Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 6 - Chương 59: Muốn chết không được

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



Ngay cả Thủy Thiên Hồ cũng không bao giờ có thể ngờ đến, chính mình chỉ vì muốn phát tiết tiện tay ném đi, dĩ nhiên lại chuẩn xác không lệch một tấc nào, nện thẳng lên người Thủy Thiên Huyễn vốn bản thân bị trọng thương, cận kề tử vong!

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từ ngoài truyền vào, Thủy Thiên Hồ thò đầu ra cửa sổ. Khi nhìn thấy hậu quả do mình tạo ra liền không tự chủ được toàn thân run rẩy, khắp người lạnh lẽo, mồ hôi lạnh thoáng cái rịn ra ướt nhẹp.

Chuyện này có thể sẽ rất ầm ỹ!

Thủy Thiên Giang và Thủy Thiên Hải vừa mới cãi vã nhất thời xoát một tiếng biến mất tăm. Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào?

Cho đến lúc này, Điệp Nhi sau một hồi bị dọa đến ngây người mới đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân, phát ra một tiếng kêu sợ hãi!

Thủy Thiên Huyễn đầu rủ xuống, sắc mặt như tro tàn, ngoại trừ trên ngực có chút hơi thở nảy lên yếu ớt, đã không còn chút sinh cơ! Ngực hắn bị nện trúng, xương sườn gãy nát, hiện tại cũng tuyệt đối không dám động đậy. Chỉ sợ khẽ động thôi, lập tức sẽ chết không phải nghi ngờ. Sự tình không ngờ lại có thể tồi tệ đến mức như thế này!

Mặt Lăng Trì toát đầy mồ hôi lạnh! Nội lực trong tay vẫn cuồn cuộn không ngừng xuất ra. Nếu Thủy Thiên Huyễn chết vào lúc này, vô số hậu chiêu Thần tỷ an bài sẽ trở thành vô dụng hoàn toàn! Giờ phút này, Lăng Trì hoảng loạn vô cùng!

Bên ngoài viện, tiếng người huyên náo. Trong khi ấy Thủy Thiên Nhu và đại trưởng lão vừa đàm phán thành công, đang kích động trở về...

Vốn dĩ bởi vì đàm phám thuận lợi mà Thủy Thiên Nhu rất hài lòng, nhưng khi vừa về đến, nhìn thấy thảm trạng của ca ca như vậy, lửa giận tích tụ từ lâu nhất thời như hỏa diệm sơn bộc phát, lớn tiếng quát lên: "Ai làm? Có địch nhân tập kích sao?"

Lúc này mồ hôi trên trán Lăng Trì còn chưa khô. Nhưng mặt vô biểu tình đứng lên. Vừa mới rồi hắn hầu như đã dốc cạn lực, tiêu hao đại bộ phận chân khí tinh thuần của bản thân, nhờ thế mới miễn cưỡng bảo vệ được một đường sinh cơ cuối cùng của Thủy Thiên Huyễn. Giúp hắn không chết ngay tức thì. Nhưng cho dù là như thế. Tình trạng của Thủy Thiên Huyễn cũng không có chút lạc quan nào. Hấp hối. Có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Đại trưởng lão bị tràng cảnh trước mắt làm cho kinh hãi đến ngây người! Phải biết rằng Thủy Thiên Huyễn hiện tại mặc dù vẫn là một tội nhân, nhưng dù sao thân chịu trọng thương. Tính mệnh nguy ngập. Hơn nữa còn là nhi tử của gia chủ đương nhiệm. Mình vừa dẫn người đến Thiên Tinh lại để xảy ra tình trạng như vậy. Chỉ là nơi này nào có giống bị địch nhân tập kích!

Chẳng lẽ là do người của mình mang đến đánh chết Thủy Thiên Huyễn hay sao?

Nếu trong tình huống quyết đấu công bằng xảy ra chuyện này thì còn có thể tha thứ được. Chí ít cũng có thể có lý do mà tranh biện. Nhưng tình huống hiện tại của Thủy Thiên Huyễn, rõ ràng bản thân đang bị trọng thương, căn bản vô pháp hoàn thủ. Tâm tư của kẻ động thủ này thật sự quá xấu xa bỉ ồi khiến cho người ta phẫn nộ vô cùng!



Ở bên cạnh, Điệp Nhi hầu như đang chìm trong u mê, rốt cục cũng tỉnh táo lại. Nhào đến bên người Thủy Thiên Nhu. Vừa không ngừng khóc nức nở vừa thuật lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra. Vẻ giận dữ trên mặt Thủy Thiên Nhu càng lúc càng đậm. Miễn cưỡng khống chế bản thân. Cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Thủy Thiên Hải một chút. Mắt thấy tình hình đã xấu tới mức không thể xấu hơn được nữa, trong đầu choáng váng, thân thể lảo đảo, gần như muốn ngã xuống đất.

Nội thương của ca ca vốn đã trầm trọng. Mà lúc này lục phủ ngũ tạng lại bị chấn động lần nữa. Xương sườn gãy vài cái. Tính mệnh quả thật như đèn tàn trước gió. Một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.

Tình huống lúc này nếu nối lại xương sườn cho Thủy Thiên Huyễn, tận lực không động chạm đến vết thương của hắn, lấy rất nhiều chân khí duy trì tính mệnh, có lẽ hắn còn có thể kéo dài hơi tàn qua vài ngày. Nhưng đến tột cùng phải làm như thế nào thì lại chưa rõ. Nếu hiện tại bắt tay vào nối xương cho hắn trước, sợ rằng dưới những động tác mạnh đó, Thủy Thiên Huyễn tuyệt đối không thể gắng gượng được!

Nhưng nếu không nối xương, cứ để xương gãy tùy ý ở trong lồng ngực như vậy, sẽ càng bị giày vò sống không bằng chết. Sau khi Thủy Thiên Huyễn bị thương, vốn đã khó thở, nhưng tình huống hiện tại lại là, một khi hô hấp, tất nhiên sẽ kinh động đến những đoạn xương gãy, mỗi một lần hô hấp đều sẽ vô cùng đau đớn, bị hành hạ như trải qua mười tám tầng địa ngục! Sống khổ sở như vậy, lại không có chút hi vọng vào tương lai thì sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Lúc này Thủy Thiên Huyễn, chết, với hắn mà nói có lẽ là đặc ân lớn nhất, cũng là hưởng thụ lớn nhất! Thương thế của Thủy Thiên Huyễn, dĩ nhiên đã nghiêm trọng tới mức thần tiên khó cứu!

Làm sao bây giờ? Lựa chọn như thế nào?

Thủy Thiên Nhu thất hồn lạc phách, ngã quỵ xuống bên cạnh ca ca, trên mặt nàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, trong khoảnh khắc, mất hết can đảm! Một lúc lâu sau, đột nhiên nhào đến, lớn tiếng khóc than!

Đại trưởng lão tức giận tới mức lông tóc dựng đứng, sải bước đi vào chính phòng, lớn tiếng quát: "Thủy Thiên Hồ đâu? Lăn ra đây cho lão phu!" Hắn rõ ràng có thế biết được, dám hạ thủ với Thủy Thiên Huyễn đang trọng thương cũng chỉ có thể là ba tên gia hỏa thành sự không đủ mà bại sự có thừa kia. Trong phòng rối loạn một chập, đã không thấy bóng của Thủy Thiên Hồ, thậm chí ngay cả Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải cũng không thấy tăm hơi...

Các trưởng lão khác từ bên ngoài đi đến, nhất tề thở dài. Với chuyện vừa mới xảy ra, mọi người tựa hồ đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ!

Tiếng ho khan yếu ớt vang lên, Thủy Thiên Huyễn mơ màng tỉnh lại, miễn cưỡng hé mắt, nhìn muội muội đang quỳ gối khóc thất thanh trước mặt mình, trong mắt tràn lên vẻ kích động. Muốn nói chuyện, nhưng lại vô pháp lên tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển động, nhìn về phía Lăng Trì mặt vô biểu tình ở bên kia, ánh mắt không khỏi bắn ra tia thỉnh cầu.

Lòng Lăng Trì chấn động. Vào lúc này Thủy Thiên Huyễn lại xin sự giúp đỡ của một ngoại nhân duy nhất là hắn!

Trải qua vô số máu tanh sát phạt, Lăng Trì lúc này đương nhiên có thể lý giải hàm nghĩa trong ánh mắt tha thiết của Thủy Thiên Huyễn! Tự biết không còn hi vọng sống sót, thà rằng dứt khoát xin được chết, đỡ phải chịu thêm nhiều đau đớn!

Thủy Thiên Nhu ngẩng đầu lên thật nhanh, kịch liệt lắc đầu, rồi đột nhiên quỳ trên mặt đấu, cất tiếng khóc khàn khàn nức nở; tình huống hiện tại của Thủy Thiên Huyễn rất gay go, Thủy Thiên Nhu thậm chí không dám động khẽ vào người hắn, nước mắt giàn giụa không ngừng cầu xin: "... Ca, van xin huynh, van xin huynh, van xin huynh, sống sót... Tiếp tục cố gắng... Sống sót... Không được bỏ lại muội..."

Nhìn thấy ánh mắt của Thủy Thiên Huyễn, trong lòng Lăng Trì xúc động một hồi. Ta dù không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại vì ta mà chết! Tuy rằng Lăng Trì không có hảo cảm với Thủy Thiên Huyễn, thậm chí bởi vì hắn lưu luyến si mê Lăng Thần còn kín đáo phê bình, nhưng lúc này thật sự Lăng Trì đã động tâm!

Hắn quyết định...



Mặt vô biểu tình, Lăng Trì tiến lên hai bước, ghé vào tai Thủy Thiên Huyễn, trầm thấp nhưng rõ ràng nói: "Ta minh bạch ý tứ của ngươi, nhưng lúc này, ngươi không thể tuyệt vọng,đừng vội bước lên hoàng tuyền."

Trong mắt Thủy Thiên Huyễn ngập tràn thống khổ, ngập tràn thiết tha, cổ họng phát ra tiếng lục khục yếu ớt, một chữ cũng không thể nói ra. Nhưng ý tứ muốn chết, lại cực kỳ rõ ràng.

Lăng Trì thấp giọng nói: "Vừa rồi không phải ngươi đã nói, ngươi muốn tự tay giết chết Thủy Thiên Hồ sao? Đây chính là chấp niệm cuối cùng của ngươi phải không? Ngươi, ta đều là nam nhân. Ta cũng không cần phải giấu diếm. Ngươi, ta đều biết ngươi khẳng định sống không nổi nữa, nhưng ta nghĩ, ngươi hẳn là có thể kiên trì thêm hai ngày. Ta sẽ khiến cho Thủy Thiên Hồ chết ở trong tay ngươi! Ngươi, không muốn nhìn hắn chết trước sao? Chết ở trong tay ngươi? Chẳng lẽ ngươi cam tâm chết trước cừu nhân sao? Chẳng lẽ ngươi cam tâm để kẻ cặn bã như vậy sống sót?"

Hô hấp của Thủy Thiên Huyễn trở nên gấp gáp, mắt đột nhiên sáng lên, bắn ra một tia cảm kích. Trong miệng không ngừng chảy ra từng đám huyết bọt, toàn thân run rẩy, rốt cuộc mềm nhũn ra nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Thủy Thiên Nhu thét lên một tiếng sợ hãi. Lăng Trì thở dài, nhìn Thủy Thiên Huyễn hôn mê nghiêm túc mà kiên định, nói: "Yên tâm! Ta sẽ làm cho Thủy Thiên Hồ chết trong tay ngươi, sau đó, ta sẽ tự tay tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng! Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi, ta sẽ không để ngươi phải chịu thêm bất kỳ chút thống khổ nào nữa!" Sau đó yên lặng nói thêm một câu trong lòng: bởi vì, những thống khổ này đều do một tay ta thiết kế, tuy rằng ta không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này, hoàn toàn là ngoài ý muốn của ta; rất xin lỗi, Thủy Thiên Huyễn!

Thủy Thiên Nhu ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn Lăng Trì: "Lời này của ngươi là ý tứ gì? Ngươi thực sự có thể làm được sao? Lừa ca ca ta sao? Có ý nghĩa gì sao? Ta rất muốn nói với ngươi lời cảm tạ, nhưng mà, có phải ngươi chân thành với ca ca ta không đây?"

Lăng Trì thản nhiên liếc nhìn Thủy Thiên Nhu, ngón tay chỉ về phía Điệp Nhi và Thủy Thất: "Ngươi hỏi bọn họ sẽ biết, lời của ta, là ý tứ gì?" Nói xong đột nhiên chậm rãi mở rộng song thủ, một cỗ chân khí ấm áp tinh thuần vây lấy Thủy Thiên Huyễn, theo một tiếng hừ nhẹ của Lăng Trì, liền không một tiếng động tạo ra một cái ghế, đặt thân thể của Thủy Thiên Huyễn vào đó nâng lên. Lăng Trì bước từng bước bình ổn đi vào trong phòng, mà Thủy Thiên Huyễn đang trôi nổi giữa không trung, lại không hề có chút cảm giác, ngay cả một tia rung động thật nhỏ cũng không có; chỉ là bảy tám bước, mồ hôi trên mặt Lăng Trì đã chảy xuống như mưa!

Thủy Thiên Nhu tràn ngập vẻ bi ai, hiện ra một tia cảm kích nho nhỏ. Rồi chợt lại bị phẫn hận thay thế, quay người lại, lạnh lùng nói: "Lập tức bắt ba người Thủy Thiên Hồ về đây cho ta, ta nhất định phải giết bọn chúng, báo thù cho ca ca của ta!"

Mặt sáu vị trưởng lão cùng lúc hiện ra vẻ khó xử, người nào cũng lắp bắp, ánh mắt trốn tránh. Đại Trưởng Lão thở dài một tiếng: "Tiểu công chúa, thỉnh kiềm chế chút ít, khụ khụ, việc này còn chưa điều tra rõ ràng, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cần phải bàn bạc cho kỹ càng."

"Cái gì?" Thủy Thiên Nhu phẫn nộ, bỗng xoay người lại: "Đại trưởng lão, đã xảy ra nông nỗi như ngày hôm nay rồi, ngài lại còn có thể nói ra câu như vậy sao? Ngài nói cho ta biết ta làm sao để kiếm chế? Cái gì là không rõ ràng lắm?! Bàn bạc kỹ càng? Ngài đang nói cái gì vậy?"

Mặt đại trưởng lão đỏ lên, thấp giọng nói: "Nhu công chúa, thỉnh bớt giận. Việc lúc này là mau mau tìm được lang trung, chữa khỏi thương thế cho thiếu chủ. Về phần đuổi bắt Thủy Thiên Hồ, khụ khụ. lúc này thời buổi rối loạn, lại phải đương đầu với đại sự, việc này... Có thể chậm lại một chút."

Thủy Thiên Nhu đột nhiên trầm mặc, một lát sau, mới cắn răng, hạ thấp thanh âm, cúi đầu xuống, nói ra từng chữ: "Ta hiểu rồi!" Đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên: "Ý của ngài là, hiện tại những người ngài mang đến đây, sẽ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của ta, có phải không?"

"Tất cả vì gia tộc! Lợi ích của gia tộc mới là quan trọng nhất!" Đại trưởng lão nghiêm nghị nói.

"Gia tộc?Gia tộc!" Thủy Thiên Nhu cười dài như khóc, "Ha ha ha... Gia tộc! Gia tộc là cái gì? Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!" Tiếng cười đột nhiên tắt ngấm, đưa lưng về phía đám người đại trưởng lão, ngữ khí trầm thấp nói: "Người của Thủy gia, ta sẽ không đụng đến! Nhưng ba người Thủy Thiên Hồ, ta nhất định phải khiến chúng chết hết! Các ngươi cứ chờ xem đi! Ta, Thủy Thiên Nhu không báo cừu này thề không làm người!" Nói xong những lời này, nàng không quay đầu lại, hướng về phía căn phòng của Thủy Thiên Huyễn, chậm rãi đi đến. Bóng lưng nhỏ bé yếu đuối, trong phút giây này, thoạt nhìn, không ngờ lại vô tận bi thương, vô tận cô độc, vô tận oanh liệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook