “Chị chắc chắn anh ấy cũng muốn làm thế”, cô chua xót nói.
March đột ngột ngẩng đầu lên. “Rồi sao?”, cô ngắt lời một cách phòng bị.
“Ôi, March.” May lắc đầu, cảm xúc thất vọng hiện trên gương mặt khi giữ lấy March. “Dĩ nhiên Will ước rằng anh ấy chưa bao giờ gặp em... Chúa biết em không phải là một người dễ dàng để yêu! Ôi, chị không gặp vấn đề với nó”, cô vội đảm bảo khi thấy cái nhìn buồn rầu của March. “Nhưng em là em gái của chị. Will không biết anh ấy nên làm theo trách nhiệm hay nghe bản thân mình kể từ khoảnh khắc anh ấy gặp em!”
“Vô lý”, cô gạt bỏ, rời xa May để nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ một cách vô định.
Cô yêu nơi này, yêu chị em của mình và cho đến vài ngày trước đây, cô đã hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống của mình. Bây giờ cô cảm thấy nó giống như một nhà ngục, giam giữ cô ở đây, không kèm theo sự ân xá nào.
“Sau khi nói chuyện với bác Sid sáng nay, chị đã kiểm tra quanh thị trấn tìm ra khách sạn phù hợp mà Will ở...”
“Chị đã làm thế sao?” March há hốc, hai mắt mở to, quay người lại đối mặt với May.
“Ôi, đừng lo lắng.” May rầu rĩ mỉm cười. “Chị không nói chuyện với anh ấy hay bất cứ điều gì tương tự thế. Chị chỉ muốn biết anh ấy có trở lại khách sạn cũ hay không. Anh ấy đã quay lại đó.”
“Nhưng tại sao chị lại làm mấy việc rắc rối đó?” March lắc đầu ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên để chị có thể nói với em”, chị cô sốt ruột đáp.
“Nhưng...”
“March, nếu như em không đến gặp Will thì chị e rằng mình sẽ phải làm điều đó. Và chị nghĩ chuyện sẽ tốt hơn nếu người đó là em”, May khàn khàn nói thêm.
“Rồi em sẽ nói gì với anh ấy?”, cô kêu lên thất vọng.
“Coi nào, một lời xin lỗi không phải là cách bắt đầu tệ lắm đâu...”
“Em đã làm vào tối thứ Hai...”
“Theo chị hiểu, em đã xin lỗi Graham Whitford hôm tối thứ Hai”, May nghiêm nghị ngắt lời. “Nhân tiện, người ấy sẽ không mãi ngồi đó chờ em gọi điện và chấp nhận lời đề nghị của anh ta.”
“Nhưng em…”
“Em sẽ chấp nhận, March”, May kiên quyết. “Đó là điều em luôn mong muốn.” Giọng nói của chị cô dịu dàng trìu mến. “Và em sẽ không để lòng tự tôn cản đường mình. Nhưng trước hết, em phải xin lỗi Will và cảm ơn anh ấy vì đã vướng cả đống rắc rối để trao cho em cơ hội này.”
Cô biết điều ấy, đã biết trong ba ngày qua. Việc không biết Will ở đâu hay làm thế nào để liên lạc với anh đã khiến thời gian này dường như ảm đạm hơn rất nhiều.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh ấy không muốn gặp em?” Cô ngần ngừ lo sợ.
May cười khúc khích. “Anh ấy sẽ gặp em. Nhưng nếu em muốn có một cái cớ để lên phòng anh ấy...”, chị cô lấy cái phong bì đặt trên bàn bếp, “... lúc đi, anh ấy không cầm tấm chi phiếu này theo”. Cô đưa nó cho March.
Bây giờ có lẽ anh cũng không nhận và trước hết nó là một cái cớ khác để đến gặp anh. Nhưng có còn hơn không...
“Được rồi.” Cô nhận lấy phong bì, quay người rời đi.
“March, em không định thay đồ hay... hay ít nhất sửa sang diện mạo trước khi đi sao?”
May nhíu mày ái ngại.
March biết mình trông rất kém sắc, không trang điểm, mặc quần jean và áo len chui đầu suốt ba ngày qua và cũng không gội đầu. Nhưng nếu cô tốn thời gian để chăm chút bản thân như May nói, cô có thể đánh mất dũng khí và không đi nữa.
“Không sao cả”, May vội vã nói, hiểu ra vấn đề từ nét mặt của March. “Chị cho rằng Will sẽ không quá quan tâm đến việc em trông ra sao... Chị không có ý nói như thế, March.” Chị cô cười khúc khích khi thấy March nhăn mặt đau lòng. “Nếu như chị đúng ở cách Will cảm nhận về em thì anh ấy sẽ không quan tâm em trông giống thế nào, anh ấy sẽ chỉ vui mừng khi nhìn thấy em thôi.”
March không hình dung được Will cảm thấy thế nào về mình, cô chỉ biết mình phải gặp anh, cho dù anh có muốn gặp cô hay không.
Dù vậy, một tiếng sau, cô vẫn cảm thấy mất tự tin khi Will mở cửa phòng khách sạn, vẻ mặt dò xét lịch sự chuyển thành sự cau có giận dữ khi anh nhìn thấy cô đang đứng ở đấy!
March là người cuối cùng anh mong gặp tối nay. Người cuối cùng anh chẳng bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy!
Thực ra, anh rất bất ngờ khi thấy cô, thậm chí làm sao cô biết anh ở đây cũng chẳng khiến anh bận tâm...!
Ánh mắt của anh như ăn tươi nuốt sống cô, nhận thấy quầng thâm bên dưới mắt, gương mặt nhợt nhạt hốc hác.
“March”, anh khàn khàn chào - một cách ngớ ngẩn - tự hỏi tại sao lại như thế, bất cứ khi nào ở gần người phụ nữ này, anh sẽ từ một người đàn ông ăn nói tự tin trở thành một thằng ngốc chết lặng không biết nói gì.
Cô vẫn không nói lời nào, đôi mắt của cô - đôi mắt màu xám lục tuyệt đẹp đó - ngấn nước ngước nhìn anh.
“Em sao vậy?” Giọng của anh đầy vẻ quan tâm khi cô tiếp tục im lặng, vầng trán anh cau lại. “May có chuyện gì sao? January hay là Max?”
Cô mỉm cười qua làn nước mắt. “Không phải, nhưng cảm ơn anh đã quan tâm.”
Will cau mày bối rối. “Vậy có chuyện gì... có phải là Carter không?” Anh quắc mắt. “Rốt cuộc hắn có hành động phải không?”
“Không, cũng không phải là Clive.” Cô buồn bã lắc đầu. “Thực ra, anh hoàn toàn nghĩ sai rồi. Anh xem...”
“Vào trong nói chuyện nào”, Will nhanh chóng cắt ngang, chẳng vui khi nói chuyện với cô tại hành lang khách sạn như thế này, nơi mà bất cứ ai đi ngang qua cũng đều có thể nghe thấy những gì họ nói.
Cô do dự. “Nếu như anh chắc chắn là em không làm gián đoạn...?”
“Anh đảm bảo em sẽ thấy hài lòng khi biết rằng điều duy nhất em đang làm gián đoạn chính là những điều chỉnh sau cùng trong bản vẽ của anh cho khu liên hợp thể thao!” Mặc dù vậy, khi anh nhìn thấy cái nhíu mày hằn sâu hơn của cô, anh không dám chắc đó có phải là một đề tài nên đề cập đến!
Nhưng anh thấy nhẹ nhõm khi March gật đầu trước khi cùng anh bước vào phòng.
Cô chần chừ, hoàn toàn không phải là March - hay - mỉm - cười, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Em đang nói...?”, anh nhíu mày hỏi.
“Ồ, vâng.” Cô gật đầu, dường như cảm thấy bớt căng thẳng khi bản thân có một đề tài trung lập để nói. “Em e rằng anh đã hoàn toàn hiểu sai tình huống tại văn phòng môi giới bất động sản. Michelle mới là người mua bất động sản dưới giá trị rồi sau đó bán lại chúng.”
“Michelle...?” Will không thể che giấu sự nghi ngờ của mình, đối với anh, Michelle Jones giống một con chuột nhắt nhát gan nhất, không có vẻ là loại người dính líu vào một vụ gian trá như thế.
“Vâng”, March thở dài. “Hình như chị ấy nghĩ rằng Clive đang chán mình và văn phòng môi giới bất động sản, vì vậy chị ấy quyết định phải có một khoản dành dụm riêng chuẩn bị cho tình huống đó.” March rầu rĩ nhún vai.
Will sững người. Hoàn toàn choáng váng. “Em đã nói chuyện với cô ta?”
“Ôi, vâng.” March thở dài lần nữa. “Hôm qua chị ấy đã đến trang trại gặp em. Hình như chị ấy và Clive đã thảo luận mọi thứ. Michelle sẽ đến sở cảnh sát và trình bày những gì mình đã làm. Nhưng trước tiên, chị ấy và Clive sẽ kết hôn.”
“Cô ta có thể vào tù vì những gì đã làm.” Will cau mày.
March nhăn mặt. “Họ biết điều đó. Anh ta có biểu hiện thật khác người nhưng dường như Clive yêu chị ấy và sẽ ở bên chị ấy. Em... Anh có phiền nếu em ngồi xuống không? Em... em thực sự cảm thấy không khỏe lắm.” Cô đột ngột ngồi xuống.
Cô trông không được khỏe, Will lo lắng. Quần jean khá rộng so với chân, quầng thâm dưới mắt và gương mặt hốc hác tạo ra một hình ảnh hoàn toàn khác.
Anh đến quầy bar, lấy một chai rượu whisky nhỏ và rót vào ly trước khi đưa nó cho March. “Uống đi”, anh khuyên.
Cô ngước lên nhìn anh mỉm cười. “Miễn là anh đừng than phiền khi nó làm em say. Em e rằng mình không ăn được nhiều trong vài ngày qua.”
Cả Will cũng thế thôi. Anh đơn giản không cảm thấy ngon miệng. Và trong giấc ngủ...! Còn điều này nữa, có lẽ anh cũng cảm thấy như những gì March nói!
“Thực ra là ba ngày qua”, March khàn giọng nói thêm.
Ba ngày. Chính xác đó là khoảng thời gian đã đi qua kể từ lần cuối cả hai nói chuyện với nhau...
“Em uống đi”, anh nhẹ nhàng lặp lại, ngồi bên cạnh ghế, lo lắng nhìn cô. “March, em đang làm gì ở đây?”, anh dịu dàng hỏi, cầm lấy tay cô.
Ngay cả những ngón tay của cô cũng trở nên gầy hẳn, chỉ còn da bao phủ khung xương thanh mảnh, một sự run rẩy nhỏ xuất hiện khi ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn tay cô.
Cô hớp một ngụm rượu lớn trước khi trả lời anh, thứ chất lỏng cay nồng đó mang chút sắc hồng cho hai gò má nhợt nhạt. “Em đã không nhận ra anh còn ở lại đây cho đến khi bác Sid nhìn thấy anh lúc sáng sớm... May là người tìm ra anh đã trở lại khách sạn này... Will, em nợ anh một lời xin lỗi.” Giọng của cô vẫn còn khàn do ảnh hưởng của rượu. “Em nhận ra anh chỉ cố giúp em. Đằng việc gửi vài bức tranh của em cho Graham”, cô bất ngờ giải thích. “Em...”
“Em đã quyết định chấp nhận lời đề nghị của anh.” Cô nhìn anh dò xét, như thể không chắc chắn câu trả lời cho quyết định này sẽ là gì.
“Anh rất mừng”, Will không chút do dự khẳng định với cô. “Thực sự mừng”, anh hài lòng. “Em là một người có tài, March. Rất tài.”
