Lăng Thiên Truyền Thuyết

Quyển 6 - Chương 35: Vấn đề của Thiên Lý

Phong Lăng Thiên Hạ

11/04/2013



Thiên Lý hừ một tiếng, lạnh lùng nói: \"Bổn tọa từ trước đến nay không có thói quen ra tay với một kẻ sắp chết mà lại không có khả năng đánh trả, thắng cũng không vinh quang gì! Nhưng mà, ta sẽ chờ ngươi hồi phục, lẽ nào ngươi nghĩ đến lúc đó ngươi còn thoát được sao?\"

Lăng Thiên nở nụ cười: \"Bốn tháng trước, khắp thiên hạ tất cả mọi người đều cho rằng ta hẳn phải chết chắc rồi, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn sống nhăn ra đấy thôi.\" Hắn nheo mắt lại nhìn Tống Quân Thiên Lý: \"Ngược lại một số người khác, lại bị một nhóm tép diu phục kích, suýt nữa mất mạng…\"

Vượt qua dự đoán của Lăng Thiên, Thiên Lý đột nhiên nở nụ cười, giống như mặt sông Trường Giang, Hoàng Hà khi tuyết bắt đầu tan, trong nụ cười tựa hồ ẩn hàm ý sâu xa, nhìn Lăng Thiên lắc đầu, mỉm cười: \"Nói chuyện lần trước, ta lại muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Lần trước sau khi ta bị thương, tại sao ngươi không cùng với bạn gái của ngươi quay lại truy sát ta? Nếu như đuổi giết, ngươi không nghĩ rằng các ngươi có cơ hội lớn sao ?\"

Lăng Thiên ánh mắt lóe lên: \"Sao lại không nghĩ, lần trước thật sự là một cơ hội tốt, sau khi chuyện xảy ra ta có đến hiện trường, ta xác nhận, ngươi toàn thắng, nhưng tất nhiên cũng bị thương tích trên người, dựa vào kinh nghiệm giao thủ của ta với ngươi mà nói, lúc đó hẳn là lúc ngươi yếu nhất, ta nếu như cùng Lê Tuyết liên thủ, chính là cô gái mà lần trước ngươi trông thấy, chí ít nắm chắc sáu mươi phần trăm sẽ giết chết ngươi…….\"

\"A, vậy tại sao không ra tay, ta cũng không cách các ngươi quá xa.!,Các ngươi nếu như muốn tìm ta, thật sự không phải là chuyện khó khăn!\" Thiên Lý hào hứng hỏi,

Lăng Thiên có chút dừng lại: \"Nguyên nhân chủ yếu có ba điểm, thứ nhất, vô luận lập trường của ngươi là như thế nào, lúc trước cũng là ngươi cho ta thời gian chuẩn bị, ước định của chúng ta coi như là ước định giữa quân tử, nuốt lời ư, ta khinh thường kiểu như thế!\"

Thiên Lý lại cười: \"Còn hai lý do khác thì sao? !\"

\"Hơn nữa, theo suy đoán, cho dù chúng ta liên thủ thật sự có thể giết chết ngươi, chúng ta cũng tất nhiên sẽ bị thương dưới sự chống trả của ngươi, ít nhất cũng phải một chết một trọng thương, kết quả này ta không muốn! Hơn nữa cũng nguy hiểm như nhau!\"

\"Lý do cuối cùng là gì? !\" Thiên Lý truy vấn nói.

\"Lý do cuối cùng. Ngươi là đệ nhất thiên hạ. Là một trong số ít người hiểu được sự cô đơn. Những người như vậy thật sự quá ít. Cho nên ta tình nguyện đánh cược. Đánh cược ta có thể thoát khỏi sự đuổi giết của ngươi! Đáng tiếc. Ước định lần ngày tựa hồ ta đã thua!\" Lăng Thiên ngữ khí đột nhiên có vài phần ảm đạm!



\"Hiểu được sự cô đơn? Nói hay lắm. Ngươi đúng là tri kỷ của ta. Đáng tiếc ta không phải tri kỷ của ngươi. Hại ta đợi biết bao nhiêu ngày!\" Thiên Lý lắc đầu thở dài nói. Lại có chút ít thất vọng. Tựa hồ có chút bất mãn với chuyện lần trước Thiên Lăng không nhân cơ hội đuổi giết hắn.

Lăng Thiên khẽ giật mình. Đột nhiên trong nội tâm có chút kinh ngạc. Một ý niệm lập tức dâng lên trong đầu. Trong lòng cũng lại trầm xuống: \"Lần trước ngươi cùng Thiên Thượng Thiên Địa liều mạng ... Ngươi làm vậy là cố ý? !\" Mặc dù là khẩu khí nghi vấn nhưng trong lòng Lăng Thiên đã xác định rồi. Ngoài việc xác định ra, lại ẩn ẩn có vài phần nghĩ mà sợ.

Thiên Lý ánh mắt ngưng lại, hứng thú nhìn Lăng Thiên: \"A? Ta sao lại cố ý?\"

Lăng Thiên xuy một tiếng. Điều chỉnh lại tâm lí, lừ mắt nói: \"Bởi vì ngươi muốn chết!\"

Thiên Lý cười lên ha hả, vô cùng vui vẻ, vỗ tay nói: \"Nói không sai! Bổn tọa cả đời này cơ hồ mọi nguy hiểm đều nếm thử rồi, duy chỉ có có một việc chưa có thử qua.\"

Lăng Thiên đùa cợt của nói: \"Ta biết, ngươi còn chưa chết \" đột nhiên cười hì hì: \"Không cần phải luôn thấy mình không gì là không làm được, mà biến người khác thành kẻ ngốc, võ công đạt đến trình độ như của ngươi, muốn đột phá nữa, nói dễ vậy sao? Nếu chỉ là ngồi luyện công, chỉ sợ ngươi ngồi một trăm năm nữa cũng không đột phá được.\"

Thiên Lý ha ha cười, hỏi: \"Vậy ta nên đột phá như thế nào?\"

Lăng Thiên cười hì một tiếng, nói: \"Ngươi không phải đã biết rồi sao? Chính là chết! Chỉ có đem thân mình kề cận cái chết, tiếp cận cái chết, vào thời khắc đó, mới có thể cho ngươi áp lực, kích khởi cảm giác của ngươi đối với sinh tử; cũng chỉ trong thời khắc đó ngươi mới có thể cảm giác được áp lực, cảm giác được cấp bách, cho nên, như vậy mới có thể đột phá! Hơn nữa, ngươi căn bản là không đặt hy vọng ở Thiên Thượng Thiên, căn bản ngươi đã đem hy vọng đặt vào ta và Lê Tuyết, cũng chỉ khi chúng ta liên thủ, mới có thể gây nguy hiểm cho tánh mạng của ngươi, thậm chí, lần sống mái với nhau đó, vết thương của ngươi căn bản không nghiêm trọng như vậy? Ngươi bị thương chỉ là dụ dỗ chúng ta đi giết ngươi mà thôi! Đúng vậy không? Còn nữa, ta phỏng chừng, ta mặc dù cùng ngươi giao thủ nhiều lần, nhưng, ngươi trước sau không phát huy toàn lực của ngươi, cho nên ngươi rất có lòng tin, có thể ứng phó ngay cả khi chúng ta liên thủ, thứ nhất có thể cảm thụ được áp lực sinh tử, thứ hai có thể chiến đấu một trận thật sảng khoái, thứ ba, chính là tiện tay giải quyết ta, cái mục tiêu này!\"

Lăng Thiên đùa cợt nhìn Thiên Lý: \"Nhưng mà lần đó ngươi lại tính sai hoàn toàn rồi phải không? Mất công cùng người ta sống mái một hồi. Bởi vì ngươi tận lực áp chế thực lực của mình, vốn là nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lại không cảm nhận được. Cuối cùng chúng ta những người cuối cùng nên quay đầu lại giết ngươi cũng không quay lại, khiến cho kế hoạch hoàn mĩ một cục đá giết chết ba con chim của ngươi, thất bại hoàn toàn phải không?!\"

Thiên Lý đỏ mặt lên, rồi lại thở dài một tiếng, nói: \"Ngươi quả nhiên là tri kỷ của ta, tính toán của ta ngươi đều hiểu rõ, ta cùng ngươi giao thủ mấy lần, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ là bảy phần công lực, nếu không, tại sao ta lại có thừa lực tránh tầng tầng lớp lớp T của ngươi, ngươi vẫn đoán sai một điểm.\"

Thiên Lý lạnh nhạt nhìn Lăng Thiên: \"Lần đó, ta thật sự bị thương. Nếu như không thật sự bị thương rất nghiêm trọng, thì sao có thể dụ dỗ các ngươi đuổi theo giết ta? Nhưng mà không thể tưởng được tiểu tử nhà ngươi lại có thể không mắc mưu! Làm ta thất vọng quá!\"

Lăng Thiên da đầu giật giật, tâm tư và thực lực của Thiên Lý quả thực là khủng bố, nếu như mình cùng Lê Tuyết thật sự không biết tự lượng sức mình, quay lại đi ám sát Thiên Lý, không phải là tự tìm đến cái chết sao!, May mắn tự tôn của mình cao nên không làm thế, may mắn quá!!

Lăng Thiên trong nội tâm mặc dù kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: \"Cho nên một trong những mục đích ngươi chờ ở đây, là để hỏi ta, cảm giác trước khi lâm vào cái chết, cảm giác trong lòng, nói cách khác là cảm ngộ là gì?\"



Thiên Lý con mắt lóe lên, thản nhiên nói: \"Một trong số những mục đích đúng là như vậy. Ngươi đoán không sai, ngươi có đồng ý nói cho ta biết không?\"

Lăng Thiên cười ha ha: \"Thật ra cái này cũng không có gì là bí mật, chỉ là suy nghĩ của ngươi sai lầm rồi, cho dù ta nói cho ngươi biết toàn bộ, đem từng chút từng chút cảm giác của ta giảng giải cho ngươi, thì nhiều nhất cũng chỉ giống như nghe một câu chuyện xưa, mà tuyệt nhiên sẽ không có bất kỳ một sự lĩnh hội nào! Ta rất khó có thể tưởng tượng, ngươi vị Giang Sơn lệnh chủ này, lại có thể phạm phải sai lầm như thế!\"

Thiên Lý tỉnh táo nhìn hắn, thanh âm trầm thấp, bất đắc dĩ nói: \"Ngươi nói không sai! Sao ta lại không biết? Chỉ là, ngoại trừ cách đó còn có biện pháp khác không? Trên thế gian này, vào lúc này, nếu ta Tống Quân Thiên Lý muốn đi, ai có thể đủ sức khiến ta đến gần cái chết? Cho dù tất cả sức lực của ngươi Lăng Thiên cộng thêm Ngọc gia, Thủy gia, Tiêu Gia tất cả các cao thủ đương thời, cùng tấn công ta; nhưng chỉ cần ta muốn đi thì sẽ đi được, các ngươi hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp, tuyệt đối không có khả năng giữ ta lại! Trước tình huống như vậy, thì nói gì đến chuyện hiểu được cảm giác giữa sự sống và cái chết? Lần trước, ta có thể khiến cho chính mình bị thương, hy vọng dụ các ngươi tới ám sát, nhưng cuối cùng lại thất vọng!\"

Lăng Thiên cười ha ha, đến nỗi nước mắt chảy hết cả ra, cười đến nỗi miệng vết thương trên toàn thân cùng đau một lúc, nhưng vẫn không thể dừng lại được nói: \"Nói cũng đúng! Ngươi luôn nắm được con đường lùi trong tay, thế gian quả thực không có người nào, hay thế lực nào có thể đẩy ngươi đến chỗ chết cả, ngay cả bị ám sát, cũng là do chính ngươi tự gây ra, chứ ngươi tuyệt đối có thể nắm chắc con đường sống trong tay; như vậy, làm sao có thể hiểu được cảm giác giữa sống và chết? Ha ha ha... Ai bảo võ công của ngươi cao cường như vậy chứ? Ha ha. . . Xem ra võ công quá cao cường cũng không phải là một chuyện tốt, đến mức muốn chết cũng khó khăn! Ha ha... Chết cười mất.\"

Thiên Lý lãnh đạm nhìn hắn: \"Có cái gì buồn cười chứ? Với thực lực trước mắt cùng tư chất của ngươi, thêm vào đó là may mắn hơn người, sớm muộn cũng có một ngày ngươi đạt tới cảnh giới như ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết cảm giác đó như thế nào, đến lúc đó, ngươi khóc cũng khóc không ra tiếng, xem ngươi còn dám cười không?\"

\"Không không không... Ngươi sai rồi, \" Lăng Thiên vừa cười vừa liên thanh nói: \"Cho dù ta đạt đến cảnh giới như ngươi, ta cũng sẽ tuyệt đối không phiền não như vậy. Bởi vì, trên thế giới này, ngoại trừ võ công ra, ta còn có quá nhiều chuyện muốn làm, ta còn có quá nhiều thứ để theo đuổi; cho nên, ta sẽ không cô đơn như ngươi, càng sẽ không lâm vào phiền não muốn chết mà không chết được như ngươi . Còn ngươi thì khác, ngoại trừ võ đạo ra, ngươi cả đời này, căn bản cũng không có thứ gì khác để theo đuổi, vô luận chuyện gì, ngươi đều không để ý, kể cả tang thương biến ảo triều đại thay đổi hay sinh lão bệnh tử hỉ nộ sầu bi của người khác, trong mắt ngươi tất cả chỉ đều là mây khói mà thôi, không hề có ý nghĩa, cho nên ngươi mới thống khổ, còn ta sẽ không như thế.\"

\"Nói bậy, ta cái gì cũng biết, y, bói số tử vi, không gì không biết, không gì không giỏi, thậm chí thuỷ lợi nông nghiệp, vài thuật cơ biến, cũng hiểu rõ, chỉ là, chúng không giống võ công, không có tận cùng! Kỳ vọng lớn nhất của cuộc đời ta, chính là đạt tới đỉnh cao của võ công!\" Thiên Lý phản bác lại!

Lăng Thiên âm thầm líu lưỡi, thế cũng là người sao? Lại có thể hiểu biết nhiều lĩnh vực như vậy? Hoàng Dược Sư của dị giới chăng? ! Đúng là xa rời thực tế quá!!

Trong nội tâm tuy kinh ngạc như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: \"Ngươi mặc dù học thông nhiều thứ nhưng cũng không có nghĩa là ngươi không cô đơn! Như chính ngươi nói đấy, nơi mà ngươi muốn đi nhất, trước sau chỉ có một, đó chính là đỉnh cao của võ học và ngươi sẽ suốt đời cô đơn!\"

Thiên Lý trầm tư hồi lâu, chính vào lúc hắn trầm tư, trên người của hắn, cũng tự nhiên mà toát ra cảm giác cô đơn và lãnh đạm.

Tiêu Nhạn Tuyết lặng lẽ đi đến, trong tay bưng một ống trúc tròn tròn, nâng Lăng Thiên dậy, đưa ghé vào miệng hắn, để hắn uống vài ngụm nước,tiếp đó lại lặng lẽ đi ra ngoài.

Lăng Thiên nhìn nàng đi ra bằng ánh mắt tán dương và hài lòng, một nữ nhân, phải hiểu được khi nào thì nên ở lại, khi nào thì nên tránh đi, khi nào thì nên làm nũng, khi nào thì nên trầm mặc; nếu như lúc nào cũng không phân biệt được trường hợp nào nên làm nũng, khoe khoang mị lực của mình, thì sẽ khiến đàn ông thấy phản cảm, lần một lần hai thì không sao, nhưng số lần càng nhiều, vô luận có đáng yêu cỡ nào, có mị lực đến đâu, cũng đều khiến cho địa vị trong lòng đàn ông của nàng giảm đi, khiến cho đàn ông thấy phiền chán. Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, về điểm này nàng rất hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook