Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh
Chương 39: Chap 39: Chất vấn
Lạc Uyển Dư
04/01/2021
Hôm nay là một ngày dài với Diệp Tư Hạ. Tâm trạng của cô lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc sáng. Sau cuộc họp sáng nay, cô trở về phòng trong tâm trạng khó chịu và ấm ức thập phần. Trước phong ba của dư luận, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé bị xô đẩy trong những lời đồn đại, nói quá.
Trái tim Diệp Tư Hạ có chút gì đó tổn thương vì chuyện của Bạch Kỳ Thiên. Hoá ra từng khoảnh khắc vui đùa, chuyện trò chỉ là đóng kịch, và khi kịch tàn chỉ để lại cho con người ta sự thật trần trụi đầy đau thương.
Diệp Tư Hạ vẫn mặc trên mình bộ quần áo công sở, tay cầm túi xách, đi dạo hóng gió bên phố đi bộ. Ngọn gió tối nay thổi khá mạnh. Những sợi tóc bay theo gió vương lên khuôn mặt cô.
Hôm nay Diệp Tư Hạ muốn dùng những ngọn gió lạnh đêm khuya để xua tan dần đi nỗi lòng nặng nề này. Bỗng cô giật mình khỏi những suy khi có người gọi tên cô. Diệp Tư Hạ quay lại thì thấy hoá ra là Tử Đằng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Diệp Tư Hạ, cafe của em đây.”
Nhưng Diệp Tư Hạ không nhận. Cô ngồi trên ghế đá, phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh thành phố lúc về đêm. Thấy cô không trả lời cũng không nhận cốc cafe, Tử Đằng cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bầu không khí giữa hai người yên ắng một cách quỷ dị. Chợt Diệp Tư Hạ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh này, giọng nói của cô như mang theo hơi lạnh thời tiết mùa đông:
“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây. Lát anh về sau. Không cần tiễn.”
Diệp Tư Hạ cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị đi nhưng cánh tay lại bị bàn tay của Tử Đằng giữ lại. Cô khó hiểu nhìn anh ta, cố rút tay ra nhưng không được. Bàn tay của Tử Đằng càng nắm chặt hơn đến mức các gân xanh trên bàn tay nổi lên.
Tử Đằng cúi đầu xuống đắn đo. Cuối cùng anh thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tôi xin lỗi.”
Diệp Tư Hạ nhân lúc Tử Đằng buông lỏng đã rút được cánh tay của mình ra. Cô nhếch miệng cười khinh bỉ:
“Sau bao nhiêu việc anh làm thì chỉ định dùng một lời xin lỗi để giải quyết tất cả sao.”
Tử Đằng đứng lên, giữ chặt lấy vai cô, mặt đối mặt. Ánh mắt anh đầy tia hối hận nhìn Diệp Tư Hạ:
“Thật ra…”
Nhưng Diệp Tư Hạ không để anh ta nói hết câu, thẳng thừng ngắt lời. Khuôn mặt cô vẽ lên đầy khinh thường với Tử Đằng và cũng không giấu được vẻ tức giận:
“Tôi tự xem xét lại bản thân rốt cuộc có đắc tội gì với anh không mà đến mức anh đối với tôi như vậy. Những bức ảnh chụp ở sân bay, có thể là do paparazzi chụp được nhưng đoạn ghi âm kia thì sao? Tử Đằng, anh còn bao biện gì nữa?”
Sau khi nghe đoạn ghi âm kia, Diệp Tư Hạ vô cùng sững sờ. Cô không ngờ được rằng người hại mình lại là Tử Đằng. Dù cô từ chối lời tỏ tình anh ta nhưng cô chưa bao giờ coi anh ta là kẻ thù. Vậy mà Tử Đằng ghi âm và cắt ghép cuộc gọi tối hôm đó để dư luận tưởng rằng chính Diệp Tư Hạ thừa nhận thích trợ lý Brian. Cô thực sự không thể coi anh ta là bạn được nữa.
Tử Đằng yên lặng đứng đó lắng nghe từng câu, từng chữ chất vấn của Diệp Tư Hạ. Anh ta làm sai, anh ta không đùn đẩy trách nhiệm. Chính anh ta đã đưa cho Dave đoạn ghi âm đó để bây giờ bao nhiêu “nước bẩn” đều vẩy lên người cô. Giọng của Tử Đằng có chút lo lắng khi anh quyết định nói với Diệp Tư Hạ câu này:
“Bây giờ tôi sẽ đứng ra trước công chúng tuyên bố em là bạn gái tôi. Nếu vậy sẽ không ai dám đàm tiếu về em nữa, mọi tin đồn sẽ được xoá sạch.”
Tử Đằng nắm chặt bàn tay thành quyền, chờ đợi câu trả lời. Thực ra anh ta đã tính đến việc Diệp Tư Hạ từ chối yêu cầu nhưng Tử Đằng vẫn muốn thử, vẫn muốn nắm lấy một hi vọng mong manh.
Nhưng thực tế lại đúng như Tử Đằng dự đoán. Diệp Tư Hạ sau khi nghe câu nói kia, cô nhếch miệng cười đầy khinh bỉ, thẳng thừng quay lưng bước đi bỏ lại anh ta ở phía sau.
Nhưng chỉ đi được một đoạn, Diệp Tư Hạ bị kéo giật lại, cả người cô lao vào vòng ôm của một người. Cô giãy giụa liên tục đẩy Tủ Đằng ra tránh xa cái ôm của anh ta. Nhưng sức mạnh đàn ông hơn hẳn phụ nữ, cô không thoát khỏi được vòng tay của anh ta.
Tử Đằng ghì chặt Diệp Tư Hạ, anh ta cúi xuống điên cuồng bắt lấy cánh môi của cô mà hôn. Diệp Tư Hạ liên tục phản kháng, tay cô đánh loạn xạ lên vai, lên mặt của Tử Đằng. Cô cố dùng sức thoát khỏi nụ hôn và cái ôm của tên đàn ông trước mặt.
“Chát”
Lúc vùng được ra, Diệp Tư Hạ thẳng tay giáng một cái tát thật đau lên mặt của Tử Đằng. Cô đưa tay chà môi mình liên tục, lau đi mùi vị của nụ hôn lúc nãy. Môi cô sưng đỏ vì nụ hôn kia giờ lại bị cô chà mạnh như vậy nên nó đã bật máu. Diệp Tư Hạ bỏ lại hai chữ “Khốn nạn” cho Tử Đằng, nhanh chóng quay lưng rời đi.
Một bên má của Tử Đằng đỏ lên, in đủ năm ngón tay lên mặt. Chỗ vừa bị đánh đau rát, có chút khó chịu nhưng anh ta chẳng quan tâm. Ánh mắt Của Tử Đằng vẫn hướng theo bóng lưng đang xa dần của Diệp Tư Hạ. Cơn giận vẫn còn đó hoà cùng với cái đau rát bên má, anh ta hét to đủ để Diệp Tư Hạ nghe thấy:
“Tên Bạch Kỳ Thiên kia lừa em như vậy mà em vẫn thích hắn, đau lòng vì hắn. Còn tôi đúng thật đã làm sai nhưng lúc nãy đã thành khẩn xin lỗi em rồi. Vậy mà em vẫn một chút cũng không muốn bỏ qua cho tôi. Rốt cuộc tên đó có gì tốt chứ?”
Trái tim Diệp Tư Hạ có chút gì đó tổn thương vì chuyện của Bạch Kỳ Thiên. Hoá ra từng khoảnh khắc vui đùa, chuyện trò chỉ là đóng kịch, và khi kịch tàn chỉ để lại cho con người ta sự thật trần trụi đầy đau thương.
Diệp Tư Hạ vẫn mặc trên mình bộ quần áo công sở, tay cầm túi xách, đi dạo hóng gió bên phố đi bộ. Ngọn gió tối nay thổi khá mạnh. Những sợi tóc bay theo gió vương lên khuôn mặt cô.
Hôm nay Diệp Tư Hạ muốn dùng những ngọn gió lạnh đêm khuya để xua tan dần đi nỗi lòng nặng nề này. Bỗng cô giật mình khỏi những suy khi có người gọi tên cô. Diệp Tư Hạ quay lại thì thấy hoá ra là Tử Đằng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Diệp Tư Hạ, cafe của em đây.”
Nhưng Diệp Tư Hạ không nhận. Cô ngồi trên ghế đá, phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh thành phố lúc về đêm. Thấy cô không trả lời cũng không nhận cốc cafe, Tử Đằng cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bầu không khí giữa hai người yên ắng một cách quỷ dị. Chợt Diệp Tư Hạ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh này, giọng nói của cô như mang theo hơi lạnh thời tiết mùa đông:
“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây. Lát anh về sau. Không cần tiễn.”
Diệp Tư Hạ cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị đi nhưng cánh tay lại bị bàn tay của Tử Đằng giữ lại. Cô khó hiểu nhìn anh ta, cố rút tay ra nhưng không được. Bàn tay của Tử Đằng càng nắm chặt hơn đến mức các gân xanh trên bàn tay nổi lên.
Tử Đằng cúi đầu xuống đắn đo. Cuối cùng anh thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tôi xin lỗi.”
Diệp Tư Hạ nhân lúc Tử Đằng buông lỏng đã rút được cánh tay của mình ra. Cô nhếch miệng cười khinh bỉ:
“Sau bao nhiêu việc anh làm thì chỉ định dùng một lời xin lỗi để giải quyết tất cả sao.”
Tử Đằng đứng lên, giữ chặt lấy vai cô, mặt đối mặt. Ánh mắt anh đầy tia hối hận nhìn Diệp Tư Hạ:
“Thật ra…”
Nhưng Diệp Tư Hạ không để anh ta nói hết câu, thẳng thừng ngắt lời. Khuôn mặt cô vẽ lên đầy khinh thường với Tử Đằng và cũng không giấu được vẻ tức giận:
“Tôi tự xem xét lại bản thân rốt cuộc có đắc tội gì với anh không mà đến mức anh đối với tôi như vậy. Những bức ảnh chụp ở sân bay, có thể là do paparazzi chụp được nhưng đoạn ghi âm kia thì sao? Tử Đằng, anh còn bao biện gì nữa?”
Sau khi nghe đoạn ghi âm kia, Diệp Tư Hạ vô cùng sững sờ. Cô không ngờ được rằng người hại mình lại là Tử Đằng. Dù cô từ chối lời tỏ tình anh ta nhưng cô chưa bao giờ coi anh ta là kẻ thù. Vậy mà Tử Đằng ghi âm và cắt ghép cuộc gọi tối hôm đó để dư luận tưởng rằng chính Diệp Tư Hạ thừa nhận thích trợ lý Brian. Cô thực sự không thể coi anh ta là bạn được nữa.
Tử Đằng yên lặng đứng đó lắng nghe từng câu, từng chữ chất vấn của Diệp Tư Hạ. Anh ta làm sai, anh ta không đùn đẩy trách nhiệm. Chính anh ta đã đưa cho Dave đoạn ghi âm đó để bây giờ bao nhiêu “nước bẩn” đều vẩy lên người cô. Giọng của Tử Đằng có chút lo lắng khi anh quyết định nói với Diệp Tư Hạ câu này:
“Bây giờ tôi sẽ đứng ra trước công chúng tuyên bố em là bạn gái tôi. Nếu vậy sẽ không ai dám đàm tiếu về em nữa, mọi tin đồn sẽ được xoá sạch.”
Tử Đằng nắm chặt bàn tay thành quyền, chờ đợi câu trả lời. Thực ra anh ta đã tính đến việc Diệp Tư Hạ từ chối yêu cầu nhưng Tử Đằng vẫn muốn thử, vẫn muốn nắm lấy một hi vọng mong manh.
Nhưng thực tế lại đúng như Tử Đằng dự đoán. Diệp Tư Hạ sau khi nghe câu nói kia, cô nhếch miệng cười đầy khinh bỉ, thẳng thừng quay lưng bước đi bỏ lại anh ta ở phía sau.
Nhưng chỉ đi được một đoạn, Diệp Tư Hạ bị kéo giật lại, cả người cô lao vào vòng ôm của một người. Cô giãy giụa liên tục đẩy Tủ Đằng ra tránh xa cái ôm của anh ta. Nhưng sức mạnh đàn ông hơn hẳn phụ nữ, cô không thoát khỏi được vòng tay của anh ta.
Tử Đằng ghì chặt Diệp Tư Hạ, anh ta cúi xuống điên cuồng bắt lấy cánh môi của cô mà hôn. Diệp Tư Hạ liên tục phản kháng, tay cô đánh loạn xạ lên vai, lên mặt của Tử Đằng. Cô cố dùng sức thoát khỏi nụ hôn và cái ôm của tên đàn ông trước mặt.
“Chát”
Lúc vùng được ra, Diệp Tư Hạ thẳng tay giáng một cái tát thật đau lên mặt của Tử Đằng. Cô đưa tay chà môi mình liên tục, lau đi mùi vị của nụ hôn lúc nãy. Môi cô sưng đỏ vì nụ hôn kia giờ lại bị cô chà mạnh như vậy nên nó đã bật máu. Diệp Tư Hạ bỏ lại hai chữ “Khốn nạn” cho Tử Đằng, nhanh chóng quay lưng rời đi.
Một bên má của Tử Đằng đỏ lên, in đủ năm ngón tay lên mặt. Chỗ vừa bị đánh đau rát, có chút khó chịu nhưng anh ta chẳng quan tâm. Ánh mắt Của Tử Đằng vẫn hướng theo bóng lưng đang xa dần của Diệp Tư Hạ. Cơn giận vẫn còn đó hoà cùng với cái đau rát bên má, anh ta hét to đủ để Diệp Tư Hạ nghe thấy:
“Tên Bạch Kỳ Thiên kia lừa em như vậy mà em vẫn thích hắn, đau lòng vì hắn. Còn tôi đúng thật đã làm sai nhưng lúc nãy đã thành khẩn xin lỗi em rồi. Vậy mà em vẫn một chút cũng không muốn bỏ qua cho tôi. Rốt cuộc tên đó có gì tốt chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.