Quyển 1 - Chương 6: Mượn binh
Hải Yến
17/04/2014
Cờ xong ba ván, Mai Trường Tô thua trắng.
Tiêu Cảnh Duệ xoá bàn cờ, cười to: "Dù nước cờ của Tô huynh rất tốt nhưng trời sinh không giỏi tính toán, ta có thể nói một câu mạnh miệng, phỏng chừng cả đời này huynh không thắng nổi ta đâu".
"Ngươi đừng đắc ý, chờ ta dạy cho Phi Lưu rồi ngươi sẽ phải khóc. Mặc dù Phi Lưu không thể xoay chuyển tâm tư như những người tấm trí bình thường nhưng sự tập trung của hắn lại thật sự kinh người. Trong những người ta biết, không có ai có thể bằng được hắn".
Tiêu Cảnh Duệ không để ý tới nỗ lực vớt vát thể diện của Mai Trường Tô mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: "Rốt cục là Tô huynh cho Phi Lưu đi đâu chơi? Đã đến giữa trưa rồi mà sao hắn còn chưa về?"
Có câu nói là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hú liên tục vang lên bên ngoài, ngay sau đó là tiếng y phục phá không phần phật.
Một giọng nam hùng hậu mạnh mẽ quát lên: "Nhóc con phương nào dám giương oai ở hầu phủ? Không được trốn!"
"Không được, đây là giọng..." Tiêu Cảnh Duệ lập tức kinh hãi, vừa đứng bật dậy lại thấy có người kéo tay. Hắn quay lại nhìn, Mai Trường Tô đang giữ cánh tay mình với vẻ mặt ngưng trọng: "Mau dẫn ta đến đó!"
Chuyện xảy ra quá gấp, Tiêu Cảnh Duệ không suy nghĩ nhiều, đưa tay vòng qua eo Mai Trường Tô, vận khí tung người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường hỗn loạn.
Hai người chạy qua mé tây, vừa xông vào cửa mặt trăng của chính viện đã nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong khoảnh sân giữa lần cửa thứ hai và thứ ba, chiến đấu hết sức náo nhiệt.
Phi Lưu không chỉ có thân pháp kì dị mà kiếm thuật cũng cực kì cay độc tàn nhẫn, mũi kiếm chỉ đến đâu là hơi lạnh tràn đến đó. Tuy nhiên người đang đánh nhau với hắn lại không hề rơi xuống hạ phong, chưởng pháp cương mãnh không sợ đao kiếm, nội lực hùng hậu như nắng gắt chói chang. Dường như bí thuật qua lại vô tung vô ảnh của Phi Lưu bị phơi dưới ánh mặt trời, thiếu niên này mấy phen liều chết mà vẫn không thể thoát ra khỏi phạm vi chưởng lực của ông ta.
Tiêu Cảnh Duệ còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhưng nghe thấy Mai Trường Tô bên cạnh quát "Phi Lưu dừng tay", hắn cũng lập tức kêu to một tiếng: "Mông thống lĩnh, xin dừng tay!"
Đối với mệnh lệnh của Mai Trường Tô, Phi Lưu luôn luôn phục tùng không cần nghĩ ngợi. Hắn lập tức dừng thế kiếm, lùi về phía sau một bước.
Đối thủ của hắn cũng không thừa cơ áp sát mà chỉ bắt chéo hai tay, dù chưa tán lực nhưng thế công cũng đã dừng lại.
"Cảnh Duệ, chuyện này là thế nào?" Cùng với câu hỏi tràn ngập uy nghiêm này, Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện không ngờ phụ thân mình cũng có mặt, đang chắp tay sau lưng đứng ở góc sân mé đông nam, hình như là để chặn đường Phi Lưu xông vào bên trong.
"Xin hầu gia thứ tội". Mai Trường Tô chậm rãi tiến lên, hạ thấp người thi lễ: "Đây là một hộ vệ của tại hạ, hắn luôn luôn không hiểu chuyện, ra vào không có quy củ, là lỗi tại hạ lười dạy bảo, hầu gia có trách phạt thì tại hạ xin nhận".
Tiêu Cảnh Duệ cũng vội vàng tiến lên giải thích: "Đây nhất định là hiểu lầm, Phi Lưu luôn luôn thích băng tường vượt nóc, nhưng chỉ cần không động đến hắn thì hắn quyết không tổn thương bất kì ai..."
Tạ Ngọc đưa tay ngắt lời con trai, sắc mặt vẫn hơi âm trầm, nói với Mai Trường Tô: "Tô tiên sinh ở xa tới là khách, trong phủ sẽ không thờ ơ. Có điều thói quen ra vào này của quý thuộc sợ rằng phải thay đổi, nếu không chỉ sợ sau này những hiểu lầm như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra".
"Hầu gia day rất đúng, tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc".
Tạ Ngọc ờ một tiếng, quay sang phía người vừa đánh nhau với Phi Lưu, lại chắp tay thi lễ xin lỗi: "Mông thống lĩnh hôm nay vốn là đến làm khách, không nghĩ tới lại kinh động ngài phải xuất thủ, bản hầu thật sự là rất áy náy".
Vị Mông thống lĩnh này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện, dáng người cao ráo, tướng mạo tràn ngập khí chất dương cương, hai mắt lấp lánh có thần, nhưng vẻ sắc bén lại được giấu kĩ. Thấy Ninh Quốc hầu đi tới tạ lỗi, Mông thống lĩnh lập tức xua tay: "Chẳng qua là ta thấy thiếu niên này có thân pháp kì dị, dám băng tường vượt mái trong hầu phủ mà tất cả thị vệ trong phủ lại không có ai có thể phát hiện, cho rằng đó là một kẻ lòng dạ khó lường cho nên mới động thủ giúp hầu gia. Đã là hiểu lầm thì mọi người cứ coi như đó là luận bàn một chút là được". Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa chuyển sáng phía Mai Trường Tô với vẻ rất hứng thú: "Xin hỏi vị tiên sinh này là..."
"Tại hạ Tô Triết, thấy rất hợp nhau nên kết bạn với Tiêu công tử trong giang hồ. Lần này đáp lại thịnh tình của Tiêu công tử, tại hạ đến kinh thành ở một thời gian".
"Tô Triết?" Mông thống lĩnh nhắc lại cái tên này, nhìn Phi Lưu, lại nhìn người tuổi trẻ có vẻ không hề đáng chú ý này, cười nói: "Tiên sinh có một hộ vệ như vậy, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người nào đó".
"Đâu có". Mai Trường Tô thản nhiên cười: "Chẳng qua là tại hạ tình cờ cứu được Phi Lưu khi hắn gặp nạn nên hắn mới ở lại bên người để tạ ơn, không phải là tại hạ có tài đức gì hơn người nên mới thu được một cao thủ như vậy làm hộ vệ".
"Vậy à?" Vẻ mặt Mông thống lĩnh không hề thay đổi, cũng không biết là tin hay là không tin, có điều lại không hề tiếp tục vặn hỏi.
Tạ Ngọc thoáng nhìn Tiêu Cảnh Duệ, cũng không nói gì thêm, lại mời Mông thống lĩnh vào chính sảnh phụng trà, hai người cùng nhau sóng vai đi.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Cảnh Duệ đã dậm chân, vỗ trán nói: "Thảm rồi thảm rồi! Phụ thân đã bắt đầu nghi ngờ, tối nay nhất định sẽ gọi ta đến tra hỏi thân phận chân thực của huynh, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: "Ngươi cứ nói là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong".
"Nào có đơn giản như vậy!" Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó: "Ngươi biết vị Mông thống lĩnh vừa rồi là ai không?"
Ánh mắt Mai Trường Tô hơi nghiêm túc, thở dài nói: "Trong kinh có thể có mấy thống lĩnh họ Mông? Có thể được Ninh Quốc hầu trọng đãi như thế, lại có võ công tuyệt thế như vậy? Đương nhiên là Mông đại thống lĩnh Mông Chí, tướng quân nhất phẩm quản lí năm mươi ngàn cấm quân chín cửa kinh kỳ".
"Ngoài thống lĩnh cấm quân, ông ta còn là gì nữa?"
"Xếp hạng trên giang hồ chỉ thấp hơn Huyền Bố của Đại Du, cũng coi như là đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta hiện nay..."
"Đúng vậy, huynh ngẫm lại xem, một hộ vệ của huynh rõ ràng lại có thể đánh nhau với đệ nhất cao thủ Đại Lương..."
"Vừa rồi Mông Chí căn bản chưa dùng toàn lực..."
"Đúng, vừa rồi đích xác ông ta còn chưa dùng hết sức, nhưng cho dù là thế thì ông ta vẫn cứ là đệ nhất cao thủ Đại Lương. Phi Lưu có thể chống đỡ nhiều chiêu dưới tay ông ta như vậy mà chưa thua, việc này cũng đủ làm mọi người kinh ngạc rồi. Cha ta là người kiểu gì mà lại tin tưởng huynh là một khách giang hồ vô danh chứ? Hơn nữa cho dù ta cố cãi ngang, chỉ cần cha ta gọi Tạ Bật tới là sẽ có thể hỏi được rõ ràng".
"Cũng đúng". Mai Trường Tô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: "Được rồi, nếu như cha ngươi thật sự vặn hỏi quá rát thì ngươi cứ khai thật là được. Chẳng qua là ông ấy lo lắng ngươi dẫn người không biết rõ về nhà, sau khi hỏi rõ ràng cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa. Ta lại không phải khâm phạm của triều đình, che giấu thân phận chẳng qua là vì sợ phiền phức. Nghĩ lại quả thật cũng không thể bắt ngươi lừa gạt phụ thân mình để che giấu cho ta".
Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy cực kì áy náy, nói rất ngượng ngập: "Tô huynh, thật sự là xin lỗi. Có điều cha ta tính tình cẩn thận, không hề nhiều lời, cho dù ông ấy biết thân phận thật sự của huynh thì cũng chỉ ghi nhớ trong lòng chứ sẽ không nói với những người khác".
"Chuyện này làm sao có thể trách ngươi? Đó là gần đây ta quá buông lỏng, suy xét mọi chuyện không chu toàn nên mới khiến Phi Lưu rước lấy phiền phức..." Vừa nói tới đây, Mai Trường Tô đã nhìn thấy Phi Lưu cúi đầu, vẻ mặt rất lo lắng không yên, vội vàng xoa đầu hắn an ủi, hoà nhã dỗ dành: "Không phải, không phải lỗi của Phi Lưu, là đại thúc kia ngăn ngươi lại nên ngươi mới động thủ với ông ta phải không?"
Phi Lưu gật đầu.
"Cho nên Phi Lưu của chúng ta không có gì sai cả, đều là vì đại thúc kia không tốt!"
Tiêu Cảnh Duệ lại toát mồ hôi lạnh.
Đâu có người nào dạy dỗ trẻ con như vậy?
"Có điều sau này lúc phải ra ngoài, Phi Lưu của chúng ta cứ đi theo đường, từ cổng ra ngoài. Lúc về cũng phải theo đường từ cổng đi vào, không được chạy nhảy trên tường và trên mái nhà nữa. Người ở đây gan rất nhỏ, mắt lại rất tinh, nhỡ đâu nhìn thấy Phi Lưu là họ sẽ sợ chết khiếp, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi".
Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được nghĩ, với phương pháp giáo dục của chàng như vậy, cho dù Phi Lưu không bị tổn thương não thì phỏng chừng cũng không lớn được...
Tiêu Cảnh Duệ xoá bàn cờ, cười to: "Dù nước cờ của Tô huynh rất tốt nhưng trời sinh không giỏi tính toán, ta có thể nói một câu mạnh miệng, phỏng chừng cả đời này huynh không thắng nổi ta đâu".
"Ngươi đừng đắc ý, chờ ta dạy cho Phi Lưu rồi ngươi sẽ phải khóc. Mặc dù Phi Lưu không thể xoay chuyển tâm tư như những người tấm trí bình thường nhưng sự tập trung của hắn lại thật sự kinh người. Trong những người ta biết, không có ai có thể bằng được hắn".
Tiêu Cảnh Duệ không để ý tới nỗ lực vớt vát thể diện của Mai Trường Tô mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: "Rốt cục là Tô huynh cho Phi Lưu đi đâu chơi? Đã đến giữa trưa rồi mà sao hắn còn chưa về?"
Có câu nói là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hú liên tục vang lên bên ngoài, ngay sau đó là tiếng y phục phá không phần phật.
Một giọng nam hùng hậu mạnh mẽ quát lên: "Nhóc con phương nào dám giương oai ở hầu phủ? Không được trốn!"
"Không được, đây là giọng..." Tiêu Cảnh Duệ lập tức kinh hãi, vừa đứng bật dậy lại thấy có người kéo tay. Hắn quay lại nhìn, Mai Trường Tô đang giữ cánh tay mình với vẻ mặt ngưng trọng: "Mau dẫn ta đến đó!"
Chuyện xảy ra quá gấp, Tiêu Cảnh Duệ không suy nghĩ nhiều, đưa tay vòng qua eo Mai Trường Tô, vận khí tung người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường hỗn loạn.
Hai người chạy qua mé tây, vừa xông vào cửa mặt trăng của chính viện đã nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong khoảnh sân giữa lần cửa thứ hai và thứ ba, chiến đấu hết sức náo nhiệt.
Phi Lưu không chỉ có thân pháp kì dị mà kiếm thuật cũng cực kì cay độc tàn nhẫn, mũi kiếm chỉ đến đâu là hơi lạnh tràn đến đó. Tuy nhiên người đang đánh nhau với hắn lại không hề rơi xuống hạ phong, chưởng pháp cương mãnh không sợ đao kiếm, nội lực hùng hậu như nắng gắt chói chang. Dường như bí thuật qua lại vô tung vô ảnh của Phi Lưu bị phơi dưới ánh mặt trời, thiếu niên này mấy phen liều chết mà vẫn không thể thoát ra khỏi phạm vi chưởng lực của ông ta.
Tiêu Cảnh Duệ còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhưng nghe thấy Mai Trường Tô bên cạnh quát "Phi Lưu dừng tay", hắn cũng lập tức kêu to một tiếng: "Mông thống lĩnh, xin dừng tay!"
Đối với mệnh lệnh của Mai Trường Tô, Phi Lưu luôn luôn phục tùng không cần nghĩ ngợi. Hắn lập tức dừng thế kiếm, lùi về phía sau một bước.
Đối thủ của hắn cũng không thừa cơ áp sát mà chỉ bắt chéo hai tay, dù chưa tán lực nhưng thế công cũng đã dừng lại.
"Cảnh Duệ, chuyện này là thế nào?" Cùng với câu hỏi tràn ngập uy nghiêm này, Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện không ngờ phụ thân mình cũng có mặt, đang chắp tay sau lưng đứng ở góc sân mé đông nam, hình như là để chặn đường Phi Lưu xông vào bên trong.
"Xin hầu gia thứ tội". Mai Trường Tô chậm rãi tiến lên, hạ thấp người thi lễ: "Đây là một hộ vệ của tại hạ, hắn luôn luôn không hiểu chuyện, ra vào không có quy củ, là lỗi tại hạ lười dạy bảo, hầu gia có trách phạt thì tại hạ xin nhận".
Tiêu Cảnh Duệ cũng vội vàng tiến lên giải thích: "Đây nhất định là hiểu lầm, Phi Lưu luôn luôn thích băng tường vượt nóc, nhưng chỉ cần không động đến hắn thì hắn quyết không tổn thương bất kì ai..."
Tạ Ngọc đưa tay ngắt lời con trai, sắc mặt vẫn hơi âm trầm, nói với Mai Trường Tô: "Tô tiên sinh ở xa tới là khách, trong phủ sẽ không thờ ơ. Có điều thói quen ra vào này của quý thuộc sợ rằng phải thay đổi, nếu không chỉ sợ sau này những hiểu lầm như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra".
"Hầu gia day rất đúng, tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc".
Tạ Ngọc ờ một tiếng, quay sang phía người vừa đánh nhau với Phi Lưu, lại chắp tay thi lễ xin lỗi: "Mông thống lĩnh hôm nay vốn là đến làm khách, không nghĩ tới lại kinh động ngài phải xuất thủ, bản hầu thật sự là rất áy náy".
Vị Mông thống lĩnh này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện, dáng người cao ráo, tướng mạo tràn ngập khí chất dương cương, hai mắt lấp lánh có thần, nhưng vẻ sắc bén lại được giấu kĩ. Thấy Ninh Quốc hầu đi tới tạ lỗi, Mông thống lĩnh lập tức xua tay: "Chẳng qua là ta thấy thiếu niên này có thân pháp kì dị, dám băng tường vượt mái trong hầu phủ mà tất cả thị vệ trong phủ lại không có ai có thể phát hiện, cho rằng đó là một kẻ lòng dạ khó lường cho nên mới động thủ giúp hầu gia. Đã là hiểu lầm thì mọi người cứ coi như đó là luận bàn một chút là được". Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa chuyển sáng phía Mai Trường Tô với vẻ rất hứng thú: "Xin hỏi vị tiên sinh này là..."
"Tại hạ Tô Triết, thấy rất hợp nhau nên kết bạn với Tiêu công tử trong giang hồ. Lần này đáp lại thịnh tình của Tiêu công tử, tại hạ đến kinh thành ở một thời gian".
"Tô Triết?" Mông thống lĩnh nhắc lại cái tên này, nhìn Phi Lưu, lại nhìn người tuổi trẻ có vẻ không hề đáng chú ý này, cười nói: "Tiên sinh có một hộ vệ như vậy, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người nào đó".
"Đâu có". Mai Trường Tô thản nhiên cười: "Chẳng qua là tại hạ tình cờ cứu được Phi Lưu khi hắn gặp nạn nên hắn mới ở lại bên người để tạ ơn, không phải là tại hạ có tài đức gì hơn người nên mới thu được một cao thủ như vậy làm hộ vệ".
"Vậy à?" Vẻ mặt Mông thống lĩnh không hề thay đổi, cũng không biết là tin hay là không tin, có điều lại không hề tiếp tục vặn hỏi.
Tạ Ngọc thoáng nhìn Tiêu Cảnh Duệ, cũng không nói gì thêm, lại mời Mông thống lĩnh vào chính sảnh phụng trà, hai người cùng nhau sóng vai đi.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Cảnh Duệ đã dậm chân, vỗ trán nói: "Thảm rồi thảm rồi! Phụ thân đã bắt đầu nghi ngờ, tối nay nhất định sẽ gọi ta đến tra hỏi thân phận chân thực của huynh, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: "Ngươi cứ nói là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong".
"Nào có đơn giản như vậy!" Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó: "Ngươi biết vị Mông thống lĩnh vừa rồi là ai không?"
Ánh mắt Mai Trường Tô hơi nghiêm túc, thở dài nói: "Trong kinh có thể có mấy thống lĩnh họ Mông? Có thể được Ninh Quốc hầu trọng đãi như thế, lại có võ công tuyệt thế như vậy? Đương nhiên là Mông đại thống lĩnh Mông Chí, tướng quân nhất phẩm quản lí năm mươi ngàn cấm quân chín cửa kinh kỳ".
"Ngoài thống lĩnh cấm quân, ông ta còn là gì nữa?"
"Xếp hạng trên giang hồ chỉ thấp hơn Huyền Bố của Đại Du, cũng coi như là đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta hiện nay..."
"Đúng vậy, huynh ngẫm lại xem, một hộ vệ của huynh rõ ràng lại có thể đánh nhau với đệ nhất cao thủ Đại Lương..."
"Vừa rồi Mông Chí căn bản chưa dùng toàn lực..."
"Đúng, vừa rồi đích xác ông ta còn chưa dùng hết sức, nhưng cho dù là thế thì ông ta vẫn cứ là đệ nhất cao thủ Đại Lương. Phi Lưu có thể chống đỡ nhiều chiêu dưới tay ông ta như vậy mà chưa thua, việc này cũng đủ làm mọi người kinh ngạc rồi. Cha ta là người kiểu gì mà lại tin tưởng huynh là một khách giang hồ vô danh chứ? Hơn nữa cho dù ta cố cãi ngang, chỉ cần cha ta gọi Tạ Bật tới là sẽ có thể hỏi được rõ ràng".
"Cũng đúng". Mai Trường Tô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: "Được rồi, nếu như cha ngươi thật sự vặn hỏi quá rát thì ngươi cứ khai thật là được. Chẳng qua là ông ấy lo lắng ngươi dẫn người không biết rõ về nhà, sau khi hỏi rõ ràng cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa. Ta lại không phải khâm phạm của triều đình, che giấu thân phận chẳng qua là vì sợ phiền phức. Nghĩ lại quả thật cũng không thể bắt ngươi lừa gạt phụ thân mình để che giấu cho ta".
Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy cực kì áy náy, nói rất ngượng ngập: "Tô huynh, thật sự là xin lỗi. Có điều cha ta tính tình cẩn thận, không hề nhiều lời, cho dù ông ấy biết thân phận thật sự của huynh thì cũng chỉ ghi nhớ trong lòng chứ sẽ không nói với những người khác".
"Chuyện này làm sao có thể trách ngươi? Đó là gần đây ta quá buông lỏng, suy xét mọi chuyện không chu toàn nên mới khiến Phi Lưu rước lấy phiền phức..." Vừa nói tới đây, Mai Trường Tô đã nhìn thấy Phi Lưu cúi đầu, vẻ mặt rất lo lắng không yên, vội vàng xoa đầu hắn an ủi, hoà nhã dỗ dành: "Không phải, không phải lỗi của Phi Lưu, là đại thúc kia ngăn ngươi lại nên ngươi mới động thủ với ông ta phải không?"
Phi Lưu gật đầu.
"Cho nên Phi Lưu của chúng ta không có gì sai cả, đều là vì đại thúc kia không tốt!"
Tiêu Cảnh Duệ lại toát mồ hôi lạnh.
Đâu có người nào dạy dỗ trẻ con như vậy?
"Có điều sau này lúc phải ra ngoài, Phi Lưu của chúng ta cứ đi theo đường, từ cổng ra ngoài. Lúc về cũng phải theo đường từ cổng đi vào, không được chạy nhảy trên tường và trên mái nhà nữa. Người ở đây gan rất nhỏ, mắt lại rất tinh, nhỡ đâu nhìn thấy Phi Lưu là họ sẽ sợ chết khiếp, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi".
Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được nghĩ, với phương pháp giáo dục của chàng như vậy, cho dù Phi Lưu không bị tổn thương não thì phỏng chừng cũng không lớn được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.