Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 5 - Chương 50: Nhất thiết vi quân

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



\"Hấp… \" Đông Phương Kinh Lôi hít sâu một hơi khẩu khí. Nữ tử này võ công lại hơn xa chính mình mà khinh công thân pháp này lại từ lâu không có nghe nói qua. Dưới trướng Lăng Thiên lại có nhân vật như thế này!

Chẳng lẽ đây chính là lực lượng bí mật mà Lăng Thiên đang ẩn tàng sao? Nhân vật như người này trong đám thủ hạ của Lăng Thiên có bao nhiêu người? Đông Phương Kinh Lôi rõ ràng nhớ được tại trận chiến Bắc Ngụy và Thừa Thiên, cùng Lăng Thiên xông vào giữa bốn mươi vạn đại quân Bắc Ngụy còn có bốn tuyệt đỉnh cao thủ, trong thời gian một ngày một đêm đó đã làm chấn động thiên hạ! Tất cả mọi người đều dự đoán cũng như tiến hành điều tra thân phận của bốn người này nhưng lại không hề thu hoạch được chút nào! Tựa hồ sau trận chiến đó bốn người liền đột nhiên biến thành không khí tiêu tan mất.

Nhưng các đại thế lực lại không có ai dám khinh tâm đối với bốn người này. Mọi người cũng nhận định được một điểm, bốn người này là thuộc hạ của Lăng Thiên! Bốn tuyệt đỉnh cao thủ này cho dù là một gia tộc chỉ cần có một người thì thực lực liền đã đủ khiến người khác hâm mộ. Nhưng Lăng Thiên không ngờ đồng thời có tới bốn người! Điều này thực sự là chuyện kinh thế hãi tục.

...Lạ hơn nữa là nếu bất kỳ gia tộc nào có được cao thủ cỡ này thì sợ rằng tin tức sớm đã tiết lộ ra ngoài. Tuyệt thế cao thủ bậc này như mũi nhọn của thần binh lợi khí tuyệt thế, như thế nào có thể che giấu được nhưng Lăng Thiên lại che dấu được, mà che giấu cực kỳ nghiêm mật không để lộ ra một chút dấu tích nào! Sau khi hắn đem bốn người này trùng kích xông vào trận thì tất cả bỗng lại tuyệt tích mà trong thiên hạ không ngờ lại không có một ai biết bốn người này đi đâu. Việc này có thể nói là không thể tưởng tượng nổi!

Bốn người này cũng thôi không nói nhưng ngay lúc này lại xuất hiện một nữ tử áo lam thần bí như thế! Theo Đông Phương Kinh Lôi biết thì trong bốn người nọ rõ ràng là không có nữ tử a?!

Càng huống chi trong biệt viện Lăng Phủ tại Thừa Thiên thành rõ ràng là tàng long ngọa hổ. Ngoài ra còn có một Lăng Thần thần bí khó lường!

Lăng Thiên. Ngươi đến cùng còn ẩn dấu bao nhiêu lực lượng??

Chẳng lẽ thực lực của Lăng Thiên đã hơn xa Ngọc Gia? Đột nhiên trong đầu Đông Phương Kinh Lôi nổi lên một nghi vấn không thể tưởng tượng này mà chính hắn cũng vì một ý nghĩ bất chợt này mà đột nhiên mà rùng mình một cái!

Xem ra đối với đề nghị của Lăng Thiên, chính mình cần phải hảo hảo cân nhắc mới được. Sắc trời dần dần tối, Đông Phương Kinh Lôi chậm chậm tiến vào trong căn lều vải tối đen đồng thời lâm vào trầm tư rất lâu.

Cách đó không xa, trên đỉnh một ngọn núi, Lăng Thiên đang đứng yên lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Trong bóng tối hai mắt hắn như tỏa sáng mà cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Gió đêm nhè nhẹ thổi, thổi tay áo hắn bay lất phất...

Vô thanh vô tức một thân ảnh màu lam lặng lẽ rơi xuống bên cạnh hắn không nói một lời. Lẳng lặng ngồi mà nhìn trời tựa hồ trong vũ trụ mênh mông đó có vật gì khiến hai người cảm thấy hứng thú.

Một lúc lâu sau hai người đều không có phát ra nửa điểm thanh âm.

Lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu.

\"Ngươi. Mấy năm nay ra sao\", thanh âm của Lăng Thiên loáng thoáng tung bay trong gió tựa hồ như từ trên không trung truyền xuống, tràn ngập cảm giác không chân thật.

