Quyển 6 - Chương 5: Hồng phi minh minh
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
Ngọc Mãn Lâu đứng im bất động, hai mắt hơi khép lại, nhưng thần thức thì chưa lúc nào thả lỏng cả. Công lực toàn thân đã được điều tiết vào trạng thái xuất thủ tốt nhất. Trong lòng hắn là một hồi cảm thán.
Hơi thở của Lăng Thiên có thể một mạch nhịn được đến bây giờ mà lại không có một chút loạn nhịp nào. Cách thức ẩn thân hoàn mĩ đến vậy, trình độ như vậy đã là trên người khác rất nhiều, có thể làm thành đại sự. Đầu tiên chính là sự trầm tĩnh về tâm tư, ngươi có bình tĩnh được đến cùng thì mới có thể thưởng thức được vị ngọt của chiến thắng cuối cùng. Điểm này, chính là thứ mà Ngọc Mãn Lâu làm theo trong nhiều năm. Trong số bậc hậu bối trẻ tuổi, người có thể nhẫn nại được như Lăng Thiên quả thật Ngọc Mãn Lâu vẫn chưa từng gặp.
Có điều hắn cũng biết. Bình minh chính là cơ hội thoát thân cuối cùng của Lăng Thiên! Một khi trời sáng rõ, cao thủ bên mình đông như kiến cỏ. Trừ khi Lăng Thiên có võ công cao cường giống như Tống Quân Thiên Lý. Nếu không tuyệt đối không thể thoát được! Nhưng nói đi lại phải nói ngược lại. Nếu như Lăng Thiên có thực lực giống như Tống Quân Thiên Lý, thì cần gì biết trời tối trời sáng, muốn đi là đi. Kẻ nào dám cản! Kẻ nào có thể cản?!.
Ngọc Mãn Lâu bỗng nghĩ đến hai đứa con trai của mình. Không nén được cơn phẫn nộ trong lòng. So sánh với Lăng Thiên, hai đứa con trai của mình đúng là chẳng ra làm sao cả! Hắn thở dài một tiếng: một thiếu niên ưu tú như vậy, tại sao lại không là con trai của ta? Dựa vào cái tên đần độn Lăng Khiếu, dựa vào cái gì mà sinh ra được đứa con trai ưu tú như vậy?
Lăng Thiên vốn dĩ ở vào hoàn cảnh cần phải lo lắng vạn phần, nhưng hắn lại trầm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Hắn biết, loạn sẽ chỉ làm hỏng việc!
Hắn đang đợi!
Lăng Thiên đợi một cơ hội. Một thời gian! Mà cái thời gian này, cho dù Ngọc Mãn Lâu có tài trí mưu lược hơn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không thể nào biết được!
Đó chính là sự tối đen của bầu trời trước lúc bình minh!
Vài phút trước lúc bình minh mới là thời khắc mà màn đêm là u tối nhất. Mà trong đoạn thời gian này, quá trình tuy ngắn ngủi, nhưng lại dường như đem tất cả các nguyên tố hắc ám tụ tập lại với nhau, phát huy hết sức mạnh cuối cùng của mình; tuy chỉ là mấy phút ngắn ngủi, sắc trời sẽ sáng rõ, nhưng đối với Lăng Thiên mà nói, thời gian mấy phút này đã là quá đủ!
Đủ để thay đổi cục diện khó khăn hiện giờ!
Mà Lăng Thiên cần thật ra chỉ cần có vài giây! Cho nên Lăng Thiên tự tin, hắn tin bản thân mình tuyệt đối có thể toàn thân thoát được khỏi đây!
Trên bầu trời đêm ở phía xa bỗng nhiên có một bông pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời. Vô cùng rực rỡ, đó chính là hiệu lệnh triệu tập khẩn cấp của Ngọc Gia.
Tất cả trong khoảnh khắc đều phát hiện ra tình hình này. Tuy bị hạn chế bởi nghiêm lệnh của gia chủ. Cơ thể không di chuyển nhưng ánh mắt của cả bọn đều ào ào nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, đều là đang thăm dò xem ý của hắn như thế nào.
Trong lòng những người khác đều có một chút nghi vấn. Tại sao gia chủ lại chắc chắc là người đó vẫn còn đang ẩn nấp ở trong này? Chúng ta vừa nãy đã lục soát một cách cực kì tỉ mỉ. Chẳng nhẽ chúng ta đều là một lũ vô dụng sao? Nếu như đợi đến khi trời sáng lại tiếp tục lục soát, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình và những người khác đợi mất nửa đêm chỉ để nhìn thấy một sân vườn trống rỗng. Chẳng phải là gây nên chuyện cười lớn cho cả Ngọc Gia sao?
Do sợ uy nghiêm của Ngọc Mãn Lâu, những lời này tất nhiên là không dám nói ra miệng. Nhưng trong lòng của đám đông, những người nghĩ như vậy không phải là ít. Lúc này nhìn thấy từ đằng xa truyền đến hiệu lệnh triệu tập khẩn cấp. Nhất thời mấy tên các chủ đều là nóng lòng muốn thử. Chúng nghĩ trong lòng: nếu như nhân cơ hội này rời đi, có lẽ sẽ là chuyện tốt? Ngộ nhỡ giống như suy đoán của mọi người, chờ đợi một đêm vô ích, đến lúc đó sắc mặt gia chủ khó coi, thì bản thân mình chẳng phải là rơi vào tình huống khó xử sao?
Cứ xem như không nhìn thấy gì là tốt nhất.
Đặc biệt là đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên hiện nay càng là ruột nóng như lửa đốt. Không biết đằng xa xảy ra chuyện gì? Chắc không phải là nhị công tử đã động thủ với tam công tử chứ? Ông tiểu cố nội của tôi ơi, ngươi tuyệt đối đừng có hành động khinh suất, có thể sẽ mất mạng đấy.
Chỉ là cả đám vẫn chưa kịp mở miệng xin lệnh thì đã nghe thấy Ngọc Mãn Lâu chậm dãi từ từ nói: “Bất kì ai cũng không được mở miệng, cũng không được hành động bừa bãi, kẻ nào làm bừa giết không tha, không ai ngoại lệ!”. Nói rồi hắn lật lật mi mắt, nhìn về hướng có pháo hoa truyền đến, nhưng lại tiếp tục hơi nhắm mắt lại.
Hiện nay có việc gì còn quan trọng hơn việc giết chết Lăng Thiên? Bất kì việc gì, dưới tiền đề là phải giết chết được Lăng Thiên, đều biến thành không có gì để nói cả!
Nếu như Ngọc Mãn lâu biết được ở đằng xa xảy ra chuyện gì. Thì có lẽ dù biết không có gì quan trọng hơn việc giết chết Lăng Thiên, hắn cũng sẽ điều vài cao thủ đến đó. Đáng tiếc, hắn không phải thần tiên. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên hắn đành thờ ơ như không!
Quyết định này của hắn. Sau khi biết được là đã xảy ra chuyện gì, từng làm hắn hối hận mất một thời gian dài!
Cố nhiên không nhặt được dưa hấu, đến hạt vừng cũng để mất! Càng huống hồ còn là một hạt vừng lớn!
Lần bắn pháo hao hiệu lệnh này chính là mật thám của Ngọc Gia phát hiện ra tung tích của thiếu chủ Thủy Gia là Thủy Thiên Huyễn, do đó mới phát ra tín hiệu cầu viện! Thủy Thiên Huyễn cuối cùng thì cũng lợi dụng được Lăng Thiên một lần. Tuy cả hai người đều không biết gì nhưng xét cho cùng thì cũng chính là nhờ vào việc Lăng Thiên đã kéo được chủ lực của Ngọc Gia tập trung về phía hắn, mới có thể thoát ra được.
Sắc trời bỗng nhiên tối đen, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cơ hồ cùng nhau biến mất tại lúc này!
Thời cơ mà Lăng Thiên đợi, màn đêm đen tối trước lúc bình minh, thời khắc còn hắc ám hơn cả hắc ám, cuối cùng thì cũng đến!
Thời cơ đã chín muồi!
