Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 7 - Chương 86: Trận đại chiến bắt đầu!

Phong Lăng Thiên Hạ

04/09/2013



Ngọc Siêu Vĩ vừa thi triển thân pháp, thân người đang trong trạng thái tăng tốc toàn lực, hơn nữa khi vừa triển khai thân pháp, sự chú ý mang tính cảnh giác của hắn chỉ tập trung phía đằng sau, còn mặt đất đầy tuyết trước mặt hắn thì có gì mà cần chú ý?

Hai người này nấp ở trong tuyết, toàn thân màu trắng, hòa nhập thành một thể với màu tuyết, đến tóc và lông mày cũng là màu trắng, nếu như không nhìn kĩ, thì có khi ở ngay trước mặt cũng sẽ khó mà phát giác ra được.

Hai người này không những võ công cực kì cao cường, thời cơ mà họ lựa chọn để ra tay cũng là cực tốt! Ngọc Siêu Vĩ chỉ cảm thấy một mảng tuyết lớn đang lao về phía mình, trong lúc bàng hoàng kinh hãi, thân người dừng lại, tức tốc lùi về sau, nhưng chính trong khoảnh khắc hắn muốn đổi hướng tiến về trước thành lùi về sau, liền cảm thấy hai bên ngực đồng thời lạnh toát, hai thanh trường kiếm giống như hai con rắn độc, đã cùng đồng thời đâm xuyên qua ngực hắn! Hai luồng nội lực cực lớn được truyền vào người hắn, toàn bộ nội tạng vùng ngực lập tức vỡ nát. Ngọc Siêu Vĩ đến một tiếng hét phẫn nộ cũng không kịp phát ra, liền lập tức từ giã cõi trần.

Tướng lĩnh thống soái tiền quân của Ngọc Gia là Ngọc Siêu Vĩ, tử trận! Hai người áo trắng soạt một tiếng cùng nhau rút kiếm ra khỏi người hắn, ngay tại khoảnh khắc kiếm vừa được rút ra, hai lỗ kiếm hoàn toàn không có một giọt máu nào được phun ra.

Trong trận bão tuyết bay mù trời, thi thể của Ngọc Siêu Nhiên chớp mắt cái đã bị vùi lấp bên dưới đống tuyết, giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Rõ ràng là giết được đại soái thống lãnh quân đội Ngọc Gia, nhưng hai người này không hề lộ chút hưng phấn vui mừng nào cả, chỉ giống như giết chết một sĩ tốt bình thường nhất!

Hai người mặc áo trắng đó liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên trong miệng phát ra những tiếng chi chi cu cu, giống như một con chim đói khát đang kiếm mồi, cùng với tiếng kêu phát ra từ miệng họ, đột nhiên có vô số những bóng người màu trắng ùn ùn di chuyển đến, im hơi lặng tiếng từ trong các lều bạt từ hai hướng đông và nam chui ra, trật tự lao đến những lều bạt khác.

Hai người mặc áo trắng này, chính là Lăng Phong và Lăng Vân, Ngọc Siêu Vĩ võ công cố nhiên là không tồi, đã đạt đến mức thượng thừa, nhưng so sánh với bọn Lăng Phong mà nói, đều là còn kém xa! Lúc này hai đại sát thủ cùng đánh lén hắn, vô cùng bất ngờ, Ngọc Siêu Vĩ đương nhiên sẽ có một cái chết rất nhanh gọn, nếu như không chết mới là không hợp lí chút nào.

Đây mới chỉ là sự bắt đầu….

Bên trong những lều bạt ở hai bên, vẫn là tràn đầy những tiếng huyên náo, ầm ĩ. Bốn phía xung quanh, trong những quân doanh cạnh đó, các binh sĩ hoặc mặt mày cáu bực, hoặc ngứa ngáy trong lòng, hoặc là bộ mặt sầu não do thua sạch tiền, nằm trên giường của mình, hoặc trùm chăn kín đầu, hoặc dùng cái gì đó nhét vào lỗ tai, cố cưỡng chế bản thân ngủ một giấc, thậm chí còn có mấy người đang thầm chửi bới gì đó.

Những binh sĩ này cũng là một trong những nguyên nhân làm cho hành động lần này của bọn Lăng Phong có thể thuận lợi như vậy, trong tình trạng thời tiết như thế này, những binh sĩ cách xa khu vực này đều đã chìm vào giấc mộng từ lâu, còn những binh lính ở gần thì phần lớn đều bít tai của mình lại__ Đám người này đúng là rất biết cách quấy rối! Lại cộng thêm hai mặt Đông và Nam vốn dĩ đã là ít người nhất, tại sao? Bởi vì hai mặt đông, nam chính là hai phương hướng đối diện với đế quốc Thần Châu.

