Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 5 - Chương 33: Như từng quen biết

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



Tiếng gió bên ngoài dần dần to hơn, tay áo của nữ tử áo lam đung đưa trong gió, tóc trên đầu phất phơ, giống như một tinh linh tiên nữ từ trên thiên đình hạ xuống trần gian, tận tình thể hiện vẻ mỹ lệ vô cùng của nàng ta. Đột nhiên nàng ta tung người lên, bay tới trước cây đại thụ mà Lăng Thiên đang ẩn thân.

Lăng Thiên thấy rõ ràng rằng, trong con ngươi của nàng ta, lộ ra một tia ánh sáng tinh ngịch giống như trẻ con, không biết vì sao, trong lòng Lăng Thiên cũng đột nhiên trở nên ấm áp.

Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy, Lăng Thiên từ trước tới giờ không thể có một ấn tượng như thế này khi mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại vậy chứ?

Nữ tử áo lam vươn những ngón tay giống như hoa lan ra, nhẹ nhàng gõ lên cây đại thủ một cái, vừa hay gõ đúng lên lớp võ cây mới được phủ lên, giống như là một người khách tới trước cửa nhà chủ nhân, đang nhẹ nhàng gõ cửa. Một giọng nói ôn nhu và dịu dàng chậm rãi hỏi: \"Xin hỏi, trong nhà có ai không?\"

Lăng Thiên ở trong hốc cây há miệng trợn mắt! Nha đầu này không ngờ thực sự phát hiện ra mình! Sao nàng ta có thể làm được như vậy? Chuyện này thực sự là quá quái dị! Tin rằng cho dù là Thiên Lý cũng không thể đoán chính xác như vậy được.

\"Vẫn không ra à? Ngươi thực sự là nhỏ nhen quá, ta không phải là tới đây làm khách đâu, nếu ngươi không chịu chui ra, ta sẽ phóng hỏa đó.\" Nữ tử áo lam hừ một tiếng, nói: \"Nếu Lăng công tử mà biến thành lợn quay, vậy thì vui lắm nhỉ.\" Nói xong thân hình liền nhoáng lên, tung người ra ngoài năm trượng, đứng quay lưng về phía Lăng Thiên, tỏ bộ dạng mình không hề có nửa điểm địch ý.

Lăng Thiên trong chỗ tối bất lực thở dài một tiếng, thò thay đẩy nhẹ một cái, đánh rơi chỗ vỏ cây đó, chui ra ngoài. Đồng thời vận chuyển súc cốt kỳ công, xương cốt trên người vang lên tiếng lách cách, thân hình vừa rồi đang thu nhỏ khôi phục lại nguyên trạng.

\"Thật không ngờ rằng, ngươi còn luyện thành súc cốt thân công, tiến cảnh kinh người như vậy?\" Giọng nói khẽ khàng của nữ tử đó lại truyền tới. Nàng ta đứng quay lưng lại với Lăng Thiên, nhưng không biết vì sao, Lăng Thiên khi nhìn thấy thân hình mảnh mai của cô ta khi đứng ở đó lại đột nhiên có một loại cảm giác cô độc trơ trọi từ trong lòng dâng lên. Nữ tử trướng mạo trẻ tuổi ở trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy rất cô đơn.

Giống như là trên thế giới này, trong hồng trần mờ mịt này đã phải chịu đựng sự cô độc vô cùng vô tận.

Thê lương và tịch mịch!

\"Cô nương đúng là có nhãn lực tốt! Không chỉ vừa nhìn đã phá được chỗ tàng thân của tại hạ, mà còn có thể tùy tiện nói một câu là vạch trần võ công mà tại hạ luyện. Lăng Thiên thực sự bội phục vô cùng.\" Lăng Thiên vốn tràn ngập tự tin, cảm thấy mình ấn núp rất kín đáo, không ngờ bị người ta nhìn thoáng một cái đã lôi ra được. May mà người này hình như không có ác ý với mình. Tuy Lăng Thiên vô cùng bực bội, nhưng cũng có chút thua mà không phục. Hắn sờ sờ mũi, không ngờ nữ tử này lại nhận ra được súc cốt công của mình?

\"Ha ha...ngươi, có phải là cảm thấy không còn gì để nói không?\" Nữ tử áo lam mỉm cười, thân thể đang quay lưng về phía Lăng Thiên rốt cuộc cũng chậm rãi quay lại. Chỉ là Lăng Thiên không chú ý thấy, vào sát na mà nữ tử quay người, cả thân hình mềm mại rõ ràng đã run lên một cái.



Đôi mắt thâm thuúy như biển lớn, khi nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Thiên, trong nháy mắt hiện ra vô số tình tự không thể nói được rõ ràng. Nếu Lăng Thiên lúc này nhìn thẳng vào mắt nàng ta, tất nhiên sẽ phát hiện, trong chớp mắt ngắn ngủi này, thần sắc trong mắt của nữ tử áo lam đó cũng giống như cùng là một người đã trải qua sinh tử luân hồi.

\"Làm gì có chuyện ta không có gì để nói? Ha ha... cô nương muốn ta từ trong ngôi nhà nhỏ bé đó chui ra, chắc là có gì đó muốn chỉ giáo.\" Lăng Thiên mỉm cười, nói: \"Không biết cô nương mời tại hạ ra là có chuyện gì?\"

\"Ngươi không phải là cảm thấy rất đắc ý vì trốn trong đó sao? Tự tin rằng kín đáo đến mức không ai có thể phát hiện ra ngươi ư? Có phải không?\" Nữ tử áo lam trong vô thanh vô tức đã ổn định lại tình tự trong lòng mình, lời nói cũng biến thành đặc biệt sắc bén: \"Ngươi nên biết, tối đa không quá mấy tiếng nữa. nếu như vẫn không thể trong vòng một trăm dặm phát hiện ra tung tích của Lăng Thiên ngươi. Núi rừng mấy trăm dặm này sẽ bị thiêu rụi? Lúc đó ngươi nếu còn đắc ý trốn trong hốc cây, xin hỏi Lăng đại công tử, ngươi làm thể nào để đào sinh đây?\"

Lăng Thiên nghe vậy liền đại kinh thất sắc! Trong khoảnh khắc cả người túa mồ hôi lạnh, nếu thật sự đúng như lời nói của nữ tử này, địch nhân nếu không thèm để ý đến hậu quả mà phóng hỏa đốt núi, hỏa thế kéo dài trăm dặm, nếu như mình không phát hiện ra mà vẫn trốn trong hốc cây, thì đúng là không còn hi vọng đào sinh.

Nhưng nghĩ ngợi một chút, Lăng Thiên lại cảm thấy không đúng, với tính tình cao ngạo, cách hành xử hào hiệp của Thiên Lý, sao có thể làm ra chuyện trời giận người oán như vậy? Con người kiêu ngạo như hắn, sao có thể dùng biện pháp thiêu sống mình để đối phó với mình? Nếu là người khác thì có lẽ còn có thể nhưng với Thiên Lý thì tuyệt đối không thể.

Hắn thà rằng lựa chọn tha cho mình cũng tuyệt đối không chịu dùng loại phương pháp này!

Tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Thiên, nữ tử áo lam cười nhạt, nói: \"Đừng có suy đoán lung tung làm gì, người hạ mệnh lệnh này không phải là vị đối thủ phi thường đáng sợ đó của ngươi đâu, mà là một tên gia hỏa tên là Đông Phương nhị gia.\"

\"Đông Phương Kinh Lôi? Hắn chẳng lẽ cũng tới đây rồi ư?\" Lăng Thiên cảm thấy rất bất ngờ.

\"Đâu chỉ có Đông Phương Kinh Lôi, cao thủ Ngọc gia, cao thủ Tiêu gia, cao thủ của Đông Phương thế gia, và cao thủ của Bắc Minh thế gia, cơ hồ tất cả các đại thế lực của Thiên Tinh đại lục đều đã tới, trước mặt trong phạm vi ba trăm dặm này, ít nhất có hơn một ngàn nhân sĩ võ lâm đang như hổ đối rình mối muốn lấy mạng của ngươi! Nghe ta nói này, Lăng Thiên, Lăng đại công tử, làm người thì đừng có làm tới mức khiến cho trời giận người oán, cừu địch khắp thiên hạ như thế này chứ. Nhưng mà đây cũng là một chuyện tuyệt đối đáng để kiêu ngạo đấy. Bội phục, bội phục!\" Nữ tử áo lam bĩu môi châm biếm: \"Ngươi đúng là không cô phụ hai chữ Lăng Thiên này, tùy tiện đi tới đâu, đều giống như là chọc phải tổ ong võ vẽ vậy.\"

\"Vẫn không đúng.\" Lăng Thiên cười ngượng ngùng, lập tức đưa ra một nghi vấn của mình: \"Nếu nói là ngươi phát giác ta ở đây, hoặc làThiên Lý truy tung ta được tới đấy thì cũng là chuyện có thể lý giải. Nhưng đám người đó sao biết được tin tức này? Tại sao tất cả võ lâm cao thủ khắp tiên hạ đều tụ tập ở đây như là họp chợ mua đồ tết vậy, không phải là ngẫu nhiên như vậy chứ?\"

Nghe thấy năm chữ \"họp chợ mua đồ tết\", nữ tử áo lam đột nhiên bật cười: \"Nhiều cao thủ như vậy tụ tập ở một chỗ, tất nhiên không phải là ngẫu nhiên rồi. Chỉ có điều hiện tại ở dưới núi này có dựng một khối thạch bia rất lớn, bên trên viết: Giang Sơn Lệnh Chủ chiến Lăng Thiên, tại nơi này trong vòng ba trăm dặm! Ai ra khỏi khu vực này trước - Thua! Chữ chính là dùng ngón tay để khắc, hành văn liền mạch lưu loát. Chuyện này sau khi được truyền ra, các cừu gia của người giống như là ong mật ngửi thấy đường, lao tới cực nhanh!\" Nữ tử áo lam tự hồ như cảm thấy chuyện này có chút buồn cười, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lăng Thiên, trong mắt không khỏi lộ ra tiếu ý!

\"Thiên Lý! Đây nhất định là trò quỷ do lão ấy làm ra rồi! Ta khinh!\" Lăng Thiên nhảy như con choi choi: \"Không ngờ vị Giang Sơn Lệnh Chủ này lại dùng loại quỷ kế này để đối phó với ta! Cao thủ đệ nhất thiên hạ cái rắm, thật là...\"



\"Thật là cái gì?\" Nữ Tử áo lam phì cười, nói: \"Người ta là tử vong truy sát ngươi, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi dùng âm mưu quỷ kế hại người khác, không cho phép người khác dùng chút thủ đoạn với ngươi ư? Ngươi mới đúng là buồn cười đó!\"

Lăng Thiên ngây người, không khỏi trầm tư. Đúng vậy, mình luôn dùng hết âm mưu quỷ kế với Thiên Lý, chẳng lẽ đối phương ngẫu nhiên dùng thủ đoạn đối phó với mình một lần mà mình đã không chịu nổi ư? Nếu bảo trì loại tâm thái chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, không cho phép bách tính châm đèn này, cứ để thế mãi thì sau này tất sẽ chịu thiệt!

Ai cũng không phải là thánh nhân, cứ bị đùa bỡn mãi thì phật cũng phải tức, ngươi đã dám cùng ta chơi thủ đoạn, ta sẽ chiều ngươi.

Nghĩ tới đây, Lăng Thiên không khỏi thi lễ thật sâu với nữ tử áo lam: \"Lăng Thiên đa tạ cô nương đã chỉ bảo, Lăng Thiên tất sẽ ghi nhớ lời của cô nương ở trong lòng, không lúc nào dám quên.\"

\"Cũng không cần phải khách khí vậy đâu, thực sự nhớ trong lòng là được rồi.\" Nữ tử áo lam nhướn mày, tựa hồ như trong mắt ẩn tàng tiếu ý, đột nhiên có chút tinh quái hỏi: \"Xin hỏi Lăng công tử, họp chợ bán đồ tết là cái gì?\"

Ặc! Lăng Thiên gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ rằng trên thế giới này còn chưa có cách nói đó, xẩu hổ trả lời: \"Là người đi mua đồ đều tụ lại một chỗ, ý khí đại khái là vậy.\"

\"Ồ, thì ra là thế! Lăng công tử quả nhiên là uyên bác đó.\" Nữ tử áo lam ý vị thâm trường cười cười, lời nói ngay cả Lăng Thiên cũng nghe ra được một cỗ ý vị trêu chọc ở bên trong, tiếp theo lại hỏi: \"Vậy thì, ta ngất mà Lăng công tử vừa rồi là ý tứ gì vậy?\"

\"Khụ khụ khụ khụ...\" Lăng Thiên ho kịch liệt, mặt đỏ bừng.

Nữ tử áo lam trong mắt lóe lên nét cười vì đạt được âm mưu, hỏi rất quan tâm: \"Lăng công tử bị sao vậy? Sao đang yên đang lành lại ho thế kia? Chẳng lẽ bị trúng gió à? Tiêu muội cũng biết chút y thuật, hay là để ta giúp công tử bắt mạch nhé?\"

\"Khụ khụ, ặc, tại hạ không sao.\" Lăng Thiên vội vàng chuyển đề tài: \"Được rồi, hai lần nhìn thấy phương thái của cô nương, cũng có thể nói là có duyn, chẳng hay phương danh của cô nương là gì?\"

Nữ tử áo lam mỉm cười: \"Tiểu muội chỉ là một nha đầu trong sơn dã, làm gì có phương danh. Tiểu muội họ Lê, là Lê Tuyết, Lăng công tử nếu không chê thì gọi ta là Tuyết nhi được rồi.\"

Tuyết nhi! Tim Lăng Thiên đập loạn xạ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đau xót, trong mắt, tựa hồ như sự thống khổ tích góp từ tiền sinh đến hậu thế chợt lóe qua, Lăng Thiên hít sâu một hơi, cười gượng nói: \"Tuyết nhi! Ha ha, tên rất hay, nếu cô nương không chê, sau này ta sẽ gọi cô nương là Tuyết nhi nhé.\"

Nữ tử áo làm trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên, thần sắc thống khổ trong mắt Lăng Thiên tuy chỉ chợt lóe lên, nhưng lại bị cô ta phát giác thấy, lập tức thân hình yêu kiều run rẩy, trong đôi mắt tựa hồ như bốc lên một làn sương mù, sâu trong thâm tâm, nỗi niềm chất chứa đã lâu đột nhiên bị khơi dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook