Quyển 1 - Chương 17
Hải Yến
17/04/2014
Nghe thấy lời hứa hẹn bất ngờ này của Mai Trường Tô, người kinh ngạc
nhất lại là Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm, bởi vì hắn biết rõ thân phận của
đứa bé kia hơn Tiêu Cảnh Duệ, cũng biết rõ mang Đình Sinh ra khỏi Dịch U đình là chuyện khó khăn thế nào.
Mấy năm nay một hoàng tử như hắn đã rất cố gắng mà cũng không thể thu nhận được Đình Sinh vào phủ, mà người thanh niên này chỉ là một người bạn của đại công tử phủ Ninh Quốc hầu mà thôi, cho dù Tiêu Cảnh Duệ dốc sức giúp thì sợ rằng cũng chỉ phí công vô ích, hơn nữa còn khiến Đình Sinh lại thất vọng một lần nữa.
"Tô tiên sinh nhất định là người tâm địa thiện lương, không muốn thấy đứa bé này phải chịu khổ". Tĩnh vương thản nhiên nói: "Có điều người ở Dịch U đình phải được thánh chỉ đặc xá mới có thể rời khỏi, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tô tiên sinh cho rằng Ninh Quốc hầu gia chỉ cần nói một câu là được sao?"
Tiêu Cảnh Duệ vội nói: "Ơ, tôi có thể nhờ phụ thân tôi vào gặp thánh thượng..."
"Cảnh Duệ". Tĩnh vương lập tức ngắt lời hắn: "Vì con một cung nô trong Dịch U đình mà ngươi đi nhờ Ninh Quốc hầu gia vào gặp thánh thượng? Đừng có nói chuyện cười như vậy".
"Nhưng..." Tiêu Cảnh Duệ còn định nói thêm nhưng Mai Trường Tô đã đè tay hắn lại: "Cảnh Duệ, Tĩnh vương điện hạ nói đúng, mỗi một người trong Dịch U đình đều có tội danh của mình, không đơn giản như ngươi thấy ai ngoài phố đáng thương là cứ việc mua về. Chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể nói với hầu gia, cũng không được nhắc tới với bất kì ai khác, nhớ chưa?"
"Huynh không cần bọn ta giúp đỡ?" Tiêu Cảnh Duệ hơi kinh ngạc: "Vậy huynh định cứu nó thế nào? Chẳng lẽ phải đến nhờ thái tử và Dự vương điện hạ hay sao?"
Lông mày Tĩnh vương khẽ giật, một tia sáng sắc bén như lưỡi đao lóe lên trong mắt, nói lạnh lùng: "Thì ra Tô tiên sinh... lại có giao tình với thái tử và Dự vương điện hạ, đúng là thất kính!"
Mai Trường Tô liếc hắn không hề quan tâm, tiếp tục nói nhẹ nhàng với Tiêu Cảnh Duệ: "Cảnh Duệ, ngươi cứ tin ta. Chỉ khi những người khác không biết thì ta mới có thể nắm chắc cứu được Đình Sinh. Con của tội nô như nó, người càng có địa vị đến thỉnh cầu đặc xá thì bệ hạ lại càng nghi ngờ. Nếu không phải như vậy thì Tĩnh vương điện hạ sớm đã có thể cứu nó ra rồi. Ngươi phải đáp ứng ta coi như không biết chuyện này, sau này cũng không được nhắc đến nữa, được không?"
Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn chàng, trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm và tôn kính đối với Mai Trường Tô nên hắn vẫn gật đầu.
Lúc này có gia nhân bẩm báo bên ngoài: "Đại công tử, hầu gia đã hồi phủ".
Mai Trường Tô nảy ra một ý, nhân cơ hội nói: "Ngươi mau đi vấn an hầu gia đi. Không cần ở đây với ta nữa".
"Nhưng thân thể của huynh..."
"Không việc gì, ngươi cũng biết ta ho suốt ngày mà, không có gì đáng ngại. Hầu gia hồi phủ, ngươi làm sao có thể không đến vấn an? Nếu vì phải ở đây với ta mà quên cả lễ số của con cái đối với cha mẹ thì hầu gia nhất định sẽ cảm thấy ta là một người bạn xấu không nên qua lại, mau đi đi".
