Quyển 7 - Chương 18: Vừa tới Thiên Phong
Phong Lăng Thiên Hạ
04/09/2013
Hoàng Phủ thế gia, ánh mắt Hoàng Phủ Tuấn trong chớp mắt bắn ra những
tia nóng bỏng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nghĩ đến hơn một năm xa cách,
cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nàng ấy trở về, nhìn thấy phương dung
tuyệt thế mà mình ngày đêm thươgn nhớ, liền nhịn không được trở nên kích động. Lại nghĩ đến gia chủ Thủy gia Thủy Mạn không đã thoáng như chấp
nhận ý nguyện của mình, Hoàng Phủ tuấn gần như không thể nào tự kiềm
chế.
Mộng tưởng nhiều năm sắp trở thành hiện thực, vị công tử thế gia này thực sự có chút gấp gáp.
"Rốt cục tới rồi". Lăng Thiên thở dài một hơi, cảm thụ được khsi tức của bùn đất ở phía xa xa, nhìn đại lục du sơn ngoạn thủy đã gần đến, có chút cảm giác vội vã. Cuộc sốgn trên biển, với Lăng đại công tử mà nói, thật sự quá mức khô khan không chút thú vị. Cảnh trí tráng lệ của biển trời mênh mông cố nhiên khiến cho kẻ khác say sưa, nhưng cảnh trí ấy cứ lặp đi lặp lại sẽ làm cho thị giác mệt mỏi, càng khỏi phải nói suốt ngày chỉ nhìn thấy duy nhất cảnh sắc ấy. Nhưng như vậy cũng còn đỡ, khó chịu nhất là nắm trong tay mọt tuyệt sắc mỹ nữ khiến thần hồn điên đảo mà lại không thể làm gì, khiến cho lăng Thiên mỗi ngày đều cảm thấy khó chịu, tiểu Lăng công tử cứ vào mỗi buổi sáng sớm lại ngẩng đầu kahsng nghị, rất đúng giờ...
Nếu không phải Thủy Thiên Nhu nghiêm lệnh võ sĩ của Thủy gia chỉ được đứng ở tầng dưới, thì sợ rằng Lăng Thiên công tử còn khổ sở hơn.
Ở bên cạnh hắn, là Lăng Kiếm mặc một thân y phục kỳ dị, đứng thẳng như một ngọn tiêu thương.
"A Kiếm, ngươi nói mấy tiểu tử đó nhìn thấy chúng ta, sẽ có vẻ mặt thế nào?" Lăng Thiên cười ha ha, hít lấy một ngụm gió biển tươi mát.
"Ta đoán rằng, bọn hắn chắc hẳn sẽ khóc". Lăng Kiếm không khỏi mỉm cười, nói.
"Thật sao? Có muốn đánh cuộc chút không? Ta nói bọn chúng sẽ khôg khóc, dám đổ không? Nếu ai thua thì phải cởi hết y phục, lõa thể chạy một vòng quanh đại lục THiên Phong". Lăng Thiên cười hác hắc, vuốt vuốt cằm, trong mắt tràn ngập vẻ quỷ dị.
"Không dám". Lăng kiếm rùng mình một cái, thành thành thật thật lắc đầu. Nói đùa, từ nhỏ đến lớn, đánh cuộc với công tử chưa từng thắng lần nào...
Lõa thể chạy một vòng ? Mặt Lăng Kiếm còn chưa dày đến thế, lén nhìn thoáng qua Lăng THiên, Lăng Kiếm gật dầu chắc chắn, hắn tin tưởng rằng, lấy độ dày da mặt của công tử gia, lõa thể chạy một vòng khắp THiên Phong chừng sẽ không thèm đỏ mặt, hơn nữa, lấy công lực hiện tại của công tử, cho dù lõa thể chạy một vòng vị tất có ai có thể thấy bóng dáng hắn...
ĐIểm xám đen ở xa xa lớn dần lên. Hình bóng đại thuyền trong mắt chúng nhân càng lúc càng lớn. Từ từ cặp bờ.
Đệ tử Thủy gia đã phân ra làm hai bên. Lần này đến đón tiếp đoàn quân Thủy gia trở về đều là tinh nhuệ trong gia tộc. Mỗi người đều có diện mạo hiên ngang, nhìn không chớp mắt. Hoàng Phủ Tuấn dày mặt đứng ở bên cạnh Thủy Mạn THành cùng đi về phía trước. Chờ đợi đoàn người Thủy Thiên Nhu đang ngồi trên đại thuyền.
Không để ý tới Thuận Thiên Minh hung mệnh ở bên kia, hai nhà Hoàng Phủ không một ai phát hiện ra, hết thảy chúng nhân của Thuận THiên Minh đã đồng loạt xuống ngựa tự lúc nào. Lẳng lặng mà đứng ở một bên. Ba vị đầu lĩnh mang mặt nạ, ai nấy đều mang theo ánh mắt nóng bỏng, nhìn đại thuyền đã hoàn toàn dừng lại, đứng như tượng phật nghênh đón một nhân vật nào đó.
Tiếng kèn chào đón u u vang lên. Một tuyệt sắc mỹ nữ y phục trắng như tuyết tựa như tiên tử dẫn đầu đoàn người, xuất hiện ở cửa khoang thuyền, tư thái ưu nhã, từng bước đi ra. Đối mặt với ánh mắt của mấy ngàn nhân mã ở trên bờ, sắc mặt thản nhiên thanh lịch bất biến. Vẻ thanh lãnh vốn như cũ nhưng lại tản ra khí đọ ung dung cao quý và trang nhã, tựa như mây giăng biển xanh, ôn nhuận như ngọc, lại thanh cao không thể với tới.
"Hoan nghênh Nhu tiểu công chúa trở về!" Võ sĩ Thủy gia nhất tề hô to. Thanh âm chấn vài dặm.
Trong mắt Thủy Thiên nhu hiện lên một tia xót xa nhàn nhạt, một chút thê lương không tên. Lại nhớ đến ca ca thân sinh thủy Thiên Huyễn đã vĩnh viễn vùi xương nơi đất khách Thiên Tinh xa xôi, không kiềm chế được mà khẽ than nhẹ một tiếng. Sau khi thu lại chút đau xót, thê lương, mới chậm rãi xuống thuyền. Võ sĩ Thủy gia ở trên thuyền, ai nấy đều bừng bừng cao hứng. Cảm giác vô cùng thoải mái sau khi dạo qua cõi chết trở về. Làm cho những người này phi thường kích động. Nối đuôi theo sau Thủy THiên Nhu đi xuống.
Dưới những tác động của Lăng Thiên, mặc dù Thủy gia đã tổn hại hơn sáu thành nhân thủ ở đại lục THiên TInh, nhưng cuối cùng vẫn có thể thành công lập cứ điểm của Thủy gia tại đại lục THiên Tinh, cũng đạt được sự thừa nhận của một thế lực lớn tại đại lục này là Lăng gia, trên một phương diện ý nghĩa nào đó đã thực hiện được phân nửa tâm nguyện của tổ tiên thủy gia. Chỉ cần một phần công lao này, đã vượt rất xa cái mà người ta gọi là đại công, cho dù có hy sinh bao nhiêu người, thì để có một cọc công lao như vậy, hết thảy đều không còn trọng yếu nữa.
Thủy Mạn Thành trong lòng tức giận, nhưng người này cũng có thể coi như một con cáo già, giấu diếm thanh sắc, từ trong đám người đi ra, muôn vàn thân thiết mà ôn tồn nói: "Thiên Nhu chất nữ một đường khổ cực rồi. Lần này đến Thiên Tinh, chiến quả huy hoàng, không những thế còn kiến lập được nền tảng cơ nghiệp vững chắc cho Thủy gia ta tại đại lục THiên TInh, thật sự là càng vất vả, công lao càng lớn, thật đáng mừng".
Thủy Thiên Nhu bình tĩnh, hơi khom lưng nói: "Đa tạ tam thúc khích lệ. Vì cơ nghiệp của Thủy gia xuất lực, đâu dám kể công. Hôm nay thiên Nhu trở về, dĩ nhiên lại phiền tam thuc tự mình đến đây tiếp đón ,chất nữ thật sự là được yêu mà sơj, vô cùng cảm kích, hơn nữa, về phần chiến dịch trước đây, hao binh tổn tướng, tổn hại rất nhiều đệ tử tinh nhuệ, Thiên Nhu nào có mặt mũi gì nói chuyện công lao, lại càng không thể nói càng vất vả công lao càng lớn. Đường huynh THiên Giang lại bất hạnh mà gặp phải độc thủ của tặc tử, chất nữ mỗi khi nhớ đến, trong lòng đau như dao cắt, lúc này gặp mặt tam thuc, thật sự là xấu hổ vô cùng".
Cơ nhục trên mặt Thủy Mạn Thành co quắp kịch liệt, nhãn thần sắc bén, cắn răng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng lại có vẻ dữ tợn thêm vài phần. Từ trong thư tín không ngừng truyền về, hắn đâu thể không rõ ràng nguyên nhân vì sao nhi tử của mình chết? Nếu nói trong đó không có bóng dáng của Thủy THiên Nhu, đánh chết hắn, hắncuxng không tin. Lúc này thấy thủy Thiên Nhu bỡn cợt hắn, dùng bộ mặt giả dối mà nói như vậy, trong lòng không khỏi ngập đầy hận ý.
"Thiên Giang vì gia tộc mà hy sinh bản thân, chính là đáng mặt nam nhi Thủy gia ta, Nhu nhi không cần phải để trong lòng. Tam thúc tuy bị thương mà vẫn thấy vinh dự". Thanh âm nhẹ nhàng của Thủy Mạn Thành, ẩn chứa sát khí nhàn nhạt, không ngờ lại làm như không chịu chút áp lực nào.
"Đúgn vậy, Thiên Giang đường huynh không thể vì tam thúc mà lưu lại cốt nhục kéo dài hương hỏa đã mất đi, cứ như vậy mà bước lên hoàng tuyền, buông tay về Tây, thiên địa cũng vì thế mà động dung". Thủy Thiên Nhu tựa hồ có chút áy náy nói.
