Quyển 6 - Chương 3: Sẻ vàng rình phía sau (1)
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
“Hóa ra là người của Thiên Thượng Thiên”. Ngọc Mãn Lâu bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói lành lạnh: “Rõ ràng là Mộng Vô Tình – một trong năm đại cao thủ của Thiên Thượng Thiên năm đó; tên có thực lực kém hơn một chút kia, có lẽ chính là kẻ dính như hình với bóng với Mộng Vô Tình – Mộng Vô Ý; môn phái được lưu truyền cả nghìn năm, quả nhiên không chỉ là hư danh! Tuy đã lụi tàn, nhưng năng lực chiến đấu của mấy người này đều rất là không tầm thường”.
“Gia chủ, nếu như cứ tiếp tục hỗn chiến như vậy, tuy cuối cùng có thể tiêu diệt hết được kẻ địch, nhưng cái giá mà chúng ta phải trả sẽ càng ngày càng lớn, hay là để thuộc hạ cùng những người khác cùng xông lên, nhanh nhất có thể giải quyết trận chiến này?”
“Nhanh chóng giải quyết trận chiến này ư?” Ngọc Mãn Lâu dường như nghe được một câu truyện cười, trên mặt hiện ra nét mặt tươi cười, chỉ có điều nụ cười của hắn lạnh ngắt, tràn đầy ý tứ không thể dùng lời mà diễn tả được hết: “Mộng Vô Tình và hai người bên cạnh hắn rõ ràng vẫn còn thừa sức chiến đấu, nếu các người xuất thủ sớm hơn dự định, ắt hẳn sẽ gây nên việc chúng dốc toàn lực xông trở lại, cứ tiêu hao sinh lực chúng thêm một lát rồi nói sau”.
Nói rồi Ngọc Mãn Lâu dừng lại một lát, tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng: “Ta cảm thấy thật sự quái là là ở chỗ, người của Thiên Thượng Thiên tại sao lại ở trong biệt viện của lão tam? Ai có thể trả lời ta không?!”.
Câu nói này, khẩu khí khi hỏi hời hợt qua loa như vậy, nhưng hai người bên cạnh hắn biết rõ cách đối nhân xử thế của gia chủ nhà mình, đồng thời dường như ý thức được điều gì đó, bỗng thấy rùng mình, cúi thấp đầu xuống, một câu cũng không dám đáp lời.
Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Xem ra các con trai của ta, chúng quả thật là đã đem lại cho ta một sự ngạc nhiên vui mừng!”.
Chịu không nổi bầu không khí ngột ngạt này, một tên áo đen mới ấp úng nói: “Có lẽ tam công tử không biết thân phận của đối phương cũng không biết chừng….”
“Ha ha, không biết thân phận của đối phương mà lại để đối phương sống trong nơi ở của mình?” Ngọc Mãn Lâu mỉm cười nói: “Hắc Đại, ngươi nói ra câu nói này, bản thân ngươi có tin không?”.
Trên mặt hai người cùng lúc toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt tươi cười của Ngọc Mãn Lâu lúc này lộ ra cực kì thân thiện, nhưng hai người đi theo Ngọc Mãn Lâu đã lâu, lẽ nào lại không nhìn thấy được sự phẫn nộ không thể nào áp chế được trong lòng của chủ nhân?
Bên dưới, lại là hai tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Ngọc Gia lại có hai cao thủ bạch ngọc chết thảm dưới sự tấn công của đối phương, chỉ trong nháy mắt thi thể bị giẫm đạp đến không ra hình thù gì nữa cả, lại bị một cao thủ khác được tăng viện đến đá hai cái bụp bụp bay ra ngoài, như vậy mới có thể giữ được hai cái xác “toàn thây” đã nát tươm.
“Đêm nay tự nhiên lại có động tĩnh lớn như vậy, quả thật nằm ngoài dự liệu của lão phu”. Ngọc Mãn Lâu khóe miệng lộ ra vẻ lạnh tanh, dường như căn bản không phát hiện ra những thuộc hạ của mình đang chết thảm bên dưới, chỉ biết đến bản thân mình nói: “Việc này, chắc là có bóng dáng của lão nhị ở đằng sau nhỉ? Hai đứa chúng nó đúng là thủ túc tình thâm! (nghĩa: tình anh em như thể tay chân)”.
Hai người áo đen im như thóc, chỉ cảm thấy áo trong lành lạnh, mồ hôi đã thấm ướt hết cả ra áo.
“Còn nữa, chuyện này đại cung phụng chắc là cũng biết.” Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng nhìn bóng dáng gầy gò già nua của đại cung phụng đam tắm máu trong trận chiến. Nhàn nhạt nói: “Không biết chừng hắn là kẻ đầu têu; nhưng người làm cha như lão phu đây đến tận bây giờ mới được biết!! Nếu như không phải tiểu tử Lăng Thiên giả thần giả quỷ. Lão phu cũng sẽ không đích thân ra ngoài để xem một vở kịch náo nhiệt như thế này! Nếu nói ra thì ta còn cần phải cảm ơn Lăng Thiên mới đúng!” Câu nói cuối cùng, ngữ khí bỗng chốc biến thành khốc liệt vô cùng, sát khí ngùn ngụt bốc lên!!
Hai người không kiềm được nhìn nhau. Hai người họ đã cùng nhau làm việc bên cạnh Ngọc Mãn Lâu đã nhiều năm. Lúc hợp tác không có gì là không hiểu nhau, tâm ý có thể tương thông ngầm với nhau. Cả hai người trong lúc còn chưa hiểu gì đều nghĩ đến. Chủ nhân tại sao lại đem chuyện này móc nối với Lăng Thiên? Chắc không phải chủ nhân phẫn uất hai đứa con trai không hiếu thuận, nhất thời tâm trí không ổn định? Hai người lại cảm thấy những gì mình nghĩ là quá không có căn cứ. Chỉ là nói đến Lăng Thiên này thì hắn đúng là có chút bản lĩnh. Dường như bất luận và việc gì. Chỉ cần truy xét đến cùng thì đằng sau đó kiểu gì cũng có chút bóng dáng của hắn. Hắn cũng đúng là một tiểu tử rất có bản lĩnh! Hai người họ thầm thán phục trong lòng.
Ngọc Mãn Lâu trong lòng bỗng cảm thấy kinh ngạc, dường như được chính lời của mình nhắc nhở: Lăng Thiên ! Lăng Thiên ! Chuyện này liệu có phải chính là âm mưu của Lăng Thiên không nhỉ? Nếu không chỉ dựa vào một chút đầu óc của lão nhị, làm sao có thể sắp xếp ra được một kế hoạch tỉ mỉ chu toàn đến thế này?
Đột nhiên Ngọc Mãn Lâu bị suy nghĩ của mình dọa cái nhấc người: chẳng nhẽ hai đứa con của mình, một đứa câu kết với Thiên Thượng Thiên, điều này thì cũng chẳng sao cả. Còn một đứa thì lại câu kết với Lăng Thiên?
Nếu như nói việc này không có nội tình bên trong thì Ngọc Mãn Lâu chắc chắn sẽ không tin! Bất kì chuyện gì phải có nhân thì mới có quả, chuyện lần này chắc chắn không phải tự nhiên mà xảy ra, nếu không tại sao trước đây có thể bình ổn yên lành, mà sau khi Lăng Thiên đến thì xảy ra một loạt những sự việc như thế này?
Chỉ có điều, nếu như quả thật là Lăng Thiên một tay thao túng chuyện này. Có lẽ còn có kẻ nào đứng sau khác nữa mới đúng! Vừa nghĩ đến đây, Ngọc Mãn Lâu trong lòng đầu tiên là cảm thấy nặng trĩu, tiếp theo đó là sự vui mừng. Cần phải biết là lúc này đại bộ phận các cao thủ của Ngọc Gia đều tập trung ở đây. Chỉ cần Lăng Thiên xuất hiện. Hoặc chỉ cần có sự không bình thường nào đó thì bản thân mình có thể nghênh đón để đánh trả, thậm chí có thể trừ đi mầm họa này!
Ngọc Mãn Lâu hơi nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt không hề thèm liếc nhìn trận đấu thêm một cái, mà ngược lại ánh mắt của hắn vô cùng chú ý đến động tĩnh ở xung quanh.
