Quyển 6 - Chương 140: Ba ngày ba đêm
Phong Lăng Thiên Hạ
04/09/2013
Yêu cầu cấp bách hiện nay cảu Ngọc Mãn Lâu là phải thắng lợi, thắng lợi
thật nhanh, thắng lợi tuyệt đối. Sau khi Ngọc Lưu Tình chết, Ngọc Mãn
Lâu bất đắc dĩ phải dùng đệ đệ Ngọc Mãn Đường. Cũng chỉ có Ngọc Mãn
Đường mới đủ khả năng làm chuyện này. Dù sao Ngọc Mãn Lâu cũng phải tự
mình tọa trấn tại tổng bộ Ngọc gia, ổn định nhân tâm.
Ngọc Mãn Lâu vẫn vô cùng tin tưởng, bởi vì hắn đã hạ chỉ lệnh, sau khi tiêu diệt Ngô quốc, nhâm mã trước rút về thành Minh Ngọc, đến lúc đó, chiến tranh với Nguyệt Thần đế quốc sẽ do Ngọc Mãn Đường toàn quyền phụ trách, cũng chẳng khác việc phái Ngọc Mãn Đường xuất môn. Còn quyết chiến với Lăng Thiên ở bên kia, Ngọc Mãn Lâu không yên tâm giao cho ai, chỉ có tự mình xuất mã mới là an toàn nhất!
Còn một nguyên nhân khác chính là, Ngọc Mãn Lâu đã nhận được tin tức mới, gia chủ Lôi gia Lôi Chấn Thiên lĩnh suất ba ngàn cao thủ tinh nhệ tập kích Lăng phủ biệt viện, cuối cùng toàn quân bị diệt, không một ai sống sót!
Khi nhận được tin tình báo này, Ngọc Mãn Lâu cảm thấy khó mà tin được! Thiếu chút nữa thì ngã lộn từ trên ghế xuống!
Lôi Chấn Thiên suất lĩnh ba ngàn cao thủ là thực lực như thế nào? Ngọc Mãn Lâu trong lòng biết rất rõ, nhất là tam đại cung phụng và công phu của bản thân Lôi Chấn Thiên, thì ngay cả chính Ngọc Mãn Lâu cũng phải rất cẩn thận, huống hồ, còn có sáu đại trưởng lão cùng hơn mười vị đường chủ, mỗi người không phải loại dễ đối phó.
Cỗ lực lượng này, đã là toàn bộ lực lượng mạnh mẽ nhất hiện nay của Lôi gia, vậy mà sau khi đánh một trận tại Lăng phủ biệt viện lại bị diệt toàn quân, thậm chí không ai sống sót! Hơn nữa, khi đó vẫn là lúc mà Lăng Thiên hắn không có mặt tại Lăng phủ biệt viện. Chuyện tình như thế này thật khó mà tin được.
Ngọc Mãn Lâu thầm suy tính, cho dù là toàn bộ Ngọc gia đối phó với ba ngàn nhân mã của Lôi Chấn Thiên, mặc dù đến cuối cùng có thể thắng lợi, nhưng cái giá phải trả cũng phi thường thảm trọng, thậm chí có thể sẽ là lưỡng bại câu thương, càng đừng nói đến việc nhất cử diệt sạch ba ngàn cao thủ, không để kẻ nào sống sót!
Nhưng hôm nay, Lăng phủ biệt viện lại thành công làm được việc ấy! Thực lực mà tiểu tử Lăng Thiên có được, rốt cục đã đến tình trạng nào rồi? Trong tay hắn, đến tột cùng còn có bao nhiêu quân bài chưa lật ra đây?
Khi nghe được tin tức này, thì lấy sự trầm ổn bấy lâu nay của Ngọc Mãn Lâu cũng kinh ngạc không ngớt, hơn nữa, không thể phủ nhận rằng, trong lòng hắn còn có thêm một tia sợ hãi! Loại cảm giác này, vẫn là lần đầu tiên trong đời Ngọc Mãn Lâu nếm trải!
Cho nên Ngọc Mãn Lâu mới kiên quyết hạ quyết tâm trọng dụng Tây Môn và Ngọc Mãn Đường. Tại thời điểm này, cần phải nắm toàn bộ lực lượng trong tay mới tốt, cho dù tương lai dã tâm của Tây Môn có lớn đến đâu, thế nhưng hiện tại ít nhất hắn còn có giá trị đáng để Ngọc Mãn Lâu ta lợi dụng.
Về phần những chuyện sau này sao có thể nói trước được đây?
Sau khi làm xong việc này, Ngọc Mãn Lâu lập tức hạ một đạo mệnh lệnh khác: Toàn dân trưng binh! Bất luận là nguyên Bắc Ngụy hay là nguyên Tây Hàn, chỉ cần nằm trong phạm vi quản hạt của Ngọc gia. Toàn bộ những tráng niên đều phải nhập ngũ. Gia tăng thao luyện.
Những người này sẽ là lựcl ượng hậu bị của quân đội Ngọc gia.
Chống lại Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu tuyệt không hi vọng xa vời rằng đánh một trận là thắng. Đây chắc chắn là chiến tranh trường kì giữa Nam và Bắc. Cho nên bảo trì nguồn mộ lính để bổ sung là chuyện cực kì quan trọng.
Khiến cho Ngọc Mãn Lâu tức giận không thôi lại chính là tam đệ của hắn, Ngọc Mãn Thiên. Tên hỗn đản này quá nhàn rỗi đâm ra buồn chán. Không ngờ lại vác mặt mốc đến cầu xin Ngọc Mãn Lâu, nói rằng là lúc này mình không biết làm gì, thật rất buồn chán, muốn đến Thừa Thiên dạo chơi một chuyến….
Ngọc Mãn Lâu tức thì giận tím mặt! Hung hăng đánh cho tên gia hỏa da thô thịt dày này một trận. Sau đó nhốt lại! Đi Thừa Thiên sao? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi định đến Thừa Thiên làm gì ư? Không phải ngươi nhìn tiểu tử Lăng Thiên thuận mắt, cho nên muốn đi tìm hắn chơi đùa sao? Nhưng thế cục hiện tại đâu phải là lúc cho ngươi chạy lung tung?
Hơn nữa, Lăng Thiên là ai chứ? Hắn chính là địch thủ lớn nhất của Ngọc gia nhà chúng ta, ngươi là tam gia của Ngọc gia, ngươi đến đó, là đi tìm hắn trêu đùa, hay là đi tìm chết đây?
Hơn nữa Lôi gia vưa mới tập kích Thừa Thiên, người sáng suốt nhìn đã biết là do Ngọc gia chúng ta ở sau lưng sai khiến. Vào lúc này Lăng Thiên không tìm đến chúng ta phiền phức đã là rất không tệ, ngươi còn muốn vác thân đến cửa nhà hắn ư? Vạn nhất khi ngươi ở Thừa Thiên xung đột với Lăng Thiên, thì phải làm thế nào cho tốt chứ?
Ngọc Mãn Lâu bị tam đệ của mình làm cho tức giận đến mức bỏ một bữa cơm.
Tại mật thất trong lòng núi.
Than củi ở bốn phía quả không phụ với cái tên “ưu chất” của nó, ra sức thiêu đốt, nhưng với hàn lãnh bên trong thạch thất căn bản khong tạo lên chút tác dụng nào. Nơi này, đã quả thực biến thành một băng quật đúng nghĩa! Có lẽ còn phải nói là một hầm băng siêu cấp lạnh lẽo gấp hàng chục lần so với những hầm băng thông thường!
Ở bốn góc phân biệt bày ra bốn cái ang nước lớn. Đây vốn là những thứ lăng Thiên dự định sau khi khu độc xong bốn người sẽ dùng để tắm rửa lau chùi. Ai ngờ dưới băng hàn cực độ đã sớm vỡ tan tành, nước ở bên trong, đương nhiên đã đi trước một bước biến thành hàn băng cứng rắn, đồng thời thể tích tăng vọt, khiến cho ang nước căng vỡ, hơn nữa, ở miệng anh còn nhô lên một khối lớn, đội cái nắp ang làm bằng gỗ dày dạn lên trên.
Trên mặt Ngọc Băng Nhan lúc này, sắc mặt trắng bệch lúc đầu đã biến mất, thay vào đó chính là nét mặt hồng nhuận phơn phớt. Tuy rằng vẫn chìm trong hôn mê như trước, nhưng ai cũng đều nhìn ra được, thân thể Ngọc Băng Nhan hiện tai, trên cơ bản đã không còn trở ngại gì nữa. Đại bộ phận Huyền Âm Thần Mạch đã ly thể.
Sau khi dùng qua đại lượng Đại Hoàn Đan cùng với mười hai giọt nội đan của Lân Giáp Long dược lực tiềm tàng đã được kích phát, chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng này, Ngọc Băng Nhan ắt sẽ chiếm được rất nhiều tiện ích.
Trên đỉnh đầu Lăng Thiên, nhiệt khí bừng bừng bốc lên. Đây là biểu hiện cho nội lực đã tiêu hao nghiêm trọng. Ba ngày đêm truyền công không ngừng nghỉ, cho dù lấy công lực tầng thứ mười Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên, cũng tuyệt không thể chịu nổi. Lăng Thiên lúc này, gần như chỉ là lấy ý chí lực ngoan cường mà chống đỡ, dùng sinh mệnh lực ngoan cường cầm cự!
Trên mặt Lăng Thần và Lê Tuyết, đồng dạng là vẻ mệt nhọc không thể che giấu. Nhưng tinh thần lại không có trở ngại nào, dù sao các nàng đều tu luyện Hàn Băng Thần Công, dưới tình huống giá lạnh cực độ như thế này, chỉ cần vận dụng thích hợp, sẽ thu được lợi ích, mà không chút tổn hại. Sở dĩ hai nàng mệt nhọc như vậy, thứ nhất là vì công lực tiêu hao nhiều lần, tạo thành dây chuyền dẫn đến chân khí hao tổn, thứ hai, các nàng đều đã không ngủ ba ngày ba đêm, thật sự là cũng có phần mệt mỏi quá độ. Nhất là Lê Tuyết, tinh thần lại càng một mực khẩn trương. Áp lực của nàng cho dù không bằng Lăng Thiên nhưng cũng không kém bao nhiêu, có thể kiên trì đến lúc này, đã là một kỳ tích không nhỏ!
Lăng Thiên cố gắng đề khởi tinh thần, nội thị một chút, phát hiện trong ba ngày ba đêm này Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan đã được triệt tiêu hơn chín thành. Chỉ còn lại một bộ phận nhỏ, đang tràn ngập kinh mạch của Ngọc Băng Nhan. Ở bên cạnh tâm mạch nguyên bản là vị trí của Huyền Âm Thần Mạch, lúc này nó đã hoàn toàn biến mất, qua thời gian dài chuyển thành màu đỏ của tiên huyết, kiều diễm ướt át.
Đó chính là vẻ lộng lẫy của sinh mệnh khỏe mạnh!
Rốt cục Lăng Thiên mệt nhọc phun ra một ngụm trọc khí, thực sự yên lòng. Lại một lần nữa dẫn dắt dược lực khổng lồ bên trong thân thể Ngọc Băng Nhan tạo thành nội lực của chính nàng, tuần hoàn từng vòng trong cơ thể nàng. Đồng thời, cải biến nội lực thuần dương của mình trở thành một dạng tối ôn nhuận, chậm rãi bồi dưỡng thành mạch bị tổn hại của Ngọc Băng Nhan. Cho đến khi tuần hoàn đi đi lại lại đủ ba mươi sáu chu thiên, Lăng Thiên mới thu một chút nội lực của bản thân trở lại cơ thể, điều dưỡng một chút thân thể đã bị tổn hao nghiêm trọng của mình. Nếu như là bình thường, Lăng Thiên sẽ tặng không toàn bộ cỗ nội lực này cho Ngọc Băng Nhan. Từ đó có thể thấy được mức độ hao tổn của Lăng Thiên lớn đến mức nào.
Cùng lúc với thu hồi công lực của bản thân, ngón trỏ của Lăng Thiên bắn ra bên cạnh, một đạo kinh phóng lên tai trái đang nâng trước ngực của Lê Tuyết.
Thân thể Lê Tuyết chấn động, nhất thời từ trong trạng thái không minh tỉnh lại, nhìn về phía hắn. Lăng Thiên mừng rỡ gật đầu, Lê Tuyết nhất thời hiểu ý, bạch khí đang không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay phải đột nhiên tiêu thất. Từ lúc này trở đi, toàn bộ hàn khí mà Lăng Thần hút từ trong cơ thể của Ngọc Băng Nhan, sẽ trở thành thuốc bổ cực đại của hai người Lăng Thần và Lê Tuyết.
Lăng Thiên khẽ than một tiếng. Lực lượng khổng lồ như vậy, nhưng những gì mà Lê Tuyết và Lăng Thần chân chính đoạt được lại chỉ là một chút nho nhỏ, cho dù nói là một góc của băng sơn cũng không quá đáng. Thực sự là cực kỳ đáng tiếc!
Lăng Thiên kiểm tra lại thân thể một lần nữa, xác định không có bất kỳ trở ngại nào, nôil ực cũng đã khôi phcuj lại chút ít, bất quá ba ngày ba đêm bất động, toàn thân cứng nhắc, lúc này thử vận động nhẹ nhàng một chút, khớp xương khắp nơi trên thân thể nhất thời phát sinh một loạt những tiếng răng rắc giòn tan, làm cho Lăng Thiên có một loại cảm giác mình đã biến thành cương thi.
Phía sau Ngọc Băng Nhan, Lăng Thần thở ra một hơi thật dài, đầu tiên là hạ hai tay đang đặt trên lưng Ngọc Băng Nhan xuống, tiếp đó đặt tại đan điền của mình, nhắm mắt điều tức. Động tác này, cho thấy hàn khí trong cơ thể Ngọc Băng Nhan cuối cùng đã bị hấp thu hoàn toàn!
Da thịt toàn thân Ngọc Băng Nhan đã khôi phục màu trắng như ngọc, trong suốt nõn nà. Hàn khí màu than chì nguyên bản bao phủ toàn thân nàng đã tiêu thất hoàn toàn, không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa…
Một tia thần thức của lăng Thiên nối liền với nội thể Ngọc Băng Nhan, chỉ cảm thấy nội lực trong thân thể nàng cuồn cuộn như nước Trường Giang, tựa như bẻ cành khô đẽo gỗ mục khai phá những kinh mạch bế tắc, thông thuận xuyên hành, sau đó trở về đan điền, tiếp đó lại vòng thêm lần nữa….
Trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, đã không còn bất kỳ một nội họa nào khác, hơn nữa mượn trì liệu lần này, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại có thêm đại lượng dược lực hỗ trợ, chẳng khác nào là một thân nội lực cường đại. Có thể nói, lần thu hoạch lớn nhất chính là Ngọc Băng Nhan. Không những cố tật từ nay về sau vô tung, càng bởi vậy mà nhất cử bước vào hàng ngũ những cao thủ đương đại, có thể nói cơ duyên cực kỳ xảo hợp.
Lăng Thiên yên lòng. Đây có lẽ là ông trời bù đắp hậu hĩnh cho những thống khổ bao năm qua của nàng! Trong lòng Lăng Thiên khẽ cười.
“Ưm” một tiếng. Ngọc Băng Nhan từ trong mê man không hay biết tỉnh lại, bối rối mở mắt, nhất thời hai đạo hàn quang vụt bắn, đưa mắt nhìn ra, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều rất rõ ràng. Thân thể tràn ngập ấm áp, thoải mái khó tả thành lời, không còn cảm giác lạnh lẽo dáng sợ đè lên ngực như trước! Ngọc Băng Nhạn ý thức được, “Huyền Âm Thần Mạch” tật bệnh đáng sợ cầm cố bản thân bao năm tháng từ khi sinh ra đến giờ, lúc này đã hoàn toàn rời khỏi thân thể mình!
Ngọc Mãn Lâu vẫn vô cùng tin tưởng, bởi vì hắn đã hạ chỉ lệnh, sau khi tiêu diệt Ngô quốc, nhâm mã trước rút về thành Minh Ngọc, đến lúc đó, chiến tranh với Nguyệt Thần đế quốc sẽ do Ngọc Mãn Đường toàn quyền phụ trách, cũng chẳng khác việc phái Ngọc Mãn Đường xuất môn. Còn quyết chiến với Lăng Thiên ở bên kia, Ngọc Mãn Lâu không yên tâm giao cho ai, chỉ có tự mình xuất mã mới là an toàn nhất!
Còn một nguyên nhân khác chính là, Ngọc Mãn Lâu đã nhận được tin tức mới, gia chủ Lôi gia Lôi Chấn Thiên lĩnh suất ba ngàn cao thủ tinh nhệ tập kích Lăng phủ biệt viện, cuối cùng toàn quân bị diệt, không một ai sống sót!
Khi nhận được tin tình báo này, Ngọc Mãn Lâu cảm thấy khó mà tin được! Thiếu chút nữa thì ngã lộn từ trên ghế xuống!
Lôi Chấn Thiên suất lĩnh ba ngàn cao thủ là thực lực như thế nào? Ngọc Mãn Lâu trong lòng biết rất rõ, nhất là tam đại cung phụng và công phu của bản thân Lôi Chấn Thiên, thì ngay cả chính Ngọc Mãn Lâu cũng phải rất cẩn thận, huống hồ, còn có sáu đại trưởng lão cùng hơn mười vị đường chủ, mỗi người không phải loại dễ đối phó.
Cỗ lực lượng này, đã là toàn bộ lực lượng mạnh mẽ nhất hiện nay của Lôi gia, vậy mà sau khi đánh một trận tại Lăng phủ biệt viện lại bị diệt toàn quân, thậm chí không ai sống sót! Hơn nữa, khi đó vẫn là lúc mà Lăng Thiên hắn không có mặt tại Lăng phủ biệt viện. Chuyện tình như thế này thật khó mà tin được.
Ngọc Mãn Lâu thầm suy tính, cho dù là toàn bộ Ngọc gia đối phó với ba ngàn nhân mã của Lôi Chấn Thiên, mặc dù đến cuối cùng có thể thắng lợi, nhưng cái giá phải trả cũng phi thường thảm trọng, thậm chí có thể sẽ là lưỡng bại câu thương, càng đừng nói đến việc nhất cử diệt sạch ba ngàn cao thủ, không để kẻ nào sống sót!
Nhưng hôm nay, Lăng phủ biệt viện lại thành công làm được việc ấy! Thực lực mà tiểu tử Lăng Thiên có được, rốt cục đã đến tình trạng nào rồi? Trong tay hắn, đến tột cùng còn có bao nhiêu quân bài chưa lật ra đây?
Khi nghe được tin tức này, thì lấy sự trầm ổn bấy lâu nay của Ngọc Mãn Lâu cũng kinh ngạc không ngớt, hơn nữa, không thể phủ nhận rằng, trong lòng hắn còn có thêm một tia sợ hãi! Loại cảm giác này, vẫn là lần đầu tiên trong đời Ngọc Mãn Lâu nếm trải!
Cho nên Ngọc Mãn Lâu mới kiên quyết hạ quyết tâm trọng dụng Tây Môn và Ngọc Mãn Đường. Tại thời điểm này, cần phải nắm toàn bộ lực lượng trong tay mới tốt, cho dù tương lai dã tâm của Tây Môn có lớn đến đâu, thế nhưng hiện tại ít nhất hắn còn có giá trị đáng để Ngọc Mãn Lâu ta lợi dụng.
