Chương 11
Ôn Tâm
22/02/2024
Gõ: Nàng fish.
Ở thành Lăng tuyết rơi suốt đêm, giữa tường trắng và ngói đen bị phủ đầy tuyết trắng gần như không có kẽ hở, trên đường đi cũng tích một lớp tuyết dày.
Đêm nay trăng rất sáng, gió nhẹ thổi tung ô cửa sổ, ván gỗ đập lên tường phát ra tiếng cạch cạch.
Ánh trăng chiếu lên thảm tuyết đọng trên bệ cửa sổ, căn phòng lập tức sáng rực lên.
Gió lạnh thổi bay màn giường, nữ tử trên giường khẽ chau mày, dường như đang bị cơn ác mộng quấn lấy, cánh môi mỏng còn lẩm bẩm gì đó.
Ở trong đầu, thứ sắp biến mất bị nàng nắm chặt lấy, không chịu buông tay, góc áo màu vàng tươi thêu phần đuôi con rồng vàng năm móng, tay nàng đầy những vết thương, cố nắm lấy nhưng chỉ túm được góc áo của hắn đau khổ cầu xin.
Đừng đi, đừng đi mà!
Nữ tử mở choàng mắt ra, lông mi khẽ lun lên, hai tay nắm chặt ga giường dưới người. Sau một hồi ngây người, nàng bật dậy đi về phía nam tử đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nam tử mặc quần áo màu đen hứng tuyết trắng đón ánh trăng, đôi mắt quạnh quẽ nhìn về phía xa xăm, khi hai người đối mắt với nhau hắn mới nhàn nhạt mở lời: “Cô tỉnh rồi à.”
…
Lúc Khương Thanh Tố tỉnh lại thì trời đã sáng, nàng nhìn lên đỉnh màn rồi nhẹ nhàng thở ra, sau đó vén rèm chuẩn bị rửa mặt trải đầu, song vừa đi được hai bước đã nhìn về phía cửa sổ.
Đêm qua trước khi nàng đi ngủ cửa sổ vẫn còn mở mà, chẳng lẽ nửa đêm có người vào sao?
Nàng nhìn lên bàn, nến đã thấp hơn lúc dập tối qua một khúc, trên bàn còn có tro tàn, nàng quay đầu nhìn cửa sổ, nhìn theo hướng gió thổi thì trông thấy một tờ giấy mỏng đã bị đốt đi một nửa, trên giấy có chữ.
Khương Thanh Tố ngồi xổm ở góc tường, nhặt nửa tờ giấy mỏng kia lên, bên trên có hai câu thơ, đoạn thơ trước đã bị đốt cháy, đoạn còn lại được việt bằng thể chữ Tuyển Tú thanh mảnh, viết một câu: Tưởng vấn tản hoán thanh. Nét chữ của nửa câu sau giống như gió mạnh thổi lũy tre, viết khá ẩu: Hư ứng không trung nặc.
Trường dạ bất đắc miên, minh nguyệt hà chước chước, tưởng vấn tản hoán thanh, hư ứng không trung nặc.
(*) Dịch thơ: Đêm dài mất ngủ, trăng sáng ở đâu sáng ngờ, loáng thoáng nghe có tiếng ai gọi, bất giác đáp một câu.
Đây là câu thơ mà sau khi nàng ở trong ngục một tháng từng đòi cai ngục mang giấy bút tới để viết, sau khi viết xong thì sai người chuyển ra ngoài.
Nhưng không biết bài thơ này có được chuyển đến tay người đó hay không.
Khương Thanh Tố xiết chặt tờ giấy vào, sau khi lấy lại bình tĩnh thì vo nó lại rồi ném vào góc tường, còn về việc tối qua đã xảy ra chuyện gì thì nàng lại không thể nhớ nổi.
Chung Lưu nói ngày mười lăm tháng giêng thành Lang sẽ tổ chức hội hoa đăng, vì thế bọn họ sẽ ở lại thành Lăng thêm hai tối nữa. Hai đêm này Khương Thanh Tố đều không trông thấy Chung Lưu và Thẩm Trường Thích, mãi tới ngày thứ ba, tức ngày mười lăm hôm ấy, khi mặt trời lặn hai người này mới sóng vai nhau đi vào nhà trọ.
Khương Thanh Tố đang bưng chén trà, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lúc thấy Chưng Lưu và Thẩm Trường Thích thì mỉm cười với bọn họ.
“Mai trang có gì bất thường sao?
Thẩm Trường Thích chắp tay với nàng và nói: “Lần này ta hoàn toán bội phục Bạch đại nhân rồi.”