Tiêu Cảnh Duệ nghe lời, đứng dậy quay sang Tĩnh vương: "Tĩnh vương điện hạ, vậy tôi đưa ngài ra ngoài trước".
"Tĩnh vương điện hạ có thể ở lại thêm chốc lát không? Về Đình Sinh... ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngài..." Mai Trường Tô cười nói.
Ánh mắt Tĩnh vương khẽ động, không đoán được người thanh niên ốm yếu kì dị này rốt cục là ai nên cũng muốn quan sát thêm một lát, vì vậy gật đầu nói với Tiêu Cảnh Duệ: "Ngươi cứ đi trước đi, phong cách hành sự của Tô tiên sinh khác người như vậy, bản vương cũng muốn trao đổi thêm một chút".
"Vậy thì tôi xin phép đi trước". Tiêu Cảnh Duệ áng chừng phụ thân đại khái đã vào đến cổng trong nên hơi sốt ruột, vội vã hành lễ rồi chạy nhanh về phía chính viện.
Chủ nhân đã đi, hai người ở lại trong viện lại không hề lập tức bắt đầu nói chuyện.
Sắc mặt lạnh như băng, Tĩnh vương quan sát kĩ càng người đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, biểu hiện tương đối cảnh giác.
Không giống hắn, thái độ của Mai Trường Tô lại thoải mái hơn nhiều. Chàng vừa thấp giọng dặn dò Phi Lưu ra ngoài viện vừa chọn một quyển sách đuổi Đình Sinh ra một góc khác trong viện ngồi đọc, sau đó mới đưa ánh mắt trở lại trên người vị hoàng tử kia và mỉm cười mơ hồ.
"Cho dù Tĩnh vương điện hạ có địch ý với tại hạ thì cũng không cần phải thể hiện rõ ràng như thế". Mai Trường Tô nói khoan thai: "Ít nhất thì bây giờ ngài và ta đều có một mục tiêu chung là phải cứu Đình Sinh".
"Ta thấy khó hiểu chính vì điều này". Trong ánh mắt của Tĩnh vương tràn ngập hồ nghi: "Vì sao ngươi lại nhất tâm muốn cứu Đình Sinh như vậy? Chỉ là vì thông cảm hay sao?"
"Đương nhiên không chỉ như thế". Mai Trường Tô thoáng nhìn bóng dáng gầy gò đang cúi đầu đọc sách phía góc viện, ánh mắt cực kì dịu dàng: "Tư chất của nó rất tốt, ta muốn thu nó làm học trò".
Tĩnh vương hừ một tiếng: "Thiên hạ thiếu gì bọn trẻ có tư chất tốt hơn nó, chỉ dựa vào những người bạn của tiên sinh, công tử Ninh Quốc hầu, thái tử điện hạ, Dự vương điện hạ, muốn thu học trò tư chất cao đến mấy cũng có khó gì?"
"Vậy vì sao điện hạ lại che chở Đình Sinh như thế? Đường đường một hoàng tử, vậy mà lại xông vào phủ Ninh Quốc hầu chỉ vì một tội nô nho nhỏ, chỉ sợ cũng không chỉ là vì thông cảm?"
Tĩnh vương nhẹ nhàng nói: "Ta rất thích mẫu thân của Đình Sinh, yêu ai yêu cả đường đi..."
"Ngài đích xác là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng ai ở đây tuyệt đối không phải mẫu thân của nó..." Mai Trường Tô thoáng nhắm mắt, trên gương mặt không hề có nét biểu cảm gì giống như có đeo một chiếc mặt nạ: "... Mà là phụ thân của nó..."
Tĩnh vương chấn động toàn thân, cơ mặt giật giật mấy cái giống như không thể khống chế, hai tay đang buông xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang hết sức khống chế để không đấm thẳng vào mặt người thanh niên nọ.
"Đại khái đây chính là vì sự chênh lệch tuổi tác giữa ta và Cảnh Duệ. Ta vừa nghe đã có thể nghĩ ra là chuyện gì, nhưng hắn lại không được, bởi vì khi đó hắn vẫn là một đứa trẻ, chỉ biết học bài tập võ, đối với nó thì chuyện đó là chuyện quá xa xôi..." Mai Trường Tô căn bản không thèm nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười bể dâu: "Đình Sinh mười một tuổi, sinh ra trong Dịch U đình, nó là con mồ côi của ai? Nhìn từ thời gian thì người hợp lí nhất chính là người nọ... Hai ngài từng cùng nhau xuất chinh, chắc là tình cảm rất tốt..."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm đâm tới như kim, ngữ khi không mang một chút nhiệt độ nào: "Ngươi... rốt cục là ai?"
"Thái tử và Dự vương đều không phải bạn ta, bọn họ đang mời chào ta". Mai Trường Tô cười cười tự giễu: "Ngài biết Lang Gia các đánh giá ta thế nào không? Kì lân chi tài, có người này sẽ có thiên hạ. Nếu như những chuyện lớn liên quan đến các vị hoàng tử mà ta cũng không biết thì làm sao có thể được coi là kì lân chi tài gì đó chứ?"
"Nói như vậy nghĩa là ngươi đang dốc sức thu thập các bí mật và tư liệu về mặt này để tích cóp vốn liếng cho hành động của chính mình sau này?"
"Không sai". Mai Trường Tô nhanh chóng khẳng định: "Làm kì lân thì có gì không tốt? Được người khác nhờ cậy, kiến công lập nghiệp, nói không chừng sau này còn có thể được đưa vào thái miếu, lưu danh vạn thế".
Ánh mắt Tĩnh vương sâu thẳm, giọng nói lạnh buốt: "Như vậy tiên sinh muốn chọn thái tử hay là muốn chọn Dự vương?"
Mai Trường Tô hơi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tán cây đã bắt đầu thưa thớt lá, nhìn lên không trung xanh thẳm. Rất lâu sau đó, chàng mời chậm rãi thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn Tĩnh vương: "Ta muốn chọn ngài, Tĩnh vương điện hạ".
"Chọn ta?" Tĩnh vương ngẩng mặt cười to, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương: "Ngươi đúng là quá không có ánh mắt. Mẹ ta chỉ là một thứ tần, cũng không có ngoại thích hiển quý. Ta ba mươi mốt tuổi còn chưa được phong thân vương, xưa nay chỉ giao thiệp với những gã thô tục trong quân đội, không có một chút quan hệ nào với trong triều cũng như ba tỉnh sáu bộ. Ngươi chọn ta thì có thể làm gì?"
"Điều kiện của ngài quả thật không tốt lắm". Mai Trường Tô thản nhiên nói: "Chỉ tiếc ta không có lựa chọn nào tốt hơn".
"Ngươi nói vậy là sao? Thái tử và Dự vương đều rất có thực lực, bất kể là ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ..."
"Chính là bởi vì bất kể ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ nên ta mới không muốn chọn bọn họ. Chỉ dựa vào sức một mình ta mà đưa được một người ai cũng không ngờ lên bảo tọa, như vậy mới chứng tỏ được bản lãnh kì lân của ta, không phải sao?"
Tĩnh vương nhìn Mai Trường Tô chăm chú, quả thực không xác định được người này đang nói đùa hay là nói thật.
"Tĩnh vương điện hạ, ngài nói thật đi". Mai Trường Tô bình tĩnh nhìn lại hắn, vẻ mặt như một ác ma đang dụ dỗ người khác sa đọa: "Chẳng lẽ ngài thật sự không hề muốn làm hoàng đế sao?"
Trái tim Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm thót lại, hàm răng cắn chặt.
Thân là một hoàng tử, nếu nói từ trước đến nay đều không có mơ ước gì đối với ngôi vị hoàng đế kia thì là nói dối. Nhưng nếu nói hắn vẫn luôn nghĩ đến điều này vì vậy coi giành được ngôi vị hoàng đế là mục tiêu quan trọng nhất của đời mình thì cũng không nói thật.
