Chương 64
Kỳ Lân Ngọc
29/03/2018
Cho dù Thiệu Khải Long vận dụng hết các mối quan hệ, vẫn như trước tra không được bất cứ dấu vết nào để lại. Mỗi lần thu được thư tựa hồ đều là đúng vào giờ này cũng làm cho Thiệu Khải Long rất là hoài nghi, điều tra, video ghi lại đều là một người nam tử mặc trang phục của người đưa thư, chỉ là trên đầu mang theo mũ và kính râm, cũng xảo diệu né tránh camera theo dõi trực diện. Manh mối chỉ có vậy, bọn cướp này quả thực tựa như u linh xuất quỷ nhập thần, Thiệu Khải Long thiếu chút nữa đem Vân thị lật ngược lên trời, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm được gì.
Thủ hạ chia làm hai đường rất nhanh truy đến kẻ tự xưng là Thịnh Nhân kia, mà nam nhân này dĩ nhiên là ngoại thân của Lâm gia, sau khi Lâm Thắng bị giết Thiệu Khải Long liền rất nhanh khóa chặt tập đoàn Lâm thị, làm cho người Lâm gia không còn khả năng đến khởi tố Trữ Nhiễm, cho nên khi Trữ Nhiễm tiếp nhận thẩm phán, mới có thể xuất hiện tất cả các trường hợp đều không có nguyên cáo. Vừa xảy ra chuyện này, người Lâm gia liền mang theo một chút vốn liếng cuối cùng chạy trốn tới nước ngoài, đợi tình thế bình tĩnh sau mới lặng lẽ về nước, y theo di chúc của Lâm lão gia tử, lập lời thề dùng một chút tài lực cuối cùng mua tánh mạng của Trữ Nhiễm, hai lần mạo hiểm ngoài ý muốn kia đúng là hắn ban tặng, bất quá dưới khổ hình bức cung, án bắt cóc hiện tại cùng bọn họ không có quan hệ.
Chưa bao giờ tự mình giết người, Thiệu Khải Long lúc này phi thường nổi giận, tự tay đem nam nhân này đưa tới bồn tắm dìm cho chết đuối, sau đó quăng xuống biển nuôi cá mập. Sau thủ hạ lại đuổi bắt đến hai sát thủ từng cùng Thịnh Nhân có tiếp xúc, sau khi qua tra khảo bọn họ cũng không tham dự vào sự kiện bắt cóc, nhưng vẫn là bị Thiệu Khải Long tự tay chấm dứt tính mạng.
Tô Nhã ở mặt ngoài không có tham dự việc này, nàng chỉ là đem địa chỉ của Trữ Nhiễm “trong lúc vô ý” nói cho một ít người muốn biết, hơn nữa qua điều tra, việc bắt cóc cùng nàng một chút quan hệ cũng không có. Cho dù như vậy, Thiệu Khải Long cũng là phẫn nộ phi thường, không thể tưởng được tâm ghen tị của nữ nhân có thể mạnh đến mức này, vốn là nữ nhân thiện lương khi đối mặt với tình địch lại biến thành điên cuồng như thế, cam nguyện cùng người từng bắt cóc chính mình cấu kết với nhau làm việc xấu. Hồi tưởng đến sự khoan dung của Trữ Nhiễm lúc này cùng đem ra so sánh, Thiệu Khải Long lại không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tô Nhã đã gây nên.
Ngay tại thời điểm Thiệu Khải Long muốn tìm Tô Nhã tính toán nợ nần, lão quản gia ngăn ở trước mặt hắn, thay Tô Nhã cầu tình: “Ít nhất, cũng nên xem mặt mũi tiểu thiếu gia.”
Suy nghĩ một hồi lâu, Thiệu Khải Long vẫn là ngăn chận cơn tức, đem một tờ văn bản ly hôn đặt tới trước mặt nàng, Tô Nhã chấn kinh hồi lâu:
“Vì cái gì?”
“Chính ngươi đã làm cái gì còn muốn ta nói sao?”
“Ta nói rồi, Trữ Nhiễm mất tích cùng ta không quan hệ!”
“Chuyện bắt cóc khả năng cùng ngươi không quan hệ, nhưng là ngươi đã có tâm muốn giết hắn.”
Tô Nhã dùng sức cắn môi dưới chính mình, một lát sau rưng rưng quát: “Ta làm như vậy đều là do ngươi bức? Ta toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nhưng ngươi lại đem toàn bộ tâm giao cho một người nam nhân!”
Thiệu Khải Long thở dài: “Tiểu Nhã, chuyện tình cảm ai cũng không thể khống chế, ta tuy rằng không có biện pháp yêu ngươi, nhưng ta vẫn xem ngươi như người thân mà đối đãi, nhưng ngươi lại…..”
“Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng hắn…….”
“Bởi vì hắn thiện lương hơn ngươi!”
Tô Nhã cười lạnh một tiếng: “Một tên sát nhân cuồng……”
“Nếu không phải có tiểu Nhiễm, vậy ngươi cùng hài tử đã sớm mất mạng, đồng dạng là tình địch, nhưng hắn lại cam nguyện dùng chính mình đi cứu ngươi, phân tình này sao với ngươi thì sao?”
Đối với chuyện bắt cóc năm đó, Tô Nhã kỳ thật cũng không biết tình hình thực tế, nàng chỉ biết là chính mình bị Lâm Thắng giam lỏng, ngày đó sắp sanh bị những người này đưa đến bệnh viện, thời điểm nàng tỉnh lại Thiệu Khải Long đã đứng ở bên cạnh, không nghĩ tới chuyện này hết thảy là bởi vì Trữ Nhiễm xả thân cứu giúp. Nhưng lòng tự trọng quá lớn, Tô Nhã không thể dễ dàng tha thứ tình địch bố thí, tâm lý càng cảm thấy không thoải mái.
“Ký tên đi, ta phải cùng với ngươi ly hôn.”
Thiệu Khải Long gương mặt tuyệt tình làm cho Tô Nhã hiểu được đã vô pháp vãn hồi. Thầm nghĩ: thật sự là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần là người hắn yêu, cho dù giết người phóng hỏa cũng vẫn yêu, nếu không thương, cho dù ngươi là thánh nữ cũng vô dụng. Hồi tưởng mấy ngày trước, bằng hữu từng khuyên qua một câu: “Vĩnh viễn không cần cùng một người nam nhân tranh đoạt nam nhân khác, ngươi sẽ tranh không lại.” (câu nói hay nhất trong ngày)Tô Nhã cười khổ, lời nói thật sự là quá đúng.
