Quyển 3 - Chương 57: Minh sát thu hào
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
\"Hắn nói cái gì?\" Sở Đình Nhi khẽ cau đôi mi thanh tú hỏi.
\"Công tử nói. Hắn sẽ ở tại tiểu viện đợi, xin mời Nam Cung Gia chủ đi đến đó một lúc.\" Nói xong những lời này, tiểu thị nữ đã toát mồ hôi đầm đìa, cúi đầu không dám ngẩng lên. Tự gia công tử thật sự là quá thất lễ a.
\"Nghiệt chướng này!\" quả nhiên, Sở Đình Nhi đột nhiên giận dữ!\" Dĩ nhiên vô lễ như thế! Đối đãi... để ta đi vào.\"
\"Chậm đã!\" Nam Cung Thiên Long đứng lên nói \" ha ha, phu nhân bớt giận, lão phu tới nhà bái phỏng, vốn là lão phu nên đi vào thỉnh kiến Lăng công tử mới phải. Vừa rồi đã làm phiền phu nhân tiếp chuyện.\" Nam Cung Thiên Long biết, đây chính là Lăng Thiên cho hắn một lần hạ mã để thị uy, mặc dù trong lòng cực kỳ nghẹn uất nhưng người ta mạnh mẽ hơn, chính mình biết làm sao nên trên mặt vẫn tươi cười hòa ái dễ gần như trước.
\"Hả? Ha ha a, Nam Cung Gia chủ thật sự là quá khách khí, quả nhiên là đại nhân có đại lượng.\" Sở Đình Nhi sắc mặt như diễn hí kịch, đang giận lại chuyển vui:\" Xuân Đào, cần gì phải lo lắng, mau đưa Nam Cung Gia chủ đến a! Thuận tiện nói cho tiểu tử thúi nọ, Nam Cung Gia chủ là khách quý của Lăng Phủ ta, hắn ngàn vạn lần không thể tiếp đãi chậm trễ!\"
Mắt thấy Nam Cung Thiên Long đi theo thị nữ ra ngoài, Sở Đình Nhi thờ phào một hơi rồi đột nhiên nét mặt tươi cười như hoa, trong miệng lẩm bẩm nói:\" Tiểu Vương bát đản này, để xem lão nương thu thập ngươi như thế nào! Hừ, dám giấu diếm ta lâu như vậy! Bất quá, như thế nào cũng mạnh mẽ hơn so với lão đầu gỗ lão cha hắn. Đây mới là con ta chứ!\" Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở đi về phòng.
Lăng Thiên trên mặt một vẻ tao nhã lịch sự tươi cười, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, nhìn qua thật sự cả người lẫn vật đều hết sức vô hại, nhất là trong ánh mắt thủy chung hàm chứa ý cười ấm áp, bất động thanh sắc đánh giá vị bá chủ Nam Trịnh này. Là người chèo lái một trong thiên hạ tám đại thế gia, Nam Cung Thế Gia.
Nam Cung Thiên Long mặt tựa chữ quốc, lông mày như tằm nằm, mũi như miệng hổ, dưới cằm là chòm râu rậm rạp, song mục lấp lánh hữu thần. Hình thể to lớn, vóc người khôi ngô. Nhìn qua tựa hồ cũng giống Ngọc Mãn Thiên, cũng là một người hữu dũng vô mưu, một gã mãng phu nhưng trong mắt hắn thỉnh thoảng lại lướt qua vài tia tinh quang cùng với ánh mắt thâm trầm tĩnh như thủy lại nói cho Lăng Thiên, nếu ngươi thật sự coi hắn như một gã hữu dũng vô mưu thì ngươi mới thật sự là một gã mãng phu tính mệnh không còn dài!
Lăng Thiên đánh giá Nam Cung Thiên Long đồng thời Nam Cung Thiên Long trong lòng cũng đang đánh giá Lăng Thiên. Một gã thư sinh văn văn nhược nhược, tựa hồ trong lời nói cũng tỏ vẻ thẹn thùng chính là nhân vật được truyền lưu là Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố. Chính là ngày gần đây mới bỗng nhiên triển lộ ra thực lực kinh người, thủ đoạn cực kỳ hung tàn, giết người không nháy mắt, nhất khiếu kinh thiên hạ, Lăng Gia công tử Lăng Thiên? Trên người thiếu niên này đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật còn chưa được giải khai?
Quả nhiên xem người không thể qua tướng mạo a! Hai người đồng thời trong lòng phát ra một tiếng cảm thán như vậy.
\"Nam Cung Gia chủ ở xa khổ cực tới, lại khiến ngài vất vả tới gặp tại hạ, mau mau mời ngồi.\" Lăng Thiên nhiệt tình đến cực điểm đứng dậy nhường chỗ ngồi; \" Thần Nhi châm hai chén trà đến đây để Nam Cung Gia chủ tẩy trần.\"
Bên trong phòng, Lăng Thần đáp tiếng rồi bưng hai chén trà đi ra.
\"Gia chủ lần này bắc tiến chắc là vì chuyện của Nam Cung Nhạc huynh sao?\" Lăng Thiên mở ra đề tài rồi lại đau thương thở dài một tiếng, âm thanh cũng trầm xuống:\" Lăng Thiên mặc dù cùng Nam Cung Nhạc huynh tiếp xúc không nhiều bất quá đối với Nam Cung Nhạc huynh là một nam nhi cương trực khí phách lại phi thường bội phục, cũng hết sức kính ngưỡng. Thật vất vả Nam Cung Nhạc huynh mới tới Thừa Thiên, Lăng Thiên vốn muốn cùng hắn hảo hảo kết giao một phen, ai ngờ ngày đó tin dữ chợt truyền đến, Nhạc huynh dĩ nhiên đã bị người làm hại, hào kiệt như thế mà mất đi làm cả thiên hạ bi phẫn a! Quả thực là làm cho người ta thương tiếc không thôi. Lăng Thiên vốn sớm muốn đến trước phúng viếng, tuyệt đối không nghĩ tới, gia chủ lại coi trọng Lăng Thiên như thế, dĩ nhiên tự mình tới nhà, thật là làm Lăng Thiên thụ sủng nhược kinh.\" Lăng Thiên nói mấy lời này thuần túy là đang nói hươu nói vượn. Về phần nói Nam Cung Nhạc nọ cái gì nam nhi cương trực phỏng chừng cũng chỉ lúc tại kỹ viện tranh gái thì mới có thể biểu hiện một chút a. Về phần \"hào kiệt mất đi, cả thiên hạ cùng bi phẫn\" nọ lại càng vô căn cứ ! Nam Cung Nhạc ngay cả cẩu hùng cũng không được, sao có thể tính là anh hùng!
Bất quá mấy lời khách sáo này lại có hiệu quả nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hơn nữa nghe hắn nhắc tới cừu hận của ái tử, trên mặt Nam Cung Thiên Long hiện lên một vẻ bi thương: \" Không sai, cừu hận của Nhạc nhi không thể không báo. Nam Cung Gia ta cùng Dương Gia, thề bất lưỡng lập!\"
Lăng Thiên ồ lên một tiếng hỏi: \"Theo tại hạ được biết, hung thủ giết chết Nam Cung Nhạc huynh đến nay vẫn chưa bắt được, không biết Nam Cung Gia chủ tại sao lại khẳng định Dương Gia đã hạ thủ? Chẳng lẽ gia chủ không nghi ngờ là có người không hy vọng nhìn thấy Nam Cung, Dương gia hai nhà mạnh mẽ liên thủ nên làm ra chuyện này để phá hoại ư\".
