Chương 49
Twentine
17/08/2016
“Thế này mới giống dáng vẻ của em.”
Giọng Yến Cô Minh trầm ấm, Phong Thiên Nhai nhìn thẳng vào mắt hắn, cười bảo: “Dám trêu sư phụ rồi, xem ra đã khỏe rồi đấy nhỉ.”
Yến Cô Minh thản nhiên ừ một tiếng.
Phong Thiên Nhai nhìn nửa trái gương mặt được băng kín của hắn, trên lớp băng vẫn rịn một vệt máu dài. Nàng nhíu mày, khẽ hỏi: “Yến khờ, mặt bị sao vậy?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Ờ ờ, biết là không sao, nhưng đã băng bó thì phải có nguyên nhân.”
Yến Cô Minh: “Bị va phải.”
Phong Thiên Nhai: “Có trúng mắt không?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, ngồi ghé vào giường Yến Cô Minh, khom lưng híp mắt nhìn hắn. Vừa nhìn vừa chọt trán hắn.
“Nếu còn bảo không sao nữa, ta sẽ đi hỏi lão già kia đấy!” Chọt được hai cái Phong Thiên Nhai đã dừng tay, nàng thổi thổi đầu ngón tay mình, ghét bỏ: “Yến khờ, đầu sao cứng thế này?”
Yến Cô Minh ngoảnh mặt sang chỗ khác, mặc nàng.
Phong Thiên Nhai cúi người xuống, khẽ khàng chạm vào vẩy máu trên mặt Yến Cô Minh. Yến Cô Minh chẳng sạch sẽ gì, máu và mồ hôi trộn lẫn nhau, lúc ngã từ trên núi xuống còn dây cả một đống bụi bặm bùn đất, cả người bẩn thỉu. Phong Thiên Nhai bĩu môi bảo: “Thế này vô tình khiến ta nhớ lại lần đầu gặp chàng. Lúc ấy cũng là một con yến bẩn.”
Yến Cô Minh bỗng hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta trông thế nào?”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu một lát, đáp: “Ừm, trông như sắp chết đến nơi rồi ý.”
Yến Cô Minh xoay mặt sang.
Phong Thiên Nhai nhớ lại cảnh tượng ngày ấy, không kìm nổi phải bật cười, nói: “Chàng biết không, khi ấy chàng nằm sấp ở đấy như đã chết rồi, máu chảy khắp nơi. Cũng tại ngửi được mùi máu tanh mà ta tìm thấy chàng.” Nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ buổi đầu, cả cảnh sống chung giương cung tuốt kiếm, Phong Thiên Nhai thở dài, nhìn Yến Cô Minh mà cứ như đang dò xét, hỏi: “Sư phụ thực sự cảm thấy lạ…”
Yến Cô Minh: “Lạ cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Không gì cả.”
Yến Cô Minh nhíu mày nhìn nàng. Phong Thiên Nhai nhìn nét mặt quen thuộc này, lại bật cười. “Yến khờ, chúng ta thành thân đi.”
Yến Cô Minh khựng lại, hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Phong Thiên Nhai đưa tay xoay mạnh đầu hắn về, “Coi đó coi đó, quên mất chuyện sáng nay ta nói với chàng rồi à. Sau này ta sẽ không khóc nữa, cưới đi.”
Yến Cô Minh rũ mắt xuống, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
Phong Thiên Nhai: “Đột nhiên là thế nào, sư phụ cân nhắc lâu lắm rồi.” Nàng đưa tay sờ mặt Yến Cô Minh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Phong Thiên Nhai áp sát vào đôi gò má kiên nghị vững chãi.
“Sao nào, hay là ngày mai thành thân luôn?” Phong Thiên Nhai hào hứng hỏi.
Yến Cô Minh thoáng im lặng. Phong Thiên Nhai nhìn hắn, tuy trước giờ Yến Cô Minh kiệm lời, nhưng nàng nhận ra sự trầm mặc ngay lúc này đây của lãng nhân, nhàn nhạt nỗi suy tư khó hiểu.
Phong Thiên Nhai: “Sao nào?”
Ánh mắt của Yến Cô Minh cứ mãi dưới thấp, không đối diện với Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai thấy hắn thầm nghiến răng.
Hắn không đáp, Phong Thiên Nhai cũng không hỏi lại nữa. Nàng ngồi bên giường, nâng cánh tay của Yến Cô Minh lên, đặt vào lòng mình nghịch. Tay Yến Cô Minh bị thương tương đối nhẹ, có lẽ lúc rơi xuống, hắn đã vô thức bảo vệ cánh tay duy nhất này.
Thời gian chầm chậm trôi, trong bóng tối, ngoài tiếng Phong Thiên Nhai hí hoáy với tay áo ra, không còn bất cứ âm thanh gì khác.
Chẳng biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng Yến Cô Minh cũng lên tiếng. Giọng hắn trầm thấp hơn cả trước đây.
“Bé con…”
Phong Thiên Nhai: “Ừm?”
“…” Sắc mặt Yến Cô Minh rất tái, hắn khựng lại một chút, cuối cùng như đã quyết định, nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Nhai.
“Bé con, trước đây ta đã đồng ý chuyện thành thân.”
Phong Thiên Nhai gật đầu, “Còn nhớ thì tốt.”
Yến Cô Minh: “Nhưng…”
Phong Thiên Nhai vốn đang bình thản nghịch tay áo Yến Cô Minh, vừa nghe đến chữ “nhưng” đã lập tức cảnh giác, mắt nàng chứa cơn giận dữ, nhìn hắn chòng chọc.
“Làm sao, hối hận à? Nói cho mà biết, trễ rồi!”
Ánh mắt lãng nhân sâu lắng ấm êm, giọng hắn nhàn nhạt từ tốn: “Bé con, trước đây, khi rơi vào tình cảnh nguy hiểm, lãng nhân luôn hồi sức cực nhanh, không cần lo lắng. Nhưng mà…” Yến Cô Minh hơi chần chừ, không biết phải diễn giải thế nào. “Nhưng mà… Vết thương lần này, e rằng không dễ lành như thế…”
Tuy trước nay chưa từng tố khổ, nhưng Yến Cô Minh cũng tự biết được mình bị thương nặng cỡ nào, hắn biết vết thương lần này đã chạm phải căn cơ, không dễ về lại thể trạng ban đầu. Dù có khỏe lại thì cơ thể vẫn sẽ không bằng lúc trước.
Phong Thiên Nhai không đáp lời, Yến Cô Minh khàn giọng, nói tiếp: “Hơn nữa, dẫu vết thương ngoài da có lành lại, nội thương cũng…”
Chỉ vài câu thế thôi nhưng Yến Cô Minh vừa nói vừa ngừng, mấy bận chừng như không tiếp tục được. Một đời của hắn, chưa từng cúi đầu, đây là lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác.
“Bé con, tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, lãng nhân không muốn trói buộc, … em biết không.” Đến cuối, giọng Yến Cô Minh thậm chí đã bắt đầu run.
Phong Thiên Nhai lẳng lặng nghe, nghe người đàn ông trước giờ hiếm khi tốt tính, người đàn ông bướng bỉnh đến độ răng gãy thà nuốt ngược vào trong, trải lòng mình.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết được, lãng nhân lại khổ tâm đến dường này.
Đến cuối, lời nói dường như chẳng còn mạch lạc, khát vọng và đấu tranh trong tim trộn lẫn vào nhau, ngực hắn lại nhói lên.
Không thấy được đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, Yến Cô Minh xoay đầu sang. Nhưng vừa xoay nhẹ sang, thân phải khiếm khuyết chợt xuất hiện trong tầm mắt, Yến Cô Minh run lên, phần vai cụt cũng khẽ khàng run rẩy.
“Bé con, cơ thể lãng nhân đã tàn tạ từ lâu, sau này sợ rằng chẳng còn được như bây giờ, …”
Phong Thiên Nhai chợt bảo: “Yến khờ, gọi một tiếng Thiên Nhai đi.”
Yến Cô Minh nghiến răng không gọi. Phong Thiên Nhai đưa tay sờ mặt hắn, nàng muốn xoay đầu hắn sang nhìn mình, nhưng dù có làm thế nào, Yến Cô Minh cũng không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai mềm lòng, không dám gắng sức. Nàng ngẫm nghĩ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn phía mặt trái được băng kín mít của Yến Cô Minh, như chuồn chuồn lướt nước.
Yến Cô Minh như bị ai đó dồn sức tẩn cho một cú, cứng cả người.
“—–“
Sau khi hôn một cái, Phong Thiên Nhai ngồi thẳng dậy, vừa nghịch lọn tóc dài bên tai mình, vừa nói với Yến Cô Minh: “Muốn ta tìm người khác, cũng được. Nhưng có điều kiện.”
Yến Cô Minh nén nỗi đau xót trong lòng, thấp giọng: “Điều kiện gì?”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, ung dung đáp: “Thế này đi, chàng chỉ cần tìm một con yến già mặt thối tánh kỳ người cứng ngắc cho ta, ta sẽ tạm bỏ qua cho chàng.”
Yến Cô Minh: “… Đừng đùa nữa.”
Phong Thiên Nhai: “Ai đùa với chàng.”
Yến Cô Minh nhắm mắt không đáp.
Phong Thiên Nhai ghé sát mặt đến, hôn lên sóng mũi cao thẳng của Yến Cô Minh. Hơi thở Yến Cô Minh rối loạn, ánh mắt chẳng biết phải đặt vào đâu.
Phong Thiên Nhai khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Yến khờ, rời ta gì nổi, sao không chấp nhận.”
Yến Cô Minh càng mạnh miệng: “Lãng nhân có thể rời tất cả mọi thứ.”
Phong Thiên Nhai: “Nhưng không rời nổi ta.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai nắm lấy bàn tay Yến Cô Minh, nghịch từng ngón. Khẽ nói: “Yến khờ, sau này đừng nói mấy chuyện này nữa.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Bảo ta còn bé, chưa thấu hết trần đời phồn hoa. Nhưng thấu hết thì đã sao, mười mấy năm trôi qua, chắc cũng sẽ như sư phụ, cuối cùng vẫn sẽ quay về đỉnh Thiên Nhai sống hết quãng đời còn lại.”
Yến Cô Minh thấp giọng, “Tương lai ra sao, khó nói.”
“Ừ.” Phong Thiên Nhai lặng lẽ đáp, “Vậy chàng có từng nghĩ đến chưa, nếu bây giờ ta đồng ý từ bỏ, sau này nếm hết mọi sự cuộc đời lại hối hận, thì nên làm sao?” Nàng cười xấu xa nhìn lãng nhân, “Nói xem, khi ấy trời cao đất rộng, ta đi đâu tìm một con yến khờ già đến mức bay không nổi đây?”
Lời nói đùa lại rất đỗi ung dung, lại dịu dàng vô kể.
Im lặng một chốc, Phong Thiên Nhai huých hắn.
“Nghe chưa?”
Yến Cô Minh không đáp.
Sau đó, một chốc Phong Thiên Nhai lại hỏi một câu, nàng không vội, nhưng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Chẳng biết đã hỏi bao nhiêu lần, Phong Thiên Nhai cuối cùng đã nghe được một từ ừ theo thói quen của lãng nhân.
Tình đã đậm sâu, đơn giản chỉ là mỉm cười uống thuốc độc, vui vẻ chịu đựng.
Phong Thiên Nhai đạt được ý nguyện, trời ngoài kia cũng đã sáng rồi. Nàng vỗ về bàn tay Yến Cô Minh, nói: “Ta phải đi đây, ông ta sắp dậy rồi.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai: “Ban ngày muốn ta đến thăm lúc nào?”
Yến Cô Minh: “Tùy.”
Phong Thiên Nhai: “Ông ta chỉ cho phép mỗi ngày đến một canh giờ thôi.”
Yến Cô Minh khẽ nhíu mày, “Không cần theo ý lão.”
“Vậy không được.” Phong Thiên Nhai lắc mạnh đầu, “Sức khỏe của chàng còn nhờ vào ông ấy, bây giờ không được đắc tội với ông. Với cả, ông ấy cũng có ơn cứu mạng chàng, phải kính trọng.”
Yến Cô Minh lạnh lùng liếc mắt sang.
Phong Thiên Nhai đứng dậy, giãn gân cốt một lúc. “Ôi cha, ngồi cả đêm, lưng sắp gãy rồi.” Nàng đi đến cửa, thò đầu ra ngoài nhìn rồi ngoảnh lại, nhỏ giọng bảo: “Yến khờ, ta đi trước.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai cười một tiếng, xoay người rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn mỗi Yến Cô Minh. Một đêm không ngủ, với tình trạng sức khỏe hiện nay của mình, Yến Cô Minh không chịu đựng nổi. Nhưng sau khi Phong Thiên Nhai rời đi, hắn vẫn không ngủ. Hắn mở to con mắt còn lại, nhìn trần nhà tối đen, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên kia, Phong Thiên Nhai chẳng mấy chốc đã về đến căn nhà bên sườn trái.
Chẳng hay có phải vì muốn đón nàng hay không, Tả Sơn Nhân đã dậy, đang nhổ cỏ bên hàng rào ngoài sân. Thấy Phong Thiên Nhai về, lão cười híp mắt, ngẩng đầu bảo: “Cô bé về rồi, thấy thế nào?”
Phong Thiên Nhai bóp eo: “Rất sảng khoái!”
“Ha ha.” Tả Sơn Nhân cười đến mức bộ râu run run, “Sảng khoái thế nào cơ?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Cụ không hiểu, không hiểu đâu.”
Tả Sơn Nhân nhăn mặt làm hề, “Ừ ừ, già đây không hiểu.” Lão phủi bụi trên tay, đứng dậy, nói với Phong Thiên Nhai: “Sáng già ra sông bắt được hai con cá, cô bé muốn ăn không?”
Ông vừa nhắc đến chuyện ăn, Phong Thiên Nhai bỗng cảm thấy mình đói bụng rồi.
“Ăn chứ! Cụ không biết ở cùng với gã khờ kia cả đêm, ta phải nói nhiều tới đâu, mệt tới nỗi nào đâu.”
Tả Sơn Nhân: “Gọi chồng mình là gã khờ à?”
Phong Thiên Nhai: “Ừm, khờ mà.” Nàng thấp giọng, “Khờ hiếm đấy.”
Tả Sơn Nhân: “Được được rồi, cậu ta khờ. Cô bé cả đêm không ngủ, giờ về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Phong Thiên Nhai: “Cụ thì sao?”
Tả Sơn Nhân: “Già đi nướng cá.”
Phong Thiên Nhai thở dài một hơi như cảm khái, nói: “Ăn no lại nằm, nằm xong lại ăn, đây là cuộc sống ta mơ ước đấy. Cụ Tả, cụ bảo vết thương của tướng công khờ phải dưỡng bao lâu?”
Tả Sơn Nhân: “Ừm… Chắc độ ba tháng.”
Phong Thiên Nhai vỗ đùi, “Tốt quá rồi.”
Tả Sơn Nhân: “Hả?”
Phong Thiên Nhai đi về phía cửa nhà, vừa đi vừa nói: “Thôi thôi, cụ nướng cá đi, ta ngủ.” Nàng nhàn nhã bước vào phòng, nằm xuống giường. Vừa lòng thỏa ý nhủ:
“Ừm… Ngủ dậy ăn no rồi đi thăm yến khờ.”
Giọng Yến Cô Minh trầm ấm, Phong Thiên Nhai nhìn thẳng vào mắt hắn, cười bảo: “Dám trêu sư phụ rồi, xem ra đã khỏe rồi đấy nhỉ.”
Yến Cô Minh thản nhiên ừ một tiếng.
Phong Thiên Nhai nhìn nửa trái gương mặt được băng kín của hắn, trên lớp băng vẫn rịn một vệt máu dài. Nàng nhíu mày, khẽ hỏi: “Yến khờ, mặt bị sao vậy?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Ờ ờ, biết là không sao, nhưng đã băng bó thì phải có nguyên nhân.”
Yến Cô Minh: “Bị va phải.”
Phong Thiên Nhai: “Có trúng mắt không?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, ngồi ghé vào giường Yến Cô Minh, khom lưng híp mắt nhìn hắn. Vừa nhìn vừa chọt trán hắn.
“Nếu còn bảo không sao nữa, ta sẽ đi hỏi lão già kia đấy!” Chọt được hai cái Phong Thiên Nhai đã dừng tay, nàng thổi thổi đầu ngón tay mình, ghét bỏ: “Yến khờ, đầu sao cứng thế này?”
Yến Cô Minh ngoảnh mặt sang chỗ khác, mặc nàng.
Phong Thiên Nhai cúi người xuống, khẽ khàng chạm vào vẩy máu trên mặt Yến Cô Minh. Yến Cô Minh chẳng sạch sẽ gì, máu và mồ hôi trộn lẫn nhau, lúc ngã từ trên núi xuống còn dây cả một đống bụi bặm bùn đất, cả người bẩn thỉu. Phong Thiên Nhai bĩu môi bảo: “Thế này vô tình khiến ta nhớ lại lần đầu gặp chàng. Lúc ấy cũng là một con yến bẩn.”
Yến Cô Minh bỗng hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta trông thế nào?”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu một lát, đáp: “Ừm, trông như sắp chết đến nơi rồi ý.”
Yến Cô Minh xoay mặt sang.
Phong Thiên Nhai nhớ lại cảnh tượng ngày ấy, không kìm nổi phải bật cười, nói: “Chàng biết không, khi ấy chàng nằm sấp ở đấy như đã chết rồi, máu chảy khắp nơi. Cũng tại ngửi được mùi máu tanh mà ta tìm thấy chàng.” Nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ buổi đầu, cả cảnh sống chung giương cung tuốt kiếm, Phong Thiên Nhai thở dài, nhìn Yến Cô Minh mà cứ như đang dò xét, hỏi: “Sư phụ thực sự cảm thấy lạ…”
Yến Cô Minh: “Lạ cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Không gì cả.”
Yến Cô Minh nhíu mày nhìn nàng. Phong Thiên Nhai nhìn nét mặt quen thuộc này, lại bật cười. “Yến khờ, chúng ta thành thân đi.”
Yến Cô Minh khựng lại, hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Phong Thiên Nhai đưa tay xoay mạnh đầu hắn về, “Coi đó coi đó, quên mất chuyện sáng nay ta nói với chàng rồi à. Sau này ta sẽ không khóc nữa, cưới đi.”
Yến Cô Minh rũ mắt xuống, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
Phong Thiên Nhai: “Đột nhiên là thế nào, sư phụ cân nhắc lâu lắm rồi.” Nàng đưa tay sờ mặt Yến Cô Minh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Phong Thiên Nhai áp sát vào đôi gò má kiên nghị vững chãi.
“Sao nào, hay là ngày mai thành thân luôn?” Phong Thiên Nhai hào hứng hỏi.
Yến Cô Minh thoáng im lặng. Phong Thiên Nhai nhìn hắn, tuy trước giờ Yến Cô Minh kiệm lời, nhưng nàng nhận ra sự trầm mặc ngay lúc này đây của lãng nhân, nhàn nhạt nỗi suy tư khó hiểu.
Phong Thiên Nhai: “Sao nào?”
Ánh mắt của Yến Cô Minh cứ mãi dưới thấp, không đối diện với Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai thấy hắn thầm nghiến răng.
Hắn không đáp, Phong Thiên Nhai cũng không hỏi lại nữa. Nàng ngồi bên giường, nâng cánh tay của Yến Cô Minh lên, đặt vào lòng mình nghịch. Tay Yến Cô Minh bị thương tương đối nhẹ, có lẽ lúc rơi xuống, hắn đã vô thức bảo vệ cánh tay duy nhất này.
Thời gian chầm chậm trôi, trong bóng tối, ngoài tiếng Phong Thiên Nhai hí hoáy với tay áo ra, không còn bất cứ âm thanh gì khác.
Chẳng biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng Yến Cô Minh cũng lên tiếng. Giọng hắn trầm thấp hơn cả trước đây.
“Bé con…”
Phong Thiên Nhai: “Ừm?”
“…” Sắc mặt Yến Cô Minh rất tái, hắn khựng lại một chút, cuối cùng như đã quyết định, nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Nhai.
“Bé con, trước đây ta đã đồng ý chuyện thành thân.”
Phong Thiên Nhai gật đầu, “Còn nhớ thì tốt.”
Yến Cô Minh: “Nhưng…”
Phong Thiên Nhai vốn đang bình thản nghịch tay áo Yến Cô Minh, vừa nghe đến chữ “nhưng” đã lập tức cảnh giác, mắt nàng chứa cơn giận dữ, nhìn hắn chòng chọc.
“Làm sao, hối hận à? Nói cho mà biết, trễ rồi!”
Ánh mắt lãng nhân sâu lắng ấm êm, giọng hắn nhàn nhạt từ tốn: “Bé con, trước đây, khi rơi vào tình cảnh nguy hiểm, lãng nhân luôn hồi sức cực nhanh, không cần lo lắng. Nhưng mà…” Yến Cô Minh hơi chần chừ, không biết phải diễn giải thế nào. “Nhưng mà… Vết thương lần này, e rằng không dễ lành như thế…”
Tuy trước nay chưa từng tố khổ, nhưng Yến Cô Minh cũng tự biết được mình bị thương nặng cỡ nào, hắn biết vết thương lần này đã chạm phải căn cơ, không dễ về lại thể trạng ban đầu. Dù có khỏe lại thì cơ thể vẫn sẽ không bằng lúc trước.
Phong Thiên Nhai không đáp lời, Yến Cô Minh khàn giọng, nói tiếp: “Hơn nữa, dẫu vết thương ngoài da có lành lại, nội thương cũng…”
Chỉ vài câu thế thôi nhưng Yến Cô Minh vừa nói vừa ngừng, mấy bận chừng như không tiếp tục được. Một đời của hắn, chưa từng cúi đầu, đây là lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác.
“Bé con, tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, lãng nhân không muốn trói buộc, … em biết không.” Đến cuối, giọng Yến Cô Minh thậm chí đã bắt đầu run.
Phong Thiên Nhai lẳng lặng nghe, nghe người đàn ông trước giờ hiếm khi tốt tính, người đàn ông bướng bỉnh đến độ răng gãy thà nuốt ngược vào trong, trải lòng mình.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết được, lãng nhân lại khổ tâm đến dường này.
Đến cuối, lời nói dường như chẳng còn mạch lạc, khát vọng và đấu tranh trong tim trộn lẫn vào nhau, ngực hắn lại nhói lên.
Không thấy được đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, Yến Cô Minh xoay đầu sang. Nhưng vừa xoay nhẹ sang, thân phải khiếm khuyết chợt xuất hiện trong tầm mắt, Yến Cô Minh run lên, phần vai cụt cũng khẽ khàng run rẩy.
“Bé con, cơ thể lãng nhân đã tàn tạ từ lâu, sau này sợ rằng chẳng còn được như bây giờ, …”
Phong Thiên Nhai chợt bảo: “Yến khờ, gọi một tiếng Thiên Nhai đi.”
Yến Cô Minh nghiến răng không gọi. Phong Thiên Nhai đưa tay sờ mặt hắn, nàng muốn xoay đầu hắn sang nhìn mình, nhưng dù có làm thế nào, Yến Cô Minh cũng không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai mềm lòng, không dám gắng sức. Nàng ngẫm nghĩ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn phía mặt trái được băng kín mít của Yến Cô Minh, như chuồn chuồn lướt nước.
Yến Cô Minh như bị ai đó dồn sức tẩn cho một cú, cứng cả người.
“—–“
Sau khi hôn một cái, Phong Thiên Nhai ngồi thẳng dậy, vừa nghịch lọn tóc dài bên tai mình, vừa nói với Yến Cô Minh: “Muốn ta tìm người khác, cũng được. Nhưng có điều kiện.”
Yến Cô Minh nén nỗi đau xót trong lòng, thấp giọng: “Điều kiện gì?”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, ung dung đáp: “Thế này đi, chàng chỉ cần tìm một con yến già mặt thối tánh kỳ người cứng ngắc cho ta, ta sẽ tạm bỏ qua cho chàng.”
Yến Cô Minh: “… Đừng đùa nữa.”
Phong Thiên Nhai: “Ai đùa với chàng.”
Yến Cô Minh nhắm mắt không đáp.
Phong Thiên Nhai ghé sát mặt đến, hôn lên sóng mũi cao thẳng của Yến Cô Minh. Hơi thở Yến Cô Minh rối loạn, ánh mắt chẳng biết phải đặt vào đâu.
Phong Thiên Nhai khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Yến khờ, rời ta gì nổi, sao không chấp nhận.”
Yến Cô Minh càng mạnh miệng: “Lãng nhân có thể rời tất cả mọi thứ.”
Phong Thiên Nhai: “Nhưng không rời nổi ta.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai nắm lấy bàn tay Yến Cô Minh, nghịch từng ngón. Khẽ nói: “Yến khờ, sau này đừng nói mấy chuyện này nữa.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Bảo ta còn bé, chưa thấu hết trần đời phồn hoa. Nhưng thấu hết thì đã sao, mười mấy năm trôi qua, chắc cũng sẽ như sư phụ, cuối cùng vẫn sẽ quay về đỉnh Thiên Nhai sống hết quãng đời còn lại.”
Yến Cô Minh thấp giọng, “Tương lai ra sao, khó nói.”
“Ừ.” Phong Thiên Nhai lặng lẽ đáp, “Vậy chàng có từng nghĩ đến chưa, nếu bây giờ ta đồng ý từ bỏ, sau này nếm hết mọi sự cuộc đời lại hối hận, thì nên làm sao?” Nàng cười xấu xa nhìn lãng nhân, “Nói xem, khi ấy trời cao đất rộng, ta đi đâu tìm một con yến khờ già đến mức bay không nổi đây?”
Lời nói đùa lại rất đỗi ung dung, lại dịu dàng vô kể.
Im lặng một chốc, Phong Thiên Nhai huých hắn.
“Nghe chưa?”
Yến Cô Minh không đáp.
Sau đó, một chốc Phong Thiên Nhai lại hỏi một câu, nàng không vội, nhưng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Chẳng biết đã hỏi bao nhiêu lần, Phong Thiên Nhai cuối cùng đã nghe được một từ ừ theo thói quen của lãng nhân.
Tình đã đậm sâu, đơn giản chỉ là mỉm cười uống thuốc độc, vui vẻ chịu đựng.
Phong Thiên Nhai đạt được ý nguyện, trời ngoài kia cũng đã sáng rồi. Nàng vỗ về bàn tay Yến Cô Minh, nói: “Ta phải đi đây, ông ta sắp dậy rồi.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai: “Ban ngày muốn ta đến thăm lúc nào?”
Yến Cô Minh: “Tùy.”
Phong Thiên Nhai: “Ông ta chỉ cho phép mỗi ngày đến một canh giờ thôi.”
Yến Cô Minh khẽ nhíu mày, “Không cần theo ý lão.”
“Vậy không được.” Phong Thiên Nhai lắc mạnh đầu, “Sức khỏe của chàng còn nhờ vào ông ấy, bây giờ không được đắc tội với ông. Với cả, ông ấy cũng có ơn cứu mạng chàng, phải kính trọng.”
Yến Cô Minh lạnh lùng liếc mắt sang.
Phong Thiên Nhai đứng dậy, giãn gân cốt một lúc. “Ôi cha, ngồi cả đêm, lưng sắp gãy rồi.” Nàng đi đến cửa, thò đầu ra ngoài nhìn rồi ngoảnh lại, nhỏ giọng bảo: “Yến khờ, ta đi trước.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai cười một tiếng, xoay người rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn mỗi Yến Cô Minh. Một đêm không ngủ, với tình trạng sức khỏe hiện nay của mình, Yến Cô Minh không chịu đựng nổi. Nhưng sau khi Phong Thiên Nhai rời đi, hắn vẫn không ngủ. Hắn mở to con mắt còn lại, nhìn trần nhà tối đen, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên kia, Phong Thiên Nhai chẳng mấy chốc đã về đến căn nhà bên sườn trái.
Chẳng hay có phải vì muốn đón nàng hay không, Tả Sơn Nhân đã dậy, đang nhổ cỏ bên hàng rào ngoài sân. Thấy Phong Thiên Nhai về, lão cười híp mắt, ngẩng đầu bảo: “Cô bé về rồi, thấy thế nào?”
Phong Thiên Nhai bóp eo: “Rất sảng khoái!”
“Ha ha.” Tả Sơn Nhân cười đến mức bộ râu run run, “Sảng khoái thế nào cơ?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Cụ không hiểu, không hiểu đâu.”
Tả Sơn Nhân nhăn mặt làm hề, “Ừ ừ, già đây không hiểu.” Lão phủi bụi trên tay, đứng dậy, nói với Phong Thiên Nhai: “Sáng già ra sông bắt được hai con cá, cô bé muốn ăn không?”
Ông vừa nhắc đến chuyện ăn, Phong Thiên Nhai bỗng cảm thấy mình đói bụng rồi.
“Ăn chứ! Cụ không biết ở cùng với gã khờ kia cả đêm, ta phải nói nhiều tới đâu, mệt tới nỗi nào đâu.”
Tả Sơn Nhân: “Gọi chồng mình là gã khờ à?”
Phong Thiên Nhai: “Ừm, khờ mà.” Nàng thấp giọng, “Khờ hiếm đấy.”
Tả Sơn Nhân: “Được được rồi, cậu ta khờ. Cô bé cả đêm không ngủ, giờ về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Phong Thiên Nhai: “Cụ thì sao?”
Tả Sơn Nhân: “Già đi nướng cá.”
Phong Thiên Nhai thở dài một hơi như cảm khái, nói: “Ăn no lại nằm, nằm xong lại ăn, đây là cuộc sống ta mơ ước đấy. Cụ Tả, cụ bảo vết thương của tướng công khờ phải dưỡng bao lâu?”
Tả Sơn Nhân: “Ừm… Chắc độ ba tháng.”
Phong Thiên Nhai vỗ đùi, “Tốt quá rồi.”
Tả Sơn Nhân: “Hả?”
Phong Thiên Nhai đi về phía cửa nhà, vừa đi vừa nói: “Thôi thôi, cụ nướng cá đi, ta ngủ.” Nàng nhàn nhã bước vào phòng, nằm xuống giường. Vừa lòng thỏa ý nhủ:
“Ừm… Ngủ dậy ăn no rồi đi thăm yến khờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.