Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 7 - Chương 32: Không chi điên phong

Phong Lăng Thiên Hạ

04/09/2013



Lăng Thiên giống như đang ở trong một cơn ác mộng, đang chịu sự hành hạ khổ ải không gì sánh kịp, giống như là đang ở dưới mười tám tầng địa ngục tận tình hưởng thụ một lần, sau đó lại vòng lại đi tiếp một lần nữa.

Mãi cho đến cuối cùng khi thân thể đã hết đau đớn nhưng trong đầu Lăng Thiên thì như vẫn bị hãm trong ảo ảnh kinh khủng, cho dù thần kinh cứng cỏi tới cực điểm mà cũng mấy bận gần như bên bờ hỏng mất.

Vạn hạnh, cuối cùng cũng đã ổn. Tiếp theo cơn chấn động nọ, Lăng Thiên đã tỉnh táo lại, trước tiên là nhếch nhếch miệng, đang muốn nói một câu thói quen “Đau quá a” thì đột nhiên phát hiện ra cả người ấm áp thoải mái nói không nên lời, đâu có cảm giác đau nhức nào thì không khỏi cả kinh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn thân thể.

Cái đầu tiên rơi vào tầm mắt của hắn chính là Lăng tiểu công tử đang rung đùi đắc ý cứng thẳng tắp nhìn hắn, tựa hồ như đang gật đầu vấn an!

Lăng Thiên kêu thảm một tiếng, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ trong thời gian ta xỉu đi này dĩ nhiên bị người khác khi dễ. Hắn cố tình muốn trở tay sờ sờ cái mông nhưng rốt cục vẫn nhịn được!

Không thể nào đi vệ sinh mà toàn thân trần như nhộng như vậy được. Lăng đại công tử có chút khóc không ra nước mắt, cũng không biết làm sao lại ra như vậy, đúng là có chút kỳ ngộ. Đột nhiên hắn nhớ tới, dù sao thì mình cũng không thiệt thòi gì.

Đang miên man suy nghĩ trong lòng, mới vừa có chút ý tứ nhưng còn chưa kịp dùng sức thì lại đột nhiên phát hiện ra thân thể của chính mình đã không nghe mình chỉ huy nữa, hắn vừa đứng lên, tùy tiện cất bước thì hô một tiếng, cả người bay vọt lên, đầu va vào trần thạch bích phía trên, thiếu chút nữa là u đầu.

“Ta kháo! Đây là chuyện gì vậy”. Lăng Thiên vẫn duy trì tư thế bám trên thạch bích, trong đầu rốt cục hồi nghĩ tới một màn trước khi hôn mê.

“Chẳng lẽ bộ dáng này của ta là do ăn Linh thạch”, Lăng Thiên bán tín bán nghi thì thào tự nói rồi đột nhiên cảm giác hạ thân cực đau nhức thì đột nhiên ý thức được cái gì, hắn cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên khi hắn vô ý thức đụng vào trên thạch thì kẻ đứng mũi chịu sào chính là Lăng tiểu công tử mới vừa rồi đang ngẩng đầu ưỡn ngực. Cho dù là nam tử cường hãn đến mấy thì cái này cũng rất mềm yếu, đây chính là điểm yếu chết người của nam nhân nên Lăng Thiên vội vàng vận chuyển công lực, triển khai nội thị kiểm tra một chút.

Nhưng mà mới thôi thúc nội lực thì một ít đau đớn ở hạ thân lập tức tiêu biến mà công lực hùng hậu lại nhân tiện tự phát vận hành một vòng chu thiên với tốc độ ít nhất nhanh gấp ba lần so với từ trước, quả thực so với tia chớp còn nhanh hơn! Lăng Thiên miễn cưỡng khắc chế sự vui mừng lẫn sợ hãi trong lòng, đem cả tâm thần cũng đắm chìm vào. Sau đó hắn mừng rỡ muốn phát điên!