“…… A Long, ngươi quá nhẫn tâm như vậy.”
Thiệu Khải Long đứng lên lạnh lùng nói: “Ta chỉ hối hận bản thân nhẫn tâm quá muộn, niệm tình ngươi là mẫu thân Mạnh Nhiễm, ta tha ngươi một lần, về sau đừng bao giờ để cho ta nhìn thấy ngươi.”
Một tờ giấy ly hôn làm cho hai người hoàn toàn mỗi người đi một ngả, chuyện này ở Vân thị nháo rất lớn, phải biết rằng hai người kết hôn còn không đến hai năm, lúc trước kia một tràng hôn lễ oanh động Vân thị thế nhưng lại là loại kết cục này, làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Trữ Nhiễm mất tích không phải người Lâm gia làm, cũng không phải Tô Nhã làm, kia, còn có thể có ai? Manh mối đến nơi đây liền hoàn toàn chặt đứt. Rốt cuộc là loại người nào có thể ở dưới mí mắt Thiệu Khải Long càn rỡ như thế? Màn độc thủ phía sau này thủ đoạn phi thường lợi hại, hắn tựa hồ đã muốn vượt qua phạm vi thế lực của Thiệu Khải Long, đem toàn bộ những người khả nghi đều điều tra qua, nhưng những người này tựa hồ không có liên quan.
Thiệu Khải Long thủy chung cũng không có buông tha hy vọng, đừng nói là bị hủy dung, cho dù tàn phế đi, Thiệu Khải Long cũng vẫn như cũ yêu thương hắn, vĩnh viễn không rời!
Từ khi thu được đĩa CD kia đến nay đã qua một tháng, bọn cướp không có truyền tới bất luận tin tức nào, Trữ Nhiễm sống hay chết cũng đều không biết, Thiệu Khải Long đau lòng muốn chết thủy chung vẫn cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu của chính mình, mỗi ngày đều không ngừng tra tìm manh mối Trữ Nhiễm, trong bóng đêm chờ đợi một tia ánh sáng.
Hôm nay buổi tối, bảo vệ mở ra hộp thư bên ngoài biệt thự, ngân hàng, giấy báo tiền điện, văn phòng bất động sàn đủ các loại thư tin đã muốn đem bên trong nhét chật kín. Vốn việc này đều là Đường bá đến xử lý, nhưng là một đoạn thời gian gần đây Thiệu gia tất cả mọi người đem tâm tư dùng trên người Trữ Nhiễm, căn bản không rảnh bận tâm mấy việc vặt này.
Trong đó một phong bưu kiện nho nhỏ dẫn tới sự chú ý của bảo vệ, sờ sờ bên trong tựa hồ là vật gì đó cứng rắn, thời gian gửi qua bưu điện là chín ngày trước, ghi tên người nhận là Thiệu Khải Long. Bảo vệ không chờ phân phó liền lập tức đi thăm dò camera theo dõi khu biệt thự, trên video biểu hiện cho thấy thư tín này là năm ngày trước sáng sớm đưa đến, người mang tới là một người phát thư, dọc theo khu biệt thự đưa thư cho từng nhà, thoạt nhìn cũng không khả nghi, hơn nữa bảo vệ cửa cũng chứng thật thân phận người phát thư kia.
Bưu kiện cùng những lần trước đều giống nhau, văn tự trên đó đều là máy tính in ra, thực hiển nhiên bưu kiện này khẳng định là bọn cướp gửi đến. Những người lần trước truyền tin đều trải qua ngụy trang, hơn nữa mỗi lần truyền tin địa chỉ đều là bất đồng, Thiệu Khải Long đã phân phối thủ hạ chia ra khắp nơi ám thủ, vốn định đợi hắn tới đưa thư liền bắt được, cũng không nghĩ bọn cướp lần này lại đổi phương thức thành gửi qua bưu điện.
Thiệu Khải Long rất nhanh xé mở bưu kiện, bên trong như trước hé ra một đĩa CD. Nhìn chiếc đĩa trong tay, một loại cảm giác sợ hãi rất lớn rất nhanh tràn ngập toàn thân, hai tay run run thật lâu không dám đem CD bỏ vào trong máy……
Hình ảnh u ám, Trữ Nhiễm như trước mặc kia một thân quần áo cũ nát, nguyên bản trên gương mặt tuấn tú lúc này đã che kín những vết sẹo khủng bố mà gớm ghiếc, thân hình gầy gò bị dây thừng buộc chặt ở trên một cái ghế, tựa hồ đã muốn mất đi tri giác, đầu vô lực nghiêng ở một bên.
Hình ảnh như vậy đã muốn làm cho Thiệu Khải Long đau lòng không ngừng, hắn lần đầu tiên phát hiện chính mình thế nhưng vô dụng như vậy, cả người mình yêu thương nhất thế nhưng cũng bảo hộ không được, một lần lại một lần gây cho hắn thương tổn, nhưng những hình ảnh kế tiếp lại làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn chết lặng.
Một nam nhân dáng người khôi ngô kéo một cây mộc côn thô to, chậm rãi đi đến một bên, đối với đùi phải Trữ Nhiễm hung hăng đập xuống, xương cốt bạo liệt bị đập gãy vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nam nhân kia còn chưa ngừng một lát liền đối với chân trái Trữ Nhiễm ngoan ngoan đập tiếp một gậy. Sau tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, Trữ Nhiễm thật mạnh ngã sang một bên vô tri vô giác.
Những người đó cởi bỏ dây thừng trên người hắn, đưa hắn vứt trên mặt đất, sau đó dùng nước lạnh đem hắn hắt tỉnh. Tiếp tục tiến hành khổ hình cực kỳ tàn ác. Trữ Nhiễm kéo theo thân thể tàn phá, gian nan bò trên mặt đất, giống như muốn tách rời khỏi bàn tay tra tấn kia, trong miệng tái nhợt còn không ngừng chảy ra máu tươi đỏ sậm.
Toàn bộ khổ hình giằng co gần hai mươi mấy phút, xương đùi, cánh tay, xương sườn, xương cốt toàn thân đều bị tàn nhẫn đánh nát. Thẳng đến cuối cùng, mấy bát nước đổ xuống Trữ Nhiễm toàn thân đều là máu cũng không có tỉnh lại, những người này mới ngừng tay. Trong đó có một người ngồi xổm xuống xem hô hấp của Trữ Nhiễm, hướng màn ảnh bên này khoát tay.
“Chết!”
“Chết?….. Thật sự nhàm chán, quăng ra biển cho cá ăn đi……”
Hình ảnh tới đó thì dừng, Thiệu Khải Long trên sô pha ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình, không hề phản ứng, trên thực tế từ khi côn thứ nhất bắt đầu, Thiệu Khải Long đầu óc đã trống rỗng.
Suốt qua hơn mười phút, Thiệu Khải Long mới đứng lên, mặt không chút thay đổi chậm rãi bước lên lầu, trong ánh mắt trống rỗng một chút hào quang cũng không có, hắn thậm chí chưa chảy xuống bất luận một giọt nước mắt nào, tựa như một hoạt tử nhân không có tâm.
Lão quản gia nhìn bóng dáng hắn thở dài, lén lút nước mắt, trong giây lát sau liền cả kinh, vội vàng quát: “Không ổn, sắp có chuyện không may!”
Mọi người vừa nghe toàn bộ hướng lên trên lầu phóng đi, cửa phòng ngủ đã bị gắt gao khóa chặt, bảo vệ lui về phía sau một bước, một cước hung hăng hướng cánh cửa đá văng ra. Hình ảnh trước mắt làm mọi người thất kinh, Thiệu Khải Long đứng ở bên cửa sổ, khép lại băng đạn súng lục, răng rắc một tiếng, đem mũi súng trực tiếp chỉ về phía huyệt Thái Dương của chính mình. Phản ứng nhanh nhất a Thanh, cấp tốc móc súng lục ra, đùng một tiếng bắn trúng tay phải Thiệu Khải Long, ngăn trở một thảm kịch phát sinh. Mà viên đạn của Thiệu Khải Long theo lý bắn trúng huyệt Thái Dương kia trượt qua trán hắn liền bắn tới trên cửa sổ, khiến cho cửa kính toàn bộ vỡ nát.
Thiệu Khải Long trúng đạn tựa hồ không có cảm giác đau, gương mặt tràn đầy mồ hôi lạnh cùng máu tươi vẫn như trước không có chút biểu tình, hắn không để ý đến miệng vết thương máu chảy đầm đìa, lung lay vài bước ý đồ lượm lại súng lục, có điều thân thể suy yếu căn bản đã vô lực chống đỡ, máu liên tục chảy ra làm cho hắn liền mất đi tri giác, cuối cùng hôn mê bất tỉnh……..
Mùa đông năm nay, Thiệu Khải Long bệnh nặng một hồi, liên tục mấy tháng đều là ở trên giường mà vượt qua, thân thể cũng nhanh chóng gầy yếu, mặt hốc hác thật sâu, có thể nhìn thấy rất rõ ràng xương gò má cùng hốc mắt, gương mặt tái nhợt một chút huyết sắc cũng không có, có vài thứ đều cơ hồ duy trì không được, sống không bằng chết, hắn luôn nghĩ bỏ lại hết thảy hoàn toàn giải thoát.
Viên đạn làm trầy da ở trên trán lưu lại một vết sẹo, mà vết súng trên tay lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vặn vẹo thay đổi hình dạng, hơn nữa cơ hồ không thể nhấc nổi đồ đạc gì, thậm chí không cầm dậy nổi một chiếc đũa. Quản gia vốn định theo danh y nước ngoài cam kết giúp hắn mổ, nhưng là Thiệu Khải Long cự tuyệt. Hiện tại bàn tay phải thương tật này chỉ có thể miễn cưỡng cầm được một điếu thuốc lá, bởi vì đã hút quá nhiều, ngón trỏ cùng ngón giữa đã hun khói thành màu vàng đậm.
Nam hài kia đi rồi, mặc kệ là thân thể hay linh hồn cũng sẽ không trở về, Thiệu Khải Long dùng thời gian rất lâu mới tiếp nhận sự thật này. Hắn luôn một mình ngồi ở trên giường, một lần lại một lần nhìn xem lại những đĩa CD kia, không ngừng mở đi mở lại, đem chính mình đắm chìm tại loại hối hận cùng tưởng niệm bên trong, tra tấn tâm cùng linh hồn chính mình.
Chính mình đối với hắn hứa hẹn một điều cũng không làm được, đáp ứng sẽ hảo hảo thương hắn, nhưng bản thân lại cùng người khác kết hôn, hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bảo hộ hắn, mà chính mình lại tự tay đem hắn bán đứng, mà nay lại hại hắn bị tra tấn như thế, thậm chí thi cốt cũng không còn, rõ ràng nói qua sẽ không sống lâu hơn hắn thêm một ngày, nhưng ta lại tham sống sợ chết, sợ một mình xuống dưới. Nam nhân như ta vậy, còn có cái tư cách gì mà nói yêu!
“Tiên sinh, ngài nên uống thuốc.” Lão quản gia bưng một chén thuốc Đông y thật cẩn thận đưa đến bên giường.
Thiệu Khải Long ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh huyết tinh trên màn hình, nghe một tiếng thất thanh kêu thảm thiết, hốc mắt sưng đỏ liền bao hàm nước mắt.
“Tiên sinh, vẫn là đem dược uống trước đi.”
“…..” Thiệu Khải Long hơi hơi lắc lắc đầu.
Lão quản gia thở dài, đem thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, ngồi ở một bên: “Tiên sinh, ngài cần phải bảo trọng thân thể, nếu ngươi suy sụp, tiểu thiếu gia phải làm sao bây giờ?” Đối mặt với Thiệu Khải Long không hề có ý muốn sống, mọi người hao hết miệng lưỡi khuyên bảo, sau vẫn là lão quản gia đem tiểu thiếu gia đến bên cạnh hắn, mỗi ngày ở cùng hắn, nhìn thấy nhi tử còn nhỏ của chính mình, Thiệu Khải Long mới miễn cưỡng nâng lên một chút ý chí muốn sống.
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng sờ sờ mặt, vẫn là bưng lên chén thuốc mấy ngụm nuốt vào, tựa hồ đều không ngửi thấy hương vị đắng kia. Ánh mắt lại quay về trên màn hình, lão quản gia thở dài lặng lẽ ra khỏi phòng.
Mấy đĩa CD kia, lão quản gia từng nghĩ tới muốn đem bỏ nó đi, nhưng là lần đó vừa đem đĩa mang đi, Thiệu Khải Long liền thất kinh ở chung quanh tìm kiếm, đến cuối cùng đã gần như nổi điên. Thấy hắn bộ dáng này, lão quản gia cũng không dám làm liều, đành phải tùy ý hắn tra tấn chính mình như thế.
Buổi tối ngày ba mươi trừ tịch (giao thừa), Thiệu Khải Long khoác đại y, mang theo một cái rổ ra cửa, bảo vệ không yên lòng vẫn là theo rất xa ở phía sau. Thiệu Khải Long đi đến một ngã tư đường, dùng than củi trên mặt đất vẽ một vòng tròn, sau đó ngồi xếp bằng ở một bên, đem đồ đạc trong rổ từng kiện từng kiện bày ra, cầm một tờ giấy vàng châm lửa đốt lên.
Ánh lửa màu vàng cam chiếu rọi lên trên gương mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt bi thương lại làm cho người ta đau lòng: “Tiểu Nhiễm, ta đến cùng mừng năm mới với ngươi.”
Thiệu Khải Long đem giấy tiền vàng bạc trên đùi từng chút tách ra bỏ vào đống lửa, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên cao bén vào tóc, phát ra thanh âm xèo xèo chói tai. Thiệu Khải Long giống như không hề hay biết, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào hỏa diễm, giống như ở trong đó có thể thấy được linh hồn Trữ Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm ~~ thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi……. ta là một thứ phế vật, ta căn bản không có tư cách yêu ngươi……” Càng nói càng thương tâm, càng nói càng hối hận, Thiệu Khải Long dần dần không thể khống chế cảm xúc chính mình, khóc rống lên, khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, khóc đến tê tâm liệt phế: “Tiểu Nhiễm! thực xin lỗi, ta thực xin lỗi ngươi! tiểu Nhiễm, ngươi trở về được không!! Trở về được không, tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm!!!”
Chẳng bao lâu sau, nam nhân cường thế này lại biến thành yếu ớt như thế, thương tâm như thế. Tiếng khóc kia làm cho bảo vệ canh giữ ở một bên đều không thể thừa nhận, đồng loạt quay người vụng trộm lau đi nước mắt. Gió đêm rét lạnh thổi tung tàn tro cùng bụi lửa, bay khắp nơi trong không trung, thanh âm pháo hoa ở phía chân trời xuất ra từng đạo phong cảnh hoa mỹ diễm lệ, cảnh sắc vui mừng này cùng với hình ảnh bi thương tại đây hình thành liên minh đối lập.
Thiệu Khải Long cứ như vậy quỳ tế trước hỏa diễm, vượt qua đêm giao thừa đặc biệt này!
————————
Đã hơn một năm về sau:
Ngày hôm nay, Thiệu gia đến đây một vị khách nhân, người này tên là Uông Đồng, là bạn học thời đại học với Thiệu Khải Long, vốn là hai người bạn tốt đã nhiều năm chưa từng gặp mặt, lần này về gia hương, Uông Đồng chuyện thứ nhất chính là tìm đến Thiệu Khải Long.
Khi hắn nhìn thấy Thiệu Khải Long, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thân hình gầy gò, gương mặt mỏi mệt, phi thường tiều tụy, bên ngoài thoạt nhìn so với tuổi thực tế đã già đi vài tuổi, cùng vài năm trước so sánh thật sự là cách biệt một trời một vực.
“Khải Long, đã lâu không thấy.”
Thiệu Khải Long nhìn thấy người tới cũng có chút ngoài ý muốn: “Uông Đồng?”
Uông Đồng lễ phép giơ tay phải, lại thấy tay phải Thiệu Khải Long mang theo một cái bao tay màu đen, vốn giỏi về quan sát, hắn vội vàng đổi tay trái cùng hắn nắm một chút: “Khải Long, tay ngươi?”
Thiệu Khải Long cúi đầu nhìn xem tay của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì, không cẩn thận làm bị thương.”
Vào đêm, hai người ở quán bar uống rượu xong, Thiệu Khải Long mang theo Uông Đồng cùng trở về biệt thự, cũng phân phó quản gia chuẩn bị cho hắn khách phòng. Uông Đồng từ nhỏ cũng đã rất sáng sủa hoạt bát, tính cách này đến bây giờ cũng không thay đổi qua, vừa gặp lại lão bằng hữu liền miệng không ngừng nghỉ nói suốt vài giờ. Thẳng đến khi ngủ mới yên tĩnh, Thiệu Khải Long lặng lẽ rời khỏi phòng, trở về phòng ngủ chính mình.
Tắm rửa xong, ngồi ở trên sô pha mở đầu đĩa trước mặt, vẫn như trước là một bộ hình ảnh huyết tinh cùng tàn nhẫn, Thiệu Khải Long đã nhìn vô số lần, mỗi ngày mỗi ngày đều phải xem, mỗi khi xem một lần tâm liền hung hăng đau một lần, cái loại cảm giác này cho đến ngày nay cũng không hề giảm bớt, thậm chí càng tiếp tục lại càng không thể thừa nhận.
Lâu như vậy tới nay Thiệu Khải Long vẫn không buông tha việc tìm kiếm hung thủ, nhưng vẫn đều không tra được bất luận manh mối nào, làm cho hắn càng ngày càng thống hận chính mình vô năng.
Nửa đêm đứng lên tìm nước uống, Uông Đồng ngẫu nhiên bị từng đợt thanh âm thê thảm kinh đến, theo thanh âm đi tìm cuối cùng đứng ở ngoài cửa phòng chủ nhân ngôi nhà, Uông Đồng nghe xong trong chốc lát lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Phòng ngủ chưa bật đèn chỉ có màn hình TV vọng lại một mảnh ngân quang, Thiệu Khải Long đưa lưng về phía cửa, tay phải tàn phá mang theo một cây thuốc lá, mặt trên khói bụi đã muốn bay lên cao, dưới ánh sáng màu cam tạo thành một mảnh sương khói xanh mờ.
Uông Đồng chân tay nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh người Thiệu Khải Long, kinh ngạc phát hiện trên mặt hắn tất cả đều là lệ quang. Phải biết rằng hắn nhận thức Thiệu Khải Long lâu như vậy, cũng không gặp nam nhân này chảy qua nước mắt. Uông Đồng hiếu kì đem tầm mắt chuyển qua trên màn hình TV…… Đăng bởi: admin
Thủ hạ chia làm hai đường rất nhanh truy đến kẻ tự xưng là Thịnh Nhân kia, mà nam nhân này dĩ nhiên là ngoại thân của Lâm gia, sau khi Lâm Thắng bị giết Thiệu Khải Long liền rất nhanh khóa chặt tập đoàn Lâm thị, làm cho người Lâm gia không còn khả năng đến khởi tố Trữ Nhiễm, cho nên khi Trữ Nhiễm tiếp nhận thẩm phán, mới có thể xuất hiện tất cả các trường hợp đều không có nguyên cáo. Vừa xảy ra chuyện này, người Lâm gia liền mang theo một chút vốn liếng cuối cùng chạy trốn tới nước ngoài, đợi tình thế bình tĩnh sau mới lặng lẽ về nước, y theo di chúc của Lâm lão gia tử, lập lời thề dùng một chút tài lực cuối cùng mua tánh mạng của Trữ Nhiễm, hai lần mạo hiểm ngoài ý muốn kia đúng là hắn ban tặng, bất quá dưới khổ hình bức cung, án bắt cóc hiện tại cùng bọn họ không có quan hệ.
Chưa bao giờ tự mình giết người, Thiệu Khải Long lúc này phi thường nổi giận, tự tay đem nam nhân này đưa tới bồn tắm dìm cho chết đuối, sau đó quăng xuống biển nuôi cá mập. Sau thủ hạ lại đuổi bắt đến hai sát thủ từng cùng Thịnh Nhân có tiếp xúc, sau khi qua tra khảo bọn họ cũng không tham dự vào sự kiện bắt cóc, nhưng vẫn là bị Thiệu Khải Long tự tay chấm dứt tính mạng.
Tô Nhã ở mặt ngoài không có tham dự việc này, nàng chỉ là đem địa chỉ của Trữ Nhiễm “trong lúc vô ý” nói cho một ít người muốn biết, hơn nữa qua điều tra, việc bắt cóc cùng nàng một chút quan hệ cũng không có. Cho dù như vậy, Thiệu Khải Long cũng là phẫn nộ phi thường, không thể tưởng được tâm ghen tị của nữ nhân có thể mạnh đến mức này, vốn là nữ nhân thiện lương khi đối mặt với tình địch lại biến thành điên cuồng như thế, cam nguyện cùng người từng bắt cóc chính mình cấu kết với nhau làm việc xấu. Hồi tưởng đến sự khoan dung của Trữ Nhiễm lúc này cùng đem ra so sánh, Thiệu Khải Long lại không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tô Nhã đã gây nên.
Ngay tại thời điểm Thiệu Khải Long muốn tìm Tô Nhã tính toán nợ nần, lão quản gia ngăn ở trước mặt hắn, thay Tô Nhã cầu tình: “Ít nhất, cũng nên xem mặt mũi tiểu thiếu gia.”
Suy nghĩ một hồi lâu, Thiệu Khải Long vẫn là ngăn chận cơn tức, đem một tờ văn bản ly hôn đặt tới trước mặt nàng, Tô Nhã chấn kinh hồi lâu:
“Vì cái gì?”
“Chính ngươi đã làm cái gì còn muốn ta nói sao?”
“Ta nói rồi, Trữ Nhiễm mất tích cùng ta không quan hệ!”
“Chuyện bắt cóc khả năng cùng ngươi không quan hệ, nhưng là ngươi đã có tâm muốn giết hắn.”
Tô Nhã dùng sức cắn môi dưới chính mình, một lát sau rưng rưng quát: “Ta làm như vậy đều là do ngươi bức? Ta toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nhưng ngươi lại đem toàn bộ tâm giao cho một người nam nhân!”
Thiệu Khải Long thở dài: “Tiểu Nhã, chuyện tình cảm ai cũng không thể khống chế, ta tuy rằng không có biện pháp yêu ngươi, nhưng ta vẫn xem ngươi như người thân mà đối đãi, nhưng ngươi lại…..”
“Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng hắn…….”
“Bởi vì hắn thiện lương hơn ngươi!”
Tô Nhã cười lạnh một tiếng: “Một tên sát nhân cuồng……”
“Nếu không phải có tiểu Nhiễm, vậy ngươi cùng hài tử đã sớm mất mạng, đồng dạng là tình địch, nhưng hắn lại cam nguyện dùng chính mình đi cứu ngươi, phân tình này sao với ngươi thì sao?”
Đối với chuyện bắt cóc năm đó, Tô Nhã kỳ thật cũng không biết tình hình thực tế, nàng chỉ biết là chính mình bị Lâm Thắng giam lỏng, ngày đó sắp sanh bị những người này đưa đến bệnh viện, thời điểm nàng tỉnh lại Thiệu Khải Long đã đứng ở bên cạnh, không nghĩ tới chuyện này hết thảy là bởi vì Trữ Nhiễm xả thân cứu giúp. Nhưng lòng tự trọng quá lớn, Tô Nhã không thể dễ dàng tha thứ tình địch bố thí, tâm lý càng cảm thấy không thoải mái.
“Ký tên đi, ta phải cùng với ngươi ly hôn.”
Thiệu Khải Long gương mặt tuyệt tình làm cho Tô Nhã hiểu được đã vô pháp vãn hồi. Thầm nghĩ: thật sự là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần là người hắn yêu, cho dù giết người phóng hỏa cũng vẫn yêu, nếu không thương, cho dù ngươi là thánh nữ cũng vô dụng. Hồi tưởng mấy ngày trước, bằng hữu từng khuyên qua một câu: “Vĩnh viễn không cần cùng một người nam nhân tranh đoạt nam nhân khác, ngươi sẽ tranh không lại.” (câu nói hay nhất trong ngày)Tô Nhã cười khổ, lời nói thật sự là quá đúng.
“…… A Long, ngươi quá nhẫn tâm như vậy.”
Thiệu Khải Long đứng lên lạnh lùng nói: “Ta chỉ hối hận bản thân nhẫn tâm quá muộn, niệm tình ngươi là mẫu thân Mạnh Nhiễm, ta tha ngươi một lần, về sau đừng bao giờ để cho ta nhìn thấy ngươi.”
Một tờ giấy ly hôn làm cho hai người hoàn toàn mỗi người đi một ngả, chuyện này ở Vân thị nháo rất lớn, phải biết rằng hai người kết hôn còn không đến hai năm, lúc trước kia một tràng hôn lễ oanh động Vân thị thế nhưng lại là loại kết cục này, làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Trữ Nhiễm mất tích không phải người Lâm gia làm, cũng không phải Tô Nhã làm, kia, còn có thể có ai? Manh mối đến nơi đây liền hoàn toàn chặt đứt. Rốt cuộc là loại người nào có thể ở dưới mí mắt Thiệu Khải Long càn rỡ như thế? Màn độc thủ phía sau này thủ đoạn phi thường lợi hại, hắn tựa hồ đã muốn vượt qua phạm vi thế lực của Thiệu Khải Long, đem toàn bộ những người khả nghi đều điều tra qua, nhưng những người này tựa hồ không có liên quan.
Thiệu Khải Long thủy chung cũng không có buông tha hy vọng, đừng nói là bị hủy dung, cho dù tàn phế đi, Thiệu Khải Long cũng vẫn như cũ yêu thương hắn, vĩnh viễn không rời!
Từ khi thu được đĩa CD kia đến nay đã qua một tháng, bọn cướp không có truyền tới bất luận tin tức nào, Trữ Nhiễm sống hay chết cũng đều không biết, Thiệu Khải Long đau lòng muốn chết thủy chung vẫn cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu của chính mình, mỗi ngày đều không ngừng tra tìm manh mối Trữ Nhiễm, trong bóng đêm chờ đợi một tia ánh sáng.
Hôm nay buổi tối, bảo vệ mở ra hộp thư bên ngoài biệt thự, ngân hàng, giấy báo tiền điện, văn phòng bất động sàn đủ các loại thư tin đã muốn đem bên trong nhét chật kín. Vốn việc này đều là Đường bá đến xử lý, nhưng là một đoạn thời gian gần đây Thiệu gia tất cả mọi người đem tâm tư dùng trên người Trữ Nhiễm, căn bản không rảnh bận tâm mấy việc vặt này.
Trong đó một phong bưu kiện nho nhỏ dẫn tới sự chú ý của bảo vệ, sờ sờ bên trong tựa hồ là vật gì đó cứng rắn, thời gian gửi qua bưu điện là chín ngày trước, ghi tên người nhận là Thiệu Khải Long. Bảo vệ không chờ phân phó liền lập tức đi thăm dò camera theo dõi khu biệt thự, trên video biểu hiện cho thấy thư tín này là năm ngày trước sáng sớm đưa đến, người mang tới là một người phát thư, dọc theo khu biệt thự đưa thư cho từng nhà, thoạt nhìn cũng không khả nghi, hơn nữa bảo vệ cửa cũng chứng thật thân phận người phát thư kia.
Bưu kiện cùng những lần trước đều giống nhau, văn tự trên đó đều là máy tính in ra, thực hiển nhiên bưu kiện này khẳng định là bọn cướp gửi đến. Những người lần trước truyền tin đều trải qua ngụy trang, hơn nữa mỗi lần truyền tin địa chỉ đều là bất đồng, Thiệu Khải Long đã phân phối thủ hạ chia ra khắp nơi ám thủ, vốn định đợi hắn tới đưa thư liền bắt được, cũng không nghĩ bọn cướp lần này lại đổi phương thức thành gửi qua bưu điện.
Thiệu Khải Long rất nhanh xé mở bưu kiện, bên trong như trước hé ra một đĩa CD. Nhìn chiếc đĩa trong tay, một loại cảm giác sợ hãi rất lớn rất nhanh tràn ngập toàn thân, hai tay run run thật lâu không dám đem CD bỏ vào trong máy……
Hình ảnh u ám, Trữ Nhiễm như trước mặc kia một thân quần áo cũ nát, nguyên bản trên gương mặt tuấn tú lúc này đã che kín những vết sẹo khủng bố mà gớm ghiếc, thân hình gầy gò bị dây thừng buộc chặt ở trên một cái ghế, tựa hồ đã muốn mất đi tri giác, đầu vô lực nghiêng ở một bên.
Hình ảnh như vậy đã muốn làm cho Thiệu Khải Long đau lòng không ngừng, hắn lần đầu tiên phát hiện chính mình thế nhưng vô dụng như vậy, cả người mình yêu thương nhất thế nhưng cũng bảo hộ không được, một lần lại một lần gây cho hắn thương tổn, nhưng những hình ảnh kế tiếp lại làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn chết lặng.
Một nam nhân dáng người khôi ngô kéo một cây mộc côn thô to, chậm rãi đi đến một bên, đối với đùi phải Trữ Nhiễm hung hăng đập xuống, xương cốt bạo liệt bị đập gãy vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nam nhân kia còn chưa ngừng một lát liền đối với chân trái Trữ Nhiễm ngoan ngoan đập tiếp một gậy. Sau tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, Trữ Nhiễm thật mạnh ngã sang một bên vô tri vô giác.
Những người đó cởi bỏ dây thừng trên người hắn, đưa hắn vứt trên mặt đất, sau đó dùng nước lạnh đem hắn hắt tỉnh. Tiếp tục tiến hành khổ hình cực kỳ tàn ác. Trữ Nhiễm kéo theo thân thể tàn phá, gian nan bò trên mặt đất, giống như muốn tách rời khỏi bàn tay tra tấn kia, trong miệng tái nhợt còn không ngừng chảy ra máu tươi đỏ sậm.
Toàn bộ khổ hình giằng co gần hai mươi mấy phút, xương đùi, cánh tay, xương sườn, xương cốt toàn thân đều bị tàn nhẫn đánh nát. Thẳng đến cuối cùng, mấy bát nước đổ xuống Trữ Nhiễm toàn thân đều là máu cũng không có tỉnh lại, những người này mới ngừng tay. Trong đó có một người ngồi xổm xuống xem hô hấp của Trữ Nhiễm, hướng màn ảnh bên này khoát tay.
“Chết!”
“Chết?….. Thật sự nhàm chán, quăng ra biển cho cá ăn đi……”
Hình ảnh tới đó thì dừng, Thiệu Khải Long trên sô pha ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình, không hề phản ứng, trên thực tế từ khi côn thứ nhất bắt đầu, Thiệu Khải Long đầu óc đã trống rỗng.
Suốt qua hơn mười phút, Thiệu Khải Long mới đứng lên, mặt không chút thay đổi chậm rãi bước lên lầu, trong ánh mắt trống rỗng một chút hào quang cũng không có, hắn thậm chí chưa chảy xuống bất luận một giọt nước mắt nào, tựa như một hoạt tử nhân không có tâm.
Lão quản gia nhìn bóng dáng hắn thở dài, lén lút nước mắt, trong giây lát sau liền cả kinh, vội vàng quát: “Không ổn, sắp có chuyện không may!”
Mọi người vừa nghe toàn bộ hướng lên trên lầu phóng đi, cửa phòng ngủ đã bị gắt gao khóa chặt, bảo vệ lui về phía sau một bước, một cước hung hăng hướng cánh cửa đá văng ra. Hình ảnh trước mắt làm mọi người thất kinh, Thiệu Khải Long đứng ở bên cửa sổ, khép lại băng đạn súng lục, răng rắc một tiếng, đem mũi súng trực tiếp chỉ về phía huyệt Thái Dương của chính mình. Phản ứng nhanh nhất a Thanh, cấp tốc móc súng lục ra, đùng một tiếng bắn trúng tay phải Thiệu Khải Long, ngăn trở một thảm kịch phát sinh. Mà viên đạn của Thiệu Khải Long theo lý bắn trúng huyệt Thái Dương kia trượt qua trán hắn liền bắn tới trên cửa sổ, khiến cho cửa kính toàn bộ vỡ nát.
Thiệu Khải Long trúng đạn tựa hồ không có cảm giác đau, gương mặt tràn đầy mồ hôi lạnh cùng máu tươi vẫn như trước không có chút biểu tình, hắn không để ý đến miệng vết thương máu chảy đầm đìa, lung lay vài bước ý đồ lượm lại súng lục, có điều thân thể suy yếu căn bản đã vô lực chống đỡ, máu liên tục chảy ra làm cho hắn liền mất đi tri giác, cuối cùng hôn mê bất tỉnh……..
Mùa đông năm nay, Thiệu Khải Long bệnh nặng một hồi, liên tục mấy tháng đều là ở trên giường mà vượt qua, thân thể cũng nhanh chóng gầy yếu, mặt hốc hác thật sâu, có thể nhìn thấy rất rõ ràng xương gò má cùng hốc mắt, gương mặt tái nhợt một chút huyết sắc cũng không có, có vài thứ đều cơ hồ duy trì không được, sống không bằng chết, hắn luôn nghĩ bỏ lại hết thảy hoàn toàn giải thoát.
Viên đạn làm trầy da ở trên trán lưu lại một vết sẹo, mà vết súng trên tay lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vặn vẹo thay đổi hình dạng, hơn nữa cơ hồ không thể nhấc nổi đồ đạc gì, thậm chí không cầm dậy nổi một chiếc đũa. Quản gia vốn định theo danh y nước ngoài cam kết giúp hắn mổ, nhưng là Thiệu Khải Long cự tuyệt. Hiện tại bàn tay phải thương tật này chỉ có thể miễn cưỡng cầm được một điếu thuốc lá, bởi vì đã hút quá nhiều, ngón trỏ cùng ngón giữa đã hun khói thành màu vàng đậm.
Nam hài kia đi rồi, mặc kệ là thân thể hay linh hồn cũng sẽ không trở về, Thiệu Khải Long dùng thời gian rất lâu mới tiếp nhận sự thật này. Hắn luôn một mình ngồi ở trên giường, một lần lại một lần nhìn xem lại những đĩa CD kia, không ngừng mở đi mở lại, đem chính mình đắm chìm tại loại hối hận cùng tưởng niệm bên trong, tra tấn tâm cùng linh hồn chính mình.
Chính mình đối với hắn hứa hẹn một điều cũng không làm được, đáp ứng sẽ hảo hảo thương hắn, nhưng bản thân lại cùng người khác kết hôn, hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bảo hộ hắn, mà chính mình lại tự tay đem hắn bán đứng, mà nay lại hại hắn bị tra tấn như thế, thậm chí thi cốt cũng không còn, rõ ràng nói qua sẽ không sống lâu hơn hắn thêm một ngày, nhưng ta lại tham sống sợ chết, sợ một mình xuống dưới. Nam nhân như ta vậy, còn có cái tư cách gì mà nói yêu!
“Tiên sinh, ngài nên uống thuốc.” Lão quản gia bưng một chén thuốc Đông y thật cẩn thận đưa đến bên giường.
Thiệu Khải Long ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh huyết tinh trên màn hình, nghe một tiếng thất thanh kêu thảm thiết, hốc mắt sưng đỏ liền bao hàm nước mắt.
“Tiên sinh, vẫn là đem dược uống trước đi.”
“…..” Thiệu Khải Long hơi hơi lắc lắc đầu.
Lão quản gia thở dài, đem thuốc đặt ở trên tủ đầu giường, ngồi ở một bên: “Tiên sinh, ngài cần phải bảo trọng thân thể, nếu ngươi suy sụp, tiểu thiếu gia phải làm sao bây giờ?” Đối mặt với Thiệu Khải Long không hề có ý muốn sống, mọi người hao hết miệng lưỡi khuyên bảo, sau vẫn là lão quản gia đem tiểu thiếu gia đến bên cạnh hắn, mỗi ngày ở cùng hắn, nhìn thấy nhi tử còn nhỏ của chính mình, Thiệu Khải Long mới miễn cưỡng nâng lên một chút ý chí muốn sống.
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng sờ sờ mặt, vẫn là bưng lên chén thuốc mấy ngụm nuốt vào, tựa hồ đều không ngửi thấy hương vị đắng kia. Ánh mắt lại quay về trên màn hình, lão quản gia thở dài lặng lẽ ra khỏi phòng.
Mấy đĩa CD kia, lão quản gia từng nghĩ tới muốn đem bỏ nó đi, nhưng là lần đó vừa đem đĩa mang đi, Thiệu Khải Long liền thất kinh ở chung quanh tìm kiếm, đến cuối cùng đã gần như nổi điên. Thấy hắn bộ dáng này, lão quản gia cũng không dám làm liều, đành phải tùy ý hắn tra tấn chính mình như thế.
Buổi tối ngày ba mươi trừ tịch (giao thừa), Thiệu Khải Long khoác đại y, mang theo một cái rổ ra cửa, bảo vệ không yên lòng vẫn là theo rất xa ở phía sau. Thiệu Khải Long đi đến một ngã tư đường, dùng than củi trên mặt đất vẽ một vòng tròn, sau đó ngồi xếp bằng ở một bên, đem đồ đạc trong rổ từng kiện từng kiện bày ra, cầm một tờ giấy vàng châm lửa đốt lên.
Ánh lửa màu vàng cam chiếu rọi lên trên gương mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt bi thương lại làm cho người ta đau lòng: “Tiểu Nhiễm, ta đến cùng mừng năm mới với ngươi.”
Thiệu Khải Long đem giấy tiền vàng bạc trên đùi từng chút tách ra bỏ vào đống lửa, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên cao bén vào tóc, phát ra thanh âm xèo xèo chói tai. Thiệu Khải Long giống như không hề hay biết, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào hỏa diễm, giống như ở trong đó có thể thấy được linh hồn Trữ Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm ~~ thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi……. ta là một thứ phế vật, ta căn bản không có tư cách yêu ngươi……” Càng nói càng thương tâm, càng nói càng hối hận, Thiệu Khải Long dần dần không thể khống chế cảm xúc chính mình, khóc rống lên, khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, khóc đến tê tâm liệt phế: “Tiểu Nhiễm! thực xin lỗi, ta thực xin lỗi ngươi! tiểu Nhiễm, ngươi trở về được không!! Trở về được không, tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm!!!”
Chẳng bao lâu sau, nam nhân cường thế này lại biến thành yếu ớt như thế, thương tâm như thế. Tiếng khóc kia làm cho bảo vệ canh giữ ở một bên đều không thể thừa nhận, đồng loạt quay người vụng trộm lau đi nước mắt. Gió đêm rét lạnh thổi tung tàn tro cùng bụi lửa, bay khắp nơi trong không trung, thanh âm pháo hoa ở phía chân trời xuất ra từng đạo phong cảnh hoa mỹ diễm lệ, cảnh sắc vui mừng này cùng với hình ảnh bi thương tại đây hình thành liên minh đối lập.
Thiệu Khải Long cứ như vậy quỳ tế trước hỏa diễm, vượt qua đêm giao thừa đặc biệt này!
————————
Đã hơn một năm về sau:
Ngày hôm nay, Thiệu gia đến đây một vị khách nhân, người này tên là Uông Đồng, là bạn học thời đại học với Thiệu Khải Long, vốn là hai người bạn tốt đã nhiều năm chưa từng gặp mặt, lần này về gia hương, Uông Đồng chuyện thứ nhất chính là tìm đến Thiệu Khải Long.
Khi hắn nhìn thấy Thiệu Khải Long, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thân hình gầy gò, gương mặt mỏi mệt, phi thường tiều tụy, bên ngoài thoạt nhìn so với tuổi thực tế đã già đi vài tuổi, cùng vài năm trước so sánh thật sự là cách biệt một trời một vực.
“Khải Long, đã lâu không thấy.”
Thiệu Khải Long nhìn thấy người tới cũng có chút ngoài ý muốn: “Uông Đồng?”
Uông Đồng lễ phép giơ tay phải, lại thấy tay phải Thiệu Khải Long mang theo một cái bao tay màu đen, vốn giỏi về quan sát, hắn vội vàng đổi tay trái cùng hắn nắm một chút: “Khải Long, tay ngươi?”
Thiệu Khải Long cúi đầu nhìn xem tay của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì, không cẩn thận làm bị thương.”
Vào đêm, hai người ở quán bar uống rượu xong, Thiệu Khải Long mang theo Uông Đồng cùng trở về biệt thự, cũng phân phó quản gia chuẩn bị cho hắn khách phòng. Uông Đồng từ nhỏ cũng đã rất sáng sủa hoạt bát, tính cách này đến bây giờ cũng không thay đổi qua, vừa gặp lại lão bằng hữu liền miệng không ngừng nghỉ nói suốt vài giờ. Thẳng đến khi ngủ mới yên tĩnh, Thiệu Khải Long lặng lẽ rời khỏi phòng, trở về phòng ngủ chính mình.
Tắm rửa xong, ngồi ở trên sô pha mở đầu đĩa trước mặt, vẫn như trước là một bộ hình ảnh huyết tinh cùng tàn nhẫn, Thiệu Khải Long đã nhìn vô số lần, mỗi ngày mỗi ngày đều phải xem, mỗi khi xem một lần tâm liền hung hăng đau một lần, cái loại cảm giác này cho đến ngày nay cũng không hề giảm bớt, thậm chí càng tiếp tục lại càng không thể thừa nhận.
Lâu như vậy tới nay Thiệu Khải Long vẫn không buông tha việc tìm kiếm hung thủ, nhưng vẫn đều không tra được bất luận manh mối nào, làm cho hắn càng ngày càng thống hận chính mình vô năng.
Nửa đêm đứng lên tìm nước uống, Uông Đồng ngẫu nhiên bị từng đợt thanh âm thê thảm kinh đến, theo thanh âm đi tìm cuối cùng đứng ở ngoài cửa phòng chủ nhân ngôi nhà, Uông Đồng nghe xong trong chốc lát lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Phòng ngủ chưa bật đèn chỉ có màn hình TV vọng lại một mảnh ngân quang, Thiệu Khải Long đưa lưng về phía cửa, tay phải tàn phá mang theo một cây thuốc lá, mặt trên khói bụi đã muốn bay lên cao, dưới ánh sáng màu cam tạo thành một mảnh sương khói xanh mờ.
Uông Đồng chân tay nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh người Thiệu Khải Long, kinh ngạc phát hiện trên mặt hắn tất cả đều là lệ quang. Phải biết rằng hắn nhận thức Thiệu Khải Long lâu như vậy, cũng không gặp nam nhân này chảy qua nước mắt. Uông Đồng hiếu kì đem tầm mắt chuyển qua trên màn hình TV…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.