Quyển 5 - Chương 41: Tạm thời an toàn
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
Nàng lúc đầu đã từng nghĩ rằng kẻ địch của Lăng Thiên đầy âm mưu quỷ kế khiến cho hắn phải viễn dương đào tẩu nhưng lúc này xem ra có vẻ không hẳn là như vậy. Nếu hai người hợp lực lại thì chưa nhất định là không thể đem vị Giang sơn lệnh chủ này hạ sát dưới chưởng. Nguyên nhân chủ yếu là do Lăng Thiên chưa hoàn toàn tin tưởng mình nên mới không dùng phương pháp này. Chờ sau này khi hai người ăn ý hơn thì hiển nhiên có thể đối phó được thiên hạ đệ nhất cao thủ này!
Nhưng nay, từ cách xa mấy trăm trượng mà vẫn có thể thoáng nghe thấy âm thanh một kích thần uy cái thế của Thiên Lý, cảm giác giống như lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đến mức có thể trong nháy mắt đem thiên địa cắt thành hai nửa thì trong lòng tiểu nha đầu này đã cuối cùng đã cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên cảm giác được việc hôm nay mình đùa giỡn với Thiên Lý mà không sao thì thật sự là may mắn đến cực điểm đồng thời càng hiểu rõ tại sao Lăng Thiên biết rõ ràng mình toàn tâm toàn ý tương trợ mà vẫn không sử dụng phương pháp mạnh mẽ để đối phó.
Thần công như thế có thể nói là cái thế vô song!
Giang sơn lệnh chủ này thật sự là rất đáng sợ !
Nhìn thần sắc kinh hãi đến cực điểm của Lê Tuyết, Lăng Thiên bỗng nhiên biết nha đầu này lần này sợ rằng đã bị hù dọa không nhẹ, trong lòng bỗng mềm ra lãnh đạm cười cười: \"Rất sợ sao? Thiên hạ chi sĩ, mặc dù nhiều người danh không phù thực nhưng đáng tiếc Thiên Lý này lại là nghe danh không bằng thấy mặt, thấy mặt càng hơn cả nghe danh! Thật sự khó mà lấy lực địch nổi! Trong thời gian ngắn sợ rằng ngươi và ta không phải là đối thủ của hắn!\"
\"Dạ! Tiểu muội trước đây đích xác không có nghĩ đến vị Giang sơn lệnh chủ này lại có tu vi kinh thế hãi tục như thế. Thiên ca, bị đối thủ như thế truy sát, huynh... huynh...\" Lúc này Lê Tuyết không che đậy sự kiêng kỵ của mình đối với Thiên Lý chút nào nhưng trong lời nói lại không phải tỏ ra sợ hãi Thiên Lý mà đầy sự quan tâm đối với Lăng Thiên. Nguyên nhân làm cho nha đầu này đột nhiên cảm giác được Thiên Lý này võ công cao như vậy, cho dù chính mình cùng Lăng Thiên liên thủ cũng vạn lần không phải là đối thủ của hắn mà hắn lại bị Giang sơn lệnh chế ước bắt buộc phải giết chết Lăng Thiên. Một khi như thế Lăng Thiên há có thể hữu tử vô sinh? Tiểu nha đầu thật sự lo lắng.
Tựa hồ sự an toàn của Lăng Thiên so với tính mạng của chính mình còn trọng yếu hơn!
Lăng Thiên trong tâm không khỏi cảm thấy ấm áp, cười nhìn vẻ lo lắng của Lê Tuyết cuối cùng không nhẫn nại được khẽ duỗi tay phải gạt mấy sợi tóc mai phất phơ bên gò má ôn nhu nói: \"Võ công của ta tạm thời không bằng hắn, bất quá hắn cũng chưa có được bổn sự để giết chết ta! Đúng vậy, hắn nhất định chưa thể giết được ta. Lại nói, ngươi mới vừa rồi cũng nghĩ sai rồi, một kích kinh thiên động địa này mặc dù đáng sợ, bất quá… Ha ha a. Nha đầu ngốc.\"
\"Bất quá gì?\" Lê Tuyết truy theo không tha hỏi.
\"Một tay vỗ thì không lên tiếng nha đầu ngốc a.\" Lăng Thiên ha ha cười, bước lên phía trước \"Nếu không có mười lăm người của Tiêu Gia Thiên Thượng Thiên nọ toàn lực cùng hắn đối chiến thì Tống Quân Thiên Lý ngay cả mạnh mẽ tuyệt thế nhưng cũng không thể đạt tới một bước này. Nguyên nhân là vì oai lực một kích này không phải là lực lượng của một người có khả năng tạo thành! Mà Thiên Lý chỉ là một người, hắn tuyệt không đạt tới công lực này!\"
\"Nguyên lai như thế! Ai nha ta ngu ngốc thật\" Lê Tuyết bỗng nhiên sa sút tinh thần \" mà phải nói kinh mạch con người dù sao dung lượng là có hạn mà. Cho dù Thiên Lý có lợi hại ra sao, kinh mạch dù sao cũng không có thể vĩnh viễn khuếch trương ra. Lấy công lực lúc này của hắn nếu có cấp thêm cho hắn công lực của mười lăm tiên thiên cao thủ thì nội lực tất phải bạo thể mà chết. Ha ha ha ha.\" Lê Tuyết khoan khoái cười một trận, đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Lăng Thiên không có hưởng ứng thì không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lăng Thiên thừ người ra đứng yên tại chỗ, hai con mắt như có lôi điện nhìn chăm chú lại! Trong hai mắt thần sắc tràn ngập vẻ trầm tư, trên mặt thần sắc cũng dần dần nghiêm lại.
\"Huynh..huynh.. làm sao vậy?\" Lê Tuyết bỗng nhiên có chút luống cuống, chẳng lẽ trong lời nói của mình mới vừa rồi có gì không đúng?
Lăng Thiên trong tâm như có phiên giang đảo hải. Chính mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy trong nghĩ một trận oanh minh, cháng váng hoa cả mắt, cực kỳ khó chịu.
Một câu nói đơn giản của Lê Tuyết, người nói vô ý mà người nghe lại hữu tâm.
\"Kinh mạch con người dù sao dung lượng là có hạn\"
\"Kinh mạch con người dù sao dung lượng là có hạn\"
Mấy câu nói rất đơn giản này tại trong đầu Lăng Thiên chợt như nổi sóng!
Rất đơn giản, rất xa lạ nhưng lại cũng rất quen thuộc! Cái này rất quen thuộc nhưng lại đã rất lâu không có nghe qua ai nói đến!
Đây chính là điều hay nghe thấy tại tiền thế.
Từ khi mình đến thế giới này cũng đã tiếp xúc với không ít võ học cao thủ, cơ hồ một nửa cao thủ trong bát đại gia tộc cũng đã bị hủy diệt trong tay hắn, hơn nữa đã cùng thiên hạ đệ nhất cao thủ nói chuyện qua vài lần và cũng đã cùng thiên hạ đệ nhất võ công thế gia Ngọc Gia truyền nhân Ngọc Mãn Thiên đánh qua hai trận. Lăng Thiên cũng thông qua năm tiểu tử kia hiểu rõ khá nhiều võ học tinh ý từ trên người Ngọc Mãn Thiên nhưng từ trước đến giờ không có người nào đề cập đến một điểm này!
Nhưng Lê Tuyết nhưng lại nhẹ nhàng khéo léo nói ra! Cái này là tấu xảo ư? Thực sự lai có dạng tấu xảo như vậy ư.
Dùng lực bứt bứt tóc, Lăng Thiên đưa mắt nhìn Lê Tuyết, trong ánh mắt có hàm xúc nhiều ý tứ không nói thành lời.
\"Huynh làm sao vậy?\" Lê Tuyết có chút lo sợ bất an hỏi.
\"Oh, ta đột nhiên nghĩ ra chúng ta đã bỏ qua một sự kiện.\" Lăng Thiên thản nhiên đem tâm sự trong lòng ẩn tàng đi rồi cười ha ha nói: \"Từ âm thanh giao đấu kinh thiên động địa kia ngươi cảm giác được gì?\"
\"Ta cảm giác được gì? Ta có thể cảm giác được gì? Thiên Lý mạnh mẽ như thế..\" Lê Tuyết có chút mờ mịt không rõ hỏi.
\"Ha ha.\" Lăng Thiên cười lên, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ cách dùng từ rồi nói: \"Ngươi nghĩ có phần sai lệch rồi, ta nói là ta đột nhiên cảm giác được, chúng ta tạm thời an toàn.\"
\"Tạm thời an toàn ? Ồ, là là… \" Lê Tuyết nhẫn nại không được cũng rất nhanh vui vẻ nói \" Đúng, đối thủ của Thiên Lý có thể cùng hắn hợp lại xuất ra thanh thế lớn như thế chứng minh mười lăm người này cũng chân chánh là cao thủ. Lực lượng của mười lăm người này cũng tuyệt không dưới vị Giang sơn lệnh chủ này... Mà lấy thâm cừu đại hận mà nói bọn họ tuyệt đối không có đạo lý bãi thủ mà lấy thân phận thiên hạ đệ nhất cao thủ của Thiên Lý thì nhất định cũng không thể bỏ chạy, cho nên cuộc chiến này nhất định là bi thảm vô bì, thậm chí nói không chừng có thể lưỡng bại câu thương\"
\"Không tệ\", trong mắt Lăng Thiên chợt hiện vẻ tán thưởng. Trong lúc vội vàng nghĩ đến đề tài này mà Lê Tuyết có thể trong nháy mắt nghĩ ra nhiều điều như vậy, đầu óc linh hoạt thông minh hơn người! \"Như vậy theo ngươi đoán đoán, Thiên Lý cùng mười lăm người này giao đấu, bên nào sẽ chiến thắng\".
Lê Tuyết bỗng nhiên giương đôi mi thanh tú, thực sự đau khổ suy tư một phen rồi nói: \"Theo ta thấy sợ rằng kẻ thắng lợi cuối cùng vẫn như cũ là vị Giang sơn lệnh chủ, Tống Quân Thiên Lý.\"
\"Oh? Lý do là gì?\" Lăng Thiên nhướng mày hỏi
\"Ta mới vừa rồi đã nghĩ qua, nếu như hắn lưỡng bại câu thương thì càng tốt, còn nếu Thiên Lý chiến thắng thì nguyên khí đại thương chúng ta cũng sẽ thừa cơ hội này mà giết hắn, vĩnh viễn thoát khỏi ma tinh này! Mà Thiên Lý này trước đây đã cùng huynh đấu trí đấu lực, huynh mặc dù nhiều lần tử lý đào sinh, hắn cũng nhất định là một người tài trí hơn người mà một kích nọ rất rõ ràng là đơn thuần lấy nội lực so đấu\". Lê Tuyết có lòng tin nói \"Mười lăm người nọ cần đem nội lực tập hợp lại mới có thể cùng Thiên Lý giao đấu tạo ra thanh thế như thế, mới có tạo thành cục diện ngang tay, nhưng cái này vẫn cho thấy quyền chủ động vẫn nằm trong tay Thiên Lý. Nếu Thiên Lý không đồng ý thì đâu cấp cho mười lăm người nọ cơ hội liên thủ ngạnh hợp lại. Nói cách khác, trong một kích này Thiên Lý có tín tâm nắm chắc, hắn có tín tâm là không bị thương tổn, thậm chí là có thể chiếm được thượng phong!\"
\"Ha ha không sai! Đối phương dù sao có mười lăm người, cho dù bị thương nhưng cũng chiếm được tiện nghi nhất định. Lấy toàn bộ thực lực của Thiên Lý có thể phá được còn nếu thực sự là lấy một đối một thì Thiên Lý tuyệt đối chỉ mất mấy giây là có thể giết chết không còn một người! Mà Thiên Lý có dũng khí cấp cho đối phương cơ hội này chứng tỏ hắn tuyệt đối có tín tâm cùng nắm chắc!\" Lăng Thiên cười nói.
\"Không sai, ta cũng nghĩ như vậy bất quá có một kích này làm cơ sở, cho dù Thiên Lý mạnh mẽ quán tuyệt thiên hạ tựa hồ cũng không thể không mất một sợi lông tóc nào. Ngay cả hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ thì trong thời gian hắn bị thương nếu còn cố truy sát ta mà nói thì một sẽ khiến cho thương thế bị ác hóa, hai là cũng có thể bị ta tiêu diệt! Cho nên...\"
Lăng Thiên kết luận nói \"Nếu thương thế của Thiên Lý chưa khôi phục hoàn toàn thì hắn tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt ta. Mà võ công đến trình độ như Thiên Lý này thật không dễ bị thương nhưng một khi bị nội thương thì tuyệt không thể trong thời gian ngắn có thể lập tức khôi phục. Ngay cả công lực của hắn có cao cường đến mấy, ngay cả khi hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ nhưng muốn khôi phục toàn bộ thì cũng cần ít nhất nửa tháng đến một tháng. Như vậy chúng ta có ít nhất nửa tháng thời gian tuyệt đối an toàn. Mà trong đoạn thời gian này chúng ta có thể ung dung chuẩn bị bố trí, ung dung đối phó với các nhân vật của các đại thế gia muốn bỏ đá xuống giếng nhằm đối phó với ta mà căn bản không cần lo lắng đến thanh cương đao đoạt mệnh lơ lửng trên đầu!\"
\"Hả, nếu như thế thì huynh còn đợi gì nữa?\" Lê Tuyết cười duyên một tiếng đột nhiên sắc mặt lạnh xuống chánh sắc hỏi \"Thiên ca, ngươi nói chúng ta có nên thừa dịp lúc này Thiên Lý đang bị trọng thương mà tìm đến hắn đem hắn tiêu diệt đi? Như vậy há không phải là một lần vất vả mà vĩnh viễn nhàn hạ sao? Sẽ không còn hậu hoạn?\"
Lăng Thiên cười khổ một tiếng \"Việc này ta còn muốn thực hiện hơn cả ngươi nhưng ngươi cảm giác việc này dễ thế sao? Trước tiên không muốn nói chúng ta không dễ tìm được hắn, cho dù là tìm được thì lấy nhận thức của ngươi đối với võ học, chúng ta liệu có thể không mất sợi tóc nào mà có thể đả thương được hắn không?\"
Lê Tuyết thở dài một tiếng cùng Lăng Thiên đối mặt cười khổ: \"Trừ phi hai người chúng ta nguyện ý cùng hắn đồng quy vu tận, không thì không thể giết chết được hắn.\"
\"Không sai, chúng ta nếu dồn hắn vào đường cùng thì hắn có thể dùng phương pháp thiêu đốt sinh mệnh khiến cho thực lực trong thời gian cực ngắn khôi phục lại trạng thái đỉnh. Mặc dù làm như thế hoặc giả hắn cũng không thể sống tiếp nhưng một khi như thế thì những người tham dự đối phó với hắn sẽ không còn một ai có thể sống sót được!\"
Lăng Thiên ánh mắt thận trọng, nói: \"Càng huống chi, ngay lúc đó chúng ta cũng không có thể xác định được hắn sau khi cùng mười lăm người này chiến đấu, thương thế trên người đến mức nào cho nên thật sự không dám dễ dàng vọng động.\"
\"Chẳng lẽ sau khi hắn trị thương xong lại tiếp tục truy sát huynh? Như vậy thì đến bao giờ việc này mới có thể kết thúc. Công lực của huynh lại tuyệt không thể trong thời gian ngắn có thể vượt qua hắn. Việc này thực sự làm ta cực kỳ đau đầu.\" Lê Tuyết khổ não mặt nhăn mày nhíu nói.
\"Ha ha, về điểm này ngươi cứ yên tâm đi. Ta cùng Thiên Lý đã định ra hẹn ước nửa năm, nếu hắn trong vòng nửa năm không giết chết được ta thì sẽ bỏ qua Giang sơn lệnh truy sát lần này đồng thời hắn sẽ đáp ứng ta ba điều kiện.\" Lăng Thiên chớp chớp mắt cười lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.