Màn đêm đen kịt lúc này, làm cho mắt của bọn Ngọc Mãn Lâu do đã quen với sắc trời đêm, nhất thời cảm thấy không thích ứng được. Nháy nháy mắt một cách theo bản năng. Không biết là xảy ra chuyện gì, điều này rốt cuộc là tại sao vậy.
Chính tại lúc này, chuyện khác lạ đã xảy ra!
Một bóng đen kèm với tiếng quần áo sột soạt, nhanh như gió bão, gấp như sấm chớp, hướng về phía thành tường, bay vọt một cái lên trên!
Đám đông phản ứng trở lại thì bóng đen đó đã sắp lao được lên tường!
“Ầm…!”Các chủ Giang Sơn Các đứng trên nóc nhà cách đấy gần nhất, thân người lao xuống, tiếp đó thân người lộn về trước theo quán tính, vận hết công lực toàn thân, nghênh diện đánh ra một chưởng!
Chưởng này đánh mạnh đến nỗi như là muốn sống chết với kẻ địch! Cái chết của tên phó các chủ trước đó, người bạn già cùng nhau xông pha mười mấy năm bỗng chốc ra đi, làm cho tên Các chủ Giang Sơn Các này không tiếc bất kì giá nào, kiểu gì cũng phái báo thù cho người bạn già của hắn!
Chưởng lực vừa đánh trúng mục tiêu liền phát hiện là mình bị lừa! Cái mà hắn đánh trúng chỉ là một cái áo choàng đen ! Nhưng thân người của tên đại Các chủ dưới việc dùng sức toàn lực của hắn đã không còn khống chế được, lao vào chiếc áo choàng, rồi lao xuống đất cái rầm!
Trên mặt đất là một cảnh hỗn loạn. Khi tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về chiếc áo choàng thì Lăng Thiên đã như một hồn ma di chuyển liên tục. Đánh liền ba chưởng, ba tên cao thủ Ngọc Gia người mặc áo đen bị chưởng lực của hắn đánh bay lên trời! Vẫn chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị các cung thủ bắn cho giống như con nhím!
Khi mà Lăng Thiên vừa bắt đầu hành động, hai mắt Ngọc Mãn Lâu sáng quắc theo dõi, hắn giữ thế đã lâu, một bước nhảy, trong nháy mắt vọt đến đằng sau Lăng Thiên, hai chưởng bất thình lình đánh đến! Lăng Thiên quay ngoắt người nhảy tránh, thân pháp huyền diệu khéo léo, cơ thể vô cùng nhanh nhẹn, tránh được chưởng đánh đến của Ngọc Mãn Lâu. Đồng thời dường như vẫn còn thừa lực đẩy một tên áo đen trước mặt lên trên không!
Lưng chừng trên không, một bóng đen nhô lên cao, lại bị biến thành một con nhím có hình dáng con người. Rồi sau đó rơi xuống cái bộp như một con lợn chết; ở bốn phía các tay cung mặt lạnh như tiền, ngón tay kéo dây cung như một cỗ máy, không ngừng có những tiếng lật phật của dây cung phát ra. Từng loạt tên không ngừng được bắn ra. Gặt hái tính mạng của chính huynh đệ mình!
Lại có cái kiểu khí thế thà giết nhầm một ngìn người cũng không để sổng một người. Đối với kẻ địch là như vật, đối với người mình cũng là như vậy!
Lại có thêm vài bóng người nhanh chóng chặn trước mặt Lăng Thiên. Chúng đã phát hiện ra cuộc đấu giữa Ngọc Mãn Lâu và Lăng Thiên. Chỉ là thân pháp của hai người quá nhanh cho nên không biết được chính xác vị trí của hai người ở đâu.
Lăng Thiên cất tiềng cười trầm trầm: “Các vị vất vả rồi!”. Đột nhiên thân người xoay một vòng, một loạt những tiếng vi vi vang lên. Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới của Lăng Thiên bắn ra hàng vạn cây ngân trâm. Tất cả những ám khí lò xo được Lăng Thiên lắp trên người đều đồng loạt được bắn ra tại lúc này! Nhìn từ xa thì giống như một mặt trời cỡ nhỏ, nhưng ánh sáng chỉ vọt lên một cái rồi tắt ngúm!
Có điều những tia sáng đó là những tia sáng chết người!
Tất cả những người có mặt đều kinh hãi thất sắc. Đồng loạt rút kiếm, lúc này đừng nói gì đến xông lên giết địch, đến bảo vệ bản thân còn khó nói.
Một loạt những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Con át chủ bài của Lăng Thiên, chẳng nhẽ có thể dễ dàng phá như vậy sao? Chúng xét cho cùng thì không phải là Tống Quân Thiên Lý! Thiên hạ này làm sao mà có được Thống Quân Thiên Lý thứ hai chứ!
“Ầm!”…Lăng Thiên quay ngược người lại. Giữa hai bàn tay dường như đang nắm vào vật gì đó. Đột nhiên phát giác, hắn đang đối kích một chưởng với Ngọc Mãn Lâu! Bùm một tiếng, chỗ tiếp nối giữa tâm chưởng của hai người bỗng bốc lên một làn khói đen kèm theo mùi vị cực kì dị thường!
“Khốn kiếp!” Ngọc Mãn Lâu tức giận hét lên một tiếng; hắn sợ trong khói có độc, lập tức nín thở, thu chưởng nhanh chóng lùi về sau; sau một chưởng với Lăng Thiên, hắn cảm thấy cơ thể mình vì sự xung kích với công lực cực mạnh của đối phương mà lảo đảo mấy cái. Nội lực của đối thủ lại có thể đạt đến mức độ như này? Mặc dù có hơi yếu hơn so với mình, nhưng tuyệt đối cũng không kém hơn quá nhiều!
Lăng Thiên cũng loạng choạng lùi về sau hai bước. Hai tay lại tiếp tục giương lên, những tiếng bùm bùm vang lên liên hồi, khắp nơi khói đen bốc ra ùn ùn, trong nháy mắt cả cái sân nhỏ khói đen bao phủ nhìn không thấy năm đầu ngón tay!
“Nín thở, cẩn thận trong khói có độc”. Đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên hét một cách vội vã.
Những tiếng bùm bùm vẫn không ngớt, trên tường từ phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Vài tiếng rơi bộp bộp của vật nặng gì đó rơi từ trên tường xuống, Lăng Thiên hú lên một tiếng dài, biến mất trong nháy mắt.
Gió sớm mát mẻ trong lành, khi mà khói đen từ từ tan đi, sắc trời đã gần sáng tỏ!
Những người có mặt ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt chúng là sự kinh ngạc và không tin vào mắt mình! Ai có thể nghĩ được rằng, dưới sự mai phục dày đặc của vô số cao thủ Ngọc Gia, lại có người có thể thoát thân một cách ung dung như vậy. Thậm chí còn trêu đùa thêm một chút với tất cả mọi người! Trước đó, trong lòng cả đám đều tràn đầy sự tự tin, ngoài cái tên Tống Quân Thiên Lý đó ra, đổi thành bất kì người nào khác đều sẽ hóa thành vong hồn trong trận địa pháp này! Nhưng sự thật phũ phàng trước mắt, đã phá vỡ sự tự tin của cả đám người. Người này, rất rõ ràng tuyệt đối không phải là Tống Quân Thiên Lý!
Nhìn trong sân những cái xác màu đen nằm ngang nằm dọc, bị tên bắn cho giống như những con nhím, cả bọn chỉ cảm thấy trong miệng một vị đắng chát! Sự cao cường về võ công của người này, cộng thêm sự chuẩn xác trong tính toán, sự kiên nghị trầm tĩnh về tâm trí. Trên thế giới này ngoài Tống Quân Thiên Lý ra, không ngờ vẫn còn có nhân vật tầm cơ này tồn tại!
“Chủ nhân đâu?” Ngọc Siêu Nhiên định thần trở lại. Đánh mắt nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi.
Sau khi được lời của hắn nhắc nhỏ, cả đám đông mới phát hiện ra. Gia chủ Ngọc Mãn Lâu cùng với hai hộ vệ áo đen của hắn đã không biết mất tích từ lúc nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.