Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 4 - Chương 42: Đại thế dĩ khứ

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



Người kia bừng tỉnh hiểu ra nói: \"Đương kim thế gian hiện nay cũng chỉ có chúng ta mới có thể cùng Thiên Phong chi Thủy đối kháng, cũng tuyệt đối không cùng Thiên Phong chi Thủy thỏa hiệp! Cho nên, Lăng Thiên nhất định là sẽ cùng chúng ta hợp tác thì mới có thể báo thù! Đại ca, kế này mặc dù hay nhưng có vẻ quá âm độc...\"

Người nói lúc trước hừ lạnh một tiếng \"Âm độc? Ta đã làm qua sự tình gì chưa? Thậm chí còn không có phái ra một người nào gây ảnh hưởng cho sự tình này, chỉ một mực bảo trì trầm mặc. Tất cả đều do Thiên Phong chi Thủy làm ra gió mưa, ta âm độc chỗ nào?\"

Một người khác cẩn thận nói nói: \" Nhưng ta đã sớm biết được tin tức, ta sớm có thể ngăn cản việc này phát sinh, thực sự…\"

\"Ngăn cản?\" Người nói lúc trước quay đầu lại, trong hai mắt hàn quang chợt lóe lên: \" Tại sao ta phải ngăn cản? Nhị đệ, đây là chuyện tranh giành thiên hạ mà không phải là ân oán võ lâm, càng không muốn nói là cái gì quang minh chánh đại! Ngươi mà còn giữ loại tư tưởng này thì quá cổ hủ! Đây cũng là nguyên nhân ta không yên tâm đem đại quyền ra quyết sách giao cho ngươi...Đây là nguyên nhân lớn nhất!\"

\"Sự tình này chúng ta không thể ngăn cản mà ngược lại phải tiến thêm một bước tạo sóng trợ giúp mới được!\" Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt sát khí chợt hiện ra \"Cho nên Lăng Khiếu hôm nay không thể không chết. Cho dù Bắc Ngụy cùng Thủy gia không khốn trụ được hắn, thực sự để hắn phá vòng vây ra ngoài thì ta thà rằng tự thân động thủ cũng phải đem Lăng Khiếu giết chết! Lăng Khiếu phải chết hôm nay thì như vậy Thiên Phong chi Thủy cùng Lăng Thiên mới nảy sinh huyết cừu không chết không thôi! Lăng Khiếu hôm nay chết thật sự là có liên quan đến thiên hạ đại cục sau này, chẳng lẽ ngươi không biết sao\".

\"Hả?\" người kia cả kinh vội vàng nói: \"Đại ca, chuyện này rất không ổn? Chúng ta mới vừa đồng ý hôn sự giữa Nhan Nhi cùng Lăng Thiên, Lăng Khiếu hắn… hắn dù sao cũng là cha chồng Nhan Nhi mà. Chúng ta thật sự là thân gia đó! Đại ca, cho dù Lăng Khiếu không chết, hai nhà chúng ta quan hệ cũng đủ thân, càng huống chi nếu chúng ta thực sự khiến phụ thân Lăng Thiên bị hủy ở trong này thì sau này Nhan Nhi biết đối xử như thế nào. Cái này.. này không hợp đạo lắm.\"

Đang nói chuyện chính là Ngọc Gia nhị đại cự đầu, gia chủ Ngọc Mãn Lâu cùng nhị đệ Ngọc Mãn Đường.

Nghe xong câu này của Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Lâu bỗng nhiên giận dữ: \"Hỗn trướng. Cái gì hợp đạo? Lăng Khiếu là cha chồng Nhan Nhi thì làm sao. Chẳng lẽ hắn sẽ không chết sao? Lăng Khiếu chết ngày hôm nay mới có thể xác thực chứng tỏ rằng Lăng Thiên vô luận dưới bất kỳ tình huống nào cũng không hợp tác với Thủy gia! Không thì đơn độc bằng vào một Nhan Nhi sao có thể cam đoan khiên chế được Lăng Thiên? Sau một thời gian dài quan sát Lăng Thiên ngươi chẳng lẽ vẫn còn ngây thơ khờ khạo cho rằng bằng vào một phụ nữ là có thể làm cho hắn cải biến chủ ý sao? Chỉ cần hơi có chút không thận trọng là có thể bồi táng cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc Gia chúng ta. Ngươi có dám đánh cuộc không?\"

Ngọc Mãn Đường cúi đầu yên lặng không nói gì. Trong lòng hắn mặc dù vẫn không cho là đúng nhưng cũng không tái phản bác vì hắn hiểu rằng đại ca mình là người quyết định mọi chuyện tình, không có ai có thể ngăn cản được.



Ngọc Mãn Lâu thở dài một hơi khẩu khí, giọng nói mềm đi \"Nhị đệ, tính ngươi vốn đôn hậu quá mức thiện lương. Phần tâm tính này đối với người nhà mình cố nhiên là chuyện tốt nhưng ngươi nên biết, đối với địch nhân, không kể là Thiên Phong chi Thủy, Bắc Ngụy, thậm chí là Lăng Thiên cũng vị tất là nói đến cái gì giang hồ đạo nghĩa. Tại thế giới này, muốn tự bảo vệ mình thì nhất định phải tâm ngoan thủ lạt. Vào lúc này Thủy gia tiềm nhập vào Thiên Tinh đại lục là vì cái gì. Căn nguyên sâu xa nếu không phải là vì muốn hoàn toàn diệt trừ Ngọc Gia ta thì là gì nữa. Bọn chúng bất nhân ta cần gì nói đến nghĩa khí? Bọn chúng đắc tội với người không nên đắc tội thì chính là gieo gió gặt bão thôi! Trong mắt ta, đây chính là cơ hội trời cho để Ngọc Gia ta trở thành quân lâm thiên hạ. Cơ hội ngàn năm khó gặp này nếu như không nắm được, hoàn toàn đánh mất thì Ngọc Mãn Lâu ta không thể tha thứ cho chính mình! Ngươi và ta ngay cả có chết cũng không có mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông!\"

Ngọc Mãn Đường đường vẻ mặt ưu tư nói: \"Đại ca, tổ tông ngàn năm di huấn không được tham dự thiên hạ phách nghiệp, không thì nhất định gặp họa diệt tộc! Chẳng lẽ đại ca lại thực sự không quan tâm, không để ý tới”.

Ngọc Mãn Lâu châm chọc cười cười nói: \"Nhị đệ, tổ tông di huấn là do người nào chế định? Không phải là gia chủ ngàn năm trước mà thôi sao! Nhưng lúc đó Ngọc Gia xác thực không có thực lực vấn đỉnh thiên hạ còn lúc này không phải như trước nữa. Hôm nay thiên hạ đại loạn cũng không có chỗ cho thiện nhân! Ngọc Gia ta đại thế đã định, nếu nắm lấy cơ hội thì sao có thể tính là đi ngược lại tổ huấn? Nói thêm nữa, ta thân là gia chủ, chẳng lẽ ngay cả quyền tu sửa tổ huấn cũng không có sao? Bất quá có một điều chỉ có gia chủ mới có thể chế định quy củ mà thôi, ta là gia chủ đương đại, chẳng lẽ cũng không làm được!\"

Ngọc Mãn Đường đường trầm trọng nói: \"Đại ca. Ba trăm năm trước, Ngọc Gia ta từng xuất qua một nhân vật kinh thiên động địa, ngươi không nhớ sao\"

Nhắc tới sự kiện này Ngọc Mãn Lâu cũng nhịn không được vẻ mặt trịnh trọng tôn kính \"Ta hiển nhiên là nhớ. Chính là Ngọc Phong Vân lão tổ tông. Lúc đó Ngọc Phong Vân có thể nói là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, là nhân vật đệ nhất của Ngọc Gia ta từ xưa tới nay!\"

Ngọc Mãn Đường cười khổ một tiếng nói: \"Năm đó, Phong Vân lão tổ tông trước khi tạ thế có người từng hỏi về Ngọc Gia tổ huấn, trông mong lão tổ tông cũng có thể lưu lại di ngôn. Khi đó lão tổ tông đã một trăm ba mươi ba tuổi và gần chết nhưng khi nghe đến hai chữ tổ huấn thì lại mở mắt ra, sau khi hít một hơi khẩu khí thì lưu lại mười ba chữ “có thể cùng người đấu, không thể cùng trời đấu! Nhớ lấy nhớ lấy”. Đại ca, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?\"

Ngọc Mãn Lâu ha ha cười \"Nhị đệ, ta khi nào muốn đầu cùng ông trời. Thế cục hôm nay Ngọc Gia ta chỉ là thuận theo lòng trời ứng với lòng người thôi, có chỗ nào nghịch thiên. Nếu ý trời không thuận thì ta hiển nhiên sẽ tiếp tục ẩn nhẫn nhưng hôm nay cơ hội nhất thống thiên hạ ngay trước mắt, chính là cơ hội tuyệt hảo trời cao ban thưởng cho. Nếu như không tranh thủ nắm chắc mới thực sự là đấu cùng trời đó\"

Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng \"Đại ca, không cần nói nữa, ta nói không lại ngươi. Tất cả cũng theo ý đại ca đi. Tiểu đệ ta cũng không có ý kiến gì nữa.\"

Ngọc Mãn Lâu hài lòng cười đưa tay vỗ vai hắn nói \"Nhứ thế mới là hảo nhị đệ của ta chứ! Thế mới không thẹn là người Ngọc Gia ta. Nếu ngươi có thể có cái tâm tàn nhẫn cùng ngoan lạt hơn thì đại ca ta mới có dũng khí đem thêm trách nhiệm giao cho ngươi a!\"

Nói xong Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn vào chiến trường mỉm cười nói: \"Nếu Lăng Khiếu chết Lăng Thiên nhất định sẽ lập tức bắt đầu báo thù, khi đó lão phu liền thông cáo thiên hạ vì Băng Nhan cùng Lăng Thiên đã định thân nên sẽ tiến một bước, trước hiệp trợ Lăng Thiên thu thập Thừa Thiên sau đó đem toàn bộ nhân thủ của Thiên Phong chi Thủy đến Thiên Tinh tiêu diệt hết. Cái này chính là cấp cho Lăng Thiên một cái nhân tình thật lớn sau đó lại toàn lực trợ giúp hắn quét ngang tam quốc, diệt Bắc Ngụy, nuốt Tây Hàn, hoàn toàn báo thù cha. Đến lúc này thì Thiên Tinh cũng đã bình định được một nửa! Chỉ còn lại vài nhà, Ngọc Gia ta cùng Lăng Thiên hợp lực tin tưởng tiêu diệt cũng không quá khó khăn. Bước kế tiếp lão phu tự thân đến đông nam, vì Lăng Thiên mà hướng đông nam Tiêu gia cầu thân, để hắn cùng Tiêu gia Tiểu nha đầu tái tục tiền duyên, chấp nhận cho Tiêu nha đầu trở thành Lăng Thiên phi tử thậm chí là hoàng hậu. Nhất định phải đem Tiêu gia tài phú quán tuyệt thiên hạ hết thảy nắm vào trong tay! Thiết nghĩ lão phu đã đã ra mặt cùng gia tăng áp lực mạnh mẽ của Ngọc Gia, Tiêu gia ngoại trừ việc đáp ứng thì cũng không có lựa chọn thứ hai nào.\"



\"Lấy ba năm làm hạn kỳ, tĩnh dưỡng sinh tức, đem tất cả chuẩn bị thỏa đáng rồi lại bảo Lăng Thiên thù cha chưa xong, nhất định phải đem đại quân quyết chiến Thiên Phong, đem căn cơ Thủy gia nhổ tận gốc. Trên ba đại lục không còn địch thủ mới chân chánh là quân lâm thiên hạ! Mà Lăng Thiên, ta trợ giúp hắn báo thù, vì hắn hao tổn bao tâm lực cùng lực lượng của Ngọc Gia ta, chẳng lẽ hắn lúc đó còn tranh với ta vị trí thiên hạ chi chủ này? Cho dù thực sự có tâm cạnh tranh thì Thủy gia ngàn năm súc lực há phải bình thường. Sau trận quyết chiến này nhất định sẽ tiêu hao hết lực lượng tích lũy của Lăng Thiên! Đến lúc đó thì….\" Nói đến đây Ngọc Mãn Lâu ha ha cười to lên.

