Chương 34
Twentine
15/04/2016
Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị bọn chúng phát hiện đâu.”
Diệp Hoài Sơn liếc Phong Đô một cái, Phong Đô gật đầu với y, “Để tránh bẫy, quả thật phải đi xác nhận một lần.”
Diệp Hoài Sơn nói với Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, để chúng ta đưa cô đến trấn Hương Lâm, bọn Độc thủ trú tại một khách điếm ở phía nam trấn, mọi chuyện cẩn trọng.”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Sẽ cẩn thận mà.”
Đêm hôm ấy, Diệp Hoài Sơn lệnh một trinh sát đưa Phong Thiên Nhai đến trấn Hương Lâm.
Tên trinh sát ấy ăn mặc như một thường dân, chẳng bắt mắt chút nào, chỉ có đôi con ngươi chốc chốc lại thoáng vẻ lanh lợi. Cậu còn rất bé, lúc nói chuyện vẫn chưa ngớt giọng trẻ con.
“Mời cô nương đi theo tôi.”
Phong Thiên Nhai men con đường mòn xuống núi, vào trấn theo cậu ta.
“Bao tuổi rồi?”
Trinh sát đáp: “Bẩm cô nương, tiểu nhân năm nay mười bảy tuổi.”
“Ồ, bé thế sao.” Phong Thiên Nhai soi cậu một lượt, “Tên gì?”
Trinh sát: “Tiểu nhân là Lý Lý.”
“Lý Lý.” Phong Thiên Nhai thầm nhắc lại, đoạn nhìn chân cậu, “Chân cậu có bản lĩnh đấy.”
Lý Lý khẽ cúi người trước Phong Thiên Nhai.
“Chút tài mọn, chẳng đáng nhắc đến.”
Phong Thiên Nhai: “Theo Diệp Hoài Sơn từ khi nào?”
Lý Lý: “Tiểu nhân mười bốn tuổi đã vào dưới trướng tướng quân.”
Phong Thiên Nhai gật gù, lại tiếp tục tán chuyện vài câu với cậu ta. Lý Lý tuy còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng khôn khéo, suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, có thể thấy được cậu đã có kinh nghiệm làm trinh sát.
Đi được nửa giờ, Phong Thiên Nhai và Lý Lý đến trấn Hương Lâm.
Vào trấn, Lý Lý kiệm lời hẳn, khi đi đường đầu cũng cúi thấp xuống ra vẻ hèn mọn, giấu gọn dáng điệu thông minh lanh lợi vừa nãy.
Đến một ngõ hẻm, Lý Lý dừng bước.
“Phong cô nương, không thể đến gần hơn.”
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy?”
Lý Lý: “Cả con đường trước mặt đều thuộc về khách điếm Thành Nam ấy, tổng cộng sáu tên Độc thủ và tùy tùng đó đều là cao thủ nhất đẳng, tiểu nhân tài học thô mọn, tiến gần chỉ sợ hỏng việc.”
“À.” Phong Thiên Nhai gật đầu, “Vậy dừng ở đây là đúng rồi. Lý Lý, cậu từng gặp Trí thủ tọa chưa?”
Lý Lý lắc đầu, “Tiểu nhân chưa tận mắt thấy Trí thủ phiên cương, nhưng đã nghe đồn Trí thủ tọa từng luyện công phu Ngân Kiều Thiền Ti, bộ pháp này làm giảm tốc độ lão hóa của da và xương. Vậy nên tuy Trí thủ đã hai mươi lăm hai mươi sáu, bề ngoài nom vẫn chỉ như vừa mười ba mười bốn tuổi.”
Phong Thiên Nhai sờ cằm, “Một cô bé mười ba mười bốn tuổi… Được, nhớ rồi.”
Lý Lý rút một ống mảnh ngả vàng từ ngực áo ra đưa cho Phong Thiên Nhai, nói: “Phong cô nương, đây là thứ tướng quân dặn tôi đưa cô.”
Phong Thiên Nhai cầm lấy săm soi, “Đây là gì, pháo?”
Lý Lý đáp: “Đây là pháo vang, tướng quân dặn, một khi bị địch phát hiện, khó mà thoát thân thì kéo sợi dây màu xám dưới cùng ra, bọn tiểu nhân phục xung quanh có thể ứng cứu kịp thời.”
