Chương 116: Chị có thể dạy em
Tg Hàm Tiếu
13/12/2020
Tôn Minh Vọng là chủ của hắn đấy.
Nếu như muốn đụng chân tay thì về chỉ có đợi Tôn Minh Vọng lột da hắn ra thôi.
“Đánh.”
Chu Diệu Dương điên cuồng nhả ra duy nhất một từ, hoàn toàn không cho Tôn Hà bất cứ lý do để từ chối.
“Ông Hai, chuyện này…”
Tôn Hà rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tôn Minh Vọng.
“Đánh đi.”
Tôn Minh Vọng hét lên hai từ, trong lòng gần như tuyệt vọng.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn đánh cho nhanh sau đó lập tức rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Ông chủ, vậy tiểu nhân đành đắc tội vậy.”
Tôn Hà mặt như đưa đám, hắn biết mình bị ép, nhưng cái tát này nếu đánh nữa thì sau khi về hắn cũng chết chắc.
“Bốp!”
Tôn Hà khá thật thà, cái tát này suýt chút nữa khiến Tôn Minh Vọng ngã lăn ra đất.
Tôn Minh Vọng giận dữ nhìn Tôn Hà, trong lòng đầy căm phẫn.
“Tốt lắm, còn bốn cái nữa. Tiếp tục đi!”
Diệp Thiên lẳng lặng lên tiếng càng dồn nén sự phẫn nộ đang kiềm chế trong lòng Tôn Minh Vọng.
Đánh cũng đánh rồi, Tôn Hà cũng không còn cơ hội quay đầu nữa.
Hắn nghiến răng rồi lại giáng thêm ba cái tát nữa.
Khi đánh xong, Tôn Hà gần như dùng hết sức lực nên mồ hôi nhễ nhại trên trán. Còn Tôn Minh Vọng thì mồm mép y như con chuột, đỏ chon chót, sưng phồng lên, trông thật nực cười.
Yên lặng!
Bầu không khí yên tĩnh như đưa dám.
Cho dù có nhiều người từng chứng kiến không ít những thủ đoạn và chiêu trò của Diệp Thiên nhưng mỗi lần ra tay, anh đều khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
Tôn Minh Vọng run rẩy, không nói nên lời. Hắn chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống rồi trốn trong đó không bao giờ chui ra nữa.
“Được rồi.” Diệp Thiên lãnh đạm khoát khoát tay: “Đưa thằng cháu trai phế vật của ông cút khỏi Dung Thành ngay trong ngày mai, nếu không hậu quả của các người còn thảm hơn hôm nay gấp trăm lần.”
“Còn nữa, nói với nhà họ Mạnh, tốt nhất yên phận đi một chút, bằng không thì tôi không ngại tới thủ đô dạy dỗ bọn họ đâu.” Nói xong, Diệp Thiên khoát tay.
“Cút đi.”
Nghe vậy, Tôn Hà đột nhiên như thấy được ân xá, hắn vội vàng đến đỡ Tôn Minh Vọng dậy.
“Đa tạ cậu Diệp, chúng tôi đi đây, giờ chúng tôi đi luôn.”
Được Tôn Hà đỡ, Tôn Minh Vọng lếch thếch từng bước lê lết ra khỏi đại sảnh, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Ông ta sớm đã đào mả mười tám đời nhà Diệp Thiên với Chu Diệu Dương lên để chửi thầm.
Nếu ông ta có thể nuốt trôi cục tức này thì ông ta không phải họ Tôn.
Khi đi qua Giả Vi Dân, Giả Vi Dân nhìn ông ta lãnh đạm, mong ông ta biết tiến biết lùi nếu không chết cũng đáng.
Tôn Minh Vọng vừa đi, Diệp Thiên mới vẫy tay với Chu Diệu Dương.
“Diệu Dương, hôm nay vất vả cho cậu rồi, cậu về nghỉ sớm đi.”
“Vâng, thưa anh.”
Chu Diệu Dương vâng lệnh, đang định quay người rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, về lũ chuột đó thì phải nhanh chóng thẩm vấn. Nhanh chóng khai thác hết thông tin từng người cho tôi.”
Chu Diệu Dương đứng thẳng người, vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, Diệu Dương nhất định không làm anh thất vọng.”
Thấy Chu Diệu Dương đã rời đi, khách khứa trong sảnh không dám thở ra hơi. Ít nhiều thì bọn họ cũng đã biết được một số thông tin.
Dung Thành đêm nay thật sự không yên bình.
Đúng lúc này ở khu vệ sinh, Tô Vân Nhi vừa đi vào gian vệ sinh, định đóng cửa thì bị Tô Thanh Thanh dùng tay chặn lại.
“Cô có ý gì, đến việc đi vệ sinh còn muốn nhìn à?”
Tô Vân Nhi nói không hề khách khí, nhìn chằm chằm Tô Thanh Thanh với vẻ bình tĩnh.
Tô Thanh Thanh bĩu môi: “Cô cho là tôi muốn à, đây là cách nói chuyện khốn khiếp nhất, tôi cũng không còn cách nào cả.”
Nói xong Tô Thanh Thanh nhỏ giọng lại: “Hơn nữa, đều là con gái với nhau, cô có gì mà phải ngại? Lúc dụ dỗ đàn ông sao không thấy cô ngại nhỉ?”
Nghe vậy, Tô Vân Nhi không bực tức mà bật cười lên: “Tôi biết rồi, cô đang ghen đấy à? Ha Ha, đúng là thú vị.”
Tô Vân Nhi cười rồi nói kháy khiến Tô Thanh Thanh đỏ bừng mặt.
“Hơ, ai thèm ghen với cô? Tự cho mình là ai kia! Cô cho rằng Diệp Thiên sẽ thích người như cô sao? Đừng có hoang tưởng.”
“Ha Ha, chuyện này thì cô không hiểu rồi?”
Thấy Tô Thanh Thanh muốn che đậy nhưng lại càng để lộ, Tô Vân Nhi nhếch mép lên có ý chê cười.
“Đàn ông đều là loại động vật dùng nửa thân dười để suy nhĩ. Cô ăn mặc kín kẽ như thế, gan cũng nhỏ, đến lên giường còn không dám thì sao đủ thu hút đàn ông?”
“Chị đây kinh nghiệm, có gì không hiểu chị chỉ bảo cho cô em!”
“Hơ, cô nói xằng bậy.”
Tô Thanh Thanh bị nói cho đỏ mặt tía tai.
“Tôi không thể giống như cô được, loại người mặt dày! Hơn nữa cô cũng không phải lớn hơn tôi mấy đâu. Ai là chị cũng còn chưa chắc.”
Tô Thanh Thanh hứ một tiếng, không ngừng nghĩ chẳng trách mà Diệp Thiên cứ như khúc gỗ, chẳng nhẽ là do mình cổ lỗ sĩ quá?
Hừ, không phải ăn mặc hở hang chút là được sao? Cô tưởng tôi không dám chắc. Còn về chuyện lên giường thì Tô Thanh Thanh, mày rốt cục muốn gì, đừng có để con hồ li tinh này lừa.
Thấy bộ dạng đỏ mặt của Tô Thanh Thanh, Tô Vân Nhi ngây ra và tự nhiên thấy cô nha đầu này cũng khá là dễ thương, thậm chí còn có cảm giác gần gũi.
“Được rồi, chị đây phải đi vệ sinh, cô em muốn nhìn thì cứ nhìn, dù em có nhây ra đấy thì chị cũng chịu.” Tô Vân Nhi lắc đầu rồi ngồi lên bồn cầu.
“Hừ, cô mới là nhây! Ai thèm nhìn cô.” Tô Thanh Thanh bĩu môi rồi nhắm mắt lại và quay đầu đi, hình như cũng có chút ngại ngùng.
Thấy vậy, Tô Vân Nhi cười gian manh, cô ta lấy điện thoại trong túi quần ra rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
“Đi thôi, cái bộ dạng này của cô em khiến chị không muốn người khác hiểu lầm.”
Tô Thanh Thanh còn đang mải suy nghĩ thì Tô Vân Nhi đã đi ra rửa tay và sải bước về phía đại sảnh.
“Tôi cũng không thèm. Đúng là đồ đáng ghét.”
Tô Thanh Thanh nhếch mép đi theo Tô Vân Nhi với vẻ hậm hực.
Tô Vân Nhi về chỗ ngồi, ngồi đoan trang bên cạnh Diệp Thiên, vô tình liếc Tô Trần Vân một cái.
Lúc này sắc mặt Tô Trần Vân mới dịu đi chút.
“Vi Dân, giờ ông có thể nói ra suy nghĩ của mình rồi.” Diệp Thiên cười nói, ý nhắc Giả Vi Dân tiếp tục chủ đề khi nãy đang nói giở.
Giả Vi Dân đồng ý, cười gượng gạo: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi muốn mọi người cùng tính toán, trước tiên bù đắp lại vị trí còn thiếu của tứ đại gia tộc, nếu không thì thành phố của chúng ta e rằng không gượng được mấy ngày.”
Quả nhiên ý của Giả Vi Dân và phần lớn những người ở đây đều như nhau.
Sự diệt vong của tứ đại gia tộc bọn họ đương nhiên thấy bình thường.
Nhưng Giả Vi Dân lại không như vậy, nếu như nền kinh tế của Dung Thành bị tác động thì khi bị bên trên điều tra xuống, người đầu tiên gặp hoạn nạn đương nhiên là Giả Vi Dân.
Diệp Thiên ừm một tiếng rồi nhìn Tô Trần Vân.
“Ngài Tô là hội trưởng thương hội Dung Thành, chắc chắn là có cách phải không? Hay là xin mời ngài đưa ra ý kiến của mình trước.”
Tự nhiên bị Diệp Thiên làm khó, Tô Trần Vân không biết phải làm sao.
“Cậu Diệp khách sáo rồi. Nghe khẩu khí của cậu thì có vẻ như cậu đã có đối sách gì phải không? Chi bằng mời cậu đưa ra ý kiến trước, thương hội Dung Thành chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
Tô Trần Vân đang để tâm vào chuyện khác. Ông ta không đoán được mục đích thật sự của Diệp Thiên là gì, chỉ có thể đá quả bóng sang cho Diệp Thiên.
Nếu như muốn đụng chân tay thì về chỉ có đợi Tôn Minh Vọng lột da hắn ra thôi.
“Đánh.”
Chu Diệu Dương điên cuồng nhả ra duy nhất một từ, hoàn toàn không cho Tôn Hà bất cứ lý do để từ chối.
“Ông Hai, chuyện này…”
Tôn Hà rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tôn Minh Vọng.
“Đánh đi.”
Tôn Minh Vọng hét lên hai từ, trong lòng gần như tuyệt vọng.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn đánh cho nhanh sau đó lập tức rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Ông chủ, vậy tiểu nhân đành đắc tội vậy.”
Tôn Hà mặt như đưa đám, hắn biết mình bị ép, nhưng cái tát này nếu đánh nữa thì sau khi về hắn cũng chết chắc.
“Bốp!”
Tôn Hà khá thật thà, cái tát này suýt chút nữa khiến Tôn Minh Vọng ngã lăn ra đất.
Tôn Minh Vọng giận dữ nhìn Tôn Hà, trong lòng đầy căm phẫn.
“Tốt lắm, còn bốn cái nữa. Tiếp tục đi!”
Diệp Thiên lẳng lặng lên tiếng càng dồn nén sự phẫn nộ đang kiềm chế trong lòng Tôn Minh Vọng.
Đánh cũng đánh rồi, Tôn Hà cũng không còn cơ hội quay đầu nữa.
Hắn nghiến răng rồi lại giáng thêm ba cái tát nữa.
Khi đánh xong, Tôn Hà gần như dùng hết sức lực nên mồ hôi nhễ nhại trên trán. Còn Tôn Minh Vọng thì mồm mép y như con chuột, đỏ chon chót, sưng phồng lên, trông thật nực cười.
Yên lặng!
Bầu không khí yên tĩnh như đưa dám.
Cho dù có nhiều người từng chứng kiến không ít những thủ đoạn và chiêu trò của Diệp Thiên nhưng mỗi lần ra tay, anh đều khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
Tôn Minh Vọng run rẩy, không nói nên lời. Hắn chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống rồi trốn trong đó không bao giờ chui ra nữa.
“Được rồi.” Diệp Thiên lãnh đạm khoát khoát tay: “Đưa thằng cháu trai phế vật của ông cút khỏi Dung Thành ngay trong ngày mai, nếu không hậu quả của các người còn thảm hơn hôm nay gấp trăm lần.”
“Còn nữa, nói với nhà họ Mạnh, tốt nhất yên phận đi một chút, bằng không thì tôi không ngại tới thủ đô dạy dỗ bọn họ đâu.” Nói xong, Diệp Thiên khoát tay.
“Cút đi.”
Nghe vậy, Tôn Hà đột nhiên như thấy được ân xá, hắn vội vàng đến đỡ Tôn Minh Vọng dậy.
“Đa tạ cậu Diệp, chúng tôi đi đây, giờ chúng tôi đi luôn.”
Được Tôn Hà đỡ, Tôn Minh Vọng lếch thếch từng bước lê lết ra khỏi đại sảnh, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Ông ta sớm đã đào mả mười tám đời nhà Diệp Thiên với Chu Diệu Dương lên để chửi thầm.
Nếu ông ta có thể nuốt trôi cục tức này thì ông ta không phải họ Tôn.
Khi đi qua Giả Vi Dân, Giả Vi Dân nhìn ông ta lãnh đạm, mong ông ta biết tiến biết lùi nếu không chết cũng đáng.
Tôn Minh Vọng vừa đi, Diệp Thiên mới vẫy tay với Chu Diệu Dương.
“Diệu Dương, hôm nay vất vả cho cậu rồi, cậu về nghỉ sớm đi.”
“Vâng, thưa anh.”
Chu Diệu Dương vâng lệnh, đang định quay người rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, về lũ chuột đó thì phải nhanh chóng thẩm vấn. Nhanh chóng khai thác hết thông tin từng người cho tôi.”
Chu Diệu Dương đứng thẳng người, vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, Diệu Dương nhất định không làm anh thất vọng.”
Thấy Chu Diệu Dương đã rời đi, khách khứa trong sảnh không dám thở ra hơi. Ít nhiều thì bọn họ cũng đã biết được một số thông tin.
Dung Thành đêm nay thật sự không yên bình.
Đúng lúc này ở khu vệ sinh, Tô Vân Nhi vừa đi vào gian vệ sinh, định đóng cửa thì bị Tô Thanh Thanh dùng tay chặn lại.
“Cô có ý gì, đến việc đi vệ sinh còn muốn nhìn à?”
Tô Vân Nhi nói không hề khách khí, nhìn chằm chằm Tô Thanh Thanh với vẻ bình tĩnh.
Tô Thanh Thanh bĩu môi: “Cô cho là tôi muốn à, đây là cách nói chuyện khốn khiếp nhất, tôi cũng không còn cách nào cả.”
Nói xong Tô Thanh Thanh nhỏ giọng lại: “Hơn nữa, đều là con gái với nhau, cô có gì mà phải ngại? Lúc dụ dỗ đàn ông sao không thấy cô ngại nhỉ?”
Nghe vậy, Tô Vân Nhi không bực tức mà bật cười lên: “Tôi biết rồi, cô đang ghen đấy à? Ha Ha, đúng là thú vị.”
Tô Vân Nhi cười rồi nói kháy khiến Tô Thanh Thanh đỏ bừng mặt.
“Hơ, ai thèm ghen với cô? Tự cho mình là ai kia! Cô cho rằng Diệp Thiên sẽ thích người như cô sao? Đừng có hoang tưởng.”
“Ha Ha, chuyện này thì cô không hiểu rồi?”
Thấy Tô Thanh Thanh muốn che đậy nhưng lại càng để lộ, Tô Vân Nhi nhếch mép lên có ý chê cười.
“Đàn ông đều là loại động vật dùng nửa thân dười để suy nhĩ. Cô ăn mặc kín kẽ như thế, gan cũng nhỏ, đến lên giường còn không dám thì sao đủ thu hút đàn ông?”
“Chị đây kinh nghiệm, có gì không hiểu chị chỉ bảo cho cô em!”
“Hơ, cô nói xằng bậy.”
Tô Thanh Thanh bị nói cho đỏ mặt tía tai.
“Tôi không thể giống như cô được, loại người mặt dày! Hơn nữa cô cũng không phải lớn hơn tôi mấy đâu. Ai là chị cũng còn chưa chắc.”
Tô Thanh Thanh hứ một tiếng, không ngừng nghĩ chẳng trách mà Diệp Thiên cứ như khúc gỗ, chẳng nhẽ là do mình cổ lỗ sĩ quá?
Hừ, không phải ăn mặc hở hang chút là được sao? Cô tưởng tôi không dám chắc. Còn về chuyện lên giường thì Tô Thanh Thanh, mày rốt cục muốn gì, đừng có để con hồ li tinh này lừa.
Thấy bộ dạng đỏ mặt của Tô Thanh Thanh, Tô Vân Nhi ngây ra và tự nhiên thấy cô nha đầu này cũng khá là dễ thương, thậm chí còn có cảm giác gần gũi.
“Được rồi, chị đây phải đi vệ sinh, cô em muốn nhìn thì cứ nhìn, dù em có nhây ra đấy thì chị cũng chịu.” Tô Vân Nhi lắc đầu rồi ngồi lên bồn cầu.
“Hừ, cô mới là nhây! Ai thèm nhìn cô.” Tô Thanh Thanh bĩu môi rồi nhắm mắt lại và quay đầu đi, hình như cũng có chút ngại ngùng.
Thấy vậy, Tô Vân Nhi cười gian manh, cô ta lấy điện thoại trong túi quần ra rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
“Đi thôi, cái bộ dạng này của cô em khiến chị không muốn người khác hiểu lầm.”
Tô Thanh Thanh còn đang mải suy nghĩ thì Tô Vân Nhi đã đi ra rửa tay và sải bước về phía đại sảnh.
“Tôi cũng không thèm. Đúng là đồ đáng ghét.”
Tô Thanh Thanh nhếch mép đi theo Tô Vân Nhi với vẻ hậm hực.
Tô Vân Nhi về chỗ ngồi, ngồi đoan trang bên cạnh Diệp Thiên, vô tình liếc Tô Trần Vân một cái.
Lúc này sắc mặt Tô Trần Vân mới dịu đi chút.
“Vi Dân, giờ ông có thể nói ra suy nghĩ của mình rồi.” Diệp Thiên cười nói, ý nhắc Giả Vi Dân tiếp tục chủ đề khi nãy đang nói giở.
Giả Vi Dân đồng ý, cười gượng gạo: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi muốn mọi người cùng tính toán, trước tiên bù đắp lại vị trí còn thiếu của tứ đại gia tộc, nếu không thì thành phố của chúng ta e rằng không gượng được mấy ngày.”
Quả nhiên ý của Giả Vi Dân và phần lớn những người ở đây đều như nhau.
Sự diệt vong của tứ đại gia tộc bọn họ đương nhiên thấy bình thường.
Nhưng Giả Vi Dân lại không như vậy, nếu như nền kinh tế của Dung Thành bị tác động thì khi bị bên trên điều tra xuống, người đầu tiên gặp hoạn nạn đương nhiên là Giả Vi Dân.
Diệp Thiên ừm một tiếng rồi nhìn Tô Trần Vân.
“Ngài Tô là hội trưởng thương hội Dung Thành, chắc chắn là có cách phải không? Hay là xin mời ngài đưa ra ý kiến của mình trước.”
Tự nhiên bị Diệp Thiên làm khó, Tô Trần Vân không biết phải làm sao.
“Cậu Diệp khách sáo rồi. Nghe khẩu khí của cậu thì có vẻ như cậu đã có đối sách gì phải không? Chi bằng mời cậu đưa ra ý kiến trước, thương hội Dung Thành chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
Tô Trần Vân đang để tâm vào chuyện khác. Ông ta không đoán được mục đích thật sự của Diệp Thiên là gì, chỉ có thể đá quả bóng sang cho Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.