Lang Nha Bảng

Quyển 1 - Chương 8: Nhập kinh

Hải Yến

17/04/2014

"Ngươi ngẩn ra làm gì?" Tạ Bật khẽ chọc anh trai hắn: "Nếu ngươi không muốn đi vào thì thôi, dù sao thì họ cũng chủ yếu chỉ muốn gặp Tô huynh thôi mà".

"Ngươi còn nói nữa à?" Tiêu Cảnh Duệ không vui trợn mắt nhìn Tạ Bật: "Có phải ngươi lắm miệng tiết lộ chuyện Phi Lưu giao thủ với Mông thống lĩnh ra ngoài nên ba người này mới động lòng hiếu kì không? Ngươi quên là Tô huynh đến dưỡng bệnh chứ không phải đến để tiếp khách à? Lần này lùm xùm lớn như vậy, huynh ấy còn có thể nghỉ ngơi yên tĩnh được sao?"

Bị trách cứ như vậy, Tạ Bật cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng xin lỗi: "Quả thật là ta không cẩn thận, lúc ngồi tiếp khách với mẫu thân ta đã sơ ý nói ra, mong Tô huynh thứ lỗi".

"Đâu có". Mai Trường Tô nói lạnh nhạt: "Tạ nhị công tử dẫn kiến ta với quý nhân, ta còn phải cảm kích mới đúng. Nói không chừng lát nữa vào yết kiến, Hoàng hậu nương nương còn thay mặt Dự vương điện hạ thưởng một ít bảo vật cho ta nữa".

Tạ Bật nghe vậy thầm giật mình, ngước mắt thấy dù trên mặt Mai Trường Tô vẫn treo nụ cười nhưng hai mắt lại không hề có ý cười, liền biết chút tính toán nhỏ nhặt này của mình đã bị vị tông chủ Giang Tả minh thông tuệ hơn người khám phá, không khỏi cảm thấy rất khó xử, đầu óc vội vã vận hành hết công suất để nghĩ cách giải thích .

Bởi vì có thân phận đặc thù nên Tiêu Cảnh Duệ được xem như một nửa người giang hồ, trước khi trưởng thành mỗi năm hắn chỉ sống một nửa thời gian ở kinh thành, sau khi thành niên càng thường xuyên in dấu chân khắp tư phương, không bao giờ can thiệp chính sự.

Nhưng dù vậy thì hắn vẫn có thân phận công tử hầu phủ, vẫn cơ bản hiểu được đại thế cục diện triều chính.

Lúc này nghe Mai Trường Tô nói một câu như vậy, vẻ mặt Tạ Bật lại đặc sắc thế kia, Tiêu Cảnh Duệ chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu rõ nguyên do, trong lòng lập tức phát hoả, tiến lên mấy bước đứng chắn trước mặt Mai Trường Tô, lớn tiếng nói với Tạ Bật: "Ngươi đi hồi bẩm nương nương và mẫu thân, Tô huynh thân thể không được khỏe, không thể tới yết kiến".

"Đại ca, ngươi định làm gì?" Tạ Bật sốt ruột muốn đẩy hắn ra: "Ngươi không được quấy rối, những người đang đợi trong chính sảnh là người bình thường sao? Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì không gặp à?"

Tiêu Cảnh Duệ cắn răng, lật tay trái lên tóm cánh tay Tạ Bật, hơi phát lực giữ hắn đứng yên một chỗ không thể động đậy, đồng thời chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói hết sức nghiêm túc: "Ta nghĩ mẹ và quận chúa Nghê Hoàng cùng lắm chỉ là tò mò, người thật sự muốn gặp Tô huynh là hoàng hậu nương nương đúng không? Cho nên ta nói lại lần nữa, ngươi vào hồi bẩm nương nương, Tô huynh đang ốm, không muốn thất lễ trước mặt nương nương, mong nương nương thứ lỗi".

Tạ Bật cố gắng giãy giụa mấy cái nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Cảnh Duệ, mặt không khỏi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Mặc dù thường ngày hắn vẫn gọi Tiêu Cảnh Duệ là đại ca, giữa hai người quả thật cũng có tình cảm anh em sâu sắc, nhưng trong lòng hắn vẫn không hề thật sự tôn trọng và đối xử với Tiêu Cảnh Duệ như một huynh trưởng.

Còn tính cách Tiêu Cảnh Duệ thì vừa mềm mỏng vừa khiêm nhường, từ nhỏ vẫn luôn nhường nhịn các anh chị em, chưa bao giờ thể hiện uy thế của một người anh, bình thường có bị các em bắt nạt cũng không để trong lòng, đối với Tạ Bật có thân phận thế tử lại càng chưa từng răn dạy nghiêm khắc. Hôm nay thái độ của Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, Tạ Bật đương nhiên rất kinh ngạc, hết sức không quen.



"Được rồi, Cảnh Duệ, ta..." Mai Trường Tô tiến lên một bước, mới chán nản nói mấy chữ đã bị Tiêu Cảnh Duệ ngắt lời mà không quay đầu lại: "Không được! Việc này tuyệt đối không được!"

"Đại ca!"

"Ta không quan tâm ngươi có tính toán gì khi mời Tô huynh đến Kim Lăng, ta chỉ biết ta mời huynh ấy đến Kim Lăng là để nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, tất cả mọi chuyện bên ngoài không có quan hệ gì với huynh ấy". Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ rất kiên định, hoàn toàn không có ý định nhượng bộ: "Dự vương cũng được, thái tử cũng tốt, ngươi lựa chọn lập trường kiểu gì, ngươi muốn nghiêng về phía ai là chuyện của chính ngươi, phụ thân mặc kệ ngươi, ta càng không muốn can thiệp. Nhưng Tô huynh là người ngoài cuộc, cho dù huynh ấy tay nắm thiên hạ đệ nhất đại bang, là một kì tài có thể kí thác thì ngươi cũng không thể dùng mấy trò tiểu xảo đó để ép huynh ấy cuốn vào cuộc phân tranh mà hoàn toàn không hỏi ý kiến huynh ấy. Cho dù Tô huynh chỉ là một người lạ thì cách làm của ngươi cũng trái với phẩm tính làm người nên có, càng huống chi chúng ta đã chung sống với nhau suốt đường về kinh, tốt xấu cũng đã bồi dưỡng được chút cảm tình?"

Tạ Bật chưa từng thấy Tiêu Cảnh Duệ lời lẽ lẫm liệt như vậy bao giờ, huống hồ mình lại đuối lí, vì vậy khí thế tự nhiên hạ thấp vài phần, ngập ngừng giải thích: "Chỉ là gặp hoàng hậu nương nương mà thôi, lại không phải quyết định gì cả..."

"Chỉ là gặp?" Tiêu Cảnh Duệ cười lạnh nói: "Nếu không phải vì tài học trác tuyệt và thân phận tông chủ Giang Tả minh của Tô huynh thì hoàng hậu nương nương vô duyên vô cớ gặp huynh ấy làm gì? Nếu lúc tiếp kiến, nương nương thay mặt Dự vương tỏ ý mời chào thì Tô huynh nên phản ứng như thế nào? Nếu nương nương ban tặng phẩm quá mức quý trọng thì ngươi bảo Tô huynh nhận hay là không nhận? Chưa được Tô huynh đồng ý mà ngươi vô cớ đẩy huynh ấy vào cảnh khó xử, làm như vậy còn có chút tình bằng hữu nào nữa không?"

Bị hắn trách cứ nghiêm khắc như vậy, Tạ Bật lộ rõ vẻ xấu hổ lúng túng, trên trán nổi đầy gân xanh.

Thấy tình cảnh của hắn như vậy, Tiêu Cảnh Duệ lại hơi mềm lòng, dịu giọng nói chậm rãi: "Nhị đệ, chuyện trong nhà luôn luôn dựa vào ngươi vất vả lo toan, ta rất ít khi giúp ngươi việc gì, đây là ta có lỗi với ngươi. Ta cũng biết tất cả cũng gì ngươi làm đều là vì Tạ gia. Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không thể đối đãi bằng hữu như vậy được. Nếu Dự Tân biết chuyện hôm nay thì hắn cũng sẽ mắng ngươi. Bây giờ ta đi cùng Tô huynh về tuyết lư, còn bên chỗ hoàng hậu nương nương... Ta nghĩ với sự cơ trí lanh lợi của ngươi, ngươi sẽ có thể đối phó được". Dứt lời hắn xoay người kéo Mai Trường Tô bước đi không quay đầu lại.

Tạ Bật ngơ ngác đứng một hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, cũng không dám chạy đuổi theo.

Sau khi trở lại tuyết lư, Mai Trường Tô ngồi xuống chiếc ghế dài vẫn thường ngồi dưới tán cây. Tiêu Cảnh Duệ tự tay rót trà nóng cho chàng, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, im lặng ngồi cùng chàng một thời gian rồi mới nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi..."

Ánh mắt Mai Trường Tô chậm rãi chuyển đến trên gương mặt Tiêu Cảnh Duệ.

Lúc này người thanh niên có thân phận kép này đã khôi phục vẻ ôn tồn nhã nhặn hàng ngày, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không còn vẻ quyết liệt và kiên định vừa rồi. Nhưng Mai Trường Tô nhìn hắn, trong lòng lại chấn động khó tả.

Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một thanh niên nhiệt tình đơn thuần, lại không nghĩ rằng đối với tình bạn, đối với phẩm đức làm người, người trẻ tuổi này lại có những nguyên tắc kiên định và không thể thay đổi như thế.

Mặc dù bây giờ đi gặp hoàng hậu không phải là mong muốn của mình, nhưng nếu thật sự phải gặp thì cũng chưa chắc đã không thể ứng phó.



Nhưng bị Tiêu Cảnh Duệ che sau lưng, nghe hắn dốc hết sức lực bảo vệ mình, Mai Trường Tô vẫn không nén được cảm động.

Nếu như người trong thiên hạ đều có thể được như Tiêu Cảnh Duệ thì thế gian này có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Chỉ tiếc, quá nhiều người không làm được điều này, bao gồm chính mình...

"Tô huynh, mong huynh đừng giận Tạ Bật... Kì thực hắn không hề có ác ý, chỉ có điều hắn luôn luôn ủng hộ Dự vương, lại quá ngưỡng mộ tài học của huynh". Tiêu Cảnh Duệ không đoán được ý nghĩ của Mai Trường Tô qua vẻ mặt nên hơi bất an: "Vốn huynh đến Kim Lăng là để rời xa tranh đấu giang hồ, kết quả bây giờ lại khiến huynh gặp phải phiền phức như vậy..."

Mai Trường Tô mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu gối Tiêu Cảnh Duệ, nhỏ giọng nói: "Tức giận thì chưa đến mức... Ta biết bất kì ai làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lí do của mình, Tạ Bật cũng là như vậy. Chỉ có điều mọi người đều quá suy nghĩ cho chính mình, rất nhiều phiền muộn trên thế gian cũng sinh ra vì vậy.

Giang hồ cũng thế, triều đình cũng vậy, đâu có gì khác nhau? Bắc Yên, Đại Du đầy ánh đao bóng kiếm vì tranh ngôi vị, Đại Lương chúng ta cũng đâu phải ngoại lệ?"

"Lúc đầu trước khi đến Kim Lăng, huynh đã nói phải che giấu thân phận". Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, dáng vẻ rất chán nản: "Ta rõ ràng đã đáp ứng huynh nhưng lại không thể làm được..."

"Chuyện này sao có thể trách ngươi được? Nếu xét đến cùng thì chính là vì ta quên không dặn Phi Lưu cẩn thận..."

Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Tô huynh không cần cố ý nói vậy để ta đỡ áy náy làm gì. Sau chuyện hôm nay chúng ta cũng đã hiểu rõ, cho dù hôm qua Phi Lưu không vô tình chạm trán Mông thống lĩnh thì Tạ Bật cũng sẽ báo cho Dự vương biết thân phận của Tô huynh..."

"Hay là chúng ta chạy ra khỏi kinh thành ngay trong đêm nay?" Mai Trường Tô nói đùa để làm dịu bầu không khí.

"Tô huynh!" Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười gọi một tiếng.

"Được rồi, đừng lo lắng". Mai Trường Tô cười, dựa vào lưng ghế: "Có chuyện thì phải giải quyết, cứ đi rồi tất có đường. Bây giờ bọn họ đều đang ra sức mời chào nhân tài, đã không may bị bọn họ nhín trúng thì có trốn về Giang Tả cũng chỉ mang phiền phức về theo, lại bị người trong bang mắng vì tội rước hoạ về nhà. Thôi thì chẳng thà cứ ở kinh thành xem náo nhiệt, chờ bọn họ quan sát thêm một hồi, tự nhiên sẽ phát hiện ta thực ra chỉ là một thư sinh vô dụng, đến lúc đó cho dù ta muốn đi theo thì người ta cũng khinh thường không thèm nhận".

Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ biết rõ không thể đơn giản như vậy nhưng vẫn bị chàng chọc bật cười, buồn bực trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lang Nha Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook