Chương 32
Mạch Gia
04/03/2018
Người tôi tìm về, theo một ý nghĩa nào đó, sẽ trở thành một bộ phận của
tôi, sau này tốt có một phần của tôi; xấu cũng có một phần của tôi. Bắt
nguồn từ sự liều lĩnh vốn có, cộng thêm sự lo lắng quá mức đối với lời
lẽ hành động của Y Y, sau khi về đến đơn vị, tôi không nói với Thủ
trưởng những tính cách kì quái của Y Y, gồm cả những điều kiện của cô
đối với việc phá khóa mật mã Quang phục số Một, ví dụ đã từng làm trợ
thủ cho J. Neumann, cả chuyện Y Y đã từng ở Matxcơva, chỉ nói chung
chung Y Y là một nhà toán học, tính tình cởi mở, thậm chí có phần hoang
dã, tương đối thích hợp với công việc. Đó là tính toán của tôi, ban đầu
không nên kì vọng quá nhiều, quá cao, nên bảo thủ một chút, đánh giá
thấp một chút, như vậy nếu có kết quả càng bất ngờ, càng dễ dàng chiến
thắng.
Nhưng người của 701 chừng như không thể chờ đợi lâu, ngay sáng hôm sau ngày chúng tôi về đến nơi, Thủ trưởng La liền triệu tập cuộc họp gồm những người có liên quan, họp ngay trong văn phòng của bà, để mọi người cùng làm quen nhau. Trong số người đến dự có Trần Nhị Hồ, Phó thủ trưởng kiêm Trưởng phòng Giải mã, có Tưởng, Trưởng phòng Diễn toán, Kim, Trưởng phòng Phân tích, tóm lại toàn những cốt cán của các phòng nghiệp vụ. Nói là cuộc họp gặp mặt làm quen, thật ra là để động viên, chúng tôi không những tuyên thệ tại cuộc họp, kí tên, mở bí mật trong hòm sắt (trong hòm là một máy mật mã thương mại của L. Skin, ba cuốn chuyên luận toán học cũng của L. Skin, một túi giấy đen đựng danh sách các quan chức ba thứ quân và quan chức hành chính, cảnh sát địa phương phía Đài Loan), tuyên bố thành lập nhóm hành động do tôi làm Trưởng nhóm, đồng thời điều mười nhân viên diễn toán hàng đầu và năm chuyên viên phân tích phối hợp hành động. Hai trường phòng Tưởng và Kim chủ động nhận nhiệm vụ, yêu cầu được gia nhập nhóm hành động đặc biệt, tất nhiên tôi hoan nghênh. Tôi cũng mời Trần Nhị Hồ tham gia, nhưng anh không muốn, tôi cũng không ép. Anh giới thiệu cho tôi mấy cốt cán của phòng mình, đề nghị tôi gặp và làm quen với họ, tôi chấm ai anh cũng đồng ý. Tôi bảo rất được. Chỉ có Y Y nói ngang: “Nếu em thích anh thì sao?”.
Nhị Hồ lạnh lùng nói: “Tôi theo sự sắp xếp của tổ chức”.
Hội nghị tiếp tục. Tôi cảm thấy Nhị Hồ có thành kiến với Y Y. Đấy là vấn đề của Y Y, cô vừa đến không nên nói năng tùy tiện, nhất là đối với Nhị Hồ lại càng phải khiêm tốn, anh không những là lãnh đạo mà còn là cao thủ phá khóa mật mã ở đây. Ít nhất trước khi Y Y đến và sau khi đi, Nhị Hồ là người có quyền uy tuyệt đối về phá khóa mật mã, nhưng trong từ điển của Y Y không hề có từ khiêm tốn. Đấy là vấn đề của cô.
Cuộc họp kết thúc, tôi định đưa Y Y đến các Phòng Diễn toán, phòng Giải mã, phòng Phân tích để cô làm quen, nhưng Y Y tỏ ra uể oải, không muốn đi, mà muốn tôi đưa đi quanh khu cơ quan. Tôi đành đưa cô đi một vòng, coi như để cô làm quen với môi trường xung quanh. Tôi phát hiện dường như đi đến đâu cũng có những ánh mắt hiếu kì nhìn tôi và Y Y, như trông thấy một cái gì kì lạ lắm, như phát hiện ra điều bí mật gì đó. Y Y rất phấn khởi, lúc nhìn cái này, lúc hỏi cái kia, thấy bông hoa đẹp liền hái, trông thấy chim cũng đuổi bắt. Chúng tôi từ trong khu cơ quan bảo vệ nghiêm ngặt ra, đi một vòng khu sinh hoạt, cuối cùng vào khuôn viên của đội bảo vệ. Trong khuôn viên này có một cây ngọc lan lớn, hoa đang nở trắng. Y Y thấy hoa và nụ hoa trên cây, phấn khởi reo lên. Dưới gốc cây có một cái bàn bóng bàn làm bằng xi măng, các chiến sĩ cảnh vệ đang vây quanh bàn cờ tướng, thấy chúng tôi, họ ngước cả lên nhìn Y Y. Cậu Viên, Trưởng phòng bảo vệ thấy Y Y thích hoa ngọc lan liền bảo một chiến sĩ đứng gần đấy trèo lên cây hái hoa. Cậu chiến sĩ đang chuẩn bị trèo thì Y Y ngăn lại, nhìn bàn cờ tướng đang tàn cuộc, hỏi ở đây ai chơi cờ giỏi nhất. Mọi người bảo là cậu Trương, văn thư của đại đội. Y Y nói với Viên: “Tôi không hưởng lộc mà không lập công, tôi sẽ chơi với cao thủ của các anh một ván cờ, nếu người của các anh thua thì anh cử người lên cây hái hoa, được không nào? Nếu tôi thua, tôi tự trèo lên hái”.