Bất kì ai cũng không thể ngờ rằng trong tình hình thời tiết như này lại có người đánh lén!

Đó mới là nguyên nhân lớn nhất giúp bọn Lăng Phong có thể thành công!

Tất nhiên, sự náo loạn được gây nên bởi cái đám ăn chơi thác loạn này cũng là một nhân tố quan trọng trong đó.



Thực ra 3 nghìn lính tinh nhuệ cũng nhau hành động, trong đó còn có 20 dũng sĩ của Thiết Huyết Vệ và 2 sát thần siêu cấp, đối phó với những binh lính bình thường không có chút phòng bị, mà ý chí chiến đấu đã thấp đến cực điểm này, nếu không thành công mới là chuyện kì lạ. Cũng chỉ có cận vệ của Ngọc Siêu Vĩ gọi là có chút bản lĩnh, mất chút sức lực mà thôi.

Lần đánh lén này của bọn Lăng Phong quả thực là rất khó tưởng tượng, thậm chí tiểu tử này còn hoài nghi thuận lợi như thế này liệu có phải là do bên mình để lộ thông tin, đây căn bản là cái bẫy mà đối phương bày ra hay không, bởi vì quả thực là quá thuận lợi, thuận lợi đến mức làm người ta không dám tin!

Chủ tướng Phùng Mặc vung tay một cái, những binh sĩ ở đằng sau lục tục bám theo, chia ra 20 người một nhóm, đồng thời chia ra các hướng trái phải trước sau tiến vào, bên trong loại lều bạt đóng quân này phân phối vị trí giường như thế nào, những người này đều biết rất rõ, sau khi tiến vào, giơ tay ra một cái là có thể bịt chặt được miệng của một tên địch, thanh đao trong tay bên kia bèn được cắt xuống một cách không lưu tình, những tiếng “hự, hự” vang lên liên tục, xong xuôi cả 20 người cùng trật tự rút ra ngoài, đôi bên giơ tay ra hiệu đã thành công, liền tiếp tục đến lều bạt tiếp theo.

Ba nghìn người này đều là lặng lẽ như vậy phân tán ra triển khai hành động, từng mạng người còn đang tươi nguyên cứ như vậy bị gặt hái một cách vô tình. Càng tiến sâu vào trong, lại lục tục chia ra mấy trăm người, tìm đến chiếm cứ chuồng ngựa vào nhà kho, xét cho cùng thì những chỗ này đều là quan trọng nhất, bất luận là đối với địch hay ta đều giống nhau.

Dưới sự chỉ huy của Phùng Mặc, cố tình tránh mấy chỗ lều bạt đang huyên náo ầm ĩ đó ra, bởi vì Phùng Mặc phát hiện, những tiếng kêu gào của đám này, chính là sự yểm hộ tốt nhất cho hành động lần này của họ! Không ngờ có thể làm loạn đến mức làm cho đồng đội bịt cả lỗ tai lại….Chỉ dựa vào điểm này thôi, đã là có công rất lớn rồi! Cho nên để cho chúng lập thêm một chút công lao, cho chúng sống đến cuối cùng, xem như là phần thưởng…..

Hơn nữa, cái đám ma cờ bạc này, có thể có được bao nhiêu sức chiến đấu? Nhưng nếu như trừng trị chúng thì sẽ là đánh rắn động cỏ, vậy thì rất không nên, được không bằng mất!

Phùng Mặc không hề quên, trong doanh trại này có đến 3 vạn binh lực! Nhiều gấp mười lần so với số người hiện tại trong tay Phùng Mặc, tròn chĩnh mười lần! Trước lúc đến, họ tuyệt đối không thể ngờ rằng sẽ là kết quả như thế này, càng không thể ngờ sẽ là thuận lợi như thế này. Thế nhưng, nếu như đánh rắn động cỏ, gây ra náo loạn, thì phía bên mình chắc chắn sẽ phải trả một cái giá cực lớn, động cái có thể là toàn quân bị tiêu diệt. Xét cho cùng thì quân lực hai bên cách nhau quá xa!

Tốt nhất là cứ giết từng tên một trong lúc chúng còn đang ngủ mơ, trong lòng Phùng Mặc nghĩ vậy.

Lăng Phong, Lăng Vân hai người nhẹ nhàng lướt cùng những bông tuyết bay trong không trung, tất cả những lính canh ven đường đều bị hai người nhận thầu giải quyết sạch, ba nghìn người ở đằng sau cứ thế lặng lẽ tiến theo bước chân của hai người; giống như là một đám sát thần, mặt không chút biểu lộ tình cảm. Địch nhiều ta ít, có thể giết thì cứ giết, tuyệt đối không lưu tình, không để lại kẻ nào sống sót! Động cái là sẽ có bất trắc! Lưu tình đối với kẻ địch chính là đang mưu sát huynh đệ thủ túc của mình! Đó chính là lời tổng động viên trước lúc ra quân của Phùng Mặc.

Phía đông, nam, một đội quân áo lông cừu, đội tuyết trên đầu nhìn như là những chiếc mũ bằng lông ngỗng, đang nhanh chóng tiến về hướng này, đó chính là 1 vạn 2 nghìn binh mã mà Phùng Mặc lưu lại phía sau!

Nhưng mong muốn của Phùng Mặc chắc chắn sẽ không thể thành sự thật, xét cho cùng thì giết 1 trăm, hai trăm người có lẽ có thể may mắn mà không có động tĩnh gì, nhưng nơi đây lại là doanh trại của 3 vạn quân….

“Á… quân địch đánh đến….”. Cùng với tiếng gào thét thảm thiết này, cuộc tàn sát trong yên lặng cuối cùng cũng chấm dứt.

Quân doanh đang yên tĩnh trong cơn mưa tuyết cuối cùng cũng xuất hiện sự hỗn loạn.



“Tiếng gì vậy?”.

“Có quân địch đánh lén…”.

“Ả…….”.

Những binh sĩ của Phùng Mặc lập tức quyết đoán, không giấu tung tích nữa, lao đến từng lều một như cơn gió lốc, tranh thủ lúc những binh sĩ của địch vừa tỉnh dậy trong cơn mơ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra giết luôn. Nhưng cũng chính vì đó mà những tiếng kêu thảm thiết càng nhiều, cả doanh trại lập tức trở nên loạn xì ngậu!

Không ít người mặc áo bông để lộ cả ngực lao ra từ trong lều, thấy bốn bề đều là quân địch nhiều như kiến, hoàn toàn không thể biết được quân địch có bao nhiêu người, lập tức kinh ngạc hét lớn thành tiếng làm kinh động càng nhiều người hơn….

Đang trong lúc hỗn loạn, Phùng Mặc mặt không chút biểu lộ tình cảm chỉ tay về phía những lều bạt đang huyên náo, lập tức tầm mười lưỡi đại đao vết máu còn chưa khô lao đến, những tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang lên….

“Giết!”. Phùng Mặc hét lớn .“Doanh trại này đã bị quân ta chiếm lĩnh, giết sạch những người còn lại cho ta! Không lưu lại một ai!”. Cả 3 ngìn binh sĩ cùng nhau đồng thanh hô lớn, khí thế hoành tráng vô cùng.

------------------------------

Những binh tốt của Ngọc Gia vốn dĩ đang rơi vào trong sự hỗn loạn, tên nào tên nấy giống như là ruồi mất đầu lao ra ngoài, phát hiện ra quân đội mình hoàn toàn không có người chỉ huy, đại soái và các tướng quân của họ hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu, chỉ biết bốn bề đều là quân địch. Trong tình trạng như rắn mất đầu, lập tức quân Ngọc Gia mất hết ý chí chiến đấu, chỉ biết bỏ chạy toán loạn, nhưng đâu đâu cũng là những thanh đao sáng loáng nghênh đón chúng….Trong số đó có rất nhiều người đầu óc khá linh hoạt, vừa lao ra khỏi lều là xông ngay đến phía chuồng ngựa, ý đồ lấy ngựa tháo chạy. Nhưng khó khăn lắm mới lao đến được chuồng ngựa, đón chờ chúng ở đó vẫn là những thanh đao sáng chói!

Đại doanh biên phòng của Ngọc Gia lúc này giống như ong vỡ tổ, bốn phía là những binh lính tự mình chiến đấu, tuyệt đại đa số đều là đang hoảng loạn tháo chạy, thật ra nhân số binh lính bên Ngọc Gia nhiều hơn nhiều so với 3 nghìn quân của Phùng Mặc, chỉ đáng tiếc do quá hỗn loạn, hoàn toàn không còn có chút trình tự nào cả, có thể nói là không còn chút sức chiến đấu nào. So sánh với bên đế quốc Thần Châu có Phùng Mặc chỉ huy tài tình, binh lính phối hợp với nhau ăn ý, thì đội quân Ngọc Gia không nghi ngờ gì chính là một lũ ô hợp, linh dương làm sao có thể địch nổi mãnh hổ? Vốn dĩ quân đội trong doanh trại của Ngọc Gia đều là những người tinh nhuệ, đều là những tinh binh được huấn luyện kĩ càng, nhưng do bị tập kích bất ngờ, lại không có người chỉ huy, một đội quân mất sự chỉ huy không khác gì so với một đàn lợn rừng không có con đầu đàn, không giẫm đạp lên nhau mà chết đã là vô cùng không tồi rồi, còn nói gì đến chuyện nghênh đón kẻ địch? Kể cả là nhân số chiếm ưu thế thì có thể làm sao, bốn bề đều là kẻ địch, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất! Phía đông, nam, những tiếng bước chân rầm rầm vang lên, tiếp đó một đội quân toàn thân trắng toát hiện ra từ trong biển tuyết mênh mông. “Viện binh đã đến! Ra sức chém giết!”. Phùng Mặc vung đao lên, chém chết một binh sĩ của Ngọc Gia lúc này đang hoảng loạn, hét lớn một tiếng: “Người nào đầu hàng miễn tội chết! Ném binh khí xuống, hai tay ôm đầu, quỳ xuống!”. Hai người Lăng Phong, Lăng Vân triển khai thân pháp với tốc độ cực nhanh, như một con gió thổi vút qua, trên đường họ đi qua là những xác chết nằm chồng chất, đồng thanh hô lớn: “Người nào đầu hàng miễn tội chết!”. Thi thể của Ngọc Siêu Vĩ lúc thời khắc then chốt này được lôi ra, Phùng mặc lệnh cho người treo xác hắn ở trên một cây cờ lớn, thi thể cứng đờ của đại soái, đã làm tan vỡ dũng khí chiến đấu cuối cùng trong lòng của những binh sĩ Ngọc Gia, trong lúc tuyệt vọng, cả lũ ào ào vứt hết vũ khí, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, đến chủ soái còn bị treo như thế kia, còn liều mạng làm cái gì nữa. Phùng Mặc không thèm để ý đến những kẻ đã đầu hàng nữa, chỉ ra sức dẫn theo binh mã như gió như bão tấn công về phía những kẻ địch còn sót lại! Bởi vì hắn cần phải đảm bảo được các vật tư của quân doanh này phải nguyên vẹn, đó là những thứ mà 1 vạn 5 nghìn huynh đệ của mình dùng để sinh tồn trong một thời gian sau đó, nếu như bị tàn quân còn lại đốt hủy đi, chơi bài ngọc nát đá cũng phải tan, thì hậu quả sẽ rất khôn lường. Cùng với những tiếng hét “người đầu hàng thì không giết”, từng loạt từng loạt binh sĩ ào ào quỳ xuống đất, tất cả những kẻ ngoan cố đều bị giết sạch, chỉ khoảng không đến 1 nghìn người ở mạn tây, bắc may mắn cướp được chiến mã mà chạy thoát, đế quốc Thần Châu dựa vào 1 vạn 5 nghìn người đối phó với 3 vạn người, thu được toàn thắng! Chỉ có không đến 100 người chết trận, hơn 300 người thương nhẹ, chiến quả có thể nói là vô cùng huy hoàng. Nói một cách nghiêm khắc hơn, 1 vạn 2 nghìn người đến sau, hoàn toàn không có được chiến quả gì quá lớn, chính là sự đột kích của ba nghìn người trước đó, đã làm cho đối phương hoảng sợ hết hồn! 3 nghìn đối phó với 3 vạn, toàn thắng! Nói ra ai tin đây! Phùng Mặc chiếm luôn lều đại soái của Ngọc