Lăng Thiên, có lẽ đang theo dõi tất cả những gì đang diễn ra trong một xó tối nào đó? Ngọc Mãn Lâu nhếch mép cười chế giễu! Muốn xem kịch do Ngọc Mãn Lâu ta diễn ư? Vậy thì chính bản thân ngươi cũng cần phải ra diễn xuất một chút mới được!
Lại có hai bóng người khỏe mạnh vạm vỡ từ đằng xa phóng đến như điện xẹt, vừa mới chạm đất liền tức tốc tham gia vào trong vòng chiến đấu, hình thế trận chiến bỗng chốc lại biến động, những người may mắn còn sống sót của Thiên Thượng Thiên tuy ai cũng là cao thủ nhất đẳng, nhưng những cao thủ lục tục kéo đến của Ngọc Gia cũng không hề kém cạnh hơn bọn họ, đặc biệt hai kẻ gia nhập cuộc chiến cuối cùng chính là cao thủ đỉnh cực - Các chủ cấp 1 của Ngọc Gia, thực lực của mỗi người gần như là không dưới anh em Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý, áp lực bỗng chốc tăng lên rất nhiều, đến những kẻ có sức chiến đấu mạnh như Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý cũng đều cố gắng thủ thế, còn những người khác yếu hơn, càng là cảm thấy không thể chống đỡ thêm được nữa.
Dường như ngay tại khoảnh khắc này, lại có thêm hai cao thủ của Thiên Thượng Thiên ngã xuống dưới mũi kiếm của Ngọc Gia, máu tươi bắn tung tóe, vòng tròn bảo vệ mà 6 người tổ thành bỗng chốc xuất hiện một lỗ hổng. Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý biết nếu không dốc toàn lực để đánh, thì sẽ thật sự là không còn cơ hội nào cả, cả hai người đồng thời hét lớn, một tả một hữu chia nhau ra, hai luồng kiếm được quét ra với tốc độ sét đánh, kèm theo từng tia, từng tia mưa máu, mấy tên cao thủ của Ngọc Gia tránh không kịp, trong nháy mắt bị cắt làm đôi, đại cung phụng vốn dĩ ở tuyến đầu, khi hai luồng kiếm quang này lướt đến, hắn đã nhanh chân lùi về sau, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, tiếp đó là cơn đau đớn cực độ, thì ra da đầu hắn bị chém bay mất một mảng.
“Đi!”. Mộng Vô Tình cố gắng hét thật lớn, hai người bọn họ một bên trái một bên phải chặn tất cả các cao thủ của Ngọc Gia ở phía ngoài, ở giữa đột nhiên để lộ ra một khoảng đất trống; hai cao thủ còn lại của Thiên Thượng Thiên là Mộng Tuyệt Trần và Mộng Vô Hối đồng thời bay người lên trên, mượn cơ hội này vụt lướt lên đỉnh nhà; cả hai người họ đều biết, nếu như bản thân không thể thoát hiểm trước, thì chỉ sợ Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý tuyệt đối sẽ không đi, như vậy thì chỉ làm liên lụy thêm cho họ.
Không thể không thừa nhận, người của Thiên Thượng Thiên thật đoàn kết, trong hoàn cảnh hiểm ác như thế này mà không hề có người sợ kẻ địch mà bỏ chạy!
Mộng Vô Hối vốn dĩ là cao thủ tuyệt đỉnh cùng cấp số với Mộng Vô Tình, nhưng sau trận chiến với Tống Quân Thiên Lí, nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại trở thành kẻ làm liên lụy đến huynh đệ, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu, lúc này vừa nắm bắt được cơ hội liền lập tức vọt ra ngoài, để tránh vướng chân người khác; hắn ý đã quyết, nếu như không thể thừa cơ hội này để thoát thân, thì dù bản thân có chết tại nơi đây, cũng sẽ cố gắng tạo cơ hội thoát thân cho hai vị đại ca, tuyệt đối không ở bên cạnh họ làm vướng tay vướng chân liên lụy đến họ.
Vài bóng người quan sát trận chiến ở bên cạnh lướt qua với tốc độ cực nhanh, đồng thời xuất thủ chặn lại, bên dưới Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý cả hai người đồng thời gầm lên giận dữ, ngự kiếm bay lên, mũi kiếm xoẹt qua không trung, đâm về phía hai các chủ Ngọc Gia đang chặn Mộng Tuyệt Trần và Mộng Vô Hối.
Đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên hú một tiếng chói tai, vừa xấu hổ vừa tức giận đan xen nhau, ánh kiếm như tuyết, chém về phía Mộng Vô Ý. Trên mặt đất, hầu như tất cả các cao thủ Ngọc Gia phản ứng được đều ào ào vọt người đuổi theo.
“Hắc Đại, ngươi nói xem, chúng ta nên giữ lại bọn chúng, hay là để cho chúng thoát, hay là trực tiếp giết chết chúng?”. Ánh mắt vô tình của Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn bốn người đang muốn tháo chạy của Thiên Thượng Thiên, nói một cách nhạt tợt.
“Ơ….thuộc hạ không biết”. Hắc Đại khom người, mồ hôi trên mặt toát ra càng nhiều.
Chuyện này quá là rõ ràng, nó có liên quan đến hai con trai của chủ nhân, hắn làm sao mà dám khinh xuất biểu thị ý kiến của mình?
Ngọc Mãn Lâu mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, hỏi một cách uể oải: “Cứ như vậy đi, nếu như chúng may mắn, thì thả cho chúng đi, nếu như chúng không may mắn thì giết chết toàn bộ; kể cả là bắt sống, cũng không để cho chúng có cơ hội để mở miệng”.
“Vâng, quyết sách của chủ nhân thật anh minh”. Hắc Đại ứng một câu, than thở trong lòng. Thả đi, tất nhiên là có một tầng hàm nghĩa khác của Ngọc Mãn Lâu, tuy nhiên, hắn hiện nay vẫn không biết được Ngọc Mãn Lâu rốt cuộc là có ý gì, nhưng chắc chắn hắn có dự định của riêng mình là điều chắc chắn. Còn về giết chết, tự nhiên cũng sẽ không nghe được thông mà mình không muốn nghe, nhưng bắt sống thì hơi bị khó nói.
Những người này ở trong biệt viện của tam công tử, xét cho cùng thì tại sao? Chúng lại có quan hệ gì với tam công tử? Nhị công tử và đại cung phụng tại sao lại lên kế hoạch lần hành động này? Trong đó rốt cuộc còn có những ẩn tình gì? Những vấn đề này, hai người bọn họ vừa không dám hỏi, cũng không muốn biết, chỉ là vì bọn họ quả thật không dám biết!
Những thứ kể trên, Ngọc Mãn Lâu đều đoán ra được, nhưng hắn hiện nay quả thật không muốn biết. Bản thân mình vừa mất đi một đứa con ưu tú nhất, kể cả là hai đứa con còn lại không làm thành nghiệp lớn, nhưng kiểu gì thì kiểu chúng nó cũng là máu thịt của mình, hiện nay đúng là không có cách nào để xử trí với hai đứa đó, kể cả hai đứa nó chẳng ra sao như vậy!
Nhưng nếu bắt được nhân chứng sống thì Ngọc Mãn Lâu sẽ không thể không đối diện với tất cả những điều này, cho nên, thả cho chúng đi có lẽ cón có giá trị để lợi dụng, nhưng nhân chứng sống thì vạn lần không được bắt!
Hai người Hắc Đại nói thầm trong lòng, những người này hiện nay đã giết nhiều người của Ngọc Gia như vậy, mà cũng có một số người trong số chúng mất mạng trong tay cao thủ Ngọc Gia, sự thù hận giữa hai bên chắc chắn là không thể hóa giải được nữa rồi, nhưng chủ nhân lại nói nếu chúng may mắn thì để cho chúng thoát ra ngoài, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng nhẽ những anh em Ngọc Gia đều là chết uổng sao?
Chính tại lúc này, Mộng Vô Hối sau khi đã bay lên nóc nhà thì phát hiện ra hoàn cảnh nguy hiểm của hai người huynh đệ của mình, trong mắt lóe lên sự kiên quyết, đột nhiên bóng người vừa vút lên nóc nhà bay xuống với tốc độ thần tốc, vài tia máu từ trên người hắn phun ra, lại là hai các chủ của Ngọc Gia nhân cơ hội đâm một kiếm, nhưng hắn lại dường như không phát giác ra, hét lớn lao vút qua người hai vị huynh trưởng, trong miệng một luồng máu tươi tuôn ra, độ nhanh của mũi kiếm trong khoảnh khắc được nâng cao thêm một lần, sức mạnh cực lớn đến cực điểm, mũi kiếm tỏa ra 4 phía, nhốt tất cả kẻ địch đuổi đến từ phía dưới vào trong đó, cố nhiên dựa vào sức lực của một mình mình mà liều chết chặn đứng mấy cao thủ Ngọc Gia có võ công không hề thua kém mình.
Trong miệng nhả ra mấy chữ vừa khàn khàn mà vừa kiên quyết: “Nếu như không muốn đệ hi sinh một cách vô ích, thì lập tức chạy!” Nói xong câu nói này, cơ thể đã bị ngập chìm trong một cảnh tàn sát đẫm máu.
Hai người Mộng Vô Tình rống lên thảm thiết, trong lòng tràn đầy sự căm phẫn; nhưng cả hai đều không còn dám chậm trễ, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn tam đệ của mình, nhanh như gió lốc lao lên nóc nhà, tập hợp với Mộng Tuyệt Trần, ba người không nói một tiếng nào liền vọt người lên cao, nhảy về phía xa.
Bọn họ hiểu rất rõ, tam đệ của mình dùng đòn hi sinh cưỡng chế nâng cao thực lực của bản thân để giải vây cho hai người bọn họ, làm như vậy thì bất luận thế nào, chắc chắn sẽ chết không có cách nào có thể cứu được!
Bốn phía, tên bắn đến như châu chấu bay, vùn vụt lao đến, một tiếng kêu đau đớn vang lên, Mộng Vô Ý bị trúng một tên ở vai trái, loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã một cái từ trên nóc nhà rơi xuống . Mộng Vô Tình vung kiếm chống đỡ lại mưa tên, một tay đỡ lấy cánh tay của Mộng Vô Ý, mang theo hắn xông về phía trước.
Cũng chính lúc này, phía sau tiếng gió rít vang lên, lại có một vài cao thủ cấp các chủ của Ngọc Gia đuổi đến như bay, hai huynh đệ nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nỗi thống khổ tột độ trong mắt của đối phương. Tam đệ vì muốn chặn bọn người này lại nên mới lưu lại, bây giờ những người này bình yên vô sự đuổi đến, điều này chỉ có thể nói rõ cho một kết quả, đó là tam đệ đã bị hạ độc thủ! Tuy biết tam đệ thi triển cấm pháp, mạng cũng không giữ được lâu, nhưng biết là một chuyện, còn khi nó đã thành sự thật thì lại là một chuyện khác.
Trước có người chặn, sau có truy binh, đều là gần trong gang tấc, trên đỉnh đầu còn có mưa tên không ngừng bắn đến, nơi này lại là sân nhà của đối phương, trong số ba người còn lại thì có đến 2 người bị thương, mà đối phương vẫn còn không dưới 7 , 8 cao thủ thượng thừa đang đứng phía ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói; nhất thời trong lòng ba người bọn họ đều có cảm giác tuyệt vọng.
Mộng Tuyệt Trần từ trong miệng phát ra tiếng gầm thét tuyệt vọng, giống như một con mãnh thú rơi vào cạm bẫy không có cách nào để thoát thân, đột nhiên lấy lại tinh thần, giương thanh trường kiếm lên nghiến răng nghiến lợi xông ngược trở lại, Mộng Vô Tình thở dài một hơi, nếu đã không còn đường thoát, thì đâu cần phải hi sinh thêm tính mạng của một người huynh đệ nữa chứ? Hắn biết Mộng Tuyệt Trần sở dĩ xông ngược trở lại, là muốn lấy tính mạng của mình để đổi lấy dù chỉ một chút cơ hội để hai người họ chạy thoát, tranh thủ dù chỉ là một chút thời gian để tháo chạy!
Nhưng lúc này, Mộng Vô Tình lại không hề có ý muốn tháo chạy. Tất các các huynh đệ gần như đều đã chôn thân nơi đây, hắn kể cả có thoát được quay về thì cũng có ý nghĩa gì đây? Càng huống hồ, sau khi quay trở về thì cái đang đợi bản thân mình chắc chắn là sự trách phạt của môn phái, không bằng cứ ở lại đây, cùng với huynh đệ của mình kết bạn trên đường đến hoàng tuyền! Tất cả anh em huynh đệ cùng nhau đồng hành, há chẳng phải là một chuyện hay sao!
Huynh đệ hai người đều có chung một cách nghĩ, đến mắt cũng không nhìn nhau một cái, liền lập tức đồng loạt quay người, xông ngược trở lại; trong mắt tràn đầy sự kiên quyết lao vào chỗ chết!
Sống mái một trận, thà làm ngọc nát hơn làm ngói lành. Nếu đã phải chết, thì cũng phải để cho Ngọc Gia chảy thêm vài giọt máu!
Cả ba người dường như đồng thời xông ngược trở lại giống như điên như cuồng, thể hiện rõ muốn toàn lực một trận tử chiến, hành động này của họ ngược lại làm cho đám đông cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là tên phó các chủ của Giang Sơn Các, sau khi giết được Mộng Vô Hối, đang trong lúc đắc chí cười hi hí, cố gắng xông lên để nhằm mở rộng chiến cuộc, xông lên ở ngay đầu, làm sao mà hắn nghĩ được chỉ trong nháy mắt cả ba người đối phương không những không tháo chạy mà ngược lại còn quay đầu lại nghênh tiếp một cách hung tợn, ác man, vừa nghĩ đến đó thì ba người đã đến ngay trước mặt. Lúc này thân người của tên phó các chủ này vẫn đang trong quá trình vọt lướt trên không, thân người bay trôi theo gió, đúng là phong độ vô cùng.
Cho nên hắn chết cũng một cách rất phong độ!
“Cẩn thận!” Một vài người đại kinh thất sắc, kêu to thành tiếng, ầm ầm tăng tốc đuổi lên.
Nhưng Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý là những nhân vật như thế nào vậy? Nhìn thấy cơ hội không dễ dàng mới có để giết địch, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Hơn nữa, huynh đệ của mình chết trong tay hắn, kể cả là dùng tính mạng của mình để đổi lấy một mạng của kẻ thù thì cả hai cũng là cam tâm tình nguyện.
Với tốc độ như sao băng rơi, cả bốn người trong chớp mắt đã áp sát vào với nhau, Mộng Vô Ý bước nhanh thêm một bước, chặn phía đằng trước Mộng Vô Tình, trực tiếp đón trường kiếm tấn công đến của phó các chủ, cơ thể một vặn một cúi, trường kiếm đâm xuyên qua vai phải của hắn, nhưng cũng chính ngay lúc đó, trường kiếm của hắn đã ngọt như mía lùi đâm xuyên qua bụng của kẻ địch, tay trái nắm quyền, đánh một quyền ác man vào sống mũi của kẻ địch, máu tươi phút chốc bắn ra tung tóe!
Mộng Vô Tình trong mắt càng hiện ra sự căm hận, cùng với Mộng Tuyệt Trần hai người lợi dụng cơ hội này, đâm vào thân người của kẻ thù không đội trời chung này, một kiếm đâm trúng bụng, còn kiếm của Mộng Tuyệt Trần thì đâm xuyên qua cổ. Hắn muốn cắt cái đầu chó của kẻ đã giết chết huynh đệ của mình!
Vì thế mà hắn cũng phải trả cái giá là hai quyền một cước một kiếm, nhưng cùng với việc thân kiếm khẽ rung lên, một cái đầu lâu, trên mặt vẫn còn èm theo nét hãi hùng còn lưu lại cuối cùng bỗng nhiên rời cổ bay lên, bay thẳng lên trời! Mộng Tuyệt Trần máu tươi đầy mồm, nước mắt tuôn ra không ngớt, nhưng hắn lại cực kì thái sảng khoái, haha cười lớn nhấc người bay lên không trung, đá cái đầu lâu đó một cước, bay ra một quãng khá xa.
Nếu như có cầu thủ nào của đội tuyển quốc gia có mặt ở đây, nhất định sẽ dập đầu bái hắn làm sư phụ; muốn học hỏi được cước vừa rồi, đừng nói là tam cường tứ cường, ngay đến quán quân thế giới cũng là không thể thực hiện được….
Còn về vị phó các chủ đại nhân của Giang Sơn Các bị sút “bóng” thì tự nhiên cái chết của hắn đúng là quá sức khoáng đạt, thoải mái, chết theo cái kiểu không thể chết đẹp hơn!
Mặc dù giết được kẻ thù lớn nhất, nhưng cả ba người lại một lần nữa rơi vào trong vòng vây của cái chết, càng đặc biệt là khi hiện nay cả ba đều đã bị thương không nhẹ, tình thế càng hung hiểm hơn vừa nãy.
Nhưng cả ba người đều đã không còn ôm hi vọng có thể sống sót trở về, điều này làm cho đấu trí của họ càng dũng mãnh hơn, càng đánh càng hăng, đám đông Ngọc Gia đối mặt với những mãnh thú điên cuồng như thế này, tuy phần thắng chắc chắn nằm trong tay, nhưng tên nào cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng!
Lăng Thiên nấp trong một chỗ tối ở đằng xa, lắc đầu cười khổ. Ba người này đúng là giống như những thằng ngốc, cố nhiên đến chạy trốn mà cũng không biết. Các người muốn mất mạng thì cũng mặc các người, nhưng các người chết mà không ai biết ở nơi này, thì Ngọc Gia với Tiêu Gia đến khi nào mới thật sự đoạn tuyệt quan hệ đây?
Xem ra vẫn là cần phải bổn công tử ra tay rồi. Cũng chả sao cả, trời có đức hiếu sinh, bổn công tử đành làm Lôi Phong (chú thích: Lôi Phong là một chiến sĩ giải phóng quân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, là người được xem là tượng trưng cho tinh thần vì nghĩa quên mình) một lần vậy!
Thấy ba người này sắp mất mạng trong cuộc chiến điêu tàn, Ngọc Mãn Lâu đứng đằng xa theo dõi trận đấu, trong mắt hắn bỗng nhiên lộ ra nét rực lửa như ma trơi, trên người lộ ra ý chí chiến đấu hừng hực! Hai người đứng bên cạnh lập tức phát giác ra, trong lòng cảm thấy kì lạ, lúc này chiến thắng đã nằm chắc trong tay rồi, chủ nhân sao lúc này lại dường như biểu hiện ra ý muốn ra tay?
Trong trận chiến ba người bọn Mộng Vô Tình đã trong tình trạng vô cùng nguy khốn! Cái chết chỉ còn trong gang tấc.
Ngọc Mãn Lâu quả nhiên là tri kỉ thần giao (cũng có nghĩa là tri kỉ) đã lâu của Lăng Thiên, hắn lạnh lùng đứng nhìn, tính định sẵn, nếu như Lăng Thiên có mặt tại đây, lúc này đã là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay; nếu như chỉ cần chậm thêm một chút nữa, chỉ sợ Lăng Thiên có ra tay thì cũng là công toi!
Nếu như lúc này mà vẫn không ra tay, thì Lăng Thiên chắc chắn không có mặt ở đây, mình mang theo bao nhiêu là cao thủ của gia tộc đến đây để chờ đợi cũng là không có ý nghĩa gì nữa cả.
Thật ra Lăng Thiên đâu có phải là không muốn ra tay, chỉ có điều khi hắn đang lúc muốn hành động, trong lòng bỗng cảm thấy cảm giác nguy hiểm cực mãnh liệt! Dường như có một con rắn độc có nọc độc chết người đang chằm chằm nhìn vào mình trong một chỗ khuất nào đó! Cảm giác lành lạnh trong người đó, làm cho trong lòng Lăng Thiên không khỏi cảm thấy ớn lạnh!
Chẳng nhẽ vẫn còn có người nào đó đang ở trong tối chú ý đến mình sao?
Động tĩnh lớn như thế này, gia chủ của Ngọc Gia là Ngọc Mãn Lâu lúc này lại đang ở chỗ nào? Chuyện này thật quả là kì lạ, bọ ngựa bắt ve, sẻ vàng đợi sẵn, chẳng nhẽ phía sau lưng mình còn có một con chim ưng nào nữa khác?
Lăng Thiên toàn thân toát mồ hôi lạnh!
Nhưng cục diện trận chiến đã càng ngày càng nguy cấp, nếu như mình còn chần chừ không ra tay, thì lần sắp xếp này chả phải là uổng công vô ích sao? Dựa vào thực lực ở thành Minh Ngọc của Ngọc Gia, hoàn toàn có khả năng phong tỏa nghiêm ngặt được thông tin về cái chết của mấy người Thiên Thượng Thiên này, thông tin nếu không được truyền ra, thì quan hệ giữa hai nhà làm sao mà chia rẽ được?
Lăng Thiên cuối cùng thì vẫn quyết định xuất thủ, mặc dù trong lòng hắn rất rõ ràng, có lẽ Ngọc Mãn Lâu đang ở chỗ nào đó đợi mình ra tay, nhưng hắn quả thật không còn lựa chọn nào khác!
Việc sắp thành thì làm sao có thể để nó hỏng bét được?
Lăng Thiên bỗng co người, trượt đi một cách chậm rãi trong bóng đêm….
Thấy các cao thủ của Ngọc Gia ép sát về phía mình, Mộng Vô Tình cười một cách lạnh lùng, cuối cùng thì cũng đến lúc phải chết? Vậy thì đến đây đi! Xem lão phu có thể lôi được vài mạng chết theo ta hay không!
Một tiếng vù vù, tất cả các cao thủ của Ngọc Gia ở xung quanh đều đồng loạt lao lên; Mộng Vô Tình và Mộng Vô Ý hai người nhìn nhau mà cười; đang lúc định xông lên quyết tử, đột nhiên cảm thấy trước mắt có ánh sáng màu vàng, màu trắng bạc lấp lánh, hóa ra là ám khí to như cây kim, xuất hiện một cách đột ngột trước mặt hai người, kèm theo màu sắc của sự ảo ảnh, nhưng kèm theo đó còn có sát khí ghê người, giống như mây đen kéo đến bao phủ bầu trời, lao thẳng về phía các cao thủ Ngọc Gia đang xông đến!
Mắt thấy chiến thắng đã trong tầm tay, kẻ địch đã không còn một chút khả năng chống cự, các cao thủ của Ngọc Gia lao lên một cách hưng phấn tột cùng, nào có biết được chính tại thời khắc này, ám khí ào ào vút đến bao trùm lấy bọn chúng! Kim trâm ngân trâm giăng đầy trời mang theo một sức xuyên suốt cực mạnh, phát ra những tiếng ma sát với không khí rợn người, và kèm theo đó mà những tia máu phun ra tóe loe!
Đúng là lạc cực sinh bi (vui quá thì hóa buồn!)!
Những tiếng kêu thảm thiết hự hự không ngừng vang lên, còn có không ít người đột ngột vứt kiếm trong tay mình đi, đau khổ vạn phần dùng tay ôm hai mắt đang máu chảy ròng ròng, lăn lông lốc từ trên nóc nhà xuống. Còn nhừ kẻ không bị lộn rơi xuống thì nhảy lên cao, tránh đỡ những ám khí bay đến bất ngờ này, nhìn rất là bô nhếch, tên nào cũng chửi lớn thành lời!
Vòng bao vây phút chốc lộ ra một khe hở cực lớn, không có ai ở đó chặn đường cả!
Thời cơ không thể đánh mất!
Biết được có cao nhân tương trợ, có điều lúc này nào có phải là lúc để hàn huyên?
Chỉ cần còn có hi vọng sống sót, thì có ai mà lại thật sự muốn chết chứ?
Mộng Vô Tình kéo theo tay của hai người huynh đệ, phát huy tốc độ cao nhất nhanh như điện xẹt của mình, thoát ra từ khe hở này. Loáng cái đã ở bên ngoài 4, 5 trượng!
Các cung thủ của Ngọc Gia vừa mời lắp tên kéo dây cung, đang chuẩn bị bắn tên, thì đột nhiên ầm một tiếng, một đồng xu xoay tròn bay đến, dây cung của hơn 20 trường cung bị đồng xu cắt đứt, có kẻ còn bị thân cung bật ngược lại vào cằm, kêu rên không ngớt!
“Tiểu tử thối!” Ngọc Mãn Lâu hét lớn một tiếng, thân người vọt ra từ chỗ nấp, mọi người vẫn chưa kịp chớp mắt một cái, Ngọc Mãn Lâu đã lao ngang qua khoảng cách mười mấy trượng, bay đến lùm cây bên cạnh tường, tóc râu rựng ngược, như là đang dẫn động uy lực của sấm chớp 9 tầng mây, một chưởng kinh thiên động địa được đánh ra!
Chưởng lực đánh về phía lùm cây, đánh về phía bóng đen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.