Lăng Thiên cảm giác, nội lực vừa nghĩ tới lập tức đã quán đầy toàn thân, không chỉ một chút đau đớn ở hạ thân kia liền biến mất vô ảnh vô tung mà kinh mạch toàn thân đột nhiên giống như không còn tồn tại. Từ huyệt Thiên linh cái đến Dũng tuyền phảng phất trở thành một cái đường cao tốc thông khoái không bị ngăn trở, không còn có chút trở ngại nào, cái này rõ ràng là tất cả huyệt đạo và kinh mạch đã được đã thông thì mới có thể xuất hiện hiện tượng kinh người này!

Trong lòng Lăng Thiên có nén sự vui mừng như điên, thầm vận khẩu quyết Kinh Long thần công từ đệ nhất trọng mà vận hành dần lên… đến tầng thứ chín, tầng thứ mười, tầng thứ mười một…

Không ra ngoài dự đoán của Lăng Thiên, tầng thứ mười một đã đột phá thành công, nội lực bây giờ vận hành chạy rất nhanh, hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục. Nghĩ đến đây thì trong lòng lại nghĩ đến khẩu quyết tầng thứ mười hai, nội lực chậm rãi vọt tới làm cho Lăng Thiên không thể tin chính là mọi việc đều thuận lợi, cự nhiên không có bất cứ trở ngại nào, hết thảy đều tự nhiên như nước chảy thành sông. Tầng thứ mười hai cư nhiên không có gặp phải nửa điểm cản trở! Cứ thế xông tới mà qua!

Trong lòng Lăng Thiên trong lúc nhất thời quả thực có chút buồn vô cớ, đây chính là bình cảnh được xưng là ngàn năm chưa từng có người đột phá, sao lại dễ dàng tu luyện thành công như thế. Không phải là ảo giác giả dối chứ. Nhưng hết thảy việc này đều rất là chân thật, sao có thể là giả đây. Đang lúc do dự thì hắn lại nhớ tới mình vừa mới dùng Linh thạch thì không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, vừa sợ hãi không thôi, nghĩ lại mà không hiểu!

Ông trời của ta, chẳng lẽ đây là tiên đan của Thái Thượng lão quân. Uống thứ này vào mà cư nhiên đột phá với tốc độ ngồi hỏa tiễn cũng không theo kịp. Kinh nghiệm thống khổ lúc trước quả thật là quá khó nhịn nhưng thật sự là đáng giá a, cho dù làm lại một lần nữa… Hay là làm lại một lần nữa nhưng kinh nghiệm đau khổ mới vừa rồi ngẫm lại thật sự là muốn chết.

Chờ đã! Kinh Long thần công mười hai tầng hiển nhiên đã đột phá thành công nhưng còn một tầng cuối cùng, Kinh Long tầng thứ mười ba!

“Không”. !

Khẩu quyết của Kinh Long thần công tầng thứ mười ba tổng cộng chỉ có một chữ, chính là chữ “Không!” Đây là khẩu quyết, khẩu quyết duy nhất! Nhưng cái này cũng tính là khẩu quyết sao? Không? Không.

Lăng Thiên vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ trong lòng càng loạn, nội lực đột nhiên cuồn cuộn khởi động bất giác hắn thấy choáng váng một trận. Dù sao cũng là mới có được một thân công lực siêu phàm nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thu phóng tự nhiên nên không nhịn được chửi ầm lên: “Không! Không cái đầu mẹ ngươi a! Đây không phải là hành hạ lão tử sao”.

Lăng Đại công tử nổi giận, cả người trần truồng nổi giận đứng lên nhưng lại không chú ý tới, Đại công tử nổi giận thì Lăng tiểu công tử cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang dựng lên nhưng lại không có chỗ tiết hỏa!

