Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 5 - Chương 98: Khó xử trong lòng (1)

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



“Tất cả mọi chuyện đợi ta đến Thừa Thiên rồi nói sau, nếu như những hồng nhan tri kỉ của ngươi không sống được với nhau, ta tất nhiên sẽ làm cho họ cảm thấy, ta càng không phải là dễ nói chuyện. Nhưng nếu như họ đều là những người thông tình đạt lí, chẳng nhẽ ngươi cho rằng ta là loại người thích làm xằng làm bậy cố tình gây chuyện hay sao?” Lê Tuyết cắn môi, nói ra một câu như vậy.

Lăng Thiên gật gật đầu: “Sẽ không làm ngươi thất vọng đâu”. Lăng Thiên rất yên tâm, dựa vào tính khí của Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan, khả năng chủ động làm khó cho Lê Tuyết gần như bằng không. Lê Tuyết chỉ cần không chủ động gây chuyện, tin rằng không bao lâu nữa là trở thành chị em thân thiết với hai người bọn họ, đó còn là sở trường của Lăng Thần.

Còn về việc Lăng Thiên làm ra sự xắp xếp này, trong lòng hắn cũng có một bộ phận là muốn đặt cơ sở cho tương lai. Bất luận là lúc nào, sân sau nhà mình cũng không được có mâu thuẫn, náo loạn được.

“Trời đã sáng rõ rồi, mọi người chia nhau ra hành động đi!” Lăng Thiên nói một câu, kết thúc lần nói chuyện này, hoặc có thể nói là một hội nghị cỡ nhỏ.

Có lẽ không có ai nghĩ đến, trong vòng vài năm tiếp theo, chính là mấy mệnh lệnh nói ra một cách thiếu suy nghĩ này của Lăng Thiên, làm cho cả thiên hạ được khuấy thành một nồi cháo nát nhừ một cách triệt để!

Những người khác đều đi ra ngoài chuẩn bị, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lăng Thiên và Lăng Kiếm, cuối cùng xử lí một chút vết thương cho Lăng Kiếm, Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói: “Bị thương nặng như này mà không có một chút cảm xúc gì à?”.

Lăng Kiếm cười, nháy mắt nói: “Trong một đêm mà loay hoay hơn 7, 8 lần sinh tử, công tử , cái cảm giác này đúng là cực kì khó diễn tả”.

Lăng Thiên bật cười: “Uhm, không tồi. Có thể cảm giác được sự kì diệu giữa cái sống và cái chết, cho thấy ngươi cũng không ngốc”. Lăng Kiếm cười khổ.

Lăng Thiên không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Chỉ có đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới có thể thật sự có được sự đột phá có ý nghĩa. Mà kể cả là tu luyện công pháp giống nhau, nhưng sự lĩnh hội, tỉnh ngộ và thông minh thường là không ai giống ai, điểm này, không có ai có thể chỉ điểm cho ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi một câu”.

Lăng Thiên ánh mắt bỗng sáng quắc, từng chữ nói: “Không cần thiết phải để ý người khác nói gì. Thuận theo trái tim mình, đi đi, đi lĩnh ngộ; ngươi mới là chính xác nhất”.

Lăng Kiếm trầm tư, gật đầu một cách cực kì chậm, rất chậm: “Đa tạ công tử!”.

Lăng Thiên mỉm cười.

Lần sinh tử nhất phát này , sẽ là một cơ hội cực lớn thuộc về Lăng Kiếm! Nếu như có thể lĩnh ngộ ra điều gì đó. Lăng Kiếm có khả năng sẽ có được sự đột phá nữa! Mà hiện nay, Lăng Kiếm đã đến được ranh giới của sự đột phá. Cho nên Lăng Thiên mới cố tình cho hắn uống viên định tâm hoàn này. Có một câu nói như vậy. Lăng Kiếm sẽ không còn cần phải đi tìm kiếm mò mẫm một cách loạn xị ngậu nữa.

Nhìn theo bóng người bước ra ngoài của Lăng Thiên. Trong mắt Lăng Kiếm tràn đầy sự tôn kính và cảm kích.

“Bọn họ đều đi cả rồi à?”. Tiêu Nhạn Tuyết ngồi bên mép giường. Cúi đầu ngồi nghịch mép áo của mình. Thấp giọng hỏi. Trong giọng nói, trần đầy cảm giác mất mát.

Bất luận là bản thân mình xem Lăng Thiên là người gì của mình, nhưng lúc này đối với Lăng Thiên hay thuộc hạ của hắn mà nói, mình từ đầu đến cuối cũng là người ngoài, tất cả mọi người hầu như đều không chú ý đến sự tồn tại của mình, thậm chí là không thèm quan tâm, tuy nhiên kể cả là như vậy, đối với việc họ đột nhiên rời đi hết, không gian vốn dĩ tràn trề hơi người bỗng chốc trở lên trống trải; cảm giác lạnh lẽo đang dần dần được sinh ra. Đặc biệt là cảm giác không được tín nhiệm đó, cũng khiến cho một công chúa nhỏ kiêu ngạo như Tiêu Nhạn Tuyết

Lăng Thiên chầm chậm bước đến, ngồi lên chiếc ghế đặt trước mặt nàng, ậm ừ một tiếng.

Tiêu Nhạn Tuyết cười : “Những thủ hạ này của huynh, bất luận là nam hay nữ đều rất tài giỏi; đặc biệt là người nằm trên giường càng là cao minh, có những cao thủ tài giỏi như vậy, chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng không có quá nhiều? Nếu như Lăng Gia của ngày xưa chỉ cần có một người như vậy thôi cũng là quá xa xỉ rồi!”.

Lăng Thiên ngẩn người, cười nói: “Cô hiểu cũng không ít nhỉ; bọn họ dường như chưa từng có biểu hiện gì trước mặt cô, cô làm thế nào mà phát giác được vậy?”.

Tiêu Nhạn Tuyết vẫn cúi thấp đầu, nói một cách thâm trầm: “Những người khác nhau, trên người họ sẽ có khí chất khác nhau; trong loạn thế như này, những người có võ công càng cao, thì càng tự tin; mà còn bất luận là hành động cử chỉ hay phong thái khí độ đều có thể nhìn ra được. Đó là một kiểu khí thế của những người tài giỏi hơn người, tràn đầy cảm giác nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát. Điểm này,là không thể sai được; kể cả là không biểu hiện ra, nhưng cái khí thế vô hình có thể nhận biết được một cách rõ nét. Đặc biệt, trên người Lăng Kiếm được biểu hiện ra càng rõ ràng, lại cộng thêm thái độ của mấy cao thủ nhỏ tuổi hơn một chút kia đối với hắn, do đó thân phận, thực lực của hắn chắc chắn không cần nói cũng biết”.

Lăng Thiên cười gật đầu: “Không sai, ta nghĩ chắc cô cũng từng gặp không ít những người có khí chất như vậy? Nếu không sẽ không có kinh nghiệm như vậy”.

“Huynh đang nói đểu muội đấy à?”. Tiêu Nhạn Tuyết ngẩng đầu lên có chút oán trách: “Lúc muội từ Thừa Thiên về đến nhà, những người chủ sự trong nhà hỏi muội, bên cạnh Lăng Thiên có những người nào? Thực lực rốt cuộc là như thế nào? Thậm chí còn hỏi muội, tất cả những người mà muội tiếp xúc ở Lăng Gia, đều là những người như thế nào; huynh biết muội trả lời như thế nào không?”.

Lăng Thiên bỗng cảm thấy hai môi khô khô, hắn liếm môi, xoay mặt lại, khàn giọng hỏi: “Cô trả lời như thế nào?”.

Tiêu Nhạn Tuyết cười có chút kiêu ngạo nói: “Muội không muốn bán đứng người mà muội quan tâm, cho nên câu trả lời của muội là , không biết. Bất luận là ai hỏi muội, muội đều nói như vậy. Đó cũng chính là nguyên nhân mà rất nhiều người trong gia tộc có thái độ bất mãn với muội, cho nên lúc nhắc đến chuyện hôn sự của muội thì không ai có thể nói đỡ cho em cả”.



Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên: “Nếu như huynh hỏi muội, Tiêu Gia có bao nhiêu nhân lực, tài lực, quân đội, cao thủ…, câu trả lời của muội cũng là như vậy, đối với anh cũng như vậy, đối với gia tộc muỗi cũng như vậy!”. Nàng cười một cách có chút áy náy nói: “Không biết”.

Lăng Thiên trầm tư cười một cái, lặng lẽ nói: “Nên là như vậy, cám ơn muội, có thể đặt ta và gia tộc nhà muội ở vị trí cao như nhau”.

Tiêu Nhạn Tuyết cười một cách buồn rầu, nói: “Đa tạ sự lí giải của huynh. Thực ra, trong số những thuộc hạ của huynh, muội thật sự để ý đến không phải là cái người bị thương đó, người ta thật sự để ý, cũng hoàn toàn không nhìn rõ được là nữ tử tuyệt sắc kia!”.

Lăng Thiên mắt lóe lên : “Ồ?!”.

Tiêu Nhạn Tuyết: “Cô nương này không những phong nhã, xinh đẹp, khí khái cao hoa, ẩn nấp thân không lộ, khả năng còn cao hơn một bậc so với người bị thương đó, không, hai người dường như không thể dùng một lời mà nói chung được, dựa vào những người tôi từng biết, chỉ sợ chỉ có Lăng Thiên huynh mới có thể sánh ngang vai với cô gái tên là Lê Tuyết đó! Kể cả cô ấy có kém hơn huynh, nhưng có lẽ cũng kém không quá nhiều”.

Lăng Thiên nghe lời đánh giá của Tiêu Nhạn Tuyết về Lê Tuyết không có bình luận gì cả, hắn không hề kinh ngạc cô ta đánh giá Lê Tuyết quá cao, trên thực tế, sự đánh giá của Tiêu Nhạn Tuyết cũng giống như phán đoán của Lăng Thiên, là vô cùng hợp lí, Lăng Thiên tự hỏi mình, nếu như đem tất cả những kẻ địch của mình liệt kê ra thì Lê Tuyết có thể xếp vị trí thứ ba, chỉ dưới Tống Quân Thiên Lí và Ngọc Mãn Lâu, đây cũng là bởi vì Lê Tuyết bản thân cô ta không có thế lực!

Cái mà Lăng Thiên kinh ngạc là sự sắc bén trong nhận xét của Tiêu Nhạn Tuyết, chỉ gặp mặt trong thời gian ngắn như vậy, mà có thể nhìn ra được, có thể phán đoán ra được thực lực đại khái của mỗi người mà cô ta từng gặp, cũng khá là xuất sắc! Chỉ cần dựa vào nhãn lực hơn người này thôi cũng đáng để khen ngợi!

Tiêu Nhạn Tuyết cười một cách buồn bã, nói: “Không cần phải kinh ngạc như vậy, muội từ nhỏ đã được gặp quá nhiều người, chút nhãn lực này cũng gọi là có, nhưng chính là vì thế, tại nơi nguy hiểm như thành Minh Ngọc, đang lúc cần dùng người, huynh lại muốn những thuộc hạ của mình rời khỏi nơi đây, chắc chắn có việc gì đó cực kì quan trọng; điểm này, huynh không nói thì muội cũng đoán được: cùng với sụ rời khỏi của mấy người này, cả đại lục này chắc sẽ có sự thay đổi lớn phải không?”.

“Tiêu tiểu thư nặng lời rồi”. Lăng Thiên nói một cách nhạt nhẽo: “Kế hoạch xưa nay không nhanh bằng sự biến hóa, cũng phải phòng bị trước lúc mưa bão đến chứ”.

Tiếp sau đó hai người dường như không còn đề tài gì để nói chuyện, hồi lâu không có ai nói gì, trong phòng bỗng chốc bao phủ một bầu không khí im lặng khó xử.

Hồi lâu, Lăng Thiên khẽ than một hơi, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Thời buổi loạn lạc, người có lòng sao có thể chỉ biết đến bảo vệ riêng mình? Không ngừng dũng cảm tiến về phía trước mới là con đường an thân lập mệnh thật sự; nếu như sinh trong thời buổi hòa bình, kể cả ta có vạn trượng hùng tâm, thì chẳng qua cũng chỉ làm được vài chuyện không đâu. Mỗi người có một lập trường của riêng mình, vì bản thân vì người thân, nói thế nào cũng phải xông pha một chuyến, bất kể thành bại, cũng được xem là không uổng phí cuộc đời này. Mà họ chuyến này rời đi, tất cả những việc họ làm, đều chẳng qua là vì để cho chúng ta có thể sống được tiếp mà thôi. Cô cũng nên biết, kể cả ta là tuyệt thế thiên phú như cô nói, thì căn nguyên Lăng Gia nhà ta cũng chỉ là như vậy mà thôi, có thể có được một cao thủ như Lăng Kiếm trấn giữ đã là một sự xa xỉ, tuyệt đối không thể so sánh được với những gia tộc lớn có truyền thống ngìn năm như các người, cho nên ta chỉ có chuẩn bị trước, để nếu sau khi nỗ lực mà cuối cùng vẫn binh bại thân vong, thì cũng xem là không có gì phải hối hận cả”.

Những lời này của Lăng Thiên, dường như là những lời nói vô tâm, lại cơ hồ như bộc lộ ra một cách đơn thuần tinh thần của mình, ngữ điệu vô cùng chậm rãi, giọng nói cũng vô cùng bi lương, dường như thể hiện ra sự sợ hãi và không cam chịu trong lòng Lăng Thiên. Nhưng thật sự ý của hắn là gì thì không mấy người có thể đoán được.

Nếu như Lê Tuyết có ở đây, nghe được những lời cảm khái vừa rồi của Lăng Thiên, nhất định sẽ chỉ vào mũi của Lăng Thiên mà hỏi hắn, lúc ngươi nói những lời này chẳng nhẽ không cảm thấy đê tiện vô liêm sỉ sao?.

Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết không phải là Lê Tuyết, nghe thấy những lời mà Lăng Thiên nói liền cảm thấy vô cùng xúc động đậy, ngẩng đầu lên ưu phiền, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Ông trời không tuyệt đường sống của mọi người, hiện nay mọi thứ vẫn chưa được bắt đầu, thì cũng là kết cục chưa được xác định, huynh sao phải bi quan như vậy, thế sự không có sự tuyệt đối mà!”.

Lăng Thiên cười: “Tất cả vẫn chưa bắt đầu sao? Thế sự không có cái gì là tuyệt đối sao? Không! Cục diện hiện nay, chẳng qua là đang không ngừng tiếp cận với một kết quả mà thôi, mà nguyên nhân, đã được trồng xuống từ 10 năm trước. Tiêu cô nương, những gia tộc khác không nói, nói luôn gia tộc nhà cô, tính đến thời điểm này, ít nhất cũng đã chuẩn bị được 20 năm rồi chứ? haha”. Lăng Thiên cười khua khua tay : “Mọi người đều biết rõ, ai cũng không cần thiết phải phủ nhận, sự thật chính là như vậy, Lăng Gia chúng tôi cũng chỉ là đang giãy giụa mong muốn được sống mà thôi”.

Tiêu Nhạn tuyết hạ thấp ánh mắt nhìn xuống, nói: “Huynh sao nhất thiết phải như vậy? Nếu như thực lực không đủ, dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chẳng nhẽ còn không bằng khoảng đất bé nhỏ này của Lăng Gia sao?”.

“Thà chết, Lăng Thiên ta cũng không bao giờ chịu khuất phục dưới người khác!”. Lăng Thiên cười một cách lạnh lùng đứng dậy: “Càng huống hồ, từ đầu đến cuối là Tiêu Gia các người thoái hôn, chém đứt mối quan hệ giữa hai nhà một cách triệt để, chính tại thời khắc thoái hôn đó, đã chính thức đẩy Lăng Gia chúng ta vào vực sâu không đáy không còn đường thoát thân. Sau đó lại có một buổi bán đấu giá ở Thừa Thiên, càng làm cho Lăng Gia chúng ta đi vào hoàn cảnh sống dở chết dở, nếu như Tiêu cô nương nói là không biết thì quả thật ta sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng”.

“Chuyện bán đấu giá ở Thừa Thiên, đích thực là Hàn Gia đã lợi dụng Lăng Gia nhà huynh, điểm này thì muội quả thật không hay biết, đến thời điểm này, nếu muội vẫn khăng khăng phủ nhận, không chỉ làm nhục trí tuệ của huynh, muội cũng không nói ra được”. Tiêu Nhạn Tuyết không hiểu, lại có chút tức giận nói: “Nhưng việc thoái hôn năm đó, nếu như không phải huynh biểu hiện ra sự ăn chơi trác táng, thì ông nội muội làm sao có thể thoái hôn được? Còn về huynh nói gia tộc muội đẩy Lăng Gia vào vực sâu không đáy không có đường thoát, thì nên bắt đầu nói từ đâu đây?”.

“Haha!”Lăng Thiên cười một cách giễu cợt: “Ăn chơi trác táng ư? Xin hỏi Tiêu cô nương, lúc đó chúng ta mới có 5 tuổi, rốt cuộc có thể trác táng đến mức nào. Điểm này lúc đó cô cũng có mặt ở đó chứ? Thử hỏi, một đứa trẻ 5 tuổi có thể hiểu được cái gì? Ức hiếp đàn bà phụ nữ? Hay là xem mạng người như cỏ rác? Cái gì cũng không làm được! Chẳng qua chỉ là nghịch ngợm một chút mà thôi. Nếu như nói vì trẻ con nghịch ngợm mà thoái hôn, thì cả thiên hạ này người ta thoái hôn có lẽ nhiều không kể xiết”. Lăng Thiên nói một cách nặng nề : “Đó không phải là lí do, lí do thật sự còn có duyên cớ khác”. Lăng Thiên dí dỏm nhìn cô ta: “Tiêu cô nương, chính trị, quyền lợi, mượn thế lực mới là động cơ đích thực, cô, vẫn là còn quá trẻ, nói thẳng thắn một chút, cô còn quá non nớt!”.

Tiêu Nhạn Tuyết bỗng cảm thấy hoảng loạn trong lòng, hoảng sợ nói: “Chẳng nhẽ…không! Muội không tin! Năm đó ông nội là vì lo cho hạnh phúc cả đời của muội cho nên mới thoái hôn!”.

Lăng Thiên cười lớn, trong mắt bắn ra những tia sáng sắc nhọn, nói một cách tàn khốc: “Có thể nhìn thấy sự bất hạnh cả đời của cô từ một đứa bé 5 tuổi ư? Đồng thời vì đó mà cắt đứt tình cảm huynh đệ kết nghĩa trong mấy chục năm?? Không thèm để ý đến ân nhân cứu mạng mình và đại ca đại tẩu của mình, mà là vì một đứa bé 5 tuổi nghịch ngợm? Lại nói, nếu như là gia tộc của cô, ông nội của cô xem trọng đến hạnh phúc cả đời của cô như vậy, vậy thì hiện nay cô chạy ra ngoài làm gì vậy? Tại sao cô lại có mặt ở đây?”.

“Ù ù”. Hai câu nói này của Lăng Thiên giống như một thanh kiếm sắc nhọn cắm xuyên qua đầu Tiêu Nhạn Tuyết.

“Nếu như xem trọng hạnh phúc cả đời của cô thì hiện nay cô chạy ra ngoài làm gì vậy?”.

“Nếu như xem trọng hạnh phúc cả đời của cô thì hiện nay cô chạy ra ngoài làm gì vậy?”.

Chẳng nhẽ, từ đầu đến cuối, chuyện hôn sự của ta, hạnh phúc của ta, việc lớn trọn đời của ta, chẳng qua chỉ là trò chơi của gia tộc thôi sao? Chẳng nhẽ, ta chỉ là một con cờ của gia tộc? Chẳng nhẽ, tất cả những sự yêu thương đều là giả dối??? Hoàn toàn là lợi dụng mình để đổi lấy quyền lợi sao??

Một câu nói tàn nhẫn của Lăng Thiên, đã phá vỡ một cách triệt để tia vọng tưởng cuối cùng trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết. Đột nhiên, lòng tin vào con người của Tiêu Nhạn Tuyết đổ sụp ầm ầm!



Tiêu Nhạn Tuyết hai mắt đờ đẫn, thần sắc thê lương tuyệt vọng, đột nhiên ôm đầu hét lên một tiếng, ngất lăn ra.

Haizzzz, đúng là sự sai khác từ thiên đường xuống địa ngục!!

Lăng Thiên cuối cũng cũng không kiềm được tự tát vào mặt mình một cái! Thủ đoạn của mình đúng là quá sức đê tiện, vô liêm sỉ! Không ngờ lại lựa chọn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đả kích một thiếu nữ có tình cảm với mình, đúng là không bằng loài cầm thú mà!

Một lúc sau, Tiêu Nhạn Tuyết từ từ tỉnh dậy, khóc lớn thành tiếng.

Lăng Thiên thầm than trong lòng một tiếng, cuối cùng cũng an ủi nói: “Có lẽ là tôi nghĩ sự thật chưa chắc đã là như vậy không biết chừng, những điều này chẳng qua là suy đoán của ta mà thôi. Cô hà tất phải như thế này? Cứ xem như là ta ăn nói lung tung là được rồi, hoặc không xem như là ta đang gây chia rẽ li gián cũng được! Đừng khóc nữa!”.

Tiêu Nhạn Tuyết lắc mạnh đầu, lệ tuôn tràn nói: “Không! Những gì huynh nói đều rát đúng, những sự việc này, muội vốn dĩ có thể cảm nhận được, huhu….đã nhiều năm nay, gia tộc chỉ để ý đến thành tích của muội, chỉ quan tâm xem muội vì gia tộc mà tạo ra được bao nhiêu của cải, trừ mẫu thân muội ra, trước giờ chưa từng có ai hỏi trong lòng muội nghĩ gì, muội muốn cái gì, muội….huhuhu….Muội chỉ là một công cụ, một công cụ có thể kiếm tiền về được cho gia tộc….”. Tiêu Nhạn Tuyết khóc như mưa, ngất lên ngất xuống.

Lăng Thiên thở dài, giang hai tay ôm cô ta vào trong lòng, giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng, trong lòng có chút cảm giác đau đau, đồng thời, trong lòng cũng tự hỏi bản thân, vì đạt được mục đích của mình, tàn nhẫn bóc đi vỏ bọc mộng tưởng mà nàng dùng để che đậy vết thương, liệu có phải là đã làm sai rồi không? Có phải là quá là không có tính người không?.

Tiêu Nhạn Tuyết ôm chặt lấy Lăng Thiên, giống như người sắp chết đuối vớ được một sợi dây cứu mạng, người khóc giật lên từng hồi, nức nở nói: “Muội cũng biết…. có lẽ…. có lẽ có một ngày… gia tộc sẽ bắt muội vì gia tộc mà hi sinh bản thân mình… muội đã nghĩ rất nhiều lần, thế nhưng muội không nghĩ được… đến tận ngày hôm nay, mới có người nói một cách dứt khoát như vậy… nói một cách vô tình như vậy… muội… muội… muội đau khổ lắm! Lăng Thiên, muội thật sự rất đau khổ!”.

Lăng Thiên lại than thêm một tiếng, sống trong một gia tộc giàu có nhất đương thời, từ nhỏ đã không phải làm một việc gì, cơm ngon áo đẹp, đứng trên người khác, nhìn thì có vẻ huy hoàng vô hạn; kể cả một món đồ trang sức bất kì, một nữ nhi nhà bình dân có khi vất vả cả đời cũng chưa chắc đã gom đủ tiền mà mua được; người ngoài nhìn vào thì thấy, cuộc đời như vậy, đúng là hoàn mĩ không có gì để nói. Thế nhưng, ai có thể nghĩ được, sinh ra trong một gia tộc như thế này, cần phải gánh vác trách nhiệm như thế nào?

Cũng giống như một nữ nhi được sinh ra trong một gia đình bình dân cần phải trả giá là sự vất vả gian lao cả đời của mình, bỏ ra tâm huyết cả đời mình để nuôi dưỡng cả gia đình; nữ nhi con nhà giàu thì lại cần phải bỏ ra cả cơ thể của mình, bỏ ra tình yêu của mình để có thể đem lại lợi ích càng lớn hơn cho gia tộc!

Cái được gọi là có lợi ắt sẽ có hại, đó là đạo lí thiên cổ không thể bị phá vỡ, có được thì sẽ có mất, thiên hạ trước giờ không có cái gì là miễn phí cả! Bất luận bạn muốn đạt được cái gì, đều sẽ phải ra một cái giá nhất định!

Chống đỡ được với sự nghèo đói, thì tiếp đến sẽ là hạnh phúc, thưởng thức được phú quý thì cần phải trả giá bằng sự đắng cay, thưởng thức cong ráng chiều rực rỡ, tiếp theo đó sẽ là màn đêm u tối mênh mông bát ngát.

Không ai có thể là ngoại lệ, bất luận là thánh nhân, hiền nhân, anh hùng, hào kiệt, hoặc ngay như lão bách tính bình thường.

Tiêu Nhạn Tuyết khóc cũng chán rồi, những vẫn không chịu thoát ra khỏi vòng tay của Lăng Thiên, hai mắt sáng lấp lánh, lúc thì đau khổ, lúc thì vui vẻ, cuối cùng chuyển biến thành thần sắc kiên định. Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, nói: “Lăng Thiên, họ đều đã ra ngoài đi làm việc rồi, mà đều là làm những việc rất quan trọng, huynh chuẩn bị cứ để muội nhàn rỗi như này sao?”.

Thấy Lăng Thiên mở miệng muốn nói nhưng lại dừng lại, Tiêu Nhạn Tuyết giơ một ngón tay ra, nhè nhẹ che môi của Lăng Thiên lại, nói bằng giọng nghiêm túc: “Muội đến tìm huynh, cố nhiên là để lánh nạn, nhưng tuyệt đối không thể để huynh nuôi không muội được. Huynh giúp muội nhiều như vậy, muội cần phải vì huynh làm gì đó thì mới có thể thấy thanh thản mà nhận sự che chở của huynh. Muội không có bản lĩnh lớn gì, nhưng muội rất khéo léo, muội phát hiện ra bên huynh vừa đẹp đang thiếu người về phương diện đó, muội chỉ muốn làm cho bản thân mình bận rộn một chút, huynh cứ phải để tự bản thân muội mở miệng sao?”.

Lăng Thiên im lặng, đột nhiên cảm thấy trong lòng rối bời, nhất thời cũng không biết tại sao.

Hôm nay, tất cả những lời nói, đều chỉ là một mục đích, đó chính là từng bước thay đổi quan điểm của Tiêu Nhạn Tuyết, để cô ấy dốc sức vì Lăng Thiên, hi vọng có một ngày có thể gánh vác được công việc trong hậu viện của Lăng Phủ.

Thiên quân dịch đắc, nhất tướng nan cầu! (nghĩa: ngìn lính bình thường thì có thể dễ dàng có được, nhưng một tướng tài thì muốn có được là rất gian nan). Một khi tình hình đại lục căng thẳng, thậm chí chỉ cần hơi có gió thổi động cỏ, lương thảo, muối mắm, chiến mã, binh khí, sắt thép… tất cả của tất cả… đều sẽ dựa vào một tốc độ khủng khiếp mà tăng giá, chiến tranh đánh càng lâu, đánh càng khốc liệt, thì giá cả của những thứ đồ này sẽ càng tăng cao! Mà Lăng Thiên biết rõ, những năm gần đây dường như tất cả những lợi ích mà hắn thu được đều là nhờ tích trừ những thứ đồ này, thậm chí dùng đến hơn một nửa lực lượng của gia tộc; từ lâu đã đến được con số khủng khiếp vô cùng, mấy năm gần đây tăng nhanh tốc độ và lực độ trong việc tích trữ hàng hóa, mà con số này vẫn đang không ngừng tăng trưởng từng khắc từng giờ với tốc độ chóng mặt….

Làm thế nào mới có thể nắm vững được mắt xích này một cách khéo léo, điều này là rất đau đầu. Mà nếu như tìm một nhân tài chuyên ngành thì chả phải là chuyện cực kì không dễ dàng sao, càng huống hồ, nhân tài này còn cần có cảm giác vô cùng nhạy bén, ánh mắt độc đáo, sắc nhọn; khi mà Lăng Thiên không thể nào phân thân được, làm ra được sự quyết đoán chính xác nhất là, bất luận giá cả tăng lên hay hạ xuống, đều sẽ là do người này mà ra, mà bất luận là kết quả như thế nào, đều sẽ dẫn đến một làn sóng dao động cực lớn!

Mẹ của Lăng Thiên là Sở Đình Nhi tự nhiên là ứng cử viên thích hợp nhất, nhưng bà vẫn còn phải phụ trách cả gia nhiệp lớn của Lăng Gia, căn bản không quan tâm được đến hậu viện của Lăng Phủ; nếu như là cả hai khoản sổ sách của hai nhà đều hợp nhất lại, thì kể cả Sở Đình Nhi có tài năng phi thường thế nào, cũng không có cách nào xử lí chu toàn được; mà Lăng Thiên cũng tuyệt đối không để mẫu thân mình vất vả như vậy.

Nhưng, thật sự không có người nào khác có thể dùng. Bất luận là Lê Tuyết, Lăng Thần hay là Ngọc Băng Nhan, đều không có năng lực này. Mà còn, mỗi người họ đều có một đồng việc cần phải làm. Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Thiên liền tập trung sự chú ý lên Tiêu Nhạn Tuyết, cô gái được mệnh danh là tài thần nam bắc ngang vai với mẫu thân mình, nhưng Tiêu Nhạn Tuyết là cháu gái của Tiêu Phong Hàn…..

Cho nên ….

Sau khi trải qua sự nỗ lực, Lăng Thiên lại cảm thấy hoang mang. Chẳng nhẽ, thật sự cần phải như vậy sao? Nếu như bản thân mình đạt được ý đồ, Tiêu Nhạn Tuyết kể cả là làm việc cho mình, thì làm thế nào để đối diện với gia tộc của cô ấy? Đối diện với nội tâm trong lòng cô ấy? Chẳng nhẽ không thông qua phương pháp này thì không đạt được mục đích của bản thân? Cho nên, hiện nay được Tiêu Nhạn Tuyết chủ động nói ra, Lăng Thiên lại trầm ngâm không nói gì, hắn lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ vì quyết định của hắn, cảm thấy nhục nhã; Lăng Thiên lắc đầu một cách đau khổ, nói: “Việc này, sau này hãy nói đi”.

“Huynh không tin muội sao?”. Thần sắc của Tiêu Nhạn Tuyết nhìn rất đau thương, thậm chí là có chút tuyệt vọng, nhìn Lăng Thiên một cách trống rỗng: “Gia tộc không cần muội nữa, không quan tâm đến muội, chẳng nhẽ đến huynh cũng không tin muội? Huynh nghĩ rằng muội sẽ làm nội gián cho huynh sao?”.

Tiêu Nhạn Tuyết giọng nói thê lương, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, nàng nhìn Lăng Thiên, ánh mắt tản mạn không tập trung, giống như đang manh nha cảm giác muốn được chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook