Chương 604: Không cần phải nương tay
Tg Hàm Tiếu
13/12/2020
“Ngay lập tức?” Giọng Diệp Thiên hờ hững: “Tôi chỉ cho ông cơ hội sống thêm mười phút nữa, nếu trong vòng mười phút nữa mà hắn ta chưa đến thì ông sẽ toi mạng ở chỗ này như tên chủ thầu vừa nãy vậy.”
Khuôn mặt của Chu Ngạn Phi trắng bệch như tờ giấy khi nghe Diệp Thiên nói vậy, cả cơ thể ông ta run rẩy mất kiểm soát.
“Phịch.” Chu Ngạn Phi quỳ ngay trước mặt Diệp Thiên ngay tức thì, sau đó dập đầu lạy lục liên hồi, từng tiếng “Cộp, cộp, cộp” vang lên không ngớt.
“Xin cậu tha cho tôi, chỉ cần cậu tha cho tôi thì sau này tôi và Bắc Thiên Các sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc ủng hộ cậu hết mình, cậu có phiền phức gì thì cứ bảo với tôi.” Chu Ngạn Phi vội vã nói mấy lời xin tha, lúc này đây trông ông ta chẳng còn chút ý chí đấu tranh phản kháng nào nữa. Ngay cả cao thủ võ cổ tầng thứ tám như Kỳ Long cũng không gánh nổi một chiêu của đối phương thì đời thuở nào ông ta có thể trở thành đối thủ cho được. Giờ chạy trốn càng nhanh chết hơn thôi.
“Hai phút trôi qua rồi đấy.” Diệp Thiên như kiểu chẳng nghe thấy lời cầu xin vừa nãy của Chu Ngạn Phi, anh nhìn đồng hồ sau đó nói hời hợt một câu.
Chu Ngạn Phi sững sờ mất lúc, đợi đến khi ông ta định thần lại và nhận ra rằng lời cầu xin của mình chẳng có tác dụng chi cả, ông ta lại lôi điện thoại ra gọi cho số điện thoại vừa rồi.
“Tốt nhất là trong vòng năm phút nữa cậu nhanh chóng đến đây cho tôi.” Điện thoại vừa mới kết nối là Chu Ngạn Phi đã vội lên tiếng trước.
“Ông chủ Chu, ông có ý gì thế hả?” Một giọng nói trẻ tuổi nghe có vẻ thảng thốt vang lên.
“Không ý gì cả, mẹ nó, tao chỉ còn sống được mấy phút nữa thôi đấy, tốt nhất là mày nhanh lên cho tao.” Chu Ngạn Phi bực tức ghê hồn: “Cho mày năm phút thì đến trong năm phút đi, cớ đếch gì lại lắm mồm thế nhỉ? Nhà họ Chu chúng tao sợ Bắc Thiên Các sau lưng mày chứ không phải một mình mày nhé, tao mà có mệnh hệ gì thì tao lôi mày theo cùng.”
Chu Ngạn Phi dứt lời, ông ta lại tắt điện thoại sau đó thở phì phò. Dù sao cũng chỉ còn mấy phút thôi, nếu đối phương không tới thì mình chỉ có nước chết, tới thì mình còn cơ hội sống sót. Lúc này rồi thì chẳng hơi đâu để ý chuyện liệu có đắc tội Bắc Thiên Các hay không nữa, một người sắp chết vì bấu víu mạng sống mà lại sợ mấy thứ không đâu này à? Dù gì ông ta cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Thời gian trôi qua từng chút một, xung quanh im ắng đến lạ, ngay cả những người công nhân kia cũng không dám động đậy linh tinh, hầu như ai cũng ngồi yên tại chỗ. Bầu không khí có chút nặng nề, khuôn mặt của Chu Ngạn Phi túa mồ hôi lạnh, vẻ mặt ngày càng xám xịt, nếu không phải do ông ta đang quỳ thì e rằng ông ta đã không đứng vững được mà vật ra đất rồi cũng nên.
“Sắp đến giờ rồi.” Diệp Thiên xem đồng hồ anh bỗng cất giọng.
“Đừng, đừng mà...” Sự sợ hãi bao trùm lấy khuôn mặt của Chu Ngạn Phi, bởi giờ này rồi mà người của Bắc Thiên Các vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Đương lúc Diệp Thiên chuẩn bị ra tay thì có hai bóng người bỗng xuất hiện phía xa xa, họ chậm rãi bước ra từ trong núi Bắc An.
“Anh Diệp.” “Anh Diệp.” Khi hai bóng dáng kia hiện rõ trước mắt mọi người thì có vô vàn tiếng trầm trồ vang lên, bởi kia là hai cô gái trẻ. Một người mặc một bộ đồ màu đỏ trông vô cùng hiên ngang rắn rỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người ta phải đắm chìm trong ánh mắt đầu tiên, đặc biệt nhất là thần thái lẫm liệt kia, khiến ai ai cũng chỉ dám đứng xa ngóng nhìn, cứ có cái cảm giác cấm người lại gần vậy.
Đi cạnh là một cô gái mặt mày non nớt nhưng cũng xinh đẹp muôn phần, cô mặc một chiếc váy dài màu sắc nhã nhặn, khí chất nhẹ nhàng nhưng sự cứng cỏi giữa đầu lông mày của cô lại lộ rõ ngời ngời. Ánh mắt của cô sáng bừng khi trông thấy Diệp Thiên, khuôn mặt ửng hồng đan lẫn nét bất ngờ đầy thích thú.
“Sao các cô lại ở đây?” Diệp Thiên cũng sững sờ đôi lát khi trông thấy hai người, anh ra giọng chào hỏi.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Đông Phương Tĩnh cùng với Chu Hoàng – bộ đôi đã đến nhà thờ tổ của nhà họ Đông Phương từ sớm.
Đôi con ngươi của những công nhân khai thác quặng kia cũng sáng như đèn pha ô tô, bọn họ thấy vô cùng khó tin khi gặp được những cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này ở một nơi như vậy.
“Hai cô này đẹp quá đi chứ.” “Thôi đừng mơ, người ta không sống cùng “tầng mây” với mấy người đâu.” “Cua được người đẹp thế này thì tôi bằng lòng giảm nửa tuổi thọ luôn.” Đám đông nhốn nháo xì xào chứ không dám nói to, bởi bọn họ rõ một điều rằng hai cô gái xuất hiện đột ngột kia là chỗ quen biết với Diệp Thiên. Nếu Diệp Thiên nghe thấy những lời nói nhuốc nhơ của bọn họ thì e rằng hậu quả sẽ kinh khủng lắm đây. Thế nên ai ai cũng nhỏ giọng bàn tán cho sướng mồm thôi.
Ngay cả Chu Ngạn Phi – kẻ vốn đang sợ hãi tuyệt vọng khôn nguôi kia cũng ngẩn ngơ khi trông thấy Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng. Ánh mắt của ông ta cứ hau háu chực chờ. Tuy Chu Ngạn Phi là người đứng đầu của nhà họ Chu – một gia tộc bậc nhất ở Bắc An, số phụ nữ xinh đẹp mà ông ta từng “chơi” cũng nhiều vô kể nhưng Chu Ngạn Phi nhớ lại bóng hình của mấy cô nàng kia sau đó đặt họ lên bàn cân với hai cô gái đang đứng trước mặt mình thì đấy chỉ là hạng xoàng không đáng nhắc tới.
Nhưng chẳng mấy chốc Chu Ngạn Phi định thần lại, đôi mắt của ông ta trợn rõ to, bởi hai cô gái kia đang mau chân bước lại sau đó đồng loạt quỳ một chân trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt của họ cung kính cực độ.
“Chào anh Diệp.” Cả hai đồng thanh nói sau đó đứng dậy, tưởng như họ đã quá quen với việc này.
Mãi đến giờ này Chu Hoàng mới cất lời: “Tôi đang ở bên trong thì nghe thấy tiếng máy móc hoạt động nên dẫn Tĩnh Nhi ra xem tình hình thế nào.” Chu Hoàng giờ đã là sư phụ của Đông Phương Tĩnh, gần đây cả hai chung sống sớm chiều với nhau nên quan hệ khá tốt, thậm chí phải nói là thân thiết ấy chứ.
“Các cô đến đúng lúc đấy.” Diệp Thiên giơ tay chỉ Chu Ngạn Phi – kẻ đang quỳ mọp trên nền đất kia, anh bảo Đông Phương Tĩnh: “Đông Phương Tĩnh, kẻ này muốn rờ tay vào mảnh đất nhà thờ tổ của các cô, thậm chí còn định ra tay giết người nữa, giờ cô đến đúng lúc quá, có thể tự tay xử trí rồi đấy.”
Đôi con ngươi xinh đẹp của Đông Phương Tĩnh ánh lên vẻ lạnh lùng khi nghe được lời Diệp Thiên nói, cô nhìn chằm chằm tên Chu Ngạn Phi kia, hơi thở của người tu luyện võ cổ toả ra khắp cơ thể. Là võ cổ tầng thứ sáu, cô lại tiến bộ rồi.
“Đừng, đừng giết tôi...” Chu Ngạn Phi khóc lóc xin tha, ông ta cố vớt vát đến phút cuối cùng.
Diệp Thiên chậm rãi nói: “Ông chủ Chu này, ông cũng là cao thủ võ cổ tầng thứ sáu kia mà, cô ấy cũng vậy cả thôi, lát nữa ông có thể chống trả, nếu ông thắng thì tôi cho ông cơ hội sống sót, còn nếu thua...” Tuy anh không nói hết lời nhưng ẩn ý đã quá rõ ràng, nếu như thua thì phải nhận lấy cái chết.
Chu Ngạn Phi đang tưởng rằng mình chết chắc rồi thì bỗng nghe được lời Diệp Thiên nói, đôi mắt của ông ta sáng choang, gật đầu như giã tỏi: “Cậu nói đấy nhé, đừng có mà hối hận.”
“Tôi chưa bao giờ hối hận cả.” Diệp Thiên cất giọng, anh đưa mắt nhìn Đông Phương Tĩnh, rồi lại tiếp lời: “Để tôi xem dạo này thành quả của cô ra sao đi.”
Đông Phương Tĩnh đương nhiên biết đây là một dạng khảo sát mà Diệp Thiên dành cho mình. Nếu lâu vậy rồi mà thực lực chẳng tiến bộ ít nhiều, ngay cả người cùng tầng võ cổ cũng không đánh thắng thì nói chi tới chuyện trả thù, chuyện gây dựng lại nhà họ Đông Phương đây?
“Tĩnh Nhi, không cần phải nương tay đâu.” Chu Hoàng nói chêm một câu, Chu Hoàng thân là sư phụ, đồng thời cũng là bạn bè của Đông Phương Tĩnh nên cô cũng muốn xem xem rốt cuộc thực lực hiện giờ của Đông Phương Tĩnh cao thấp ra sao.
“Vút vút.” Gió nổi lên, mây cuồn cuộn. Chu Ngạn Phi ra tay trước.
Khuôn mặt của Chu Ngạn Phi trắng bệch như tờ giấy khi nghe Diệp Thiên nói vậy, cả cơ thể ông ta run rẩy mất kiểm soát.
“Phịch.” Chu Ngạn Phi quỳ ngay trước mặt Diệp Thiên ngay tức thì, sau đó dập đầu lạy lục liên hồi, từng tiếng “Cộp, cộp, cộp” vang lên không ngớt.
“Xin cậu tha cho tôi, chỉ cần cậu tha cho tôi thì sau này tôi và Bắc Thiên Các sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc ủng hộ cậu hết mình, cậu có phiền phức gì thì cứ bảo với tôi.” Chu Ngạn Phi vội vã nói mấy lời xin tha, lúc này đây trông ông ta chẳng còn chút ý chí đấu tranh phản kháng nào nữa. Ngay cả cao thủ võ cổ tầng thứ tám như Kỳ Long cũng không gánh nổi một chiêu của đối phương thì đời thuở nào ông ta có thể trở thành đối thủ cho được. Giờ chạy trốn càng nhanh chết hơn thôi.
“Hai phút trôi qua rồi đấy.” Diệp Thiên như kiểu chẳng nghe thấy lời cầu xin vừa nãy của Chu Ngạn Phi, anh nhìn đồng hồ sau đó nói hời hợt một câu.
Chu Ngạn Phi sững sờ mất lúc, đợi đến khi ông ta định thần lại và nhận ra rằng lời cầu xin của mình chẳng có tác dụng chi cả, ông ta lại lôi điện thoại ra gọi cho số điện thoại vừa rồi.
“Tốt nhất là trong vòng năm phút nữa cậu nhanh chóng đến đây cho tôi.” Điện thoại vừa mới kết nối là Chu Ngạn Phi đã vội lên tiếng trước.
“Ông chủ Chu, ông có ý gì thế hả?” Một giọng nói trẻ tuổi nghe có vẻ thảng thốt vang lên.
“Không ý gì cả, mẹ nó, tao chỉ còn sống được mấy phút nữa thôi đấy, tốt nhất là mày nhanh lên cho tao.” Chu Ngạn Phi bực tức ghê hồn: “Cho mày năm phút thì đến trong năm phút đi, cớ đếch gì lại lắm mồm thế nhỉ? Nhà họ Chu chúng tao sợ Bắc Thiên Các sau lưng mày chứ không phải một mình mày nhé, tao mà có mệnh hệ gì thì tao lôi mày theo cùng.”
Chu Ngạn Phi dứt lời, ông ta lại tắt điện thoại sau đó thở phì phò. Dù sao cũng chỉ còn mấy phút thôi, nếu đối phương không tới thì mình chỉ có nước chết, tới thì mình còn cơ hội sống sót. Lúc này rồi thì chẳng hơi đâu để ý chuyện liệu có đắc tội Bắc Thiên Các hay không nữa, một người sắp chết vì bấu víu mạng sống mà lại sợ mấy thứ không đâu này à? Dù gì ông ta cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Thời gian trôi qua từng chút một, xung quanh im ắng đến lạ, ngay cả những người công nhân kia cũng không dám động đậy linh tinh, hầu như ai cũng ngồi yên tại chỗ. Bầu không khí có chút nặng nề, khuôn mặt của Chu Ngạn Phi túa mồ hôi lạnh, vẻ mặt ngày càng xám xịt, nếu không phải do ông ta đang quỳ thì e rằng ông ta đã không đứng vững được mà vật ra đất rồi cũng nên.
“Sắp đến giờ rồi.” Diệp Thiên xem đồng hồ anh bỗng cất giọng.
“Đừng, đừng mà...” Sự sợ hãi bao trùm lấy khuôn mặt của Chu Ngạn Phi, bởi giờ này rồi mà người của Bắc Thiên Các vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Đương lúc Diệp Thiên chuẩn bị ra tay thì có hai bóng người bỗng xuất hiện phía xa xa, họ chậm rãi bước ra từ trong núi Bắc An.
“Anh Diệp.” “Anh Diệp.” Khi hai bóng dáng kia hiện rõ trước mắt mọi người thì có vô vàn tiếng trầm trồ vang lên, bởi kia là hai cô gái trẻ. Một người mặc một bộ đồ màu đỏ trông vô cùng hiên ngang rắn rỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người ta phải đắm chìm trong ánh mắt đầu tiên, đặc biệt nhất là thần thái lẫm liệt kia, khiến ai ai cũng chỉ dám đứng xa ngóng nhìn, cứ có cái cảm giác cấm người lại gần vậy.
Đi cạnh là một cô gái mặt mày non nớt nhưng cũng xinh đẹp muôn phần, cô mặc một chiếc váy dài màu sắc nhã nhặn, khí chất nhẹ nhàng nhưng sự cứng cỏi giữa đầu lông mày của cô lại lộ rõ ngời ngời. Ánh mắt của cô sáng bừng khi trông thấy Diệp Thiên, khuôn mặt ửng hồng đan lẫn nét bất ngờ đầy thích thú.
“Sao các cô lại ở đây?” Diệp Thiên cũng sững sờ đôi lát khi trông thấy hai người, anh ra giọng chào hỏi.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Đông Phương Tĩnh cùng với Chu Hoàng – bộ đôi đã đến nhà thờ tổ của nhà họ Đông Phương từ sớm.
Đôi con ngươi của những công nhân khai thác quặng kia cũng sáng như đèn pha ô tô, bọn họ thấy vô cùng khó tin khi gặp được những cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này ở một nơi như vậy.
“Hai cô này đẹp quá đi chứ.” “Thôi đừng mơ, người ta không sống cùng “tầng mây” với mấy người đâu.” “Cua được người đẹp thế này thì tôi bằng lòng giảm nửa tuổi thọ luôn.” Đám đông nhốn nháo xì xào chứ không dám nói to, bởi bọn họ rõ một điều rằng hai cô gái xuất hiện đột ngột kia là chỗ quen biết với Diệp Thiên. Nếu Diệp Thiên nghe thấy những lời nói nhuốc nhơ của bọn họ thì e rằng hậu quả sẽ kinh khủng lắm đây. Thế nên ai ai cũng nhỏ giọng bàn tán cho sướng mồm thôi.
Ngay cả Chu Ngạn Phi – kẻ vốn đang sợ hãi tuyệt vọng khôn nguôi kia cũng ngẩn ngơ khi trông thấy Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng. Ánh mắt của ông ta cứ hau háu chực chờ. Tuy Chu Ngạn Phi là người đứng đầu của nhà họ Chu – một gia tộc bậc nhất ở Bắc An, số phụ nữ xinh đẹp mà ông ta từng “chơi” cũng nhiều vô kể nhưng Chu Ngạn Phi nhớ lại bóng hình của mấy cô nàng kia sau đó đặt họ lên bàn cân với hai cô gái đang đứng trước mặt mình thì đấy chỉ là hạng xoàng không đáng nhắc tới.
Nhưng chẳng mấy chốc Chu Ngạn Phi định thần lại, đôi mắt của ông ta trợn rõ to, bởi hai cô gái kia đang mau chân bước lại sau đó đồng loạt quỳ một chân trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt của họ cung kính cực độ.
“Chào anh Diệp.” Cả hai đồng thanh nói sau đó đứng dậy, tưởng như họ đã quá quen với việc này.
Mãi đến giờ này Chu Hoàng mới cất lời: “Tôi đang ở bên trong thì nghe thấy tiếng máy móc hoạt động nên dẫn Tĩnh Nhi ra xem tình hình thế nào.” Chu Hoàng giờ đã là sư phụ của Đông Phương Tĩnh, gần đây cả hai chung sống sớm chiều với nhau nên quan hệ khá tốt, thậm chí phải nói là thân thiết ấy chứ.
“Các cô đến đúng lúc đấy.” Diệp Thiên giơ tay chỉ Chu Ngạn Phi – kẻ đang quỳ mọp trên nền đất kia, anh bảo Đông Phương Tĩnh: “Đông Phương Tĩnh, kẻ này muốn rờ tay vào mảnh đất nhà thờ tổ của các cô, thậm chí còn định ra tay giết người nữa, giờ cô đến đúng lúc quá, có thể tự tay xử trí rồi đấy.”
Đôi con ngươi xinh đẹp của Đông Phương Tĩnh ánh lên vẻ lạnh lùng khi nghe được lời Diệp Thiên nói, cô nhìn chằm chằm tên Chu Ngạn Phi kia, hơi thở của người tu luyện võ cổ toả ra khắp cơ thể. Là võ cổ tầng thứ sáu, cô lại tiến bộ rồi.
“Đừng, đừng giết tôi...” Chu Ngạn Phi khóc lóc xin tha, ông ta cố vớt vát đến phút cuối cùng.
Diệp Thiên chậm rãi nói: “Ông chủ Chu này, ông cũng là cao thủ võ cổ tầng thứ sáu kia mà, cô ấy cũng vậy cả thôi, lát nữa ông có thể chống trả, nếu ông thắng thì tôi cho ông cơ hội sống sót, còn nếu thua...” Tuy anh không nói hết lời nhưng ẩn ý đã quá rõ ràng, nếu như thua thì phải nhận lấy cái chết.
Chu Ngạn Phi đang tưởng rằng mình chết chắc rồi thì bỗng nghe được lời Diệp Thiên nói, đôi mắt của ông ta sáng choang, gật đầu như giã tỏi: “Cậu nói đấy nhé, đừng có mà hối hận.”
“Tôi chưa bao giờ hối hận cả.” Diệp Thiên cất giọng, anh đưa mắt nhìn Đông Phương Tĩnh, rồi lại tiếp lời: “Để tôi xem dạo này thành quả của cô ra sao đi.”
Đông Phương Tĩnh đương nhiên biết đây là một dạng khảo sát mà Diệp Thiên dành cho mình. Nếu lâu vậy rồi mà thực lực chẳng tiến bộ ít nhiều, ngay cả người cùng tầng võ cổ cũng không đánh thắng thì nói chi tới chuyện trả thù, chuyện gây dựng lại nhà họ Đông Phương đây?
“Tĩnh Nhi, không cần phải nương tay đâu.” Chu Hoàng nói chêm một câu, Chu Hoàng thân là sư phụ, đồng thời cũng là bạn bè của Đông Phương Tĩnh nên cô cũng muốn xem xem rốt cuộc thực lực hiện giờ của Đông Phương Tĩnh cao thấp ra sao.
“Vút vút.” Gió nổi lên, mây cuồn cuộn. Chu Ngạn Phi ra tay trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.