Siêu Vĩ, uống từng ngụm lớn rượu ngon của quân địch, từng miếng lớn ăn thức ăn của quân địch, đột nhiên cảm thấy đời người đúng là tươi đẹp vô cùng. Sau khi chiếm được quân doanh của Ngọc Gia, Phùng Mặc liền lập tức hạ lệnh chôn vùi tất cả những thi thể, sau đó toàn quân tiến hành nghỉ ngơi tạm thời, trực tiếp chuyển vào trong quân doanh của Ngọc Gia. Đội quân du lịch chịu đói chịu lạnh trên núi đã lâu này, cuối cùng cũng cảm thấy ngày tháng đói rét cũng qua đi, ai nấy đều vui mừng ra mặt. Chỉ có chủ soái Phùng Mặc, Lăng Phong và Lăng Vân biết, mọi chuyện mới chỉ là vừa bắt đầu, sự hung hiểm và nguy cơ còn đang ở phía sau! “Doanh trại của địch chúng ta đã đoạt được, những thứ như lương thực, nước uống và thuốc men tạm thời có được sự bổ sung, nhưng tiếp theo đó phải thế nào, mọi người nói thử xem”. Phùng Mặc trầm giọng, nhìn mấy chục người đang ngồi xung quanh mình, nói: “Mọi người đều biết hoàn cảnh của chúng ta hiện nay là vô cùng khó khăn, chúng ta vừa đoạt được đại doanh biên phòng của Ngọc Gia, giành được đại thắng, đương nhiên là lập được đại công cho bên ta, nhưng lại kết lên đại thù với địch. Ta tin chắc không lâu sau, Ngọc Gia nhất định sẽ ra sức báo thù, trong khi đó chúng ta hiện nay đang ở trong địa phận của địch, nhìn vào tình hình hiện nay, không có thời gian hơn nửa tháng là tuyệt đối không thể quay về được! Nếu như lựa chọn tiếp tục tiến vào sâu hơn, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự vây giết của Ngọc Gia, ngược lại, nếu như thủ ở đây, đợi tuyết tan rồi trở về, trong thời gian này nếu như Ngọc Gia phản kích, chỉ dựa vào binh lực hiện nay của chúng ta, là tuyệt đối không thể chống lại được! Động cái có thể là kết cục toàn quân bị tiêu diệt”. “Sợ gì bọn chúng chứ, địch đến thì đánh, nước đến đắp bờ, bọn chúng nếu như đến đây, chúng ta cứ giết sạch là xong!” Một tên Thiết Huyết Vệ ăn no căng bụng, lại lấy dư uy của chiến thắng vừa nãy, đang lúc lòng tin đầy người, nghe thấy Phùng Mặc nói vậy liền đáp lời ngay. “Ngu xuẩn! Chúng ta ở đây chỉ có 1 vạn 5 nghìn huynh đệ, nếu như số lượng quân Ngọc Gia đến bằng hoặc hơi hơn quân ta, chúng ta đương nhiên là không sợ! Nhưng nếu như đối phương huy động càng nhiều quân hơn thì sao, chúng đến 10 vạn người thì chúng ta phải ứng phó thế nào! Chúng ta hiện nay không thể quay về, lại càng không có quân chi viện, thử hỏi phải chống đỡ như thế nào? Chẳng nhẽ ta muốn vứt bỏ toàn bộ tính mạng của các huynh đệ lại nơi này chắc?”. Phùng Mặc tức giận quát. “Đã để cho 1 nghìn người chạy thoát, vậy thì tình hình của chúng ta ở đây chắc chắn sẽ bị bại lộ, Ngọc Gia phái quân đến báo thù là chuyện không còn nghi ngờ gì”. Lăng Phong lạnh lùng nói: “Lần này chúng ta đã giết sạch bách con cháu đời tiếp theo của các nhân vật đầu não của Ngọc Gia, chúng chắc chắn là sẽ không để yên cho ta, hiện nay bày ra trước mắt chúng ta thật ra chỉ có một con đường, đó chính là huyết chiến đến cùng, còn nói nhiều gì nữa?”. “Ta sao có thể không biết điều này? Thế nhưng, huyết chiến thì cũng phải có phương pháp! Chúng ta ở đây án binh bất động đợi chúng đến tấn công?... hay là chủ động xuất kích?”. “Tuy có mạo hiểm, nhưng chủ động xuất quân thì vẫn là hợp lí hơn!”. Lăng Vân từ tốn nói: “Tình cảnh hiện nay, chúng ta không rút về được, lại không có chi viện từ hậu phương, cách duy nhất hiện nay là dĩ chiến dưỡng chiến. Toàn lực tiến sâu vào đất Ngọc Gia, tiến hành công kích phá hoại; đồng thời có thể chia binh mã của chúng ta thành những nhóm nhỏ, nếu như ngộ nhỡ bị đại quân Ngọc Gia vây đánh, vậy thì chúng ta cũng có thể tự tìm được đường thoát. Bất luận thế nào, kể cả là ngồi đợi ở đây thì cũng sẽ là phải một cái giá vô cùng thảm khốc”. Ngừng một lát, Lăng Vân lạnh lùng nhìn Phùng Mặc, nói: “Việc đã đến nước này, bất kì ai cũng đừng nghĩ rằng có thể sống mà trở về. Dù gì cũng là chết, chi bằng cứ chủ động liều chết với chúng! Nếu như cứ tử thủ, chắc chắn sẽ thập tử vô sinh, còn nếu chủ động xuất kích, tuy là cửu tử nhất sinh, hoặc giả còn có thể thoát khỏi cái chết!”. Phùng Mặc hừm một tiếng, nói: “Chúng ta có thể không quay về, nhưng hai người các người bắt buộc phải quay về! Nếu không Phùng Mặc ta biết ăn nói thế nào với công tử và Lăng Kiếm?”. Lăng Thiên hiện giờ tuy đã là vua một nước, nhưng bọn Phùng Mặc lúc nhắc đến hắn, vẫn gọi theo thói quen cũ là “công tử”. “Nếu như muốn quay về, ta từ lâu đã có thể quay về!”. Lăng Phong lạnh lùng nói: “Chẳng nhẽ trận bão tuyết chó chết này có thể chặn được bọn ta sao? Có điều, 1 vạn 5 nghìn huynh đệ toàn bộ bỏ mạng tại đây, chỉ có hai chúng ta bình yên vô sự mà quay về, chẳng nhẽ ông cho rằng hai chúng tôi sẽ cảm thấy thoải mái trong lòng sao? Chúng tôi muốn cùng mọi người cùng lui cùng tiến!”. “Nhưng nếu như hai người chết rồi, công tử và Lăng Kiếm sẽ thế nào? Hai người phải suy nghĩ đến đại cục mới đúng chứ!”, Phùng Mặc tức giận, không chịu đuối lí: “Chẳng nhẽ để Phùng Mặc ta chết rồi mà vẫn phải hổ thẹn với công tử sao? Các người nếu chết ở đây thật, chẳng nhẽ sẽ cảm thấy thoải mái sao? Công tử tận tâm tận lực đào tạo các người nhiều năm, chẳng nhẽ chỉ là để các người mất mạng ở đây?”. Hai người lập tức giống như hai con gà chọi đang hăng máu, không ai chịu nhường ai. “Thật ra chúng tôi cũng chưa chắc chỉ có con đường chết, ta vừa nãy chẳng phải đã nói rồi sao, chủ động xuất kích chỉ là cửu tử nhất sinh mà thôi, chúng ta có hi vọng, chủ động tấn công không nhất định là phải tiến vào trung tâm địch!”. Lăng Vân vô cùng bình tĩnh nhìn bản đồ, từ tốn nói: “Mọi người xem, chúng ta vừa nãy chỉ là đang nghĩ đến việc xuất kích vào lòng địch hay là cố thủ tại chỗ, nhưng lại không nghĩ đến việc, nếu như chúng ta rút lui vào trong núi, thì sẽ là tình hình như thế nào? Quân địch ở đây là 3 vạn người, lương thảo chắc chắn sẽ là đủ cung cấp cho 3 vạn người dùng trong một tháng, thậm chí là nhiều hơn, nếu như chúng ta đem những vật tư này rút vào trong núi, ít nhất có thể duy trì cuộc sống được 3 tháng! Không những thế trong những lúc cần thiết chúng ta còn có thể giết ngựa để ăn thịt! Tuyết rơi đầy núi, chúng ta lúc nào cũng có thể hóa tuyết thành nước, nước uống cũng không cần thiết phải lo lắng. Mọi người chú ý chỗ này mà xem”. Lăng Vân chỉ vào một quả núi: “Ngọn núi này chỗ sơn khẩu dễ thủ khó công, độ dốc khá hiểm trở, mà lùi về sau không xa, chính là chỗ chúng ta từng đóng quân, địa thế chúng ta đều biết tương đối rõ, chỉ cần chúng ta có thể thủ vững được sơn khẩu đó, hoàn toàn có thể thủ được đến lúc tiết trời ấm áp, nếu quả thật không ổn thì cũng có thể rút ra khỏi núi”.

----------------------------

Nghe thấy Lăng Vân nói vậy, Phùng Mặc và Lăng Phong không cãi nhau nữa, vây quanh lấy tấm bản đồ.

Hồi lâu cả ba người nhìn nhau, đều gật gật đầu.

Lăng Phong đấm một cái vào vai Lăng Vân: “Tên tiểu tử này, được đấy, cậu làm sao mà nghĩ ra được vậy!”. Lăng Vân đỏ mặt: “Công tử thường nói, chỉ cần là thế cờ, thì nhất định sẽ có cách phá giải, tìm đường sống trong tử cảnh, chẳng nhẽ các cậu không nhớ sao!”. “Nếu đã như vậy, việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức hành động!”. Phùng Mặc liền đưa ra quyết định, cực kì quyết đoán: “Đại đội thứ nhất và đại đội thứ ba lưu lại chỗ này, thu lượm tất cả vật tư, đặc biệt là cung tên và các vật dụng chống rét, thuốc men, chuẩn bị rút quân. Bắt buộc phải di rời hoàn tất trong vòng hai ngày, nếu như không kịp vận chuyển đi thì toàn bộ đốt hủy, không được có sai sót! Đại đội thứ hai và đại đội thứ tư hộ tống những người bị thương, đi trước một bước, đến cửa núi này, chặt phá sạch toàn bộ cây cối ở bên này, đồng thời lợi dung thân cây để đặt bẫy mai phục. Để cho kị binh của địch không có đất dụng võ, nhanh chóng xắp xếp các cung thủ bên ta, thủ chặt những chỗ yếu hại. Đồng thời đem tuyết tích tụ ở trong nhanh chóng vận chuyển lên chóp núi, đốt lửa cho tuyết tan chảy đóng thành băng, biến tuyết thành tường, một khi quân ta toàn vộ rút về, sẽ là thời khắc phòng thủ toàn diện! Đại đội thứ năm đồng hành, đến sơn cốc xây dựng nơi đóng quân, đến nay có thêm nhiều vật tư như vậy, kế sinh nhai của đại quân trong thời gian ngắn chắc không có bất kì vấn đề gì!”. Nói xong tất cả nhanh chóng đứng dậy, chia nhau ra hành động. Bọn Phùng Mặc và Lăng Phong, Lăng Vân bước ra khỏi lều, nhìn bầu trời tuyết vẫn bay mù mịt, tuyết tích tụ trên mặt đất đã ngập đầu gối, bất giác nhìn nhau, Lăng Vân nói: “Tuy nghe nói quân đội của Ngọc Gia ở gần đây cách không ngoài 50 dặm, nhưng số người hoàn toàn không nhiều, chỉ có không đến 2 vạn người; nếu chỉ dựa vào chút binh lực này của chúng, sau khi biết tin chúng ta đánh bại 3 vạn tinh binh của chúng, lại có tuyết lớn chặn đường, chúng chắc chắn sẽ không dám tự động mò đến! Nếu như là đến thật, cũng chỉ là đến tìm cái chết mà thôi! Nhưng đợi đến khi đại quân của Ngọc Gia biết được thông tin, sau đó điều binh khiển tướng đến đây, ít nhất cũng cần thời gian trong hai ngày, trong thời gian này chúng ta hoàn toàn có thể ung dung mà rút lui”. Phùng Mặc cười, tiếp đó làm bộ trịnh trọng, nói: “Có lí, cái đầu của tiểu tử ngươi đúng là cũng có ích, trận chiến này chắc chắn sẽ là trận chiến gian khổ nhất trước giờ, mọi người cần phải có sự chuẩn bị thật tốt, không được đại khái qua loa”. Lăng Phong và Lăng Vân đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được sát khi sắc nhọn toát ra từ người đối phương. Hai người giết người vô số, thấy chuyện sinh tử cũng không có gì lạ, đối với tình hình hiện nay, cũng là không hề có chút để tâm gì! Con chim ưng màu đen được thả ra từ trong tay của Phùng Mặc, lượn quanh không trung một vòng rồi cất tiếng kêu văng vẳng, biến mất vào trong màn tuyết mịt mù. Thành Minh Ngọc lúc này đã triệt để hỗn loạn hoàn toàn! Đời sau của hơn một nửa các nhân vật đầu não của Ngọc Gia bị giết sạch, thông tin này làm kinh động cả thành Minh Ngọc. Bất kì ai cũng không thể ngờ được, chính lúc thời tiết giá buốt nhất này, còn có cả bão tuyết phong tỏa chặt, lại có thể bị kẻ địch đánh lén gây nên tổn thất lớn như vậy! Những chưởng lão của Ngọc Gia đang tính toán làm thế nào để đánh bóng tên tuổi cho con cháu mình, sau khi nhận được tin dữ này, tên nào tên nấy đều cấp nộ công tâm, nộ hỏa vạn trượng! Ban đầu đưa con cháu của mình đến biên giới, hoàn toàn là chủ ý mang tính tuyệt diệu, đến nay hóa lành thành dữ xảy ra chuyện như thế này, há chẳng phải là chính tay mình dâng con cháu đến trước lưỡi hái tử thần? Người thì đã già rồi, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà còn là tự làm tự chịu, điều này sao có thể chịu đựng được? Có đến mấy lão già râu tóc đã bạc trắng sau khi nghe được thông tin này liền lập tức ngất xỉu tại chỗ! Các cao thủ trưởng lão của Ngọc Gia quần tình sục sôi, ào ào tranh nhau tự mình xuất chinh, tiêu diệt đám quân gan to tày trời của đế quốc Thần Châu này. Ngọc Mãn Lâu lập tức hạ mệnh lệnh, lệnh cho đại quân lập tức bao vây, tấn công truy quét đội quân này của đế quốc Thần Châu, không được để bất kì kẻ nào thoát mà về được thành Thừa Thiên! Đồng thời, hạ lệnh tất cả các quan binh phía mặt trận biên giới của Ngọc Gia toàn bộ đồng thời gây sức ép, đặc biệt là phía bên quận Yên, tạo ra sức ép lớn nhất, không được để cho chúng có thể tiếp ứng cho đám người này quay trở về. Trận chiến lần này có quá nhiều bậc thượng bối của Ngọc Gia bị mất đi con cháu, có đến mười mấy vị trưởng lão đồng thời xin cầm quân xuất chinh, Ngọc Mãn Lâu đều đồng ý, thế là có đến cả hàng trăm cao thủ bậc nhất ngày đêm phóng về phía biên giới… Cùng lúc với đó. Trong hoàng cung của đế quốc Thần Châu. Lăng Thiên lúc này đang trau mày đứng trước cửa sổ xem bức thư được chim ưng đưa về mà Lăng Kiếm mang đến, dường như đến một chút do dự cũng không có, ra mệnh lệnh liên tục. Không đến nửa canh giờ sau, thần kiếm công của đế quốc Thần Châu, thiên hạ để nhất sát thủ Lăng Kiếm mình mặc áo đen, cưỡi ngựa đen, mang trên người ngạo khí xung thiên, dẫn theo 30 huynh đệ, gấp rút như hỏa tinh sắp đâm vào trái đất, phi như bay biến mất ở cửa Bắc thành Thừa Thiên. Tiếp sau đó, liên tục ba con chim ưng lớn bay vọt lên trời, mang theo chỉ thị mới nhất của Lăng Thiên bay về phía doanh trại đại quân gần 1 triệu người của đế quốc Thần Châu. 1 vạn 5 nghìn người mà Phùng Mặc dẫn theo này, gần như đều là quân đội ban đầu của biệt viện Lăng Phủ, trong đó còn có cả Lăng Phong, Lăng Vân và 20 Thiết Huyết Vệ, Lăng Thiên tuyệt đối không thể để mất họ, sự tổn thất này, bản thân hắn tự thấy không thể chấp nhận được! Sau khi xem được thông tin tình báo đã giết được một số lượng lớn hậu nhân của Ngọc Gia, Lăng Thiên lập tức cảm thấy cảm giác nguy cơ cực lớn! Gia tộc Ngọc Gia biết được chuyện này sao có thể không bạo nộ? Trong lúc bạo nộ sẽ làm ra quyết định như thế nào? Lăng Thiên hoàn toàn có thể đoán ra được, dùng lòng mình để đo lòng người khác, nếu như bọn Lăng Phong, Lăng Vân gặp chuyện chẳng lành thì thái độ của mình sẽ thế nào?! Cho nên Lăng Thiên không hề do dự liền mệnh lệnh cho Lăng Kiếm mang theo 30 huynh đệ lập tức ngày đêm lên đường đến chi viện. Đây sẽ là một trận chiến của những cao thủ đỉnh cực nhất đương thế, có thể nói là trước giờ chưa từng có, và sau này cũng sẽ không! Đây cũng chính là bản nhạc đệm báo hiệu chính thức khai chiến giữa hai nước! Tuy có hơi sớm hơn một chút. Ngoài ra, Lăng Thiên còn ra nghiêm lệnh, về chiến cục phía Bắc, bất luận là xảy ra chuyện gì, phải lập tức bẩm báo ngay! Bất luận là ban ngày hay ban đêm, không được phép có chút chậm trễ nào! Đám mây đen chiến tranh đã triệt để bao phủ lấy bầu trời! Tuy không theo đúng kế hoạch, nhưng Lăng Thiên dường như không có chút sợ hãi, luống cuống gì! Nếu không phải là tấm thân long bào này, có lẽ Lăng Thiên thậm chí sẽ thân trinh dẫn quân…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook