Chương 601: Quyền sinh quyền sát
Tg Hàm Tiếu
13/12/2020
“Mày dám giết tao?”
Tên chủ thầu trợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên, sự phẫn nộ trong đôi mắt hắn ta không hề che giấu.
“Tao làm việc cho nhà họ Chu. Mày đánh tao là một chuyện, giờ còn muốn giết tao. Tao thấy mày không định sống nữa rồi đấy.”
Lúc nói lời này, tên chủ thầu lại chẳng khác gì kiểu miệng hùm gan sứa.
“Nhưng vừa rồi rõ ràng anh định giết tôi. Nếu không phải tôi có chút thực lực thì e rằng lúc này đã là một cái xác rồi.”
Diệp Thiên nhìn đối phương nửa cười nửa không, nhưng cái sát khí trên người anh đã không còn giấu đi nữa.
Tên chủ thầu có thể cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp như sắp bóp hắn nghẹt thở đến nơi.
Đôi chân hắn run rẩy. Trên nền đất nhanh chóng có một vũng nước thấm xuống, và còn có mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Hắn bị doạ tới mức sợ hãi tiểu tiện ra quần.
Mặc dù thế, miệng hắn lại vẫn không hề ngừng lại, cứ thế liên mồm: “Việc vừa rồi tôi xin lỗi, nhưng cậu tuyệt đối không được giết tôi. Tôi là người nhà họ Chu. Cậu mà giết tôi nghĩa là đắc tội với nhà họ Chu, làm xấu mặt nhà họ Chu. Nếu như bọn họ biết thì vì thể diện, bọn họ sẽ chôn cậu cùng với tôi.”
“Những gia tộc lớn thế này chẳng thiếu gì. Cái bọn họ cần chính là thể diện.”
“Cậu, tốt nhất là nên biết hậu quả, nếu không thì lúc gần chết mới hối hận cũng muộn rồi.”
Tên chủ thầu lúc này nói năng lộn xộn, không biết làm sao để xin tha mạng. Trước đó hắn ta cũng đã dập đầu rồi nhưng lại vô dụng cho nên bây giờ chỉ có thể vỗ về tên “ác ma” trước mặt, hy vọng xung quanh có người thông báo cho người nhà họ Chu tới.
Chỉ cần người nhà họ Chu tới thì hắn ta sẽ được an toàn.
Ở Bắc An nhà họ Chu có một vị thế lớn mạnh không gì sánh bằng. Tên tiểu tử này cho dù có chút thân thủ thì đã sao?
Thế nhưng một giây phút sau, tên chủ thầu liền cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơ thể hắn từ tử nhích lên, tiếp đó một cơn đau tê dại lan khắp đầu, giống như bị thứ gì đó siết lại vậy.
Đợi khi hắn nhìn rõ thì suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Chỉ thấy Diệp Thiên trước mặt đang giơ một tay ra bóp lấy đầu hắn rồi nhấc hắn lên không khác gì túm lấy một con chó vậy.
Trong mắt Diệp Thiên lúc này là cái nhìn lạnh lùng và sát khí rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Cho dù người nhà họ Chu có đến thì hôm nay anh cũng phải chết.”
Nói rồi Diệp Thiên chuẩn bị ra tay bóp chết đối phương.
Những người xung quanh thấy thế thì run rẩy, không một ai dám đứng ra.
Ai da.
Thế nhưng đúng lúc này, loạt âm thanh của xe hơi đi đến, sau đó chiếc xe dừng lại bên đường.
Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bước xuống, sau đó người này đích thân đi tới vị trí ghế phụ rồi mở cửa xe ra và làm tư thế “mời”, biểu cảm vô cùng cung kính.
Rất nhanh chóng, có một người nữa bước xuống từ vị trí ghế phụ.
Sau khi ra bọn họ ra khỏi xe, mọi người đều nhìn rất rõ người đàn ông xuống xe là một người trung tuổi, hai bên mai tóc đều đã bạc trắng, dáng người không cao cho lắm nhưng khí chất lại hết sức nổi trội. Khi đảo mắt nhìn, cằm ông ta cũng theo đó mà hơi hất lên.
“Gia chủ nhà họ Chu tới rồi.”
“Chắc chắn là có người vừa gọi cho gia chủ nhà họ Chu.”
“Sao lại còn dẫn theo một người nữa?”
“Mọi người đừng có coi thường người mà gia chủ nhà họ Chu dẫn tới. Đó là một cao thủ nổi tiếng đấy.”
“Hình như tôi biết. Anh ta tên là Kỳ Long. Nghe nói trước đây là lính đánh thuê, còn tham gia nhiều chương trình trên ti vi, thân thủ vô cùng lời hại. Anh ta cũng từng là vệ sĩ của không ít người.”
“Ôi…Một người giỏi như vậy mà nhà họ Chu thu phục rồi sao?”
“Nhưng anh ta có thể đánh được tên tiểu tử trước mặt này không?”
Sau khi mọi người trông thấy người xuống xe thì đột nhiên ngỡ ngàng.
Người vừa xuống xe chính là gia chủ nhà họ Chu – Chu Ngạn Phi.
Nhà họ Chu là gia tộc hạng nhất ở Bắc An, địa vị mặc dù kém hơn nhà họ Chu của Chu Quý một chút nhưng khoảng cách thì không hề quá lớn, vả lại thế lực của bọn họ cũng rất mạnh.
So với nhà họ Chu của Chu Quý đang đà đi xuống thì sớm muộn gia tộc nhà ông ta cũng sẽ vượt qua, do vậy mà ông ta vô cùng vênh váo.
Chu Ngạn Phi lên chức gia chủ khi còn quá trẻ, khác với những gia chủ khác với tuổi đời già hơn do vậy mà ông ta hết sức hăm hở và có chút bốc đồng.
Ngay cả đến tiệc mừng thọ ông cố Chu – Chu Càn lần này, ông ta cũng chỉ cho người qua chứ cũng không đích thân tới đó.
“Vừa rồi nghe nói có người gây chuyện, là cậu à?”
Khi tới gần Diệp Thiên, Chu Ngạn Phi dừng bước. Gã đàn ông tên Kỳ Long mặc đồ đen lúc này nhìn Diệp Thiên chằm chằm với bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới Diệp Thiên để ra tay.
“Gia chủ, chính là tên tiểu tử này. Hắn muốn giết tôi, ông mau cứu tôi với.”
Tên chủ thầu vẫn bị Diệp Thiên túm đầu nhấc lên, trong lòng hết sức lo sợ. Thế nhưng khi thấy Chu Ngạn Phi đến, hắn ta đong đầy hi vọng.
“Bỏ cậu ta ra.”
Chu Ngạn Phi lên tiếng: “Đánh chó phải xem mặt chủ. Cậu là cái thá gì mà cũng dám làm loạn ở đây. Dám đánh chó của nhà họ Chu ở đây, không muốn sống nữa phải không?”
Trong mắt Chu Ngạn Phi thì tên chủ thầu này chẳng qua cũng chỉ là “con chó” tay sai. Thế nhưng đám người phía tên chủ thầu kia không những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh, giống như thể làm một con chó nhà họ Chu còn tốt hơn là làm một người bình thường vậy.
Thực tế thì cũng đúng như vậy.
Chí ít ở Bắc An này, làm con chó nhà họ Chu của Chu Ngạn Phi thì không cần lo ăn lo mặc, lại còn có thể đi theo ông ta.
Rõ ràng là một sự ưu đãi.
“Chu Ngạn Phi – gia chủ nhà họ Chu?”
Diệp Thiên cũng có chút hiểu biết với các thế lực ở Bắc An. Phần lớn đều lấy thông tin từ Bạch Tử U.
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên gọi tên mình ra thì tỏ vẻ dửng dưng.
Ở Bắc Cương này, cái tên và địa vị của ông ta rất cao. Rất hiếm có người không biết đến.
“Đã biết là tôi thì tôi tha cho cái mạng chó của cậu. Lát nữa chỉ cần chặt đứt tứ chi của cậu là được rồi.”
Chu Ngạn Phi không những tỏ vẻ thản nhiên, mà ngay cả lời nói cũng hết sức điềm tĩnh, như thể tính mạng của tất cả những người trước mặt ông ta chỉ cần một câu nói của ông ta là sẽ được định đoạt vậy.
Diệp Thiên nghe vậy thì nheo mắt lại.
“Ông cứ giết tôi thôi.”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu. Chặt đứt tứ chi của một người còn ác độc hơn là giết chết người đó.
Chu Ngạn Phi cho rằng Diệp Thiên sợ mình nên mới xua tay: “Không phải sợ. Chặt đi tứ chi của cậu rồi thì tôi vẫn sẽ bôi thuốc tê cho cậu. Đợi sau khi cậu tỉnh lại, chỉ cần không cử động làm bừa làm bãi thì sau mấy ngày sẽ hết đau. Đây chính là sự trừng phạt cho cậu. Cậu buộc phải chịu.”
“Gia chủ, ông bảo hắn bỏ tôi xuống đã…”
Tên chủ thầu sắp khóc đến nơi.
Hắn ta tận mắt chứng kiến Diệp Thiên bằng xương bằng thịt thế này mà lại có thể ngăn máy xúc dừng lại. Đây là một con ma đáng sợ.
Hắn ta chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi bàn tay của con ma ấy.
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên mãi vẫn không nghe lệnh mình mà thả người thì cau mày: “Thế nào? Còn không định thả người à?”
Ông ta cho rằng mình chưa cho người giết đối phương đã là ban ơn rồi.
Nên biết rằng đây là địa bàn của nhà họ Chu của ông ta. Quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay ông ta.
Tên chủ thầu trợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên, sự phẫn nộ trong đôi mắt hắn ta không hề che giấu.
“Tao làm việc cho nhà họ Chu. Mày đánh tao là một chuyện, giờ còn muốn giết tao. Tao thấy mày không định sống nữa rồi đấy.”
Lúc nói lời này, tên chủ thầu lại chẳng khác gì kiểu miệng hùm gan sứa.
“Nhưng vừa rồi rõ ràng anh định giết tôi. Nếu không phải tôi có chút thực lực thì e rằng lúc này đã là một cái xác rồi.”
Diệp Thiên nhìn đối phương nửa cười nửa không, nhưng cái sát khí trên người anh đã không còn giấu đi nữa.
Tên chủ thầu có thể cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp như sắp bóp hắn nghẹt thở đến nơi.
Đôi chân hắn run rẩy. Trên nền đất nhanh chóng có một vũng nước thấm xuống, và còn có mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Hắn bị doạ tới mức sợ hãi tiểu tiện ra quần.
Mặc dù thế, miệng hắn lại vẫn không hề ngừng lại, cứ thế liên mồm: “Việc vừa rồi tôi xin lỗi, nhưng cậu tuyệt đối không được giết tôi. Tôi là người nhà họ Chu. Cậu mà giết tôi nghĩa là đắc tội với nhà họ Chu, làm xấu mặt nhà họ Chu. Nếu như bọn họ biết thì vì thể diện, bọn họ sẽ chôn cậu cùng với tôi.”
“Những gia tộc lớn thế này chẳng thiếu gì. Cái bọn họ cần chính là thể diện.”
“Cậu, tốt nhất là nên biết hậu quả, nếu không thì lúc gần chết mới hối hận cũng muộn rồi.”
Tên chủ thầu lúc này nói năng lộn xộn, không biết làm sao để xin tha mạng. Trước đó hắn ta cũng đã dập đầu rồi nhưng lại vô dụng cho nên bây giờ chỉ có thể vỗ về tên “ác ma” trước mặt, hy vọng xung quanh có người thông báo cho người nhà họ Chu tới.
Chỉ cần người nhà họ Chu tới thì hắn ta sẽ được an toàn.
Ở Bắc An nhà họ Chu có một vị thế lớn mạnh không gì sánh bằng. Tên tiểu tử này cho dù có chút thân thủ thì đã sao?
Thế nhưng một giây phút sau, tên chủ thầu liền cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơ thể hắn từ tử nhích lên, tiếp đó một cơn đau tê dại lan khắp đầu, giống như bị thứ gì đó siết lại vậy.
Đợi khi hắn nhìn rõ thì suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Chỉ thấy Diệp Thiên trước mặt đang giơ một tay ra bóp lấy đầu hắn rồi nhấc hắn lên không khác gì túm lấy một con chó vậy.
Trong mắt Diệp Thiên lúc này là cái nhìn lạnh lùng và sát khí rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Cho dù người nhà họ Chu có đến thì hôm nay anh cũng phải chết.”
Nói rồi Diệp Thiên chuẩn bị ra tay bóp chết đối phương.
Những người xung quanh thấy thế thì run rẩy, không một ai dám đứng ra.
Ai da.
Thế nhưng đúng lúc này, loạt âm thanh của xe hơi đi đến, sau đó chiếc xe dừng lại bên đường.
Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bước xuống, sau đó người này đích thân đi tới vị trí ghế phụ rồi mở cửa xe ra và làm tư thế “mời”, biểu cảm vô cùng cung kính.
Rất nhanh chóng, có một người nữa bước xuống từ vị trí ghế phụ.
Sau khi ra bọn họ ra khỏi xe, mọi người đều nhìn rất rõ người đàn ông xuống xe là một người trung tuổi, hai bên mai tóc đều đã bạc trắng, dáng người không cao cho lắm nhưng khí chất lại hết sức nổi trội. Khi đảo mắt nhìn, cằm ông ta cũng theo đó mà hơi hất lên.
“Gia chủ nhà họ Chu tới rồi.”
“Chắc chắn là có người vừa gọi cho gia chủ nhà họ Chu.”
“Sao lại còn dẫn theo một người nữa?”
“Mọi người đừng có coi thường người mà gia chủ nhà họ Chu dẫn tới. Đó là một cao thủ nổi tiếng đấy.”
“Hình như tôi biết. Anh ta tên là Kỳ Long. Nghe nói trước đây là lính đánh thuê, còn tham gia nhiều chương trình trên ti vi, thân thủ vô cùng lời hại. Anh ta cũng từng là vệ sĩ của không ít người.”
“Ôi…Một người giỏi như vậy mà nhà họ Chu thu phục rồi sao?”
“Nhưng anh ta có thể đánh được tên tiểu tử trước mặt này không?”
Sau khi mọi người trông thấy người xuống xe thì đột nhiên ngỡ ngàng.
Người vừa xuống xe chính là gia chủ nhà họ Chu – Chu Ngạn Phi.
Nhà họ Chu là gia tộc hạng nhất ở Bắc An, địa vị mặc dù kém hơn nhà họ Chu của Chu Quý một chút nhưng khoảng cách thì không hề quá lớn, vả lại thế lực của bọn họ cũng rất mạnh.
So với nhà họ Chu của Chu Quý đang đà đi xuống thì sớm muộn gia tộc nhà ông ta cũng sẽ vượt qua, do vậy mà ông ta vô cùng vênh váo.
Chu Ngạn Phi lên chức gia chủ khi còn quá trẻ, khác với những gia chủ khác với tuổi đời già hơn do vậy mà ông ta hết sức hăm hở và có chút bốc đồng.
Ngay cả đến tiệc mừng thọ ông cố Chu – Chu Càn lần này, ông ta cũng chỉ cho người qua chứ cũng không đích thân tới đó.
“Vừa rồi nghe nói có người gây chuyện, là cậu à?”
Khi tới gần Diệp Thiên, Chu Ngạn Phi dừng bước. Gã đàn ông tên Kỳ Long mặc đồ đen lúc này nhìn Diệp Thiên chằm chằm với bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới Diệp Thiên để ra tay.
“Gia chủ, chính là tên tiểu tử này. Hắn muốn giết tôi, ông mau cứu tôi với.”
Tên chủ thầu vẫn bị Diệp Thiên túm đầu nhấc lên, trong lòng hết sức lo sợ. Thế nhưng khi thấy Chu Ngạn Phi đến, hắn ta đong đầy hi vọng.
“Bỏ cậu ta ra.”
Chu Ngạn Phi lên tiếng: “Đánh chó phải xem mặt chủ. Cậu là cái thá gì mà cũng dám làm loạn ở đây. Dám đánh chó của nhà họ Chu ở đây, không muốn sống nữa phải không?”
Trong mắt Chu Ngạn Phi thì tên chủ thầu này chẳng qua cũng chỉ là “con chó” tay sai. Thế nhưng đám người phía tên chủ thầu kia không những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh, giống như thể làm một con chó nhà họ Chu còn tốt hơn là làm một người bình thường vậy.
Thực tế thì cũng đúng như vậy.
Chí ít ở Bắc An này, làm con chó nhà họ Chu của Chu Ngạn Phi thì không cần lo ăn lo mặc, lại còn có thể đi theo ông ta.
Rõ ràng là một sự ưu đãi.
“Chu Ngạn Phi – gia chủ nhà họ Chu?”
Diệp Thiên cũng có chút hiểu biết với các thế lực ở Bắc An. Phần lớn đều lấy thông tin từ Bạch Tử U.
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên gọi tên mình ra thì tỏ vẻ dửng dưng.
Ở Bắc Cương này, cái tên và địa vị của ông ta rất cao. Rất hiếm có người không biết đến.
“Đã biết là tôi thì tôi tha cho cái mạng chó của cậu. Lát nữa chỉ cần chặt đứt tứ chi của cậu là được rồi.”
Chu Ngạn Phi không những tỏ vẻ thản nhiên, mà ngay cả lời nói cũng hết sức điềm tĩnh, như thể tính mạng của tất cả những người trước mặt ông ta chỉ cần một câu nói của ông ta là sẽ được định đoạt vậy.
Diệp Thiên nghe vậy thì nheo mắt lại.
“Ông cứ giết tôi thôi.”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu. Chặt đứt tứ chi của một người còn ác độc hơn là giết chết người đó.
Chu Ngạn Phi cho rằng Diệp Thiên sợ mình nên mới xua tay: “Không phải sợ. Chặt đi tứ chi của cậu rồi thì tôi vẫn sẽ bôi thuốc tê cho cậu. Đợi sau khi cậu tỉnh lại, chỉ cần không cử động làm bừa làm bãi thì sau mấy ngày sẽ hết đau. Đây chính là sự trừng phạt cho cậu. Cậu buộc phải chịu.”
“Gia chủ, ông bảo hắn bỏ tôi xuống đã…”
Tên chủ thầu sắp khóc đến nơi.
Hắn ta tận mắt chứng kiến Diệp Thiên bằng xương bằng thịt thế này mà lại có thể ngăn máy xúc dừng lại. Đây là một con ma đáng sợ.
Hắn ta chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi bàn tay của con ma ấy.
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên mãi vẫn không nghe lệnh mình mà thả người thì cau mày: “Thế nào? Còn không định thả người à?”
Ông ta cho rằng mình chưa cho người giết đối phương đã là ban ơn rồi.
Nên biết rằng đây là địa bàn của nhà họ Chu của ông ta. Quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.