Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 127: Chung Linh thiếu nứ

Mặc Mộng Trần

26/09/2013

Tả Tử Mục hiển nhiên là không muốn cứ như vậy buông tha Đoàn Dự, mà Đoàn Dự lại kéo một đống mạc danh kỳ diệu nói ra, nói thẳng đến làm cho đầu người chóng mặt, Tả Tử Mục hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đối với hán tử bên cạnh bị Đoàn Dự cười qua nói:

- Quang Kiệt, vừa rồi người ta cười chính là ngươi, chính ngươi tìm hắn thỉnh giáo a.

Nghe được Tả Tử Mục gọi danh tự nam nhân kia, lúc này Lâm Dật Hiên mới nhớ tới, người này có lẽ tên là Cung Quang Kiệt.

- Vâng, sư phụ.

Cung Quang Kiệt lên tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Đoàn Dự, nói ra:

- Đoạn bằng hữu, xin mời.

Nói xong Cung Quang Kiệt liền đem trường kiếm trong tay đưa về phía Đoàn Dự.

- Ngươi cứ chơi a, ta ở chỗ này nhìn xem là tốt rồi.

Đoàn Dự cũng không có nhận kiếm, ngược lại vẫn là ngồi ở chỗ kia.

- Ngươi nói cái gì?

Cung Quang Kiệt nghe được Đoàn Dự nói mà giận dữ, không khỏi trực tiếp quát.

- Ngươi cầm một thanh kiếm ở đó lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên là muốn luyện kiếm, ta từ nhỏ không thường xem vũ đao lộng thương, nhưng mà đã đến nơi này, tức thì an chi, ngươi muốn luyện, ta cũng nhìn một chút.

Đoàn Dự cười nhẹ gật đầu nói.

- Sư phụ ta bảo ngươi rất giỏi, chúng ta tỷ thí một phen.

Cung Quang Kiệt phẫn nộ quát.

- Hắn là sư phụ ngươi, cũng không phải sư phụ ta, sư phụ ngươi có thể động tới ngươi, lại không thể sai ta, một ta không thích, thứ hai ta sợ thua, thứ ba sợ đau, thứ tư sợ chết, cho nên nói không thể so, sẽ không so.

Đoàn Dự vô cùng kiên quyết lắc đầu nói.

- Ta nhìn xem ngươi có phải thật không công phu hay không.

Cung Quang Kiệt bị Đoàn Dự một hồi nói lung tung, sớm làm cho tức giận trong lòng, nhắc kiếm trực tiếp đâm tới ngực Đoàn Dự.



Lâm Dật Hiên thấy Cung Quang Kiệt trực tiếp xuất kiếm, lông mày không khỏi nhíu một cái, hắn thật đúng là sợ một kiếm này của Cung Quang Kiệt trực tiếp đâm chết Đoàn Dự, trong tay lập tức xuất hiện một cục đá nho nhỏ, sau đó trực tiếp bắn ra.

- Đinh...

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, vốn là trường kiếm đâm về Đoàn Dự trực tiếp thoát ly tay Cung Quang Kiệt, sau đó bay ra ngoài, Cung Quang Kiệt kinh sợ kêu một tiếng, chỉ cảm thấy tay cầm kiếm mơ hồ run lên, vậy mà có chút không nghe sai sử.

- Hảo tiểu tử, nguyên lai ngươi là thâm tàng bất lộ, nhanh nói ngươi là người của môn phái nào, trà trộn vào phái Vô Lượng ta rốt cuộc có ý đồ gì?

Cung Quang Kiệt có chút kinh sợ nhìn Đoàn Dự, hắn ngay cả kiếm là rời tay thế nào cũng không biết, chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này giả ngây giả dại, thật là cao thủ hay sao.

- Ta không môn không phái, vốn là đến Vô Lượng Sơn, chỉ vì ngắm phong cảnh, ai biết các ngươi so kiếm ở chỗ này, thật sự là cực kỳ không thú vị, còn không đẹp mắt bằng khỉ làm xiếc.

Đoàn Dự cũng có chút không rõ, rõ ràng nhìn Cung Quang Kiệt cầm lấy kiếm, hung dữ lao đến, như thế nào kiếm của hắn lại bay ra ngoài, chẳng lẽ là thần Phật đi ngang qua gặp ta một lòng hướng Phật, mới xuất thủ cứu giúp sao? Trong nội tâm Đoàn Dự lại bắt đầu mò mẫm nhớ tới.

Cung Quang Kiệt thấy bộ dạng Đoàn Dự tựa hồ thật sự không có võ công gì, đột nhiên vung một chưởng lên, trực tiếp phiến tới gương mặt Đoàn Dự, bàn tay của hắn vừa mới chém ra, liền cảm giác trên cổ tay đau xót, sau đó thân thể tê rần, trực tiếp ngã xuống đất. Cả người thoáng cái úp sấp dưới chân Đoàn Dự.

- Phốc...

Lúc này phía trên đột nhiên truyền đến một tiếng cười thanh thúy, mọi người khẽ giật mình, đều ngẩng đầu lên, đã thấy trên xà nhà đang ngồi một thiếu nữ, thiếu nữ rất đẹp, hơi có vài phần ngây thơ đáng yêu, một đôi con mắt xinh đẹp yên tĩnh như biết nói chuyện, tràn đầy linh khí. Mặc trên người một bộ váy dài xanh nhạt, hai chân treo trên không trung, qua lại đong đưa.

Nhìn xem cô gái kia, khóe miệng Lâm Dật Hiên lộ ra một tia cười khẽ, thiếu nữ này có lẽ chính là Chung Linh rồi, lúc Chung Linh mới tới hắn liền phát giác, bất quá hắn đối với khing công của Chung Linh vẫn là hết sức bội phục, nếu như không phải cảm giác của mình hết sức mạnh mẽ, cũng chưa chắc sẽ phát hiện Chung Linh tồn tại.

- Ngươi là ai? Vì cái gì ám toán, làm tổn thương môn nhân ta.

Tả Tử Mục nhìn đến Chung Linh, không khỏi hét lớn một tiếng, hiển nhiên hắn đã đem sự tình Cung Quang Kiệt vừa rồi trở thành Chung Linh hạ thủ.

- Ngươi lão nhân này, thật là không có đạo lý, con mắt nào ngươi chứng kiến ta ám toán?

Chung Linh thấy Tả Tử Mục vậy mà vu oan cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ lên, hiển nhiên là rất tức giận.

- Ngươi là nữ nhi nhà ai? Len lén trốn đến nóc phòng, lại vì cái gì?

Tả Tử Mục đè lửa giận trong lòng xuống, hướng về Chung Linh quát.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết.



Chung Linh hướng về Tả Tử Mục nhẹ nhàng lè ra cái lưỡi nhỏ thơm tho, một bộ không bán mặt mũi cho Tả Tử Mục.

- Đã như vậy, cái kia cũng đừng trách ta.

Tả Tử Mục cũng không biết là giận dữ, hay là thế nào, vậy mà trực tiếp thả người bay lên, không để ý thể diện vọt tới Chung Linh.

Chung Linh chứng kiến Tả Tử Mục bay vút tới, không khỏi khẽ quát một tiếng, sau đó liền thấy một bóng xám từ trên người Chung Linh bay ra, trực tiếp hướng Tả Tử Mục tập kích tới.

Tả Tử Mục cũng không hỗ là chưởng môn nhất phái, chứng kiến bóng xám tập kích tới cũng không kinh hoảng, trường kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ, sau đó liền trực tiếp trảm tới bóng xám kia.

- C-K-Í-T..T...T...

Bóng xám kia đột nhiên phát ra một tiếng thét lên, sau đó vị trí đột nhiên thay đổi, hiểm hiểm tránh thoát một kiếm của Tả Tử Mục, sau đó bóng xám vậy mà trực tiếp lộn trở lại bên người Chung Linh, mà kiếm của Tả Tử Mục cũng trực tiếp đâm tới Chung Linh.

Chung Linh thấy thế không khỏi lộ ra kinh hãi, nàng không nghĩ tới kiếm thuật của Tả Tử Mục này cao siêu như vậy, kiếm của Tả Tử Mục cũng không có đâm về chỗ hiểm của Chung Linh, mà là trực tiếp đâm tới bả vai của Chung Linh, hiển nhiên là triển khai thật sự.

Mắt thấy muốn đâm trúng, đột nhiên Tả Tử Mục cảm giác được trên thân kiếm truyền đến một sức lực cực lớn, trong nháy mắt tay của hắn liền bị chấn động tê rần, sau đó trường kiếm trực tiếp bị sức lực lớn kia đánh bay ra ngoài, bay lên xoay tròn, trực tiếp đâm vào bên lương một cây trụ. Mà bản thân Tả Tử Mục cũng bị sức lực lớn từ không trung bức xuống dưới, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất.

- Ai...

Vừa rơi xuống đất, Tả Tử Mục liền quát to, lần này hắn biết rõ xuất thủ không phải Chung Linh rồi.

- Tả chưởng môn, khi dễ một nữ tử chẳng lẽ không ngại mất mặt sao?

Lâm Dật Hiên chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nhìn về phía Tả Tử Mục, vừa rồi chính là hắn bắn ra cục đá đánh bay kiếm của Tả Tử Mục, mà dùng thủ pháp đúng là từ bên trên Ám Khí Tường Giải học được, hơn nữa bản thân hắn sức lực lớn, Lâm Dật Hiên bắn ra cục đá, uy lực đủ để so sánh cùng viên đạn rồi.

- Là ngươi...

Tả Tử Mục chứng kiến Lâm Dật Hiên đứng lên, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, hắn chẳng thể nghĩ tới thiếu niên nhìn như nhu nhược trước mắt này, thậm chí có thực lực lợi hại như thế, tuy không biết Lâm Dật Hiên dùng thủ pháp gì đánh bay trường kiếm của hắn, nhưng mà lực lượng từ trên thân kiếm truyền đến, liền có thể cảm giác ra, người này cực kỳ lợi hại.

- Các hạ muốn quản nhàn sự của Vô Lượng kiếm phái?

Tả Tử Mục mặt lạnh lấy, hướng Lâm Dật Hiên quát.

- Ta chỉ là không quen nhìn, ngươi một tiền bối cao nhân, đi khi dễ một người không có võ công, sau đó lại đi khi dễ một nữ hài tử.

Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Mộng Huyễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook