Chương 13: Ngày đầu làm dâu
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Mặt trời đã lên hết trọn, ánh nắng buổi sáng cũng đã mang theo hơi nóng, tiếng chim vẫn hát vọng trên những tán cây.
Lúc này trong căn phòng cô mới khẽ mở mắt. Sáng rồi sao, cô nhìn qua phía bên cạnh đã trống trơn. Anh đã dậy tự bao giờ. Hôm nay cô vẫn còn xin nghĩ làm.Khi mà cô còn ngồi bần thần ánh mắt quét qua hết căn phòng.
Đồng hồ đã điểm tám giờ.
- Tám giờ rồi sao.
- Hả?. Cô nhìn lại một lần nữa.
- Chết rồi, chết chắc rồi. Cô cuốn cuồn đi đánh răng rữa mặt thay đồ nghiêm chỉnh.
Cô hối hả chạy xuống nhà, đã thấy mọi người đang quây quần bên bàn ăn. Cô giúp việc cũng đang bưng đồ ăn ra cho mọi người
- Con lỗi ba mẹ, con ngủ quên con thật xin lỗi.
- Không sao đâu con, vô ăn luôn đi. Ba chồng cô nhìn cô nói . Ngôn Tình Cổ Đại
- Ba mẹ cô dạy ngày đầu làm dâu là ngủ tới trưa trời trưa trật vậy á hả? Mẹ chồng vừa uống nước vừa chậm rãi cất lời.
- Kìa em. Con nó mấy ngày nay bận bịu đám nên nó mệt để cho ngủ,thời nào rồi mà em còn kêu nó dậy sớm nấu trà dâng lên.Ba chồng lên tiếng.
- Thì đó, thời này chứ thời đó chắc làm dâu được mấy ngày. Mẹ chồng cô lắc đầu.
- Mẹ chắc tại em ấy mệt quá đó, hồi đó đám cưới con con cũng đuối lắm mẹ. Chị hai lên tiếng.
- Ngày đầu làm dâu bên nhà chồng mà không ý tứ gì hết, vậy mà ba còn bênh chị ta cho được. Gia Hân nhún vai.
- Con im đi. Ba chồng cô quát
Ăn đi con kệ họ
- Dạ ba
Không thấy anh và anh hai đâu, lúc sáng không thấy anh nên cô tưởng anh đã xuống nhà trước còn trách anh không chịu gọi cô xuống cùng nữa, mà giờ không thấy cả hai trong bàn ăn. Cô quay sang chị Tố Quyên hỏi nhỏ.
- Chị ơi, chị có thấy chồng em đâu không?
- À chồng em với anh hai em sáng đã đến công ty rồi, hai người họ lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm á.
- Dạ dạ.
Sau khi ăn xong cô phụ cô giúp việc rữa chén, chị hai thấy cô phụ cũng giúp một tay.
- Cũng biết đều đó, dậy trễ nhưng bù lại cũng được. Nè chị hai chị đang mang thai đó nghĩ ngơi đi. Gia Hân nói
Gì chứ con nhỏ em chồng này, chị hai mang thai thì cô mang cục đá à. Cô chỉ nhìn Gia Hân
- Trâm nó cũng có bầu nè, nó làm được thì chị cũng làm được mà, không sao đâu để chị phụ nó với mọi người.
- Chị ba mới mang thôi chị so đo làm gì. Lên nghỉ đi. Anh hai mà biết chị làm thế nào cũng càu nhàu cho coi.
Vừa nói Gia Hân vừa kéo Tố Quyên đi.
- Á Á mày để chị rữa tay cái Hân ơi. Tố Quyên kêu lên.
Hai người họ vừa đi khỏi. Cô chỉ biết lắc đầu đúng là em chồng là cái giống loài gì đâu á ' Khó ưa chết đi được '.
Sau khi xong xuôi cô trở về phòng sắp xếp lại quần áo vào trong phần tủ mà anh đã chừa, đồng thời cũng kiểm tra lại điện thoại rõ ràng hôm qua cô đã cài báo thức rồi mà sao nó không kêu gì hết
Thật là điên mất cô cài báo thức nhưng lại tắt âm của đồng đồng hồ thì nó kêu kiểu gì, xem như hôm nay xui đi.
Tầm tối cô cũng xuống ăn cơm cùng cả nhà, vẫn là bàn ăn nơi mẹ chồng và em chồng lúc nào cũng đem mấy cái chuyện đâu đâu bới móc cô. Sau này cô cũng dần dần có các cảm khi ngồi ăn cùng mọi người.
Lúc chiều anh hai đã về rồi mà chồng cô vẫn chưa về. Lúc này đã mười giờ tối rồi cô vẫn ngồi đợi anh về.
Nghe tiếng xe đã ngưng cô chạy ra mở. Mọi khi anh về giờ này cả nhà đều đã vào phòng, chỉ có cô giúp việc chờ cửa thôi. Hôm nay có cả cô nữa.
Sao anh về trễ vậy, bộ công việc của anh bận lắm hả?
- Không chỉ là ở công tử cần một số giấy tờ phải giải quyết tộ ở lại giải quyết xong rồi về luôn.
- Sao em còn chưa đi ngủ.
- Em đợi anh về cho vui mà anh ăn gì chưa, em hâm đồ ăn lại cho anh nha. Cô bối rối chỉ vào bàn ăn.
- không cần đâu, tôi ăn ở công ty rồi.
- Lên thôi. Anh kéo tay cô lên lầu.
Đây là lần đầu tiên không vì một lý do nào cả, anh chủ động nắm tay cô. Cô nhìn tay mình được tay anh bao trọn, con tim cũng đập rộn ràng.
Hôm qua mệt quá nên cô ngủ luôn trên giường, còn hôm nay tỉnh táo ít nhất cũng phải hỏi vị trí mình cần ngủ.
- Em ngủ ở đâu vậy?
- Hôm qua như thế nào hôm nay như thế đó.
- Anh không ngại người lạ ngủ trên giường mình hả.
- Em ngại thì cứ để cái gối chặn ngay giữa đi.
Gì chứ? Sao giờ đổi lại là cô ngại rồi
Khi đã tắt đèn mắt anh đã nhắm rồi, mắt cô vẫn sáng như đèn pha không nhịn được những tò mò cô hỏi.
Anh có thể cho em biết anh làm công việc gì không? Ít nhất em cũng nên biết chồng mình làm gì có phạm pháp không?
- Tôi làm chủ của mấy cái gara, cũng đã có công ty riêng. Anh trả lời đôi mắt vẫn nhấm nghiền
Anh giỏi quá vậy!
- Bình thường có người còn giỏi hơn.
Còn em, ít nhất tôi cũng nên biết một chút về em.
- À em là biên dịch viên cho công ty thôi hà.
- Ừm, nên ngủ sớm một chút, đừng thức quá khuya.
- Anh ngủ ngon nha.
Ừm.
Đến khi nào thì cả hai mới không còn khoảng cách đây, tuy đã cô đã động lòng rồi, nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được một khoảng cách từ anh.
Lúc này trong căn phòng cô mới khẽ mở mắt. Sáng rồi sao, cô nhìn qua phía bên cạnh đã trống trơn. Anh đã dậy tự bao giờ. Hôm nay cô vẫn còn xin nghĩ làm.Khi mà cô còn ngồi bần thần ánh mắt quét qua hết căn phòng.
Đồng hồ đã điểm tám giờ.
- Tám giờ rồi sao.
- Hả?. Cô nhìn lại một lần nữa.
- Chết rồi, chết chắc rồi. Cô cuốn cuồn đi đánh răng rữa mặt thay đồ nghiêm chỉnh.
Cô hối hả chạy xuống nhà, đã thấy mọi người đang quây quần bên bàn ăn. Cô giúp việc cũng đang bưng đồ ăn ra cho mọi người
- Con lỗi ba mẹ, con ngủ quên con thật xin lỗi.
- Không sao đâu con, vô ăn luôn đi. Ba chồng cô nhìn cô nói . Ngôn Tình Cổ Đại
- Ba mẹ cô dạy ngày đầu làm dâu là ngủ tới trưa trời trưa trật vậy á hả? Mẹ chồng vừa uống nước vừa chậm rãi cất lời.
- Kìa em. Con nó mấy ngày nay bận bịu đám nên nó mệt để cho ngủ,thời nào rồi mà em còn kêu nó dậy sớm nấu trà dâng lên.Ba chồng lên tiếng.
- Thì đó, thời này chứ thời đó chắc làm dâu được mấy ngày. Mẹ chồng cô lắc đầu.
- Mẹ chắc tại em ấy mệt quá đó, hồi đó đám cưới con con cũng đuối lắm mẹ. Chị hai lên tiếng.
- Ngày đầu làm dâu bên nhà chồng mà không ý tứ gì hết, vậy mà ba còn bênh chị ta cho được. Gia Hân nhún vai.
- Con im đi. Ba chồng cô quát
Ăn đi con kệ họ
- Dạ ba
Không thấy anh và anh hai đâu, lúc sáng không thấy anh nên cô tưởng anh đã xuống nhà trước còn trách anh không chịu gọi cô xuống cùng nữa, mà giờ không thấy cả hai trong bàn ăn. Cô quay sang chị Tố Quyên hỏi nhỏ.
- Chị ơi, chị có thấy chồng em đâu không?
- À chồng em với anh hai em sáng đã đến công ty rồi, hai người họ lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm á.
- Dạ dạ.
Sau khi ăn xong cô phụ cô giúp việc rữa chén, chị hai thấy cô phụ cũng giúp một tay.
- Cũng biết đều đó, dậy trễ nhưng bù lại cũng được. Nè chị hai chị đang mang thai đó nghĩ ngơi đi. Gia Hân nói
Gì chứ con nhỏ em chồng này, chị hai mang thai thì cô mang cục đá à. Cô chỉ nhìn Gia Hân
- Trâm nó cũng có bầu nè, nó làm được thì chị cũng làm được mà, không sao đâu để chị phụ nó với mọi người.
- Chị ba mới mang thôi chị so đo làm gì. Lên nghỉ đi. Anh hai mà biết chị làm thế nào cũng càu nhàu cho coi.
Vừa nói Gia Hân vừa kéo Tố Quyên đi.
- Á Á mày để chị rữa tay cái Hân ơi. Tố Quyên kêu lên.
Hai người họ vừa đi khỏi. Cô chỉ biết lắc đầu đúng là em chồng là cái giống loài gì đâu á ' Khó ưa chết đi được '.
Sau khi xong xuôi cô trở về phòng sắp xếp lại quần áo vào trong phần tủ mà anh đã chừa, đồng thời cũng kiểm tra lại điện thoại rõ ràng hôm qua cô đã cài báo thức rồi mà sao nó không kêu gì hết
Thật là điên mất cô cài báo thức nhưng lại tắt âm của đồng đồng hồ thì nó kêu kiểu gì, xem như hôm nay xui đi.
Tầm tối cô cũng xuống ăn cơm cùng cả nhà, vẫn là bàn ăn nơi mẹ chồng và em chồng lúc nào cũng đem mấy cái chuyện đâu đâu bới móc cô. Sau này cô cũng dần dần có các cảm khi ngồi ăn cùng mọi người.
Lúc chiều anh hai đã về rồi mà chồng cô vẫn chưa về. Lúc này đã mười giờ tối rồi cô vẫn ngồi đợi anh về.
Nghe tiếng xe đã ngưng cô chạy ra mở. Mọi khi anh về giờ này cả nhà đều đã vào phòng, chỉ có cô giúp việc chờ cửa thôi. Hôm nay có cả cô nữa.
Sao anh về trễ vậy, bộ công việc của anh bận lắm hả?
- Không chỉ là ở công tử cần một số giấy tờ phải giải quyết tộ ở lại giải quyết xong rồi về luôn.
- Sao em còn chưa đi ngủ.
- Em đợi anh về cho vui mà anh ăn gì chưa, em hâm đồ ăn lại cho anh nha. Cô bối rối chỉ vào bàn ăn.
- không cần đâu, tôi ăn ở công ty rồi.
- Lên thôi. Anh kéo tay cô lên lầu.
Đây là lần đầu tiên không vì một lý do nào cả, anh chủ động nắm tay cô. Cô nhìn tay mình được tay anh bao trọn, con tim cũng đập rộn ràng.
Hôm qua mệt quá nên cô ngủ luôn trên giường, còn hôm nay tỉnh táo ít nhất cũng phải hỏi vị trí mình cần ngủ.
- Em ngủ ở đâu vậy?
- Hôm qua như thế nào hôm nay như thế đó.
- Anh không ngại người lạ ngủ trên giường mình hả.
- Em ngại thì cứ để cái gối chặn ngay giữa đi.
Gì chứ? Sao giờ đổi lại là cô ngại rồi
Khi đã tắt đèn mắt anh đã nhắm rồi, mắt cô vẫn sáng như đèn pha không nhịn được những tò mò cô hỏi.
Anh có thể cho em biết anh làm công việc gì không? Ít nhất em cũng nên biết chồng mình làm gì có phạm pháp không?
- Tôi làm chủ của mấy cái gara, cũng đã có công ty riêng. Anh trả lời đôi mắt vẫn nhấm nghiền
Anh giỏi quá vậy!
- Bình thường có người còn giỏi hơn.
Còn em, ít nhất tôi cũng nên biết một chút về em.
- À em là biên dịch viên cho công ty thôi hà.
- Ừm, nên ngủ sớm một chút, đừng thức quá khuya.
- Anh ngủ ngon nha.
Ừm.
Đến khi nào thì cả hai mới không còn khoảng cách đây, tuy đã cô đã động lòng rồi, nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được một khoảng cách từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.