Thật sự là càng nghĩ càng thấy nổi giận, nếu Lăng Thiên giờ phút này chưa phá tan bình cảnh Kinh Long tầng thứ mười hai thì có thể sẽ không căm tức như thế vì dù sao vẫn còn có một mục tiêu để phấn đấu nhưng vấn đề bây giờ là Lăng Thiên đã hoàn toàn phá tan cảnh giới cao nhất của Kinh Long thần công, dĩ nhiên đạt tới tầng thứ mười hai nhưng lúc này Lăng Thiên lại cảm giác được mình vẫn còn dư lực, nếu cố gắng đánh mạnh nữa là có thể nhất cử đột phá tầng thứ mười ba, đạt tới cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết. Chẳng phải thật là thú vị sao.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại bởi vì không có khẩu quyết, không có thể phương hướng thậm chí không có gì hữu dụng! Tựa như một người tinh lực phi thường dư thừa lại biết rất rõ ràng là sau cánh cửa này là một kho tàng rất lớn, chỉ cần đẩy cánh cửa kia ra là có thể lấy được nhưng lại hết lần này đến lần khác phát hiện ra trên cánh cửa kia có một cái khóa. Bản thân chính mình rõ ràng có khí lực rất lớn nhưng như thế nào cũng không mở cái khóa kia ra được, đối với cánh cửa này lại càng không mở được.

Có khí lực lớn lao nhưng lại không làm gì được cái khóa kia nên cũng không chiếm được bảo tàng mê người này… cho nên Lăng Thiên hoàn toàn phát điên!

“Lưu cái gì bất hảo? Hết lần này tới lần khác lưu lại một khoảng không? Không, không phải chính là cái gì cũng không có sao? Cái gì cũng không có thì tu luyện cái rắm a!”



Lăng Thiên tức giận than thở, gân xanh trên trán vồng lên: “Không thì cho ngộ ra cái gì chứ. Hết lần này tới lần khác để cho ta Ngộ Không? Ta cũng không phải là hầu tử đi lấy kinh a! Thực sự là tà môn?”

Đột nhiên, Lăng Thiên giống như bị điện giật sửng sốt, hai mắt đứng tròng nhìn chằm chằm ra trước mặt nhưng lại không nhìn vào một điểm nào mà bất giác lại đem lời mình mới vừa nói lúc nổi giận lặp lại một lần:

Không, nhân tiện cái gì cũng không có! Ngộ Không! Ngộ… Không…

Cái gì cũng không có thì tuy luyện cái rắm à?

Lăng Thiên ngây người. Khóa, đúng là phải có chìa khóa mới có thể mở ra mà cái chìa khóa vẫn là vấn đề đang cần suy nghĩ. Bây giờ nhân tiện nêu lên vấn đề ta nên suy nghĩ cẩn thận một chút.

Không, nếu không có, nếu không có, đó chính là không nên cố chấp, không nên cố chấp cũng đúng là thả lỏng tâm linh. Thả lỏng buông bỏ tâm linh chính là hư vô, chính là cả trời, chính là tất cả, hết thảy hết thảy… Hết thảy!

Toàn bộ đều là không, vạn pháp giai không!

Có, nếu không có? Không có, ngay cả có? Thiên chính là? Chính là thiên? Cái gì là Thiên? Cái gì là Thiên? Cái gì là người? Người ở phương nào? Phương nào vừa lại ở phương nào?

Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ hỗn loạn liên tiếp nảy ra không dừng lại…

Trong đầu Lăng Thiên giờ khắc này phảng phất như muồn nổ tung, đầu đau muốn nứt ra rồi đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời rống to: “Nếu Thiên đúng là không, hơn là không, người là không, ta cũng vậy. Không, ta đây cần gì phải Ngộ Không! Đi!!”

Ầm!

Linh đài Lăng Thiên đột nhiên thanh tĩnh một trận không nhiễm một hạt bụi, rỗng tuếch. Không vốn là không có gì, không có gì thì sao có thể bị bụi bậm bám vào.

Nếu có người khác ở đây bây giờ thì sẽ bị chấn động bởi vì Lăng Thiên đang đứng yên ở chỗ này không hề cử động nhưng đúng là bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy nơi này có một nam nhân xích lõa mà thậm chí cũng không cảm giác được sự tồn tại của Lăng Thiên. Thân thể vẫn là thực chất nhưng lại cùng núi đá, không khí và hết thảy nơi đây trở thành một tổng thể không có phân biệt lẫn nhau.

Một hóa hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa tám… hóa thành vô số, hóa thành trời xanh mây trắng, hóa thành một phần trời đất, hóa thành trời đất rồi lại quay về hư không, không sinh vạn vật, vạn vật quy về một, sinh sôi không ngừng, liên tục không ngừng…

“Ta rốt cục đã rõ ràng”. Ánh mắt Lăng Thiên trong suốt như nước không một gợn sóng: “Nguyên lai võ đúng là võ, đạo đúng là đạo, võ đạo võ đạo, chỉ là võ học đứng đầu thôi, theo đó mà nói kỳ thật là không có bất cứ quan hệ nào! Cái gọi là đạo thì chính là thiên, chính là vạn vật mà cũng chính là – Không! Không có thể dung nạp hết thảy!”

“Thì ra là thế”. Lăng Thiên thong dong vẫy tay một cái, Chiến Thiên bí kíp nằm trên mặt đất giống như có sợ tơ dắt kéo tự đọng bay đến trên tay của hắn, Lăng Thiên cười một tiếng dài rồi nói: “Nếu nói chính là không thì như vậy nói chính là chó má! Chó má cũng không bằng! Cần gì phải tận lực theo đuổi đây? Nhân sinh một đời, cỏ cây một xuân, chỉ cần sống được vui sướng hài lòng như ý thì người nào có thể nói đây không phải là đạo. Tùy thích, có chuyện gì không thể làm?”.

“Sinh con dưỡng cái, niềm vui gia đình, chẳng lẽ không đúng là đạo?”

“Nếu tất cả đều là không, tranh bá thiên hạ giết người vô số chẳng lẽ không phải cũng là đạo?”.

“Đạo đức tốt, lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, chẳng lẽ không đúng là đạo?”.

“Hèn hạ vô sỉ, âm hiểm xảo trá, chẳng lẽ cũng là đạo?”

“Nhân sinh tầm thường, bè lũ xu nịnh, chẳng lẽ cũng là đạo?”

“Ha ha ha… … Nguyên thiên thu vạn vật, loài người hay súc vật cây cỏ chẳng lẽ cũng là đạo, chẳng lẽ nói đến đạo thì pháp môn ba nghìn, mọi cái đều có thể là đạo, nếu thiên vạn đều gọi là đạo thì nơi nào là tội nghiệt, tội nghiệt cũng là không, đó cũng chính là đạo!”

“Tùy tâm mà đi, chính là đạo lớn nhất”.

“Nếu tất cả đều là đạo, tất cả đều là không thì như vậy cuối cùng cái gì là đạo, cái gì là Không?” Lăng Thiên ngạo nghễ cười: “Cái gọi là đạo, cái gọi là Không, nguyên lại cũng chỉ là một chữ mà thôi!”

“Ha ha ha ha, nguyên chỉ là một chữ, một chữ mà thôi! Ha ha ha…”.

“Quân Chiến Thiên tiền bối, tại hạ cáo từ!”.



Đến đây, toàn bộ tâm kết của Lăng Thiên được khai mở, trng lòng đại sướng, không thấy hắn có động tác gì mà thân thể trong thạch thất chậm rãi mơ hồ đi rồi chậm rãi biến mất không thấy.

Oanh một tiếng. Cả sơn động dài đến hơn mười trượng đột nhiên đổ sụp xuống!

Thân thể Lăng Thiên trôi nỏi giống như đằng vân giá vũ men theo vách núi bóng loáng mà bay đi, động tác tiêu sái tự nhiên, bay trên vách núi ngàn trượng mà như giẫm trên đất bằng!Trên người hắn vẫn trần như nhộng nhưng hắn lại không cảm giác được nửa điểm không ổn, thậm chí không có nửa điểm xấu hổ, cứ như vậy chạy đi trên đỉnh núi, bay lên ngọn cây, sau đó quỷ dị biến mất…

Xa xa có tiếng người ồn ào, việc sơn động sụp đổ phát ra tiếng nổ đã dẫn dụ người của Thủy gia đến đây xem xét.

Một lát sau, Lăng Thiên đã quần áo chỉnh tề dào dạt đắc ý đi vào Bích Thủy thành…

Lấy võ công hiện giờ của Lăng đại công tử, đừng nói là điểm ngã một thị vệ Thủy gia đoạt lấy một bộ quần áo mà coi như là Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không cũng không biết, tuy nhiên Lăng Thiên sau khi suy nghĩ hồi lâu thì quyết định không đi tìm vị nhạc phụ chưa gặp mặt gây phiền toái mà rất là khoan hồng độ lượng điểm mê hai thị vệ, lột quần áo của một gã còn dùng quần áo của gã kia làm cái bao quần áo, đem bí kíp cùng Hoàng Tinh còn thừa đút vào thành một bao lớn, vác lên vai đi ra tựa như một gã làm công xuất môn. Tuy nhiên gã làm công tốc độ cực kỳ kinh khủng, quãng đường từ đây đến Bích Thủy thành gần hai trăm dặm mà mất chưa tới một canh giờ Lăng đại công tử đã an vị ở trong một tòa tửu lâu.

Thấy rượu và thức ăn, cái bụng đói của Lăng công tử kêu vang thì hắn mới phát hiện ra trên mình đúng là không có một đồng bạc nào. Cái này cũng làm hắn tức giận đến nỗi sắc mặt phát xanh, trách không được lúc lột quần áo của hai gã thị vệ này lão cảm giác được có chút không đúng, nguyên lai, hai tên này, trên người dĩ nhiên ngay cả một đồng bạc cũng không có! Điển hình là hai cùng quỷ.

Lăng Thiên rất tức giận! Thủy gia có thể nghèo đến mức này a? Thị vệ nhà mình cho dù nghèo vẫn còn có một hai đồng bạc trắng?

Tuy nhiên, tức giận thì tức giận, biện pháp vẫn phải có. Thức ăn rượu đều phải có, Lăng đại công tử hung tợn nghĩ, bữa Bá vương cơm bổn công tử nhất định phải ăn một lần. Nói vậy mình có uống rượu và ăn không trả tiền thì cái tửu điếm này vẫn không phá sản được, nhìn bộ dáng tên chưởng quỹ kia ngồi không mà hưởng thì biết là một gã trọc phú bất nhân, công tử ta hôm nay không trả tiền vừa lúc là cướp của người giàu chia cho người nghèo. thế thiên hành đạo. Có tiền đúng là không, không có tiền cũng là không, vạn vật đều là không, không trả tiền cũng không phải là không sao?

Vừa nghĩ như vậy, Lăng Thiên nhất thời yên tâm thoải mái đứng lên. Hắn giàu như vậy còn ta đây ngay cả bữa cơm cũng không trả nổi, nay ăn không phải trả tiền thì không phải là cướp của người giàu chia cho người nghèo là cái gì? Cũng xem như người này làm một chuyện tốt, nếu không sau này chết xuống âm phủ sẽ phải chịu nhiều đau khổ, coi như bổn công tử cứu hắn một phen. Ân, chính là cứu hắn, là làm chuyện tốt.

Hơn nữa, nghe nói tửu lâu này dĩ nhiên là sản nghiệp của Hoàng Phủ thế gia. Không nghĩ tới vẫn còn có cá lọt lưới, như vậy lại càng không thể không ăn không, dù sao Hoàng Phủ thế gia lập thứ sẽ thành “Không”.

Vì vậy Lăng Thiên tự nhiên hào phóng cố ý gọi các món ăn đắt tiền, ăn nhiều uống lớn. Sau khi đi ra ngoài hắn mới biết được mình đã ở trong cái sơn động kia ba ngày. Cuộc ước chiến giữa Thủy Ngọc hai nhà qua ba ngày nữa sẽ bắt đầu, ba ngày ba đêm không ăn cái gì, trách không được bụng réo ầm ĩ, cho dù công lực có tăng lên nhưng thân thể phàm nhân, trong bụng mà “Không” có gì thì vẫn không ổn.

Một trận gió cuốn mây bay, thức ăn trên mặt bàn đã trở thành hư không.

Gã chưởng quỹ mập mạp giương mắt vui cười, gã tiểu tử này một người mà ăn hết hai mươi lượng bạc, tính ra riêng hắn đã đem lại cho mình khoản lãi ròng mười hai lượng bạc trắng a. Quán cơm chưa bao giờ sợ khách bụng to, ngươi có thể ăn càng nhiều càng tốt a!

Tiện tay bẻ gẫy một cây tăm. Lăng Thiên ung dung quay đầu đi tăm răng đồng thời hướng về phía chưởng quỹ phất phất tay nói: “Tính tiền”.

Chưởng quỹ mập vui tươi hớn hở chạy lại: “Khách quan, ăn được chứ? A a, tính tròn là hai mươi lượng bạc trắng, số lẻ không tính a”. Vừa nói vừa thò tay ra.

“A, thức ăn không tệ, giá tiền cũng không đắt”. Lăng Thiên thản nhiên nói, béo lão bản nhất thời trong lòng vui vẻ, thật là một món phát tài a, mỗi ngày đều được như vậy thì ta thực sự phát tài rồi.

“Mỗi tội…”. Lăng công tử nói tiếp “Trên người ta không có tiền”.

Chưởng quỹ cơ hồ nghẹn thở, quai hàm béo núc run run một trận, miễn cưỡng cười nói: “Khách quan, ngươi không hải đang nói giỡn đó chứ”.

“Ai nói giỡn với ngươi? Ngươi chưa xứng để lão tử nói giỡn”. Lăng Thiên trợn mắt dậm chân một cái dẫm nát chiếc ghế, bộ dang lưu manh vô lại hoàn khố nói: “Đã nói thế ngươi còn đứng ì ra đó để làm chi? Ở trước mặt ta biểu diễn a?”, vừa nói Lăng Thiên đứng lên làm bộ muốn đi.

“Ngươi… đứng lại!” Chưởng quỹ mập tức giận khiến hai cái mắt ti hí bình thường bị thịt béo ở mặt che mất, lúc này trợn trừng cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi dám chạy a? Ngươi có biết nơi này là phương nào không? Cũng dám đến Tú hương lâu ta ăn quỵt? Đúng là đồ mắt mù! Người đâu, đem cái gã ăn quỵt này bắt lại cho ta, bản chưởng quỹ sẽ làm cho hắn được thật thoải mái. Tiểu tử này bộ dáng không tệ, đừng đem cái mặt tiểu bạch kiếm phá hủy, nếu như trên người thực sự không có tiền thì sẽ đem hắn bán cho Tú Dật quán, xem ra cũng có thể bán được giá cao!”.

Mọi người ăn cơm ở bên cạnh vừa nhìn thấy tình huống bất hảo thì đều ném bạc ra rồi bỏ chạy. Bọn họ cũng không phải không muốn xem náo nhiệt nhưng cũng biết nói nhiệt tại sản nghiệp của Hoàng Phủ thế gia không phải ai cũng có thể xem, bởi vậy trốn nhanh. Trong nháy mắt tửu lâu đã trống rỗng.

Sau một tiếng hô, mấy người vạm vỡ hùng hổ xông vào, cánh tay thô to như đùi heo nhe răng cười nhìn Lăng Thiên quái dị nói: “Tiểu bạch kiếm, ngươi thảm rồi, thật là ăn quỵt cũng không biết chọn nơi”.

Lăng Thiên thú vị nhìn hắn nói: “A? Không phải chỉ là tiền một bữa cơm thôi sao? Có thể bị thảm đến mức như thế nào. Tú Dật quán là cái gì, có phải là chỗ bán cu li sao?”

Chưởng quỹ mập trợn hai tròng mắt đánh giá Lăng Thiên một lúc, trong mắt đột nhiên bắn ra một tia quang mang rồi cười quái dị một tiếng nói: “A Hắc, ngươi xem tiểu tử này mi thanh mục tú, bộ đáng thật sự không tê, đây không phải là đối tượng mà Nhị công tử thích nhất sao? Nếu là trực tiếp đưa đến Tú Dật sân thì lại lãng phí, hắc hắc hắc, chúng ta đem tiểu tử này đến chỗ Nhị công tử thì ngươi nói có thể như thế nào?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook