Chương 668: Có kẻ nào tính kẻ ấy
Tg Hàm Tiếu
13/12/2020
Đúng lúc này, một người đàn ông trùm chiếc áo dài màu đen chậm rãi đi vào Mộng Thiên Lâu.
Vả lại, vừa bước vào đây người này đã toả ra sát khí đằng đằng khiến tất thảy những người ở tầng một đều tối sầm cả mặt lại.
Không lâu sau đó, một người đàn ông đứng cách cửa gần nhất lên tiếng trước. Hắn nhướng mày, sải bước tiến lên trước vài bước.
“Ồ, ở đâu ra cái loại láo xược, vào đây rồi mà cũng không biết thu mình. Chẳng phải hắn cho rằng đây là giường của bố mẹ hắn hay sao mà thích vươn chân vươn tay thế nào thì vươn, muốn uống sữa thế nào thì uống. Ha ha!”
Người này vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên tràng cười, bọn họ nhìn gã đàn ông mặc áo choàng đen với con mắt dè bỉu. Đến những người trông coi đứng một bên cũng không kiềm chế nổi mà nhướng mày nhìn người này.
Vì dù gì thì đây cũng là Mộng Thiên Lâu, vả lại lúc này cũng sắp diễn ra trận đấu, thế lực của các bên đều là cao thủ tụ họp lại đây.
Không thấy vừa rồi Chu Mặc An tới đây cũng phải thu mình sao. Người này vừa tới đây đã thể hiện sát khí đằng đằng, há chẳng phải là coi thường những người trong Mộng Thiên Lâu sao?
Vả lại, cao ngạo như thế đã đành, cái khí thế của võ sĩ tầng thứ ba đỉnh phong thôi mà lấy đâu ra tự tin như vậy?
Những người này không dám đụng tới Chu Mặc An chứ cái gan để đánh một võ sĩ tầng thứ ba thì bọn họ có thừa.
“Người để mình trần kia tên là Lâm Phan, tuổi còn trẻ đã đoạt được bảy phần chân truyền của môn chủ môn Huyền Đao. Hiện tại là võ sĩ với thực lực tầng thứ tư, thế nhưng hai thanh huyền đao trong tay hắn nếu như phát huy hết tác dụng thì đến võ sĩ tầng thứ năm cũng phải cúi đầu. Hắn cũng có thể được coi là một trong những kẻ dẫn đầu của tầng này.”
Thấy Diệp Thiên đứng ở đầu cầu thang không cử động, còn Chu Mặc An đứng sau anh thì lại nhìn xuống rồi lập tức giải thích. Hắn không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lòng Diệp Thiên.
Thấy vậy Diệp Thiên không hề cười mà chỉ đặt tay lên cầu thang sau đó nhìn kẻ mặc áo choàng đen và như đang suy tư gì đó.
Không biết trên tầng có chuyện gì mà lúc này Lâm Phan thấy ai nấy cười cợt thì không hành động gì. Sát khí trong người hắn trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Hắn liếm liếm môi, đôi tay chậm rãi rút con dao ở hông ra.
“Đã không trả lời thì hôm nay tôi phải thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu cho cậu biết thế nào là quy củ.” Nói rồi Lâm Phan khẽ di chuyển người tiến về phía người đàn ông mặc áo choàng đen. Huyền đao vút ra xé ngang bầu không khí với khí thế kinh người.
Vừa ra tay đã tung ra đòn giết người chí mạng.
Mọi người thấy vậy đều cười nhạo kẻ mặc áo choàng đen, ai nấy đều vỗ tay liên hồi, miệng còn hô hào hết sức hứng khởi như thể giây phút sau đó loại tạp chủng dám mạo phạm đến bọn họ sẽ phải chết vậy.
Ở đây, nếu không thu mình thì có nghĩa là phải chết. Đến cả người đứng trông coi ở một bên cũng liếc qua nhìn để tránh vết máu làm bẩn quần áo bọn họ.
Thế nhưng tưởng tượng vẫn mãi chỉ là tưởng tượng, cuối cùng cũng không thể nào thắng được hiện thực.
Giây phút trước đó, Lâm Phan còn đang hào hứng với cái danh “vì dân trừ hại” thế mà giây phút sau mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra. Mọi người đều nghe rõ tiếng âm thanh tiếng thép va đập với nhau, thậm chí bọn họ còn không thấy rõ huyền đao chạm vào vạt áo của gã đàn ông mặc áo choàng đen mà đầu của Lâm Phan đã rơi ra đất rồi lăn long lóc về một góc.
Cái xác không đầu không còn đâu cái khí phách ban đầu nữa.
Trong chốc lát, máu tươi ở phần cổ nhuộm đỏ cả khoảng đất…
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Vừa rồi mọi người còn hô hào cổ vũ, lúc này thì kẻ nào kẻ nấy im bặt, hai tay giơ lên trời, mặt thừ ra nhìn người kia.
Bọn họ đâu còn chút hứng khởi như ban nãy nữa mà lúc này tâm trạng đã hoàn toàn được thay thế bằng nỗi sợ hãi vô ngần.
“Có kẻ nào thì tính kẻ nấy.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng dứt khoát. Nói tới từ cuối cùng, gã đàn ông mặc áo choàng đen kia bắt đầu ra chiêu.
Nhìn từ trên xuống, chỉ thấy một bóng hình màu đen đang di chuyển về phía đám người và cứ mỗi một cử động của hắn là có thêm một người ói ra máu, bay ra ngoài và nằm xuống đất không gượng dậy nổi.
Giống như con sói….đi vào giữa đàn kiến, chỉ đạp thêm vài cái là đủ giết cả đám. Cũng may mà hắn chưa ra thêm chiêu giết người, nếu không thì xác chết cả loạt và người trông coi cũng không thể ngồi im được.
“A, anh Diệp, chuyện này…”
“Ha ha, đừng chỉ nhìn vào khí thế. Thực lực của hắn còn mạnh hơn cậu tưởng nhiều.”
Diệp Thiên khẽ cười rồi khoát tay. Anh vừa dứt lời thì Thiên Khải ở bên cũng đi tới.
“Thú vị, thú vị. Ha Ha. Đại hội năm nay so với năm ngoái nhiều anh tài thật đấy. Chỉ đáng tiếc Chu thiếu gia đây thực lực còn non nên chưa thể so tài rồi.”
Nói rồi Thiên Khải không nhìn Diệp Thiên mà nhìn về phía kia, khoé miệng nhếch lên.
Ý tứ trong lời nói của hắn cũng không có vẻ chắc chắn như vừa rồi nữa.
Nghe vậy Diệp Thiên cũng không đáp lời mà khẽ cười rồi tiếp tục xem tiếp kết cục ở phía dưới.
Duy chỉ có Chu Mặc An đứng ở bên nhìn anh rồi lại nhìn sang Thiên Khải đầy nghi hoặc.
Lúc này ở dưới tầng một đã thành địa ngục, một địa ngục thật sự.
Chỉ đúng bằng thời gian bọn họ nói hai câu vừa rồi mà ở tầng một chẳng còn lấy bóng người đứng. Máu tươi cứ thế choán khắp phòng, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng.
Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Gã đàn ông mặc áo choàng đen đi từng bước lên trên tầng hai.
“Còn ai muốn đấu với tôi?”
Vừa đi, gã đàn ông mặc áo choàng đen vừa lên giọng. Hắn không hề có ý định dừng bước mà cứ thế đi lên tầng hai.
“Không… không dám. Đại ca, tôi sai rồi. Tôi cút ngay đây…”
Người đứng bên cạnh gã đàn ông mặc áo choàng đen thầm chửi trong lòng. Hắn vội nhường đường, thầm chửi đôi chân mình vô dụng. Đang yên đang lành lại đứng ở cửa cầu thang làm gì.
“Không không dám, tôi cút tôi cút…”
“Đại ca, xin mời anh đi bên này. Tôi nhường đường cho anh.”
“Còn không mau nhường đường cho đại ca đi. Hi hi, đại ca mời đi bên này…”
Thấy hắn ta nhìn về bên này, đám đông hống hách vừa rồi nhanh chóng thu lại cái bộ dạng tới xem trò vui mà chuyển thành bộ dạng thấp kém.
Kẻ nào kẻ nấy tươi cười nhường đường, bọn họ chỉ còn thiếu cái nước dùng quần áo của mình trải xuống đất rồi lau đất nữa thôi.
Chỉ sợ gã đàn ông mặc áo choàng đen đụng tới mình.
“Ở tình cảnh thế này, thì làm con cháu còn dễ hơn là làm một con chó.”
Vả lại, vừa bước vào đây người này đã toả ra sát khí đằng đằng khiến tất thảy những người ở tầng một đều tối sầm cả mặt lại.
Không lâu sau đó, một người đàn ông đứng cách cửa gần nhất lên tiếng trước. Hắn nhướng mày, sải bước tiến lên trước vài bước.
“Ồ, ở đâu ra cái loại láo xược, vào đây rồi mà cũng không biết thu mình. Chẳng phải hắn cho rằng đây là giường của bố mẹ hắn hay sao mà thích vươn chân vươn tay thế nào thì vươn, muốn uống sữa thế nào thì uống. Ha ha!”
Người này vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên tràng cười, bọn họ nhìn gã đàn ông mặc áo choàng đen với con mắt dè bỉu. Đến những người trông coi đứng một bên cũng không kiềm chế nổi mà nhướng mày nhìn người này.
Vì dù gì thì đây cũng là Mộng Thiên Lâu, vả lại lúc này cũng sắp diễn ra trận đấu, thế lực của các bên đều là cao thủ tụ họp lại đây.
Không thấy vừa rồi Chu Mặc An tới đây cũng phải thu mình sao. Người này vừa tới đây đã thể hiện sát khí đằng đằng, há chẳng phải là coi thường những người trong Mộng Thiên Lâu sao?
Vả lại, cao ngạo như thế đã đành, cái khí thế của võ sĩ tầng thứ ba đỉnh phong thôi mà lấy đâu ra tự tin như vậy?
Những người này không dám đụng tới Chu Mặc An chứ cái gan để đánh một võ sĩ tầng thứ ba thì bọn họ có thừa.
“Người để mình trần kia tên là Lâm Phan, tuổi còn trẻ đã đoạt được bảy phần chân truyền của môn chủ môn Huyền Đao. Hiện tại là võ sĩ với thực lực tầng thứ tư, thế nhưng hai thanh huyền đao trong tay hắn nếu như phát huy hết tác dụng thì đến võ sĩ tầng thứ năm cũng phải cúi đầu. Hắn cũng có thể được coi là một trong những kẻ dẫn đầu của tầng này.”
Thấy Diệp Thiên đứng ở đầu cầu thang không cử động, còn Chu Mặc An đứng sau anh thì lại nhìn xuống rồi lập tức giải thích. Hắn không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lòng Diệp Thiên.
Thấy vậy Diệp Thiên không hề cười mà chỉ đặt tay lên cầu thang sau đó nhìn kẻ mặc áo choàng đen và như đang suy tư gì đó.
Không biết trên tầng có chuyện gì mà lúc này Lâm Phan thấy ai nấy cười cợt thì không hành động gì. Sát khí trong người hắn trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Hắn liếm liếm môi, đôi tay chậm rãi rút con dao ở hông ra.
“Đã không trả lời thì hôm nay tôi phải thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu cho cậu biết thế nào là quy củ.” Nói rồi Lâm Phan khẽ di chuyển người tiến về phía người đàn ông mặc áo choàng đen. Huyền đao vút ra xé ngang bầu không khí với khí thế kinh người.
Vừa ra tay đã tung ra đòn giết người chí mạng.
Mọi người thấy vậy đều cười nhạo kẻ mặc áo choàng đen, ai nấy đều vỗ tay liên hồi, miệng còn hô hào hết sức hứng khởi như thể giây phút sau đó loại tạp chủng dám mạo phạm đến bọn họ sẽ phải chết vậy.
Ở đây, nếu không thu mình thì có nghĩa là phải chết. Đến cả người đứng trông coi ở một bên cũng liếc qua nhìn để tránh vết máu làm bẩn quần áo bọn họ.
Thế nhưng tưởng tượng vẫn mãi chỉ là tưởng tượng, cuối cùng cũng không thể nào thắng được hiện thực.
Giây phút trước đó, Lâm Phan còn đang hào hứng với cái danh “vì dân trừ hại” thế mà giây phút sau mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra. Mọi người đều nghe rõ tiếng âm thanh tiếng thép va đập với nhau, thậm chí bọn họ còn không thấy rõ huyền đao chạm vào vạt áo của gã đàn ông mặc áo choàng đen mà đầu của Lâm Phan đã rơi ra đất rồi lăn long lóc về một góc.
Cái xác không đầu không còn đâu cái khí phách ban đầu nữa.
Trong chốc lát, máu tươi ở phần cổ nhuộm đỏ cả khoảng đất…
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Vừa rồi mọi người còn hô hào cổ vũ, lúc này thì kẻ nào kẻ nấy im bặt, hai tay giơ lên trời, mặt thừ ra nhìn người kia.
Bọn họ đâu còn chút hứng khởi như ban nãy nữa mà lúc này tâm trạng đã hoàn toàn được thay thế bằng nỗi sợ hãi vô ngần.
“Có kẻ nào thì tính kẻ nấy.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng dứt khoát. Nói tới từ cuối cùng, gã đàn ông mặc áo choàng đen kia bắt đầu ra chiêu.
Nhìn từ trên xuống, chỉ thấy một bóng hình màu đen đang di chuyển về phía đám người và cứ mỗi một cử động của hắn là có thêm một người ói ra máu, bay ra ngoài và nằm xuống đất không gượng dậy nổi.
Giống như con sói….đi vào giữa đàn kiến, chỉ đạp thêm vài cái là đủ giết cả đám. Cũng may mà hắn chưa ra thêm chiêu giết người, nếu không thì xác chết cả loạt và người trông coi cũng không thể ngồi im được.
“A, anh Diệp, chuyện này…”
“Ha ha, đừng chỉ nhìn vào khí thế. Thực lực của hắn còn mạnh hơn cậu tưởng nhiều.”
Diệp Thiên khẽ cười rồi khoát tay. Anh vừa dứt lời thì Thiên Khải ở bên cũng đi tới.
“Thú vị, thú vị. Ha Ha. Đại hội năm nay so với năm ngoái nhiều anh tài thật đấy. Chỉ đáng tiếc Chu thiếu gia đây thực lực còn non nên chưa thể so tài rồi.”
Nói rồi Thiên Khải không nhìn Diệp Thiên mà nhìn về phía kia, khoé miệng nhếch lên.
Ý tứ trong lời nói của hắn cũng không có vẻ chắc chắn như vừa rồi nữa.
Nghe vậy Diệp Thiên cũng không đáp lời mà khẽ cười rồi tiếp tục xem tiếp kết cục ở phía dưới.
Duy chỉ có Chu Mặc An đứng ở bên nhìn anh rồi lại nhìn sang Thiên Khải đầy nghi hoặc.
Lúc này ở dưới tầng một đã thành địa ngục, một địa ngục thật sự.
Chỉ đúng bằng thời gian bọn họ nói hai câu vừa rồi mà ở tầng một chẳng còn lấy bóng người đứng. Máu tươi cứ thế choán khắp phòng, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng.
Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Gã đàn ông mặc áo choàng đen đi từng bước lên trên tầng hai.
“Còn ai muốn đấu với tôi?”
Vừa đi, gã đàn ông mặc áo choàng đen vừa lên giọng. Hắn không hề có ý định dừng bước mà cứ thế đi lên tầng hai.
“Không… không dám. Đại ca, tôi sai rồi. Tôi cút ngay đây…”
Người đứng bên cạnh gã đàn ông mặc áo choàng đen thầm chửi trong lòng. Hắn vội nhường đường, thầm chửi đôi chân mình vô dụng. Đang yên đang lành lại đứng ở cửa cầu thang làm gì.
“Không không dám, tôi cút tôi cút…”
“Đại ca, xin mời anh đi bên này. Tôi nhường đường cho anh.”
“Còn không mau nhường đường cho đại ca đi. Hi hi, đại ca mời đi bên này…”
Thấy hắn ta nhìn về bên này, đám đông hống hách vừa rồi nhanh chóng thu lại cái bộ dạng tới xem trò vui mà chuyển thành bộ dạng thấp kém.
Kẻ nào kẻ nấy tươi cười nhường đường, bọn họ chỉ còn thiếu cái nước dùng quần áo của mình trải xuống đất rồi lau đất nữa thôi.
Chỉ sợ gã đàn ông mặc áo choàng đen đụng tới mình.
“Ở tình cảnh thế này, thì làm con cháu còn dễ hơn là làm một con chó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.