Cô mỉm cười buồn. “Thế sao, em không biết điều đó. Nhưng Graham dường như nghĩ em có thể, vì vậy hãy để em tin là cả hai người đều đúng.”
“Bọn anh đúng mà”, anh nói với cô bằng sự quả quyết. “Đó có phải... có phải lời xin lỗi là lý do duy nhất khiến em đến đây không?”, anh cẩn thận nhắc.
March trao cho anh một nụ cười tự giễu. “Điều đó không đủ sao?”
Anh nhăn mặt. Đối với anh, nó gần như không đủ.
Ba ngày qua là thời gian hối lỗi dành cho anh, với March ở quá gần nhưng cảm xúc quá xa cách và anh không thích việc rời khỏi vùng này. Anh không ngủ nhiều và thức ăn chẳng làm anh hứng thú. Điều duy nhất anh làm chính là tập trung hoàn thành bản vẽ cho khu liên hợp thể thao của Jude. Và thậm chí, việc đó đã khiến anh phát cáu lên, nó có mối liên hệ không thể chối cãi đến March và trang trại mà cô đã sống cả đời.
Nhưng bây giờ, sau ba ngày khủng khiếp đó, March ở đây với anh và anh hoàn toàn không thể chấp nhận ý nghĩ để cô đứng dậy bước ra cửa.
Anh đột nhiên đứng thẳng người. “Trong trường hợp đó, anh có vài điều cần nói”, anh dứt khoát, đút tay vào túi quần jean. Nếu không, anh sẽ đưa tay kéo cô vào lòng, hôn cô cho đến khi cô bất tỉnh và xuống địa ngục với bất cứ lời giải thích nào!
March thận trọng ngước nhìn. “Vâng?”
Will nhìn xuống cô một cách nản chí, tự hỏi mình phải bắt đầu từ chỗ nào, phải nói những gì. Và sau đó, anh biết chỉ có một điều duy nhất thật sự muốn nói. Nó là thứ duy nhất có ý nghĩa.
Anh kéo một hơi không đều. “March, em có đồng ý lấy anh không?”
Ở đây.
Anh nói ra điều đó.
Nói ra điều mà anh quan tâm nhất trong vòng ba ngày qua, chính là không có cô trong cuộc đời.
Bây giờ, việc còn lại duy nhất là chờ March cho anh một cái tát khác vào mặt, bằng lời nói hay bằng tay!
“March”, May nài nỉ. “Chị nói...”
“Em nghe rồi”, March mệt mỏi khẳng định. “Em chỉ không hiểu thôi”, cô chán nản thừa nhận.
May thở dài, nhăn mặt vì quan tâm hơn là chỉ trích. “Em thật sự không thể cứ tiếp tục như thế này, em biết mà March. Em không ăn, không ngủ... Ôi, chị đã nghe thấy em đi lòng vòng quanh phòng ngủ tối qua”, chị cô gằn giọng. “March, em đã sụt cân trong ba ngày qua và nó thực sự không hợp với em.”
“Cảm ơn chị!” Cô mỉm cười buồn bã. May nhún vai. “Đó là sự thật và em biết điều đó. Điều chị nói bây giờ chính là Will không rời đi.”
March cau mày khó hiểu. “Đi đâu?”
“Đừng nghịch với thức ăn của em nữa”, chị gái cô khiển trách một cách nhẹ nhàng, đứng dậy để rời đĩa thức ăn không được đụng tới trước mặt March. “Chú Sid đã nhìn thấy xe của Will đậu tại khu đất Hanworth sáng sớm nay. Cả ngày chị đã cân nhắc không biết có nên nói cho em nghe không”, May nhăn mặt thừa nhận. “Nhưng tối nay nhìn em thử xem... Việc này không thể tiếp diễn, em biết mà March.” Chị cô lắc đầu quả quyết.
March ngồi đó choáng váng bởi thực tế Will vẫn còn ở lại vùng này. Tối thứ Hai anh đã nói - chính xác anh đã nói điều gì? Rằng anh phải rời khỏi nơi đây, khỏi trang trại, khỏi cô, nhưng không phải anh thực sự sẽ trở lại London. Chính cô là người cho rằng như vậy.
Cô nuốt mạnh xuống, cổ họng khô khốc. “Vậy anh ấy vẫn còn ở quanh đây.” Cô nhún vai. “Việc đó ảnh hưởng gì đến em?”
May cau mày. “March, em yêu người đàn ông đó...”
“Em không có! Nào... thôi được, có thể em yêu anh ấy”, cô thừa nhận cộc lốc khi thấy cái nhìn quở trách của chị gái. Điểm cốt yếu để phủ nhận nó là gì? Cô đã có tất cả những triệu chứng của một tình yêu đơn phương!
“Sao nào?” May nôn nóng thúc giục khi March không nói thêm gì.
“Sao nào cái gì ạ?” Cô đứng dậy, đi quanh phòng bếp. “Chắc chắn anh ấy không có cùng cảm giác như thế về em!” Mất hết tinh thần, giọng của cô vỡ òa.
Ba ngày qua, kể từ khi Will đột ngột rời đi là khoảng thời gian khủng khiếp. Cô đã yêu một người đàn ông mà...
“Chị đã không nghe những gì anh ấy nói vào tối thứ Hai, May”, cô hét lên đau đớn. “Anh ấy đã nói với Graham Whitford rằng ước gì anh ấy chưa bao giờ gặp em!” Cô vùi mặt vào hai bàn tay, nước mắt lại lần nữa bắt đầu rơi.
Cánh tay của May vòng quanh người March, vỗ về lưng cô. “Chị chắc chắn anh ấy cũng muốn làm thế”, cô chua xót nói.
March đột ngột ngẩng đầu lên. “Rồi sao?”, cô ngắt lời một cách phòng bị.
“Ôi, March.” May lắc đầu, cảm xúc thất vọng hiện trên gương mặt khi giữ lấy March. “Dĩ nhiên Will ước rằng anh ấy chưa bao giờ gặp em... Chúa biết em không phải là một người dễ dàng để yêu! Ôi, chị không gặp vấn đề với nó”, cô vội đảm bảo khi thấy cái nhìn buồn rầu của March. “Nhưng em là em gái của chị. Will không biết anh ấy nên làm theo trách nhiệm hay nghe bản thân mình kể từ khoảnh khắc anh ấy gặp em!”
“Vô lý”, cô gạt bỏ, rời xa May để nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ một cách vô định.
Cô yêu nơi này, yêu chị em của mình và cho đến vài ngày trước đây, cô đã hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống của mình. Bây giờ cô cảm thấy nó giống như một nhà ngục, giam giữ cô ở đây, không kèm theo sự ân xá nào.
“Sau khi nói chuyện với bác Sid sáng nay, chị đã kiểm tra quanh thị trấn tìm ra khách sạn phù hợp mà Will ở...”
“Chị đã làm thế sao?” March há hốc, hai mắt mở to, quay người lại đối mặt với May.
“Ôi, đừng lo lắng.” May rầu rĩ mỉm cười. “Chị không nói chuyện với anh ấy hay bất cứ điều gì tương tự thế. Chị chỉ muốn biết anh ấy có trở lại khách sạn cũ hay không. Anh ấy đã quay lại đó.”
“Nhưng tại sao chị lại làm mấy việc rắc rối đó?” March lắc đầu ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên để chị có thể nói với em”, chị cô sốt ruột đáp.
“Nhưng...”
“March, nếu như em không đến gặp Will thì chị e rằng mình sẽ phải làm điều đó. Và chị nghĩ chuyện sẽ tốt hơn nếu người đó là em”, May khàn khàn nói thêm.
“Rồi em sẽ nói gì với anh ấy?”, cô kêu lên thất vọng.
“Coi nào, một lời xin lỗi không phải là cách bắt đầu tệ lắm đâu...”
“Em đã làm vào tối thứ Hai...”
“Theo chị hiểu, em đã xin lỗi Graham Whitford hôm tối thứ Hai”, May nghiêm nghị ngắt lời. “Nhân tiện, người ấy sẽ không mãi ngồi đó chờ em gọi điện và chấp nhận lời đề nghị của anh ta.”
“Nhưng em…”
“Em sẽ chấp nhận, March”, May kiên quyết. “Đó là điều em luôn mong muốn.” Giọng nói của chị cô dịu dàng trìu mến. “Và em sẽ không để lòng tự tôn cản đường mình. Nhưng trước hết, em phải xin lỗi Will và cảm ơn anh ấy vì đã vướng cả đống rắc rối để trao cho em cơ hội này.”
Cô biết điều ấy, đã biết trong ba ngày qua. Việc không biết Will ở đâu hay làm thế nào để liên lạc với anh đã khiến thời gian này dường như ảm đạm hơn rất nhiều.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh ấy không muốn gặp em?” Cô ngần ngừ lo sợ.
May cười khúc khích. “Anh ấy sẽ gặp em. Nhưng nếu em muốn có một cái cớ để lên phòng anh ấy...”, chị cô lấy cái phong bì đặt trên bàn bếp, “... lúc đi, anh ấy không cầm tấm chi phiếu này theo”. Cô đưa nó cho March.
Bây giờ có lẽ anh cũng không nhận và trước hết nó là một cái cớ khác để đến gặp anh. Nhưng có còn hơn không...
“Được rồi.” Cô nhận lấy phong bì, quay người rời đi.
“March, em không định thay đồ hay... hay ít nhất sửa sang diện mạo trước khi đi sao?”
May nhíu mày ái ngại.
March biết mình trông rất kém sắc, không trang điểm, mặc quần jean và áo len chui đầu suốt ba ngày qua và cũng không gội đầu. Nhưng nếu cô tốn thời gian để chăm chút bản thân như May nói, cô có thể đánh mất dũng khí và không đi nữa.
“Không sao cả”, May vội vã nói, hiểu ra vấn đề từ nét mặt của March. “Chị cho rằng Will sẽ không quá quan tâm đến việc em trông ra sao... Chị không có ý nói như thế, March.” Chị cô cười khúc khích khi thấy March nhăn mặt đau lòng. “Nếu như chị đúng ở cách Will cảm nhận về em thì anh ấy sẽ không quan tâm em trông giống thế nào, anh ấy sẽ chỉ vui mừng khi nhìn thấy em thôi.”
March không hình dung được Will cảm thấy thế nào về mình, cô chỉ biết mình phải gặp anh, cho dù anh có muốn gặp cô hay không.
Dù vậy, một tiếng sau, cô vẫn cảm thấy mất tự tin khi Will mở cửa phòng khách sạn, vẻ mặt dò xét lịch sự chuyển thành sự cau có giận dữ khi anh nhìn thấy cô đang đứng ở đấy!
March là người cuối cùng anh mong gặp tối nay. Người cuối cùng anh chẳng bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy!
Thực ra, anh rất bất ngờ khi thấy cô, thậm chí làm sao cô biết anh ở đây cũng chẳng khiến anh bận tâm...!
Ánh mắt của anh như ăn tươi nuốt sống cô, nhận thấy quầng thâm bên dưới mắt, gương mặt nhợt nhạt hốc hác.
“March”, anh khàn khàn chào - một cách ngớ ngẩn - tự hỏi tại sao lại như thế, bất cứ khi nào ở gần người phụ nữ này, anh sẽ từ một người đàn ông ăn nói tự tin trở thành một thằng ngốc chết lặng không biết nói gì.
Cô vẫn không nói lời nào, đôi mắt của cô - đôi mắt màu xám lục tuyệt đẹp đó - ngấn nước ngước nhìn anh.
“Em sao vậy?” Giọng của anh đầy vẻ quan tâm khi cô tiếp tục im lặng, vầng trán anh cau lại. “May có chuyện gì sao? January hay là Max?”
Cô mỉm cười qua làn nước mắt. “Không phải, nhưng cảm ơn anh đã quan tâm.”
Will cau mày bối rối. “Vậy có chuyện gì... có phải là Carter không?” Anh quắc mắt. “Rốt cuộc hắn có hành động phải không?”
“Không, cũng không phải là Clive.” Cô buồn bã lắc đầu. “Thực ra, anh hoàn toàn nghĩ sai rồi. Anh xem...”
“Vào trong nói chuyện nào”, Will nhanh chóng cắt ngang, chẳng vui khi nói chuyện với cô tại hành lang khách sạn như thế này, nơi mà bất cứ ai đi ngang qua cũng đều có thể nghe thấy những gì họ nói.
Cô do dự. “Nếu như anh chắc chắn là em không làm gián đoạn...?”
“Anh đảm bảo em sẽ thấy hài lòng khi biết rằng điều duy nhất em đang làm gián đoạn chính là những điều chỉnh sau cùng trong bản vẽ của anh cho khu liên hợp thể thao!” Mặc dù vậy, khi anh nhìn thấy cái nhíu mày hằn sâu hơn của cô, anh không dám chắc đó có phải là một đề tài nên đề cập đến!
Nhưng anh thấy nhẹ nhõm khi March gật đầu trước khi cùng anh bước vào phòng.
Cô chần chừ, hoàn toàn không phải là March - hay - mỉm - cười, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Em đang nói...?”, anh nhíu mày hỏi.
“Ồ, vâng.” Cô gật đầu, dường như cảm thấy bớt căng thẳng khi bản thân có một đề tài trung lập để nói. “Em e rằng anh đã hoàn toàn hiểu sai tình huống tại văn phòng môi giới bất động sản. Michelle mới là người mua bất động sản dưới giá trị rồi sau đó bán lại chúng.”
“Michelle...?” Will không thể che giấu sự nghi ngờ của mình, đối với anh, Michelle Jones giống một con chuột nhắt nhát gan nhất, không có vẻ là loại người dính líu vào một vụ gian trá như thế.
“Vâng”, March thở dài. “Hình như chị ấy nghĩ rằng Clive đang chán mình và văn phòng môi giới bất động sản, vì vậy chị ấy quyết định phải có một khoản dành dụm riêng chuẩn bị cho tình huống đó.” March rầu rĩ nhún vai.
Will sững người. Hoàn toàn choáng váng. “Em đã nói chuyện với cô ta?”
“Ôi, vâng.” March thở dài lần nữa. “Hôm qua chị ấy đã đến trang trại gặp em. Hình như chị ấy và Clive đã thảo luận mọi thứ. Michelle sẽ đến sở cảnh sát và trình bày những gì mình đã làm. Nhưng trước tiên, chị ấy và Clive sẽ kết hôn.”
“Cô ta có thể vào tù vì những gì đã làm.” Will cau mày.
March nhăn mặt. “Họ biết điều đó. Anh ta có biểu hiện thật khác người nhưng dường như Clive yêu chị ấy và sẽ ở bên chị ấy. Em... Anh có phiền nếu em ngồi xuống không? Em... em thực sự cảm thấy không khỏe lắm.” Cô đột ngột ngồi xuống.
Cô trông không được khỏe, Will lo lắng. Quần jean khá rộng so với chân, quầng thâm dưới mắt và gương mặt hốc hác tạo ra một hình ảnh hoàn toàn khác.
Anh đến quầy bar, lấy một chai rượu whisky nhỏ và rót vào ly trước khi đưa nó cho March. “Uống đi”, anh khuyên.
Cô ngước lên nhìn anh mỉm cười. “Miễn là anh đừng than phiền khi nó làm em say. Em e rằng mình không ăn được nhiều trong vài ngày qua.”
Cả Will cũng thế thôi. Anh đơn giản không cảm thấy ngon miệng. Và trong giấc ngủ...! Còn điều này nữa, có lẽ anh cũng cảm thấy như những gì March nói!
“Thực ra là ba ngày qua”, March khàn giọng nói thêm.