“Sao nói vậy?” Khương Thanh Tố lấy làm lạ.
Chung Lưu bên cạnh cười khà khà: “Vô thường đại nhân bịt mồm của hắn hai ngày, một khắc trước vừa mới giải, Thẩm ca là người cực kì lắm mồm, huynh ấy suýt nữa ngộp sống ở cổng thôn Mai.”
Khương Thanh Tố đặt chén trà xuống, che miệng cười ha ha, phủ nhận: “Đâu phải ta đòi ngài ấy bịt mồm ngươi lại, chỉ trách bình thường ngươi quá lắm mồm.”
Thẩm Trường Thích gật đầu lia lịa: “Là ta lắm mồm.”
Đúng lúc Thiện Tà từ trên tầng đi xuống, Thẩm Trường Thích vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng khi trông thấy Thiện Tà thì nụ cười của hắn lập tức tắt ngóm, mím môi không dám nói thêm gì nữa, chỉ chào một tiếng Vô Thường đại nhân cùng với Chung Lưu rồi thôi.
Thiện Tà liếc qua hai bọn họ, sau đó nhìn về phía Khương Thanh Tố.
Khương Thanh Tố chớp mắt, ra chiều ngây thơ trong sáng vô cùng, sau đó nàng nhoẻn miệng cười, bắt chước Thẩm Trường Thích chắp nói: “Chào Vô thường đại nhân.”
Thiện Tà nhìn đi chỗ khác, chân bước ra ngoài: “Người ra ngoài chưa?”
“Đã thấy xe ngựa của thôn Mai đi về phía trung tâm hội hoa đăng.” Thẩm Trường Thích đáp.
Sau đó ba người cùng rời khỏi quán trọ, Khương Thanh Tố nhấc vạt áo, ngán ngẩm lắc đâu, nhanh chân đuổi theo bọn họ.
Trời nhá nhem tối, khắp thành Lăng trở nên vô cùng náo nhiệt, hễ là người đi trên đường thì chẳng có ai không cầm đèn trên tay. Đám trẻ con đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, tay cầm cậy trúc không biết nhặt được từ đâu về, đuổi theo nhau vui đùa ầm ĩ.
Hai bên đường rộn ràng tiếng hò hét chào hàng, có người bán kẹo đường, tranh đường; có người bán mặt nạ, đèn lồng; còn có cả những người mặc đạo phục quỳ trên đất, tay vuốt râu sơn dương(*) xem quẻ nhân duyên cho du khách.
Tuy rằng Khương Thanh Tố đã tới nhân gian mấy hôm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua nàng lại cảm nhận được sự phồn thịnh của chợ phiên, dẫu đã tự nhủ rằng lần này bọn họ tới đây không phải để vui chơi mà là để làm việc, nhưng cơ thể nàng vẫn bị hòa vào trong sự nhộn nhịp ấy.
Trời càng tối, đèn lồng hai bên đường càng nhiều, người trên đường cũng càng ngày càng đông, hầu hết đều đi về một hướng.
Theo tin tức mà Chung Lưu nghe ngóng được, hội hoa đăng mỗi năm của thành Mai đều có tổ chức một cuộc thi, người thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng hậu hĩnh, đây có thể coi như là điểm hấp dẫn nhất của hội hoa đăng, vì thế nơi đông người nhất chính là nơi diễn ra cuộc thi hoa đăng này.
Bốn người chen vào đám đông, Khương Thanh Tố có thể trông thấy sân khấu ở phía xa, trên sân khấu có hơn mười vị công tử tiểu thư cầm đèn của mình đứng thành một hàng, đèn mà bọn họ cầm có đủ thể loại, có cái tinh xảo đẹp đẽ, có cái xa hoa quý phái, tuy nhiên, vì bọn họ đứng khá xa nên nàng không thể nhìn rõ.
Khó khăn lắm mới chen được lên trước, nên tóc của Khương Thanh Tố cũng có chút rối bời. Nàng ngó nghiêng xung quanh, Thiện Tà đứng ở bên trái vẫn phong độ ngời ngời như cũ, Thẩm Trường Thích đứng ở bên phải, vừa ăn xiên hồ lô không biết lấy ở đâu ra, vừa cười thích thú, song quần áo vẫn chỉnh tề.
Chung Lưu đứng phía sau thì không cần phải nói, dù không chen chúc thì quần áo trên người hắn cũng chưa từng ngọc gàng sạch sẽ, nàng lại cúi đầu nhìn mình, cổ áo thì xiêu vẹo, trên giày còn có hai dấu chân, tóc mai tán loạn trên trán, trông chán đời vô cùng.
Bọn họ đứng ở hàng đầu tiên, vòng thi đấu vừa rồi đã trôi qua, vòng cuối cùng chỉ còn lại bốn người, bốn người đó ngồi ở hai bên bục cao, một người trông có vẻ căng thẳng, một người cười ngạo mạn như thể đã tính trước mọi việc, một người còn lại thì bưng chén trà lên, uống một cách nghiêm túc.
Mấy chiếc đèn đều được đậy bằng vải lụa, che chắn vô cùng kín đáo, được sắp xếp từ lớn đến bé, chiếc cuối cùng được đưa lên to vô cùng, trông vậy mà cao bằng một người, rộng bằng hai cánh tay, khiến mọi người dưới đài đều rộ cả lên.
Một bông tuyết trắng rơi trên chóp mũi Khương Thanh Tố, nàng đưa tay ra sờ, mũi bỗng nhiên ngửi thấy một hương thơm ngọt lịm khiến nàng nhíu mày lại, ngửi thêm một lần nữa để khẳng định mình không nhầm: “Thơm quá đi.”
Thẩm Trường Thích đã ăn xong xiên kẹo hồ lô, bấy giờ đã chuyển sang ăn bánh nướng, hắn vừa gặm vừa nói: “Là mùi của hoa mai.”
Khương Thanh Tố gật đầu, chả trách nàng cảm thấy mùi hương này quen đến vậy, nó hòa vào đâu đó trong ký ức của nàng, như thể nàng đã từng ngửi thấy mùi hương tư tự ở đâu đó, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì người bên trái đã nói: “Là mai linh.”
Khương Thanh Tố quay sang hỏi Chung Lưu: “Chỗ này có thấy được chủ nhân của Mai trang không?”
Chung Lưu nhìn quan đám người một lượt, sau đó, khi nhìn lên sân khấu thì hai mắt lập tức sáng lên, hếch cằm về một hướng rồi nói: “Người đàn ông ngồi ở bên ghế bên phải chính là chủ nhân của Mai trang.”
“Đã có tin tức của những người kia chưa?”
Thẩm Trường Thích kiếm khóa miệng, phủi vụn bánh ngọt trên tay, nhét nốt chỗ đồ ăn còn lại vào mồm, sau đó nói: “Hai ngày cắm điểm ở thôn Mai không phải không nghe ngóng được gì.”
Hắn nhìn về phìa nam tử trên đài cao: “Chủ nhân của Mai trang bây giờ là Hạ Trang, là trượng phu của Lý Mộ Dung, hai người thành hôn vào ba năm trước, hắn là người được phụ thân của Lý Mộ Dung cứu rồi ở lại làm việc trong Mai trang, sau đó thì cưới Lý Mộ Dung ở rể Lý gia. Tuy nhiên, vì từ nhỏ sức khỏe của Lý Mộ Dung yếu, vả lại cũng không có hứng thú quản lý Mai trang nên mấy năm sau đó Hạ Trang trở thành chủ nhân của Mai trang.”
“Vậy là những chuyện trước đó đã biết được đại khái.” Khương Thanh Tố gật đầu.
Thẩm Trường Thích cười: “Thế nhưng, từ ngày trên sổ âm dương viết tên của Lý Mộ Dung, nàng ta đã không còn phải chữa bệnh nữa. Sáng nay, đại phu mỗi ngày đều tới Lý phủ trước đây còn đứng trước cổng Mai trang nói rằng bệnh của Lý Mộ Dung không thể kéo dài nữa, nhưng lại không có cách nào vào cổng. Trong Mai trang có mai linh, Lý Mộ Dung cứ chết đi sống lại như thế, chúng ta phải điều tra kĩ mối quan hệ của mai linh này với Lý Mộ Dung mới được.”
Trong lúc họ nói chuyện, cuộc thi trên sân khấu đã đến vòng cuối cùng, tới khi Hạ Trang ở phía trong cùng đứng lên, Khương Thanh Tố mới nhìn được rõ tướng mạo của hắn.
Tướng mạo cũng khá tuấn tú, trông thuần khí chất văn nhân và có phần điềm tĩnh.
Lúc hắn đứng lên, tùy tùng phía sau hắn chuyển cái bàn phủ lụa đỏ bên trên lên sân khấu, trên bàn bày một bồn đồ vậy, trông không giống hoa đăng lắm.
Khi Hạ Trang kéo tấm lụa ra khiến hương hoa tản ra, Khương Thanh Tố đứng ở gần nên ngửi được trong hương thơm còn xen lẫn cả mùi sáp nến.
Một gốc mai lộ ra, đây là một gốc mai nhỏ, cành mai khô hơi cong, cành lá sum xuê, nhưng hoa mai lại không nở nhiều lắm, cả cây mới chỉ có khoảng ba mươi bông, tuyết trắng điểm xuyết trên mỗi cành.
Mọi người đều biết Mai trang bán mai, hoa mai này quả thực rất đẹp, nhưng không ăn khớp với hội hoa đăng hôm nau, dưới sâu khấu đã có người bắt đầu nghị luận, vào đúng lúc này, Hạ Trang mượn chút lửa từ hoa đăng bên cạnh với một nụ cười đầy ý vị.
Khi châm lửa lên, nhụy hoa mai vậy mà có thể bén lửa, hắn lưu loát điểm sáng hơn ba mưa bông mai, hoa mai màu trắng lâp tức tỏa ra hương thơm, hương mai tỏa ngát xung quang mãi không
Cánh hoa mai là sáp, nhụy hoa là tâm, cây mai này trông vô cùng sinh động, không ngờ hoa mai khô thật sự có thể sinh ra sáp hoa, khiến người tấm tắc trầm trồ.
Kết quả không cần nói cũng biết, đương nhiên là đèn mai kia thắng.
Hạ Trang chắp tay trước mọi người: “Hạ mỗ chưa từng tham gia cuộc thi hoa đăng, hôm nay mới là lần đầu tiên, cảm tạ sự khiêm nhường của các vị.”
“Hạ trang chủ, cây mai này của ngài cũng to quá đấy.” Một địa chủ nói: “Một cây mai như thế bao nhiêu tiền? Ngươi cho ta một cái giá, ta mua về thưởng thức.”
Hạ Trang cười nói: “Cây mai này vốn là đồ phu nhân ta tặng, ta chỉ lấy ra dự thi, bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu ông chủ Lý muốn mua thì chẳng thà tới Mai trang của ta, trông thôn có rất nhiều chậu mai đẹp, có thể đặt trên bàn, một cành bảy bông mai, mỗi bông có thể đốt một ngày một đêm, giá cả cũng rất phải chăng.”
“Hóa ra Mai trang chủ không phải tới để thi mà là tới để làm ăn.” Người nào đó cười nói.
Khương Thanh Tố nhìn cây mai trên bàn kia, quanh mũi vẫn thoang thoảng một mùi hương quen thuộc khó tả.
Một người bên cạnh nói: “Giải thưởng của năm nay là thuốc tục mệnh của Tiết thần y đã nghiên cứu hơn hai mươi năm trước khi qua đời, trên thế gian chỉ có một viên duy nhất, nay Hạ trang chủ giành được cũng không uổng, ai mà chẳng biết phu nhân nhà hắn bệnh tật giai giẳng, có viên thuốc này khéo khi lại sống được thêm mấy năm nữa.
Khương Thanh Tố nghe thấy thì lòng thầm nghĩ, có lẽ người của thành Lang biết rất nhiều chuyện của thôn Mai, vừa định đi khỏi thì Thiện Tà lại quay người rời đi: “Về nhà trọ.”
Khương Thanh Tố thốt lên: “Cứ thế mà đi sao?”
Khó khăn lắm mới gặp Hạ Trang, giờ lại thả hắn đi rồi trở về nhà trọ?
Sau khi ra khỏi đám đông, cuộc thi hoa đăng kết thúc khiến cho đường phố thoáng hơn trông thấy, Thiện Tà dẫn đầu đám người, Khương Thanh Tố đi theo hắn, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu ở đằng sau vừa đi vừa mua đồ ăn.
Khương Thanh Tố lấy làm khó hiểu: “Sao Thiện Tà đại nhân lại không đi theo hỏi rõ Hạ Trang?”
“Đèn mai được dưỡng từ máu của mai linh.” Thiện Tà nói: “Hậu viện thôn mai có bản thể mai linh đã xác định được rằng mai linh chắc chắn quen biết Hạ Trang, Lý Mộ Dung không thể đầu thai là một âm mưu chứ không phải là chuyện ngoài ý muốn, nếu đã biết vậy thì cần gì phải hỏi nhiều nữa?”
Khương Tố Vấn hỏi hắn: “Ta vừa mới đến, không hiểu quy tắc của điện Thập Phương, vậy Thiện đại nhận định giải quyết như thế nào?”
Thiện Tà nhếch mép, đôi mắt lạnh lẽo, vài bông tuyết trắng tơi trên tóc hắn nhưng không hề tan ra.
Hắn nói: “Đi thẳng tới Mai trang, trói mai linh, dẫn Lý Mộ Dung đi, kẻ nào không phục sẽ bị ta chế ngự bằng roi trấn hồn.”
Ở thành Lăng tuyết rơi suốt đêm, giữa tường trắng và ngói đen bị phủ đầy tuyết trắng gần như không có kẽ hở, trên đường đi cũng tích một lớp tuyết dày.
Đêm nay trăng rất sáng, gió nhẹ thổi tung ô cửa sổ, ván gỗ đập lên tường phát ra tiếng cạch cạch.
Ánh trăng chiếu lên thảm tuyết đọng trên bệ cửa sổ, căn phòng lập tức sáng rực lên.
Gió lạnh thổi bay màn giường, nữ tử trên giường khẽ chau mày, dường như đang bị cơn ác mộng quấn lấy, cánh môi mỏng còn lẩm bẩm gì đó.
Ở trong đầu, thứ sắp biến mất bị nàng nắm chặt lấy, không chịu buông tay, góc áo màu vàng tươi thêu phần đuôi con rồng vàng năm móng, tay nàng đầy những vết thương, cố nắm lấy nhưng chỉ túm được góc áo của hắn đau khổ cầu xin.
Đừng đi, đừng đi mà!
Nữ tử mở choàng mắt ra, lông mi khẽ lun lên, hai tay nắm chặt ga giường dưới người. Sau một hồi ngây người, nàng bật dậy đi về phía nam tử đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nam tử mặc quần áo màu đen hứng tuyết trắng đón ánh trăng, đôi mắt quạnh quẽ nhìn về phía xa xăm, khi hai người đối mắt với nhau hắn mới nhàn nhạt mở lời: “Cô tỉnh rồi à.”
…
Lúc Khương Thanh Tố tỉnh lại thì trời đã sáng, nàng nhìn lên đỉnh màn rồi nhẹ nhàng thở ra, sau đó vén rèm chuẩn bị rửa mặt trải đầu, song vừa đi được hai bước đã nhìn về phía cửa sổ.
Đêm qua trước khi nàng đi ngủ cửa sổ vẫn còn mở mà, chẳng lẽ nửa đêm có người vào sao?
Nàng nhìn lên bàn, nến đã thấp hơn lúc dập tối qua một khúc, trên bàn còn có tro tàn, nàng quay đầu nhìn cửa sổ, nhìn theo hướng gió thổi thì trông thấy một tờ giấy mỏng đã bị đốt đi một nửa, trên giấy có chữ.
Khương Thanh Tố ngồi xổm ở góc tường, nhặt nửa tờ giấy mỏng kia lên, bên trên có hai câu thơ, đoạn thơ trước đã bị đốt cháy, đoạn còn lại được việt bằng thể chữ Tuyển Tú thanh mảnh, viết một câu: Tưởng vấn tản hoán thanh. Nét chữ của nửa câu sau giống như gió mạnh thổi lũy tre, viết khá ẩu: Hư ứng không trung nặc.
Trường dạ bất đắc miên, minh nguyệt hà chước chước, tưởng vấn tản hoán thanh, hư ứng không trung nặc.
(*) Dịch thơ: Đêm dài mất ngủ, trăng sáng ở đâu sáng ngờ, loáng thoáng nghe có tiếng ai gọi, bất giác đáp một câu.
Đây là câu thơ mà sau khi nàng ở trong ngục một tháng từng đòi cai ngục mang giấy bút tới để viết, sau khi viết xong thì sai người chuyển ra ngoài.
Nhưng không biết bài thơ này có được chuyển đến tay người đó hay không.
Khương Thanh Tố xiết chặt tờ giấy vào, sau khi lấy lại bình tĩnh thì vo nó lại rồi ném vào góc tường, còn về việc tối qua đã xảy ra chuyện gì thì nàng lại không thể nhớ nổi.
Chung Lưu nói ngày mười lăm tháng giêng thành Lang sẽ tổ chức hội hoa đăng, vì thế bọn họ sẽ ở lại thành Lăng thêm hai tối nữa. Hai đêm này Khương Thanh Tố đều không trông thấy Chung Lưu và Thẩm Trường Thích, mãi tới ngày thứ ba, tức ngày mười lăm hôm ấy, khi mặt trời lặn hai người này mới sóng vai nhau đi vào nhà trọ.
Khương Thanh Tố đang bưng chén trà, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lúc thấy Chưng Lưu và Thẩm Trường Thích thì mỉm cười với bọn họ.
“Mai trang có gì bất thường sao?
Thẩm Trường Thích chắp tay với nàng và nói: “Lần này ta hoàn toán bội phục Bạch đại nhân rồi.”
“Sao nói vậy?” Khương Thanh Tố lấy làm lạ.