\"Ta?\" Lê Tuyết thê lương cười cười nói: \"Ngươi cũng quan tâm đến ta sao?\"



Lăng Thiên ngoảnh đầu lại, hai mắt chợt tỏa sáng nói: \" Ngươi cảm giác ta ít quan tâm tới ngươi quá sao? Nếu như ngươi không đến ta hiển nhiên là sẽ không quan tâm. Nhưng nay ngươi đi theo ta đến thì chẳng lẽ ta thân là ca ca lại không nên hỏi han một phen sao?\"

\"Ca ca?\" Lê Tuyết cười lạnh một tiếng đau khổ nói: \"Tiền thế là tiền thế. Ngươi khi nào từng đối xử với ta như muội muội?\"

\"Mười năm trước, Tuyết Nhi, ngươi từng là muội muội thân nhất của ta.\" Thanh âm Lăng Thiên tràn ngập sự đau xót: \"Nhưng mười năm sau tất cả đã thay đổi. Hoàn toàn thay đổi rồi.\"

Tí tách tí tách hai tiếng, là hai giọt lệ của Lê Tuyết lặng yên rơi xuống \"Là ta thay đổi. Còn ngươi, tới cuối cùng cũng không có thay đổi.\"

\"Chuyện cũ không nên nói lại nữa. Không nên khơi gợi lại nữa\" Lăng Thiên có chút xúc động vẫy tay nói \" Lê Tuyết, ngươi hiểu không?\"

Trong lòng Lê Tuyết đầy chua xót cúi thấp đầu xuống, cuối cùng đáp lại câu hỏi của Lăng Thiên: \"Kỳ thật ta thực sự không có nói dối ngươi. Từ khi sinh ra đến nay ta chưa từng đi ra ngoài! Đúng vậy\"

\"Tại sao?\" Lăng Thiên sửng sốt nói \"Lấy một thân sở học của ngươi mà cam tâm chôn chân tại một phiến núi hoang này ư?\"

Lê Tuyết mỉm cười buồn bực nói: \"Từ lúc ta gặp ngươi trên hoàng tuyền chi lộ rồi đến thế giới này. Ta vẫn có một loại cảm giác ngươi có thể cũng ở tại thế giới này. Ta cũng không cô độc.\"

\"Nhưng ngươi không ngờ lại nhẫn nhịn không đến tìm ta?\" Lăng Thiên kinh ngạc hỏi có chút nộ ý: \"Ta tựa hồ không nhớ ra ngươi có được tính nhẫn nại này.\"

\"Tìm ngươi? Ta cố nhiên có khát vọng muốn thấy ngươi. Muốn nhưng lại không có dũng khí! Một khi thấy ngươi, ta nên đối mặt với ngươi như thế nào?\" Lê Tuyết buồn bã cười nói. \" Hơn nữa, ta làm sao có thể tìm được ngươi? Ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Cho dù lúc này cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi a.\"

\"Nhưng đây không phải lý do ngươi tự phong bế chính mình tại thâm sơn?\" Lăng Thiên hừ một tiếng nói: \"Ngươi là vì ta phải không?\". Nhãn quang Lăng Thiên đột nhiên lăng lệ, trong bóng tối trông như hai đạo lợi kiếm bắn thẳng lên mặt Lê Tuyết.

Lê Tuyết cười nhưng lại không nói gì. Thanh phong thổi qua mấy sợi tóc của nàng bay lất phất. Không khí chợt trở nên trầm tịch.

Lăng Thiên bình tĩnh nhìn nàng một hồi cuối cùng cúi đầu trầm lắng không nói câu nào. Hắn đưa mắt nhìn ra xa chậm rãi nói: \" Có lẽ ngươi đã từng nợ ta nhưng đã sớm hoàn lại rồi, hoặc có thể nói ta đã sớm đòi lại rồi. Ngươi không nên nghĩ ngợi gì nữa.\"

Lê Tuyết cười ha ha một tiếng nói: \"Ngươi cũng biết đó, thế giới này so với tiền kiếp của chúng ta thì lạc hậu hơn nhiều, với một thân sở học của chúng ta tại thế giới này thì kinh nhân như thế nào. Ngươi sinh ra tại thế gia, có chỗ ỷ trượng mà ta một khi xuất hiện trên đời trước mặt người thì sợ rằng …\".

\"Cái này không phải là lý do chân chánh. Ngươi chân chánh sợ rằng sẽ đoạt mất hào quang của ta cho nên ngươi cam nguyện phong tỏa chính mình trong thâm sơn, chuẩn bị sống hết kiếp cùng thảo mộc\". Hô hấp của Lăng Thiên có chút cấp bách \"Như vậy tại sao ngươi lúc này lại… \" Lăng Thiên nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại bởi vì hắn nhìn thấy nhãn tình của Lê Tuyết.

Tràn ngập áy náy, tràn ngập cảm tình, tràn ngập lo lắng!

Lăng Thiên đột nhiên rõ ràng tại sao Lê Tuyết lần này lại theo mình đi ra, lý do lớn nhất là mình đang bị Giang sơn lệnh chủ truy sát! Mà theo nhìn nhận của nàng thì mình cũng không phải là đối thủ của Thiên Lý.



Lánh đời là vì ngươi mà xuất thế cũng là vì ngươi!

Lăng Thiên đột nhiên trầm mặc không nói một lời ngồi trên mặt đất.

Đầu cúi thấp, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì chỉ thấy như trường giang đại hà, mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn không ngừng!

Nàng nghĩ là nàng mắc nợ ta và cho rằng ta cũng nghĩ như vậy. Cho dù ta đã báo được đại thù nhưng khi đi trên hoàng tuyền lộ thượng thì trong lòng có lẽ cũng đã thực sự nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm nay nợ nần nếu có, cho dù ít hay nhiều thì cũng đã sớm tiêu tan trong một tiếng nổ mạnh nọ!

Giờ khắc này trong lòng Lăng Thiên cũng không biết là có tư vị gì, chua xót ngọt bùi thay phiên nhau nổi lên. Trong lúc nhất thời cư nhiên cảm giác được cay cay mũi một trận.

Một lúc lâu Lê Tuyết mới lãnh đạm hỏi \"Ngươi, mấy năm nay thế nào, sống có tốt không \".

Lăng Thiên tự giễu cười hai tiếng nói: \"Ta có gì không tốt chứ. Thân là thế gia công tử, ba thế hệ đơn truyền, cẩm y ngọc thực, muốn gì được nấy, danh đỉnh Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố. Sao lại có thể không tốt chứ! Hiển nhiên so với sơn dã nha đầu như ngươi thì khá hơn nhiều\"

Lê Tuyết cách cách cười hai tiếng rồi lại trầm mặc, một lát sau mới nói: \"Đang bình an vui vẻ sao ngươi lại muốn tranh phách thiên hạ?\"

Lăng Thiên thở dài cô đơn nói: \" Như ngươi nói thì ngoại trừ điều này ta có thể làm gì nữa? Làm gì mới có thể đủ chứng minh Lăng Thiên ta từng tồn tại trên thế giới này, hoặc giả nói có một số sự tình có thể khiến ta hứng thú, có thể khiến ta hết cô độc? Ngươi hoặc giả có thể biết trên thế giới này có ta tồn tại nhưng tại thế giới của ta thì lại vĩnh viễn chỉ có một mình ta.\".

Lê Tuyết thông cảm nhìn Lăng Thiên nói: \" Ta biết. Ta biết, mấy năm nay ngươi cũng rất không dễ dàng a.\"

Lăng Thiên cười hắc hắc một tiếng. Trong tâm tự nghĩ ta từ khi còn trong bụng mẹ đã bắt đầu câu tâm đấu giác (tranh đấu), làm sao mà dễ dàng được. Người ngoài nhìn chỉ thấy ta phong quang ngạo thị đàn luân mà đâu biết ta khổ cực thế nào! Lại có người nào biết ta đã âm thầm nỗ lực bao nhiêu? Tại tiền thế ta còn có một chút tuổi thơ còn tại thế giới này ngay cả tuổi thơ cũng không có.

Bắt đầu từ nguy cơ nội bộ Lăng Gia, tiếp theo là Dương Gia, Thừa Thiên hoàng thất, Bắc Ngụy rồi Thiên Phong chi thủy đều là cùng thiên hạ anh hùng đánh một ván cờ!

Chính mình nhìn có vẻ thâm mưu viễn lự, tự nhiên, nhiều người nghĩ là ta tiêu dao tự tại! Kỳ thật chính mình mỗi một bước đều hết sức căng thẳng, như bước trên băng mỏng? Mấy năm nay mỗi một bước đi đều có không ít lần hiểm tử hoàn sanh, nhiều lần cửu tử nhất sinh? Chỉ cần một bước đi sai là liền vạn kiếp bất phục! Trung gian khúc chiết như thế mấy ai có thể sáng tỏ! Thậm chí ngay lúc này chính mình còn đang bị Giang sơn lệnh chủ tử vong truy sát!

Nghĩ một lúc Lăng Thiên chợt thở dài, thanh âm lạnh thê thiết nói: \" Hãy coi tất cả như là một giấc mộng a.\"

Lê Tuyết mỉm cười tựa hồ một khắc này đã lẳng lặng chạm đến được tâm cảnh của Lăng Thiên, nàng nhè nhẹ nói: \"Một giấc mộng đủ dài a.\" vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống, ngồi bên cạnh Lăng Thiên. Hai mắt chớp chớp tựa hồ là sợ hãi, tựa hồ là không dám lại không che dấu được khát vọng cùng mong muốn. Thân thể mềm mại chậm rãi tựa vào người Lăng Thiên.

Thân thể hai người đột nhiên tiếp xúc, đồng thời run lên rồi chợt không hẹn mà đồng thời tách ra. Trên trán Lăng Thiên có chút mồ hôi lạnh toát ra. Lê Tuyết cẩn thận điều chỉnh tư thế của thân thể, cả người có chút run rẩy. Đầu vai thơm mát giống như có dũng khí mà lại giống như không có dũng khí thử dò xét, như có ý mà như vô ý hướng đầu vai Lăng Thiên mà tựa vào. Hai mắt đầy nước lúc này đã đỏ lên. Trong hai mắt yêu kiều hai giọt nước mắt trong suốt tựa hồ muốn nhỏ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook