Chương 1
Carole Mortimer
23/07/2020
“Chào buổi sáng”, một giọng chào vui vẻ vang lên, rồi nhanh chóng chuyển sang tông thăm dò, “Ờ... lần nữa nhỉ...?”.
March đóng tập hồ sơ chứa đầy những con số khiến cô phải nhăn mặt nhíu mày. Chẳng vui chút nào với những gì đã thấy, phải mất vài giây để March tự động nở nụ cười lịch sự dành cho khách hàng bước vào văn phòng môi giới bất động sản nơi cô đang làm việc.
Nụ cười lịch sự biến thành cái nhíu mày khi cô ngước lên và nhận ra lý do cho câu hỏi thăm dò của người vừa lên tiếng.
Chắc chắn là “lần nữa”, chẳng phải vậy sao?
Cô ngồi ngả lưng vào chiếc ghế, cái nhìn chằm chằm phiền muộn giờ hướng lên người đàn ông đang đứng trước bàn với vẻ chế giễu.
Trong hoàn cảnh khác, cô hẳn sẽ thấy người này vô cùng ưa nhìn. Cao ráo, tuổi tầm ba mươi lăm, phong thái tự tin, mái tóc vàng nhạt màu hơi dài được tạo kiều gọn gàng, đường nét trên khuôn mặt được chạm trổ một cách cứng cáp, đôi mắt anh ta có màu của bầu trời ngày hè trong veo - mà ngày hôm nay trăm phần trăm là không phải!
Ngoài kia tuyết đang rơi - và không đầy nửa tiếng trước, người đàn ông này đã tấp gọn chiếc xe vào chỗ đậu xe sát lề đường mà March sắp sửa để vào!
Sự lịch sự với vai trò lễ tân trong văn phòng môi giới bất động sản bận rộn và cơn phẫn nộ vì phải đỗ xe xa tận nửa dặm và đi bộ trong tuyết đến văn phòng thay vì được đỗ ngay bên ngoài tòa nhà đang vật lộn chiến đấu trong cô.
Điều sau đã dễ dàng chiến thắng!
“Sửa lại cho tôi nếu tôi nói sai nhé”, cô chanh chua mở lời, “nhưng lần cuối cùng chúng ta thấy nhau, anh đã khiến tôi có một khởi đầu buổi sáng chẳng tốt lành gì!”.
Người đàn ông nhíu mày. “Cô nhớ ra tôi à.”
March trừng mắt nhìn, khó mà quên được anh ta!
Cô cực kỳ giận dữ khi định cho xe tấp vào chỗ đậu xe sát lề đường thì thấy người đàn ông này gọn gàng để cái xe thể thao màu đỏ của anh ta vào chỗ của cô. Nếu không phải sợ đi làm trễ do thời tiết xấu, chắc chắn cô sẽ xuống xe và cho anh ta một trận ra trò. Thay vào đó, cô phải lái xe vòng vòng tận mười phút để tìm chỗ đậu khác, rồi lê bước trở lại văn phòng trên con đường đầy tuyết. Tất cả là vì người đàn ông đáng nguyền rủa này!
Việc chiếc xe thể thao màu đỏ vẫn chễm chệ ngoài kia còn cô thì phải lội bộ chỉ làm mọi việc tệ hơn thôi.
Lý do anh ta giành chỗ đậu xe với cô giờ đã rõ ràng vì anh ta đi thẳng vào văn phòng này. Chắc là sau khi đã phí phạm thời gian lượn lờ ở sạp báo cách đây hai căn nhà, vì tờ báo đang kẹp dưới nách anh ta đã nói lên điều đó. Ừm, vậy đó là lỗi của anh ta vì không chịu chờ cô mở cửa văn phòng. Cô sẽ không đến muộn nếu anh ta không cướp mất chỗ đậu xe!
Người đàn ông nở một nụ cười kỳ quặc. “Chúng ta bắt đầu có vẻ tệ nhỉ”, anh ta nhận xét.
Đúng vậy, nhưng anh ta hiển nhiên là khách hàng và chỉ mỗi mình cô có mặt ở văn phòng lúc này.
March ráng nặn ra một nụ cười lịch sự. “Tôi có thể giúp được gì, anh...?”
“Davenport”, anh ta nhẹ nhàng thốt ra. “Will Davenport. Liệu có phiền không nếu tôi ngồi xuống... March?”, anh ta liếc nhìn bảng tên trên ve áo của cô trước khi hỏi.
“Đó là công dụng của mấy cái ghế đấy... anh Davenport”, cô dài giọng.
Anh ta ngồi xuống cái ghế đối diện với cô. “Nói tôi biết, March, có phải mọi người ở đây đều thân thiện như cô không?” Nụ cười chế nhạo cong cong trên môi anh ta trong khi đôi mắt quan sát cô qua cái bàn rộng.
Đôi má March nóng lên trước lời khiền trách cố ý. Có lẽ mình xứng đáng bị vậy, cô miễn cưỡng chấp nhận. Mặc dù điều đó không phải lý do để bào chữa cho sự hống hách của anh ta trước đó.
“Chỉ khi chỗ đậu xe của họ bị chiếm mất thôi!”, cô gay gắt.
Anh ta toét miệng cười. “Tôi sống ở London.” Rồi nhún bờ vai rộng bên dưới cái áo len màu xanh biển và áo khoác ngoài dày cộp. “Chỗ đậu xe dành cho người đến đầu tiên!”
Nụ cười đó khiến March cảm thấy mình như bị tước bớt vũ khí. Anh ta thật sự rất điển trai, những sợi tóc vàng sáng hơi dài phủ trên trán, tiếng cười ẩn nấp đâu đó trong đáy mắt xanh sẫm màu, nét cứng cỏi của khuôn mặt dịu đi nhờ nụ cười.
Nhưng sự thật hiền nhiên rằng người đàn ông này đẹp trai đến chết người không phải là điểm chính, đúng không?
“Tôi là người đến đầu tiên!”, cô cáu kỉnh nhắc lại.
Anh ta hơi nhíu mày. “Có lẽ chúng ta nên chuyển đề tài?”
Phải, như thế thì tốt hơn. Clive, nếu xuất hiện, ắt hẳn sẽ chẳng mấy thích thú nếu biết cô làm phật lòng khách hàng - có lẽ đây là vị khách hàng duy nhất của họ vào một ngày như hôm nay!
March hít một hơi lấy lại kiểm soát, sắp xếp vài tập hồ sơ trên bàn trước khi cố mỉm cười lịch sự. “Anh muốn mua bất động sản trong khu này sao, anh Davenport?”
“Không.”
Cô mở to đôi mắt màu xám lục được bao quanh bởi hàng mi dày sẫm màu giống màu mái tóc dài qua vai của cô. Nếu anh ta không quan tâm đến việc mua bán bất động sản, vậy thì tại sao...?
“Tôi đang tìm chỗ cho thuê để ở trong vài tuần”, anh ta nói.
Cô không nhăn trán nữa. “Nghỉ hè ư?” Cô đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ đằng sau. “Chúng tôi có vài căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn...”
“Không, không phải để nghỉ hè. Bây giờ cơ”, Will Davenport chỉnh lại khi cô mở ngăn kéo.
March quay phắt lại với chân mày nhướng cao trước khi cau mày nhìn ra ngoài trời. Tuyết vẫn đang rơi. Giờ là tháng Một, trời đất, không vị khách nào trong danh sách đăng ký lại thuê một căn nhà gỗ nhỏ vào mùa đông - chủ yếu là vì rất ít nhà có hệ thống sưởi, trừ lò sưởi truyền thống.
“Tôi có công việc ở đây trong vài tuần.” Will Davenport trả lời. “Tôi đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, nhưng ghét sự thiếu riêng tư ở đấy.”
March thật sự không rõ các khách sạn có thiếu sự riêng tư hay không vì cô chưa từng ở đó lấy một lần. Sống ở trang trại, là con thứ hai trong ba chị em gái và được người cha đơn thân nuôi nấng từ khi lên bốn, họ không có nhiều tiền để tiêu xài cho những dịp hội hè. Và kể từ lúc người cha mất hồi năm ngoái, tình trạng càng lúc càng tệ hơn.
Đột nhiên March cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của Will Davenport từ đỉnh đầu đến tận gót chân cô.
Ở tuổi hai mươi sáu, cô có dáng người cao và thanh mảnh, đôi chân dài quyến rũ ẩn sau chiếc váy đúng mốt màu xanh biển hợp với cái áo xanh dương dịu mắt tôn lên làn da sáng. Cô trang điềm nhẹ nhàng, tô lớp son bóng màu đào trên môi, chỉ có cái cằm quyết đoán hơi hếch lên cho thấy rõ bản tính bướng bỉnh của chủ nhân.
Rõ ràng Will Davenport thích những gì anh ta đang ngắm, nhưng miệng thì cười tán thưởng còn đầu thì hơi nghiêng nghiêng giễu cợt trước ánh nhìn ngờ vực của cô.
Được lắm!
Anh ta đã lao thẳng vào đời cô theo đúng nghĩa - và giờ thì săm soi cứ như cô là món ăn ngon nhất trên thực đơn!
March đột ngột ngồi lại vào ghế của mình, trừng mắt nhìn anh ta cùng lúc tự hỏi Clive và Michelle khi nào mới chịu đến văn phòng. Thẳng thắn mà nói thì cô đã có đủ cố gắng để đối phó với Will Davenport cả ngày rồi.
Clive Carter và Michelle Jones không phải là đồng nghiệp duy nhất trong văn phòng môi giới bất động sản Carter và Jones, nhưng họ sống cùng nhau ở ngoại ô thị trấn. Việc hai người đó chưa đến văn phòng có nghĩa là tuyết đang cản lối họ. Khổ thật!
Là một lễ tân, March thường chỉ trả lời điện thoại và đưa khách hàng đi gặp Clive hay Michelle. Cô thật sự mong có thể làm được điều gì đó với vị khách hàng đặc biệt này!
“Anh Carter và cô Jones hiện không có ở văn phòng”, cô bắt đầu một cách quả quyết.
“Tôi nghĩ mình tự đi xem được, March à”, Will Davenport dài giọng giễu cợt.
March nóng mặt vì âm điệu chế nhạo của anh ta. “Tôi đang cố nói là tốt nhất anh nên gọi lại sau và nói chuyện với một trong hai người họ”, cô cáu kỉnh, đôi mắt xám lục lóe lên những tia sáng cảnh báo tâm trạng cáu bẳn đang chực trào ra.
Môi anh ta cong lên. “Cô không đủ khả năng giới thiệu chi tiết bất cứ căn nhà cho thuê nào trong vùng sao?”
Nếu anh ta có ý định sỉ nhục - và rõ ràng là thế - thì anh ta đã thành công.
March cau mày. “Tất nhiên tôi có thể giới thiệu chúng, anh Davenport...”
“Vậy có lẽ cô nên làm như thế”, anh ta lạnh nhạt đề nghị.
March hít một hơi sâu, cố cưỡng lại ý muốn lau sạch nụ cười chế giễu đầy tự tin trên khuôn miệng như tạc ấy!
Anh ta đang làm cô tức điên lên! Không chỉ thế, anh ta là kẻ kiêu căng, hống hách và mặt dày mày dạn dám...
Đợi một chút... Anh ta đang tìm chỗ để thuê. Cô có một nơi lý tưởng cho anh ta, đúng vậy!
Will không chắc mình hoàn toàn thích nụ cười vui như mở cờ đang cong cong trên đôi môi March hiện giờ. Như thể cô biết điều gì đó mà anh không...
Anh cũng không thể trách cứ cô hoàn toàn vì đã bực mình với anh - anh đã chiếm chỗ đậu xe của cô lúc sớm, và việc đó rõ ràng làm cô nổi quạu.
Anh đã cảm thấy có đôi chút tội lỗi về việc đó khi vừa bước vào văn phòng và nhận ra cô đang ngồi sau bàn giấy, nhưng tội lỗi bỗng nhiên biến thành ngưỡng mộ. March xinh đẹp vô cùng khi tức giận. Đôi mắt xám lục lấp lánh cảm xúc lạ thường, làn da sáng ửng hồng, và miệng cô...
Nhưng anh cũng không máy thoải mái với vẻ mặt hài lòng lặng lẽ của cô lúc này...
“Cho tôi biết, anh Davenport...”, cô khẽ chồm người dựa vào bàn, “... anh có nhất thiết ở trong thị trấn không, nếu có chỗ ở xa hơn thì anh quan tâm chứ?”.
Will cảnh giác nhìn cô. “Còn tùy vào hướng đến đó”, anh thận trọng trả lời.
Về phần nào đó thì công việc của anh thật sự không làm hại tới ai, hơn nữa anh là người chuyên nghiệp, nhưng từ những kinh nghiệm học hỏi được thì anh biết rằng không phải ai cũng nhìn nó theo cùng một hướng. Càng ít người biết lý do anh có mặt ở vùng này càng tốt. Nhất là vào thời điềm này.
“Hướng về làng Paxton”, March nhẹ giọng trả lời. “Nếu anh không biết nó ở đâu...”
“Tôi biết”, anh nhẹ cắt lời cô. “Hướng về Paxton lý tưởng đấy.”
March hơi ngạc nhiên. “Vậy sao?”
“Lý tưởng”, anh lặp lại giễu cợt.
Cô không biết nó lý tưởng ra sao. Thực ra, đó đúng là nơi anh muốn ở. Ở đó anh sẽ không phải lái xe ra ngoài, có thể hòa nhập vào môi trường dễ hơn, do đó sẽ không làm người dân địa phương chú ý đến. Một số người dân địa phương đặc biệt!
March có chút không chắc chắn. “Nơi tôi muốn giới thiệu là một trang trại trong vùng, không phải là một ngôi nhà gỗ nhỏ mà là phòng vẽ chuyển đổi thành phòng gia dụng[1] bên trên ga ra.”
[1] Một căn phòng lớn có bếp và phòng tắm, phần còn lại thì làm phòng ngủ và phòng khách (không có phòng ngủ riêng).
“Nghe được đấy.” Anh gật đầu. “Khi nào thì tôi có thể đi xem nó? Tôi thật sự muốn trả phòng khách sạn và chuyển đi càng nhanh càng tốt”, anh nói nhanh trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
Cô chớp mắt khó hiều trước sự dứt khoát của anh. “Tôi không dám cam đoan chủ nhà có ý định cho thuê vào mùa đông, vậy nên tôi sẽ phải gọi cho họ trước và thử xem...”
“Cứ làm thế đi”, anh dịu giọng.
Giờ thì March trông cực kỳ bối rối. Rõ ràng cô không quen với những việc xảy ra nhanh chóng. Được rồi, cô sẽ phải làm quen với nó, vì Will không muốn phí phạm thời gian, anh muốn hoàn thành công việc, rồi nhanh chóng rời khỏi Dodge City. Trước khi có ai đó muốn anh bị thương!
“Thời giờ là tiền bạc, March”, anh nhắc bằng giọng khô khan.
Nét mặt cô đột nhiên trở nên nuối tiếc. “Cha tôi cũng từng nói thế”, cô khàn giọng trả lời cái nhìn chất vấn của anh.
“Đã từng ư?”
March ngồi thẳng lên, má ửng hồng như thề mình vừa nói quá nhiều, “ông mất rồi”, cô lên tiếng cùng lúc nhấc điện thoại lên. “Tôi gọi cho trang trại bây giờ đây.”
Will vẫn ghim mắt vào March hơn là nghe cuộc đối thoại của cô. Cô thật sự xinh đẹp. Có lẽ khoảng thời gian ở Yorkshire sẽ không cô đơn như anh tưởng. Nếu như anh có thể dẹp bỏ định kiến của cô với anh về việc “đã cướp chỗ đậu xe của cô”, thế thôi!
“Đi xem lúc một giờ ba mươi có tiện không, anh Davenport?” March nhìn anh, tay che ống nghe.
“Những người làm việc ở trang trại cũng nghỉ để ăn trưa”, cô thông báo khi anh nhướng cao chân mày. “Được”, anh gằn giọng, biết cô đang giễu mình. Việc anh sinh ra và sống ở thành phố rõ ràng đến mức thế sao? Chắc vậy. Nhưng cho đến nay anh thích những gì mình thấy ở Yorkshire, và khu vực này đặc biệt đẹp.
Dù vậy, Will vẫn cảm thấy lấn cấn về nơi March sẽ dẫn mình đi xem, có gì đó không ổn. Không lẽ ở đó có con bò đực hung hăng nào thích tấn công người lạ? Hoặc giả là bầy chó săn? Hay chỉ là cô thấy thú vị khi đẩy anh, một người quen sống đầy đủ tiện nghi ở thành phố, vào ở một trang trại?
Có lẽ là vậy, theo trí nhớ thì từ trước tới giờ, anh chưa từng đặt chân đến trang trại. Nhưng việc gì mà chẳng có lần đầu tiên, và địa điểm đó nghe có vẻ rất lý tưởng...
“Quyết định vậy nhé, anh Davenport”, March nói ngắn gọn sau khi cúp máy, viết một dòng địa chỉ lên giấy rồi đưa nó cho anh. “Tôi chắc chắn là cả anh Carter lẫn cô Jones đều rất sẵn lòng đi cùng anh...”
“Không, cảm ơn”, anh nhanh chóng ngắt lời. “Tôi sẽ tự đến đó.”
Cô gật gù. “Nếu anh thấy căn phòng đó không phù hợp với yêu cầu thì cứ gọi lại cho anh Carter hoặc cô Jones và thảo luận với họ nhé, đừng ngại.” Ấn tượng cô đem đến cho Will lúc này quá rõ rệt - cứ như thể cô biết chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra ấy!
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến anh kích động với mong muốn xóa sạch nụ cười đắc ý thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô! “March, tôi có thể mời cô đi ăn tối không?”
Suýt chút nữa thì anh đã cười sặc sụa khi chứng kiến nét mặt đột ngột sửng sốt của cô. Suýt chút nữa thôi. Bởi vì ngay lúc đưa ra lời mời, anh cũng chợt nhận ra bản thân mình thật sự muốn ăn tối cùng cô...!
Cô gai góc và thẳng thắn, hoàn toàn không giống với những phẩm chất mà một nhân viên lễ tân nên có trong công việc đón tiếp khách hàng, nhưng đồng thời anh cũng thích tính bộc trực của cô, nó tỏa sáng láp lánh nơi đáy mắt và chẳng có gì phải bàn cãi về vẻ đẹp của cô cả.
March dường như đang nỗ lực để lấy lại bình tĩnh, dần dần ngồi thẳng người trên ghế, khẽ lắc đầu. “Tôi nghĩ là không, cảm ơn nhé, anh Davenport”, cô căng thẳng từ chối, đôi mắt xám lục sẫm lại vì kích động, ánh lên những tia phẫn nộ.
Anh nhướng mày. “Không có chút thương xót nào dành cho người mới đến còn lạ nước lạ cái như tôi sao?”
Miệng cô cong lên châm chọc. “Là người mới đến nên có thể anh vẫn chưa nghe nói về điều này anh Davenport ạ, nhưng ở chỗ chúng tôi từng có một kẻ chuyên lén lút theo dõi và tấn công người khác.”
Khi chuyện đó xảy ra, Will cũng có nghe nói về nó - tuy nhiên anh không chắc là mình thích cách nói ẩn ý của cô!
“Theo như tôi nhớ, gã đó là người địa phương”, anh lạnh lùng nhắc nhở.
“Vâng, đúng vậy”, cô cộc lốc thừa nhận, hai má lúc này trở nên tái nhợt. “Nhưng đó là lý do chính đáng cho việc đề phòng gấp đôi với người lạ.”
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Có lẽ tôi sẽ trở lại vào ngày mai và mời cô lần nữa - khi ấy thì tôi không còn là người lạ nữa nhé!”
March thoáng mỉm cười. “Anh cứ thử xem”, cô thách thức.
Nhưng anh sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi, ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng là thế. Thật đáng tiếc. Anh còn muốn tìm hiều về cô nhiều hơn.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm ơn nhé, March.” Anh đứng dậy rời đi. “Họ sẽ chờ gặp tôi vào lúc một giờ ba mươi, đúng chứ?”
“Vào giờ ăn trưa”, cô lạnh nhạt xác nhận.
Tốt thôi, như vậy anh sẽ có thời gian hoàn tất công việc kia ở thị trấn. Tuy nhiên, cho đến lúc này, nó đem lại nhiều khó khăn hơn anh từng nghĩ.
Anh quay lại nhìn March. “Tôi không nghĩ là... không”, anh tự trả lời, rầu rĩ lắc đầu. “Xin lỗi.” Anh nhăn mặt trước cái nhìn dò hỏi của cô. “Tôi đang thăm dò tin tức của một người bạn, anh ta vẫn ở tại khách sạn cho đến vài ngày trước đây, nhưng anh ta cũng chỉ là một người lạ khác nên tôi không cho rằng cô có bất kỳ thông tin nào về anh ta!”
March nhìn anh với vẻ chế giễu. “Tôi nghĩ là không.”
Will toét miệng cười. “Cô chưa bao giờ bối rối khi nói chuyện đâu nhỉ?”, anh tỏ vẻ ngưỡng mộ nói.
“Chỉ trong trường hợp nhận được lời mời ăn tối từ một người hoàn toàn xa lạ thôi”, cô thầm giễu cợt bản thân một thoáng luống cuống vài phút trước, khi anh ta đưa ra lời đề nghị.
Anh cười khẽ. “Vẫn chưa quá trễ để thay đổi quyết định...?”
“Tôi đã quyết rồi, cảm ơn”, cô tươi cười đáp lời, sự chú ý bị phân tán khi tiếng chuông cửa vang lên phía sau anh, thông báo có người vừa mới đến.
“Cảm ơn vì cái này nhé, March.” Will vung vẩy mẩu giấy có ghi địa chỉ trên đó. “Giờ thì cô có thể sử dụng chỗ đậu xe của tôi rồi đấy, nếu cô muốn”, anh cố tình trêu.
March ném cho anh cái nhìn ẩn ý dưới cặp mày đang nhăn lại. “Tôi cho rằng đó là chỗ đậu xe của tôi, anh Davenport ạ và tôi cũng chẳng phiền lòng đâu nếu anh không chú ý điều đó.” Cô bật cười vô thức.
Will lịch sự gật đầu chào người đàn ông và người phụ nữ vừa tiến vào, qua cách ăn mặc và phong thái của họ, anh đoán đó chính là anh Carter và cô Jones mà March đã đề cập tới.
Anh liếc mắt nhìn vào bên trong trước khi lái xe rời đi, giơ một tay lên vẫy chào tạm biệt March khi bắt gặp cô cũng đang nhìn mình qua ô cửa sổ. Nụ cười đắc ý vẫn thấp thoáng trên bờ môi cong cong, quả là một phụ nữ bé nhỏ tinh quái.
Đáng tiếc là cô đã từ chối lời mời ăn tối của anh. Tuy nhiên, có lẽ với tình hình lùm xùm của anh hiện giờ thì tốt hơn hết là không nên dính líu gì đến cô.
Theo như những gì được biết thì anh sẽ có đủ rắc rối với cộng đồng dân cư ở đây, không có mối quan hệ cá nhân với bất kỳ ai trong số họ.
Khi Max xuất hiện...
March đóng tập hồ sơ chứa đầy những con số khiến cô phải nhăn mặt nhíu mày. Chẳng vui chút nào với những gì đã thấy, phải mất vài giây để March tự động nở nụ cười lịch sự dành cho khách hàng bước vào văn phòng môi giới bất động sản nơi cô đang làm việc.
Nụ cười lịch sự biến thành cái nhíu mày khi cô ngước lên và nhận ra lý do cho câu hỏi thăm dò của người vừa lên tiếng.
Chắc chắn là “lần nữa”, chẳng phải vậy sao?
Cô ngồi ngả lưng vào chiếc ghế, cái nhìn chằm chằm phiền muộn giờ hướng lên người đàn ông đang đứng trước bàn với vẻ chế giễu.
Trong hoàn cảnh khác, cô hẳn sẽ thấy người này vô cùng ưa nhìn. Cao ráo, tuổi tầm ba mươi lăm, phong thái tự tin, mái tóc vàng nhạt màu hơi dài được tạo kiều gọn gàng, đường nét trên khuôn mặt được chạm trổ một cách cứng cáp, đôi mắt anh ta có màu của bầu trời ngày hè trong veo - mà ngày hôm nay trăm phần trăm là không phải!
Ngoài kia tuyết đang rơi - và không đầy nửa tiếng trước, người đàn ông này đã tấp gọn chiếc xe vào chỗ đậu xe sát lề đường mà March sắp sửa để vào!
Sự lịch sự với vai trò lễ tân trong văn phòng môi giới bất động sản bận rộn và cơn phẫn nộ vì phải đỗ xe xa tận nửa dặm và đi bộ trong tuyết đến văn phòng thay vì được đỗ ngay bên ngoài tòa nhà đang vật lộn chiến đấu trong cô.
Điều sau đã dễ dàng chiến thắng!
“Sửa lại cho tôi nếu tôi nói sai nhé”, cô chanh chua mở lời, “nhưng lần cuối cùng chúng ta thấy nhau, anh đã khiến tôi có một khởi đầu buổi sáng chẳng tốt lành gì!”.
Người đàn ông nhíu mày. “Cô nhớ ra tôi à.”
March trừng mắt nhìn, khó mà quên được anh ta!
Cô cực kỳ giận dữ khi định cho xe tấp vào chỗ đậu xe sát lề đường thì thấy người đàn ông này gọn gàng để cái xe thể thao màu đỏ của anh ta vào chỗ của cô. Nếu không phải sợ đi làm trễ do thời tiết xấu, chắc chắn cô sẽ xuống xe và cho anh ta một trận ra trò. Thay vào đó, cô phải lái xe vòng vòng tận mười phút để tìm chỗ đậu khác, rồi lê bước trở lại văn phòng trên con đường đầy tuyết. Tất cả là vì người đàn ông đáng nguyền rủa này!
Việc chiếc xe thể thao màu đỏ vẫn chễm chệ ngoài kia còn cô thì phải lội bộ chỉ làm mọi việc tệ hơn thôi.
Lý do anh ta giành chỗ đậu xe với cô giờ đã rõ ràng vì anh ta đi thẳng vào văn phòng này. Chắc là sau khi đã phí phạm thời gian lượn lờ ở sạp báo cách đây hai căn nhà, vì tờ báo đang kẹp dưới nách anh ta đã nói lên điều đó. Ừm, vậy đó là lỗi của anh ta vì không chịu chờ cô mở cửa văn phòng. Cô sẽ không đến muộn nếu anh ta không cướp mất chỗ đậu xe!
Người đàn ông nở một nụ cười kỳ quặc. “Chúng ta bắt đầu có vẻ tệ nhỉ”, anh ta nhận xét.
Đúng vậy, nhưng anh ta hiển nhiên là khách hàng và chỉ mỗi mình cô có mặt ở văn phòng lúc này.
March ráng nặn ra một nụ cười lịch sự. “Tôi có thể giúp được gì, anh...?”
“Davenport”, anh ta nhẹ nhàng thốt ra. “Will Davenport. Liệu có phiền không nếu tôi ngồi xuống... March?”, anh ta liếc nhìn bảng tên trên ve áo của cô trước khi hỏi.
“Đó là công dụng của mấy cái ghế đấy... anh Davenport”, cô dài giọng.
Anh ta ngồi xuống cái ghế đối diện với cô. “Nói tôi biết, March, có phải mọi người ở đây đều thân thiện như cô không?” Nụ cười chế nhạo cong cong trên môi anh ta trong khi đôi mắt quan sát cô qua cái bàn rộng.
Đôi má March nóng lên trước lời khiền trách cố ý. Có lẽ mình xứng đáng bị vậy, cô miễn cưỡng chấp nhận. Mặc dù điều đó không phải lý do để bào chữa cho sự hống hách của anh ta trước đó.
“Chỉ khi chỗ đậu xe của họ bị chiếm mất thôi!”, cô gay gắt.
Anh ta toét miệng cười. “Tôi sống ở London.” Rồi nhún bờ vai rộng bên dưới cái áo len màu xanh biển và áo khoác ngoài dày cộp. “Chỗ đậu xe dành cho người đến đầu tiên!”
Nụ cười đó khiến March cảm thấy mình như bị tước bớt vũ khí. Anh ta thật sự rất điển trai, những sợi tóc vàng sáng hơi dài phủ trên trán, tiếng cười ẩn nấp đâu đó trong đáy mắt xanh sẫm màu, nét cứng cỏi của khuôn mặt dịu đi nhờ nụ cười.
Nhưng sự thật hiền nhiên rằng người đàn ông này đẹp trai đến chết người không phải là điểm chính, đúng không?
“Tôi là người đến đầu tiên!”, cô cáu kỉnh nhắc lại.
Anh ta hơi nhíu mày. “Có lẽ chúng ta nên chuyển đề tài?”
Phải, như thế thì tốt hơn. Clive, nếu xuất hiện, ắt hẳn sẽ chẳng mấy thích thú nếu biết cô làm phật lòng khách hàng - có lẽ đây là vị khách hàng duy nhất của họ vào một ngày như hôm nay!
March hít một hơi lấy lại kiểm soát, sắp xếp vài tập hồ sơ trên bàn trước khi cố mỉm cười lịch sự. “Anh muốn mua bất động sản trong khu này sao, anh Davenport?”
“Không.”
Cô mở to đôi mắt màu xám lục được bao quanh bởi hàng mi dày sẫm màu giống màu mái tóc dài qua vai của cô. Nếu anh ta không quan tâm đến việc mua bán bất động sản, vậy thì tại sao...?
“Tôi đang tìm chỗ cho thuê để ở trong vài tuần”, anh ta nói.
Cô không nhăn trán nữa. “Nghỉ hè ư?” Cô đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ đằng sau. “Chúng tôi có vài căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn...”
“Không, không phải để nghỉ hè. Bây giờ cơ”, Will Davenport chỉnh lại khi cô mở ngăn kéo.
March quay phắt lại với chân mày nhướng cao trước khi cau mày nhìn ra ngoài trời. Tuyết vẫn đang rơi. Giờ là tháng Một, trời đất, không vị khách nào trong danh sách đăng ký lại thuê một căn nhà gỗ nhỏ vào mùa đông - chủ yếu là vì rất ít nhà có hệ thống sưởi, trừ lò sưởi truyền thống.
“Tôi có công việc ở đây trong vài tuần.” Will Davenport trả lời. “Tôi đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, nhưng ghét sự thiếu riêng tư ở đấy.”
March thật sự không rõ các khách sạn có thiếu sự riêng tư hay không vì cô chưa từng ở đó lấy một lần. Sống ở trang trại, là con thứ hai trong ba chị em gái và được người cha đơn thân nuôi nấng từ khi lên bốn, họ không có nhiều tiền để tiêu xài cho những dịp hội hè. Và kể từ lúc người cha mất hồi năm ngoái, tình trạng càng lúc càng tệ hơn.
Đột nhiên March cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của Will Davenport từ đỉnh đầu đến tận gót chân cô.
Ở tuổi hai mươi sáu, cô có dáng người cao và thanh mảnh, đôi chân dài quyến rũ ẩn sau chiếc váy đúng mốt màu xanh biển hợp với cái áo xanh dương dịu mắt tôn lên làn da sáng. Cô trang điềm nhẹ nhàng, tô lớp son bóng màu đào trên môi, chỉ có cái cằm quyết đoán hơi hếch lên cho thấy rõ bản tính bướng bỉnh của chủ nhân.
Rõ ràng Will Davenport thích những gì anh ta đang ngắm, nhưng miệng thì cười tán thưởng còn đầu thì hơi nghiêng nghiêng giễu cợt trước ánh nhìn ngờ vực của cô.
Được lắm!
Anh ta đã lao thẳng vào đời cô theo đúng nghĩa - và giờ thì săm soi cứ như cô là món ăn ngon nhất trên thực đơn!
March đột ngột ngồi lại vào ghế của mình, trừng mắt nhìn anh ta cùng lúc tự hỏi Clive và Michelle khi nào mới chịu đến văn phòng. Thẳng thắn mà nói thì cô đã có đủ cố gắng để đối phó với Will Davenport cả ngày rồi.
Clive Carter và Michelle Jones không phải là đồng nghiệp duy nhất trong văn phòng môi giới bất động sản Carter và Jones, nhưng họ sống cùng nhau ở ngoại ô thị trấn. Việc hai người đó chưa đến văn phòng có nghĩa là tuyết đang cản lối họ. Khổ thật!
Là một lễ tân, March thường chỉ trả lời điện thoại và đưa khách hàng đi gặp Clive hay Michelle. Cô thật sự mong có thể làm được điều gì đó với vị khách hàng đặc biệt này!
“Anh Carter và cô Jones hiện không có ở văn phòng”, cô bắt đầu một cách quả quyết.
“Tôi nghĩ mình tự đi xem được, March à”, Will Davenport dài giọng giễu cợt.
March nóng mặt vì âm điệu chế nhạo của anh ta. “Tôi đang cố nói là tốt nhất anh nên gọi lại sau và nói chuyện với một trong hai người họ”, cô cáu kỉnh, đôi mắt xám lục lóe lên những tia sáng cảnh báo tâm trạng cáu bẳn đang chực trào ra.
Môi anh ta cong lên. “Cô không đủ khả năng giới thiệu chi tiết bất cứ căn nhà cho thuê nào trong vùng sao?”
Nếu anh ta có ý định sỉ nhục - và rõ ràng là thế - thì anh ta đã thành công.
March cau mày. “Tất nhiên tôi có thể giới thiệu chúng, anh Davenport...”
“Vậy có lẽ cô nên làm như thế”, anh ta lạnh nhạt đề nghị.
March hít một hơi sâu, cố cưỡng lại ý muốn lau sạch nụ cười chế giễu đầy tự tin trên khuôn miệng như tạc ấy!
Anh ta đang làm cô tức điên lên! Không chỉ thế, anh ta là kẻ kiêu căng, hống hách và mặt dày mày dạn dám...
Đợi một chút... Anh ta đang tìm chỗ để thuê. Cô có một nơi lý tưởng cho anh ta, đúng vậy!
Will không chắc mình hoàn toàn thích nụ cười vui như mở cờ đang cong cong trên đôi môi March hiện giờ. Như thể cô biết điều gì đó mà anh không...
Anh cũng không thể trách cứ cô hoàn toàn vì đã bực mình với anh - anh đã chiếm chỗ đậu xe của cô lúc sớm, và việc đó rõ ràng làm cô nổi quạu.
Anh đã cảm thấy có đôi chút tội lỗi về việc đó khi vừa bước vào văn phòng và nhận ra cô đang ngồi sau bàn giấy, nhưng tội lỗi bỗng nhiên biến thành ngưỡng mộ. March xinh đẹp vô cùng khi tức giận. Đôi mắt xám lục lấp lánh cảm xúc lạ thường, làn da sáng ửng hồng, và miệng cô...
Nhưng anh cũng không máy thoải mái với vẻ mặt hài lòng lặng lẽ của cô lúc này...
“Cho tôi biết, anh Davenport...”, cô khẽ chồm người dựa vào bàn, “... anh có nhất thiết ở trong thị trấn không, nếu có chỗ ở xa hơn thì anh quan tâm chứ?”.
Will cảnh giác nhìn cô. “Còn tùy vào hướng đến đó”, anh thận trọng trả lời.
Về phần nào đó thì công việc của anh thật sự không làm hại tới ai, hơn nữa anh là người chuyên nghiệp, nhưng từ những kinh nghiệm học hỏi được thì anh biết rằng không phải ai cũng nhìn nó theo cùng một hướng. Càng ít người biết lý do anh có mặt ở vùng này càng tốt. Nhất là vào thời điềm này.
“Hướng về làng Paxton”, March nhẹ giọng trả lời. “Nếu anh không biết nó ở đâu...”
“Tôi biết”, anh nhẹ cắt lời cô. “Hướng về Paxton lý tưởng đấy.”
March hơi ngạc nhiên. “Vậy sao?”
“Lý tưởng”, anh lặp lại giễu cợt.
Cô không biết nó lý tưởng ra sao. Thực ra, đó đúng là nơi anh muốn ở. Ở đó anh sẽ không phải lái xe ra ngoài, có thể hòa nhập vào môi trường dễ hơn, do đó sẽ không làm người dân địa phương chú ý đến. Một số người dân địa phương đặc biệt!
March có chút không chắc chắn. “Nơi tôi muốn giới thiệu là một trang trại trong vùng, không phải là một ngôi nhà gỗ nhỏ mà là phòng vẽ chuyển đổi thành phòng gia dụng[1] bên trên ga ra.”
[1] Một căn phòng lớn có bếp và phòng tắm, phần còn lại thì làm phòng ngủ và phòng khách (không có phòng ngủ riêng).
“Nghe được đấy.” Anh gật đầu. “Khi nào thì tôi có thể đi xem nó? Tôi thật sự muốn trả phòng khách sạn và chuyển đi càng nhanh càng tốt”, anh nói nhanh trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
Cô chớp mắt khó hiều trước sự dứt khoát của anh. “Tôi không dám cam đoan chủ nhà có ý định cho thuê vào mùa đông, vậy nên tôi sẽ phải gọi cho họ trước và thử xem...”
“Cứ làm thế đi”, anh dịu giọng.
Giờ thì March trông cực kỳ bối rối. Rõ ràng cô không quen với những việc xảy ra nhanh chóng. Được rồi, cô sẽ phải làm quen với nó, vì Will không muốn phí phạm thời gian, anh muốn hoàn thành công việc, rồi nhanh chóng rời khỏi Dodge City. Trước khi có ai đó muốn anh bị thương!
“Thời giờ là tiền bạc, March”, anh nhắc bằng giọng khô khan.
Nét mặt cô đột nhiên trở nên nuối tiếc. “Cha tôi cũng từng nói thế”, cô khàn giọng trả lời cái nhìn chất vấn của anh.
“Đã từng ư?”
March ngồi thẳng lên, má ửng hồng như thề mình vừa nói quá nhiều, “ông mất rồi”, cô lên tiếng cùng lúc nhấc điện thoại lên. “Tôi gọi cho trang trại bây giờ đây.”
Will vẫn ghim mắt vào March hơn là nghe cuộc đối thoại của cô. Cô thật sự xinh đẹp. Có lẽ khoảng thời gian ở Yorkshire sẽ không cô đơn như anh tưởng. Nếu như anh có thể dẹp bỏ định kiến của cô với anh về việc “đã cướp chỗ đậu xe của cô”, thế thôi!
“Đi xem lúc một giờ ba mươi có tiện không, anh Davenport?” March nhìn anh, tay che ống nghe.
“Những người làm việc ở trang trại cũng nghỉ để ăn trưa”, cô thông báo khi anh nhướng cao chân mày. “Được”, anh gằn giọng, biết cô đang giễu mình. Việc anh sinh ra và sống ở thành phố rõ ràng đến mức thế sao? Chắc vậy. Nhưng cho đến nay anh thích những gì mình thấy ở Yorkshire, và khu vực này đặc biệt đẹp.
Dù vậy, Will vẫn cảm thấy lấn cấn về nơi March sẽ dẫn mình đi xem, có gì đó không ổn. Không lẽ ở đó có con bò đực hung hăng nào thích tấn công người lạ? Hoặc giả là bầy chó săn? Hay chỉ là cô thấy thú vị khi đẩy anh, một người quen sống đầy đủ tiện nghi ở thành phố, vào ở một trang trại?
Có lẽ là vậy, theo trí nhớ thì từ trước tới giờ, anh chưa từng đặt chân đến trang trại. Nhưng việc gì mà chẳng có lần đầu tiên, và địa điểm đó nghe có vẻ rất lý tưởng...
“Quyết định vậy nhé, anh Davenport”, March nói ngắn gọn sau khi cúp máy, viết một dòng địa chỉ lên giấy rồi đưa nó cho anh. “Tôi chắc chắn là cả anh Carter lẫn cô Jones đều rất sẵn lòng đi cùng anh...”
“Không, cảm ơn”, anh nhanh chóng ngắt lời. “Tôi sẽ tự đến đó.”
Cô gật gù. “Nếu anh thấy căn phòng đó không phù hợp với yêu cầu thì cứ gọi lại cho anh Carter hoặc cô Jones và thảo luận với họ nhé, đừng ngại.” Ấn tượng cô đem đến cho Will lúc này quá rõ rệt - cứ như thể cô biết chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra ấy!
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến anh kích động với mong muốn xóa sạch nụ cười đắc ý thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô! “March, tôi có thể mời cô đi ăn tối không?”
Suýt chút nữa thì anh đã cười sặc sụa khi chứng kiến nét mặt đột ngột sửng sốt của cô. Suýt chút nữa thôi. Bởi vì ngay lúc đưa ra lời mời, anh cũng chợt nhận ra bản thân mình thật sự muốn ăn tối cùng cô...!
Cô gai góc và thẳng thắn, hoàn toàn không giống với những phẩm chất mà một nhân viên lễ tân nên có trong công việc đón tiếp khách hàng, nhưng đồng thời anh cũng thích tính bộc trực của cô, nó tỏa sáng láp lánh nơi đáy mắt và chẳng có gì phải bàn cãi về vẻ đẹp của cô cả.
March dường như đang nỗ lực để lấy lại bình tĩnh, dần dần ngồi thẳng người trên ghế, khẽ lắc đầu. “Tôi nghĩ là không, cảm ơn nhé, anh Davenport”, cô căng thẳng từ chối, đôi mắt xám lục sẫm lại vì kích động, ánh lên những tia phẫn nộ.
Anh nhướng mày. “Không có chút thương xót nào dành cho người mới đến còn lạ nước lạ cái như tôi sao?”
Miệng cô cong lên châm chọc. “Là người mới đến nên có thể anh vẫn chưa nghe nói về điều này anh Davenport ạ, nhưng ở chỗ chúng tôi từng có một kẻ chuyên lén lút theo dõi và tấn công người khác.”
Khi chuyện đó xảy ra, Will cũng có nghe nói về nó - tuy nhiên anh không chắc là mình thích cách nói ẩn ý của cô!
“Theo như tôi nhớ, gã đó là người địa phương”, anh lạnh lùng nhắc nhở.
“Vâng, đúng vậy”, cô cộc lốc thừa nhận, hai má lúc này trở nên tái nhợt. “Nhưng đó là lý do chính đáng cho việc đề phòng gấp đôi với người lạ.”
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Có lẽ tôi sẽ trở lại vào ngày mai và mời cô lần nữa - khi ấy thì tôi không còn là người lạ nữa nhé!”
March thoáng mỉm cười. “Anh cứ thử xem”, cô thách thức.
Nhưng anh sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi, ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng là thế. Thật đáng tiếc. Anh còn muốn tìm hiều về cô nhiều hơn.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm ơn nhé, March.” Anh đứng dậy rời đi. “Họ sẽ chờ gặp tôi vào lúc một giờ ba mươi, đúng chứ?”
“Vào giờ ăn trưa”, cô lạnh nhạt xác nhận.
Tốt thôi, như vậy anh sẽ có thời gian hoàn tất công việc kia ở thị trấn. Tuy nhiên, cho đến lúc này, nó đem lại nhiều khó khăn hơn anh từng nghĩ.
Anh quay lại nhìn March. “Tôi không nghĩ là... không”, anh tự trả lời, rầu rĩ lắc đầu. “Xin lỗi.” Anh nhăn mặt trước cái nhìn dò hỏi của cô. “Tôi đang thăm dò tin tức của một người bạn, anh ta vẫn ở tại khách sạn cho đến vài ngày trước đây, nhưng anh ta cũng chỉ là một người lạ khác nên tôi không cho rằng cô có bất kỳ thông tin nào về anh ta!”
March nhìn anh với vẻ chế giễu. “Tôi nghĩ là không.”
Will toét miệng cười. “Cô chưa bao giờ bối rối khi nói chuyện đâu nhỉ?”, anh tỏ vẻ ngưỡng mộ nói.
“Chỉ trong trường hợp nhận được lời mời ăn tối từ một người hoàn toàn xa lạ thôi”, cô thầm giễu cợt bản thân một thoáng luống cuống vài phút trước, khi anh ta đưa ra lời đề nghị.
Anh cười khẽ. “Vẫn chưa quá trễ để thay đổi quyết định...?”
“Tôi đã quyết rồi, cảm ơn”, cô tươi cười đáp lời, sự chú ý bị phân tán khi tiếng chuông cửa vang lên phía sau anh, thông báo có người vừa mới đến.
“Cảm ơn vì cái này nhé, March.” Will vung vẩy mẩu giấy có ghi địa chỉ trên đó. “Giờ thì cô có thể sử dụng chỗ đậu xe của tôi rồi đấy, nếu cô muốn”, anh cố tình trêu.
March ném cho anh cái nhìn ẩn ý dưới cặp mày đang nhăn lại. “Tôi cho rằng đó là chỗ đậu xe của tôi, anh Davenport ạ và tôi cũng chẳng phiền lòng đâu nếu anh không chú ý điều đó.” Cô bật cười vô thức.
Will lịch sự gật đầu chào người đàn ông và người phụ nữ vừa tiến vào, qua cách ăn mặc và phong thái của họ, anh đoán đó chính là anh Carter và cô Jones mà March đã đề cập tới.
Anh liếc mắt nhìn vào bên trong trước khi lái xe rời đi, giơ một tay lên vẫy chào tạm biệt March khi bắt gặp cô cũng đang nhìn mình qua ô cửa sổ. Nụ cười đắc ý vẫn thấp thoáng trên bờ môi cong cong, quả là một phụ nữ bé nhỏ tinh quái.
Đáng tiếc là cô đã từ chối lời mời ăn tối của anh. Tuy nhiên, có lẽ với tình hình lùm xùm của anh hiện giờ thì tốt hơn hết là không nên dính líu gì đến cô.
Theo như những gì được biết thì anh sẽ có đủ rắc rối với cộng đồng dân cư ở đây, không có mối quan hệ cá nhân với bất kỳ ai trong số họ.
Khi Max xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.