Quyển 7 - Chương 22: Không còn hy vọng
Phong Lăng Thiên Hạ
04/09/2013
"Đúng là đau đầu thật. Như vậy, sau khi bắt toàn bộ người lại thì chặt
mỗi người một cánh tay, coi như là tín vậy cầm đến tìm hai lão vương bát đó để bàn điều kiện. Tin rằng chỉ cần có một gia chủ trong bọn họ động
thủ trước, vậy thì sự phát triển sau này của sự việc sẽ không thể thuận
theo bọn họ được nữa rồi. Lại chọn ra một số người trong Thuận Thiên
Minh quạt gió châm lửa thêm, sau đó thì có thể mỗi người bê một cái bàn, ngồi xuống xem kịch hay. Dạng thế gia rắm chó này, lưu lại chung quy
vẫn là họa hại, không bằng nhân lúc còn sớm mà diệt chúng đi. Vựa hay
Tống Cuồng tìm tới, đưa đến cho ta một cái linh cảm... Chính ra còn phải cảm kích hắn, coi như là phần thưởng, để hắn lên đường bình an đi."
Lăng Thiên vuốt vuốt cằm, nhíu mày, tựa hồ như một thiếu niêu ngây thơ có chút u buồn, mị lực của tư thái trầm tư tỏa ra bốn phía, tin rằng nếu để những người không biết nhìn thấy, tất nhiên sẽ lập tức mê hắn. Nhưng những câu từ trong miệng hắn nói ra, thì câu nào câu nấy đều đầy máu tanh, kế mưu thì cái nào cũng đều ác độc.
Ba người bọn Lăng Nhất há miệng trợn mắt. Nếu án chiếu theo sự sắp đặc của Lăng Thiên mà tiến hành, e rằng hai đại gia tộc chỉ kém Thủy gia ở Thiên Phong đại lục này thực sự sẽ phải tan thành mây khói trong một đoạn thời gian rất ngắn, mà Thuận Thiên Minh là đầu sỏ gây chuyện thì trên cơ bản không gặp tổn thất gì.
"Nhìn cái gì?" Lăng Thiên liếc ba người với ánh mắt ngạc nhiên: "Không đi làm việc đi mà còn đứng đó nhìn ra, chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa à? Ba đứa cái ngươi chẳng lẽ nhiễm phải thói quen bất lương gì đó ư?"
Ba người bọn Lăng Nhất đồng thời cười khổ, Lăng Nhị nói: "Kế này của công tử tuy diệu, nhưng hai nhà đó cũng không phải là kẻ ngốc, ta e rằng bọn họ tuy phẫn nộ, nhưng vị tất đã mắc lừa.”
Dẫu sao thì thực sự của hai nhà cũng tương đương nhau, một nhà trong đó nếu muốn diệt nhà kia thì cho dù là khuynh lực xuất chiến thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi. Thậm chí là hai nhà đồng thời bị diệt. Dạng kết cục này chưa chắc đã chỉ có chúng ta đoán ra được, bọn chúng theo lý cũng có thể nghĩ tới. Ta lo hai nhà đều sẽ không khinh cử vọng động."
"Ngu ngốc! Đầu lợn! Thế mà còn dám tự khoe mình là túi khôn của Thuận Thiên Minh!" Lăng Thiên hậm hực mắng lớn: "Hai nhà bọn chúng tất nhiên là sẽ không khinh cử vọng động, thế nhưng các ngươi không biết truyền chuyện này ra ngoài, sau đó lại an bài một số cơ hội cho bọn họ à? Sau khi chuyện công tử của hai nhà bị bắt được truyền ra, một nhà trong đó lại đột nhiên chết không ít người, sau đó phía kia cũng xảy ra chuyện tương tự... Vấn đề là ở các ngươi, giả trang người của Hoàng Phủ gia và Tống gia không khó phải không? Vì sao cứ bắt ta phải nói rõ ra hết kế hoạch thế nhỉ?"
"Một lần không được thì có thể hai lần, thậm chí là ba lần, bốn lần." Lăng Thiên giáo huấn: "Làm chuyện gì cũng phải dùng tư duy nghịch hướng, đổi chỗ cho nhau mà suy nghĩ, hiểu chưa? Nếu không ta dạy các ngươi thuật ám sát để làm cái gì? Chẳng lẽ là để chơi à? Chỉ cần bọn chúng chết nhiều người, nhà mình có lẽ sẽ trực tiếp chết hết, liều mạng một chút, có lẽ có thể còn được may mắn, ít nhất thì có thể tồn tại thêm một đoạn thời gian. Người cùng mang lòng này, chỉ cần là tới lúc đó, không tin hai nhà còn không thể không khinh cử vọng động, tất nhiên sẽ phải ra tay diệt nhau! Đúng là ngu ngốc, không có một tí tiến bộ nào!"
Trên trán ba người bọn Lăng Nhất túa mồ hôi lạnh, nếu như vậy, hai nhà đó thực sự chỉ có duy nhất một con đường là sống mái một trận. Mà nhờ trận chiến này, Thuận Thiên Minh của mình khẳng định sẽ chiếm được tiện nghi lớn. Kế sách này vô cùng ngoan độc, cho dù hai nhà đó không muốn đánh thì cuối cùng không đánh cũng không được. Cho dù biết rõ là diệt vong, biết rõ có người thao túng, thì các ngươi cũng vẫn phải ngoan ngoãn bước vào cái bẫy này!
Quyền quyết định không phải là bất kỳ phía nào trong các ngươi, do đó các ngươi không có lựa chọn.
Ba người lập tức khẩn trương thương nghị.
Lăng Thiên cười hắc hắc, cao giọng nói: "Trước khi ta rời khỏi Thiên Phong đại lục, chuyện này phải được hoàn thành! Còn Thủy gia..." Trên mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười thần bí: "Thì giao cho ta!"
Ba người đồng thời đáp ứng, trong lòng thầm nói, đó chính là lão trượng của ngài mà, ai mà dám động đến chứ...
...
Đêm khuya, Thủy gia.
Ngọn đèn yết ớt chiếu lên khuôn mặt âm tình bất định của hai người.
"Nhu nhi, chuyến đi tới Thiên Tinh lần này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ở đại sảnh, có nhiều tai mắt, ta không tiện hỏi rõ; Ta có thể cảm thấy bên trong ẩn chứa rất nhiều biến số. Cho nên hiện tại, ta muốn con kể lại rõ ràng, đặc biệt là nơi hạ lạc của Thiên Huyễn, ta không tin Vô Thượng Thiên lại mang Huyễn nhi đi." Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không mắt nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhi mình, gằn từng chữ: "Ta không tin lời nói ở trong phi ưng truyền thư. Điều cổ quái ở trong đó thực sự là quá nhiều! Ta chỉ tin những gì mà nữ nhi của ta tự miệng nói ra thôi!"
Vành mắt của Thủy Thiên Nhu đỏ bừng, hơi sưng lên, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. Lúc này thấy phụ thân nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng càng sợ hãi, khổ sở. Nói rõ ràng toàn bộ ra ư? Nói thế nào đây? Phụ thân có thể chịu được nổi đả kích mạnh như vậy không?
Thấy nữ nhi vẻ mặt bi thương, mắt ngân ngất nước, Thủy Mạn Không trong lòng dâng lên một cảm giác bất tường, hạ thấp giọng vội vàng nói: "Nói ra đi! Không được giấu diếm điều gì!"
