Quyển 3 - Chương 50: Vấn đề nan giải
Hải Yến
03/09/2014
Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng khi phát ra từ miệng Mai Trường Tô lại biến thành màn khởi động cho một trận phong ba mà không ai có thể ngăn cản được. Tĩnh vương nhìn đau đáu gương mặt thanh tú thư sinh trước mắt, nhớ lại từ khi y nhập kinh đến nay đã dấy lên ba loạt sóng ngầm, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Hắn thật sự không hiểu vì sao vị Giang Tả Mai Lang có thể một tay thao túng thiên hạ này lại nhất quyết lựa chọn hắn? Chẳng lẽ thật sự đúng như những lời y nói, phò tá một hoàng tử không được yêu thương thành công bước lên hoàng vị sẽ càng được người nể trọng, phú quý địa vị càng cao hay sao?
“Hôm nay, quân vụ của điện hạ đặc biệt nhiều ư?” Dường như Mai Trường Tô không biết những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, y lồng hai bàn tay vào tay áo, thong dong hỏi, “Ta tới không sớm lắm nhưng các vị vẫn chưa nghị sự xong.”
“Những công việc thường ngày đã xử lý xong từ sớm, hôm nay trì hoãn là vì có một chuyện khó giải quyết. Phủ doãn Kinh Triệu Cao đại nhân nhờ ta trợ giúp một việc.”
“Lại xảy ra chuyện khó giải quyết nữa sao? Vận số năm nay của vị Cao đại nhân này thật là xúi quẩy,” Mai Trường Tô bật cười nói, “Bất quá, rắc rối lần này không phải ta đẩy cho ông ấy. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cũng không phải chuyện hao phí đầu óc gì, chỉ cần sức mạnh là được.” Tĩnh vương nói, “Vùng núi ở ngoại ô phía Đông kinh thành bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú, quấy nhiễu người dân vùng núi, dân chúng đến báo án phủ nha Kinh Triệu nhưng sức lực của bộ khoái có hạn, bắt không được quái thú vì thế họ đến cầu ta mượn binh. Chuyện này vốn dĩ không khó, chỉ là chúng ta đang thương lượng xem nên phục kích thế nào để bắt con quái thú này, tiện thể xem xem cuối cùng nó là thứ quái vật gì.”
“Dù là ngoại ô nhưng cũng thuộc vương thành đế đô, sao lại xuất hiện quái thú? Quả là chuyện lạ, sau khi điện hạ bắt được nó, xin cho ta được mở mang tầm mắt.”
Tĩnh vương nhíu mày, “Không ngờ Tô tiên sinh cũng có hứng thú…”
“Không lẽ trong mắt điện hạ, bụng Tô mỗ chỉ chứa toàn âm mưu, quỷ kế xấu xa hay sao?” Mai Trường Tô tự giễu một câu, cảm thấy bắp chân bắt đầu tê cứng liền đứng lên đi thong thả vài bước, bất giác đi tới cửa sổ phía Tây, thuận tay muốn sờ vào một cây cung sắt màu đỏ giắt bên cửa sổ.
“Đừng động vào!” Tĩnh vương bỗng hét lên, Mai Trường Tô giật mình dừng tay, thoáng đăm chiêu rồi từ từ buông thỏm cánh tay xuống, cũng không quay đầu lại, cúi đầu nói lí nhí một câu: “Xin thứ lỗi!”
Tĩnh vương cảm thấy có chút thất lễ, ngượng ngùng giải thích: “Đó là di vật của bằng hữu, khi hắn còn sống… không thích người lạ chạm vào đồ vật của hắn…”
Mai Trường Tô hờ hững gật đầu, không bình luận câu nào, y đứng trước cửa sổ một hồi sau đó chẳng nói chẳng rằng đột ngột tỏ vẻ muốn cáo từ.
Tĩnh vương thấy y chỉ vì hắn không cho chạm vào cung sắt mà chấp nhất, trong lòng cũng băn khoăn vài phần. Song nếu muốn hắn mở miệng xin lỗi thì đừng hòng, huống chi đó là cung của Lâm Thù, thật sự hắn không muốn cho bất cứ ai tùy tiện chạm vào, vì thế hắn làm như không có việc gì đứng dậy đưa tiễn.
Cứ như thế hai người rời khỏi thư phòng, không khí có chút ngường ngượng kỳ lạ, Mai Trường Tô không có ý nói chuyện, Tĩnh vương lại không quen pha trò, thế là cả hai một mực im lặng đi tới diễn võ trường mới cùng nhau dừng bước.
