Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 2 - Chương 45: Thoát thân.

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



Cách đó không xa, tại một gốc đại thụ cành lá xum xuê, trên cây, Lăng Thiên hứng thú nhìn phía dưới đánh nhau chết sống, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ra một đám người đang thi triển thân pháp từ xa chạy tới

Lăng Kiếm hai tròng mắt phát ra quang mang cuồng nhiệt, nhìn phía dưới long tranh hổ đấu, hận không thể giờ phút này người bị vây quanh ở chính giữa đó là mình, có thể lại được đại sát một phen!

“Không sai biệt lắm, chờ bọn hắn chạy tới, Tiết Lãnh hoàn toàn xong hết rồi. Cơ bản, thực lực của cao thủ Dương gia chủ yếu cũng chỉ bảy bảy tám tám thôi, cũng không có gì hơn cái này! Không hổ là bảo bối lão thất phu dường như cất giấu nhiều năm như vậy! Lăng Kiếm, ngươi đi giúp hắn chạy, nhưng chỉ được một kích phải trúng toàn thân trở ra, không được ham chiến.” Lăng Thiên thản nhiên an bài nói.

Lăng Kiếm hăng hái bừng bừng đáp ứng một tiếng, gương mặt trắng vì hưng phấn mà đỏ ứng.

Một tiếng huýt sáo xé gió bắn ra, Lăng Kiếm vâng lệnh cả người quỷ mị từ trên cây vụt xuống, như tia chớp vọt qua khoảng cách xa gần mười trượng, mọi người vây công Tiết Lãnh còn chưa kịp làm ra phản ứng, thân ảnh thản nhiên mà lại phiêu hốt đã xuất hiện tại phía sau nơi mọi người kịch chiến. Thân thể kỳ dị quay mấy vòng, kiếm quang chợt hiện lên vài nhát, đã có vài tên hắc y nhân ứng với kiếm mà ngã, khí tuyệt thân vong.

Đây mới là thủ đoạn chính thức của Lăng Kiếm! Làm một thích khách, quan trọng nhất cần có tuyệt kỹ! Một kích phải trúng, một kích tuyệt sát

Làm một sát thủ ưu tú, coi như là có hai trăm phần trăm nắm chắc, cũng tuyệt sẽ không dễ dàng cùng địch nhân chánh diện đối mặt! Đây là câu nói Lăng Thiên thường dạy Lăng Kiếm nhất!

Bây giờ Lăng Kiếm biết chuyện khẩn cấp, thời gian mình lưu lại cũng không nhiều, phải tốc chiến tốc thắng, cơ hồ đem thân pháp và kiếm pháp mình cũng phát huy tới cực hạn, thân thể phiêu hốt, kiếm không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay, nhất định là địch nhân không thể nào né tránh, không thể chống đỡ được cái chết, nhanh chóng thu hoạch một mạng người!

Tiết Lãnh kiếm quang liên miên, bị vây ở giữa, hơn mười cao thủ hắc y điên cuồng tiến công vây bắt hắn, tại vòng chiến bên ngoài, Lăng kiếm tựa như một chiếc bóng vô hình quỷ mỵ, phiêu hốt bất định, vừa thoáng thấy phía trước đã lại vọt ra sau, kiếm quang xuất quỷ nhập thần, thân pháp thiên biến vạn hóa!

Cường viện tại lúc nguy cấp trước mắt đến! Tiết Lãnh đã gần kề tuyệt địa đột nhiên lấy được sinh cơ, bất giác tinh thần đại chấn, xoát xoát xoát liên tục mười chín kiếm dày đặc không kẽ hở liên miên xuất ra, nhất thời hắc y nhân thế công trì trệ; cơ hội!!

Lăng Kiếm lại đem thân pháp đề thăng đến cực hạn, xông vào giữa, kiếm ra như gió, tùy tay mà đâm; mọi người đều tưởng rằng hắn muốn xông lên giúp tạo cơ hội cho Tiết Lãnh thoát thân, làm sao nghĩ đến mục tiêu chính thức của hắn dĩ nhiên là ba người phía sau. Bất ngờ không kịp đề phòng, ba người cổ họng đồng thời bị xuyên thủng, máu tươi bắn nhanh ra. Vòng vây nhất thời xuất hiện một khoảng trống lớn! Lăng kiếm cùng Tiết Lãnh tại nơi thi thể của ba người còn chưa ngã xuống mặt đất trong nháy mắt, lao qua, đồng thời phi thân xông lên nóc nhà!



Giờ phút này, đám Dương gia cao thủ đã chạy tới khoảng cách gần nơi này tầm trong vòng mười trượng! Hai người không dám chậm trễ, Lăng Kiếm phía trước, bay vút lên trên, mục tiêu đúng là đại thụ mà Lăng Thiên ẩn thân, Tiết Lãnh theo sát chặt hắn, hai người giống như hai cánh chim, trong lúc đó chợt lóe đã tới trên cây rồi.

Trước chỗ hai người đặt chân, bất ngờ đã có vài tên hắc y nhân xuất hiện.

Lăng Kiếm mang theo Tiết Lãnh, không dừng lại chút nào, mũi chân điểm trên thân cây một cái, lại bay vút ra.

Các cao thủ Dương gia đều gầm lên, phi thân chạy tới. Cơ hồ bám sát tại phía sau hai người, như giòi bám tỏng xương theo sát không tha……

Mắt thấy mọi người sẽ bay đến trên cây đại thụ để mượn lực, đúng lúc này, trong đám tán lá cây rậm rạp đó đột nhiên lóe ra vạn điểm ngân quang, nhất thời cả một màn mưa ngân châm phát ra ! Đủ che kín đường đi tới của đám người đuổi theo!

Đang ở giữa không trung, khi lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, mắt thấy lần nữa sắp bay lên đại thụ, thời khắc này tâm lý đúng là sẽ buông lỏng, nhưng đúng lúc này gặp một đám ám khí đoạt mệnh phóng ra! Đây quả là cực kỳ tinh diệu. Cũng quả là ranh mãnh cực kỳ! Đám cao thủ đều trong lòng mắng to, từ tiếng những ngân châm bén nhọn rít lên trong không khí có thể nghe ra, võ công người này chỉ có cao hơn hai người mới vừa đào tẩu, tuyệt không thể dưới hai người đó! Tuyệt đối nghĩ không ra đối phương đã đào tẩu, dĩ nhiên còn lưu lại một cao thủ vô cùng cao minh đến cản phía sau!

“Hả! … ai da! ……” Bất ngờ không đề phòng, Dương gia cao thủ đến sau đều trúng chiêu, hoặc trên mặt, trên người, trên tay chân, càng có mấy người xui xẻo gặp quỷ, bị ngân châm tinh tế trực tiếp cắm vào trong hai mắt, nhất thời, cả đám cao thủ Dương gia đều rơi xuống!

Hai lão giả mặt ngựa lao tới đầu tiên, bách mang trong tay áo bay lên, dồn dập ngưng tụ công lực thân mình, thật vất vả đem ngân châm bắn tới chặn lại gần một nửa, thân thể tại giữa không trung cũng không thể nào mượn lực nửa, thở dài một tiếng, tung mình hạ xuống. Định thần nhìn lại, sắc mặt đều đại biến. Vài cây ngân châm tinh tế xuyên thấu tại trên ống tay áo mình lòe lòe sáng lên trong bóng tựa hồ hướng hai người mà chê cười… Lấy hai người nội lực tinh tu hơn mười năm quán chú tại trên ống tay áo, ống tay áo trình độ cứng rắng không thua gì da thuộc, dĩ nhiên lại bị một vài ngân châm thật nhỏ nhìn gió thổi cũng bay xuyên thủng!! Hai người không khỏi đồng thời hít một ngụm khí lạnh!

Trên đời lại có võ công như thế! Trên đời lại có cao thủ như thế!!

Người này là ai???!!

Ở giữa tàng cây um tùm, một thân ảnh như chim ưng bay vút lên, tại giữa không trung thân thể khẽ chuyển, sau đó như lưu tinh phi đọa, tử điện đằng không, chớp mắt liền nhanh chóng mất đi tăm hơi

Mọi người trơ mắt nhìn hắn rời đi, đúng là không dám ngăn trở! Lại càng không có dũng khí truy kích!



Gió thổi lành lạnh, ánh trăng thê lương..Trên mặt đất, tàn thi khắp chốn, máu chảy tràn lan, có vài tên hắc y nhân hai tay ôm hai con mắt, lớn tiếng kêu thảm, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng! Giữa khe hở kẽ tay, những tơ máu tinh tế không ngừng lộ ra, hội tụ thành từng giọt từng giọt tiên huyết, chậm rãi rơi xuống….

Tiết Lãnh tìm được đường sống từ trong chỗ chết, thân thể mặc dù còn đang bay, nhưng vẫn cảm giác được trái tim nhảy lên thình thịch! Đối với gia hỏa trước mặt này trong lòng thật sự là vô cùng phức tạp, nếu không phải tên gia hỏa này, chính mình có lẽ sẽ không bị người ta phát hiện, chính là hắn đã ranh mãnh ném ba mảnh ngói, khiến mình bị cuốn vào chuyện thị phi.

Nhưng cũng lại là hắn, ngay lúc mình nguy cấp, phi thân tới, lại đem mình cứu ra! Đối với việc người này tại sao làm như vậy, Tiết Lãnh trong lòng nhất thời hồ đồ muốn chết!

Hoàn toàn không thể xét theo lẽ thường mà giải thích. Hành vi như vậy, có thể nói là hành vi điên cuồng cũng không sai! Tiết Lãnh trong lòng buồn bực cực độ, nhưng vẫn muốn lễ phép cảm tạ một chút.

“Bằng hữu, đa tạ tương cứu…”

Tiết Lãnh chưa nói xong, đã thấy thân thể hắc y nhân trước mặt mình đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt đã cùng mình kéo dãn cự ly. Hai người vốn là một trước một sau, cách tuyệt không đủ một trượng, nhưng hắc y nhân lần này phát lực, lại nhất thời kéo dãn cự ly ngoài bảy trượng, hơn nữa khoảng cách lại đang không ngừng gia tăng!

Tiết Lãnh biết đối phương không muốn cùng mình nói chuyện, loại hành vi này, hẳn phải đã biểu lộ rõ thái độ. Trong lòng bùi ngùi thở dài, thân pháp chậm lại, trong nháy mắt ẩn nặc hành tung, chuẩn bị lặng lẽ chạy về Lăng phủ. Nếu là giờ phút này mình lại bại lộ hành tung, vậy có thể hết sức gay go, không chỉ có thể sẽ liên lụy tiểu công chúa, còn có thể làm cho Lăng gia hãm nhập hỗn loạn.

Thanh âm xa xa rất nhỏ truyền đến, nhưng là rõ ràng vô cùng, trực tiếp truyền trong tai mình: “Bắc Ngụy Ngọc gia cao thủ, quả nhiên bất phàm, sau này hữu duyên, hẹn tái hội!”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắc y nhân nọ đã biến mất, không còn thấy bất cứ tăm hơi gì nữa.

Tiết Lãnh trong lòng cười khổ một tiếng thầm nghĩ: “Ngươi cũng làm hại ta khổ, lần sau gặp lại, thật không biết như thế nào đối mặt với người, đến lúc đó đến tột cùng rút kiếm đấu nhau hay là cảm tạ ân cứu mạng, giờ phút này thật đúng là không đoán được.” Xoay người nhập vào trong bóng đêm, biến mất không thấy.

Lăng Thiên tâm tình dương dương tự đắc trở về tiểu viện, tối nay hắn triệt để nhận định chuẩn xác thế lực của Dương Không Quần! Đối với việc làm sau này, sẽ có trợ lực rất lớn! Hiểu rõ đối phương, chính mình sẽ nắm phần thắng càng chắc hơn.

Lăng Thiên tiến vào phòng mình, Lăng Thần trong phòng đã cảm thấy Lăng Kiếm trở về, lẳng lặng mà thắp ngọn đèn, mỉm cười nhìn Lăng Thiên, nhìn thấy hắn trên mặt có vẻ hưng phấn, Lăng Thần liền biết hắn đi lần này không tệ, có lẽ thu hoạch rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook