Chương 95: Tôi bảo anh cút thì anh phải cút!
Tg Hàm Tiếu
13/12/2020
Đối mặt với chất vấn của Giả Nguyên, Diệp Thiên chỉ khẽ nhìn hắn ta: “Gọi điện cho Giả Vi Dân, bảo ông ta đến đón cậu về, rồi tiện tới đây thì xin lỗi luôn đi!”
Xoẹt!
Ngay lập tức mọi ánh mắt nhìn về hướng Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẩu khí ngày càng lớn.
Đánh con trai của thị trưởng thành phố, lại còn muốn chủ tịch đích thân đến nhận người và nhận lỗi.
Thật là kiêu ngạo.
Ngay cả Vương Hổ cũng bị dọa đến nỗi giật mình, muốn nhắc nhở, nhưng không dám mở miệng.
Đối với Giả Nguyên, cho dù quậy lớn đi nữa, cũng chỉ là một chuyện nhỏ đối với riêng hắn mà thôi.
Nhưng nếu có liên quan đến Giả Vi Dân thì tính chất hoàn toàn thay đổi.
Hơn nữa, ngôi chùa nhỏ của bọn họ, làm sao có thể chứa được một pho tường Phật to lớn như Giả Vị Dân được.
"Hư, dựa vào tư cách cậu mà có thể khiến cha tôi đến? Thực là chuyện nực cười!”
Giả Nguyên khinh bỉ nói: "Diệp Thiên, đừng cho rằng có thể chống lại tứ đại gia tộc là có thể không coi ai ra gì. Tôi xem xem, hôm nay rốt cuộc cậu có thể làm gì tôi.”
Nói xong, Giả Nguyên không chút sợ hãi, ngồi trên sofa một cách oanh liệt.
Diệp Thiên mặt vô cảm, lắc đầu: "Vốn muốn cho cậu một cơ hội, dù sao cậu không biết quý trọng, vậy thì đi tù hai năm tự kiểm điểm đi!”
Nói xong, hắn đứng dậy gọi điện thoại nhưng lại nghe vang lên âm thanh dội lại.
"Ồ? Để anh em tôi vào tù kiểm điểm? Khẩu khí lớn thật!”
Tiếng bước chân vững chắc từ xa lại gần, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi đi vào.
Người đàn ông mặc bộ đồ quân nhân, cao 1m8, cơ bắp khỏe mạnh, trông giống như một chiếc xe tăng.
"Anh Quân, anh đến rồi, anh không đến thì anh em của anh đều bị bắt nạt chết rồi!”
Nhìn thấy người đến, Giả Nguyên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, nhanh chóng nở nụ cười chào đón.
Nỗi lo lắng và sợ hãi trên mặt hắn ta bỗng biến mất!
"Lôi Quân."
Vương Hổ lẩm bẩm, mặt tái nhợt ngay lập tức.
Lôi Quân, thủ lĩnh của quân đội Dung Thành.
Dưới tay hàng vạn binh mã, bảo vệ Dung thành bình yên.
Đừng nhìn cấp bậc anh ta không cao, cấp dưới có hàng bao nhiêu vũ khí đi chăng nữa cũng tuyệt đối không ghen tị.
Thực sự mà nói, ngoài vài người của chiến khu Huyền Vũ, Lôi Quân được tính là một trong những người không nên đụng đến ở Dung Thành.
Xong rồi, xong rồi, lúc này, muốn đi cũng đi không nổi rồi!
Vương Hổ thở dài, nhìn Diệp Thiên mặt vẫn vô cảm, trong lòng càng hoài nghi.
"Ai dám bắt nạt anh em của tao? Em yên tâm, anh ngay lập tức giúp em lột da của nó ra!"
Giọng nói to của Lôi Quân rất có lực uy hiếp, kết hợp với vóc dáng giống như một ngọn núi, dọa tất cả mọi người trong quán sợ rụt đầu không dám nói gì.
"Anh Quân, là thằng tiểu tử kia." Giả Nguyên vui mừng trong lòng, có chỗ dựa không sợ hãi, ngón tay chỉ về phía Diệp Thiên, mắt giận dữ.
"Thằng tiểu tử này là Diệp Thiên, dựa vào chút sức mạnh, mà dám không coi em với cha không ra gì, hôm nay không xử lí nó không được!"
"Ồ?" nghe thấy hai từ Diệp Thiên, Lôi Quân nhấc lông mày, rõ ràng từng nghe nói qua tên Diệp Thiên.
"Cậu là Diệp Thiên? Một mình hủy tứ đại gia tộc?”
Lôi Quân nhìn lên nhìn xuống Diệp Thiên, hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì đặc biệt, trong mắt nghiền ngẫm, cân nhắc.
"Có vấn đề gì không?"
Diệp Thiên khẽ liếc nhìn: "Anh là người của chiến khu Huyền Vũ? Tôi sẽ giữ cho anh chút thể diện, tự động từ chức, về chiến khu nhận phạt!"
Cái gì?
Diệp Thiên vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ và nhìn nhau.
Diệp Thiên bảo thủ lĩnh chiến quân Dung Thành từ chức, lại còn bảo anh ta về chiến khu nhận phạt?
Không phải não anh ấy có vấn đề gì chứ?
Vương Hổ rùng mình, mặt vừa đỏ vừa xanh!
Xong rồi, lần này ngay cả cả Lôi Quân cũng đắc tội, chết rồi.
Nếu như Lôi Quân cùng với chiến tướng Huyền Vũ liên thủ, Dung Thành ai có thể địch lại nổi
"Tiểu tử, cậu nhìn cho rõ, anh Quân là chiến tướng Huyền Vũ đặc biệt phái tới Dung Thành, cậu là ai, có tư cách gì mà yêu cầu anh ấy làm vậy?”
Giả Nguyên lạnh lùng nói với giọng đầy chế giễu.
"Diệp Thiên, tôi nghĩ là cậu đang tìm đến cái chết đấy. Nếu như bây giờ quỳ xuống nhận lỗi, chúng tôi có thể tha cho cậu một mạng, nếu không, anh Quân sẽ bước qua đầu cậu rồi dọn dẹp sạch sẽ ở đây!”
Đối mặt với sự đe dọa của Giả Nguyên, Diệp Thiên vẫn không lay động, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lôi Quân.
"Anh phải nghĩ cho kĩ, bây giờ không đi, lát nữa đi cũng không nổi.”
Giọng điệu của Diệp Thiên không hề thay đổi, lại mang theo thái độ bá đạo không dễ mà từ chối, khiến mắt Lôi Quân nheo lại.
"Không hổ danh là Diệp Thiên, quả thật kiêu ngạo."
Lôi Quân lạnh lùng nói!
"Chỉ là cậu động đến anh em tôi, phải nói rõ ràng, nếu không thì có phải là không hợp quy tắc không? "
"Quy tắc?" Diệp Thiên hừm nhẹ: "Quy tắc là tôi bảo anh cút, thì giờ anh phải cút. Còn về Giả Nguyên, trừ khi Giả Vi Dân đích thân đến nhận lỗi xin lỗi, còn không đừng mong rời đi!”
Diệp Thiên nói lời này, sắc mặt Giả Nguyên và Lôi Quân tối sầm lại.
Tên Diệp Thiên này đúng là cho thể diện còn không cần.
Thực sự tưởng rằng làm sụp đổ tứ đại gia tộc, là có thể thách thức bọn họ?
Ngây thơ!
"Được, dù gì anh cũng nói như vậy, tôi muốn xem xem, anh có bản lĩnh thế nào!"
Lôi Quân lạnh lùng nói, rồi liếc nhìn xung quanh những người hóng xem chuyện.
"Dọn sạch, tất cả những người không liên quan ra ngoài."
Anh ta nói như vậy, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Thay vì hóng chuyện, bọn họ nhanh chóng vắt chân mà chạy.
Sợ rằng trông thấy những gì không nên thấy, lại rước họa vào thân.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ quán bar chỉ còn lại Vương Hổ được Diệp Thiên cầm đầu và mười mấy huynh đệ của hắn ta cùng đối mặt với Giả Nguyên và Lôi Quân.
"Cậu tên Vương Hổ, phải không?"
Lôi Quân ngẩng đầu lên và liếc Vương Hổ.
"Nghe nói, cậu ở đây làm côn đồ cũng khá đấy.”
Một câu nói khiến Vương Hổ mềm nhũn người.
Đây chính là uy hiếp.
Trách nhiệm của Lôi Quân, là duy trì luật pháp và trật tự. Nếu như thực sự muốn động đến Vương Hổ, chỉ cần một câu nói, hơn nữa lại có lý lẽ và dẫn chứng.
"Anh Triệu, tôi..."
Vương Hổ muốn giải thích, nhưng bị Lôi Quân khẽ xua tay ngăn lại.
"Không cần phải nói gì nữa, ngày mai trước 12h trưa, đi cùng mấy anh em của cậu đến đầu thú!”
Giọng nói Lôi Quân lạnh lùng, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
"Nhớ rõ, là tất cả. Nếu mà thiếu một người, tôi không ngại quét sạch địa bàn của cậu đâu!”
Rầm!
Vương Hổ ngồi thẳng xuống đất, mặt như tro tàn.
Hồ Cường và đám anh em sau lưng hắn ta mặt trắng bệch, bị dọa run cả người.
Xong rồi, lần này xong thật rồi!
Tất cả, giường như đều trong dự tính của Lôi Quân!
Chán nhìn Vương Hổ, ánh mắt anh ta chuyển hướng sang Diệp Thiên!
"Cậu Diệp, cậu có liên quan đến gây rối trật tự xã hội, đe dọa sự an toàn của bọn họ, tham gia cùng băng đảng thế lực đen. Mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Xoẹt!
Ngay lập tức mọi ánh mắt nhìn về hướng Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẩu khí ngày càng lớn.
Đánh con trai của thị trưởng thành phố, lại còn muốn chủ tịch đích thân đến nhận người và nhận lỗi.
Thật là kiêu ngạo.
Ngay cả Vương Hổ cũng bị dọa đến nỗi giật mình, muốn nhắc nhở, nhưng không dám mở miệng.
Đối với Giả Nguyên, cho dù quậy lớn đi nữa, cũng chỉ là một chuyện nhỏ đối với riêng hắn mà thôi.
Nhưng nếu có liên quan đến Giả Vi Dân thì tính chất hoàn toàn thay đổi.
Hơn nữa, ngôi chùa nhỏ của bọn họ, làm sao có thể chứa được một pho tường Phật to lớn như Giả Vị Dân được.
"Hư, dựa vào tư cách cậu mà có thể khiến cha tôi đến? Thực là chuyện nực cười!”
Giả Nguyên khinh bỉ nói: "Diệp Thiên, đừng cho rằng có thể chống lại tứ đại gia tộc là có thể không coi ai ra gì. Tôi xem xem, hôm nay rốt cuộc cậu có thể làm gì tôi.”
Nói xong, Giả Nguyên không chút sợ hãi, ngồi trên sofa một cách oanh liệt.
Diệp Thiên mặt vô cảm, lắc đầu: "Vốn muốn cho cậu một cơ hội, dù sao cậu không biết quý trọng, vậy thì đi tù hai năm tự kiểm điểm đi!”
Nói xong, hắn đứng dậy gọi điện thoại nhưng lại nghe vang lên âm thanh dội lại.
"Ồ? Để anh em tôi vào tù kiểm điểm? Khẩu khí lớn thật!”
Tiếng bước chân vững chắc từ xa lại gần, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi đi vào.
Người đàn ông mặc bộ đồ quân nhân, cao 1m8, cơ bắp khỏe mạnh, trông giống như một chiếc xe tăng.
"Anh Quân, anh đến rồi, anh không đến thì anh em của anh đều bị bắt nạt chết rồi!”
Nhìn thấy người đến, Giả Nguyên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, nhanh chóng nở nụ cười chào đón.
Nỗi lo lắng và sợ hãi trên mặt hắn ta bỗng biến mất!
"Lôi Quân."
Vương Hổ lẩm bẩm, mặt tái nhợt ngay lập tức.
Lôi Quân, thủ lĩnh của quân đội Dung Thành.
Dưới tay hàng vạn binh mã, bảo vệ Dung thành bình yên.
Đừng nhìn cấp bậc anh ta không cao, cấp dưới có hàng bao nhiêu vũ khí đi chăng nữa cũng tuyệt đối không ghen tị.
Thực sự mà nói, ngoài vài người của chiến khu Huyền Vũ, Lôi Quân được tính là một trong những người không nên đụng đến ở Dung Thành.
Xong rồi, xong rồi, lúc này, muốn đi cũng đi không nổi rồi!
Vương Hổ thở dài, nhìn Diệp Thiên mặt vẫn vô cảm, trong lòng càng hoài nghi.
"Ai dám bắt nạt anh em của tao? Em yên tâm, anh ngay lập tức giúp em lột da của nó ra!"
Giọng nói to của Lôi Quân rất có lực uy hiếp, kết hợp với vóc dáng giống như một ngọn núi, dọa tất cả mọi người trong quán sợ rụt đầu không dám nói gì.
"Anh Quân, là thằng tiểu tử kia." Giả Nguyên vui mừng trong lòng, có chỗ dựa không sợ hãi, ngón tay chỉ về phía Diệp Thiên, mắt giận dữ.
"Thằng tiểu tử này là Diệp Thiên, dựa vào chút sức mạnh, mà dám không coi em với cha không ra gì, hôm nay không xử lí nó không được!"
"Ồ?" nghe thấy hai từ Diệp Thiên, Lôi Quân nhấc lông mày, rõ ràng từng nghe nói qua tên Diệp Thiên.
"Cậu là Diệp Thiên? Một mình hủy tứ đại gia tộc?”
Lôi Quân nhìn lên nhìn xuống Diệp Thiên, hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì đặc biệt, trong mắt nghiền ngẫm, cân nhắc.
"Có vấn đề gì không?"
Diệp Thiên khẽ liếc nhìn: "Anh là người của chiến khu Huyền Vũ? Tôi sẽ giữ cho anh chút thể diện, tự động từ chức, về chiến khu nhận phạt!"
Cái gì?
Diệp Thiên vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ và nhìn nhau.
Diệp Thiên bảo thủ lĩnh chiến quân Dung Thành từ chức, lại còn bảo anh ta về chiến khu nhận phạt?
Không phải não anh ấy có vấn đề gì chứ?
Vương Hổ rùng mình, mặt vừa đỏ vừa xanh!
Xong rồi, lần này ngay cả cả Lôi Quân cũng đắc tội, chết rồi.
Nếu như Lôi Quân cùng với chiến tướng Huyền Vũ liên thủ, Dung Thành ai có thể địch lại nổi
"Tiểu tử, cậu nhìn cho rõ, anh Quân là chiến tướng Huyền Vũ đặc biệt phái tới Dung Thành, cậu là ai, có tư cách gì mà yêu cầu anh ấy làm vậy?”
Giả Nguyên lạnh lùng nói với giọng đầy chế giễu.
"Diệp Thiên, tôi nghĩ là cậu đang tìm đến cái chết đấy. Nếu như bây giờ quỳ xuống nhận lỗi, chúng tôi có thể tha cho cậu một mạng, nếu không, anh Quân sẽ bước qua đầu cậu rồi dọn dẹp sạch sẽ ở đây!”
Đối mặt với sự đe dọa của Giả Nguyên, Diệp Thiên vẫn không lay động, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lôi Quân.
"Anh phải nghĩ cho kĩ, bây giờ không đi, lát nữa đi cũng không nổi.”
Giọng điệu của Diệp Thiên không hề thay đổi, lại mang theo thái độ bá đạo không dễ mà từ chối, khiến mắt Lôi Quân nheo lại.
"Không hổ danh là Diệp Thiên, quả thật kiêu ngạo."
Lôi Quân lạnh lùng nói!
"Chỉ là cậu động đến anh em tôi, phải nói rõ ràng, nếu không thì có phải là không hợp quy tắc không? "
"Quy tắc?" Diệp Thiên hừm nhẹ: "Quy tắc là tôi bảo anh cút, thì giờ anh phải cút. Còn về Giả Nguyên, trừ khi Giả Vi Dân đích thân đến nhận lỗi xin lỗi, còn không đừng mong rời đi!”
Diệp Thiên nói lời này, sắc mặt Giả Nguyên và Lôi Quân tối sầm lại.
Tên Diệp Thiên này đúng là cho thể diện còn không cần.
Thực sự tưởng rằng làm sụp đổ tứ đại gia tộc, là có thể thách thức bọn họ?
Ngây thơ!
"Được, dù gì anh cũng nói như vậy, tôi muốn xem xem, anh có bản lĩnh thế nào!"
Lôi Quân lạnh lùng nói, rồi liếc nhìn xung quanh những người hóng xem chuyện.
"Dọn sạch, tất cả những người không liên quan ra ngoài."
Anh ta nói như vậy, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Thay vì hóng chuyện, bọn họ nhanh chóng vắt chân mà chạy.
Sợ rằng trông thấy những gì không nên thấy, lại rước họa vào thân.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ quán bar chỉ còn lại Vương Hổ được Diệp Thiên cầm đầu và mười mấy huynh đệ của hắn ta cùng đối mặt với Giả Nguyên và Lôi Quân.
"Cậu tên Vương Hổ, phải không?"
Lôi Quân ngẩng đầu lên và liếc Vương Hổ.
"Nghe nói, cậu ở đây làm côn đồ cũng khá đấy.”
Một câu nói khiến Vương Hổ mềm nhũn người.
Đây chính là uy hiếp.
Trách nhiệm của Lôi Quân, là duy trì luật pháp và trật tự. Nếu như thực sự muốn động đến Vương Hổ, chỉ cần một câu nói, hơn nữa lại có lý lẽ và dẫn chứng.
"Anh Triệu, tôi..."
Vương Hổ muốn giải thích, nhưng bị Lôi Quân khẽ xua tay ngăn lại.
"Không cần phải nói gì nữa, ngày mai trước 12h trưa, đi cùng mấy anh em của cậu đến đầu thú!”
Giọng nói Lôi Quân lạnh lùng, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
"Nhớ rõ, là tất cả. Nếu mà thiếu một người, tôi không ngại quét sạch địa bàn của cậu đâu!”
Rầm!
Vương Hổ ngồi thẳng xuống đất, mặt như tro tàn.
Hồ Cường và đám anh em sau lưng hắn ta mặt trắng bệch, bị dọa run cả người.
Xong rồi, lần này xong thật rồi!
Tất cả, giường như đều trong dự tính của Lôi Quân!
Chán nhìn Vương Hổ, ánh mắt anh ta chuyển hướng sang Diệp Thiên!
"Cậu Diệp, cậu có liên quan đến gây rối trật tự xã hội, đe dọa sự an toàn của bọn họ, tham gia cùng băng đảng thế lực đen. Mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.