Kỳ thật đường đi thẳng tới cửa chính nằm ở bên kia. Song hai người lại ăn ý đi tới chỗ này vì họ đoán chắc nhất định Phi Lưu sẽ ở đây.
Tĩnh vương là quân nhân, vương phủ của hắn khác với phủ của những hoàng tử khác, nội viện cách cửa chính rất xa, nhỏ gọn trang nhã, tiền viện chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ dùng làm nơi luyện võ còn dùng làm nơi tập cưỡi ngựa bắn cung.
Lúc này mọi người đều tập hợp ra sân, thậm chí có thể dùng từ ‘náo nhiệt’ để hình dung. Mặc dù Phi Lưu chỉ là hộ vệ, nhưng danh tiếng của hắn ở kinh thành không hề kém Mai Trường Tô, thậm chí đối với các võ tướng thì người thư sinh gầy yếu kia không khơi dậy nổi sự chú ý của họ bằng một cao thủ võ công kỳ dị như Phi Lưu. Cho nên đám người phụ trách công việc tiếp đãi Phi Lưu đã sớm kéo hắn ra bên ngoài, từng người một lần lượt khiêu chiến hắn, mấy người đó đều là những chiến tướng đắc lực của Tĩnh vương.
Mặt Phi Lưu không chút cảm xúc, nhưng qua ánh mắt trong vắt có thể thấy được hôm nay thiếu niên thật sự chơi rất vui. Trước kia ở Giang Tả Minh, mỗi ngày mọi người đều bận rộn, khó có ai thảnh thơi luyện võ cùng hắn, chưa kể họ đều là những cao thủ võ công phi thường, xưa nay luôn cứng nhắc, không có ai chơi đùa với hắn.
Thấy Tĩnh vương đi tới, mọi người lập tức sắp thành hàng, khom người hành lễ. Tĩnh vương liếc thấy Mai Trường Tô không tỏ vẻ gì, liền phất tay nói: “Các ngươi cứ tiếp tục.”
Lúc này người giao đấu với Phi Lưu là hai anh em song sinh sử dụng trường thương, tuổi tác độ khoảng hai lăm hai sáu, xem trang phục có lẽ là Giáo Úy. Cả hai đều cao lớn rắn chắc, múa thương uy vũ khiếp người, phối hợp cực kỳ ăn ý, nếu cả hai đang ở chiến trường phóng ngựa giết giặc thì quả là một đôi tuyệt diệu vô cùng, chỉ tiếc người bọn họ phải đối mặt là một cao thủ võ học và nơi này lại không phải chiến trường, Phi Lưu cũng không phải người ra tay hạ thủ lưu tình, cho nên chưa được mấy chiêu đã đánh hai anh em một trái một phải văng ra, trên mặt Phi Lưu thoáng hiện chút buồn bực như thể thất vọng vì đối phương quá yếu, chơi không đủ vui.
“Sao có thế kết thúc như thế, để thuộc hạ biểu diễn góp vui cho điện hạ!” Theo sau chất giọng cộc cằn là một thân hình cao to xuất hiện trước mặt Phi Lưu, tay hắm cầm loan đao có chuôi rất dài, mày rậm mắt to, khí thế lẫm lẫm, chưa chính thức ra tay mà khí thế đã muốn dọa người.
“Thích tướng quân! Thích tướng quân!” Đám người đứng xung quanh hào hứng hô lên.
Tứ phẩm tham tướng Thích Mãnh là ái tướng theo Tĩnh vương nhiều năm, trong quân được lòng nhiều người, hắn vừa ra mặt không khí tự nhiên nóng thêm vài phần, nhiệt liệt đến nỗi cả Phi Lưu cũng cảm giác được người này không phải hạng tầm thường, trong mắt liền sáng lên sắc thái hưng phấn.
Trong tiếng reo hò cổ vũ, Tĩnh vương khoanh tay đứng thẳng, biểu tình lãnh đạm vô cùng.
Bởi vì hắn biết, Thích Mãnh không phải là đối thủ của Phi Lưu.
