Quyển 5 - Chương 84: Mầm họa từ phía Đông
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
\"Ngươi mới là đoạn tay áo, chia một quỷ đào!\" Lăng Thiên quát lớn một tiếng, dở khóc dở cười nói: \"Lăng Kiếm thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, luôn luôn xem Lăng Thần cùng cảnh ngộ như thân muội muội của mình, Lăng Thần đó, chính là…chính là hồng nhan tri kỷ của ta. . .\" Nói đến Lăng Thần, trong mắt Lăng Thiên không khỏi hiện ra một trận ấm áp, cùng một sự tưởng nhớ nồng đậm . . . Nha đầu kia, đã lâu không gặp nàng a, không biết nàng bây giờ có khỏe không? Có nghĩ tới ta mà khóc hay không? Thật muốn lập tức trở lại a. . .
\"Áo. . .\" Lê Tuyết thở ra một hơi thật dài, cặp mắt nhất thời cong thành hình lưỡi liềm: \"Thì ra là thế! Hóa ra là ta nghĩ sai lệch, cũng may ngươi không phải. . .pê đê\" Nhớ tới suy nghĩ miên man vừa rồi của mình, Lê Tuyết càng nghĩ càng là buồn cười, không nhịn được ôm bụng cười ha hả, càng cười càng cảm thấy buồn cười, lại có thể không ngăn lại được.\"Ha ha. . . . Ha ha ha... Buồn cười chết ta mất ...\"
Lăng Kiếm kinh ngạc nhìn hai người, lại hoàn toàn không rõ Lê Tuyết cười cái gì, đầu đầy sương mù hỗn loạn nhức đầu, chẳng lẽ là ánh mắt của mình quá mức sắc bén, lại có thể làm nàng sợ đến choáng váng?
Hắn cũng không biết , thực lực của nữ tử này chính là tương đối đáng gờm, người khác không nói, hắn Lăng Kiếm, lâu chủ của Đệ Nhất Lâu, thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng không có được người ta đặt ở trong mắt!
Lăng Thiên không nhịn được cũng tức giận nở nụ cười, lắc đầu, không thể tránh được nói: \"Đó là một nha đầu điên.\"
Lăng Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, không nhịn được cũng là cười, nói: \"Thì ra là thế, đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc, hình dáng được như vậy.\"
\"Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc, bản cô nương dung mạo thế nào, còn phải nhờ ngươi đánh giá sao?\" Lê Tuyết tiểu thư nhất thời dừng tiếng cười lại, dị thường hung hãn hỏi. Nàng đã ý thức được, nếu là mình vẫn muốn đi theo Lăng Thiên bên người, khối đầu gỗ lạnh như băng này lại có thể là trở ngại lớn nhất. . . Lại có thể thay muội muội của mình tranh giành tình nhân. . . Thực sự là cực kỳ “tài giỏi”.
Quả nhiên không phải giống như Kinh Vô Mệnh, bởi vì Kinh Vô Mệnh là tuyệt đối sẽ không như vậy!
Lăng Kiếm nhàn nhạt liếc nàng một cái, không nhìn nhắm hai mắt lại, công tử nếu nói nàng là nha đầu điên, vậy nàng chính là nha đầu điên, mình sao có thể cùng một nha đầu điên đấu khí chứ.
Lăng Thiên thấy hai người hắn đấu khí không sao nói rõ được, ha hả cười, thẳng thắn chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói: \"Ngươi lúc đó tiến vào Ngọc Gia, cũng coi như kiến thức được thực lực chân chính của Ngọc Gia , có nhận xét gì?\" .
Nghe được Lăng Thiên đặt câu hỏi, Lăng Kiếm chậm rãi mở mắt, cau mày cẩn thận suy nghĩ một hồi, thận trọng phun ra hai chữ: \"Mạnh! Mạnh mẽ đến mức ta cũng có chút không rét mà run, hôm nay nghĩ lại, ta thậm chí chưa hẳn có dũng khí tiến vào một lần nữa!\"
\"Quả nhiên mạnh!\" Lăng Thiên trầm tư gật đầu: \"Đánh giá của ta lúc đầu đối với Ngọc Gia đã rất cao, nhưng cũng không nghĩ tới thực lực ẩn dấu của Ngọc Gia lại có thể sẽ mạnh như vậy ; may mà lần này do ngươi đánh bậy đánh bạ làm lật ra, bằng không, nếu là để tới khi hai quân đối chọi thật sự đột nhiên bộc phát ra , mà chúng ta lại không có chuẩn bị tốt mà nói, sợ rằng. . .\"
\"Không sai.\" Mắt Lăng Kiếm không chớp lấy một cái nói: \"Cổ lực lượng này, chúng ta muốn nhanh chóng đem đánh tan mới tốt. Công tử cứ lập kế hoạch, đến lúc đó ta suất lĩnh các huynh đệ, từng bước từng bước chém xuống đầu chó của bọn họ. Công tử xin yên tâm, chúng ta sẽ không mạo hiểm, sẽ đợi cho tới lúc có chuẩn bị vạn toàn mới có thể động thủ!\"
\"Chuẩn bị vạn toàn ? ! Nói dễ vậy sao.\" Lăng Thiên khẽ cười nói: \"Tất cả thế sự đều nghĩ dễ mà làm khó , không có trải qua ngày hôm nay đánh một trận, ngươi sẽ nghĩ ra được thực lực của Ngọc Gia khủng bố như vậy sao? ! Ngọc Gia hôm nay đã lộ ra mười hai danh đại đầu lĩnh, sợ rằng mỗi người đều có thực lực cùng cấp với Ngọc Mãn Thiên, trong đó có mấy người thậm chí còn vượt qua, ngươi đã tự thể nghiệm qua. Huống chi, phía sau mỗi người, nhất định còn có một chi lực lượng bí mật đặc biệt, mặc dù chưa lĩnh giáo, nhưng chỉ sợ cũng so cao thủ thông thường của Ngọc Gia mạnh hơn một bậc, nếu muốn diệt trừ bọn họ, cũng không phải một việc dễ dàng, huống chi, còn muốn dưới điều kiện tiên quyết tự thân không tổn hại.\"
\"Tổng cộng là mười bốn tên mới đúng!\" Lăng Kiếm sửa chữa nói: \"Còn có hai gã dưới tình huống nguy hiểm đêm qua cũng không hiện thân, nhưng khí tức ẩn dấu của bọn hắn đã có mấy lần ba động. Tựa hồ tùy thời chuẩn bị xuất thủ, nhưng không biết là vì duyên cớ gì, lại chung quy không có xuất thủ. Theo thuộc hạ nhận biết, võ công của hai người thủy chung chưa từng xuất hiện kia tuyệt không dưới mười hai người đã hiện thân ở đó. Mặt khác, còn có gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu, Nhị đệ Ngọc Mãn Đường, tam đệ Ngọc Mãn Thiên; sơ bộ tính ra , siêu cấp cao thủ trên Tiên Thiên của Ngọc Gia chí ít có mười bảy tên, này còn chỉ là nhân thủ mà chúng ta bây giờ đã phát hiện ở bên ngoài, trong chỗ tối không biết còn có thể có bao nhiêu nữa, có điều là, hẳn là sẽ không có nhiều lắm.\"
\"Hoặc là phải có chí ít mười chín tên.\" Lăng Thiên sửa chữa một chút, nói: \"Còn có hai người, Hồn Phách huynh đệ của Ngọc Gia, bây giờ còn đang ở bên ngoài mang theo một dám người truy sát ta khắp thiên hạ nữa.\"
\"Mười chín tên Tiên Thiên cao thủ! ?\" Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm hai người mặt đối mặt, đều là vẻ mặt trầm trọng. Trong bát đại thế gia, thế gia yếu kém thậm chí toàn bộ gia tộc bao gồm cả gia chủ ở bên trong cũng không nhất định có thể có được một Tiên Thiên cao thủ, như Nam Cung Thế Gia, Tây Môn Thế Gia, Dương Gia. Bởi vậy có thể thấy được trình độ hãn hữu của cao thủ cấp Tiên Thiên ở thế giới này. Nhưng tại Ngọc Gia, lại có thể tự mình có chí ít hơn mười chín tên! Mặc dù không thể nói Tiên Thiên cao thủ tại Ngọc Gia tràn lan cùng rau cải trắng giống nhau, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Thảo nào Ngọc Gia lại có thể dã tâm lớn như vậy ! Tin rằng bất cứ một cái gia tộc nào có được lực lượng như vậy, cũng sẽ không cam tâm nằm yên đi?
\"Lăng Kiếm, bây giờ ngươi là người duy nhất thực sự hiểu rõ thực lực tối đa của song phương địch ta, vậy ngươi nói một chút, nếu là Đệ Nhất Lâu cùng những người Ngọc Gia này chống lại, phần thắng là bao nhiêu?
“Ta muốn nghe lời nói thật!\" Lăng Thiên tự đánh giá một lúc lâu, rốt cục hỏi ra những lời này.
Lăng Thiên tuy rằng cũng từng xuất thủ, nhưng cứu Lăng Kiếm liền lập tức rời khỏi, vẫn chưa cùng hơn mười người cao thủ của Ngọc Gia giao thủ, mà Lăng Kiếm hầu như đều qua mấy chiêu với mỗi người, cho nên, Lăng Thiên mới có thể nói bây giờ Lăng Kiếm là người duy nhất hiểu rõ thực lực của song phương .
\"Lấy lực lượng hiện nay của Đệ Nhất Lâu, nếu là chính diện chém giết, Đệ Nhất Lâu nhất định là không có bất cứ cái cơ hội gì!\" Lăng Kiếm không chút nào do dự nói: \"Nhưng. . . Nếu là âm thầm ám sát, kết quả đến cuối cùng làm sao sẽ rất khó nói. . .\"
Lăng Kiếm gian nan ở trong lòng của mình so sánh một phen, mới lại nói từng chữ một nói: \"Nếu là âm thầm ám sát, kết quả cuối cùng sợ rằng đó là... Đó là... Lấy mạng đổi mạng, cả hai đều bại vong! Thậm chí, tổn thất của chúng ta còn muốn lớn hơn một chút.\" Phun ra vài chữ này, trên trán Lăng Kiếm lại có thể toát ra mồ hôi lạnh! Hắn tuy rằng giết người như ma cũng không nương tay, nhưng bây giờ đánh giá, vì tính mệnh của các huynh đệ của mình, lại phải cẩn thận.
Lăng Thiên nở nụ cười mây mờ gió nhẹ, làm cho Lăng Kiếm vốn nhìn quen cái dáng tươi cười này của Lăng Thiên cũng không khỏi đánh rùng mình một cái.
Bởi vì mỗi lần Lăng đại công tử lộ ra loại nụ cười này, vậy nhất định có người phải gặp chuyện không may ! Hơn nữa còn sẽ …thảm, nhớ kỹ lần trước đối tượng nhằm vào của nụ cười này, tựa hồ là Tây Môn Thanh, kết cục của hắn. . .
\"Đã như vậy, hay là nghĩ phương pháp khác đi.\" Lăng Thiên ha hả cười: \"Nếu biết rõ không thể làm, ta làm sao sẽ để các huynh đệ hi sinh vô ích? Ta nói rồi, tương lai của ta nếu như không có các ngươi, liền mất đi ý nghĩa!\"
Thấy Lăng Thiên cười đến mây mờ gió nhẹ đến cổ quái như vậy, Lê Tuyết nhăn mày nhăn mặt, hoài nghi nói: \"Ngươi làm sao cười gian trá đến như thế? Ngươi trước đây cũng không có cái bệnh này a!\" .
\"Phải? Gian trá sao?\" Lăng Thiên điềm nhiên như không sờ sờ mũi: \"Ta bây giờ là rất nghiêm chỉnh thương nghị đối sách với các ngươi mà thôi, đâu có vẻ gian trá gì? Ta rõ ràng là thản nhiên a .\"
Lăng Kiếm đã hưng phấn đến mặt đỏ bừng, ho khan hai tiếng, lại tác động lên vết thương, đau đến không nhịn được nhếch miệng lên, hỏi: \"Công tử cũng đã có lập kế hoạch chứ? Vậy ý tứ của công tử là. . .\" Nói rồi, trong mắt của Lăng Kiếm bắn ra ý hỏi cùng hoa lửa nóng rực.
\"Tất nhiên là lập kế hoạch khác. Nếu không ta tới Minh Ngọc Thành làm gì?\" Lăng Thiên chắp tay đứng dậy, khẽ cười một tiếng, thâm trầm nói: \"Thực lực bên trong của Ngọc Gia vẫn là hoài nghi trong lòng của ta, lần này ta cam chịu mạo hiểm vào Minh Ngọc Thành, thứ nhất, là vì hoàn toàn điều tra rõ con bài chưa lật của Ngọc Gia, thứ hai, chính là sợ các ngươi ở dưới tình huống lực lượng địch ta không rõ tự ý phát ra cái hành động gì, chịu tổn thất không đáng có, lần này có thể cứu được ngươi phải nói là đại hạnh trong bất hạnh, thương thế của ngươi thế nào cũng cần an dưỡng một hai tháng mới có thể khôi phục. Có điều là, lần này ngươi lại có thể biết lấy thân lao vào nguy hiểm một mình một người đi vào điều tra, nói vậy sau này sẽ học khôn được không ít chứ?\" Lăng Thiên nở nụ cười hai tiếng ha ha.
\"Công tử đừng trêu chọc A Kiếm, lời nói trước của công tử tựa hồ chưa hết ý? Chẳng lẽ còn có điều thứ ba?\" Ánh mắt Lăng Kiếm sáng ngời. Căn cứ theo kinh nghiệm theo công tử vài chục năm của hắn, Lăng Thiên lần này nhất định là đã định liệu trước. Nếu công tử đã có kế hoạch, vậy mình còn lo lắng cái gì? Chỉ cần theo kế hoạch mà làm là được, chẳng lẽ công tử còn có thể có lầm lỗi sao? Lăng Kiếm trong lòng buông lỏng, mình lần này tra xét Ngọc Gia, nhìn như lỗ mãng, nhưng vừa lúc giải quyết được vấn đề lo lắng nhất trong lòng của công tử, trái lại coi như là không uổng phí khí lực.
Lấy khẩu khí của Lăng Thiên xem ra, cho dù ngày hôm nay không có chuyện Lăng Kiếm, Lăng Thiên sớm muộn cũng muốn ở mấy ngày nữa làm ra chuyện giống Lăng Kiếm . Chỉ có thăm dò được lực lượng thực sự của Ngọc Gia hiện có, bước tiếp theo trong kế hoạch của Lăng Thiên mới có thể thuận lợi tiến hành được, cho nên việc do thám Ngọc Gia cực kỳ đoan nguy hiểm này là tuyệt đối không thể tránh được . Lăng Kiếm tuy rằng thương thế không nhẹ, cũng vì hành động lần này của mình mà cảm thấy vui vẻ. May mà là mình đi trước, nếu là chờ công tử tự mình đi vào, dưới tình huống không biết thực lực của đối phương, chỉ sợ cũng bị đối phương vây công, tuy rằng bọn họ nhất định không thể vây khốn được công tử, nhưng cho dù là công tử bị thương một chút , vật cũng là mình thất trách a!
Lăng Thiên vuốt cằm, ánh mắt thâm thúy: \"Nếu không thể dùng lực, như vậy đương nhiên sẽ dùng trí. Nếu chúng ta tự mình đứng ra sẽ phải chịu tổn thất lớn, như vậy, tự nhiên phải giá họa mượn tay kẻ khác ; công tử ta đối với tiết mục chó cắn chó cũng rất thích a.\"
\"Sợ rằng không dễ dàng đi.\" Lăng Kiếm nhất thời có chút nhụt chí: \"Lấy lực lượng bây giờ của Thủy Gia ở Minh Ngọc Thành, sợ rằng còn không đủ để chế tạo cho Ngọc Mãn Lâu hoặc là Ngọc Gia cái phiền phức gì, nếu là để cho bọn họ xuyên cùng một chỗ đấu võ, sợ rằng chỉ có thể là sát cục nghiêng về một bên. Thực lực tàn dư của Thủy Gia ở đây tuyệt không có chút lực hoàn thủ. Kế ấy của công tử tuy rằng cực khéo, nhưng nhân thủ của Thủy Gia xa tại Thiên Phong còn chưa tới, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nếu là trì hoãn vài ngày, lại sợ cảnh còn người mất, bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo. . .\"
\"Ha ha, Thủy Gia?\" Lăng Thiên cười lớn một tiếng: \"Lăng Kiếm, tại trong lòng ngươi, có thể cùng Ngọc Gia chống đỡ chỉ có Thiên Phong Chi Thủy thôi sao? Ngươi đừng vội quên, tại trên phiến đại lục này, còn có một Tiêu Gia tồn tại đang nghỉ ngơi dưỡng sức nhìn chằm chằm thế cục đó. Ha ha ha.\"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.