Chung Lưu bên cạnh cười khà khà: “Vô thường đại nhân bịt mồm của hắn hai ngày, một khắc trước vừa mới giải, Thẩm ca là người cực kì lắm mồm, huynh ấy suýt nữa ngộp sống ở cổng thôn Mai.”
Khương Thanh Tố đặt chén trà xuống, che miệng cười ha ha, phủ nhận: “Đâu phải ta đòi ngài ấy bịt mồm ngươi lại, chỉ trách bình thường ngươi quá lắm mồm.”
Thẩm Trường Thích gật đầu lia lịa: “Là ta lắm mồm.”
Đúng lúc Thiện Tà từ trên tầng đi xuống, Thẩm Trường Thích vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng khi trông thấy Thiện Tà thì nụ cười của hắn lập tức tắt ngóm, mím môi không dám nói thêm gì nữa, chỉ chào một tiếng Vô Thường đại nhân cùng với Chung Lưu rồi thôi.
Thiện Tà liếc qua hai bọn họ, sau đó nhìn về phía Khương Thanh Tố.
Khương Thanh Tố chớp mắt, ra chiều ngây thơ trong sáng vô cùng, sau đó nàng nhoẻn miệng cười, bắt chước Thẩm Trường Thích chắp nói: “Chào Vô thường đại nhân.”
Thiện Tà nhìn đi chỗ khác, chân bước ra ngoài: “Người ra ngoài chưa?”
“Đã thấy xe ngựa của thôn Mai đi về phía trung tâm hội hoa đăng.” Thẩm Trường Thích đáp.
Sau đó ba người cùng rời khỏi quán trọ, Khương Thanh Tố nhấc vạt áo, ngán ngẩm lắc đâu, nhanh chân đuổi theo bọn họ.
Trời nhá nhem tối, khắp thành Lăng trở nên vô cùng náo nhiệt, hễ là người đi trên đường thì chẳng có ai không cầm đèn trên tay. Đám trẻ con đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, tay cầm cậy trúc không biết nhặt được từ đâu về, đuổi theo nhau vui đùa ầm ĩ.
Hai bên đường rộn ràng tiếng hò hét chào hàng, có người bán kẹo đường, tranh đường; có người bán mặt nạ, đèn lồng; còn có cả những người mặc đạo phục quỳ trên đất, tay vuốt râu sơn dương(*) xem quẻ nhân duyên cho du khách.
Tuy rằng Khương Thanh Tố đã tới nhân gian mấy hôm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua nàng lại cảm nhận được sự phồn thịnh của chợ phiên, dẫu đã tự nhủ rằng lần này bọn họ tới đây không phải để vui chơi mà là để làm việc, nhưng cơ thể nàng vẫn bị hòa vào trong sự nhộn nhịp ấy.
Trời càng tối, đèn lồng hai bên đường càng nhiều, người trên đường cũng càng ngày càng đông, hầu hết đều đi về một hướng.
Theo tin tức mà Chung Lưu nghe ngóng được, hội hoa đăng mỗi năm của thành Mai đều có tổ chức một cuộc thi, người thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng hậu hĩnh, đây có thể coi như là điểm hấp dẫn nhất của hội hoa đăng, vì thế nơi đông người nhất chính là nơi diễn ra cuộc thi hoa đăng này.
Bốn người chen vào đám đông, Khương Thanh Tố có thể trông thấy sân khấu ở phía xa, trên sân khấu có hơn mười vị công tử tiểu thư cầm đèn của mình đứng thành một hàng, đèn mà bọn họ cầm có đủ thể loại, có cái tinh xảo đẹp đẽ, có cái xa hoa quý phái, tuy nhiên, vì bọn họ đứng khá xa nên nàng không thể nhìn rõ.
Khó khăn lắm mới chen được lên trước, nên tóc của Khương Thanh Tố cũng có chút rối bời. Nàng ngó nghiêng xung quanh, Thiện Tà đứng ở bên trái vẫn phong độ ngời ngời như cũ, Thẩm Trường Thích đứng ở bên phải, vừa ăn xiên hồ lô không biết lấy ở đâu ra, vừa cười thích thú, song quần áo vẫn chỉnh tề.
Chung Lưu đứng phía sau thì không cần phải nói, dù không chen chúc thì quần áo trên người hắn cũng chưa từng ngọc gàng sạch sẽ, nàng lại cúi đầu nhìn mình, cổ áo thì xiêu vẹo, trên giày còn có hai dấu chân, tóc mai tán loạn trên trán, trông chán đời vô cùng.
Bọn họ đứng ở hàng đầu tiên, vòng thi đấu vừa rồi đã trôi qua, vòng cuối cùng chỉ còn lại bốn người, bốn người đó ngồi ở hai bên bục cao, một người trông có vẻ căng thẳng, một người cười ngạo mạn như thể đã tính trước mọi việc, một người còn lại thì bưng chén trà lên, uống một cách nghiêm túc.
Mấy chiếc đèn đều được đậy bằng vải lụa, che chắn vô cùng kín đáo, được sắp xếp từ lớn đến bé, chiếc cuối cùng được đưa lên to vô cùng, trông vậy mà cao bằng một người, rộng bằng hai cánh tay, khiến mọi người dưới đài đều rộ cả lên.
Một bông tuyết trắng rơi trên chóp mũi Khương Thanh Tố, nàng đưa tay ra sờ, mũi bỗng nhiên ngửi thấy một hương thơm ngọt lịm khiến nàng nhíu mày lại, ngửi thêm một lần nữa để khẳng định mình không nhầm: “Thơm quá đi.”
Thẩm Trường Thích đã ăn xong xiên kẹo hồ lô, bấy giờ đã chuyển sang ăn bánh nướng, hắn vừa gặm vừa nói: “Là mùi của hoa mai.”
Khương Thanh Tố gật đầu, chả trách nàng cảm thấy mùi hương này quen đến vậy, nó hòa vào đâu đó trong ký ức của nàng, như thể nàng đã từng ngửi thấy mùi hương tư tự ở đâu đó, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì người bên trái đã nói: “Là mai linh.”
Khương Thanh Tố quay sang hỏi Chung Lưu: “Chỗ này có thấy được chủ nhân của Mai trang không?”
Chung Lưu nhìn quan đám người một lượt, sau đó, khi nhìn lên sân khấu thì hai mắt lập tức sáng lên, hếch cằm về một hướng rồi nói: “Người đàn ông ngồi ở bên ghế bên phải chính là chủ nhân của Mai trang.”
“Đã có tin tức của những người kia chưa?”
Thẩm Trường Thích kiếm khóa miệng, phủi vụn bánh ngọt trên tay, nhét nốt chỗ đồ ăn còn lại vào mồm, sau đó nói: “Hai ngày cắm điểm ở thôn Mai không phải không nghe ngóng được gì.”
Hắn nhìn về phìa nam tử trên đài cao: “Chủ nhân của Mai trang bây giờ là Hạ Trang, là trượng phu của Lý Mộ Dung, hai người thành hôn vào ba năm trước, hắn là người được phụ thân của Lý Mộ Dung cứu rồi ở lại làm việc trong Mai trang, sau đó thì cưới Lý Mộ Dung ở rể Lý gia. Tuy nhiên, vì từ nhỏ sức khỏe của Lý Mộ Dung yếu, vả lại cũng không có hứng thú quản lý Mai trang nên mấy năm sau đó Hạ Trang trở thành chủ nhân của Mai trang.”
“Vậy là những chuyện trước đó đã biết được đại khái.” Khương Thanh Tố gật đầu.
Thẩm Trường Thích cười: “Thế nhưng, từ ngày trên sổ âm dương viết tên của Lý Mộ Dung, nàng ta đã không còn phải chữa bệnh nữa. Sáng nay, đại phu mỗi ngày đều tới Lý phủ trước đây còn đứng trước cổng Mai trang nói rằng bệnh của Lý Mộ Dung không thể kéo dài nữa, nhưng lại không có cách nào vào cổng. Trong Mai trang có mai linh, Lý Mộ Dung cứ chết đi sống lại như thế, chúng ta phải điều tra kĩ mối quan hệ của mai linh này với Lý Mộ Dung mới được.”
Trong lúc họ nói chuyện, cuộc thi trên sân khấu đã đến vòng cuối cùng, tới khi Hạ Trang ở phía trong cùng đứng lên, Khương Thanh Tố mới nhìn được rõ tướng mạo của hắn.
Tướng mạo cũng khá tuấn tú, trông thuần khí chất văn nhân và có phần điềm tĩnh.
Lúc hắn đứng lên, tùy tùng phía sau hắn chuyển cái bàn phủ lụa đỏ bên trên lên sân khấu, trên bàn bày một bồn đồ vậy, trông không giống hoa đăng lắm.
Khi Hạ Trang kéo tấm lụa ra khiến hương hoa tản ra, Khương Thanh Tố đứng ở gần nên ngửi được trong hương thơm còn xen lẫn cả mùi sáp nến.
Một gốc mai lộ ra, đây là một gốc mai nhỏ, cành mai khô hơi cong, cành lá sum xuê, nhưng hoa mai lại không nở nhiều lắm, cả cây mới chỉ có khoảng ba mươi bông, tuyết trắng điểm xuyết trên mỗi cành.
Mọi người đều biết Mai trang bán mai, hoa mai này quả thực rất đẹp, nhưng không ăn khớp với hội hoa đăng hôm nau, dưới sâu khấu đã có người bắt đầu nghị luận, vào đúng lúc này, Hạ Trang mượn chút lửa từ hoa đăng bên cạnh với một nụ cười đầy ý vị.
Khi châm lửa lên, nhụy hoa mai vậy mà có thể bén lửa, hắn lưu loát điểm sáng hơn ba mưa bông mai, hoa mai màu trắng lâp tức tỏa ra hương thơm, hương mai tỏa ngát xung quang mãi không
Cánh hoa mai là sáp, nhụy hoa là tâm, cây mai này trông vô cùng sinh động, không ngờ hoa mai khô thật sự có thể sinh ra sáp hoa, khiến người tấm tắc trầm trồ.
Kết quả không cần nói cũng biết, đương nhiên là đèn mai kia thắng.
Hạ Trang chắp tay trước mọi người: “Hạ mỗ chưa từng tham gia cuộc thi hoa đăng, hôm nay mới là lần đầu tiên, cảm tạ sự khiêm nhường của các vị.”
“Hạ trang chủ, cây mai này của ngài cũng to quá đấy.” Một địa chủ nói: “Một cây mai như thế bao nhiêu tiền? Ngươi cho ta một cái giá, ta mua về thưởng thức.”
Hạ Trang cười nói: “Cây mai này vốn là đồ phu nhân ta tặng, ta chỉ lấy ra dự thi, bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu ông chủ Lý muốn mua thì chẳng thà tới Mai trang của ta, trông thôn có rất nhiều chậu mai đẹp, có thể đặt trên bàn, một cành bảy bông mai, mỗi bông có thể đốt một ngày một đêm, giá cả cũng rất phải chăng.”
“Hóa ra Mai trang chủ không phải tới để thi mà là tới để làm ăn.” Người nào đó cười nói.
Khương Thanh Tố nhìn cây mai trên bàn kia, quanh mũi vẫn thoang thoảng một mùi hương quen thuộc khó tả.
Một người bên cạnh nói: “Giải thưởng của năm nay là thuốc tục mệnh của Tiết thần y đã nghiên cứu hơn hai mươi năm trước khi qua đời, trên thế gian chỉ có một viên duy nhất, nay Hạ trang chủ giành được cũng không uổng, ai mà chẳng biết phu nhân nhà hắn bệnh tật giai giẳng, có viên thuốc này khéo khi lại sống được thêm mấy năm nữa.
Khương Thanh Tố nghe thấy thì lòng thầm nghĩ, có lẽ người của thành Lang biết rất nhiều chuyện của thôn Mai, vừa định đi khỏi thì Thiện Tà lại quay người rời đi: “Về nhà trọ.”
Khương Thanh Tố thốt lên: “Cứ thế mà đi sao?”
Khó khăn lắm mới gặp Hạ Trang, giờ lại thả hắn đi rồi trở về nhà trọ?
Sau khi ra khỏi đám đông, cuộc thi hoa đăng kết thúc khiến cho đường phố thoáng hơn trông thấy, Thiện Tà dẫn đầu đám người, Khương Thanh Tố đi theo hắn, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu ở đằng sau vừa đi vừa mua đồ ăn.
Khương Thanh Tố lấy làm khó hiểu: “Sao Thiện Tà đại nhân lại không đi theo hỏi rõ Hạ Trang?”
“Đèn mai được dưỡng từ máu của mai linh.” Thiện Tà nói: “Hậu viện thôn mai có bản thể mai linh đã xác định được rằng mai linh chắc chắn quen biết Hạ Trang, Lý Mộ Dung không thể đầu thai là một âm mưu chứ không phải là chuyện ngoài ý muốn, nếu đã biết vậy thì cần gì phải hỏi nhiều nữa?”
Khương Tố Vấn hỏi hắn: “Ta vừa mới đến, không hiểu quy tắc của điện Thập Phương, vậy Thiện đại nhận định giải quyết như thế nào?”
Thiện Tà nhếch mép, đôi mắt lạnh lẽo, vài bông tuyết trắng tơi trên tóc hắn nhưng không hề tan ra.
Hắn nói: “Đi thẳng tới Mai trang, trói mai linh, dẫn Lý Mộ Dung đi, kẻ nào không phục sẽ bị ta chế ngự bằng roi trấn hồn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.