Quả nhiên không sai, ban đầu Phi Lưu có chút hứng thú với hình dáng kỳ lạ của chuôi đao nên đã nhường mấy chiêu, chờ sau khi nhìn rõ, chưởng phong lập tức chuyển sang hung hãn mãnh liệt. Thích Mãnh nội công thâm hậu, trời sinh thần lực cũng không chống đỡ nổi. Hắn lùi mấy bước, kéo sống đao một cái, chuôi đao xoay tròn, lưỡi đao sáng loáng như tuyết đột nhiên bay ra, nhanh như sao băng bắn thẳng về phía Phi Lưu. Chiêu này vốn là đòn sát thủ của Thích Mãnh, từng nhiều lần đánh bại cường địch giúp hắn giành chiến công. Bất quá với Phi Lưu mà nói, loại công kích này căn bản không bất ngờ, thiếu niên tiện tay phát một chưởng, đánh bạt mũi phi đao găm vào một cây cột. Thích Mãnh chau mày, hét lớn “Tiếp chiêu!”. Sống đao lại run lên, một đạo ánh sáng xẹt ra.
Sắc mặt Mai Trường Tô không đổi, nhưng nháy mắt đó, con ngươi đen láy thoáng co rút vì giận dữ.
Chính vì lần này lưỡi phi đao hướng thẳng cổ họng của y bay tới.
Nếu là Lâm Thù trước kia, một thanh phi đao như vậy không đủ để y đặt vào mắt, song nay công lực đã phế, ngay cả một hán tử bình thường y cũng không đánh lại, muốn né lưỡi tuyết đao này đúng là vô phương.
Đã tránh không khỏi cần gì phải tránh, Mai Trường Tô đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Bóng dáng Phi Lưu lập tức hóa thành một thanh đao bay thẳng tới, vậy mà vẫn chậm một bước.
Khoảnh khắc chớp nhoáng đó một đầu lưỡi đao đã nằm gọn trong tay Tĩnh vương, mũi đao cách cổ Mai Trường Tô một khoảng chưa đầy bốn đốt ngón tay, chỉ cần Tĩnh vương chụp lệch một chút hay chậm một chút thì lưỡi đao đã xuyên qua cổ họng y.
Mai Trường Tô bình thản nhìn Phi Lưu phất tay một cái, không ai hiểu y muốn nói gì chỉ thấy Phi Lưu lập tức dừng tay, đứng im tại chỗ.
Thích Mãnh gãi gãi đầu, cười ha ha nói: “Lỡ tay lỡ tay, mấy người đọc sách các vị không quen thấy đao kiếm, sợ rồi phải không?”
Mặt Mai Trường Tô lạnh như băng, ánh mắt như băng châm chiếu thẳng vào gương mặt Thích Mãnh.
Mấy sự cố thế này trong quân không hiếm, đối với những người mới nhập ngũ, những người vừa được điều từ nơi khác tới hoặc đối với những người không hảo cảm, bọn họ thường ra tay phủ đầu như thế, nếu như đối phương biểu hiện tốt thì coi như bước đầu tiên đã được chấp nhận.
Trước kia Lâm Thù cũng từng trải qua chuyện như thế. Năm đó, cha y dẫn một vị dáng vẻ thư sinh độ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi vừa được bộ Hình điều tới doanh trại đảm nhận một chức vị quan trọng trong quân Xích Diễm. Khi ấy, thiếu tướng quân trẻ tuổi háo thắng đã cố ý đánh gãy kiếm của mình, khiến cho một mãnh kiếm nhỏ bay thẳng tới bóng dáng mảnh mai đó, ý muốn thử thách độ gan dạ của hắn.
Lần đó, cha đặc biệt hạ lệnh phạt quân côn nặng nhất từ xưa đến nay, cơ hồ làm y ba ngày không ngồi dậy nổi.
Mai Trường Tô tin chắc Tĩnh vương vẫn nhớ rõ sự kiện này, nhớ cặn kẽ những lời răn dạy mà cha y đã nói khi ấy.
Bấy giờ tại hiện trường, Nhiếp Chân, đương sự bị y dọa không nói đỡ một câu bởi vì hắn hiểu nguyên nhân Lâm Thù bị đánh. Y bị đánh không phải vì cố ý khiêu khích Nhiếp Chân mà bởi vì khi y dùng kiếm khiêu khích, Kỳ vương điện hạ đang đứng ở bên cạnh Nhiếp Chân.
Giống như hôm nay, thời điểm mũi phi đao bắn tới, Tĩnh vương cũng đứng ngay bên cạnh y.
Tuy rằng Thích Mãnh không có ác ý, tuy rằng mục tiêu của hắn không phải là Tĩnh vương nhưng hắn đã sai khi dám cả gan phóng phi đao thẳng hướng quân chủ của mình đang đứng.