Bình sinh đây là lần duy nhất Ngọc Mãn Đường thấy đại ca mình lộ ra thần sắc đắc ý cùng tự mãn như thế! Nhưng trong điệu cười đắc ý của Ngọc Mãn Lâu không biết vì sao Ngọc Mãn Đường đột nhiên từ trong tâm cảm giác một luồng hàn ý lạnh thấu xương.

Kế hoạch của Ngọc Mãn Lâu có thể nói là thiên y vô phùng, có khả năng thành công rất cao nhưng điều kiện tiên quyết là hôm nay Lăng Khiếu phải chết. Nếu Lăng Khiếu quả thực chết ở chỗ này thì toàn bộ kế hoạch của Ngọc Mãn Lâu cứ thế từng bước từng bước tiến hành thẳng tới bước tối hậu!

Thoạt nhìn bước quan trọng này tựa hồ sẽ thuận lợi hoàn thành! Lăng Khiếu còn không đến năm vạn tàn binh bại tướng, đã bị hơn bốn mươi vạn đại quân bao vây, không thể trốn thoát được. Tất cả tựa hồ như lão thiên đã định! Không có cách nào thay đổi được.

Lăng Khiếu cả người đầy máu liều mạng trùng sát! Bốn người Lăng Thập Cửu theo sát bên người hắn, chung quanh thi thể càng lúc càng nhiều, có Thừa Thiên binh lính, cũng có Bắc Ngụy binh lính, nhiều nhất là Tây Hàn quân sĩ!

Phía nam tiếng vó ngựa càng lúc càng cấp bách, cuối cùng cũng có một tiểu đội nhân mã bưu hãn không sợ chết giết tiến vào. Đội nhân mã này mặc dù cực kỳ vũ dũng, chiến lực mạnh mẽ khác thường nhưng dù sao số lượng rất ít, không đến năm trăm người mà phải đối chiến với bốn mươi vạn đại quân, không khác gì châu chấu đá xe. Sau khi trùng tiến vào quân trận Bắc Ngụy không đầy trăm trượng liền bị Bắc Ngụy quân đội vây công. Ngay lúc đó một tấc cũng khó bước!

Thừa Thiên binh mã bên người Lăng Khiếu càng lúc càng ít, lúc này chỉ còn bốn người Lăng Thập Cửu và bốn năm mươi Thiết huyết vệ, binh lính bình thường còn lại không đến vạn người! Tình thế hết sức nguy hiểm. Trận hình của quân đội Thừa Thiên cuối cùng đã bị binh mã Tây Hàn cùng Bắc Ngụy hoàn toàn phá tan, vốn chỉ là một đội ngũ dựa vào một cỗ khí thế trùng phong nên đã nhanh chóng bị chia thành ba đoạn, hãm vào trong khổ chiến!

Quân đội của Lăng Khiếu sắp bị diệt đến nơi! Chiến cuộc đã đến hồi kết thúc!

Trên khuôn mặt thẳng thua hỉ nộ bất lộ của Thủy Thiên Huyễn cuối cùng đã lộ ra thần sắc hưng phấn khó có thể kiềm chế nhưng hắn lại không biết cách chiến trường không xa, trên một cây đại thụ có một người thần sắc so với hắn còn muốn hưng phấn hơn nhiều!

Thủy Thiên Huyễn đưa mắt nhìn bốn cao thủ hộ vệ bên người Lăng Khiếu không ngừng đem binh sĩ Bắc Ngụy, Tây Hàn mạnh mẽ chém xuống ngựa, kiên định mang theo Lăng Khiếu hướng về phía nam trùng phong, bộ dáng lại phảng phất như vĩnh viễn không biết mệt mỏi! Thủy Thiên Huyễn cau mày nghiêng đầu phân phó nói: \"Thời gian không còn nhiều lắm, cũng đến lúc các ngươi xuất thủ rồi\".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook