Chương 13: NỔI GIẬN
Thiên Nguyệt Phụng
27/04/2023
"Con định tự ý đưa một cô gái không rõ thân thế về để tạm đối phó trước với mẹ con đó à?"
Vũ Kính Dương sắc mặt lạnh lùng, vừa mở miệng đã đưa ra câu hỏi trúng trọng tâm vấn đề. Nhưng Vũ Tư Thần vẫn tuyệt nhiên bình thản, thậm chí anh còn cười, rồi mới nói:
"Sao những lúc con nghiêm túc yêu đương, thì ba lại là người không tin tưởng vậy? Còn thân thế của cô ấy, ba đừng nói là không rõ. Vì sau hôm nay, chỉ cần một cuộc điện thoại của ba thôi, thì tất tần tật những thứ liên quan tới cô ấy ba đều sẽ biết rõ trong một thời gian ngắn."
Thấy thái độ của con trai mình điềm tĩnh như vậy, Vũ Kính Dương cũng đã có ba phần tin tưởng. Nhưng nụ cười trên môi ông vẫn thâm sâu khó đoán như ban đầu.
"Ba không quan tâm chuyện con yêu ai, xấu hay đẹp. Thứ ba để ý nhất vẫn là phải môn đăng hộ đối, mối quan hệ thông gia hai bên phải có lợi trên bề mặt thương trường."
"Chuyện đó ba càng không phải lo, vì sau khi con và Thi Thi kết hôn, thì một hợp đồng lớn sẽ được ký. Ba đã tin tưởng khả năng làm việc của con mà giao phó Vũ thị cho con tiếp quản, thì ba phải tin con cũng như ba, luôn đặt lợi ích đứng đầu mọi chuyện."
Chỉ có những câu nói xuôi lòng này của Vũ Tư Thần mới khiến Vũ Kính Dương cười hài lòng.
"Thôi được, lần này ba tin tưởng con tuyệt đối. Ngày cưới, tự tụi con cứ định đoạt. Nhớ, đừng khiến ba thất vọng."
Nhận được sự tin tưởng của ba mình, đồng nghĩa với việc đã vượt qua cửa ải khó khăn. Nên trên môi người đàn ông trẻ liền hiện lên nụ cười.
"Ba yên tâm, con sẽ không khiến ba thất vọng."
Một lời hứa không rõ đáp án. Có lẽ, vào một thời khắc nào khác, chính nó sẽ khiến anh nhận lấy bất ngờ, hoặc là người còn lại ngỡ ngàng.
----------------
Loay hoay đã hết một ngày, cũng là lúc kết thúc buổi ra mắt ba mẹ "chồng" lần đầu tiên của Kiều Tĩnh Thi.
Lúc này, cả hai đã trên đường trở về nhà riêng của mình. Nếu hiện tại, Vũ Tư Thần đang bình thản bao nhiêu thì Kiều Tĩnh Thi lại lắng đọng bấy nhiêu. Sắc mặt của cô có vẻ như cũng không được tốt mấy.
Qua một lúc lâu im lặng, Vũ Tư Thần cũng lên tiếng:
"Cảm nhận về buổi gặp mặt hôm nay thế nào?"
"Cũng bình thường thôi. Mẹ anh rất ôn nhu, bà cũng dễ gần, có lẽ là người ấm áp và sống tình cảm."
Kiều Tĩnh Thi nhẹ giọng đáp lời, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Chính vì cô quay mặt ra ngoài nên Vũ Tư Thần không thể nhìn rõ sắc mặt tái mét của cô trong lúc này.
"Ừm, mẹ là người sống tình cảm, hễ là người thân hay bất cứ ai tiếp xúc với mẹ đều rất dễ lấy được cảm tình của bà ấy. Cô thấy ba tôi lạnh lùng, gia trưởng như vậy, nhưng mấy chục năm qua tình yêu mẹ dành cho ông ấy chưa từng thay đổi. Vì người mình yêu, mẹ chấp nhận cam chịu. Đúng là vớ vẩn!"
Khi nhắc đến tình cảm riêng tư của ba mẹ mình, vậy mà Vũ Tư Thần lại dành tặng một nụ cười ba phần nhạt nhẽo bảy phần khó hiểu.
Nghe qua thôi cũng dễ đoán được, giữa ba và mẹ, anh thương yêu và tôn trọng mẹ mình nhiều hơn.
Vậy mà nghe xong, Kiều Tĩnh Thi lại im lặng không nói gì. Lúc này, Vũ Tư Thần mới để ý đến cô gái bên cạnh mình hơn một chút, rồi anh lại hỏi:
"Cô không khỏe à? Sao hôm nay nói ít vậy?"
"Ừ, giờ anh lái xe nhanh hơn đi. Tôi muốn nằm nghỉ một chút."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông liền chau mày, nét mặt trở nên lo lắng thấy rõ. Anh vừa lái xe, cứ vài giây lại quay qua nhìn cô, rồi hỏi:
"Bữa trưa lẫn bữa tối, tôi thấy cô ăn rất ít. Có phải vì vậy nên giờ đang đau dạ dày rồi không?"
"Anh hỏi nhiều quá, lo lái xe nhanh lên đi."
Nhận được sự quan tâm của anh, nhưng cô ấy lại cáu kỉnh đáp lời với sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Thấy vậy, Vũ Tư Thần cũng không nói gì thêm. Trước khi tăng tốc, anh đã ấn nút hạ chiếc ghế của Kiều Tĩnh Thi nằm xuống, trước sự ngạc nhiên của cô.
"Nằm xuống đi."
Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng, trầm ấm, khiến Kiều Tĩnh Thi cảm thấy áy náy vì trước đó đã cáu kỉnh với anh. Nhưng vì dạ dày đang thật sự quá đau, nên cô không muốn nói nhiều, nên chỉ lặng lẽ nằm xuống.
Sau đó, Vũ Tư Thần mới đạp ga, lái nhanh về nhà.
Anh không biết tại sao bản thân mình gần đây lại trở nên nhu nhược, đặc biệt là những lúc đối đầu với cô gái này.
Anh không muốn nặng lời cũng chẳng muốn hơn thua với cô. Thậm chí thấy cô khó chịu anh cũng khó chịu theo. Nhiều lúc anh mơ hồ cảm thấy, dường như người con gái ấy có nỗi đau gì đó được giấu kín trong lòng.
Có những lúc cô liên tục thay đổi thái độ, có lẽ là đang cố tình che đậy nỗi đau của mình. Và anh thấy rằng, sự lạnh lùng, phũ phàng của cô lại là một vỏ bọc ngụy trang bên ngoài.
Đối với anh, Kiều Tĩnh Thi thật sự rất đặc biệt. Cô là người khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều kể từ lần đầu tiên gặp mặt.
Nghĩ như thế nào cũng không thể cho ra đáp án. Nhưng qua một lúc ngắn sau, chiếc ô tô của người đàn ông ấy đã dừng lại trong khuôn viên tại biệt thự nhà mình.
Anh tháo dây an toàn ra thì cũng nhìn sang cô gái bên cạnh. Thấy cô nhắm mắt, anh tưởng cô ngủ nên không nỡ lòng gọi dậy.
Cứ thế, Vũ Tư Thần lặng lẽ ngồi nhìn Kiều Tĩnh Thi ngủ, nhưng ngay sau đó anh cũng nhận ra điểm bất thường trên nét mặt xanh xao ấy.
Trán cô rịn khá nhiều mồ hôi, thần sắc thì tái mét, tay cô đặt trên bụng, mắt nhắm nhưng đôi lông mày lại gắt gao cau lại, cứ như đang rất khó chịu trong người.
Vũ Tư Thần cũng bắt đầu lo lắng, anh nắm tay cô, vội vã gọi:
"Thi Thi, cô ổn không?"
"..."
"Kiều Tĩnh Thi..."
"Tôi có chết đâu mà anh gọi như gọi hồn người chết vậy?"
Ngay cái lúc Vũ Tư Thần sắp hoảng thì Kiều Tĩnh Thi đã lên tiếng. Cô còn rút tay ra khỏi tay anh, sau đó gượng người ngồi dậy.
Nhưng vừa ngồi thẳng lên thôi thì chỗ dạ dày lại đau trầm trọng, khiến cô phải nhăn mặt. Từ đầu tới cuối, vẫn luôn tránh né ánh mắt của người đàn ông bên cạnh.
Sau đó cô định mở cửa xe để ra ngoài, thì hành động ấy lại bị Vũ Tư Thần ngăn cản.
Rồi âm giọng nghiêm nghị từ anh vang lên:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Anh bị điên à? Khi không đưa tôi tới bệnh viện làm gì?"
"Làm gì, tới đó rồi cô sẽ biết. Bây giờ, nằm xuống cho tôi."
"Anh lên cơn cái gì vậy Vũ Tư Thần, mau mở cửa cho tôi xuống xe."
"Tôi nói cô nằm xuống."
Kiều Tĩnh Thi cáu một thì hiện tại Vũ Tư Thần bực tới mười. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, nét mặt cũng hầm hầm không vui.
Vậy mà lại khiến người con gái ấy ngoan ngoãn trong phút chốc. Không biết có phải do đau quá đuối sức, bí lời hay không mà cô đã nghe lời anh nằm xuống, dù trước đó vẫn còn trừng mắt dung dữ với anh.