Giả dụ tương lai Tĩnh vương chỉ là một vương gia tướng quân thì một màn hôm nay có thể cười trừ bỏ qua, nhưng nay đã không còn như trước, một khi hắn đã đặt hùng tâm tráng chí vào ngai vàng chí tôn của Đại Lương thì hắn buộc phải ý thức được bản thân cần tự tu dưỡng một loại khí chất đế vương. Đó là một loại khí chất cao quý thâm nghiêm mà bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
Thấy sắc mặt Tĩnh vương nặng nề, âm trầm như thép, Thích Mãnh, kẻ vẫn đang cười hì hì cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, quá bối rối, hắn bất giác đưa mắt nhìn sang bên trái. Tất cả các tướng lĩnh chủ chốt dưới trướng Tĩnh vương đều đứng phía đó, biểu tình mọi người đều có chút khẩn trương, một người trong nhóm kín đáo nháy mắt ra hiệu, ý bảo Thích Mãnh quỳ xuống thỉnh tội.
“Mạt tướng lỗ mãng, thỉnh tiên sinh thứ tội! Mong tiên sinh niệm tình ta là người thô lỗ mà bỏ qua cho!” Thích Mãnh nghĩ Tĩnh vương tức giận là vì ngưỡng mộ Tô Triết, tức giận bản thân mình vô lễ với y nên mới thức thời quỳ xuống vái Mai Trường Tô một lạy.
“Không cần xin lỗi ta,” Mai Trường Tô cười lạnh, trong giọng nói dường như ẩn chứa đao kiếm, “Người bị mất mặt là Tĩnh vương điện hạ chứ không phải ta.”
Y không quan tâm những tiếng xì xầm vừa dấy lên, ánh nhìn dày đặc hàn khí chuyển từ Thích Mãnh đến mặt Tĩnh vương: “Tô mỗ ngưỡng mộ phong thái trị quân của Tĩnh vương đã lâu, không ngờ hôm nay được thấy thất vọng vô cùng. Một đám ô hợp mất trật tự, không kỷ cương trên dưới, khó trách không được Bệ hạ coi trọng. Cả gan phóng phi đao về hướng Tĩnh vương điện hạ, quy củ quả là nghiêm, trông qua có thể tưởng tượng được trong mắt thuộc hạ ngài, uy nghi của điện hạ nằm ở đâu, so ra còn kém hơn ta, một Bang chủ giang hồ. Hôm nay Tô mỗ thật sự được mở mang tầm mắt… Cáo từ!”
Trong khi y vừa nói được nửa lời, trán Thích Mãnh đã đổ đầy mồ hôi, quỳ phịch xuống đất. Tĩnh vương lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, mặt trầm như nước. Toàn thể những người có mặt đều câm như hến, lục tục quỳ xuống, ngay cả đứa không biết ất giáp gì là Đình Sinh cũng bị dọa tới phát hoảng, lặng lẽ quỳ xuống theo. Vì thế khi Mai Trường Tô dẫn theo Phi Lưu nghênh ngang bỏ đi một mạch thẳng ra cửa chính cũng chẳng có một người nào dám đứng ra ngăn cản. Vì mọi người đều hiểu, lời Tô Triết tuy khó nghe song không sai một chữ.
Tỷ võ tranh tài, thỉnh thoảng chọn người nào đó ở bên ngoài khiêu khích là chuyện thường tình, nhưng có mặt của Tĩnh vương hay không có mặt của Tĩnh vương là hai tình huống hoàn toàn khác xa nhau.
“Điện hạ,” cuối cùng người có phẩm hàm cao nhất trong phủ Tĩnh vương là tướng Trung Lang Liệt Chiến Anh cúi đầu nói, “Bọn thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh điện hạ bớt giận, bọn thuộc hạ nguyện ý chịu phạt.”
Thích Mãnh dập mạnh đầu xuống đất, cất giọng run run: “Thỉnh điện hạ trách phạt.”
Ánh mắt uy nghi lạnh lẽo của Tĩnh vương quét một vòng, thấy tất cả mọi người đều cúi thấp đầu né tránh tầm mắt hắn, mới dừng ánh nhìn lại trên người Thích Mãnh.
Mai Trường Tô dùng lời lẽ cực kỳ bén nhọn cũng vì muốn cảnh tỉnh hắn một điều___ chỉnh đốn nội bộ. Một khi đã lựa chọn con đường chí tôn, mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, một mặt mượn ‘Xâm án’ gầy dựng uy danh, một mặt hắn phải nghĩ cách để toàn thể trên dưới phủ Tĩnh vương liên kết thành một khối thép kiên cố vững chãi.
Lần đầu tiên Tĩnh vương bắt đầu cảm giác gánh nặng nặng trĩu trên vai, tuy nhiên thắt lưng của hắn cũng vì vậy càng thêm thẳng tắp hiên ngang.
“Thích Mãnh vô lễ, cuồng vọng phạm thượng, phạt đánh hai trăm quân côn, giáng xuống làm Bách phu trưởng. Chiến Anh, ngươi giám hình.”
Dứt lời, Tĩnh vương xoay người sải bước bỏ đi, để lại một đám thuộc hạ vẫn bối rối không biết làm sao ở lại giáo trường luyện võ.
“Hôm nay, quân vụ của điện hạ đặc biệt nhiều ư?” Dường như Mai Trường Tô không biết những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, y lồng hai bàn tay vào tay áo, thong dong hỏi, “Ta tới không sớm lắm nhưng các vị vẫn chưa nghị sự xong.”
“Những công việc thường ngày đã xử lý xong từ sớm, hôm nay trì hoãn là vì có một chuyện khó giải quyết. Phủ doãn Kinh Triệu Cao đại nhân nhờ ta trợ giúp một việc.”
“Lại xảy ra chuyện khó giải quyết nữa sao? Vận số năm nay của vị Cao đại nhân này thật là xúi quẩy,” Mai Trường Tô bật cười nói, “Bất quá, rắc rối lần này không phải ta đẩy cho ông ấy. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cũng không phải chuyện hao phí đầu óc gì, chỉ cần sức mạnh là được.” Tĩnh vương nói, “Vùng núi ở ngoại ô phía Đông kinh thành bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú, quấy nhiễu người dân vùng núi, dân chúng đến báo án phủ nha Kinh Triệu nhưng sức lực của bộ khoái có hạn, bắt không được quái thú vì thế họ đến cầu ta mượn binh. Chuyện này vốn dĩ không khó, chỉ là chúng ta đang thương lượng xem nên phục kích thế nào để bắt con quái thú này, tiện thể xem xem cuối cùng nó là thứ quái vật gì.”
“Dù là ngoại ô nhưng cũng thuộc vương thành đế đô, sao lại xuất hiện quái thú? Quả là chuyện lạ, sau khi điện hạ bắt được nó, xin cho ta được mở mang tầm mắt.”
Tĩnh vương nhíu mày, “Không ngờ Tô tiên sinh cũng có hứng thú…”
“Không lẽ trong mắt điện hạ, bụng Tô mỗ chỉ chứa toàn âm mưu, quỷ kế xấu xa hay sao?” Mai Trường Tô tự giễu một câu, cảm thấy bắp chân bắt đầu tê cứng liền đứng lên đi thong thả vài bước, bất giác đi tới cửa sổ phía Tây, thuận tay muốn sờ vào một cây cung sắt màu đỏ giắt bên cửa sổ.
“Đừng động vào!” Tĩnh vương bỗng hét lên, Mai Trường Tô giật mình dừng tay, thoáng đăm chiêu rồi từ từ buông thỏm cánh tay xuống, cũng không quay đầu lại, cúi đầu nói lí nhí một câu: “Xin thứ lỗi!”
Tĩnh vương cảm thấy có chút thất lễ, ngượng ngùng giải thích: “Đó là di vật của bằng hữu, khi hắn còn sống… không thích người lạ chạm vào đồ vật của hắn…”
Mai Trường Tô hờ hững gật đầu, không bình luận câu nào, y đứng trước cửa sổ một hồi sau đó chẳng nói chẳng rằng đột ngột tỏ vẻ muốn cáo từ.
Tĩnh vương thấy y chỉ vì hắn không cho chạm vào cung sắt mà chấp nhất, trong lòng cũng băn khoăn vài phần. Song nếu muốn hắn mở miệng xin lỗi thì đừng hòng, huống chi đó là cung của Lâm Thù, thật sự hắn không muốn cho bất cứ ai tùy tiện chạm vào, vì thế hắn làm như không có việc gì đứng dậy đưa tiễn.
Cứ như thế hai người rời khỏi thư phòng, không khí có chút ngường ngượng kỳ lạ, Mai Trường Tô không có ý nói chuyện, Tĩnh vương lại không quen pha trò, thế là cả hai một mực im lặng đi tới diễn võ trường mới cùng nhau dừng bước.
Kỳ thật đường đi thẳng tới cửa chính nằm ở bên kia. Song hai người lại ăn ý đi tới chỗ này vì họ đoán chắc nhất định Phi Lưu sẽ ở đây.
Tĩnh vương là quân nhân, vương phủ của hắn khác với phủ của những hoàng tử khác, nội viện cách cửa chính rất xa, nhỏ gọn trang nhã, tiền viện chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ dùng làm nơi luyện võ còn dùng làm nơi tập cưỡi ngựa bắn cung.
Lúc này mọi người đều tập hợp ra sân, thậm chí có thể dùng từ ‘náo nhiệt’ để hình dung. Mặc dù Phi Lưu chỉ là hộ vệ, nhưng danh tiếng của hắn ở kinh thành không hề kém Mai Trường Tô, thậm chí đối với các võ tướng thì người thư sinh gầy yếu kia không khơi dậy nổi sự chú ý của họ bằng một cao thủ võ công kỳ dị như Phi Lưu. Cho nên đám người phụ trách công việc tiếp đãi Phi Lưu đã sớm kéo hắn ra bên ngoài, từng người một lần lượt khiêu chiến hắn, mấy người đó đều là những chiến tướng đắc lực của Tĩnh vương.
Mặt Phi Lưu không chút cảm xúc, nhưng qua ánh mắt trong vắt có thể thấy được hôm nay thiếu niên thật sự chơi rất vui. Trước kia ở Giang Tả Minh, mỗi ngày mọi người đều bận rộn, khó có ai thảnh thơi luyện võ cùng hắn, chưa kể họ đều là những cao thủ võ công phi thường, xưa nay luôn cứng nhắc, không có ai chơi đùa với hắn.
Thấy Tĩnh vương đi tới, mọi người lập tức sắp thành hàng, khom người hành lễ. Tĩnh vương liếc thấy Mai Trường Tô không tỏ vẻ gì, liền phất tay nói: “Các ngươi cứ tiếp tục.”
Lúc này người giao đấu với Phi Lưu là hai anh em song sinh sử dụng trường thương, tuổi tác độ khoảng hai lăm hai sáu, xem trang phục có lẽ là Giáo Úy. Cả hai đều cao lớn rắn chắc, múa thương uy vũ khiếp người, phối hợp cực kỳ ăn ý, nếu cả hai đang ở chiến trường phóng ngựa giết giặc thì quả là một đôi tuyệt diệu vô cùng, chỉ tiếc người bọn họ phải đối mặt là một cao thủ võ học và nơi này lại không phải chiến trường, Phi Lưu cũng không phải người ra tay hạ thủ lưu tình, cho nên chưa được mấy chiêu đã đánh hai anh em một trái một phải văng ra, trên mặt Phi Lưu thoáng hiện chút buồn bực như thể thất vọng vì đối phương quá yếu, chơi không đủ vui.
“Sao có thế kết thúc như thế, để thuộc hạ biểu diễn góp vui cho điện hạ!” Theo sau chất giọng cộc cằn là một thân hình cao to xuất hiện trước mặt Phi Lưu, tay hắm cầm loan đao có chuôi rất dài, mày rậm mắt to, khí thế lẫm lẫm, chưa chính thức ra tay mà khí thế đã muốn dọa người.
“Thích tướng quân! Thích tướng quân!” Đám người đứng xung quanh hào hứng hô lên.
Tứ phẩm tham tướng Thích Mãnh là ái tướng theo Tĩnh vương nhiều năm, trong quân được lòng nhiều người, hắn vừa ra mặt không khí tự nhiên nóng thêm vài phần, nhiệt liệt đến nỗi cả Phi Lưu cũng cảm giác được người này không phải hạng tầm thường, trong mắt liền sáng lên sắc thái hưng phấn.
Trong tiếng reo hò cổ vũ, Tĩnh vương khoanh tay đứng thẳng, biểu tình lãnh đạm vô cùng.
Bởi vì hắn biết, Thích Mãnh không phải là đối thủ của Phi Lưu.
Quả nhiên không sai, ban đầu Phi Lưu có chút hứng thú với hình dáng kỳ lạ của chuôi đao nên đã nhường mấy chiêu, chờ sau khi nhìn rõ, chưởng phong lập tức chuyển sang hung hãn mãnh liệt. Thích Mãnh nội công thâm hậu, trời sinh thần lực cũng không chống đỡ nổi. Hắn lùi mấy bước, kéo sống đao một cái, chuôi đao xoay tròn, lưỡi đao sáng loáng như tuyết đột nhiên bay ra, nhanh như sao băng bắn thẳng về phía Phi Lưu. Chiêu này vốn là đòn sát thủ của Thích Mãnh, từng nhiều lần đánh bại cường địch giúp hắn giành chiến công. Bất quá với Phi Lưu mà nói, loại công kích này căn bản không bất ngờ, thiếu niên tiện tay phát một chưởng, đánh bạt mũi phi đao găm vào một cây cột. Thích Mãnh chau mày, hét lớn “Tiếp chiêu!”. Sống đao lại run lên, một đạo ánh sáng xẹt ra.
Sắc mặt Mai Trường Tô không đổi, nhưng nháy mắt đó, con ngươi đen láy thoáng co rút vì giận dữ.
Chính vì lần này lưỡi phi đao hướng thẳng cổ họng của y bay tới.
Nếu là Lâm Thù trước kia, một thanh phi đao như vậy không đủ để y đặt vào mắt, song nay công lực đã phế, ngay cả một hán tử bình thường y cũng không đánh lại, muốn né lưỡi tuyết đao này đúng là vô phương.
Đã tránh không khỏi cần gì phải tránh, Mai Trường Tô đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Bóng dáng Phi Lưu lập tức hóa thành một thanh đao bay thẳng tới, vậy mà vẫn chậm một bước.
Khoảnh khắc chớp nhoáng đó một đầu lưỡi đao đã nằm gọn trong tay Tĩnh vương, mũi đao cách cổ Mai Trường Tô một khoảng chưa đầy bốn đốt ngón tay, chỉ cần Tĩnh vương chụp lệch một chút hay chậm một chút thì lưỡi đao đã xuyên qua cổ họng y.
Mai Trường Tô bình thản nhìn Phi Lưu phất tay một cái, không ai hiểu y muốn nói gì chỉ thấy Phi Lưu lập tức dừng tay, đứng im tại chỗ.
Thích Mãnh gãi gãi đầu, cười ha ha nói: “Lỡ tay lỡ tay, mấy người đọc sách các vị không quen thấy đao kiếm, sợ rồi phải không?”
Mặt Mai Trường Tô lạnh như băng, ánh mắt như băng châm chiếu thẳng vào gương mặt Thích Mãnh.
Mấy sự cố thế này trong quân không hiếm, đối với những người mới nhập ngũ, những người vừa được điều từ nơi khác tới hoặc đối với những người không hảo cảm, bọn họ thường ra tay phủ đầu như thế, nếu như đối phương biểu hiện tốt thì coi như bước đầu tiên đã được chấp nhận.
Trước kia Lâm Thù cũng từng trải qua chuyện như thế. Năm đó, cha y dẫn một vị dáng vẻ thư sinh độ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi vừa được bộ Hình điều tới doanh trại đảm nhận một chức vị quan trọng trong quân Xích Diễm. Khi ấy, thiếu tướng quân trẻ tuổi háo thắng đã cố ý đánh gãy kiếm của mình, khiến cho một mãnh kiếm nhỏ bay thẳng tới bóng dáng mảnh mai đó, ý muốn thử thách độ gan dạ của hắn.
Lần đó, cha đặc biệt hạ lệnh phạt quân côn nặng nhất từ xưa đến nay, cơ hồ làm y ba ngày không ngồi dậy nổi.
Mai Trường Tô tin chắc Tĩnh vương vẫn nhớ rõ sự kiện này, nhớ cặn kẽ những lời răn dạy mà cha y đã nói khi ấy.
Bấy giờ tại hiện trường, Nhiếp Chân, đương sự bị y dọa không nói đỡ một câu bởi vì hắn hiểu nguyên nhân Lâm Thù bị đánh. Y bị đánh không phải vì cố ý khiêu khích Nhiếp Chân mà bởi vì khi y dùng kiếm khiêu khích, Kỳ vương điện hạ đang đứng ở bên cạnh Nhiếp Chân.
Giống như hôm nay, thời điểm mũi phi đao bắn tới, Tĩnh vương cũng đứng ngay bên cạnh y.
Tuy rằng Thích Mãnh không có ác ý, tuy rằng mục tiêu của hắn không phải là Tĩnh vương nhưng hắn đã sai khi dám cả gan phóng phi đao thẳng hướng quân chủ của mình đang đứng.
Giả dụ tương lai Tĩnh vương chỉ là một vương gia tướng quân thì một màn hôm nay có thể cười trừ bỏ qua, nhưng nay đã không còn như trước, một khi hắn đã đặt hùng tâm tráng chí vào ngai vàng chí tôn của Đại Lương thì hắn buộc phải ý thức được bản thân cần tự tu dưỡng một loại khí chất đế vương. Đó là một loại khí chất cao quý thâm nghiêm mà bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
Thấy sắc mặt Tĩnh vương nặng nề, âm trầm như thép, Thích Mãnh, kẻ vẫn đang cười hì hì cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, quá bối rối, hắn bất giác đưa mắt nhìn sang bên trái. Tất cả các tướng lĩnh chủ chốt dưới trướng Tĩnh vương đều đứng phía đó, biểu tình mọi người đều có chút khẩn trương, một người trong nhóm kín đáo nháy mắt ra hiệu, ý bảo Thích Mãnh quỳ xuống thỉnh tội.
“Mạt tướng lỗ mãng, thỉnh tiên sinh thứ tội! Mong tiên sinh niệm tình ta là người thô lỗ mà bỏ qua cho!” Thích Mãnh nghĩ Tĩnh vương tức giận là vì ngưỡng mộ Tô Triết, tức giận bản thân mình vô lễ với y nên mới thức thời quỳ xuống vái Mai Trường Tô một lạy.
“Không cần xin lỗi ta,” Mai Trường Tô cười lạnh, trong giọng nói dường như ẩn chứa đao kiếm, “Người bị mất mặt là Tĩnh vương điện hạ chứ không phải ta.”
Y không quan tâm những tiếng xì xầm vừa dấy lên, ánh nhìn dày đặc hàn khí chuyển từ Thích Mãnh đến mặt Tĩnh vương: “Tô mỗ ngưỡng mộ phong thái trị quân của Tĩnh vương đã lâu, không ngờ hôm nay được thấy thất vọng vô cùng. Một đám ô hợp mất trật tự, không kỷ cương trên dưới, khó trách không được Bệ hạ coi trọng. Cả gan phóng phi đao về hướng Tĩnh vương điện hạ, quy củ quả là nghiêm, trông qua có thể tưởng tượng được trong mắt thuộc hạ ngài, uy nghi của điện hạ nằm ở đâu, so ra còn kém hơn ta, một Bang chủ giang hồ. Hôm nay Tô mỗ thật sự được mở mang tầm mắt… Cáo từ!”
Trong khi y vừa nói được nửa lời, trán Thích Mãnh đã đổ đầy mồ hôi, quỳ phịch xuống đất. Tĩnh vương lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, mặt trầm như nước. Toàn thể những người có mặt đều câm như hến, lục tục quỳ xuống, ngay cả đứa không biết ất giáp gì là Đình Sinh cũng bị dọa tới phát hoảng, lặng lẽ quỳ xuống theo. Vì thế khi Mai Trường Tô dẫn theo Phi Lưu nghênh ngang bỏ đi một mạch thẳng ra cửa chính cũng chẳng có một người nào dám đứng ra ngăn cản. Vì mọi người đều hiểu, lời Tô Triết tuy khó nghe song không sai một chữ.
Tỷ võ tranh tài, thỉnh thoảng chọn người nào đó ở bên ngoài khiêu khích là chuyện thường tình, nhưng có mặt của Tĩnh vương hay không có mặt của Tĩnh vương là hai tình huống hoàn toàn khác xa nhau.
“Điện hạ,” cuối cùng người có phẩm hàm cao nhất trong phủ Tĩnh vương là tướng Trung Lang Liệt Chiến Anh cúi đầu nói, “Bọn thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh điện hạ bớt giận, bọn thuộc hạ nguyện ý chịu phạt.”
Thích Mãnh dập mạnh đầu xuống đất, cất giọng run run: “Thỉnh điện hạ trách phạt.”
Ánh mắt uy nghi lạnh lẽo của Tĩnh vương quét một vòng, thấy tất cả mọi người đều cúi thấp đầu né tránh tầm mắt hắn, mới dừng ánh nhìn lại trên người Thích Mãnh.
Mai Trường Tô dùng lời lẽ cực kỳ bén nhọn cũng vì muốn cảnh tỉnh hắn một điều___ chỉnh đốn nội bộ. Một khi đã lựa chọn con đường chí tôn, mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, một mặt mượn ‘Xâm án’ gầy dựng uy danh, một mặt hắn phải nghĩ cách để toàn thể trên dưới phủ Tĩnh vương liên kết thành một khối thép kiên cố vững chãi.
Lần đầu tiên Tĩnh vương bắt đầu cảm giác gánh nặng nặng trĩu trên vai, tuy nhiên thắt lưng của hắn cũng vì vậy càng thêm thẳng tắp hiên ngang.
“Thích Mãnh vô lễ, cuồng vọng phạm thượng, phạt đánh hai trăm quân côn, giáng xuống làm Bách phu trưởng. Chiến Anh, ngươi giám hình.”
Dứt lời, Tĩnh vương xoay người sải bước bỏ đi, để lại một đám thuộc hạ vẫn bối rối không biết làm sao ở lại giáo trường luyện võ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.