Chương 36: Vị sếp bất ngờ
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Nhóm chat " ba trái bắp "
- Nhã Uyên: Biết gì chưa @Khánh Trâm
- Khánh Trâm: Có gì sao?
- Nhã Uyên: @Tuệ Lâm vậy mà có trái tim màu đỏ rồi.
- Khánh Trâm: Là sao? Tao chưa hiểu lắm.
- Nhã Uyên: Trời ơi nhỏ Lâm có người yêu rồi đó.
- Khánh Trâm: Có từ bao giờ? Là ai? nhìn uy tín không?
- Nhã Uyên: Uy tín, yên tâm nha, người này mày biết đó
- Khánh Trâm: Ai vậy?
- Nhã Uyên: Đoán xem,đoán xem
- Khánh Trâm: @Tuệ Lâm ai vậy nói luôn đi, tao tò mò quá.
- Tuệ Lâm: Không vội @Nhã Uyên bảo đoán xem nè
- khánh Trâm: Khỏi đoán tao biết ai rồi.
- Nhã Uyên: Ai? Nói nghe xem nào?
- Khánh Trâm: Tuấn Anh đúng không.
- Tuệ Lâm: Hay lắm.
- Nhã Uyên: Tuyệt vời
Cả ba nhắn tin trò chuyện khá lâu. Cô lúc này khi buông điện thoại xuống mới quay sang hỏi anh
- Anh này anh có biết anh Tuấn Anh đang hẹn hò với bạn em Tuệ Lâm không?
Anh bế Gia Huy thì cũng gật đầu
- Biết.
- Sao anh không kể với em. Cô cau mài
- Em không hỏi thì sao tôi nói được.
Cô nghe vậy chỉ biết thở dài,đúng là như vậy anh như một con rô bốt vậy, hỏi thì anh nói,kêu thì anh làm.
- Em yên tâm đi, Tuấn Anh nó khá chính chắn, làm gì cũng suy nghĩ trước sau
- Giữa nó và Minh Kiệt bạn em hẹn hò với nó thì em không phải lo. Anh nói với cô, cô thì vẫn chăm chú nghe
- Vậy Minh Kiệt không tốt sao anh? Cô có chút lo cho Nhã Uyên, cô thấy Nhã Uyên và Minh Kiệt rất có duyên gặp gở.
- Nó rất tốt, nhưng có cái tính hơi ong bướm một chút.
- Ừm ừm.
- Ngủ sớm một chút, sáng mai còn đi làm. Anh nhìn cô
- Vâng. Cô nằm ngay ngắn vào vị trí của mình.
Anh thì đặt Gia Huy đã ngủ vào cái nôi bên cạnh rồi mới nằm xuống cạnh cô.
- Anh.
- Hửm, mắt anh nhắm rồi nhưng vẫn hỏi cô.
- Anh ngủ ngon.
Cô còn chưa kịp nhắm mắt lại đã cảm nhận được môi anh khẽ áp lên môi mình, sau đó còn nhấn nhẹ một cái.
- Ngủ đi.Anh khẽ nói
Khi anh quay về ví trí của mình đã thấy cô lúng túng quay lưng về phía anh. Khỏi nói anh cũng biết lúc này mặt cô chắc chắn là đỏ bừng lên rồi.
Môi anh lúc này cũng vô thức nhếch lên.
…
Từ sau cái ngày bị sa thải ở công ty cũ Nhã Uyên cũng tìm đến nhiều công ty khác nhưng làm được vài hôm thấy không phù hợp rồi cũng nghĩ.
Vừa rồi cô apply vào một công ty với vị trí phiên dịch cho giám đốc kiêm luôn vị trí trợ lý cá nhân, cô cũng hơi e dè vị trợ lý cô đâu biết làm gì đâu, nhưng là đãi ngộ tốt thế này cô cũng muốn thử.
Hôm nay là ngày cô đến phỏng vấn, cô sẽ được trực tiếp vị giám đốc đó phỏng vấn.
Bây giờ cô đang ngồi chờ đến lượt mình, cô cảm thấy người có chút run rẫy, đây không phải lần đầu nhưng lần nào cô cũng run như lần nào.
Một người đọc tên những người đến phỏng ai đến lượt thì vào bên trong phòng.
- Trần Nhã Uyên đâu ạ.
- Dạ có em. Cô đứng lên
- Mời chị vào bên trong
- Mời chị ngồi ghế, chị đợi một lát, giám đốc đang bận một xíu ạ.
- Vâng. Nhã Uyên cười cười
Đối diện với cô bây giờ là một bống lưng thẳng tắp phủ lên chiếc áo vest phẳng phiu làm cô cảm giác người này thật phong độ, tóc được hớt gọn gàng lộ ra phần ót cao ráo. Cô đoán được người này rất là đẹp trai luôn.
Nhìn xem kìa ngón tay đang cầm điện thoại đó đi, thon mà dài nữa, người này đẹp trai chắc rồi, cô mà được làm chung với người này mỗi ngày chắc cô không thèm nghĩ luôn mất.
Người đang ông kia nghe điện thoại xong vẫn chăm chú xem gì đó, đôi tay thon dài lật từng trang giấy, sau đó môi mỏng kéo lên một đường tuyệt mỹ.
Người đàn ông xoay người lại thấy cô đang cuối đầu cười tủm tỉm.
- Ngước mặt lên
Não cô chợt như đứng im một lúc ’ cái giọng này quen quen ’ cô nghĩ trong đầu ’ không, không thể nào trùng hợp đến như thế? ’
- Không đẹp trai một chút nào hết. Cô khẽ lẩm bẩm.
- Sao lại là anh nữa? Cô nhìn anh
- Sao, bây giờ đi xin việc mà thái độ cô như vậy sao? Giọng anh nghiêm nghị, chân mài cau chặt lại
Cô nhìn anh như vậy có chút không quen, nhưng cô cũng ý thức được mình nói chuyện không phải nên khúm núm.
- Tôi xin lỗi,tôi lỡ lời.
Anh thấy cô khúm núm cũng biết được cô đang bị bộ dạng này của mình làm cho sợ hãi.Nhưng anh vẫn muốn làm như thế 'con nhỏ láo toét ’ này anh phải cho biết tay.
- Giới thiệu về bản thân
- Hả?
- Tôi kêu cô giới thiệu về bản thân mình? Giọng anh vẫn như lúc nãy còn pha thêm chút nóng nảy
- Tôi tên Trần Nhã Uyên, 23 tuổi, đã có kinh nghiệm làm ở 5 công ty khác nhau
- 23 tuổi vậy cô ra trường khi nào mà hiện tại đã làm ở 5 công ty khác nhau?
- Tôi vừa ra trường được 1 năm thôi.
- Ha vừa ra trường được một năm mà cô đã nhảy 5 công ty khác nhau cô có năng lực
- Cảm ơn anh đã khen.
Anh nghe cô nói thì muốn bật cười thật lớn.
Không biết có thù từ kiếp nào mà hôm nay anh hành cô ra bã luôn, anh phỏng vấn cô lâu hơn người khác gấp hai lần. Trước khi đi cho cô về anh còn nói.
- Với kinh nghiệm và thái độ như thế này, cô không phù hợp với vị trí mà tôi đã đưa ra. Mời cô về cho.
Cô không nói gì chỉ gật đầu,bộ dạng thất thỉu đi ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa lại cô đã muốn chửi thề một câu thật sự, ghét cô thì nói. Cái tên đó rất rất là đáng ghét, nhưng mà đãi ngộ ở đây quá tốt mặc dù nếu sếp cô là tên đó thật thì cô cũng ráng bấm bụng mà làm. Nhưng mà cái tình thế này chắc là không được rồi.
-
- Nhã Uyên: Biết gì chưa @Khánh Trâm
- Khánh Trâm: Có gì sao?
- Nhã Uyên: @Tuệ Lâm vậy mà có trái tim màu đỏ rồi.
- Khánh Trâm: Là sao? Tao chưa hiểu lắm.
- Nhã Uyên: Trời ơi nhỏ Lâm có người yêu rồi đó.
- Khánh Trâm: Có từ bao giờ? Là ai? nhìn uy tín không?
- Nhã Uyên: Uy tín, yên tâm nha, người này mày biết đó
- Khánh Trâm: Ai vậy?
- Nhã Uyên: Đoán xem,đoán xem
- Khánh Trâm: @Tuệ Lâm ai vậy nói luôn đi, tao tò mò quá.
- Tuệ Lâm: Không vội @Nhã Uyên bảo đoán xem nè
- khánh Trâm: Khỏi đoán tao biết ai rồi.
- Nhã Uyên: Ai? Nói nghe xem nào?
- Khánh Trâm: Tuấn Anh đúng không.
- Tuệ Lâm: Hay lắm.
- Nhã Uyên: Tuyệt vời
Cả ba nhắn tin trò chuyện khá lâu. Cô lúc này khi buông điện thoại xuống mới quay sang hỏi anh
- Anh này anh có biết anh Tuấn Anh đang hẹn hò với bạn em Tuệ Lâm không?
Anh bế Gia Huy thì cũng gật đầu
- Biết.
- Sao anh không kể với em. Cô cau mài
- Em không hỏi thì sao tôi nói được.
Cô nghe vậy chỉ biết thở dài,đúng là như vậy anh như một con rô bốt vậy, hỏi thì anh nói,kêu thì anh làm.
- Em yên tâm đi, Tuấn Anh nó khá chính chắn, làm gì cũng suy nghĩ trước sau
- Giữa nó và Minh Kiệt bạn em hẹn hò với nó thì em không phải lo. Anh nói với cô, cô thì vẫn chăm chú nghe
- Vậy Minh Kiệt không tốt sao anh? Cô có chút lo cho Nhã Uyên, cô thấy Nhã Uyên và Minh Kiệt rất có duyên gặp gở.
- Nó rất tốt, nhưng có cái tính hơi ong bướm một chút.
- Ừm ừm.
- Ngủ sớm một chút, sáng mai còn đi làm. Anh nhìn cô
- Vâng. Cô nằm ngay ngắn vào vị trí của mình.
Anh thì đặt Gia Huy đã ngủ vào cái nôi bên cạnh rồi mới nằm xuống cạnh cô.
- Anh.
- Hửm, mắt anh nhắm rồi nhưng vẫn hỏi cô.
- Anh ngủ ngon.
Cô còn chưa kịp nhắm mắt lại đã cảm nhận được môi anh khẽ áp lên môi mình, sau đó còn nhấn nhẹ một cái.
- Ngủ đi.Anh khẽ nói
Khi anh quay về ví trí của mình đã thấy cô lúng túng quay lưng về phía anh. Khỏi nói anh cũng biết lúc này mặt cô chắc chắn là đỏ bừng lên rồi.
Môi anh lúc này cũng vô thức nhếch lên.
…
Từ sau cái ngày bị sa thải ở công ty cũ Nhã Uyên cũng tìm đến nhiều công ty khác nhưng làm được vài hôm thấy không phù hợp rồi cũng nghĩ.
Vừa rồi cô apply vào một công ty với vị trí phiên dịch cho giám đốc kiêm luôn vị trí trợ lý cá nhân, cô cũng hơi e dè vị trợ lý cô đâu biết làm gì đâu, nhưng là đãi ngộ tốt thế này cô cũng muốn thử.
Hôm nay là ngày cô đến phỏng vấn, cô sẽ được trực tiếp vị giám đốc đó phỏng vấn.
Bây giờ cô đang ngồi chờ đến lượt mình, cô cảm thấy người có chút run rẫy, đây không phải lần đầu nhưng lần nào cô cũng run như lần nào.
Một người đọc tên những người đến phỏng ai đến lượt thì vào bên trong phòng.
- Trần Nhã Uyên đâu ạ.
- Dạ có em. Cô đứng lên
- Mời chị vào bên trong
- Mời chị ngồi ghế, chị đợi một lát, giám đốc đang bận một xíu ạ.
- Vâng. Nhã Uyên cười cười
Đối diện với cô bây giờ là một bống lưng thẳng tắp phủ lên chiếc áo vest phẳng phiu làm cô cảm giác người này thật phong độ, tóc được hớt gọn gàng lộ ra phần ót cao ráo. Cô đoán được người này rất là đẹp trai luôn.
Nhìn xem kìa ngón tay đang cầm điện thoại đó đi, thon mà dài nữa, người này đẹp trai chắc rồi, cô mà được làm chung với người này mỗi ngày chắc cô không thèm nghĩ luôn mất.
Người đang ông kia nghe điện thoại xong vẫn chăm chú xem gì đó, đôi tay thon dài lật từng trang giấy, sau đó môi mỏng kéo lên một đường tuyệt mỹ.
Người đàn ông xoay người lại thấy cô đang cuối đầu cười tủm tỉm.
- Ngước mặt lên
Não cô chợt như đứng im một lúc ’ cái giọng này quen quen ’ cô nghĩ trong đầu ’ không, không thể nào trùng hợp đến như thế? ’
- Không đẹp trai một chút nào hết. Cô khẽ lẩm bẩm.
- Sao lại là anh nữa? Cô nhìn anh
- Sao, bây giờ đi xin việc mà thái độ cô như vậy sao? Giọng anh nghiêm nghị, chân mài cau chặt lại
Cô nhìn anh như vậy có chút không quen, nhưng cô cũng ý thức được mình nói chuyện không phải nên khúm núm.
- Tôi xin lỗi,tôi lỡ lời.
Anh thấy cô khúm núm cũng biết được cô đang bị bộ dạng này của mình làm cho sợ hãi.Nhưng anh vẫn muốn làm như thế 'con nhỏ láo toét ’ này anh phải cho biết tay.
- Giới thiệu về bản thân
- Hả?
- Tôi kêu cô giới thiệu về bản thân mình? Giọng anh vẫn như lúc nãy còn pha thêm chút nóng nảy
- Tôi tên Trần Nhã Uyên, 23 tuổi, đã có kinh nghiệm làm ở 5 công ty khác nhau
- 23 tuổi vậy cô ra trường khi nào mà hiện tại đã làm ở 5 công ty khác nhau?
- Tôi vừa ra trường được 1 năm thôi.
- Ha vừa ra trường được một năm mà cô đã nhảy 5 công ty khác nhau cô có năng lực
- Cảm ơn anh đã khen.
Anh nghe cô nói thì muốn bật cười thật lớn.
Không biết có thù từ kiếp nào mà hôm nay anh hành cô ra bã luôn, anh phỏng vấn cô lâu hơn người khác gấp hai lần. Trước khi đi cho cô về anh còn nói.
- Với kinh nghiệm và thái độ như thế này, cô không phù hợp với vị trí mà tôi đã đưa ra. Mời cô về cho.
Cô không nói gì chỉ gật đầu,bộ dạng thất thỉu đi ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa lại cô đã muốn chửi thề một câu thật sự, ghét cô thì nói. Cái tên đó rất rất là đáng ghét, nhưng mà đãi ngộ ở đây quá tốt mặc dù nếu sếp cô là tên đó thật thì cô cũng ráng bấm bụng mà làm. Nhưng mà cái tình thế này chắc là không được rồi.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.