Ba ngày. Chính xác đó là khoảng thời gian đã đi qua kể từ lần cuối cả hai nói chuyện với nhau...
“Em uống đi”, anh nhẹ nhàng lặp lại, ngồi bên cạnh ghế, lo lắng nhìn cô. “March, em đang làm gì ở đây?”, anh dịu dàng hỏi, cầm lấy tay cô.
Ngay cả những ngón tay của cô cũng trở nên gầy hẳn, chỉ còn da bao phủ khung xương thanh mảnh, một sự run rẩy nhỏ xuất hiện khi ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn tay cô.
Cô hớp một ngụm rượu lớn trước khi trả lời anh, thứ chất lỏng cay nồng đó mang chút sắc hồng cho hai gò má nhợt nhạt. “Em đã không nhận ra anh còn ở lại đây cho đến khi bác Sid nhìn thấy anh lúc sáng sớm... May là người tìm ra anh đã trở lại khách sạn này... Will, em nợ anh một lời xin lỗi.” Giọng của cô vẫn còn khàn do ảnh hưởng của rượu. “Em nhận ra anh chỉ cố giúp em. Đằng việc gửi vài bức tranh của em cho Graham”, cô bất ngờ giải thích. “Em...”
“Em đã quyết định chấp nhận lời đề nghị của anh.” Cô nhìn anh dò xét, như thể không chắc chắn câu trả lời cho quyết định này sẽ là gì.
“Anh rất mừng”, Will không chút do dự khẳng định với cô. “Thực sự mừng”, anh hài lòng. “Em là một người có tài, March. Rất tài.”
Cô mỉm cười buồn. “Thế sao, em không biết điều đó. Nhưng Graham dường như nghĩ em có thể, vì vậy hãy để em tin là cả hai người đều đúng.”
“Bọn anh đúng mà”, anh nói với cô bằng sự quả quyết. “Đó có phải... có phải lời xin lỗi là lý do duy nhất khiến em đến đây không?”, anh cẩn thận nhắc.
March trao cho anh một nụ cười tự giễu. “Điều đó không đủ sao?”
Anh nhăn mặt. Đối với anh, nó gần như không đủ.
Ba ngày qua là thời gian hối lỗi dành cho anh, với March ở quá gần nhưng cảm xúc quá xa cách và anh không thích việc rời khỏi vùng này. Anh không ngủ nhiều và thức ăn chẳng làm anh hứng thú. Điều duy nhất anh làm chính là tập trung hoàn thành bản vẽ cho khu liên hợp thể thao của Jude. Và thậm chí, việc đó đã khiến anh phát cáu lên, nó có mối liên hệ không thể chối cãi đến March và trang trại mà cô đã sống cả đời.
Nhưng bây giờ, sau ba ngày khủng khiếp đó, March ở đây với anh và anh hoàn toàn không thể chấp nhận ý nghĩ để cô đứng dậy bước ra cửa.
Anh đột nhiên đứng thẳng người. “Trong trường hợp đó, anh có vài điều cần nói”, anh dứt khoát, đút tay vào túi quần jean. Nếu không, anh sẽ đưa tay kéo cô vào lòng, hôn cô cho đến khi cô bất tỉnh và xuống địa ngục với bất cứ lời giải thích nào!
March thận trọng ngước nhìn. “Vâng?”
Will nhìn xuống cô một cách nản chí, tự hỏi mình phải bắt đầu từ chỗ nào, phải nói những gì. Và sau đó, anh biết chỉ có một điều duy nhất thật sự muốn nói. Nó là thứ duy nhất có ý nghĩa.
Anh kéo một hơi không đều. “March, em có đồng ý lấy anh không?”
Ở đây.
Anh nói ra điều đó.
Nói ra điều mà anh quan tâm nhất trong vòng ba ngày qua, chính là không có cô trong cuộc đời.
Bây giờ, việc còn lại duy nhất là chờ March cho anh một cái tát khác vào mặt, bằng lời nói hay bằng tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.