Và rồi, xe vừa về tới nhà chưa nguội động cơ thì lại nổ máy vội vã rời đi. Mà lần này, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
Vũ Kính Dương sắc mặt lạnh lùng, vừa mở miệng đã đưa ra câu hỏi trúng trọng tâm vấn đề. Nhưng Vũ Tư Thần vẫn tuyệt nhiên bình thản, thậm chí anh còn cười, rồi mới nói:
"Sao những lúc con nghiêm túc yêu đương, thì ba lại là người không tin tưởng vậy? Còn thân thế của cô ấy, ba đừng nói là không rõ. Vì sau hôm nay, chỉ cần một cuộc điện thoại của ba thôi, thì tất tần tật những thứ liên quan tới cô ấy ba đều sẽ biết rõ trong một thời gian ngắn."
Thấy thái độ của con trai mình điềm tĩnh như vậy, Vũ Kính Dương cũng đã có ba phần tin tưởng. Nhưng nụ cười trên môi ông vẫn thâm sâu khó đoán như ban đầu.
"Ba không quan tâm chuyện con yêu ai, xấu hay đẹp. Thứ ba để ý nhất vẫn là phải môn đăng hộ đối, mối quan hệ thông gia hai bên phải có lợi trên bề mặt thương trường."
"Chuyện đó ba càng không phải lo, vì sau khi con và Thi Thi kết hôn, thì một hợp đồng lớn sẽ được ký. Ba đã tin tưởng khả năng làm việc của con mà giao phó Vũ thị cho con tiếp quản, thì ba phải tin con cũng như ba, luôn đặt lợi ích đứng đầu mọi chuyện."
Chỉ có những câu nói xuôi lòng này của Vũ Tư Thần mới khiến Vũ Kính Dương cười hài lòng.
"Thôi được, lần này ba tin tưởng con tuyệt đối. Ngày cưới, tự tụi con cứ định đoạt. Nhớ, đừng khiến ba thất vọng."
Nhận được sự tin tưởng của ba mình, đồng nghĩa với việc đã vượt qua cửa ải khó khăn. Nên trên môi người đàn ông trẻ liền hiện lên nụ cười.
"Ba yên tâm, con sẽ không khiến ba thất vọng."
Một lời hứa không rõ đáp án. Có lẽ, vào một thời khắc nào khác, chính nó sẽ khiến anh nhận lấy bất ngờ, hoặc là người còn lại ngỡ ngàng.
----------------
Loay hoay đã hết một ngày, cũng là lúc kết thúc buổi ra mắt ba mẹ "chồng" lần đầu tiên của Kiều Tĩnh Thi.
Lúc này, cả hai đã trên đường trở về nhà riêng của mình. Nếu hiện tại, Vũ Tư Thần đang bình thản bao nhiêu thì Kiều Tĩnh Thi lại lắng đọng bấy nhiêu. Sắc mặt của cô có vẻ như cũng không được tốt mấy.
Qua một lúc lâu im lặng, Vũ Tư Thần cũng lên tiếng:
"Cảm nhận về buổi gặp mặt hôm nay thế nào?"
"Cũng bình thường thôi. Mẹ anh rất ôn nhu, bà cũng dễ gần, có lẽ là người ấm áp và sống tình cảm."
Kiều Tĩnh Thi nhẹ giọng đáp lời, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Chính vì cô quay mặt ra ngoài nên Vũ Tư Thần không thể nhìn rõ sắc mặt tái mét của cô trong lúc này.
"Ừm, mẹ là người sống tình cảm, hễ là người thân hay bất cứ ai tiếp xúc với mẹ đều rất dễ lấy được cảm tình của bà ấy. Cô thấy ba tôi lạnh lùng, gia trưởng như vậy, nhưng mấy chục năm qua tình yêu mẹ dành cho ông ấy chưa từng thay đổi. Vì người mình yêu, mẹ chấp nhận cam chịu. Đúng là vớ vẩn!"
Khi nhắc đến tình cảm riêng tư của ba mẹ mình, vậy mà Vũ Tư Thần lại dành tặng một nụ cười ba phần nhạt nhẽo bảy phần khó hiểu.
Nghe qua thôi cũng dễ đoán được, giữa ba và mẹ, anh thương yêu và tôn trọng mẹ mình nhiều hơn.
Vậy mà nghe xong, Kiều Tĩnh Thi lại im lặng không nói gì. Lúc này, Vũ Tư Thần mới để ý đến cô gái bên cạnh mình hơn một chút, rồi anh lại hỏi:
"Cô không khỏe à? Sao hôm nay nói ít vậy?"
"Ừ, giờ anh lái xe nhanh hơn đi. Tôi muốn nằm nghỉ một chút."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông liền chau mày, nét mặt trở nên lo lắng thấy rõ. Anh vừa lái xe, cứ vài giây lại quay qua nhìn cô, rồi hỏi:
"Bữa trưa lẫn bữa tối, tôi thấy cô ăn rất ít. Có phải vì vậy nên giờ đang đau dạ dày rồi không?"
"Anh hỏi nhiều quá, lo lái xe nhanh lên đi."
Nhận được sự quan tâm của anh, nhưng cô ấy lại cáu kỉnh đáp lời với sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Thấy vậy, Vũ Tư Thần cũng không nói gì thêm. Trước khi tăng tốc, anh đã ấn nút hạ chiếc ghế của Kiều Tĩnh Thi nằm xuống, trước sự ngạc nhiên của cô.
"Nằm xuống đi."
Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng, trầm ấm, khiến Kiều Tĩnh Thi cảm thấy áy náy vì trước đó đã cáu kỉnh với anh. Nhưng vì dạ dày đang thật sự quá đau, nên cô không muốn nói nhiều, nên chỉ lặng lẽ nằm xuống.
Sau đó, Vũ Tư Thần mới đạp ga, lái nhanh về nhà.
Anh không biết tại sao bản thân mình gần đây lại trở nên nhu nhược, đặc biệt là những lúc đối đầu với cô gái này.
Anh không muốn nặng lời cũng chẳng muốn hơn thua với cô. Thậm chí thấy cô khó chịu anh cũng khó chịu theo. Nhiều lúc anh mơ hồ cảm thấy, dường như người con gái ấy có nỗi đau gì đó được giấu kín trong lòng.
Có những lúc cô liên tục thay đổi thái độ, có lẽ là đang cố tình che đậy nỗi đau của mình. Và anh thấy rằng, sự lạnh lùng, phũ phàng của cô lại là một vỏ bọc ngụy trang bên ngoài.
Đối với anh, Kiều Tĩnh Thi thật sự rất đặc biệt. Cô là người khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều kể từ lần đầu tiên gặp mặt.
Nghĩ như thế nào cũng không thể cho ra đáp án. Nhưng qua một lúc ngắn sau, chiếc ô tô của người đàn ông ấy đã dừng lại trong khuôn viên tại biệt thự nhà mình.
Anh tháo dây an toàn ra thì cũng nhìn sang cô gái bên cạnh. Thấy cô nhắm mắt, anh tưởng cô ngủ nên không nỡ lòng gọi dậy.
Cứ thế, Vũ Tư Thần lặng lẽ ngồi nhìn Kiều Tĩnh Thi ngủ, nhưng ngay sau đó anh cũng nhận ra điểm bất thường trên nét mặt xanh xao ấy.
Trán cô rịn khá nhiều mồ hôi, thần sắc thì tái mét, tay cô đặt trên bụng, mắt nhắm nhưng đôi lông mày lại gắt gao cau lại, cứ như đang rất khó chịu trong người.
Vũ Tư Thần cũng bắt đầu lo lắng, anh nắm tay cô, vội vã gọi:
"Thi Thi, cô ổn không?"
"..."
"Kiều Tĩnh Thi..."
"Tôi có chết đâu mà anh gọi như gọi hồn người chết vậy?"
Ngay cái lúc Vũ Tư Thần sắp hoảng thì Kiều Tĩnh Thi đã lên tiếng. Cô còn rút tay ra khỏi tay anh, sau đó gượng người ngồi dậy.
Nhưng vừa ngồi thẳng lên thôi thì chỗ dạ dày lại đau trầm trọng, khiến cô phải nhăn mặt. Từ đầu tới cuối, vẫn luôn tránh né ánh mắt của người đàn ông bên cạnh.
Sau đó cô định mở cửa xe để ra ngoài, thì hành động ấy lại bị Vũ Tư Thần ngăn cản.
Rồi âm giọng nghiêm nghị từ anh vang lên:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Anh bị điên à? Khi không đưa tôi tới bệnh viện làm gì?"
"Làm gì, tới đó rồi cô sẽ biết. Bây giờ, nằm xuống cho tôi."
"Anh lên cơn cái gì vậy Vũ Tư Thần, mau mở cửa cho tôi xuống xe."
"Tôi nói cô nằm xuống."
Kiều Tĩnh Thi cáu một thì hiện tại Vũ Tư Thần bực tới mười. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, nét mặt cũng hầm hầm không vui.
Vậy mà lại khiến người con gái ấy ngoan ngoãn trong phút chốc. Không biết có phải do đau quá đuối sức, bí lời hay không mà cô đã nghe lời anh nằm xuống, dù trước đó vẫn còn trừng mắt dung dữ với anh.
Và rồi, xe vừa về tới nhà chưa nguội động cơ thì lại nổ máy vội vã rời đi. Mà lần này, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.