Quyển 5 - Chương 62: Trận cá cược nhỏ
Phong Lăng Thiên Hạ
11/04/2013
Lăng Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy trước mặt, phía ngoài ba bốn mươi trượng, hai bên đường trong nháy mắt đột nhiên tuôn ra một đống người đón chặn phong tỏa lối đi. Có thể nói là một con ruồi cũng không lọt. Người nào người ấy cước bộ vững vàng, thần khí sung túc, xem ra đám người này thân thủ đều không nhược.
Bất quá trong lòng Lăng Thiên lại có chút buồn bực. Đơn độc bằng đám người này có thể ngăn chặn được mình ư. Như vậy thì bọn chúng tự đánh giá mình quá cao mà lại đánh giá chính mình quá thấp! Một ý niệm chợt lóe lên, Lăng Thiên phát động nội lực thần thức vô thanh vô tức hướng ra bốn mặt tám phương dò xét.
Chợt có một thanh âm nói: \" Lăng Thiên. Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a! Dám trống giong cờ mở đi qua biên giới, chẳng lẽ ngươi cho là trong thiên hạ không có người nào giữ chân được ngươi a?\".
Lê Tuyết khẽ cười duyên thấp tiếng nói: \"Lăng đại công tử. Chuyến này ngươi nhớ hảo hảo nắm chắc cơ hội đã nghiền nha”
Lăng Thiên trừng mắt nhìn nàng thấp tiếng nói: \"Ta đột nhiên nghĩ đến một câu cửa miệng “phi thường thiếp thiết Ngọc Gia nhân. Thực sự là nói tới Vương Bát sẽ tới ân, phải nói là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến\". Lê Tuyết không nhẫn nại được ôm bụng cười mà bên này Lăng Thiên đã cười ha ha nói: \"Thiên hạ này người có thể giữ được ta tuyệt đối không ít. Phải nói là rất nhiều, rất nhiều nhưng lại tuyệt không phải là các hạ. Mau báo danh cho bản công tử. Bản công tử không giết hạng người vô danh!\"
Nghe Lăng Thiên nói một câu tại tiền thế rất là kinh điển \" không giết hạng người vô danh\", Lê Tuyết càng cười đau bụng muốn chết, đơn giản là ôm bụng ngồi xổm cục cục cục cục mà cười. Mỹ nhân cười thật là khuynh quốc khuynh thành bất quá mỹ nhân bình thường không cười to như thế.
Đám người này mặc dù không nói rõ lai lịch nhưng Lăng Thiên đã nhận định nhất định là người của Ngọc Gia không còn nghi ngờ gì nữa! Tình thật ngay tại biên giới Bắc Ngụy kẻ đầu tiên có thể có được tin tức về mình mà an bài kiếp sát hắn thì ngoại trừ Ngọc Gia ra xác thực là không còn ai có được thực lực này cũng như có đảm lượng như vậy.
Người nọ cười ầm lên tiến lên trước một bước, chân trước đạp xuống đất đột nhiên phát ra thanh âm \" ầm \" một tiếng rất lớn khiến bụi đất chung quanh bỗng nhiên bay tán loạn. Đây là do hắn đối mặt với địch nhân mạnh mẽ nên trong lòng bất giác đã khẩn trương đến cực độ đem toàn thân nội lực phát ra. Mỗi một động tác bất giác đều mang theo toàn bộ khí lực đồng thời hét lớn một tiếng : \" Lăng Thiên đi ra chịu chết!\". Trong giọng nói của hắn cũng bất giác mang theo nội lực thâm hậu, thanh âm truyền ra xa tạo thành trận trận oanh minh. Xem khí thế có chút làm cho người ta sợ hãi!
