Chương 3: TÌM NGƯỜI TRAO ĐỔI
Thiên Nguyệt Phụng
27/04/2023
Vì công việc bận rộn, nên Vũ Tư Thần căn bản chẳng có thời gian để nghỉ
ngơi. Vừa rời khỏi bệnh viện, anh đã trở về nhà thay quần áo rồi lại đi
thẳng tới Tập đoàn Vũ thị.
Thân là con một, một mình anh phải gánh vác trọng trách tiếp quản, duy trì sự nghiệp lớn mạnh của gia đình, lại phải đảm nhận trọn vẹn trách nhiệm của một người con có hiếu.
Vũ thị, nay là Tập đoàn đứng đầu trong ngành công nghệ sản xuất ô tô hiện tại. Ba anh là Vũ Kính Dương, nay sức khỏe đã yếu nên đành lui về làm hậu phương phía sau để con trai mình thay thế, kế nhiệm chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị.
Tuy chỉ mới 27 tuổi, nhưng Vũ Tư Thần đã thành công đưa Tập đoàn ngày càng đi lên, ngày càng vững chắc trên thị trường chứng khoán, khiến ba mẹ anh vô cùng tự hào về người con trai này.
Nhưng, đời người nào trọn vẹn đôi đường. Gia đình anh viên mãn như thế, nhưng một năm trước
Liễu Vân bất ngờ phát bệnh tim khiến sức khỏe bà kiệt quệ, nếu không sớm tìm được tim để thay thì e rằng bà chẳng còn cầm cự được bao lâu.
Mỗi lần nghĩ đến mẹ mình thì Vũ Tư Thần càng đau lòng. Mà điều khiến anh rối ren hơn hết là tâm nguyện của ấy.
Ngồi trước bàn làm việc đã lâu, nhưng Vũ Tư Thần lại không thể nào tập trung vào công việc. Có lẽ vì thiếu ngủ nên đầu óc trống rỗng, buộc lòng anh phải ngã lưng ra thành ghế, tạm nhắm hờ mắt thả lỏng chốc lát.
Lúc này, lại có một vị khách không mời mà đến. Và kẻ dám tùy tiện vô phép vô tắc ở chốn này như thế, chỉ có anh bạn thân Ninh Kiều Nam của Vũ Tư Thần mà thôi.
Vừa vào, anh ta đã cao giọng cất lời:
"Nghe nói tối qua cậu gặp phiền phức trên đường về. Sao, là va phải em mỹ nhân xinh tươi ngọt nước nào à?"
Nghe thấy giọng nói của Ninh Kiều Nam, Vũ Tư Thần cũng chả buồn mở mắt ra nhìn, chỉ lạnh giọng đáp:
"Nắm bắt tin tức nhanh đấy. Nói, ai là nội gián của cậu?"
"Có ai ngoài anh trợ lý của cậu chứ. Vừa gặp tôi, cậu ta đã luyên thuyên câu chuyện hai người bị dọa một phen thất kinh hồn vía vào tối qua rồi. Tính ra có Trần Khiêm bên cạnh coi như là bù đắp vào cái tính ít nói của cậu rồi. Tôi thấy hợp đấy, đáng được mười điểm!"
"Hợp cái đầu nhà cậu. Còn không phải tại cậu kéo tôi đi uống rượu thì đâu có gặp phiền phức."
"Phiền cái gì? Đó là cuộc gặp gỡ định mệnh trời ban đấy. Sao, nói thử nghe coi có trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp mặt đầu tiên chưa?"
"Trúng, trúng một cơn mệt mỏi thì có. Ninh Kiều Nam, rảnh quá thì đi chỗ khác cho ông đây còn làm việc. Ở đó hỏi vớ va vớ vẩn."
Ninh Kiều Nam đang trong trớn tò mò thích thú, thì lại bị Vũ Tư Thần cáu bẳn cắt ngang. Sau đó, anh ta lại được chứng kiến cái dáng vẻ cứng nhắc ngồi làm việc của Vũ Tư Thần, trông vô cùng nhàm chán.
Nhưng nếu đã cố tình tới chơi thì Ninh Kiều Nam nào dễ dàng rời đi như thế. Anh ta đã im lặng được vài giây là để đi qua chỗ pha chế, tự pha cho mình một ly cà phê. Sau khi mang cà phê qua bàn, đặt mông ngồi lên sofa rồi thì anh mới lên tiếng:
"Không thích nhắc chuyện đó thì thôi, mắc gì căng. Giờ nói chuyện khác nè, tôi có nghe qua tình trạng sức khỏe của mẹ cậu rồi, cả cái vụ tâm nguyện trước khi mất muốn được nhìn thấy cậu thành gia lập thất của dì ấy, tôi cũng đã biết."
"Tôi còn biết, một người đàn ông lạnh lùng, chán ngắt, suốt ngày chỉ có công việc như cậu thì làm gì có bạn gái mà yêu đương để kết hôn. Nhưng với cái bản tính hiếu thuận của cậu thì chính điều đó đang khiến Vũ Tư Thần ngày đêm không yên, nghĩ mãi cũng không tìm ra cách, không biết làm sao để thực hiện tâm nguyện của mẹ, để bà ấy vui lòng."
Ninh Kiều Nam vừa nhâm nhi cà phê, vừa đưa ra những lí lẽ đúng trọng tâm, khiến Vũ Tư Thần đã phải chuyển mắt về phía anh bạn của mình, nhàn nhạt hỏi nhẹ một câu:
"Vậy rồi cậu có ý gì hay không? Không, thì ngậm miệng rồi bấm nút biến dùm tôi hộ cái, chứ nhức đầu quá."
"Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng phải xem thái độ của cậu đối với lão gia gia này như nào đã."
"Biến đi."
Một câu xua đuổi hết sức phũ phàng được thốt ra khỏi miệng Vũ Tư Thần khiến Ninh Kiều Nam sượng trân ngay tức khắc, cơ mặt cũng đơ ra vì bị quê.
Mãi đến vài giây sau mới miễn cưỡng tỏ ra thờ ơ được, đồng thời còn giở cái giọng ta đây là có ý tốt.
"Thôi được rồi, nếu Vũ thiếu đã đuổi, thì Ninh tổng tôi cũng không còn lời gì để nói. Cơ mà ông đây đi rồi thì cậu đừng có hối hận ha. Đúng là lòng tốt không được đặt đúng chỗ mà. Về đây."
Nói xong, Ninh Kiều Nam đã đứng dậy, phủi mông quay lưng đi.
"Khoan đã, nói tôi nghe thử sáng kiến của cậu đi."
Người ta vừa quay lưng, Vũ Tư Thần đã lật mặt như lật sách. Vừa đuổi người ta xong, chưa gì đã gọi lại. Cũng may Ninh Kiều Nam chịu nể mặt nên mới quay lại, tiếp tục đối thoại, nhưng lần này anh ta đã đắc ý ra mặt, nâng cao giọng mà nói:
"Muốn nghe cũng được, mau gọi một tiếng lão gia gia cho ông nghe thử coi."
"Hưh, vậy thì cậu cút đi nhanh luôn đi."
Chưa được ba giây, Vũ Tư Thần lại trở mặt, thậm chí còn cười khinh bỉ một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình. Mặc cho ai kia bị sượng tới mức đóng băng cơ mặt, chỉ biết nhìn anh bạn của mình với ánh mắt hậm hực.
Cuối cùng, người phải chịu thua vẫn là Ninh Kiều Nam, ai kêu anh lại kết bạn với cái tứ kiêu ngạo như hắn kia chứ. Ai kêu anh không thể phũ được như hắn thì ráng chịu.
Gật đầu chấp nhận thua một cái, Ninh Kiều Nam mới nói:
"Coi như cậu giỏi, ông đây thua cậu. "
"Biết điều vậy là tốt rồi. Sao, có ý gì hay, nói nghe thử."
Lần này đến lượt Vũ Tư Thần kênh kiệu lên tiếng, khoái chí nhìn đối phương, chờ đợi Ninh Kiều Nam mở miệng.
Nhưng anh ta cũng đâu phải dạng vừa. Lúc này không chịu nói mà lại cầm tách cà phê lên, từ từ thưởng thức, khiến Vũ Tư Thần lập tức lạnh mặt, không đủ kiên nhẫn, liền cất lời cảnh báo:
"Tôi cho cậu ba giây để mở miệng, nếu không thì sau này không cần phải nói chuyện nữa."
"Hơ, chơi gì hăm dọa. Chắc tôi sợ cậu."
"Ý cậu là vẫn tiếp tục không đi vào trọng tâm?"
Vũ Tư Thần ngày càng lạnh giọng, mùi thuốc súng đã xuất hiện, thấy vậy Ninh Kiều Nam cũng chịu nghiêm túc mở lời, trước khi bị người đàn ông kia đem đi đông đá.
"Thôi được rồi. Ý của tôi là sao cậu không thử tìm một cô gái để thương lượng ký hợp đồng hôn nhân trong một thời gian nhất định? Chỉ cần tìm một người có hoàn cảnh đặc biệt, chẳng hạn như cô ta cần tiền, cậu thì có tiền, rồi hai bên trao đổi bằng giá trị của một bản hợp đồng. Đợi đến khi mẹ cậu tìm được tim để ghép, sức khỏe ổn định hơn rồi lúc đó tìm cớ đòi ly hôn trước mặt ba mẹ cậu, nhưng sau lưng là lúc kết thúc hợp đồng."
"Sao, ý hay không? Thử nghĩ xem."
Ninh Kiều Nam tuyệt nhiên đắc chí về sáng kiến của mình. Trong khi đó, Vũ Tư Thần đã thật tâm suy nghĩ kĩ lại những gì bạn mình vừa nói...
"Hợp đồng hôn nhân sao?"
Thân là con một, một mình anh phải gánh vác trọng trách tiếp quản, duy trì sự nghiệp lớn mạnh của gia đình, lại phải đảm nhận trọn vẹn trách nhiệm của một người con có hiếu.
Vũ thị, nay là Tập đoàn đứng đầu trong ngành công nghệ sản xuất ô tô hiện tại. Ba anh là Vũ Kính Dương, nay sức khỏe đã yếu nên đành lui về làm hậu phương phía sau để con trai mình thay thế, kế nhiệm chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị.
Tuy chỉ mới 27 tuổi, nhưng Vũ Tư Thần đã thành công đưa Tập đoàn ngày càng đi lên, ngày càng vững chắc trên thị trường chứng khoán, khiến ba mẹ anh vô cùng tự hào về người con trai này.
Nhưng, đời người nào trọn vẹn đôi đường. Gia đình anh viên mãn như thế, nhưng một năm trước
Liễu Vân bất ngờ phát bệnh tim khiến sức khỏe bà kiệt quệ, nếu không sớm tìm được tim để thay thì e rằng bà chẳng còn cầm cự được bao lâu.
Mỗi lần nghĩ đến mẹ mình thì Vũ Tư Thần càng đau lòng. Mà điều khiến anh rối ren hơn hết là tâm nguyện của ấy.
Ngồi trước bàn làm việc đã lâu, nhưng Vũ Tư Thần lại không thể nào tập trung vào công việc. Có lẽ vì thiếu ngủ nên đầu óc trống rỗng, buộc lòng anh phải ngã lưng ra thành ghế, tạm nhắm hờ mắt thả lỏng chốc lát.
Lúc này, lại có một vị khách không mời mà đến. Và kẻ dám tùy tiện vô phép vô tắc ở chốn này như thế, chỉ có anh bạn thân Ninh Kiều Nam của Vũ Tư Thần mà thôi.
Vừa vào, anh ta đã cao giọng cất lời:
"Nghe nói tối qua cậu gặp phiền phức trên đường về. Sao, là va phải em mỹ nhân xinh tươi ngọt nước nào à?"
Nghe thấy giọng nói của Ninh Kiều Nam, Vũ Tư Thần cũng chả buồn mở mắt ra nhìn, chỉ lạnh giọng đáp:
"Nắm bắt tin tức nhanh đấy. Nói, ai là nội gián của cậu?"
"Có ai ngoài anh trợ lý của cậu chứ. Vừa gặp tôi, cậu ta đã luyên thuyên câu chuyện hai người bị dọa một phen thất kinh hồn vía vào tối qua rồi. Tính ra có Trần Khiêm bên cạnh coi như là bù đắp vào cái tính ít nói của cậu rồi. Tôi thấy hợp đấy, đáng được mười điểm!"
"Hợp cái đầu nhà cậu. Còn không phải tại cậu kéo tôi đi uống rượu thì đâu có gặp phiền phức."
"Phiền cái gì? Đó là cuộc gặp gỡ định mệnh trời ban đấy. Sao, nói thử nghe coi có trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp mặt đầu tiên chưa?"
"Trúng, trúng một cơn mệt mỏi thì có. Ninh Kiều Nam, rảnh quá thì đi chỗ khác cho ông đây còn làm việc. Ở đó hỏi vớ va vớ vẩn."
Ninh Kiều Nam đang trong trớn tò mò thích thú, thì lại bị Vũ Tư Thần cáu bẳn cắt ngang. Sau đó, anh ta lại được chứng kiến cái dáng vẻ cứng nhắc ngồi làm việc của Vũ Tư Thần, trông vô cùng nhàm chán.
Nhưng nếu đã cố tình tới chơi thì Ninh Kiều Nam nào dễ dàng rời đi như thế. Anh ta đã im lặng được vài giây là để đi qua chỗ pha chế, tự pha cho mình một ly cà phê. Sau khi mang cà phê qua bàn, đặt mông ngồi lên sofa rồi thì anh mới lên tiếng:
"Không thích nhắc chuyện đó thì thôi, mắc gì căng. Giờ nói chuyện khác nè, tôi có nghe qua tình trạng sức khỏe của mẹ cậu rồi, cả cái vụ tâm nguyện trước khi mất muốn được nhìn thấy cậu thành gia lập thất của dì ấy, tôi cũng đã biết."
"Tôi còn biết, một người đàn ông lạnh lùng, chán ngắt, suốt ngày chỉ có công việc như cậu thì làm gì có bạn gái mà yêu đương để kết hôn. Nhưng với cái bản tính hiếu thuận của cậu thì chính điều đó đang khiến Vũ Tư Thần ngày đêm không yên, nghĩ mãi cũng không tìm ra cách, không biết làm sao để thực hiện tâm nguyện của mẹ, để bà ấy vui lòng."
Ninh Kiều Nam vừa nhâm nhi cà phê, vừa đưa ra những lí lẽ đúng trọng tâm, khiến Vũ Tư Thần đã phải chuyển mắt về phía anh bạn của mình, nhàn nhạt hỏi nhẹ một câu:
"Vậy rồi cậu có ý gì hay không? Không, thì ngậm miệng rồi bấm nút biến dùm tôi hộ cái, chứ nhức đầu quá."
"Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng phải xem thái độ của cậu đối với lão gia gia này như nào đã."
"Biến đi."
Một câu xua đuổi hết sức phũ phàng được thốt ra khỏi miệng Vũ Tư Thần khiến Ninh Kiều Nam sượng trân ngay tức khắc, cơ mặt cũng đơ ra vì bị quê.
Mãi đến vài giây sau mới miễn cưỡng tỏ ra thờ ơ được, đồng thời còn giở cái giọng ta đây là có ý tốt.
"Thôi được rồi, nếu Vũ thiếu đã đuổi, thì Ninh tổng tôi cũng không còn lời gì để nói. Cơ mà ông đây đi rồi thì cậu đừng có hối hận ha. Đúng là lòng tốt không được đặt đúng chỗ mà. Về đây."
Nói xong, Ninh Kiều Nam đã đứng dậy, phủi mông quay lưng đi.
"Khoan đã, nói tôi nghe thử sáng kiến của cậu đi."
Người ta vừa quay lưng, Vũ Tư Thần đã lật mặt như lật sách. Vừa đuổi người ta xong, chưa gì đã gọi lại. Cũng may Ninh Kiều Nam chịu nể mặt nên mới quay lại, tiếp tục đối thoại, nhưng lần này anh ta đã đắc ý ra mặt, nâng cao giọng mà nói:
"Muốn nghe cũng được, mau gọi một tiếng lão gia gia cho ông nghe thử coi."
"Hưh, vậy thì cậu cút đi nhanh luôn đi."
Chưa được ba giây, Vũ Tư Thần lại trở mặt, thậm chí còn cười khinh bỉ một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình. Mặc cho ai kia bị sượng tới mức đóng băng cơ mặt, chỉ biết nhìn anh bạn của mình với ánh mắt hậm hực.
Cuối cùng, người phải chịu thua vẫn là Ninh Kiều Nam, ai kêu anh lại kết bạn với cái tứ kiêu ngạo như hắn kia chứ. Ai kêu anh không thể phũ được như hắn thì ráng chịu.
Gật đầu chấp nhận thua một cái, Ninh Kiều Nam mới nói:
"Coi như cậu giỏi, ông đây thua cậu. "
"Biết điều vậy là tốt rồi. Sao, có ý gì hay, nói nghe thử."
Lần này đến lượt Vũ Tư Thần kênh kiệu lên tiếng, khoái chí nhìn đối phương, chờ đợi Ninh Kiều Nam mở miệng.
Nhưng anh ta cũng đâu phải dạng vừa. Lúc này không chịu nói mà lại cầm tách cà phê lên, từ từ thưởng thức, khiến Vũ Tư Thần lập tức lạnh mặt, không đủ kiên nhẫn, liền cất lời cảnh báo:
"Tôi cho cậu ba giây để mở miệng, nếu không thì sau này không cần phải nói chuyện nữa."
"Hơ, chơi gì hăm dọa. Chắc tôi sợ cậu."
"Ý cậu là vẫn tiếp tục không đi vào trọng tâm?"
Vũ Tư Thần ngày càng lạnh giọng, mùi thuốc súng đã xuất hiện, thấy vậy Ninh Kiều Nam cũng chịu nghiêm túc mở lời, trước khi bị người đàn ông kia đem đi đông đá.
"Thôi được rồi. Ý của tôi là sao cậu không thử tìm một cô gái để thương lượng ký hợp đồng hôn nhân trong một thời gian nhất định? Chỉ cần tìm một người có hoàn cảnh đặc biệt, chẳng hạn như cô ta cần tiền, cậu thì có tiền, rồi hai bên trao đổi bằng giá trị của một bản hợp đồng. Đợi đến khi mẹ cậu tìm được tim để ghép, sức khỏe ổn định hơn rồi lúc đó tìm cớ đòi ly hôn trước mặt ba mẹ cậu, nhưng sau lưng là lúc kết thúc hợp đồng."
"Sao, ý hay không? Thử nghĩ xem."
Ninh Kiều Nam tuyệt nhiên đắc chí về sáng kiến của mình. Trong khi đó, Vũ Tư Thần đã thật tâm suy nghĩ kĩ lại những gì bạn mình vừa nói...
"Hợp đồng hôn nhân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.