Quyển 2 - Chương 43
Hải Yến
04/06/2014
Sau khi rời khỏi quán trà giữa rừng trúc, Mông Chí và Mai Trường Tô lên
đường về, một ngồi kiệu vải xanh, một cưỡi tuấn mã đỏ thẫm, đi theo phía sau là vài tên hộ vệ cấm quân và hai gia bộc Tạ Bật phái tới. Để tránh
dòng người đông đúc trên tuyến phố chính, mọi người quyết định đi về
theo đường nhỏ yên tĩnh.
Vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đến một ngã tư, một tên kị úy thủ hạ của đại thống lĩnh cấm quân chạy tới bẩm báo, nói hoàng đế bệ hạ truyền triệu.
Mông Chí nghe vậy hơi do dự, Mai Trường Tô đã vén rèm bên cạnh kiệu nhỏ ra nói: “Đa tạ thịnh tình của Mông đại thống lĩnh, bệ hạ đã tương triệu, tại hạ không dám lưu lại, xin phép cáo từ ở đây, ngày khác Tô mỗ sẽ đến phủ tạ ơn sau”.
“Tô tiên sinh khách khí quá”. Mông Chí chắp tay, xoay người lại dặn dò các hộ vệ cấm quân đi theo hộ tống cẩn thận Tô Triết về Tạ phủ, sau đó chào tạm biệt rồi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Sau khi chạy qua mấy khu phố, Mông Chí đột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đeo trên đai lưng bộ quan phục để trong phòng trực bị rơi, mặc dù ít người để ý nhưng đã đến gặp hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉnh tề là chuyện rất quan trọng, vì vậy liền kéo dây cương cho ngựa chạy chậm lại, định lệnh cho tên kị úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩnh lấy một chiếc đai lưng mới. Nhưng vừa quay đầu lại, Mông Chí đã phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng người nọ, trong lòng lập tức nghi ngờ. Lại suy nghĩ kĩ, mặc dù tên kị úy đó thoáng nhìn đúng là thuộc hạ chính mình thường gặp thật, nhưng lúc đến truyền tin hắn vẫn quỳ sát đất, chỉ nói hai ba câu, căn bản ông ta không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất có thể đó là người ngoài giả mạo.
Nếu lệnh truyền mình vào cung này là giả thì chỉ cần vào đến cửa cung là sẽ có thể bị vạch trần, cho nên mục đích của đối phương hiển nhiên không phải để lừa mình đi làm cái gì mà chỉ muốn điệu hổ li sơn thôi.
Nghĩ đến đây, Mông Chí chợt thấy giật thót trong lòng, vội vàng quay đầu ngựa chạy như bay theo con đường vừa đi, lại vận nội lực quát người đi đường tránh ra, chỉ hận không thể mọc thêm hai cánh, hi vọng Mai Trường Tô không xảy ra chuyện bất trắc gì.
Lúc chạy tới ngã tư chia tay Mai Trường Tô, nơi này đã không còn bóng dáng một ai. Bởi vì cách đó không xa có hai lỗi rẽ đều có thể đi về Tạ phủ, Mông Chí dừng lại, đánh ngựa quay mấy vòng tại chỗ mà vẫn không thể quyết định được. Đang trong lúc phân vân không biết phải làm sao, đột nhiên ông ta nghe thấy có tiếng hô hoán văng vẳng xa xa, may mà nhờ có đôi tai linh mẫn nên mới nghe thấy.
Sau khi nhanh chóng phán đoán được phương hướng và khoảng cách, Mông Chí tung người nhảy lên khỏi yên ngựa, bay thẳng lên nóc nhà bên cạnh, mũi chân khẽ điểm mấy lần, thân hình như tên rời cung bay vụt về phía trước, sau một lát đã chạy tới hiện trường hỗn chiến, mới nhìn thoáng qua cảnh tượng ở đây, Mông Chí đã vừa sợ vừa giận.
Chỉ thấy chiếc kiệu nhỏ Mai Trường Tô ngồi đổ lật bên đường, nóc kiệu đã bị đánh vỡ tan, kiệu phu và đám tùy tùng ngã ngổn ngang khắp nơi xung quanh, không biết là hôn mê hay là chết rồi, ngay cả mấy hộ vệ mình lưu lại cũng không phải ngoại lệ. Chính giữa đường phố, Phi Lưu đang giao thủ quyết liệt với một người mặc hoàng sam, chưởng phong kiếm khí mạnh mẽ như có thực chất cuốn thành một khí trường bạo liệt, các hộ vệ căn bản không thể nhảy vào trợ chiến.
Mông Chí không có thời gian nhìn kĩ, lập tức đưa mắt nhìn lướt một vòng xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô. Vừa lo vừa gấp, ông ta hét lớn một tiếng lao thẳng xuống, một chiêu “quang bộc chưởng” hừng hực như lửa đánh thẳng về phía hai người đang giao đấu, dự định cùng Phi Lưu bắt giữ đối phương.
Ai biết một chưởng này đánh tới, mặc dù quả thật đã ép đối phương phải cấp tốc lui lại né tránh, nhưng không ngờ Phi Lưu lại rất không vui, lập tức thay đổi phương hướng, lật tay vận lực định ngăn cản.
“Là ta!” Mông Chí biết lúc này nếu giao thủ với Phi Lưu thì không dưng địch thủ lại có cơ hội đào tẩu, nhưng Phi Lưu trí lực đơn thuần, khả năng phán đoán cũng không tốt lắm nên Mông Chí cũng không kịp nhiều lời, chỉ đề khí nhảy lên muốn chuyển sang bên kia ngăn cản đường đi của người mặc hoàng sam đó.
Thấy ông ta thu tay lại, Phi Lưu cũng không dây dưa mà lập tức chuyển thế công về phía người mặc hoàng sam đó, tung liền một mạch mấy chưởng.
Trong chớp mắt, hắn đã liên tiếp hai lần thay đổi đối tượng giao thủ, nhưng quá trình lại trôi chảy tự nhiên, hơi thở không hề ngưng trệ, người mặc hoàng sam không khỏi liên tục kêu hai tiếng ngạc nhiên.
Lúc này Mông Chí đã nhảy qua vị trí mới, đang định gia nhập cuộc chiến lần nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh: “Mông đại ca...”
Ông ta quay đầu lại nhìn, đúng là Mai Trường Tô đứng dưới mái hiên ngôi nhà bên phố phía trước đang vẫy tay với ông ta. Sau giây lát sửng sốt xem xét vị trí đó, Mông Chí nhớ ra đó đúng là bên dưới mái nhà vừa nãy mình đứng, do bị khuất mái hiên nên ông ta mới không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô.
Lướt người tới nắm lấy cổ tay Mai Trường Tô thăm dò, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân, thấy mặc dù sắc mặt chàng trắng bệch nhưng không hề bị thương, Mông Chí mới yên lòng thở phào một hơi.
“Phi Lưu tạm thời không sao, huynh đừng can thiệp vội”. Ánh mắt Mai Trường Tô chăm chú nhìn hai người đang giao đấu trên đường, nhỏ giọng khuyên Mông Chí một câu.
“Ngươi không có việc gì thì tốt, thân thủ của Phi Lưu, ta yên tâm...” Mông Chí vừa trả lời được một nửa đã không nói tiếp được nữa.
Vừa rồi tình thế cấp bách, ông ta vừa ra tay thì người mặc hoàng sam đã lập tức lui lại, cho nên chưa thể chú ý xem sức mạnh của đối phương như thế nào. Bây giờ nhìn kĩ một lát, ông ta không khỏi lấy làm kinh hãi.
Thân thủ của Phi Lưu hiện nay sớm đã có thể xếp vào danh sách mười đại cao thủ, nông sâu không thể lường được, ngay cả Huyền Kính sứ Hạ Đông cũng thua dưới tay hắn. Cho dù mình được xưng là đệ nhất cao thủ Đại Lương giao thủ với thiếu niên này cũng phải hết sức tập trung, không dám có một chút khinh thường nào.
Không ngờ người mặc hoàng sam tướng mạo tầm thường này lại có thể chiếm thượng phong trước những đòn tấn công toàn lực của Phi Lưu.
Mai Trường Tô im lặng nhìn một lát rồi cau mày, trong lòng đã có phán đoán, quay sang trao đổi một ánh mắt với Mông Chí. Qua ánh mắt Mông Chí, chàng biết kết luận của ông ta cũng giống như phán đoán của mình, thế là tiến lên trước một bước, cao giọng nói: “Thác Bạt tướng quân, ngươi ở xa tới là khách, luận bàn hai chiêu là được rồi. Hiện Mông Chí đại nhân đang ở đây, tướng quân có thể dừng tay, mọi người tìm một chỗ tâm sự được không?”
Người mặc hoàng sam bị chàng gọi đúng họ tên, lại nghe thấy người vừa đánh ra một chưởng cực mạnh về phía mình vừa rồi chính là Mông Chí, trong lòng biết nếu cứ đánh tiếp, cho dù có đánh bại được cao thủ thiếu niên vô danh này thì mình cũng không chạy thoát được, đành phải nhảy lùi lại rời khỏi cuộc chiến.
Phi Lưu cũng nghe thấy lời Mai Trường Tô nói cho nên không hề áp sát mà chỉ nhìn người mặc hoàng sam chằm chằm bằng ánh mắt âm hàn sắc bén.
Bởi vì biết người trước mặt này là đại cao thủ xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia nên Mông Chí cố ý đi phía trước, che chở cho Mai Trường Tô phía sau, chắp tay hành lễ nói: “Thác Bạt tướng quân, sứ đoàn của quý quốc đã rời kinh nhiều ngày, tại sao lúc này tướng quân lại nể mặt đến chơi?”
Thác Bạt Hạo im lặng đứng yên, bởi vì trên mặt hắn đeo mặt nạ dịch dung cho nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào. Sau một lúc yên lặng, hắn ôm quyền đáp lễ, nói: “Sứ đoàn tệ quốc đến quý quốc tan tác mà về, dũng sĩ Bách Lí Kì do tứ hoàng tử của tệ quốc đích thân chọn lựa cũng bị vị Tô tiên sinh này dạy một bài học, đến bây giờ còn mất tích bên ngoài, không rõ đi đâu. Nếu ta còn không đến xem thì đúng là không còn chút thể diện nào”.
Mai Trường Tô nghe vậy cười nói: “Chẳng lẽ tướng quân đến đây là muốn thay Bách Lí dũng sĩ dạy ta một bài học để trút giận? Vậy thì thật là quá oan uổng, lúc đó ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng vì lệnh vua khó trái, chính sứ của quý quốc lại lên tiếng khiêu khích nên mới đành phải dùng chút thủ đoạn nhỏ. Mong tướng quân rộng lượng tha thứ mới được”.
Thác Bạt Hạo hừ lạnh một tiếng: “Khi Bách Lí Kì xuất phát, ta đã kiểm tra võ công của hắn. Cho nên trước khi đến đây ta cũng nói ngươi là một giới thư sinh, chỉ biết dùng thủ đoạn để thủ thắng, có điều qua cuộc chiến hôm nay...” Ánh mắt hắn chuyển qua thoáng nhìn Phi Lưu: “Có thể có một cao thủ như vậy làm hộ vệ bên cạnh, chắc hẳn ngươi cũng quả thật có chỗ hơn người”.
Mai Trường Tô cười khổ nói: “Phi Lưu còn nhỏ, đâu phải đối thủ của Thác Bạt tướng quân. Nếu ta có chỗ hơn người thì cũng chưa đến mức bị tướng quân một kiếm chém vỡ nóc kiệu, phải chật vật chạy trốn như vậy...”
Nghe chàng nói như vậy, sắc mặt Mông Chí lập tức âm trầm, nói: “Thác Bạt tướng quân chưa gửi công hàm lại đến thủ đô Đại Lương ta tự tiện tấn công khách khanh nước ta là hà cớ gì?”
Thác Bạt Hạo hơi nghẹn lời, hiển nhiên khó có thể trả lời câu hỏi này.
Hắn ỷ vào võ công cao tuyệt, âm thầm lẻn vào kinh đô Đại Lương muốn xem xem gã Tô Triết dùng ba đứa trẻ ép Bách Lí Kì thua trận mất tích rốt cuộc là nhân vật ra sao, dự định ban đầu vốn không phải là muốn thật sự thương tổn Tô Triết mà chỉ thăm dò nông sâu một chút rồi đi. Ai ngờ bên cạnh Tô Triết có một cao thủ như Phi Lưu nên mới bị cầm chân, sau đó ngay cả đệ nhất cao thủ Đại Lương là Mông Chí cũng xuất hiện, kết quả không những không đi được mà thân phận cũng bị hiểu rõ, rơi vào tình cảnh khó xử không giải thích được như bây giờ.
Có điều mặc dù đuối lí nhưng Thác Bạt Hạo lại không muốn yếu thế, huống hồ hắn là người xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia, Mông Chí xếp hạng thứ hai, nhưng hai người lại chưa hề giao thủ chính diện, thật sự nghĩ không rõ các chủ Lang Gia các dựa vào cái gì để sắp xếp thứ tự này, trong lòng từ lâu vẫn không phục. Bây giờ dù sao cũng đã bị người ta bắt quả tang, thay vì gắng gượng giải thích, không bằng nhân cơ hội đấu một trận cho xong.
Thác Bạt Hạo lập tức nâng kiếm lên trước ngực, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo: “Nơi này là địa bàn của Mông đại nhân, ta còn gì để nói nữa? Động thủ đi!”
Mai Trường Tô vốn muốn ngăn cản, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ rồi lại thay đổi chủ ý, xoay người lùi đến một nơi khá xa xem chiến đấu.
Phi Lưu đi theo bên cạnh chàng, vẻ mặt dù lãnh đạm nhưng sâu trong hai mắt lại có một nét hưng phấn.
Bảng nhãn và thám hoa trên bảng cao thủ Lang Gia giao thủ trong một con ngõ ở kinh đô Đại Lương, nếu tin tức này truyền ra ngoài, bảo đảm một nửa số người giang hồ sẽ tìm mọi cách chen vào xem, còn một nửa không đến thì biết dù mình có cố đến mấy cũng không chen vào được.
Đáng tiếc chuyện này lại xảy ra quá mức đột nhiên, bây giờ mới đi phát hành tin tức rồi bán vé vào cửa thì đã không kịp, vì vậy chỉ có hai người được mở rộng tầm mắt là Mai Trường Tô và Phi Lưu đứng an nhàn bên cạnh.
Ngày xưa, quyền thần Bắc Yên lộng hành, hoàng tộc Mộ Dung bị ép phải nhường ngôi vua.
Trong đại lễ nhường ngôi, gia chủ Thác Bạt một chiêu thành công ám sát quyền thần, lúc đó binh mã đầy quanh điện, chỉ có ông ta một người một kiếm, gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, y phục đẫm máu đỡ họ Mộ Dung giành lại ngôi báu.
Từ đó trở đi, họ Thác Bạt giữ vững địa vị đứng đầu kiếm tông Bắc Yên, gia chủ các đời không ai không phải cao thủ tuyệt thế.
So với lịch sử hào hùng như truyền kì của gia tộc Thác Bạt, tiếng tăm của Mông Chí giản dị hơn nhiều.
Toàn bộ công phu nội ngoại của ông ta đều tập từ Thiếu Lâm, võ công không hề thần bí hay khéo léo, chỉ dựa vào từng quyền từng cước giành lấy địa vị hiện nay.
Khác cuộc giao thủ lấy nhanh chế nhanh giữa Thác Bạt Hạo và Phi Lưu vừa rồi, mỗi chiêu mỗi thức của Mông Chí hình như đều quá rõ ràng chững chạc, dường như Thác Bạt Hạo đã đâm được hàng chục kiếm mà ông ta mới chậm rãi đánh được một chưởng.
Tuy nhiên nhanh chậm khác nhau, nhưng trăm sông đều đổ về biển, kiếm của Thác Bạt Hạo nhanh như kết thành một tấm lưới đan bằng ánh sáng, chưởng của Mông Chí chậm lại ngưng tụ vững vàng thành một bức tường dày.
Lưới ánh sáng và bức tường dày va chạm vào nhau, tóe ra tia lửa chói mắt chỉ có hai đại cao thủ tuyệt thế này mới có thể đánh ra được.
Là một trong số rất ít những người được xem cuộc chiến thượng đỉnh, Mai Trường Tô lại không hề tỏ ra quý trọng cơ hội này, ánh mắt lơ đãng như đang phân tâm, thỉnh thoảng còn cúi đầu trầm tư một lát, căn bản không hề chăm chú quan sát. Đến tận lúc gió kiếm bóng ảnh nổ tung, hai người đều nhảy mấy bước về phía sau rồi lần nữa tập trung tinh thần nhìn nhau, chàng mới nhớ ra cần phải thực hiện tốt nghĩa vụ của người xem, vội vàng vỗ tay khen ngợi.
Nhìn bề ngoài hình như trận chiến này chưa phân ra thắng bại, còn cần tiếp tục đánh một trận mới đúng.
Nhưng khi Mai Trường Tô vừa cười khen “đặc sắc” vừa tiến đến gần, Mông Chí lại không nhắc nhở chàng quay lại chỗ cũ, ngược lại còn thu hết kình khí lại, dường như đang muốn nhân cơ hội đặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Vẻ mặt Thác Bạt Hạo bị che bởi lớp mặt nạ dịch dung, không nhìn ra manh mối, nhưng bởi vì mặt nạ rất mỏng manh tinh xảo nên vẫn có thể phát hiện hắn đang cắn chặt răng, tròng trắng mắt đã hơi đỏ lên.
Có điều cuối cùng hắn cũng kiềm chế được tâm tình của mình, cho bảo kiếm trong tay vào vỏ, lạnh lùng hừ một tiếng.
Vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đến một ngã tư, một tên kị úy thủ hạ của đại thống lĩnh cấm quân chạy tới bẩm báo, nói hoàng đế bệ hạ truyền triệu.
Mông Chí nghe vậy hơi do dự, Mai Trường Tô đã vén rèm bên cạnh kiệu nhỏ ra nói: “Đa tạ thịnh tình của Mông đại thống lĩnh, bệ hạ đã tương triệu, tại hạ không dám lưu lại, xin phép cáo từ ở đây, ngày khác Tô mỗ sẽ đến phủ tạ ơn sau”.
“Tô tiên sinh khách khí quá”. Mông Chí chắp tay, xoay người lại dặn dò các hộ vệ cấm quân đi theo hộ tống cẩn thận Tô Triết về Tạ phủ, sau đó chào tạm biệt rồi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Sau khi chạy qua mấy khu phố, Mông Chí đột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đeo trên đai lưng bộ quan phục để trong phòng trực bị rơi, mặc dù ít người để ý nhưng đã đến gặp hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉnh tề là chuyện rất quan trọng, vì vậy liền kéo dây cương cho ngựa chạy chậm lại, định lệnh cho tên kị úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩnh lấy một chiếc đai lưng mới. Nhưng vừa quay đầu lại, Mông Chí đã phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng người nọ, trong lòng lập tức nghi ngờ. Lại suy nghĩ kĩ, mặc dù tên kị úy đó thoáng nhìn đúng là thuộc hạ chính mình thường gặp thật, nhưng lúc đến truyền tin hắn vẫn quỳ sát đất, chỉ nói hai ba câu, căn bản ông ta không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất có thể đó là người ngoài giả mạo.
Nếu lệnh truyền mình vào cung này là giả thì chỉ cần vào đến cửa cung là sẽ có thể bị vạch trần, cho nên mục đích của đối phương hiển nhiên không phải để lừa mình đi làm cái gì mà chỉ muốn điệu hổ li sơn thôi.
Nghĩ đến đây, Mông Chí chợt thấy giật thót trong lòng, vội vàng quay đầu ngựa chạy như bay theo con đường vừa đi, lại vận nội lực quát người đi đường tránh ra, chỉ hận không thể mọc thêm hai cánh, hi vọng Mai Trường Tô không xảy ra chuyện bất trắc gì.
Lúc chạy tới ngã tư chia tay Mai Trường Tô, nơi này đã không còn bóng dáng một ai. Bởi vì cách đó không xa có hai lỗi rẽ đều có thể đi về Tạ phủ, Mông Chí dừng lại, đánh ngựa quay mấy vòng tại chỗ mà vẫn không thể quyết định được. Đang trong lúc phân vân không biết phải làm sao, đột nhiên ông ta nghe thấy có tiếng hô hoán văng vẳng xa xa, may mà nhờ có đôi tai linh mẫn nên mới nghe thấy.
Sau khi nhanh chóng phán đoán được phương hướng và khoảng cách, Mông Chí tung người nhảy lên khỏi yên ngựa, bay thẳng lên nóc nhà bên cạnh, mũi chân khẽ điểm mấy lần, thân hình như tên rời cung bay vụt về phía trước, sau một lát đã chạy tới hiện trường hỗn chiến, mới nhìn thoáng qua cảnh tượng ở đây, Mông Chí đã vừa sợ vừa giận.
Chỉ thấy chiếc kiệu nhỏ Mai Trường Tô ngồi đổ lật bên đường, nóc kiệu đã bị đánh vỡ tan, kiệu phu và đám tùy tùng ngã ngổn ngang khắp nơi xung quanh, không biết là hôn mê hay là chết rồi, ngay cả mấy hộ vệ mình lưu lại cũng không phải ngoại lệ. Chính giữa đường phố, Phi Lưu đang giao thủ quyết liệt với một người mặc hoàng sam, chưởng phong kiếm khí mạnh mẽ như có thực chất cuốn thành một khí trường bạo liệt, các hộ vệ căn bản không thể nhảy vào trợ chiến.
Mông Chí không có thời gian nhìn kĩ, lập tức đưa mắt nhìn lướt một vòng xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô. Vừa lo vừa gấp, ông ta hét lớn một tiếng lao thẳng xuống, một chiêu “quang bộc chưởng” hừng hực như lửa đánh thẳng về phía hai người đang giao đấu, dự định cùng Phi Lưu bắt giữ đối phương.
Ai biết một chưởng này đánh tới, mặc dù quả thật đã ép đối phương phải cấp tốc lui lại né tránh, nhưng không ngờ Phi Lưu lại rất không vui, lập tức thay đổi phương hướng, lật tay vận lực định ngăn cản.
“Là ta!” Mông Chí biết lúc này nếu giao thủ với Phi Lưu thì không dưng địch thủ lại có cơ hội đào tẩu, nhưng Phi Lưu trí lực đơn thuần, khả năng phán đoán cũng không tốt lắm nên Mông Chí cũng không kịp nhiều lời, chỉ đề khí nhảy lên muốn chuyển sang bên kia ngăn cản đường đi của người mặc hoàng sam đó.
Thấy ông ta thu tay lại, Phi Lưu cũng không dây dưa mà lập tức chuyển thế công về phía người mặc hoàng sam đó, tung liền một mạch mấy chưởng.
Trong chớp mắt, hắn đã liên tiếp hai lần thay đổi đối tượng giao thủ, nhưng quá trình lại trôi chảy tự nhiên, hơi thở không hề ngưng trệ, người mặc hoàng sam không khỏi liên tục kêu hai tiếng ngạc nhiên.
Lúc này Mông Chí đã nhảy qua vị trí mới, đang định gia nhập cuộc chiến lần nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh: “Mông đại ca...”
Ông ta quay đầu lại nhìn, đúng là Mai Trường Tô đứng dưới mái hiên ngôi nhà bên phố phía trước đang vẫy tay với ông ta. Sau giây lát sửng sốt xem xét vị trí đó, Mông Chí nhớ ra đó đúng là bên dưới mái nhà vừa nãy mình đứng, do bị khuất mái hiên nên ông ta mới không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô.
Lướt người tới nắm lấy cổ tay Mai Trường Tô thăm dò, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân, thấy mặc dù sắc mặt chàng trắng bệch nhưng không hề bị thương, Mông Chí mới yên lòng thở phào một hơi.
“Phi Lưu tạm thời không sao, huynh đừng can thiệp vội”. Ánh mắt Mai Trường Tô chăm chú nhìn hai người đang giao đấu trên đường, nhỏ giọng khuyên Mông Chí một câu.
“Ngươi không có việc gì thì tốt, thân thủ của Phi Lưu, ta yên tâm...” Mông Chí vừa trả lời được một nửa đã không nói tiếp được nữa.
Vừa rồi tình thế cấp bách, ông ta vừa ra tay thì người mặc hoàng sam đã lập tức lui lại, cho nên chưa thể chú ý xem sức mạnh của đối phương như thế nào. Bây giờ nhìn kĩ một lát, ông ta không khỏi lấy làm kinh hãi.
Thân thủ của Phi Lưu hiện nay sớm đã có thể xếp vào danh sách mười đại cao thủ, nông sâu không thể lường được, ngay cả Huyền Kính sứ Hạ Đông cũng thua dưới tay hắn. Cho dù mình được xưng là đệ nhất cao thủ Đại Lương giao thủ với thiếu niên này cũng phải hết sức tập trung, không dám có một chút khinh thường nào.
Không ngờ người mặc hoàng sam tướng mạo tầm thường này lại có thể chiếm thượng phong trước những đòn tấn công toàn lực của Phi Lưu.
Mai Trường Tô im lặng nhìn một lát rồi cau mày, trong lòng đã có phán đoán, quay sang trao đổi một ánh mắt với Mông Chí. Qua ánh mắt Mông Chí, chàng biết kết luận của ông ta cũng giống như phán đoán của mình, thế là tiến lên trước một bước, cao giọng nói: “Thác Bạt tướng quân, ngươi ở xa tới là khách, luận bàn hai chiêu là được rồi. Hiện Mông Chí đại nhân đang ở đây, tướng quân có thể dừng tay, mọi người tìm một chỗ tâm sự được không?”
Người mặc hoàng sam bị chàng gọi đúng họ tên, lại nghe thấy người vừa đánh ra một chưởng cực mạnh về phía mình vừa rồi chính là Mông Chí, trong lòng biết nếu cứ đánh tiếp, cho dù có đánh bại được cao thủ thiếu niên vô danh này thì mình cũng không chạy thoát được, đành phải nhảy lùi lại rời khỏi cuộc chiến.
Phi Lưu cũng nghe thấy lời Mai Trường Tô nói cho nên không hề áp sát mà chỉ nhìn người mặc hoàng sam chằm chằm bằng ánh mắt âm hàn sắc bén.
Bởi vì biết người trước mặt này là đại cao thủ xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia nên Mông Chí cố ý đi phía trước, che chở cho Mai Trường Tô phía sau, chắp tay hành lễ nói: “Thác Bạt tướng quân, sứ đoàn của quý quốc đã rời kinh nhiều ngày, tại sao lúc này tướng quân lại nể mặt đến chơi?”
Thác Bạt Hạo im lặng đứng yên, bởi vì trên mặt hắn đeo mặt nạ dịch dung cho nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào. Sau một lúc yên lặng, hắn ôm quyền đáp lễ, nói: “Sứ đoàn tệ quốc đến quý quốc tan tác mà về, dũng sĩ Bách Lí Kì do tứ hoàng tử của tệ quốc đích thân chọn lựa cũng bị vị Tô tiên sinh này dạy một bài học, đến bây giờ còn mất tích bên ngoài, không rõ đi đâu. Nếu ta còn không đến xem thì đúng là không còn chút thể diện nào”.
Mai Trường Tô nghe vậy cười nói: “Chẳng lẽ tướng quân đến đây là muốn thay Bách Lí dũng sĩ dạy ta một bài học để trút giận? Vậy thì thật là quá oan uổng, lúc đó ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng vì lệnh vua khó trái, chính sứ của quý quốc lại lên tiếng khiêu khích nên mới đành phải dùng chút thủ đoạn nhỏ. Mong tướng quân rộng lượng tha thứ mới được”.
Thác Bạt Hạo hừ lạnh một tiếng: “Khi Bách Lí Kì xuất phát, ta đã kiểm tra võ công của hắn. Cho nên trước khi đến đây ta cũng nói ngươi là một giới thư sinh, chỉ biết dùng thủ đoạn để thủ thắng, có điều qua cuộc chiến hôm nay...” Ánh mắt hắn chuyển qua thoáng nhìn Phi Lưu: “Có thể có một cao thủ như vậy làm hộ vệ bên cạnh, chắc hẳn ngươi cũng quả thật có chỗ hơn người”.
Mai Trường Tô cười khổ nói: “Phi Lưu còn nhỏ, đâu phải đối thủ của Thác Bạt tướng quân. Nếu ta có chỗ hơn người thì cũng chưa đến mức bị tướng quân một kiếm chém vỡ nóc kiệu, phải chật vật chạy trốn như vậy...”
Nghe chàng nói như vậy, sắc mặt Mông Chí lập tức âm trầm, nói: “Thác Bạt tướng quân chưa gửi công hàm lại đến thủ đô Đại Lương ta tự tiện tấn công khách khanh nước ta là hà cớ gì?”
Thác Bạt Hạo hơi nghẹn lời, hiển nhiên khó có thể trả lời câu hỏi này.
Hắn ỷ vào võ công cao tuyệt, âm thầm lẻn vào kinh đô Đại Lương muốn xem xem gã Tô Triết dùng ba đứa trẻ ép Bách Lí Kì thua trận mất tích rốt cuộc là nhân vật ra sao, dự định ban đầu vốn không phải là muốn thật sự thương tổn Tô Triết mà chỉ thăm dò nông sâu một chút rồi đi. Ai ngờ bên cạnh Tô Triết có một cao thủ như Phi Lưu nên mới bị cầm chân, sau đó ngay cả đệ nhất cao thủ Đại Lương là Mông Chí cũng xuất hiện, kết quả không những không đi được mà thân phận cũng bị hiểu rõ, rơi vào tình cảnh khó xử không giải thích được như bây giờ.
Có điều mặc dù đuối lí nhưng Thác Bạt Hạo lại không muốn yếu thế, huống hồ hắn là người xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia, Mông Chí xếp hạng thứ hai, nhưng hai người lại chưa hề giao thủ chính diện, thật sự nghĩ không rõ các chủ Lang Gia các dựa vào cái gì để sắp xếp thứ tự này, trong lòng từ lâu vẫn không phục. Bây giờ dù sao cũng đã bị người ta bắt quả tang, thay vì gắng gượng giải thích, không bằng nhân cơ hội đấu một trận cho xong.
Thác Bạt Hạo lập tức nâng kiếm lên trước ngực, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo: “Nơi này là địa bàn của Mông đại nhân, ta còn gì để nói nữa? Động thủ đi!”
Mai Trường Tô vốn muốn ngăn cản, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ rồi lại thay đổi chủ ý, xoay người lùi đến một nơi khá xa xem chiến đấu.
Phi Lưu đi theo bên cạnh chàng, vẻ mặt dù lãnh đạm nhưng sâu trong hai mắt lại có một nét hưng phấn.
Bảng nhãn và thám hoa trên bảng cao thủ Lang Gia giao thủ trong một con ngõ ở kinh đô Đại Lương, nếu tin tức này truyền ra ngoài, bảo đảm một nửa số người giang hồ sẽ tìm mọi cách chen vào xem, còn một nửa không đến thì biết dù mình có cố đến mấy cũng không chen vào được.
Đáng tiếc chuyện này lại xảy ra quá mức đột nhiên, bây giờ mới đi phát hành tin tức rồi bán vé vào cửa thì đã không kịp, vì vậy chỉ có hai người được mở rộng tầm mắt là Mai Trường Tô và Phi Lưu đứng an nhàn bên cạnh.
Ngày xưa, quyền thần Bắc Yên lộng hành, hoàng tộc Mộ Dung bị ép phải nhường ngôi vua.
Trong đại lễ nhường ngôi, gia chủ Thác Bạt một chiêu thành công ám sát quyền thần, lúc đó binh mã đầy quanh điện, chỉ có ông ta một người một kiếm, gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, y phục đẫm máu đỡ họ Mộ Dung giành lại ngôi báu.
Từ đó trở đi, họ Thác Bạt giữ vững địa vị đứng đầu kiếm tông Bắc Yên, gia chủ các đời không ai không phải cao thủ tuyệt thế.
So với lịch sử hào hùng như truyền kì của gia tộc Thác Bạt, tiếng tăm của Mông Chí giản dị hơn nhiều.
Toàn bộ công phu nội ngoại của ông ta đều tập từ Thiếu Lâm, võ công không hề thần bí hay khéo léo, chỉ dựa vào từng quyền từng cước giành lấy địa vị hiện nay.
Khác cuộc giao thủ lấy nhanh chế nhanh giữa Thác Bạt Hạo và Phi Lưu vừa rồi, mỗi chiêu mỗi thức của Mông Chí hình như đều quá rõ ràng chững chạc, dường như Thác Bạt Hạo đã đâm được hàng chục kiếm mà ông ta mới chậm rãi đánh được một chưởng.
Tuy nhiên nhanh chậm khác nhau, nhưng trăm sông đều đổ về biển, kiếm của Thác Bạt Hạo nhanh như kết thành một tấm lưới đan bằng ánh sáng, chưởng của Mông Chí chậm lại ngưng tụ vững vàng thành một bức tường dày.
Lưới ánh sáng và bức tường dày va chạm vào nhau, tóe ra tia lửa chói mắt chỉ có hai đại cao thủ tuyệt thế này mới có thể đánh ra được.
Là một trong số rất ít những người được xem cuộc chiến thượng đỉnh, Mai Trường Tô lại không hề tỏ ra quý trọng cơ hội này, ánh mắt lơ đãng như đang phân tâm, thỉnh thoảng còn cúi đầu trầm tư một lát, căn bản không hề chăm chú quan sát. Đến tận lúc gió kiếm bóng ảnh nổ tung, hai người đều nhảy mấy bước về phía sau rồi lần nữa tập trung tinh thần nhìn nhau, chàng mới nhớ ra cần phải thực hiện tốt nghĩa vụ của người xem, vội vàng vỗ tay khen ngợi.
Nhìn bề ngoài hình như trận chiến này chưa phân ra thắng bại, còn cần tiếp tục đánh một trận mới đúng.
Nhưng khi Mai Trường Tô vừa cười khen “đặc sắc” vừa tiến đến gần, Mông Chí lại không nhắc nhở chàng quay lại chỗ cũ, ngược lại còn thu hết kình khí lại, dường như đang muốn nhân cơ hội đặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Vẻ mặt Thác Bạt Hạo bị che bởi lớp mặt nạ dịch dung, không nhìn ra manh mối, nhưng bởi vì mặt nạ rất mỏng manh tinh xảo nên vẫn có thể phát hiện hắn đang cắn chặt răng, tròng trắng mắt đã hơi đỏ lên.
Có điều cuối cùng hắn cũng kiềm chế được tâm tình của mình, cho bảo kiếm trong tay vào vỏ, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.