\"Ngươi lên trước hay ta lên trước?\" Lăng Thiên cười cười nhìn Lê Tuyết nói: \"Nhìn gia hỏa này khẩn trương quá, cả người co quắp lại. Ta dám đánh cuộc lúc này sáu khối cơ bụng của gia hỏa này nhất định là đồng thời nổi vồng lên, nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu không tin ta sẽ lột quần áo hắn cho ngươi xem. Đánh cuộc một cái xưng hô. Nếu như ngươi thua từ nay về sau tên ngươi sẽ là tiểu cẩu. Như thế nào?\"
Lê Tuyết cười khanh khách, cười đến nỗi đỏ cả mặt, trợn mắt trắng bạch. Nàng bĩu môi nói: \" bọn hắn đến tìm Lăng Thiên chứ không phải là ta, ta đánh cuộc làm gì. Ta thực sự chưa bao giờ nhìn thấy qua ngươi tỏ ra cái bộ dáng này. Ai quản đến cơ bụng hắn có sáu khối hay tám khối. Mà tám thì rất là hi hãn nha\".
\"Thật không có đảm lượng đánh cuộc?\", Lăng Thiên ra vẻ kiêu ngạo nói: \" nên nhớ từ giờ về sau, nói chung ngươi mà đánh cuộc với ta đều không thể thắng được ha ha. Tiểu cô nương khả ái ah”.
\"Đánh cuộc thì đánh cuộc! Sợ ngươi sao?\" Lê Tuyết cong đôi môi đỏ mọng nói. \"Do ngươi xuất thủ. Ta lười động thân. Một đám đại nam nhân tổ làm bẩn tay ta. Ngươi cũng là đại nam nhân chẳng lẽ lại muốn một tiểu nữ tử như ta ra tay trợ giúp\".
\"Sợ rằng cho dù ngươi muốn né tránh cũng sẽ có người tìm đến ngươi”, Lăng Thiên hắc hắc cười kề miệng vào tai Lê Tuyết đảo mắt nói: \" không nhìn thấy sao. Đám người này, kẻ nào bộ dáng cũng như là sắc quỷ đói khát. Mới vừa rồi kẻ nào cũng chăm chú nhìn vào người tàn nhẫn nuốt nước bọt. Không biết trong lòng bọn chúng nghĩ gì. Ngươi có thể đoán được bọn hắn đang suy nghĩ gì không. Hắc hắc… hắc hắc”
Lê Tuyết đỏ mặt duỗi tay nắm lấy tai Lăng Thiên hung tợn nói: \" ngươi có dũng khí nói một câu thử xem?\"
Lăng Thiên đau đớn đè thấp thanh âm nói: \" đơn độc một vài người này há có dũng khí ngăn đón ta, nhất định là còn có mai phục khác. Hai bên đường trong rừng có vài luồng khí tức nguy hiểm quanh quẩn. Phía sau chúng ta cũng có vài cao thủ mai phục. Hai chúng ta không thể cùng một lúc xuất thủ, nhất định phải một người xuất chiến, một người lược trận. Kẻ quan chiến xem ra còn muốn nguy hiểm hơn. Ngươi cứ hảo hảo đánh giá đi. Ta sợ ngươi võ nghệ thấp kém, vạn nhất bị người bắt làm tù binh. Nhưng... nếu như ngươi thực sự bị bắt làm tù binh thì ngươi nói ta nên thúc thủ chịu trói hay là trực tiếp bỏ đi thì tốt hơn!\"
\"Đông!\", Lê Tuyết tức giận khiến cái mông Lăng Thiên bị tàn nhẫn đá một cước. Sau khi đem hắn đuổi đi nàng oán hận mắng nói: \" ngươi mới bị người ta bắt làm tù binh! Ngươi nếu bị người bắt giữ bản cô nương tuyệt đối sẽ không đi cứu ngươi!\". Nàng sau khi nghe Lăng Thiên phân tích rõ ràng hợp lý thì trong lòng rất là tán đồng nhưng sau khi dựng thẳng lỗ tai toàn thần quán chú mà nghe liên tiếp gật đầu, nào biết Lăng Thiên sau khi nói xong thì lại chuyển đề tài cư nhiên nói nàng bị người bắt làm tù binh! Cái này làm cho Lê Tuyết trong lòng đang vui vẻ bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác bị hắn chơi đùa mà lập tức tức giận xấu hổ.