Tuy nhiên nếu có thể cắt đứt con đường giành ngôi báu của thái tử và Dự vương thì hắn lại sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
"Nếu cứu được Đình Sinh thì cứ coi như đây là một món quà gặp mặt khi ta đến nương nhờ Tĩnh vương điện hạ". Ánh mắt Mai Trường Tô hờ hững nhưng lời nói lại làm cho trong lòng Tĩnh vương như dậy sóng: "Đại hoàng tử, người anh trai ngài tôn kính nhất, giúp cốt nhục duy nhất của đại hoàng tử rời khỏi một nơi như Dịch U đình có phải là tâm nguyện của ngài không?"
Lông mày Tĩnh vương rung rung, hỏi từng chữ từng câu: "Ngươi thật sự có thể làm được?"
"Có thể".
"Nhưng... ta không hề thích loại người lắm mưu nhiều kế như ngươi, cho dù ngươi nâng đỡ ta leo lên ngôi vị hoàng đế cũng chưa chắc đã có thể nhận được vinh sủng tột cùng, như vậy ngươi cũng không ngại sao?"
"Ta đã là người lắm mưu nhiều kế như vậy thì tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để thương lượng điều kiện với Tĩnh vương điện hạ". Mai Trường Tô nhoẻn miệng cười, cả người lại toát ra khí chất như trăng thanh gió mát, hoàn toàn không u ám như những gì chàng nói: "Ngài chắc cũng không phải loại người sẽ giết công thần? Thái tử và Dự vương dù sao cũng giống loại người đó hơn ngài..."
Tĩnh vương mím môi, bắt đầu suy tư cẩn thận.
Lời của tên Tô Triết này nói thật sự quá khó tin, nhưng thần thái của hắn lại cực kì nghiêm túc. Nếu nói hắn đang dối gạt người ta thì lại thật sự không đoán ra được động cơ của hắn.
Hơn nữa bất kể là thái tử hay là Dự vương đều chưa từng coi các anh em còn lại như một địch thủ đáng để lao tâm đối phó nên sẽ không phái một người lợi hại như gã Tô Triết này đến chỉ để thăm dò thái độ của mình.
Vậy thì rốt cục hắn muốn làm gì? Thật sự chỉ là vì muốn chọn một người mà hắn muốn phò tá hay sao?
"Điện hạ vẫn nên suy nghĩ cho sớm thì tốt hơn, dù sao thì trước khi trời tối Đình Sinh cũng nhất định phải về". Mai Trường Tô thúc giục không nhanh không chậm.
Cuối cùng Tĩnh vương cắn răng hạ quyết tâm: "Được, chỉ cần ngươi thật sự có thể làm cho thái tử và Dự vương vô duyên với đế vị, ta sẽ có thể phối hợp với ngươi".
"Quyết tâm ở mức độ đó vẫn không đủ, ngài nhất định phải coi đế vị như mục tiêu mình tuyệt đối phải giành lấy mới được". Từng câu từng chữ của Mai Trường Tô lạnh như băng: "Thái tử và Dự vương có thực lực thế nào? Muốn làm bọn họ thất bại thì phải có một người khác thành công. Người này không phải ngài thì còn có thể là ai? Trong số các hoàng tử khác còn tại thế thì Tam điện hạ tàn tật, Ngũ điện hạ nhát gan như chuột, Cửu điện hạ quá nhỏ... Ta nói rồi, điều kiện của ngài đích xác không tốt, nhưng đã không còn lựa chọn khác rồi..."
"Ngươi nói chuyện đúng là không khách sáo". Trong mắt Tĩnh vương lóe lên ánh sáng hứng thú: "Đã định đến nương nhờ ta mà ngươi cũng không sợ nói như vậy sẽ đắc tội ta à?"
"Ngài chỉ thích nghe lời dễ nghe sao?" Giọng Mai Trường Tô tỏ ra rất mệt mỏi, chàng tựa vào lưng ghế mềm, hai mắt như khép lại nhưng không khép hẳn: "Xin điện hạ yên tâm, cùng lắm là mười ngày sau đại hội kén rể của quận chúa Nghê Hoàng, ta sẽ có thể đưa Đình Sinh ra ngoài. Còn bây giờ... Thứ cho ta không thể tiễn xa".
Sau khi nói xong, hắn dứt khoát nhắm mắt lại hoàn toàn, dường như đã bắt đầu ngủ.
Đối với một cử chỉ vô lễ như thế, Tiêu Cảnh Diễm lại không hề để ý. Hắn chỉ thoáng nhìn Mai Trường Tô, không hề nói gì, chỉ đứng dậy gọi Đình Sinh tới, giúp nó cầm bao sách, rất dứt khoát rời khỏi tuyết lư.
Mấy năm nay một hoàng tử như hắn đã rất cố gắng mà cũng không thể thu nhận được Đình Sinh vào phủ, mà người thanh niên này chỉ là một người bạn của đại công tử phủ Ninh Quốc hầu mà thôi, cho dù Tiêu Cảnh Duệ dốc sức giúp thì sợ rằng cũng chỉ phí công vô ích, hơn nữa còn khiến Đình Sinh lại thất vọng một lần nữa.
"Tô tiên sinh nhất định là người tâm địa thiện lương, không muốn thấy đứa bé này phải chịu khổ". Tĩnh vương thản nhiên nói: "Có điều người ở Dịch U đình phải được thánh chỉ đặc xá mới có thể rời khỏi, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tô tiên sinh cho rằng Ninh Quốc hầu gia chỉ cần nói một câu là được sao?"
Tiêu Cảnh Duệ vội nói: "Ơ, tôi có thể nhờ phụ thân tôi vào gặp thánh thượng..."
"Cảnh Duệ". Tĩnh vương lập tức ngắt lời hắn: "Vì con một cung nô trong Dịch U đình mà ngươi đi nhờ Ninh Quốc hầu gia vào gặp thánh thượng? Đừng có nói chuyện cười như vậy".
"Nhưng..." Tiêu Cảnh Duệ còn định nói thêm nhưng Mai Trường Tô đã đè tay hắn lại: "Cảnh Duệ, Tĩnh vương điện hạ nói đúng, mỗi một người trong Dịch U đình đều có tội danh của mình, không đơn giản như ngươi thấy ai ngoài phố đáng thương là cứ việc mua về. Chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể nói với hầu gia, cũng không được nhắc tới với bất kì ai khác, nhớ chưa?"
"Huynh không cần bọn ta giúp đỡ?" Tiêu Cảnh Duệ hơi kinh ngạc: "Vậy huynh định cứu nó thế nào? Chẳng lẽ phải đến nhờ thái tử và Dự vương điện hạ hay sao?"
Lông mày Tĩnh vương khẽ giật, một tia sáng sắc bén như lưỡi đao lóe lên trong mắt, nói lạnh lùng: "Thì ra Tô tiên sinh... lại có giao tình với thái tử và Dự vương điện hạ, đúng là thất kính!"
Mai Trường Tô liếc hắn không hề quan tâm, tiếp tục nói nhẹ nhàng với Tiêu Cảnh Duệ: "Cảnh Duệ, ngươi cứ tin ta. Chỉ khi những người khác không biết thì ta mới có thể nắm chắc cứu được Đình Sinh. Con của tội nô như nó, người càng có địa vị đến thỉnh cầu đặc xá thì bệ hạ lại càng nghi ngờ. Nếu không phải như vậy thì Tĩnh vương điện hạ sớm đã có thể cứu nó ra rồi. Ngươi phải đáp ứng ta coi như không biết chuyện này, sau này cũng không được nhắc đến nữa, được không?"
Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn chàng, trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm và tôn kính đối với Mai Trường Tô nên hắn vẫn gật đầu.
Lúc này có gia nhân bẩm báo bên ngoài: "Đại công tử, hầu gia đã hồi phủ".
Mai Trường Tô nảy ra một ý, nhân cơ hội nói: "Ngươi mau đi vấn an hầu gia đi. Không cần ở đây với ta nữa".
"Nhưng thân thể của huynh..."
"Không việc gì, ngươi cũng biết ta ho suốt ngày mà, không có gì đáng ngại. Hầu gia hồi phủ, ngươi làm sao có thể không đến vấn an? Nếu vì phải ở đây với ta mà quên cả lễ số của con cái đối với cha mẹ thì hầu gia nhất định sẽ cảm thấy ta là một người bạn xấu không nên qua lại, mau đi đi".
Tiêu Cảnh Duệ nghe lời, đứng dậy quay sang Tĩnh vương: "Tĩnh vương điện hạ, vậy tôi đưa ngài ra ngoài trước".
"Tĩnh vương điện hạ có thể ở lại thêm chốc lát không? Về Đình Sinh... ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngài..." Mai Trường Tô cười nói.
Ánh mắt Tĩnh vương khẽ động, không đoán được người thanh niên ốm yếu kì dị này rốt cục là ai nên cũng muốn quan sát thêm một lát, vì vậy gật đầu nói với Tiêu Cảnh Duệ: "Ngươi cứ đi trước đi, phong cách hành sự của Tô tiên sinh khác người như vậy, bản vương cũng muốn trao đổi thêm một chút".
"Vậy thì tôi xin phép đi trước". Tiêu Cảnh Duệ áng chừng phụ thân đại khái đã vào đến cổng trong nên hơi sốt ruột, vội vã hành lễ rồi chạy nhanh về phía chính viện.
Chủ nhân đã đi, hai người ở lại trong viện lại không hề lập tức bắt đầu nói chuyện.
Sắc mặt lạnh như băng, Tĩnh vương quan sát kĩ càng người đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, biểu hiện tương đối cảnh giác.
Không giống hắn, thái độ của Mai Trường Tô lại thoải mái hơn nhiều. Chàng vừa thấp giọng dặn dò Phi Lưu ra ngoài viện vừa chọn một quyển sách đuổi Đình Sinh ra một góc khác trong viện ngồi đọc, sau đó mới đưa ánh mắt trở lại trên người vị hoàng tử kia và mỉm cười mơ hồ.
"Cho dù Tĩnh vương điện hạ có địch ý với tại hạ thì cũng không cần phải thể hiện rõ ràng như thế". Mai Trường Tô nói khoan thai: "Ít nhất thì bây giờ ngài và ta đều có một mục tiêu chung là phải cứu Đình Sinh".
"Ta thấy khó hiểu chính vì điều này". Trong ánh mắt của Tĩnh vương tràn ngập hồ nghi: "Vì sao ngươi lại nhất tâm muốn cứu Đình Sinh như vậy? Chỉ là vì thông cảm hay sao?"
"Đương nhiên không chỉ như thế". Mai Trường Tô thoáng nhìn bóng dáng gầy gò đang cúi đầu đọc sách phía góc viện, ánh mắt cực kì dịu dàng: "Tư chất của nó rất tốt, ta muốn thu nó làm học trò".
Tĩnh vương hừ một tiếng: "Thiên hạ thiếu gì bọn trẻ có tư chất tốt hơn nó, chỉ dựa vào những người bạn của tiên sinh, công tử Ninh Quốc hầu, thái tử điện hạ, Dự vương điện hạ, muốn thu học trò tư chất cao đến mấy cũng có khó gì?"
"Vậy vì sao điện hạ lại che chở Đình Sinh như thế? Đường đường một hoàng tử, vậy mà lại xông vào phủ Ninh Quốc hầu chỉ vì một tội nô nho nhỏ, chỉ sợ cũng không chỉ là vì thông cảm?"
Tĩnh vương nhẹ nhàng nói: "Ta rất thích mẫu thân của Đình Sinh, yêu ai yêu cả đường đi..."
"Ngài đích xác là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng ai ở đây tuyệt đối không phải mẫu thân của nó..." Mai Trường Tô thoáng nhắm mắt, trên gương mặt không hề có nét biểu cảm gì giống như có đeo một chiếc mặt nạ: "... Mà là phụ thân của nó..."
Tĩnh vương chấn động toàn thân, cơ mặt giật giật mấy cái giống như không thể khống chế, hai tay đang buông xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang hết sức khống chế để không đấm thẳng vào mặt người thanh niên nọ.
"Đại khái đây chính là vì sự chênh lệch tuổi tác giữa ta và Cảnh Duệ. Ta vừa nghe đã có thể nghĩ ra là chuyện gì, nhưng hắn lại không được, bởi vì khi đó hắn vẫn là một đứa trẻ, chỉ biết học bài tập võ, đối với nó thì chuyện đó là chuyện quá xa xôi..." Mai Trường Tô căn bản không thèm nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười bể dâu: "Đình Sinh mười một tuổi, sinh ra trong Dịch U đình, nó là con mồ côi của ai? Nhìn từ thời gian thì người hợp lí nhất chính là người nọ... Hai ngài từng cùng nhau xuất chinh, chắc là tình cảm rất tốt..."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm đâm tới như kim, ngữ khi không mang một chút nhiệt độ nào: "Ngươi... rốt cục là ai?"
"Thái tử và Dự vương đều không phải bạn ta, bọn họ đang mời chào ta". Mai Trường Tô cười cười tự giễu: "Ngài biết Lang Gia các đánh giá ta thế nào không? Kì lân chi tài, có người này sẽ có thiên hạ. Nếu như những chuyện lớn liên quan đến các vị hoàng tử mà ta cũng không biết thì làm sao có thể được coi là kì lân chi tài gì đó chứ?"
"Nói như vậy nghĩa là ngươi đang dốc sức thu thập các bí mật và tư liệu về mặt này để tích cóp vốn liếng cho hành động của chính mình sau này?"
"Không sai". Mai Trường Tô nhanh chóng khẳng định: "Làm kì lân thì có gì không tốt? Được người khác nhờ cậy, kiến công lập nghiệp, nói không chừng sau này còn có thể được đưa vào thái miếu, lưu danh vạn thế".
Ánh mắt Tĩnh vương sâu thẳm, giọng nói lạnh buốt: "Như vậy tiên sinh muốn chọn thái tử hay là muốn chọn Dự vương?"
Mai Trường Tô hơi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tán cây đã bắt đầu thưa thớt lá, nhìn lên không trung xanh thẳm. Rất lâu sau đó, chàng mời chậm rãi thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn Tĩnh vương: "Ta muốn chọn ngài, Tĩnh vương điện hạ".
"Chọn ta?" Tĩnh vương ngẩng mặt cười to, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương: "Ngươi đúng là quá không có ánh mắt. Mẹ ta chỉ là một thứ tần, cũng không có ngoại thích hiển quý. Ta ba mươi mốt tuổi còn chưa được phong thân vương, xưa nay chỉ giao thiệp với những gã thô tục trong quân đội, không có một chút quan hệ nào với trong triều cũng như ba tỉnh sáu bộ. Ngươi chọn ta thì có thể làm gì?"
"Điều kiện của ngài quả thật không tốt lắm". Mai Trường Tô thản nhiên nói: "Chỉ tiếc ta không có lựa chọn nào tốt hơn".
"Ngươi nói vậy là sao? Thái tử và Dự vương đều rất có thực lực, bất kể là ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ..."
"Chính là bởi vì bất kể ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ nên ta mới không muốn chọn bọn họ. Chỉ dựa vào sức một mình ta mà đưa được một người ai cũng không ngờ lên bảo tọa, như vậy mới chứng tỏ được bản lãnh kì lân của ta, không phải sao?"
Tĩnh vương nhìn Mai Trường Tô chăm chú, quả thực không xác định được người này đang nói đùa hay là nói thật.
"Tĩnh vương điện hạ, ngài nói thật đi". Mai Trường Tô bình tĩnh nhìn lại hắn, vẻ mặt như một ác ma đang dụ dỗ người khác sa đọa: "Chẳng lẽ ngài thật sự không hề muốn làm hoàng đế sao?"
Trái tim Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm thót lại, hàm răng cắn chặt.
Thân là một hoàng tử, nếu nói từ trước đến nay đều không có mơ ước gì đối với ngôi vị hoàng đế kia thì là nói dối. Nhưng nếu nói hắn vẫn luôn nghĩ đến điều này vì vậy coi giành được ngôi vị hoàng đế là mục tiêu quan trọng nhất của đời mình thì cũng không nói thật.
Tuy nhiên nếu có thể cắt đứt con đường giành ngôi báu của thái tử và Dự vương thì hắn lại sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
"Nếu cứu được Đình Sinh thì cứ coi như đây là một món quà gặp mặt khi ta đến nương nhờ Tĩnh vương điện hạ". Ánh mắt Mai Trường Tô hờ hững nhưng lời nói lại làm cho trong lòng Tĩnh vương như dậy sóng: "Đại hoàng tử, người anh trai ngài tôn kính nhất, giúp cốt nhục duy nhất của đại hoàng tử rời khỏi một nơi như Dịch U đình có phải là tâm nguyện của ngài không?"
Lông mày Tĩnh vương rung rung, hỏi từng chữ từng câu: "Ngươi thật sự có thể làm được?"
"Có thể".
"Nhưng... ta không hề thích loại người lắm mưu nhiều kế như ngươi, cho dù ngươi nâng đỡ ta leo lên ngôi vị hoàng đế cũng chưa chắc đã có thể nhận được vinh sủng tột cùng, như vậy ngươi cũng không ngại sao?"
"Ta đã là người lắm mưu nhiều kế như vậy thì tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để thương lượng điều kiện với Tĩnh vương điện hạ". Mai Trường Tô nhoẻn miệng cười, cả người lại toát ra khí chất như trăng thanh gió mát, hoàn toàn không u ám như những gì chàng nói: "Ngài chắc cũng không phải loại người sẽ giết công thần? Thái tử và Dự vương dù sao cũng giống loại người đó hơn ngài..."
Tĩnh vương mím môi, bắt đầu suy tư cẩn thận.
Lời của tên Tô Triết này nói thật sự quá khó tin, nhưng thần thái của hắn lại cực kì nghiêm túc. Nếu nói hắn đang dối gạt người ta thì lại thật sự không đoán ra được động cơ của hắn.
Hơn nữa bất kể là thái tử hay là Dự vương đều chưa từng coi các anh em còn lại như một địch thủ đáng để lao tâm đối phó nên sẽ không phái một người lợi hại như gã Tô Triết này đến chỉ để thăm dò thái độ của mình.
Vậy thì rốt cục hắn muốn làm gì? Thật sự chỉ là vì muốn chọn một người mà hắn muốn phò tá hay sao?
"Điện hạ vẫn nên suy nghĩ cho sớm thì tốt hơn, dù sao thì trước khi trời tối Đình Sinh cũng nhất định phải về". Mai Trường Tô thúc giục không nhanh không chậm.
Cuối cùng Tĩnh vương cắn răng hạ quyết tâm: "Được, chỉ cần ngươi thật sự có thể làm cho thái tử và Dự vương vô duyên với đế vị, ta sẽ có thể phối hợp với ngươi".
"Quyết tâm ở mức độ đó vẫn không đủ, ngài nhất định phải coi đế vị như mục tiêu mình tuyệt đối phải giành lấy mới được". Từng câu từng chữ của Mai Trường Tô lạnh như băng: "Thái tử và Dự vương có thực lực thế nào? Muốn làm bọn họ thất bại thì phải có một người khác thành công. Người này không phải ngài thì còn có thể là ai? Trong số các hoàng tử khác còn tại thế thì Tam điện hạ tàn tật, Ngũ điện hạ nhát gan như chuột, Cửu điện hạ quá nhỏ... Ta nói rồi, điều kiện của ngài đích xác không tốt, nhưng đã không còn lựa chọn khác rồi..."
"Ngươi nói chuyện đúng là không khách sáo". Trong mắt Tĩnh vương lóe lên ánh sáng hứng thú: "Đã định đến nương nhờ ta mà ngươi cũng không sợ nói như vậy sẽ đắc tội ta à?"
"Ngài chỉ thích nghe lời dễ nghe sao?" Giọng Mai Trường Tô tỏ ra rất mệt mỏi, chàng tựa vào lưng ghế mềm, hai mắt như khép lại nhưng không khép hẳn: "Xin điện hạ yên tâm, cùng lắm là mười ngày sau đại hội kén rể của quận chúa Nghê Hoàng, ta sẽ có thể đưa Đình Sinh ra ngoài. Còn bây giờ... Thứ cho ta không thể tiễn xa".
Sau khi nói xong, hắn dứt khoát nhắm mắt lại hoàn toàn, dường như đã bắt đầu ngủ.
Đối với một cử chỉ vô lễ như thế, Tiêu Cảnh Diễm lại không hề để ý. Hắn chỉ thoáng nhìn Mai Trường Tô, không hề nói gì, chỉ đứng dậy gọi Đình Sinh tới, giúp nó cầm bao sách, rất dứt khoát rời khỏi tuyết lư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.