Phong Thiên Nhai: “Xin cầu viện?”
Lý Lý: “Vâng.”
Phong Thiên Nhai giắt nó vào thắt lưng, nói với Lý Lý: “Ngươi chờ ở đây.”
Lý Lý gật đầu, “Cô nương vạn lần cẩn thận.”
Phong Thiên Nhai: “Ờ.”
Trời đã tối, Hương Lâm không phải là một thành trấn sầm uất, buổi đêm không hoạt động quá sôi nổi, chưa đến giờ tuất*, đường phố đã vắng tanh.
[*Bảy giờ tối.]
Phong Thiên Nhai thừa lúc tối trời, tung người lên bức tường cao kề bên, men theo gờ tường lao vút đi, rất nhanh sau đó đã đến được khách điếm Thành Nam mà Lý Lý đã bảo.
Phong Thiên Nhai đứng trên nóc khách điếm, Thành Nam có diện tích không nhỏ, có ba tầng lầu. Tầng trệt hãy còn dăm thực khách, hơi ồn ào, tầng hai và ba đa số dành cho khách thuê, vô cùng yên tĩnh.
Phong Thiên Nhai nhảy khỏi nóc nhà, đáp xuống bên hông khách điếm, sau đó phủi quần áo, nghênh ngang bước vào.
Tiểu nhị bước tới nghênh đón, vồn vã: “Ôi chao khách quan ơi, cần trọ lại chăng?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không, tới ăn.”
“Có ngay, khách quan, mời qua đây!”
Điếm tiểu nhị đưa Phong Thiên Nhai đến một chiếc bàn còn trống, Phong Thiên Nhai gọi hai đĩa mồi, một hũ rượu, nhẩm nha ăn.
Trong sảnh có không ít người, đa số đều ăn vận như thường dân, có hai bàn nom như thương nhân đang trên đường công tác, nhìn lướt qua thì không thấy tên nào đeo kiếm giắt đao kiểu giang hồ.
Phong Thiên Nhai nhớ lại lời Lý Lý nói vừa nãy, Khanh Sĩ Việt quả đã trọ lại ở khách điếm này, nhưng cậu không biết số phòng cụ thể. Phong Thiên Nhai chậm rãi nhấm nháp, nhìn thì có vẻ như đang chán chường ngồi một góc, thực ra đã đề phòng rất kỹ.
Chốc sau, từ tầng hai có một người bước xuống.
Người đi xuống là một nam tử, vóc người bình thường, ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường nốt, vẻ ngoài nom như thư sinh, hắn xuống đến nơi thì trò chuyện vài câu cùng chưởng quỹ.
Vẻ ngoài bình thường thế này lại khiến Phong Thiên Nhai chú ý.
Thị giác Phong Thiên Nhai cực kỳ tốt, nàng ngồi tại chỗ nhìn sang, vừa khéo trông thấy sườn mặt của nam tử ấy.
Nhìn lướt qua thì nam tử ấy trông giống người trung nguyên.
“A…”
Phong Thiên Nhai cầm chén rượu, mắt lim dim, lặng lẽ dõi theo nam tử nọ.
“Không đúng…” Phong Thiên Nhai vừa nhìn vừa cười lạnh thầm nhủ, “Cơ mặt cứng như xác chết, Độc thủ nhà ngươi cũng chẳng thèm chế giúp ngươi một tấm mặt nạ da người tốt, hừ.”
Nam tử nọ nói xong liền đi lên lầu. Phong Thiên Nhai đặt chén rượu xuống, lén theo sau.
Nam tử nọ lên đến tầng ba, Phong Thiên Nhai theo dõi từ rất xa, chỉ đứng ngay lối vào tầng ba nhìn thoáng qua lúc hắn đẩy cửa phòng rồi rời khỏi.
Về đến bàn, Phong Thiên Nhai nhìn hũ rượu còn uống dở, ánh mắt ngập tràn tiếc nuối.
“Nếu con yến đó có ở đây thì hay biết mấy, hai hớp là xong…”
Thực ra Phong Thiên Nhai vốn không thích uống rượu, nhưng lúc gọi món lại bất giác gọi thêm một hũ rượu. Nàng nhìn hũ rượu màu nâu đỏ, chậm rãi thở dài.
“Thôi vậy.”
Một tiếng “thôi vậy”, Phong Thiên Nhai gọi điếm tiểu nhị đến, lấy bạc trả tiền.
Ra khỏi khách điếm, Phong Thiên Nhai rẽ vào một góc dè chừng xung quanh, thấy không ai chú ý đến chỗ này, nàng bèn lật người nhảy lên mái hiên khách điếm Nam Thành.
Tòa nhà này đã cũ, ngói rời rạc, Phong Thiên Nhai phải khom người thật thấp, dán mình vào nóc tầng hai, di chuyển một cách chậm chạp.
Ánh trăng chiếu rọi, thân hình nhỏ bé của Phong Thiên Nhai chẳng bắt mắt chút nào, nhìn thoáng qua chỉ giống một cô mèo tinh ranh thèm ăn.
“Tòa nhà nát này…” Phong Thiên Nhai tự xưng khinh công không tồi, nhưng lúc đặt chân xuống tòa nhà này cũng phải vô cùng cẩn thận, nàng vừa di chuyển vừa phàn nàn, “Nếu tòa nhà này mà ở trên đỉnh Thiên Nhai, chỉ một cơn gió thổi qua đã đổ…”
Dán mình vào mái ngói, Phong Thiên Nhai vòng ra sau khách điếm, lại từ mái hiên tầng hai tung người một cú, đáp lên mái tầng ba. Phong Thiên Nhai men theo nóc nhà, chậm rãi đến căn phòng mà nam tử kia bước vào, cứ mỗi một bước lại tăng một phần cẩn trọng.
Phong Thiên Nhai có ấn tượng rất sâu với Khanh Sĩ Việt, nàng biết hắn không phải kẻ dễ đối phó, tuy võ công của hắn chưa chắc đã bì được với mình, nhưng hắn biết dùng độc, đây mới là điểm chí mạng nhất.
Phong Thiên Nhai thầm nhủ, quân tử không dụng độc, mà thực ra thì vị Độc thủ tọa này, dù xét trên phương diện nào thì cũng không giống quân tử cho lắm.
Đến ngay phía trên gian phòng nọ, Phong Thiên Nhai nén hơi thở lại, từ từ cúi người xuống.
Trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, không tiếng nói chuyện, cũng chẳng tiếng di chuyển.
Phong Thiên Nhai khẽ cau mày, tay chậm rãi tụ sức, ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường nứt viên ngói —– thoáng một tiếng rất nhỏ.
Trong lúc này, hành động của Phong Thiên Nhai phải nói là rất to gan. Nhưng nàng đã hành động, nàng dám hành động, điều này thể hiện nàng có lòng tin tuyệt đối vào chính mình.
Nàng biết, với năng lực của Khanh Sĩ Việt, hắn sẽ không phát hiện ra mình, nếu bị phát hiện thì người phát hiện chắc chắn là Đao thủ tọa trong lời đồn.
Phong Thiên Nhai có suy xét của riêng mình.
Nếu Trí thủ tọa quả thật ở trong gian phòng này, ấy là hay nhất, chỉ cần quay về báo lại với Diệp Hoài Sơn, lúc đó chỉ cần giăng lưới bắt hết bọn chúng.
Còn nếu chúng rải đều binh lực, Khanh Sĩ Việt và Thiền Nhạc mỗi người thủ một bên, Trí thủ tọa lại không có ở trong gian phòng này, vậy thì chí ít nàng cũng có thể giải quyết gọn cái tên được sắp xếp một mình ở đây, giảm bớt gánh nặng cho Diệp Hoài Sơn.
Phong Thiên Nhai khẽ khàng nhấc nửa miếng ngói lên, nhìn xuống phòng.
Ba tên.
Trong phòng có ba tên.
Ngoài tên mà Phong Thiên Nhai trông thấy dưới lầu, vẫn còn hai gã trai nữa.
Ba tên này lần lượt ngồi xếp bằng bên giường, mắt nhắm, hai tay để trên đầu gối.
Ngọn đèn dầu trên bàn hắt ánh sáng le lói, cả căn phòng lặng im, kỳ lạ. Ba tên nọ lặng lẽ ngồi đấy, không nhúc nhích chút nào, quan sát hồi lâu thì thấy hình như cả hô hấp cũng không nốt.
Phong Thiên Nhai híp mắt lại.
Tuy gương mặt ba kẻ này không giống nhau nhưng chúng lại có cùng một loại hơi thở, cứng nhắc lạnh lẽo, lộ rõ tử khí.
Phong Thiên Nhai nhận ra, ấy là bì liễn*.
[*Mặt nạ da người. Ở đây tác giả dùng nó làm tên gọi luôn cho những kẻ này.]
Trong sách mà sư phụ nàng để lại, có một quyển tên là “Ban di bí thuật”, tục truyền rằng là thuật khống chế cổ độc chỉ truyền cho vu độc phiên cương, trong đó có một chương nói về bì liễn.
Bì liễn khác da người bình thường ở chỗ, nó có thể dùng cho cả người sống lẫn chết, để điều khiển cổ*. Đây là thuật cao nhất của cổ thuật, nghe bảo rằng đến nay đã thất truyền, cổ sư am hiểu thuật vu độc của phiên cương, cả đời quá lắm cũng chỉ cấy được hai tấm bì liễn.
[*Sâu độc.]
Phong Thiên Nhai trề môi, “Khanh Sĩ Việt đúng là sóng sau xô sóng trước.”
Nàng đặt miếng ngói về chỗ cũ, di chuyển đến một căn phòng gần đó.
Vạch một đường lên ngói mà không hề do dự, vẫn thế, trong phòng này có hai tên bì liễn.
“Ồ…” Phong Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào căn phòng trước mặt, thầm nhủ, “Nhóm có sáu người, tên còn lại là Độc thủ hay Đao thủ đây…”
Phong Thiên Nhai liếm môi, lòng chất chứa cảm giác trước nay chưa từng có, cảm giác ấy nàng sẽ chẳng thể nào chiêm nghiệm được nếu vẫn còn ở trên đỉnh Thiên Nhai.
Chẳng trách có nhiều kẻ tham luyến trần gian như thế, chẳng trách có nhiều kẻ ưa dấn thân vào giang hồ đến vậy.
Chốn này thú vị đến thế, lại kích thích đến thế cơ mà!
Phong Thiên Nhai một tay siết chặt eo mình, một tay vạch lên viên ngói cuối cùng.
Phong Thiên Nhai: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị bọn chúng phát hiện đâu.”
Diệp Hoài Sơn liếc Phong Đô một cái, Phong Đô gật đầu với y, “Để tránh bẫy, quả thật phải đi xác nhận một lần.”
Diệp Hoài Sơn nói với Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, để chúng ta đưa cô đến trấn Hương Lâm, bọn Độc thủ trú tại một khách điếm ở phía nam trấn, mọi chuyện cẩn trọng.”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Sẽ cẩn thận mà.”
Đêm hôm ấy, Diệp Hoài Sơn lệnh một trinh sát đưa Phong Thiên Nhai đến trấn Hương Lâm.
Tên trinh sát ấy ăn mặc như một thường dân, chẳng bắt mắt chút nào, chỉ có đôi con ngươi chốc chốc lại thoáng vẻ lanh lợi. Cậu còn rất bé, lúc nói chuyện vẫn chưa ngớt giọng trẻ con.
“Mời cô nương đi theo tôi.”
Phong Thiên Nhai men con đường mòn xuống núi, vào trấn theo cậu ta.
“Bao tuổi rồi?”
Trinh sát đáp: “Bẩm cô nương, tiểu nhân năm nay mười bảy tuổi.”
“Ồ, bé thế sao.” Phong Thiên Nhai soi cậu một lượt, “Tên gì?”
Trinh sát: “Tiểu nhân là Lý Lý.”
“Lý Lý.” Phong Thiên Nhai thầm nhắc lại, đoạn nhìn chân cậu, “Chân cậu có bản lĩnh đấy.”
Lý Lý khẽ cúi người trước Phong Thiên Nhai.
“Chút tài mọn, chẳng đáng nhắc đến.”
Phong Thiên Nhai: “Theo Diệp Hoài Sơn từ khi nào?”
Lý Lý: “Tiểu nhân mười bốn tuổi đã vào dưới trướng tướng quân.”
Phong Thiên Nhai gật gù, lại tiếp tục tán chuyện vài câu với cậu ta. Lý Lý tuy còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng khôn khéo, suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, có thể thấy được cậu đã có kinh nghiệm làm trinh sát.
Đi được nửa giờ, Phong Thiên Nhai và Lý Lý đến trấn Hương Lâm.
Vào trấn, Lý Lý kiệm lời hẳn, khi đi đường đầu cũng cúi thấp xuống ra vẻ hèn mọn, giấu gọn dáng điệu thông minh lanh lợi vừa nãy.
Đến một ngõ hẻm, Lý Lý dừng bước.
“Phong cô nương, không thể đến gần hơn.”
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy?”
Lý Lý: “Cả con đường trước mặt đều thuộc về khách điếm Thành Nam ấy, tổng cộng sáu tên Độc thủ và tùy tùng đó đều là cao thủ nhất đẳng, tiểu nhân tài học thô mọn, tiến gần chỉ sợ hỏng việc.”
“À.” Phong Thiên Nhai gật đầu, “Vậy dừng ở đây là đúng rồi. Lý Lý, cậu từng gặp Trí thủ tọa chưa?”
Lý Lý lắc đầu, “Tiểu nhân chưa tận mắt thấy Trí thủ phiên cương, nhưng đã nghe đồn Trí thủ tọa từng luyện công phu Ngân Kiều Thiền Ti, bộ pháp này làm giảm tốc độ lão hóa của da và xương. Vậy nên tuy Trí thủ đã hai mươi lăm hai mươi sáu, bề ngoài nom vẫn chỉ như vừa mười ba mười bốn tuổi.”
Phong Thiên Nhai sờ cằm, “Một cô bé mười ba mười bốn tuổi… Được, nhớ rồi.”
Lý Lý rút một ống mảnh ngả vàng từ ngực áo ra đưa cho Phong Thiên Nhai, nói: “Phong cô nương, đây là thứ tướng quân dặn tôi đưa cô.”
Phong Thiên Nhai cầm lấy săm soi, “Đây là gì, pháo?”
Lý Lý đáp: “Đây là pháo vang, tướng quân dặn, một khi bị địch phát hiện, khó mà thoát thân thì kéo sợi dây màu xám dưới cùng ra, bọn tiểu nhân phục xung quanh có thể ứng cứu kịp thời.”
Phong Thiên Nhai: “Xin cầu viện?”
Lý Lý: “Vâng.”
Phong Thiên Nhai giắt nó vào thắt lưng, nói với Lý Lý: “Ngươi chờ ở đây.”
Lý Lý gật đầu, “Cô nương vạn lần cẩn thận.”
Phong Thiên Nhai: “Ờ.”
Trời đã tối, Hương Lâm không phải là một thành trấn sầm uất, buổi đêm không hoạt động quá sôi nổi, chưa đến giờ tuất*, đường phố đã vắng tanh.
[*Bảy giờ tối.]
Phong Thiên Nhai thừa lúc tối trời, tung người lên bức tường cao kề bên, men theo gờ tường lao vút đi, rất nhanh sau đó đã đến được khách điếm Thành Nam mà Lý Lý đã bảo.
Phong Thiên Nhai đứng trên nóc khách điếm, Thành Nam có diện tích không nhỏ, có ba tầng lầu. Tầng trệt hãy còn dăm thực khách, hơi ồn ào, tầng hai và ba đa số dành cho khách thuê, vô cùng yên tĩnh.
Phong Thiên Nhai nhảy khỏi nóc nhà, đáp xuống bên hông khách điếm, sau đó phủi quần áo, nghênh ngang bước vào.
Tiểu nhị bước tới nghênh đón, vồn vã: “Ôi chao khách quan ơi, cần trọ lại chăng?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không, tới ăn.”
“Có ngay, khách quan, mời qua đây!”
Điếm tiểu nhị đưa Phong Thiên Nhai đến một chiếc bàn còn trống, Phong Thiên Nhai gọi hai đĩa mồi, một hũ rượu, nhẩm nha ăn.
Trong sảnh có không ít người, đa số đều ăn vận như thường dân, có hai bàn nom như thương nhân đang trên đường công tác, nhìn lướt qua thì không thấy tên nào đeo kiếm giắt đao kiểu giang hồ.
Phong Thiên Nhai nhớ lại lời Lý Lý nói vừa nãy, Khanh Sĩ Việt quả đã trọ lại ở khách điếm này, nhưng cậu không biết số phòng cụ thể. Phong Thiên Nhai chậm rãi nhấm nháp, nhìn thì có vẻ như đang chán chường ngồi một góc, thực ra đã đề phòng rất kỹ.
Chốc sau, từ tầng hai có một người bước xuống.
Người đi xuống là một nam tử, vóc người bình thường, ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường nốt, vẻ ngoài nom như thư sinh, hắn xuống đến nơi thì trò chuyện vài câu cùng chưởng quỹ.
Vẻ ngoài bình thường thế này lại khiến Phong Thiên Nhai chú ý.
Thị giác Phong Thiên Nhai cực kỳ tốt, nàng ngồi tại chỗ nhìn sang, vừa khéo trông thấy sườn mặt của nam tử ấy.
Nhìn lướt qua thì nam tử ấy trông giống người trung nguyên.
“A…”
Phong Thiên Nhai cầm chén rượu, mắt lim dim, lặng lẽ dõi theo nam tử nọ.
“Không đúng…” Phong Thiên Nhai vừa nhìn vừa cười lạnh thầm nhủ, “Cơ mặt cứng như xác chết, Độc thủ nhà ngươi cũng chẳng thèm chế giúp ngươi một tấm mặt nạ da người tốt, hừ.”
Nam tử nọ nói xong liền đi lên lầu. Phong Thiên Nhai đặt chén rượu xuống, lén theo sau.
Nam tử nọ lên đến tầng ba, Phong Thiên Nhai theo dõi từ rất xa, chỉ đứng ngay lối vào tầng ba nhìn thoáng qua lúc hắn đẩy cửa phòng rồi rời khỏi.
Về đến bàn, Phong Thiên Nhai nhìn hũ rượu còn uống dở, ánh mắt ngập tràn tiếc nuối.
“Nếu con yến đó có ở đây thì hay biết mấy, hai hớp là xong…”
Thực ra Phong Thiên Nhai vốn không thích uống rượu, nhưng lúc gọi món lại bất giác gọi thêm một hũ rượu. Nàng nhìn hũ rượu màu nâu đỏ, chậm rãi thở dài.
“Thôi vậy.”
Một tiếng “thôi vậy”, Phong Thiên Nhai gọi điếm tiểu nhị đến, lấy bạc trả tiền.
Ra khỏi khách điếm, Phong Thiên Nhai rẽ vào một góc dè chừng xung quanh, thấy không ai chú ý đến chỗ này, nàng bèn lật người nhảy lên mái hiên khách điếm Nam Thành.
Tòa nhà này đã cũ, ngói rời rạc, Phong Thiên Nhai phải khom người thật thấp, dán mình vào nóc tầng hai, di chuyển một cách chậm chạp.
Ánh trăng chiếu rọi, thân hình nhỏ bé của Phong Thiên Nhai chẳng bắt mắt chút nào, nhìn thoáng qua chỉ giống một cô mèo tinh ranh thèm ăn.
“Tòa nhà nát này…” Phong Thiên Nhai tự xưng khinh công không tồi, nhưng lúc đặt chân xuống tòa nhà này cũng phải vô cùng cẩn thận, nàng vừa di chuyển vừa phàn nàn, “Nếu tòa nhà này mà ở trên đỉnh Thiên Nhai, chỉ một cơn gió thổi qua đã đổ…”
Dán mình vào mái ngói, Phong Thiên Nhai vòng ra sau khách điếm, lại từ mái hiên tầng hai tung người một cú, đáp lên mái tầng ba. Phong Thiên Nhai men theo nóc nhà, chậm rãi đến căn phòng mà nam tử kia bước vào, cứ mỗi một bước lại tăng một phần cẩn trọng.
Phong Thiên Nhai có ấn tượng rất sâu với Khanh Sĩ Việt, nàng biết hắn không phải kẻ dễ đối phó, tuy võ công của hắn chưa chắc đã bì được với mình, nhưng hắn biết dùng độc, đây mới là điểm chí mạng nhất.
Phong Thiên Nhai thầm nhủ, quân tử không dụng độc, mà thực ra thì vị Độc thủ tọa này, dù xét trên phương diện nào thì cũng không giống quân tử cho lắm.
Đến ngay phía trên gian phòng nọ, Phong Thiên Nhai nén hơi thở lại, từ từ cúi người xuống.
Trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, không tiếng nói chuyện, cũng chẳng tiếng di chuyển.
Phong Thiên Nhai khẽ cau mày, tay chậm rãi tụ sức, ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường nứt viên ngói —– thoáng một tiếng rất nhỏ.
Trong lúc này, hành động của Phong Thiên Nhai phải nói là rất to gan. Nhưng nàng đã hành động, nàng dám hành động, điều này thể hiện nàng có lòng tin tuyệt đối vào chính mình.
Nàng biết, với năng lực của Khanh Sĩ Việt, hắn sẽ không phát hiện ra mình, nếu bị phát hiện thì người phát hiện chắc chắn là Đao thủ tọa trong lời đồn.
Phong Thiên Nhai có suy xét của riêng mình.
Nếu Trí thủ tọa quả thật ở trong gian phòng này, ấy là hay nhất, chỉ cần quay về báo lại với Diệp Hoài Sơn, lúc đó chỉ cần giăng lưới bắt hết bọn chúng.
Còn nếu chúng rải đều binh lực, Khanh Sĩ Việt và Thiền Nhạc mỗi người thủ một bên, Trí thủ tọa lại không có ở trong gian phòng này, vậy thì chí ít nàng cũng có thể giải quyết gọn cái tên được sắp xếp một mình ở đây, giảm bớt gánh nặng cho Diệp Hoài Sơn.
Phong Thiên Nhai khẽ khàng nhấc nửa miếng ngói lên, nhìn xuống phòng.
Ba tên.
Trong phòng có ba tên.
Ngoài tên mà Phong Thiên Nhai trông thấy dưới lầu, vẫn còn hai gã trai nữa.
Ba tên này lần lượt ngồi xếp bằng bên giường, mắt nhắm, hai tay để trên đầu gối.
Ngọn đèn dầu trên bàn hắt ánh sáng le lói, cả căn phòng lặng im, kỳ lạ. Ba tên nọ lặng lẽ ngồi đấy, không nhúc nhích chút nào, quan sát hồi lâu thì thấy hình như cả hô hấp cũng không nốt.
Phong Thiên Nhai híp mắt lại.
Tuy gương mặt ba kẻ này không giống nhau nhưng chúng lại có cùng một loại hơi thở, cứng nhắc lạnh lẽo, lộ rõ tử khí.
Phong Thiên Nhai nhận ra, ấy là bì liễn*.
[*Mặt nạ da người. Ở đây tác giả dùng nó làm tên gọi luôn cho những kẻ này.]
Trong sách mà sư phụ nàng để lại, có một quyển tên là “Ban di bí thuật”, tục truyền rằng là thuật khống chế cổ độc chỉ truyền cho vu độc phiên cương, trong đó có một chương nói về bì liễn.
Bì liễn khác da người bình thường ở chỗ, nó có thể dùng cho cả người sống lẫn chết, để điều khiển cổ*. Đây là thuật cao nhất của cổ thuật, nghe bảo rằng đến nay đã thất truyền, cổ sư am hiểu thuật vu độc của phiên cương, cả đời quá lắm cũng chỉ cấy được hai tấm bì liễn.
[*Sâu độc.]
Phong Thiên Nhai trề môi, “Khanh Sĩ Việt đúng là sóng sau xô sóng trước.”
Nàng đặt miếng ngói về chỗ cũ, di chuyển đến một căn phòng gần đó.
Vạch một đường lên ngói mà không hề do dự, vẫn thế, trong phòng này có hai tên bì liễn.
“Ồ…” Phong Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào căn phòng trước mặt, thầm nhủ, “Nhóm có sáu người, tên còn lại là Độc thủ hay Đao thủ đây…”
Phong Thiên Nhai liếm môi, lòng chất chứa cảm giác trước nay chưa từng có, cảm giác ấy nàng sẽ chẳng thể nào chiêm nghiệm được nếu vẫn còn ở trên đỉnh Thiên Nhai.
Chẳng trách có nhiều kẻ tham luyến trần gian như thế, chẳng trách có nhiều kẻ ưa dấn thân vào giang hồ đến vậy.
Chốn này thú vị đến thế, lại kích thích đến thế cơ mà!
Phong Thiên Nhai một tay siết chặt eo mình, một tay vạch lên viên ngói cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.