\"Lăng công tử chính là người thông minh, cần gì phải thử dò xét bổn tọa, \" Nam Cung Thiên Long cười khổ một tiếng:\" Việc này Dương Gia mặc dù nhiều lần che lấp, đông kéo tây xé, càng đem cho chuyện rối loạn, mê vụ nổi lên bốn phía cũng chỉ che dấu được bề ngoài nhưng vô luận như thế nào cũng không che dấu được chuyện Dương Gia sát hại hài nhi ta là sự thật!\"
\"Oh?\" Lăng Thiên không khỏi thật sự có chút kinh ngạc, kỳ thật hắn cũng không biết Nam Cung Thiên Long rốt cuộc dựa vào cái gì mà khẳng định như thế. Chỉ bằng vào lời của hai người nọ tận lực lưu lại trước khi chết? Không có khả năng? Lấy trí tuệ của lão hồ ly như Nam Cung Thiên Long này sao lại có thể dễ dàng tin như thế?
\"Vốn lão phu quả thật không chịu tin tưởng việc này chính là lão thất phu nọ bố cục\" Nam Cung Thiên Long mắt lộ ra vẻ tàn khốc hung hăng nói: \"Nhưng lão già Dương Không Quần kia ngàn vạn lần không nên làm chuyện sai lầm là dùng kế giá họa giang đông mà đem Lăng Gia dính dáng vào! Biết hắn vốn đối đầu với Lăng Gia, lão phu mới thật sự khẳng định hài nhi của ta tất nhiên là do Dương Không Quần giết chết không thể nghi ngờ! Càng che đậy thì lại càng lộ sơ hở!\"
\"Lời ấy nên giải thích như thế nào?\" Lăng Thiên giờ phút này thật sự nghi hoặc chứ không phải giả vờ, hắn hoàn toàn bị khẩu khí cực kỳ bình tĩnh lại vừa cực kỳ cừu hận của Nam Cung Thiên Long làm cho hồ đồ. Lão tiểu tử này sao lại có thể phán đoán như chém đinh chặt sắt thế, bổn công tử bình thường tinh minh nhưng hôm nay sao càng nghe lại càng hồ đồ!
\"Công tử ở tại Lăng Gia, cùng Dương Gia tranh đấu đã hơn mười năm, có nói giữa hai nhà có mối thù cũng không quá đáng\" Nam Cung Thiên Long nâng chung trà lên, khẽ nhấp một hớp nói.
\"Ha ha, có mối thù thì không dám nói, bất quá Lăng Dương hai nhà đều là vi thần, có chút cọ xát nên ân oán cũng khó tránh được.\" Lăng Thiên hời hợt nói.
\"Công tử võ công cao cường, trí kế siêu quần, mặc dù trước đây lấy một diện mục khác trước mặt thế nhân… \" Nam Cung Thiên Long khẩu khí châm chước chậm rãi nói:\" Bất quá, lão phu ở xa ngoài ngàn dặm nên không biết công tử chính là tiềm long chi tư, xét về tình lý thì cũng không sai nhưng Dương Không Quần đã cùng công tử dây dưa ít nhất đã gần mười năm! Nếu nói Dương Không Quần, thằng nhãi này không biết một chút nào thì lão phu tuyệt đối không tin. Thử hỏi công tử một câu, nếu Nam Cung Gia cùng Lăng Gia cũng nhau lưỡng bại câu thương, kẻ được lợi ích lớn nhất là ai. Tự nhiên là Dương Gia không thể nghi ngờ!\"
\"Ồ, \" Lăng Thiên thở hổn hển một hơi, tâm lý nhất thời hiểu được thì ra là thế! Trong lòng không khỏi cười to, đơn giản gia tăng thêm một mồi lửa, cau mày nói:\" Không sai, bổn công tử mấy năm qua cùng Dương Gia gút mắc rất nhiều, quả thật chưa bao giờ lạc xuống hạ phong. Mặc dù bổn công tử chưa bao giờ tự xem thường mình nhưng Dương lão gia chủ lão mưu thâm toán. Nếu nói là Dương lão gia chủ dĩ nhiên hoàn toàn không biết một chút nào về Lăng Thiên, ha ha, đúng như Nam Cung Gia chủ nói, đó là Lăng Thiên chính mình cũng không tin.\"
Nam Cung Thiên Long vỗ đùi: \"Hả! Nhưng Dương Không Quần biết rõ công tử là đệ tử Vô Thượng Thiên. Tài hoa tuyệt thế, vì giới hạn môn quy mà ẩn giấu tài năng nhưng lại vẫn như trước thi hành kệ di họa giang đông, mưu toan đem việc Nhạc nhi bị sát tử mà giá họa cho Lăng Gia! Việc này rõ ràng là làm cho Nam Cung Thế Gia ta cùng Lăng Gia đối nghịch, cũng chính là cùng Vô Thượng Thiên đối nghịch! Việc này chính là muốn đưa Nam Cung Gia ta vào chỗ chết a! Dụng tâm quả là hiểm ác. Người nào không biết? Người nào không hiểu? Chỉ có Dương Không Quần tự cho là đắc kế!\" Nam Cung Thiên Long khinh bỉ hừ một tiếng.
\"Khụ khụ khụ.\" Lăng Thiên bưng chén trà uống một ngụm nước, nghe vậy thì không kịp đề phòng sặc một chút mà nhất thời ho khan. Đệ tử Vô Thượng Thiên, lời này ở đâu mà ra?
Nam Cung Thiên Long suy đoán, tự mình xem ra không chê vào đâu được, từng bước như tằm nhả tơ bộc lộ dụng tâm hiểm ác của Dương Không Quần. Nhưng hắn không biết là trước đó Dương Gia thật sự là không biết thực lực của Lăng Thiên! Về phần Diệp Khinh Trần là nhân vật đại biểu cho Vô Thượng Thiên thì trăm phần trăm sau khi Nam Cung Nhạc chết thì mới đến Lăng Gia. Hết lần này tới lần khác lại bị Dương Không Quần làm cho mơ hồ.
Về phần Lăng Thiên là đệ tử Vô Thượng Thiên thì hoàn toàn là do Nam Cung Thiên Long muốn tạo nên. Đơn giản là cả thiên hạ, trừ Vô Thượng Thiên là tồn tại siêu phàm thoát tục thì còn có ai có thể bồi dục ra thiên tài như Lăng Thiên, tuổi còn nhỏ mà đã leo lên đến đỉnh cao võ học. Cho nên không chỉ có Nam Cung Thiên Long nghĩ như vậy mà ngay cả các thế lực lớn bây giờ không ai không cho là như thế.
Phỏng chừng bây giờ chính Lăng Thiên công khai thanh minh, tuyên bố mình tuyệt đối không phải là đệ tử Vô Thượng Thiên thì cũng không có người nào tin!
Mà đại đội nhân mã Nam Cung Gia vừa đến Thừa Thiên, thể hiện một bộ thịnh khí, đã sáng tỏ kẻ thâm cừu đại hận, bất cộng đái thiên, căn bản không cấp cho Dương Không Quần cơ hội giải thích. Chuyện tiếp theo lại cứ thế liên tiếp phát sinh không ngừng, mà Ngọc Mãn Thiên lại may mắn thế nào cũng tiến vào Thừa Thiên, nhiều sự trùng hợp như thế dĩ nhiên đã gắt gao đem tội danh đặt trên đầu Dương Gia!
Phỏng chừng cho dù bây giờ Lăng Thiên đứng ra rống một tiếng \" Nam Cung Nhạc là do ta giết \", sợ rằng bây giờ các thế lực lớn tại Thừa Thiên đều không ai tin tưởng!
\"Không sai.\" Lăng Thiên cảm khái nói: \"nếu không phải Nam Cung Gia chủ minh kiến vạn lý, minh xét thu hào thì Lăng Thiên suýt nữa bị hàm oan a. Làm con dê thế tội a.\" Lăng Thiên lắc đầu, làm như có chút thổn thức không thôi.
\" Thanh giả tự thanh \" Nam Cung Thiên Long chánh khí lẫm liệt nói:\" Cho dù chuyện không rõ ràng như thế, Nam Cung Thế Gia ta sao lại làm chuyện oan uổng cho người tốt?\"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.