Đám người kia cố kỵ võ công của Lăng Thiên nên mặc dù thấy hai người bí mật thương nghị mà vẫn không có dũng khí chủ động động thủ. Đang nhìn thì đột nhiên thấy hai người cư nhiên trở mặt. Nữ tử kia cư nhiên một cước đem Lăng Thiên đá bay đi, tư thế chật vật tới cực điểm thì không khỏi mừng rỡ, đao kiếm vung lên nhằm khoảng không nơi Lăng Thiên chuẩn bị đáp xuống chém tới.
Mắt nhìn thấy liền có thể đem Lăng Thiên loạn đao phân thây nhưng vào lúc này dị biến phát sinh. Thân thể Lăng Thiên đang có vẻ chật vật vạn phần đột nhiên dừng lại trên không trung rồi tiếp theo mạnh mẽ trầm xuống. Còn chưa kịp rơi xuống đã bay vọt đi như thế một cơn gió lớn quét đám lá cây nhanh chóng tiến vào giữa đám người.
Đám người này còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì song chưởng của Lăng Thiên đã giống như hai cây khai sơn đại phủ tả hữu bắn ra. Răng rắc vài tiếng rồi bỗng nhiên tiếng kêu bi thảm liên tiếp vang lên. Bốn đại hán bắn ra lảo đảo nhưng cũng không đứng được vì bắp chân đã bị bẻ gẫy giống như bị lợi đao chém đứt đoạn. Cả một đám nửa bắp chân thi nhau rơi xuống mà tám cái chân đứt nửa này sau khi rơi xuống lại đứng vững như thái sơn trên mặt đất. Phía trên huyết mạt phọt lên tạo ra cảnh tượng máu tanh cực kỳ quỷ dị.
Mà thân thể của bốn đại hán kia sau khi hạ xuống thì cả người đã bị máu tươi hoàn toàn nhiễm hồng, đau nhức lăn lộn trên mặt đất đồng thời tru lên thanh âm bi thảm đủ để hù dọa tiểu hài nhi trong đêm khuya. Ai cũng khó có thể tưởng tượng việc chính mình gặp tình cảnh tàn khốc này lại là thật. Dù sao chỉ chốc lát trước chính mình còn hoàn hảo không thương tổn mảy may mà nay đã trở thành phế nhân không chân.
Trong mắt tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt đều nổi lên quang mang sợ hãi, hai tay vô thức đều giơ binh khí lên nhưng vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ giương mắt nhìn thảm trạng của đồng bạn mà sau lưng đều không nhịn được mà phát lạnh cả người. Có một số người còn cảm giác thấy yết hầu phát ngứa rồi trực tiếp nôn mửa một trận thiên hôn địa ám.
Phía sau bọn hắn Lăng Thiên vẫn ung dung đứng đó, một thân bạch y như tuyết cư nhiên chưa từng dính nửa vết máu! Xem thảm trạng trước mặt Lăng Thiên vỗ vỗ tay cười nói: \"Ta đã đi ra chịu chết nhưng các ngươi cũng nên có chút thành ý mới được a. Cứ như thế này, hết ngã ngã rồi lại nôn nôn, ngây ngây ngốc ngốc thì làm sao có thể làm cho bản công tử chịu chết à? Hay là các ngươi muốn làm cho bản công tử sợ quá mà chết sao, cái này cũng là một biện pháp!\"
Đại hán dẫn đầu tức quá rống lên một tiếng hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ ngầu, dưới chân dậm một cái, cả người chợt giống như thiểm điện nhằm hướng Lăng Thiên đánh tới. Thanh cương kiếm trong tay đón gió, đến nửa khoảng không bỗng nhiên hiện ra bốn năm đóa hoa kiếm sáng lạn, hàn khí âm sâm nhằm Lăng Thiên chụp xuống. Áo bào trắng nhất thiểm dùng một đôi nhục chưởng xông thẳng vào trong kiếm vũ mạn thiên, liền như thế một con bướm trắng đột nhiên bay vào rừng hoa lê.
Đại hán nọ cực kỳ kinh hãi. Rõ ràng là chính mình tay cầm lợi kiếm chiếm được tiện nghi nhưng không biết tại sao hắn lại cảm giác được người chiếm tiện nghi kỳ thật lại là Lăng Thiên mới đúng! Đối phương tại một tấc vuông trước ngực mình hoạt động hết sức linh hoạt mà tam thước trường kiếm khinh linh của mình cư nhiên lại có chút cảm giác quá to lớn! Cả một thân kình lực lại cảm giác nửa điểm cũng không dùng được, cảm giác một đôi nhục chưởng của đối phương xuyên qua kiếm vũ mà tiến vào.Tùy thời thủ chỉ phong tỏa kiếm phong, tùy thời một đôi nhục chưởng chụp lên thân kiếm, tùy thời một đôi thủ chưởng vuốt lên đến chuôi kiếm...
Chính mình tiến lên thì Lăng Thiên bám chặt theo mình mà tùy thời thối lui, còn chính mình thối lui thì Lăng Thiên như hình với bóng bám chặt tiến lên theo. Cái này là kiểu đả pháp gì? Trong lòng đại hán sớm đã đau khổ kêu trời. Chính mình cũng nửa đời tung hoành, một tay hạ thủ tàn nhẫn mà lúc này sao lại bị trói chân trói tay như vậy!
\"Chẳng lẽ chính mình hôm nay phải chết ở chỗ này!?\" Trong long đại hán không hiểu sao bỗng nổi lên ý niệm tuyệt vọng.
Giao thủ bất quá chỉ trong chốc lát mà đại hán nọ cả người đầm đìa mồ hôi thở hổn hển như trâu. Hai tròng mắt cũng cơ hồ trừng to đến rách cả mắt. Hắn rõ ràng cảm giác được đối phương đã có vô số cơ hội ra tay giết chết chính mình nhưng lại chậm chạp không hạ sát thủ! Người ngoài đứng xem lại cảm giác như hai người giống như là đánh nhau khó phân thắng bại. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ rang chính mình sớm đã thất bại, sớm đã bại nếu không muốn nói là đã có thể chết vô số lần.
Đám người này không chút nghi ngờ Lăng Thiên lại lợi dụng bọn hắn nhằm thu hút đám cao thủ đang ẩn nấp chui ra? Song phương đều có tính toán, trong tâm đều có chủ ý đả quỷ.
Chung quanh một số đại hán nhìn không rõ ảo diệu bên trong, thấy hai người càng đấu càng khó phân thắng bại thì cư nhiên cùng kêu to ủng hộ: \" đại ca hảo kiếm pháp!\"
“Cố lên!\"
\"Đại ca nhanh giết tiểu tặc này vì các huynh đệ mà báo thù oa!\"
Nghe thấy mấy lời khích lệ này đại hán nọ thực sự có một loại cảm giác không thể ngẩng đầu lên được. Rất dọa người..., đám người này là ai, ngày thường cũng là huynh đệ thân thiết mà nay không thấy ta đã mệt muốn chết đây ư.
Đột nhiên Lăng Thiên cười dài một tiếng, thân thể xoay tròn rồi tiêu sái bay ra. Trên mặt xuất hiện tiếu dung, trong tay trái cư nhiên cầm một kiện trường bào, trong tay phải bất ngờ là một bộ trường khố.
Đối diện. Đại hán nọ tay cầm trường kiếm đang quay tròn đột nhiên cảm giác trên người lạnh lẽo vội cúi đầu nhìn xuống thì không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng đứng ngây tại chỗ.
Cả người hắn trên dưới chỉ còn lại một cái quần đùi ngắn che ngang hông.Thân thể phía trên bao gồm cơ nhục và lông ngực đen thui rậm rạp rất cả theo gió mát thổi phất phơ mà lông đen hai bên bắp đùi cũng lộ ra, trông như thể một loại nội y mới hãnh diện trình diện ban ngày ban mặt trước mắt bao người, đầy vẻ tự hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.