"Lần này... chúng ta trước tiên định lợi dụng lực lượng của Bắc Ngụy, trước tiên kích phá lực lượng quân sự của Thừa Thiên, sau đó khống chế Bắc Ngụy, dẫu sao thì nhân thủ của chúng ta ở Bắc Ngụy là nhiều nhất, cơ sở cũng hùng hậu nhất. Kế hoạch nguyên bản của chúng ta sau khi lợi dụng Ngụy Thừa Bình để hoàn toàn khống chế Bắc Ngụy, sẽ hồi sư đánh cho Ngọc gia một kích lôi đình. Khi xuất chính, từng xử lý một lượt những quan viên có quan hệ với Ngọc gia. Sau đó do ca ca tọa trấn ở Bắc Ngụy, còn con thì tới Thừa Thiên, quấy rối cách cục vốn có của Thừa Thiên.
"Thật là liều lĩnh! Ngọc Mãn Lâu há lại dễ đối phó như vậy? Các ngươi quả thực là quá lớn gan rồi!" Theo những lời mà Thủy Thiên Nhu kể lại, Thủy Mạn Không sắc mặc càng lúc càng trầm xuống. "Nói vậy, tất cả kế hoạch của các ngươi không ngờ lại thất bại ở trong tay một người? Chính là Lăng Thiên ư? Mà sau này Thủy gia có thể kiến tạo được Thủy gia biệt viện, không ngờ cũng là vì có Lăng Thiên giúp đỡ?"
"Đúng vậy!" Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ lên, vô cùng e thẹn.
Thủy Mạn Không đang rơi vào trong trầm tư nên không chú ý tới vẻ mặt của nữ nhi lúc này, ngẩng đầu lên suy nghĩ tử tế, kết hợp tất cả những chuyện đã xảy ra, những điều mà Thủy Thiên Nhu vừa kể cùng với tin tình báo thu thập được hàng ngày, ngẫm lại một cách kỹ càng, cân nhắc mỗi một chuyện, cuối cùng vẻ mặt vô cùng trầm trọng, nói: "Nói vậy, tất cả đều bởi vì tên Lăng Thiên đó lật tay làm mây, úp tay làm mưa, đúng là một kỳ tài ngút trời!"
Thủy Thiên Nhu không nói gì, trong lúc phụ thân khen ngợi Lăng Thiên, đồng thời cũng lộ ra vẻ kiêng dè. Những cái này Thủy Thiên Nhu hiện tại không để trong lòng. Nàng ta hiện tại đang khổ sở vì những gì nên nói đều đã nói ra hết rồi, chỉ có chuyện của huynh trưởng Thủy Thiên Huyễn là còn chưa nói ra. Mà cũng không biết mình nên làm thế nào mới tốt.
Thủy Mạn Không mắc nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đang lập lòe trên bàn. Mặt lộ ra vẻ hiu quạnh, đột nhiên tựa hồ như già đi cả mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ như sâu thêm. Đột nhiên mở miệng nói: "Nếu là vậy, con hãy nói cho ta biết, Thiên Huyễn... làm sao mà chết?"
"Phụ thân?" Thủy Thiên Nhu bất ngờ thốt lên.
Thủy Mạn Không quay mặt đi, không để nữ nhi nhìn thấy lệ nóng trong mắt mình, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Con vừa rồi cơ hồ đã kể hết tất cả mọi chuyện, nói tới về sau thì hoàn toàn không nhắc tới ca ca, con tị úy không nhắc tới với ta là vì sao? Ta còn chưa đến nỗi hồ đồ như vậy. Nếu không phải Thiên Huyễn đã gặp bất trắc thì con vì sao lại như vậy? Đừng nói những lời dối trá như bị Giang Sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Ly mang đi làm gì, ta không tin đâu! Nếu thực sự bị hắn mang đi thì vì sao không thể nói ra? Dẫu sao thì đây cũng là một chuyện tốt, e rằng nếu thực sự là vậy thì con đã nói ra chuyện này đầu tiên rồi!"
"Nói đi, ta đoán được Thiên Huyễn nó đã... không còn nữa rồi ư? Nhưng ta vẫn muốn nghe tự miệng con nói cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!" Trong giọng nói bình tĩnh của Thủy Mạn Không ẩn chứa vị đạo mất hết hy vọng. Từ đầu tới cuối, không hề quay mặt lại.
"Đại ca... đại ca..." Thủy Thiên Nhu cuối cùng không nhịn được, lại bật khóc.
Thủy Mạn Không cả người run rẩy, nghiến răng quát: "Nó làm sao? Nói!"
"Ca ca tuy ở Bắc Ngụy bị Ngọc gia tập kích, bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, vẫn chống đỡ thành công chạy tới được Thừa Thiên, hội họp với con, điều trị thương thế, đã có khởi sắc. Chỉ đáng hận là Thủy Thiên Giang đó..." Trong lời nói của Thủy Thiên Nhu lộ ra hận ý cường liệt: "Hắn lại một lần nữa đả thương ca ca, dẫn tới thương thế của ca ca không thể khôi phục. Con, con đã dùng hết mọi biện pháp, cũng chỉ có thể mời Lăng Thần tỷ tỷ dùng hàn băng thần công đóng băng vết thương của ca ca, kéo dài mạng sống thêm bảy ngày. Trong bảy ngày đó, chúng con bố trí bắt Thủy Thiên Giang... để đại ca cố nốt hơi thở cuối cùng, tự tay chém chết Thủy Thiên Giang, tự tay báo huyết cừu, sau đó thì..."
"Thiên Huyễn! Huyễn Nhi, con của ta..." Thân hình khôi ngô của Thủy Mạn Không lại run rẩy, tích tích hai tiếng, hai giọt lệ đã rơi xuống đất. Thân hình hùng tráng của hắn đột nhiên từ từ còng xuống, giống như là không thể thẳng lên được nữa.
Hắn trong lòng tuy sớm đã đoán được, thậm chí trong lòng còn đã có chuẩn bị, nhưng thủy chung vẫn mang một tia hy vọng. Tuy hắn dùng khẩu khí bình tĩnh truy hỏi Thủy Thiên Nhu, nhưng vẫn một mực hy vọng, hy vọng con gái nói ra cho mình nghe một tia hy vọng mong manh đó. Nhưng giờ tự tai nghe thấy nữ nhi nói rằng nhi tử đã chết, tất cả hy vọng của Thủy Mạn Không lập tức hóa thành bọt nước, lập tức mất hết hy vọng!
Cuối cùng không nhịn được mà nước mắt chứa chan, trong màn nước mắt, phảng phất như nhìn thấy lúc nhi tử bập bệ học nói, non nớt gọi mình: "cCha, bế!". Lại giống như nhìn thấy mình nắm tay nhi tử dạy nó viết chữ, dạy nhi tử luyện kiếm, dạy nhi tử cưỡi ngựa...
Thân ảnh tuấn tú đó, khuôn mặt thanh tú đó, cuối cùng cũng hoàn toàn hóa thành hồi ức, nhi tử duy nhất của mình cũng sẽ không quay về được nữa, không còn hầu hạ dưới gối, không cọn gọi "cha", nó đã vĩnh viên an nghỉ tại nơi đất khách quê người rồi.
Trong lệ quang, Thủy Mạn Không tựa hồ nhìn thấy nhi tử vào giây phút cuối cùng của đời người đã cố gắng vật lộn để tự tay chém chết Thủy Thiên Giang như thế nào...
"Báo cừu cho con! Phụ thân!" Nhi tử đang hét lên: "Báo cừu! Báo cừu!"
"Huyễn nhi! A!" Thủy Mạn Không đột nhiên ngẩng đầu lên gào thét.
Vị hùng chủ một đời cùng tề danh với Ngọc Mãn Lâu cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ! Nhi tử duy nhất đã đi rồi, vậy thì huyết mạch truyền thừa duy nhất của hắn, hi vọng duy nhất của hắn đã cứ vậy biến mất trong tuế nguyệt phong trần... Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, chuyện này sao có thể chịu đựng nổi?
Thủy Thiên Nhu sớm đã khóc không thành tiếng, khóc để nỗi cả người co quắp.
Một lúc sau, Thủy Mạn Không cuối cùng cũng tỉnh tảo lại, mắt đã không còn biến động. Hắn bình tĩnh nhìn vào hư không ở trước mặt, nhưng lại tựa như là không nhìn thấy gì...
Lăng Thiên vuốt vuốt cằm, nhíu mày, tựa hồ như một thiếu niêu ngây thơ có chút u buồn, mị lực của tư thái trầm tư tỏa ra bốn phía, tin rằng nếu để những người không biết nhìn thấy, tất nhiên sẽ lập tức mê hắn. Nhưng những câu từ trong miệng hắn nói ra, thì câu nào câu nấy đều đầy máu tanh, kế mưu thì cái nào cũng đều ác độc.
Ba người bọn Lăng Nhất há miệng trợn mắt. Nếu án chiếu theo sự sắp đặc của Lăng Thiên mà tiến hành, e rằng hai đại gia tộc chỉ kém Thủy gia ở Thiên Phong đại lục này thực sự sẽ phải tan thành mây khói trong một đoạn thời gian rất ngắn, mà Thuận Thiên Minh là đầu sỏ gây chuyện thì trên cơ bản không gặp tổn thất gì.
"Nhìn cái gì?" Lăng Thiên liếc ba người với ánh mắt ngạc nhiên: "Không đi làm việc đi mà còn đứng đó nhìn ra, chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa à? Ba đứa cái ngươi chẳng lẽ nhiễm phải thói quen bất lương gì đó ư?"
Ba người bọn Lăng Nhất đồng thời cười khổ, Lăng Nhị nói: "Kế này của công tử tuy diệu, nhưng hai nhà đó cũng không phải là kẻ ngốc, ta e rằng bọn họ tuy phẫn nộ, nhưng vị tất đã mắc lừa.”
Dẫu sao thì thực sự của hai nhà cũng tương đương nhau, một nhà trong đó nếu muốn diệt nhà kia thì cho dù là khuynh lực xuất chiến thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà thôi. Thậm chí là hai nhà đồng thời bị diệt. Dạng kết cục này chưa chắc đã chỉ có chúng ta đoán ra được, bọn chúng theo lý cũng có thể nghĩ tới. Ta lo hai nhà đều sẽ không khinh cử vọng động."
"Ngu ngốc! Đầu lợn! Thế mà còn dám tự khoe mình là túi khôn của Thuận Thiên Minh!" Lăng Thiên hậm hực mắng lớn: "Hai nhà bọn chúng tất nhiên là sẽ không khinh cử vọng động, thế nhưng các ngươi không biết truyền chuyện này ra ngoài, sau đó lại an bài một số cơ hội cho bọn họ à? Sau khi chuyện công tử của hai nhà bị bắt được truyền ra, một nhà trong đó lại đột nhiên chết không ít người, sau đó phía kia cũng xảy ra chuyện tương tự... Vấn đề là ở các ngươi, giả trang người của Hoàng Phủ gia và Tống gia không khó phải không? Vì sao cứ bắt ta phải nói rõ ra hết kế hoạch thế nhỉ?"
"Một lần không được thì có thể hai lần, thậm chí là ba lần, bốn lần." Lăng Thiên giáo huấn: "Làm chuyện gì cũng phải dùng tư duy nghịch hướng, đổi chỗ cho nhau mà suy nghĩ, hiểu chưa? Nếu không ta dạy các ngươi thuật ám sát để làm cái gì? Chẳng lẽ là để chơi à? Chỉ cần bọn chúng chết nhiều người, nhà mình có lẽ sẽ trực tiếp chết hết, liều mạng một chút, có lẽ có thể còn được may mắn, ít nhất thì có thể tồn tại thêm một đoạn thời gian. Người cùng mang lòng này, chỉ cần là tới lúc đó, không tin hai nhà còn không thể không khinh cử vọng động, tất nhiên sẽ phải ra tay diệt nhau! Đúng là ngu ngốc, không có một tí tiến bộ nào!"
Trên trán ba người bọn Lăng Nhất túa mồ hôi lạnh, nếu như vậy, hai nhà đó thực sự chỉ có duy nhất một con đường là sống mái một trận. Mà nhờ trận chiến này, Thuận Thiên Minh của mình khẳng định sẽ chiếm được tiện nghi lớn. Kế sách này vô cùng ngoan độc, cho dù hai nhà đó không muốn đánh thì cuối cùng không đánh cũng không được. Cho dù biết rõ là diệt vong, biết rõ có người thao túng, thì các ngươi cũng vẫn phải ngoan ngoãn bước vào cái bẫy này!
Quyền quyết định không phải là bất kỳ phía nào trong các ngươi, do đó các ngươi không có lựa chọn.
Ba người lập tức khẩn trương thương nghị.
Lăng Thiên cười hắc hắc, cao giọng nói: "Trước khi ta rời khỏi Thiên Phong đại lục, chuyện này phải được hoàn thành! Còn Thủy gia..." Trên mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười thần bí: "Thì giao cho ta!"
Ba người đồng thời đáp ứng, trong lòng thầm nói, đó chính là lão trượng của ngài mà, ai mà dám động đến chứ...
...
Đêm khuya, Thủy gia.
Ngọn đèn yết ớt chiếu lên khuôn mặt âm tình bất định của hai người.
"Nhu nhi, chuyến đi tới Thiên Tinh lần này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ở đại sảnh, có nhiều tai mắt, ta không tiện hỏi rõ; Ta có thể cảm thấy bên trong ẩn chứa rất nhiều biến số. Cho nên hiện tại, ta muốn con kể lại rõ ràng, đặc biệt là nơi hạ lạc của Thiên Huyễn, ta không tin Vô Thượng Thiên lại mang Huyễn nhi đi." Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không mắt nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhi mình, gằn từng chữ: "Ta không tin lời nói ở trong phi ưng truyền thư. Điều cổ quái ở trong đó thực sự là quá nhiều! Ta chỉ tin những gì mà nữ nhi của ta tự miệng nói ra thôi!"
Vành mắt của Thủy Thiên Nhu đỏ bừng, hơi sưng lên, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. Lúc này thấy phụ thân nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng càng sợ hãi, khổ sở. Nói rõ ràng toàn bộ ra ư? Nói thế nào đây? Phụ thân có thể chịu được nổi đả kích mạnh như vậy không?
Thấy nữ nhi vẻ mặt bi thương, mắt ngân ngất nước, Thủy Mạn Không trong lòng dâng lên một cảm giác bất tường, hạ thấp giọng vội vàng nói: "Nói ra đi! Không được giấu diếm điều gì!"
"Lần này... chúng ta trước tiên định lợi dụng lực lượng của Bắc Ngụy, trước tiên kích phá lực lượng quân sự của Thừa Thiên, sau đó khống chế Bắc Ngụy, dẫu sao thì nhân thủ của chúng ta ở Bắc Ngụy là nhiều nhất, cơ sở cũng hùng hậu nhất. Kế hoạch nguyên bản của chúng ta sau khi lợi dụng Ngụy Thừa Bình để hoàn toàn khống chế Bắc Ngụy, sẽ hồi sư đánh cho Ngọc gia một kích lôi đình. Khi xuất chính, từng xử lý một lượt những quan viên có quan hệ với Ngọc gia. Sau đó do ca ca tọa trấn ở Bắc Ngụy, còn con thì tới Thừa Thiên, quấy rối cách cục vốn có của Thừa Thiên.
"Thật là liều lĩnh! Ngọc Mãn Lâu há lại dễ đối phó như vậy? Các ngươi quả thực là quá lớn gan rồi!" Theo những lời mà Thủy Thiên Nhu kể lại, Thủy Mạn Không sắc mặc càng lúc càng trầm xuống. "Nói vậy, tất cả kế hoạch của các ngươi không ngờ lại thất bại ở trong tay một người? Chính là Lăng Thiên ư? Mà sau này Thủy gia có thể kiến tạo được Thủy gia biệt viện, không ngờ cũng là vì có Lăng Thiên giúp đỡ?"
"Đúng vậy!" Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ lên, vô cùng e thẹn.
Thủy Mạn Không đang rơi vào trong trầm tư nên không chú ý tới vẻ mặt của nữ nhi lúc này, ngẩng đầu lên suy nghĩ tử tế, kết hợp tất cả những chuyện đã xảy ra, những điều mà Thủy Thiên Nhu vừa kể cùng với tin tình báo thu thập được hàng ngày, ngẫm lại một cách kỹ càng, cân nhắc mỗi một chuyện, cuối cùng vẻ mặt vô cùng trầm trọng, nói: "Nói vậy, tất cả đều bởi vì tên Lăng Thiên đó lật tay làm mây, úp tay làm mưa, đúng là một kỳ tài ngút trời!"
Thủy Thiên Nhu không nói gì, trong lúc phụ thân khen ngợi Lăng Thiên, đồng thời cũng lộ ra vẻ kiêng dè. Những cái này Thủy Thiên Nhu hiện tại không để trong lòng. Nàng ta hiện tại đang khổ sở vì những gì nên nói đều đã nói ra hết rồi, chỉ có chuyện của huynh trưởng Thủy Thiên Huyễn là còn chưa nói ra. Mà cũng không biết mình nên làm thế nào mới tốt.
Thủy Mạn Không mắc nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đang lập lòe trên bàn. Mặt lộ ra vẻ hiu quạnh, đột nhiên tựa hồ như già đi cả mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ như sâu thêm. Đột nhiên mở miệng nói: "Nếu là vậy, con hãy nói cho ta biết, Thiên Huyễn... làm sao mà chết?"
"Phụ thân?" Thủy Thiên Nhu bất ngờ thốt lên.
Thủy Mạn Không quay mặt đi, không để nữ nhi nhìn thấy lệ nóng trong mắt mình, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Con vừa rồi cơ hồ đã kể hết tất cả mọi chuyện, nói tới về sau thì hoàn toàn không nhắc tới ca ca, con tị úy không nhắc tới với ta là vì sao? Ta còn chưa đến nỗi hồ đồ như vậy. Nếu không phải Thiên Huyễn đã gặp bất trắc thì con vì sao lại như vậy? Đừng nói những lời dối trá như bị Giang Sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Ly mang đi làm gì, ta không tin đâu! Nếu thực sự bị hắn mang đi thì vì sao không thể nói ra? Dẫu sao thì đây cũng là một chuyện tốt, e rằng nếu thực sự là vậy thì con đã nói ra chuyện này đầu tiên rồi!"
"Nói đi, ta đoán được Thiên Huyễn nó đã... không còn nữa rồi ư? Nhưng ta vẫn muốn nghe tự miệng con nói cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!" Trong giọng nói bình tĩnh của Thủy Mạn Không ẩn chứa vị đạo mất hết hy vọng. Từ đầu tới cuối, không hề quay mặt lại.
"Đại ca... đại ca..." Thủy Thiên Nhu cuối cùng không nhịn được, lại bật khóc.
Thủy Mạn Không cả người run rẩy, nghiến răng quát: "Nó làm sao? Nói!"
"Ca ca tuy ở Bắc Ngụy bị Ngọc gia tập kích, bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, vẫn chống đỡ thành công chạy tới được Thừa Thiên, hội họp với con, điều trị thương thế, đã có khởi sắc. Chỉ đáng hận là Thủy Thiên Giang đó..." Trong lời nói của Thủy Thiên Nhu lộ ra hận ý cường liệt: "Hắn lại một lần nữa đả thương ca ca, dẫn tới thương thế của ca ca không thể khôi phục. Con, con đã dùng hết mọi biện pháp, cũng chỉ có thể mời Lăng Thần tỷ tỷ dùng hàn băng thần công đóng băng vết thương của ca ca, kéo dài mạng sống thêm bảy ngày. Trong bảy ngày đó, chúng con bố trí bắt Thủy Thiên Giang... để đại ca cố nốt hơi thở cuối cùng, tự tay chém chết Thủy Thiên Giang, tự tay báo huyết cừu, sau đó thì..."
"Thiên Huyễn! Huyễn Nhi, con của ta..." Thân hình khôi ngô của Thủy Mạn Không lại run rẩy, tích tích hai tiếng, hai giọt lệ đã rơi xuống đất. Thân hình hùng tráng của hắn đột nhiên từ từ còng xuống, giống như là không thể thẳng lên được nữa.
Hắn trong lòng tuy sớm đã đoán được, thậm chí trong lòng còn đã có chuẩn bị, nhưng thủy chung vẫn mang một tia hy vọng. Tuy hắn dùng khẩu khí bình tĩnh truy hỏi Thủy Thiên Nhu, nhưng vẫn một mực hy vọng, hy vọng con gái nói ra cho mình nghe một tia hy vọng mong manh đó. Nhưng giờ tự tai nghe thấy nữ nhi nói rằng nhi tử đã chết, tất cả hy vọng của Thủy Mạn Không lập tức hóa thành bọt nước, lập tức mất hết hy vọng!
Cuối cùng không nhịn được mà nước mắt chứa chan, trong màn nước mắt, phảng phất như nhìn thấy lúc nhi tử bập bệ học nói, non nớt gọi mình: "cCha, bế!". Lại giống như nhìn thấy mình nắm tay nhi tử dạy nó viết chữ, dạy nhi tử luyện kiếm, dạy nhi tử cưỡi ngựa...
Thân ảnh tuấn tú đó, khuôn mặt thanh tú đó, cuối cùng cũng hoàn toàn hóa thành hồi ức, nhi tử duy nhất của mình cũng sẽ không quay về được nữa, không còn hầu hạ dưới gối, không cọn gọi "cha", nó đã vĩnh viên an nghỉ tại nơi đất khách quê người rồi.
Trong lệ quang, Thủy Mạn Không tựa hồ nhìn thấy nhi tử vào giây phút cuối cùng của đời người đã cố gắng vật lộn để tự tay chém chết Thủy Thiên Giang như thế nào...
"Báo cừu cho con! Phụ thân!" Nhi tử đang hét lên: "Báo cừu! Báo cừu!"
"Huyễn nhi! A!" Thủy Mạn Không đột nhiên ngẩng đầu lên gào thét.
Vị hùng chủ một đời cùng tề danh với Ngọc Mãn Lâu cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ! Nhi tử duy nhất đã đi rồi, vậy thì huyết mạch truyền thừa duy nhất của hắn, hi vọng duy nhất của hắn đã cứ vậy biến mất trong tuế nguyệt phong trần... Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, chuyện này sao có thể chịu đựng nổi?
Thủy Thiên Nhu sớm đã khóc không thành tiếng, khóc để nỗi cả người co quắp.
Một lúc sau, Thủy Mạn Không cuối cùng cũng tỉnh tảo lại, mắt đã không còn biến động. Hắn bình tĩnh nhìn vào hư không ở trước mặt, nhưng lại tựa như là không nhìn thấy gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.