Về phần những chuyện sau này sao có thể nói trước được đây?
Sau khi làm xong việc này, Ngọc Mãn Lâu lập tức hạ một đạo mệnh lệnh khác: Toàn dân trưng binh! Bất luận là nguyên Bắc Ngụy hay là nguyên Tây Hàn, chỉ cần nằm trong phạm vi quản hạt của Ngọc gia. Toàn bộ những tráng niên đều phải nhập ngũ. Gia tăng thao luyện.
Những người này sẽ là lựcl ượng hậu bị của quân đội Ngọc gia.
Chống lại Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu tuyệt không hi vọng xa vời rằng đánh một trận là thắng. Đây chắc chắn là chiến tranh trường kì giữa Nam và Bắc. Cho nên bảo trì nguồn mộ lính để bổ sung là chuyện cực kì quan trọng.
Khiến cho Ngọc Mãn Lâu tức giận không thôi lại chính là tam đệ của hắn, Ngọc Mãn Thiên. Tên hỗn đản này quá nhàn rỗi đâm ra buồn chán. Không ngờ lại vác mặt mốc đến cầu xin Ngọc Mãn Lâu, nói rằng là lúc này mình không biết làm gì, thật rất buồn chán, muốn đến Thừa Thiên dạo chơi một chuyến….
Ngọc Mãn Lâu tức thì giận tím mặt! Hung hăng đánh cho tên gia hỏa da thô thịt dày này một trận. Sau đó nhốt lại! Đi Thừa Thiên sao? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi định đến Thừa Thiên làm gì ư? Không phải ngươi nhìn tiểu tử Lăng Thiên thuận mắt, cho nên muốn đi tìm hắn chơi đùa sao? Nhưng thế cục hiện tại đâu phải là lúc cho ngươi chạy lung tung?
Hơn nữa, Lăng Thiên là ai chứ? Hắn chính là địch thủ lớn nhất của Ngọc gia nhà chúng ta, ngươi là tam gia của Ngọc gia, ngươi đến đó, là đi tìm hắn trêu đùa, hay là đi tìm chết đây?
Hơn nữa Lôi gia vưa mới tập kích Thừa Thiên, người sáng suốt nhìn đã biết là do Ngọc gia chúng ta ở sau lưng sai khiến. Vào lúc này Lăng Thiên không tìm đến chúng ta phiền phức đã là rất không tệ, ngươi còn muốn vác thân đến cửa nhà hắn ư? Vạn nhất khi ngươi ở Thừa Thiên xung đột với Lăng Thiên, thì phải làm thế nào cho tốt chứ?
Ngọc Mãn Lâu bị tam đệ của mình làm cho tức giận đến mức bỏ một bữa cơm.
Tại mật thất trong lòng núi.
Than củi ở bốn phía quả không phụ với cái tên “ưu chất” của nó, ra sức thiêu đốt, nhưng với hàn lãnh bên trong thạch thất căn bản khong tạo lên chút tác dụng nào. Nơi này, đã quả thực biến thành một băng quật đúng nghĩa! Có lẽ còn phải nói là một hầm băng siêu cấp lạnh lẽo gấp hàng chục lần so với những hầm băng thông thường!
Ở bốn góc phân biệt bày ra bốn cái ang nước lớn. Đây vốn là những thứ lăng Thiên dự định sau khi khu độc xong bốn người sẽ dùng để tắm rửa lau chùi. Ai ngờ dưới băng hàn cực độ đã sớm vỡ tan tành, nước ở bên trong, đương nhiên đã đi trước một bước biến thành hàn băng cứng rắn, đồng thời thể tích tăng vọt, khiến cho ang nước căng vỡ, hơn nữa, ở miệng anh còn nhô lên một khối lớn, đội cái nắp ang làm bằng gỗ dày dạn lên trên.
Trên mặt Ngọc Băng Nhan lúc này, sắc mặt trắng bệch lúc đầu đã biến mất, thay vào đó chính là nét mặt hồng nhuận phơn phớt. Tuy rằng vẫn chìm trong hôn mê như trước, nhưng ai cũng đều nhìn ra được, thân thể Ngọc Băng Nhan hiện tai, trên cơ bản đã không còn trở ngại gì nữa. Đại bộ phận Huyền Âm Thần Mạch đã ly thể.
Sau khi dùng qua đại lượng Đại Hoàn Đan cùng với mười hai giọt nội đan của Lân Giáp Long dược lực tiềm tàng đã được kích phát, chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng này, Ngọc Băng Nhan ắt sẽ chiếm được rất nhiều tiện ích.
Trên đỉnh đầu Lăng Thiên, nhiệt khí bừng bừng bốc lên. Đây là biểu hiện cho nội lực đã tiêu hao nghiêm trọng. Ba ngày đêm truyền công không ngừng nghỉ, cho dù lấy công lực tầng thứ mười Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên, cũng tuyệt không thể chịu nổi. Lăng Thiên lúc này, gần như chỉ là lấy ý chí lực ngoan cường mà chống đỡ, dùng sinh mệnh lực ngoan cường cầm cự!
Trên mặt Lăng Thần và Lê Tuyết, đồng dạng là vẻ mệt nhọc không thể che giấu. Nhưng tinh thần lại không có trở ngại nào, dù sao các nàng đều tu luyện Hàn Băng Thần Công, dưới tình huống giá lạnh cực độ như thế này, chỉ cần vận dụng thích hợp, sẽ thu được lợi ích, mà không chút tổn hại. Sở dĩ hai nàng mệt nhọc như vậy, thứ nhất là vì công lực tiêu hao nhiều lần, tạo thành dây chuyền dẫn đến chân khí hao tổn, thứ hai, các nàng đều đã không ngủ ba ngày ba đêm, thật sự là cũng có phần mệt mỏi quá độ. Nhất là Lê Tuyết, tinh thần lại càng một mực khẩn trương. Áp lực của nàng cho dù không bằng Lăng Thiên nhưng cũng không kém bao nhiêu, có thể kiên trì đến lúc này, đã là một kỳ tích không nhỏ!
Lăng Thiên cố gắng đề khởi tinh thần, nội thị một chút, phát hiện trong ba ngày ba đêm này Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan đã được triệt tiêu hơn chín thành. Chỉ còn lại một bộ phận nhỏ, đang tràn ngập kinh mạch của Ngọc Băng Nhan. Ở bên cạnh tâm mạch nguyên bản là vị trí của Huyền Âm Thần Mạch, lúc này nó đã hoàn toàn biến mất, qua thời gian dài chuyển thành màu đỏ của tiên huyết, kiều diễm ướt át.
Đó chính là vẻ lộng lẫy của sinh mệnh khỏe mạnh!
Rốt cục Lăng Thiên mệt nhọc phun ra một ngụm trọc khí, thực sự yên lòng. Lại một lần nữa dẫn dắt dược lực khổng lồ bên trong thân thể Ngọc Băng Nhan tạo thành nội lực của chính nàng, tuần hoàn từng vòng trong cơ thể nàng. Đồng thời, cải biến nội lực thuần dương của mình trở thành một dạng tối ôn nhuận, chậm rãi bồi dưỡng thành mạch bị tổn hại của Ngọc Băng Nhan. Cho đến khi tuần hoàn đi đi lại lại đủ ba mươi sáu chu thiên, Lăng Thiên mới thu một chút nội lực của bản thân trở lại cơ thể, điều dưỡng một chút thân thể đã bị tổn hao nghiêm trọng của mình. Nếu như là bình thường, Lăng Thiên sẽ tặng không toàn bộ cỗ nội lực này cho Ngọc Băng Nhan. Từ đó có thể thấy được mức độ hao tổn của Lăng Thiên lớn đến mức nào.
Cùng lúc với thu hồi công lực của bản thân, ngón trỏ của Lăng Thiên bắn ra bên cạnh, một đạo kinh phóng lên tai trái đang nâng trước ngực của Lê Tuyết.
Thân thể Lê Tuyết chấn động, nhất thời từ trong trạng thái không minh tỉnh lại, nhìn về phía hắn. Lăng Thiên mừng rỡ gật đầu, Lê Tuyết nhất thời hiểu ý, bạch khí đang không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay phải đột nhiên tiêu thất. Từ lúc này trở đi, toàn bộ hàn khí mà Lăng Thần hút từ trong cơ thể của Ngọc Băng Nhan, sẽ trở thành thuốc bổ cực đại của hai người Lăng Thần và Lê Tuyết.
Lăng Thiên khẽ than một tiếng. Lực lượng khổng lồ như vậy, nhưng những gì mà Lê Tuyết và Lăng Thần chân chính đoạt được lại chỉ là một chút nho nhỏ, cho dù nói là một góc của băng sơn cũng không quá đáng. Thực sự là cực kỳ đáng tiếc!
Lăng Thiên kiểm tra lại thân thể một lần nữa, xác định không có bất kỳ trở ngại nào, nôil ực cũng đã khôi phcuj lại chút ít, bất quá ba ngày ba đêm bất động, toàn thân cứng nhắc, lúc này thử vận động nhẹ nhàng một chút, khớp xương khắp nơi trên thân thể nhất thời phát sinh một loạt những tiếng răng rắc giòn tan, làm cho Lăng Thiên có một loại cảm giác mình đã biến thành cương thi.
Phía sau Ngọc Băng Nhan, Lăng Thần thở ra một hơi thật dài, đầu tiên là hạ hai tay đang đặt trên lưng Ngọc Băng Nhan xuống, tiếp đó đặt tại đan điền của mình, nhắm mắt điều tức. Động tác này, cho thấy hàn khí trong cơ thể Ngọc Băng Nhan cuối cùng đã bị hấp thu hoàn toàn!
Da thịt toàn thân Ngọc Băng Nhan đã khôi phục màu trắng như ngọc, trong suốt nõn nà. Hàn khí màu than chì nguyên bản bao phủ toàn thân nàng đã tiêu thất hoàn toàn, không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa…
Một tia thần thức của lăng Thiên nối liền với nội thể Ngọc Băng Nhan, chỉ cảm thấy nội lực trong thân thể nàng cuồn cuộn như nước Trường Giang, tựa như bẻ cành khô đẽo gỗ mục khai phá những kinh mạch bế tắc, thông thuận xuyên hành, sau đó trở về đan điền, tiếp đó lại vòng thêm lần nữa….
Trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, đã không còn bất kỳ một nội họa nào khác, hơn nữa mượn trì liệu lần này, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại có thêm đại lượng dược lực hỗ trợ, chẳng khác nào là một thân nội lực cường đại. Có thể nói, lần thu hoạch lớn nhất chính là Ngọc Băng Nhan. Không những cố tật từ nay về sau vô tung, càng bởi vậy mà nhất cử bước vào hàng ngũ những cao thủ đương đại, có thể nói cơ duyên cực kỳ xảo hợp.
Lăng Thiên yên lòng. Đây có lẽ là ông trời bù đắp hậu hĩnh cho những thống khổ bao năm qua của nàng! Trong lòng Lăng Thiên khẽ cười.
“Ưm” một tiếng. Ngọc Băng Nhan từ trong mê man không hay biết tỉnh lại, bối rối mở mắt, nhất thời hai đạo hàn quang vụt bắn, đưa mắt nhìn ra, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều rất rõ ràng. Thân thể tràn ngập ấm áp, thoải mái khó tả thành lời, không còn cảm giác lạnh lẽo dáng sợ đè lên ngực như trước! Ngọc Băng Nhạn ý thức được, “Huyền Âm Thần Mạch” tật bệnh đáng sợ cầm cố bản thân bao năm tháng từ khi sinh ra đến giờ, lúc này đã hoàn toàn rời khỏi thân thể mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.