Tất nhiên Trưởng phòng bảo vệ đồng ý.
Vậy là Y Y đến bên bàn bóng bàn, rất hăng hái cất đi ba quân xe, pháo và mã, để cậu Trương đi trước. Anh em chiến sĩ kinh ngạc nhìn Y Y. Nhưng họ ngạc nhiên nhất là Y Y đi rất nhanh, bàn tay xinh xắn dịch chuyển quân cờ làm mọi người hoa cả mắt, tưởng chừng không cần suy nghĩ, lên lên xuống xuống một lúc, kết quả cậu Trương thua. Vậy là có người trèo lên cây hái cho Y Y một chùm hoa ngọc lan.
Y Y cầm hoa vui vẻ cùng tôi rời đại đội bảo vệ. Dọc đường ai cũng nhìn cô, nhìn hoa trên tay và nhìn người đẹp như hoa. Cô trông thấy có người cầm đũa bát, hỏi tôi đã hết giờ rồi à, có thể đi ăn cơm chưa. Cô đang như thế này, phải về cất hoa, thay đồ mới xuống nhà ăn được. Nhưng khi Y Y về cất hoa, thay đồ, xuất hiện ở nhà ăn, khiến mọi người phải nóng mắt. Có chuyện gì? Thì ra cô về thay cái áo len cổ khoét rất thấp, không mặc áo ngoài, hai cúc áo trong không cài, để lộ vùng ngực trắng nõn, thậm chí còn loáng thoáng trông thấy hai bầu vú, cặp môi cũng tô son đỏ chót. Tôi muốn cô về thay đồ là để mặc thật giản dị, không ngờ Y Y lại sửa soạn như một nữ đặc vụ trên phim ảnh, đứng giữa đám đông khiến mọi người phải ngơ ngẩn nhìn. Mọi người nhìn Y Y, lại nhìn tôi đầy ý nghĩa: Anh đưa về một người như thế nào đây?
Nếu trách cứ tôi bằng ánh mắt, thì về sau Trần Nhị Hồ lại chất vấn tôi. Mọi người ngay trong văn phòng của anh. Nhị Hồ ngoài văn phòng này ra còn có một phòng làm việc chuyên môn ở ngay phía Nam văn phòng. Tôi và Y Y vào văn phòng của anh trước, thấy không có người mới sang phòng chuyên môn. Nghe có tiếng gõ cửa, Nhị Hồ ra, thấy Y Y cứ ngỡ thấy ma, anh liền đóng cửa phòng chuyên môn, đưa chúng tôi sang văn phòng. Nghe nói Nhị Hồ rất mê tín, không cho phụ nữ vào phòng chuyên môn phá khóa mật mã. Thật ra, anh cấm cả những người cùng tham gia, vì phá khóa mật mã cần hiểu biết, kinh nghiệm, trí tuệ và năng khiếu, chừng như còn cần cả vận may bên ngoài bầu trời. Vận may là thứ thần bí, thiêng liêng, phải nắm lấy nó, nếu không có sẽ biến mình thành thần bí.
Vừa bước vào văn phòng, Nhị Hồ hỏi thẳng tôi: “Đến lấy người à?”.
Y Y giành nói trước: “Cũng coi như thế”.
Nhị Hồ hình như không thích cái tính nhanh nhảu của Y Y, có ý phản ứng, lấy ra một bản danh sách đưa cho Y Y: “Người ở cả đây, cô xem, có thể lấy một vài người trong đó làm trợ thủ cho cô”.
Y Y giở xem qua rồi đưa trả lại cho Nhị Hồ, nói: “Chẳng nói lên điều gì cả, chỉ có tên”.
Nhị Hồ nói: “Vậy cô còn muốn gì? Hay là để tôi gọi tất cả đến đây cho cô chọn?”.
Y Y nói: “Không cần thiết”. Nói xong, cô đến bên bàn làm việc của Nhị Hồ, nhìn rất kĩ tấm ảnh ép dưới tấm kính, hỏi: “Đây là tất cả nhân viên của anh à?”.
Nhị Hồ nói: “Cũng gần hết”.
Y Y nhìn kĩ lại một lần nữa, chỉ vào một người đeo kính trong ảnh, hỏi: “Đây là ai? Là người phá khóa mật mã à?”.
Nhị Hồ nói: “Người này cô không thể lấy”.
Y Y hiếu kì, hỏi: “Tại sao?”.
Nhị Hồ ra hiệu bảo tôi đến trả lời, tôi nói, đây là một người lớn tuổi, không được khỏe mạnh, không thể làm việc bình thường. Thật ra, anh ta bị chứng thần kinh phân liệt.
Bất ngờ, Y Y hỏi thẳng: “Bác ấy điên rồi à?”.
Tôi hỏi: “Tại sao cô biết?”.
Y Y nói: “Đoán vậy, anh nhìn mắt bác ấy xem đúng là bị thần kinh, những người này chỉ cách điên một bước chân”.
Tôi nói: “Anh ấy là người phá khóa mật mã giỏi nhất ở đây”.
Y Y nói: “Những người này cách thánh nhân cũng chỉ một bước chân”.Tôi nói: “Anh ấy điên vì phá khóa mật mã, suy nghĩ quá độ, não bị đứt tung như sợi dây đàn”.
Y Y nói: “Giống như Nash”.
Tôi hỏi: “Ai?”.
Y Y nói: “John Nash Jr, một nhà toán học nổi tiếng thế giới, đại sư của thuyết Game Theory. Ông ấy cũng bị mật mã làm cho phát điên”.
Lúc này, Nhị Hồ mới nói chen vào: “Thật ra thì cô cũng điên”. Anh ngừng lại trong giây lát, nói tiếp: “Chúng ta đều điên”.
Câu nói làm cho Y Y ngơ ngác khó hiểu.
Tôi hiểu ý Nhị Hồ, trong chuyện phá khóa mật mã, Nhị Hồ luôn duy trì cách nhìn độc lập của mình, anh cho rằng, chúng tôi quyết định phá khóa mật mã Quang phục là việc võ đoán, không chút lí trí, hoang đường, không thực tế, là quyết định điên khùng. Lí do, tối hôm qua anh đến nhà tôi nói rồi, còn bây giờ anh chuẩn bị nói với Y Y.
Nhị Hồ nói: “Trước hết, ai cũng biết, mật mã Quang phục số Một là mật mã cao cấp hiếm có trên thế giới, thời hạn bảo mật ít nhất là mười năm. Tức là, trong vòng mười năm, trong tình hình bình thường ai cũng không thể phá nổi, nhưng nguyên nhân căn bản để chúng ta quyết định phá là gì? Là để giành quyền chủ động trong vấn đề căng thẳng với Đài Loan. Vậy thì, tình hình căng thẳng này kéo dài trong bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là mười năm? Hai mươi năm? Tôi nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ một vài năm. Đấy là nói, chúng ta phải làm thật lí tưởng, tức là yêu cầu chúng ta phải phá trong một với ngắn, nhiều nhất là trong vòng một, hai năm, mà thời gian một, hai năm chúng ta khó tìm ra được cửa của nó. Các anh bây giờ thề thốt thành khẩn lắm, nói thật, tôi nghĩ các anh điên rồi, điên rồi, là những người ngớ ngẩn nói mê, người điên làm chuyện ngớ ngẩn, không tin cứ thử mà xem...”.
Con người Nhị Hồ là thế, bình thường ít nói, hễ nói là nói thẳng, không quanh co, không rào đón, không né tránh, dồn người và việc vào tận cùng, khiến ai cũng phải bối rối. Thật ra, điều anh nói không phải chúng tôi không hiểu, nhưng đây là quyết định của cấp trên, chúng tôi chỉ biết phục tùng. Tôi nói như vậy, Nhị Hồ lập tức cãi lại:
“Quyết định của cấp trên không sai, nhưng nếu chúng ta biết rõ mười mươi đấy là quyết định sai, vậy chúng ta việc gì phải nghiêm túc, phải động viên anh em chấp hành, lại còn đi tìm về một nhà toán học. Tất nhiên, nhà toán học đã đến, nhưng theo tôi, thép tốt phải dùng làm dao sắc, chúng ta để cô ấy phá khóa mật mã khác, còn mật mã Quang phục cứ để hai người nào đó phá, làm ví dụ cho cấp trên thấy là đủ rồi”.
Như vậy có đúng là những lời nói của một trưởng phòng không? Nếu thủ trưởng cấp trên nghe thấy chắc sẽ cách chức anh ta mất! Nhưng tôi biết, anh cũng không thiết cái chức vụ này. Cục Giải mã là một đơn vị nghiệp vụ, nghiệp vụ mạnh nhất chính là chức vụ lớn nhất, là ông vua không mũ miện.
Nhị Hồ nói tôi chỉ biết nghe, không muốn tranh biện với anh. Bất ngờ Y Y cãi lại. Cô nói: “Nghe anh nói, hình như chúng ta không phá nổi mật mã Quang phục”.
Nhị Hồ nói: “Ít nhất trong một thời gian ngắn”.
“Không nhất định là thế”. Y Y chĩa thẳng mũi nhọn, vừa kiên định vừa kiên quyết: “Mọi mật mã chẳng là, là những đề toán khó, có gì phải sợ?”.
Y Y làm tôi và Nhị Hồ phải sững sờ, hồi lâu sau Nhị Hồ mới nói: “Được, vậy cứ để phần cô”. Y Y nói: “Không, phải có cả anh nữa”.
Rồi cô quay sang tôi, nhấn mạnh từng chữ: “Anh Thiên, tôi mong Trưởng phòng Trần Nhị Hồ đây sẽ tích cực tham gia vào nhóm phá khóa mật mã chúng ta”. Nói xong, Y Y khoanh tay bỏ đi, tôi gọi cô mấy cũng không quay lại.
Nhị Hồ vốn là “bậc trưởng lão” của phòng phá khóa mã, giữ chức trưởng phòng đã mười năm, bây giờ là Phó thủ trưởng của 701, anh chưa lên hẳn mà vẫn còn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng, Y Y muốn anh làm trợ thủ, như vậy sao được? Tôi bàn với Y Y, nhưng cô nhất quyết không nhượng bộ, đòi phải có Nhị Hồ. “Em không cần trợ thủ, em cần một đối thủ cạnh tranh”. Y Y rất quả quyết, rồi hăng hái giải thích với tôi lí do tại sao cần có Nhị Hồ: “Là vì anh với em đều không biết những nhân viên phá khóa mã trong nước làm việc thế nào, họ chưa bao giờ thực sự phá khóa mã cao cấp, theo một ý nghĩa nào đó, có thể họ không đủ khả năng để phá khóa mật mã Quang phục. Em muốn nói, chúng ta tìm hiểu cách phá khóa mã của họ, đó sẽ là con đường chết”. Điều này khiến tôi nhớ đến điều thầy Androv cũng đã từng nói: Phá khóa mật mã không phải là trò chơi một mình, mà cần có người chết thay! Chỉ cần có người ngã xuống giếng, anh mới có thể tránh khỏi miệng giếng ấy!
Bất giác tôi kinh ngạc nhìn Y Y, kinh ngạc bởi dụng tâm hiểm ác của cô! Nhưng tôi không thể từ chối, bởi suy nghĩ của cô không phải không có lí. Lúc này, phá khóa mật mã Quang phục là nhiệm vụ cấp bách và là mục tiêu tối cao của chúng tôi, còn dùng cách nào thì không cần biết, bất kể là đối với địch hay đối với ta đều không cần băn khoăn. Tức là phá khóa mật mã là một nhiệm vụ trong bóng tối, đầy âm mưu và hiểm độc.
Tuy tôi không bằng lòng với đề nghị của Y Y, nhưng vẫn phải báo cáo với Thủ trưởng La. Bà La rất vui vẻ đồng ý, ngay lập tức gọi điện mời Nhị Hồ đến, cử anh cùng làm việc với chúng tôi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhảy lên phản đối, không ngờ nghe xong, sau một lúc trầm mặc, anh bày tỏ thái độ với tôi: “Cho dù đấy là ý kiến của Thủ trưởng hay của anh, tôi cũng sẽ tham gia, nếu có gì không đồng ý cũng phải đồng ý. Nhưng tôi nói trước, tôi không tin phá được khóa mật mã Quang phục, bản thân tôi không tin. Không tin cả chuyên gia toán học mà anh mời về, cô ấy không biết trời cao đấy dày là thế nào. Theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy sinh ra không phải là để phá khóa mật mã”.
Tôi nói, hồi còn ở Mĩ, Y Y đã từng tham gia phá khóa mật mã Liên Xô.
Nhị Hồ nói: “Cũng chỉ là nghe nói. Nói thật, tôi không tin vào những lời nói ấy. Tại sao? Là bởi, nếu là người phá khóa mật mã thật sự, sẽ giấu kín công việc của bản thân; thứ hai, người thật sự phá khóa mật mã cũng không cuồng ngôn như cô ta, bảo mật mã như đề toán khó. Phá khóa mật mã là thế nào? Ông Androv thầy dạy của anh chả nói là nghe nhịp tim người chết là gì, chúng ta cần có tấm lòng trong sạch, không thèm muốn, không sợ vinh nhục như người chết, nhưng anh xem cô ấy... Tuy tôi mới quen, không hiểu cô ta, nhưng nhìn ánh mắt cô tôi biết, lòng dạ cô ta đầy dục vọng, cô ta là người nôn nóng. Tôi không hiểu anh ở bên ông Androv bấy nhiêu năm mà sao không học được thế nào là thật giả, theo tôi, chúng ta có thể phá được khóa mã Quang phục hay không, chỉ trông chờ ở anh. Cho nên, trước đây tôi mới đồng ý làm trợ thủ cho anh, hợp tác với anh”.
Tôi chỉ biết nói thật: “Tôi ở bên ấy không học phá khóa mật mã, mà làm việc khác. Vừa rồi tôi cùng Thủ trưởng La bàn bạc quyết định, anh sẽ làm trưởng nhóm phụ trách việc phá khoá”.
Nhị Hồ kêu lên đau khổ: “Anh Thiên, anh ném tôi vào lửa chưa đủ hay sao, tôi đã ngoài 50, anh đừng lôi tôi xuống nước nữa”.
Tôi cười: “Anh Hồ, thế nào gọi là lôi anh xuống nước? Nếu phá được khóa mã Quang phục thì đó là vinh dự không gì bằng, tôi chỉ làm cái việc thêu hoa lên gấm thôi”. Nhị Hồ chỉ còn biết cười, nụ cười đau khổ.
Nhưng người của 701 chừng như không thể chờ đợi lâu, ngay sáng hôm sau ngày chúng tôi về đến nơi, Thủ trưởng La liền triệu tập cuộc họp gồm những người có liên quan, họp ngay trong văn phòng của bà, để mọi người cùng làm quen nhau. Trong số người đến dự có Trần Nhị Hồ, Phó thủ trưởng kiêm Trưởng phòng Giải mã, có Tưởng, Trưởng phòng Diễn toán, Kim, Trưởng phòng Phân tích, tóm lại toàn những cốt cán của các phòng nghiệp vụ. Nói là cuộc họp gặp mặt làm quen, thật ra là để động viên, chúng tôi không những tuyên thệ tại cuộc họp, kí tên, mở bí mật trong hòm sắt (trong hòm là một máy mật mã thương mại của L. Skin, ba cuốn chuyên luận toán học cũng của L. Skin, một túi giấy đen đựng danh sách các quan chức ba thứ quân và quan chức hành chính, cảnh sát địa phương phía Đài Loan), tuyên bố thành lập nhóm hành động do tôi làm Trưởng nhóm, đồng thời điều mười nhân viên diễn toán hàng đầu và năm chuyên viên phân tích phối hợp hành động. Hai trường phòng Tưởng và Kim chủ động nhận nhiệm vụ, yêu cầu được gia nhập nhóm hành động đặc biệt, tất nhiên tôi hoan nghênh. Tôi cũng mời Trần Nhị Hồ tham gia, nhưng anh không muốn, tôi cũng không ép. Anh giới thiệu cho tôi mấy cốt cán của phòng mình, đề nghị tôi gặp và làm quen với họ, tôi chấm ai anh cũng đồng ý. Tôi bảo rất được. Chỉ có Y Y nói ngang: “Nếu em thích anh thì sao?”.
Nhị Hồ lạnh lùng nói: “Tôi theo sự sắp xếp của tổ chức”.
Hội nghị tiếp tục. Tôi cảm thấy Nhị Hồ có thành kiến với Y Y. Đấy là vấn đề của Y Y, cô vừa đến không nên nói năng tùy tiện, nhất là đối với Nhị Hồ lại càng phải khiêm tốn, anh không những là lãnh đạo mà còn là cao thủ phá khóa mật mã ở đây. Ít nhất trước khi Y Y đến và sau khi đi, Nhị Hồ là người có quyền uy tuyệt đối về phá khóa mật mã, nhưng trong từ điển của Y Y không hề có từ khiêm tốn. Đấy là vấn đề của cô.
Cuộc họp kết thúc, tôi định đưa Y Y đến các Phòng Diễn toán, phòng Giải mã, phòng Phân tích để cô làm quen, nhưng Y Y tỏ ra uể oải, không muốn đi, mà muốn tôi đưa đi quanh khu cơ quan. Tôi đành đưa cô đi một vòng, coi như để cô làm quen với môi trường xung quanh. Tôi phát hiện dường như đi đến đâu cũng có những ánh mắt hiếu kì nhìn tôi và Y Y, như trông thấy một cái gì kì lạ lắm, như phát hiện ra điều bí mật gì đó. Y Y rất phấn khởi, lúc nhìn cái này, lúc hỏi cái kia, thấy bông hoa đẹp liền hái, trông thấy chim cũng đuổi bắt. Chúng tôi từ trong khu cơ quan bảo vệ nghiêm ngặt ra, đi một vòng khu sinh hoạt, cuối cùng vào khuôn viên của đội bảo vệ. Trong khuôn viên này có một cây ngọc lan lớn, hoa đang nở trắng. Y Y thấy hoa và nụ hoa trên cây, phấn khởi reo lên. Dưới gốc cây có một cái bàn bóng bàn làm bằng xi măng, các chiến sĩ cảnh vệ đang vây quanh bàn cờ tướng, thấy chúng tôi, họ ngước cả lên nhìn Y Y. Cậu Viên, Trưởng phòng bảo vệ thấy Y Y thích hoa ngọc lan liền bảo một chiến sĩ đứng gần đấy trèo lên cây hái hoa. Cậu chiến sĩ đang chuẩn bị trèo thì Y Y ngăn lại, nhìn bàn cờ tướng đang tàn cuộc, hỏi ở đây ai chơi cờ giỏi nhất. Mọi người bảo là cậu Trương, văn thư của đại đội. Y Y nói với Viên: “Tôi không hưởng lộc mà không lập công, tôi sẽ chơi với cao thủ của các anh một ván cờ, nếu người của các anh thua thì anh cử người lên cây hái hoa, được không nào? Nếu tôi thua, tôi tự trèo lên hái”.
Tất nhiên Trưởng phòng bảo vệ đồng ý.
Vậy là Y Y đến bên bàn bóng bàn, rất hăng hái cất đi ba quân xe, pháo và mã, để cậu Trương đi trước. Anh em chiến sĩ kinh ngạc nhìn Y Y. Nhưng họ ngạc nhiên nhất là Y Y đi rất nhanh, bàn tay xinh xắn dịch chuyển quân cờ làm mọi người hoa cả mắt, tưởng chừng không cần suy nghĩ, lên lên xuống xuống một lúc, kết quả cậu Trương thua. Vậy là có người trèo lên cây hái cho Y Y một chùm hoa ngọc lan.
Y Y cầm hoa vui vẻ cùng tôi rời đại đội bảo vệ. Dọc đường ai cũng nhìn cô, nhìn hoa trên tay và nhìn người đẹp như hoa. Cô trông thấy có người cầm đũa bát, hỏi tôi đã hết giờ rồi à, có thể đi ăn cơm chưa. Cô đang như thế này, phải về cất hoa, thay đồ mới xuống nhà ăn được. Nhưng khi Y Y về cất hoa, thay đồ, xuất hiện ở nhà ăn, khiến mọi người phải nóng mắt. Có chuyện gì? Thì ra cô về thay cái áo len cổ khoét rất thấp, không mặc áo ngoài, hai cúc áo trong không cài, để lộ vùng ngực trắng nõn, thậm chí còn loáng thoáng trông thấy hai bầu vú, cặp môi cũng tô son đỏ chót. Tôi muốn cô về thay đồ là để mặc thật giản dị, không ngờ Y Y lại sửa soạn như một nữ đặc vụ trên phim ảnh, đứng giữa đám đông khiến mọi người phải ngơ ngẩn nhìn. Mọi người nhìn Y Y, lại nhìn tôi đầy ý nghĩa: Anh đưa về một người như thế nào đây?
Nếu trách cứ tôi bằng ánh mắt, thì về sau Trần Nhị Hồ lại chất vấn tôi. Mọi người ngay trong văn phòng của anh. Nhị Hồ ngoài văn phòng này ra còn có một phòng làm việc chuyên môn ở ngay phía Nam văn phòng. Tôi và Y Y vào văn phòng của anh trước, thấy không có người mới sang phòng chuyên môn. Nghe có tiếng gõ cửa, Nhị Hồ ra, thấy Y Y cứ ngỡ thấy ma, anh liền đóng cửa phòng chuyên môn, đưa chúng tôi sang văn phòng. Nghe nói Nhị Hồ rất mê tín, không cho phụ nữ vào phòng chuyên môn phá khóa mật mã. Thật ra, anh cấm cả những người cùng tham gia, vì phá khóa mật mã cần hiểu biết, kinh nghiệm, trí tuệ và năng khiếu, chừng như còn cần cả vận may bên ngoài bầu trời. Vận may là thứ thần bí, thiêng liêng, phải nắm lấy nó, nếu không có sẽ biến mình thành thần bí.
Vừa bước vào văn phòng, Nhị Hồ hỏi thẳng tôi: “Đến lấy người à?”.
Y Y giành nói trước: “Cũng coi như thế”.
Nhị Hồ hình như không thích cái tính nhanh nhảu của Y Y, có ý phản ứng, lấy ra một bản danh sách đưa cho Y Y: “Người ở cả đây, cô xem, có thể lấy một vài người trong đó làm trợ thủ cho cô”.
Y Y giở xem qua rồi đưa trả lại cho Nhị Hồ, nói: “Chẳng nói lên điều gì cả, chỉ có tên”.
Nhị Hồ nói: “Vậy cô còn muốn gì? Hay là để tôi gọi tất cả đến đây cho cô chọn?”.
Y Y nói: “Không cần thiết”. Nói xong, cô đến bên bàn làm việc của Nhị Hồ, nhìn rất kĩ tấm ảnh ép dưới tấm kính, hỏi: “Đây là tất cả nhân viên của anh à?”.
Nhị Hồ nói: “Cũng gần hết”.
Y Y nhìn kĩ lại một lần nữa, chỉ vào một người đeo kính trong ảnh, hỏi: “Đây là ai? Là người phá khóa mật mã à?”.
Nhị Hồ nói: “Người này cô không thể lấy”.
Y Y hiếu kì, hỏi: “Tại sao?”.
Nhị Hồ ra hiệu bảo tôi đến trả lời, tôi nói, đây là một người lớn tuổi, không được khỏe mạnh, không thể làm việc bình thường. Thật ra, anh ta bị chứng thần kinh phân liệt.
Bất ngờ, Y Y hỏi thẳng: “Bác ấy điên rồi à?”.
Tôi hỏi: “Tại sao cô biết?”.
Y Y nói: “Đoán vậy, anh nhìn mắt bác ấy xem đúng là bị thần kinh, những người này chỉ cách điên một bước chân”.
Tôi nói: “Anh ấy là người phá khóa mật mã giỏi nhất ở đây”.
Y Y nói: “Những người này cách thánh nhân cũng chỉ một bước chân”.Tôi nói: “Anh ấy điên vì phá khóa mật mã, suy nghĩ quá độ, não bị đứt tung như sợi dây đàn”.
Y Y nói: “Giống như Nash”.
Tôi hỏi: “Ai?”.
Y Y nói: “John Nash Jr, một nhà toán học nổi tiếng thế giới, đại sư của thuyết Game Theory. Ông ấy cũng bị mật mã làm cho phát điên”.
Lúc này, Nhị Hồ mới nói chen vào: “Thật ra thì cô cũng điên”. Anh ngừng lại trong giây lát, nói tiếp: “Chúng ta đều điên”.
Câu nói làm cho Y Y ngơ ngác khó hiểu.
Tôi hiểu ý Nhị Hồ, trong chuyện phá khóa mật mã, Nhị Hồ luôn duy trì cách nhìn độc lập của mình, anh cho rằng, chúng tôi quyết định phá khóa mật mã Quang phục là việc võ đoán, không chút lí trí, hoang đường, không thực tế, là quyết định điên khùng. Lí do, tối hôm qua anh đến nhà tôi nói rồi, còn bây giờ anh chuẩn bị nói với Y Y.
Nhị Hồ nói: “Trước hết, ai cũng biết, mật mã Quang phục số Một là mật mã cao cấp hiếm có trên thế giới, thời hạn bảo mật ít nhất là mười năm. Tức là, trong vòng mười năm, trong tình hình bình thường ai cũng không thể phá nổi, nhưng nguyên nhân căn bản để chúng ta quyết định phá là gì? Là để giành quyền chủ động trong vấn đề căng thẳng với Đài Loan. Vậy thì, tình hình căng thẳng này kéo dài trong bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là mười năm? Hai mươi năm? Tôi nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ một vài năm. Đấy là nói, chúng ta phải làm thật lí tưởng, tức là yêu cầu chúng ta phải phá trong một với ngắn, nhiều nhất là trong vòng một, hai năm, mà thời gian một, hai năm chúng ta khó tìm ra được cửa của nó. Các anh bây giờ thề thốt thành khẩn lắm, nói thật, tôi nghĩ các anh điên rồi, điên rồi, là những người ngớ ngẩn nói mê, người điên làm chuyện ngớ ngẩn, không tin cứ thử mà xem...”.
Con người Nhị Hồ là thế, bình thường ít nói, hễ nói là nói thẳng, không quanh co, không rào đón, không né tránh, dồn người và việc vào tận cùng, khiến ai cũng phải bối rối. Thật ra, điều anh nói không phải chúng tôi không hiểu, nhưng đây là quyết định của cấp trên, chúng tôi chỉ biết phục tùng. Tôi nói như vậy, Nhị Hồ lập tức cãi lại:
“Quyết định của cấp trên không sai, nhưng nếu chúng ta biết rõ mười mươi đấy là quyết định sai, vậy chúng ta việc gì phải nghiêm túc, phải động viên anh em chấp hành, lại còn đi tìm về một nhà toán học. Tất nhiên, nhà toán học đã đến, nhưng theo tôi, thép tốt phải dùng làm dao sắc, chúng ta để cô ấy phá khóa mật mã khác, còn mật mã Quang phục cứ để hai người nào đó phá, làm ví dụ cho cấp trên thấy là đủ rồi”.
Như vậy có đúng là những lời nói của một trưởng phòng không? Nếu thủ trưởng cấp trên nghe thấy chắc sẽ cách chức anh ta mất! Nhưng tôi biết, anh cũng không thiết cái chức vụ này. Cục Giải mã là một đơn vị nghiệp vụ, nghiệp vụ mạnh nhất chính là chức vụ lớn nhất, là ông vua không mũ miện.
Nhị Hồ nói tôi chỉ biết nghe, không muốn tranh biện với anh. Bất ngờ Y Y cãi lại. Cô nói: “Nghe anh nói, hình như chúng ta không phá nổi mật mã Quang phục”.
Nhị Hồ nói: “Ít nhất trong một thời gian ngắn”.
“Không nhất định là thế”. Y Y chĩa thẳng mũi nhọn, vừa kiên định vừa kiên quyết: “Mọi mật mã chẳng là, là những đề toán khó, có gì phải sợ?”.
Y Y làm tôi và Nhị Hồ phải sững sờ, hồi lâu sau Nhị Hồ mới nói: “Được, vậy cứ để phần cô”. Y Y nói: “Không, phải có cả anh nữa”.
Rồi cô quay sang tôi, nhấn mạnh từng chữ: “Anh Thiên, tôi mong Trưởng phòng Trần Nhị Hồ đây sẽ tích cực tham gia vào nhóm phá khóa mật mã chúng ta”. Nói xong, Y Y khoanh tay bỏ đi, tôi gọi cô mấy cũng không quay lại.
Nhị Hồ vốn là “bậc trưởng lão” của phòng phá khóa mã, giữ chức trưởng phòng đã mười năm, bây giờ là Phó thủ trưởng của 701, anh chưa lên hẳn mà vẫn còn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng, Y Y muốn anh làm trợ thủ, như vậy sao được? Tôi bàn với Y Y, nhưng cô nhất quyết không nhượng bộ, đòi phải có Nhị Hồ. “Em không cần trợ thủ, em cần một đối thủ cạnh tranh”. Y Y rất quả quyết, rồi hăng hái giải thích với tôi lí do tại sao cần có Nhị Hồ: “Là vì anh với em đều không biết những nhân viên phá khóa mã trong nước làm việc thế nào, họ chưa bao giờ thực sự phá khóa mã cao cấp, theo một ý nghĩa nào đó, có thể họ không đủ khả năng để phá khóa mật mã Quang phục. Em muốn nói, chúng ta tìm hiểu cách phá khóa mã của họ, đó sẽ là con đường chết”. Điều này khiến tôi nhớ đến điều thầy Androv cũng đã từng nói: Phá khóa mật mã không phải là trò chơi một mình, mà cần có người chết thay! Chỉ cần có người ngã xuống giếng, anh mới có thể tránh khỏi miệng giếng ấy!
Bất giác tôi kinh ngạc nhìn Y Y, kinh ngạc bởi dụng tâm hiểm ác của cô! Nhưng tôi không thể từ chối, bởi suy nghĩ của cô không phải không có lí. Lúc này, phá khóa mật mã Quang phục là nhiệm vụ cấp bách và là mục tiêu tối cao của chúng tôi, còn dùng cách nào thì không cần biết, bất kể là đối với địch hay đối với ta đều không cần băn khoăn. Tức là phá khóa mật mã là một nhiệm vụ trong bóng tối, đầy âm mưu và hiểm độc.
Tuy tôi không bằng lòng với đề nghị của Y Y, nhưng vẫn phải báo cáo với Thủ trưởng La. Bà La rất vui vẻ đồng ý, ngay lập tức gọi điện mời Nhị Hồ đến, cử anh cùng làm việc với chúng tôi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhảy lên phản đối, không ngờ nghe xong, sau một lúc trầm mặc, anh bày tỏ thái độ với tôi: “Cho dù đấy là ý kiến của Thủ trưởng hay của anh, tôi cũng sẽ tham gia, nếu có gì không đồng ý cũng phải đồng ý. Nhưng tôi nói trước, tôi không tin phá được khóa mật mã Quang phục, bản thân tôi không tin. Không tin cả chuyên gia toán học mà anh mời về, cô ấy không biết trời cao đấy dày là thế nào. Theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy sinh ra không phải là để phá khóa mật mã”.
Tôi nói, hồi còn ở Mĩ, Y Y đã từng tham gia phá khóa mật mã Liên Xô.
Nhị Hồ nói: “Cũng chỉ là nghe nói. Nói thật, tôi không tin vào những lời nói ấy. Tại sao? Là bởi, nếu là người phá khóa mật mã thật sự, sẽ giấu kín công việc của bản thân; thứ hai, người thật sự phá khóa mật mã cũng không cuồng ngôn như cô ta, bảo mật mã như đề toán khó. Phá khóa mật mã là thế nào? Ông Androv thầy dạy của anh chả nói là nghe nhịp tim người chết là gì, chúng ta cần có tấm lòng trong sạch, không thèm muốn, không sợ vinh nhục như người chết, nhưng anh xem cô ấy... Tuy tôi mới quen, không hiểu cô ta, nhưng nhìn ánh mắt cô tôi biết, lòng dạ cô ta đầy dục vọng, cô ta là người nôn nóng. Tôi không hiểu anh ở bên ông Androv bấy nhiêu năm mà sao không học được thế nào là thật giả, theo tôi, chúng ta có thể phá được khóa mã Quang phục hay không, chỉ trông chờ ở anh. Cho nên, trước đây tôi mới đồng ý làm trợ thủ cho anh, hợp tác với anh”.
Tôi chỉ biết nói thật: “Tôi ở bên ấy không học phá khóa mật mã, mà làm việc khác. Vừa rồi tôi cùng Thủ trưởng La bàn bạc quyết định, anh sẽ làm trưởng nhóm phụ trách việc phá khoá”.
Nhị Hồ kêu lên đau khổ: “Anh Thiên, anh ném tôi vào lửa chưa đủ hay sao, tôi đã ngoài 50, anh đừng lôi tôi xuống nước nữa”.
Tôi cười: “Anh Hồ, thế nào gọi là lôi anh xuống nước? Nếu phá được khóa mã Quang phục thì đó là vinh dự không gì bằng, tôi chỉ làm cái việc thêu hoa lên gấm thôi”. Nhị Hồ chỉ còn biết cười, nụ cười đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.