Nói đến truyền thừa hương hỏa, Thủy Mạn Thành càng không thể nhịn được nữa, sắc mặt như mây đen, răng cắn vào môi đến tóa máu, ồ ồ thở hổn hển mấy hơi nói: "Chất nữ đi đường xa khổ cực, vẫn nên trở về nhà nghỉ sớm đi. Có chuyện gì , đợi sau này tổng hội rồi nói rõ ràng sau".
Thủy Thiên Nhu gật đầu nói: "Tam thúc nói không sai, có chuyện gì đợi tổng hội rồi chúng ta sẽ nói cho rõ ràng". Dứt lời ngẩng đầu bước đi.
Mặt Thủy Mạn Thành tái xanh nói: "Sao lại chỉ có một mình nữ chất, lẽ nào Thiên huyến lần này không trở về sao?"
Khóe miệng Thủy THiên Nhu thống khổ co quắp, dừng chân, không xoay người lại, buồn bã nói: "Đại ca bị thương rất nặng, may mà ông trời phù hộ, đại ca đã được tiền bối TỐng Quân thiên Lý của Vô Thượng THiên mang đi. tin rằng sẽ không lâu sau, một ngày nào đó huynh ấy sẽ trở về. Những gì nên thuộc về huynh ấy, người khác có si tâm vọng tưởng cũng vô ích". Nói xong hai câu cuối cùng, Thủy Thiên Nhu chợt xoay người lại, hai ánh mắt như lãnh điện nhìn Thủy Mạn Thành, đồng dạng, tràn đầy sát khí.
Hai thúc chất, bốn mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy trong đáy mắt đối phương là cừu hận sâu sắc khó bề giải quyết.
Một hồi lâu, Thủy Thiên Nhu hừ một tiếng, thu liễm ánh mắt, quay đầu bước đi thật nhanh. Song quyền của Thủy Mạn Thành nắm chặt, nền đá dưới chân, đã bị hắn giẫm lên thành hai vết chân thật sâu.
"Thủy... Thủy cô nương, nàng rốt cuộc đã trở về?" Một giọng nói kinh hỉ mang theo sự hỗn loạn vang lên: "Ta... Ta nghĩ đến nàng thật nhiều".
Sắc mặt Thủy thiên Nhu trầm xuống, sắc thái khiển trách không chút giả dối: "HOàng Phủ công tử, xin công tử tự trọng. Những lời như thế mà ngươi cũng có thể tùy tiện nói ra hay sao?"
Vốn dĩ Hoàng Phủ Tuấn thần hồn dao động, khôgn thể tự kiềm chế, nhưng nghe thấy Thủy Thiên Nhu lời nói giận dữ thần sắc nghiêm trang, không chút cố kỵ nói ra trước mặt chúgn nhân, tuyệt không lưu lại chút mặt mũi cho hắn như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn trầm xuống, không khó chịu, phẫn nộ nói: "Nhu muội, có lẽ nàng còn chưa biết, Thủy bá phụ đã đáp ứng hôn sự của chúng ta. Hôm nay ta đặc biệt đến đây để nghênh đón nàng, cũng đã được sự đồng ý của Thủy bá phụ, cũng gần đến lúc gia kết tình thông gia, sau đó không lâu chúng ta sẽ kết làm phu thê, còn cái gì là ta không thể nói chứ?"
"Kết làm phu thê? Ngươi chưa tỉnh ngủ phải không? Ngươi xứng sao?" Thủy THiên Thu cười nhạo một tiếng, chán ghét nói: "Hoàng Phủ Tuấn, ngươi không nên làm người si nói mộng, chuyện ngưoi muốn kết phu thê với ta là không có khả năng. Cho dù nam tử thiên hạ chết hết, ta cũng không gả cho một tên dâm tặc vô sỉ như ngươi". Trên mặt thủy thiên Nhu hiện lên một tia cười nhạt , cùng với cực kỳ khinh bỉ, nhìn Hoàng Phủ Tuấn: "Ngươi cho là những hành động thương thiên hại lý mà ngươi làm, không một ai hay biết hay sao?"
Khuôn ặmt nhỏ nhắn tuấn tú của Hoàng phủ Tuấn đỏ rực lên, thực là có muốn giải thích cũng không thể. tiểu tử này trời sinh tuấn tú, tầm hoa vấn liễu khắp nơi, vô luận là nữ tử khuê các hay là thiéu phụ có chồng, đều khó thoát khỏi ma chưởng của nó. Những năm gần đây nếu nói ít cũng đã làm ô nhục hơn trăm nữ tử trinh tiết. chỉ vì mấy năm gần đây, Hoàng Phủ thế gia đại trướng thế lực, không một ai có thể trừng trị, mới khién cho hắn nhởn nhơ ngoài vương pháp. Trong ánh mắt Hòag Phủ Tuấn lộ ra một tia thâm độc, trong lòng thầm tức giận mà mắng nhiếc: tiểu tiện nhân. Đừng có càn rỡ, chờ lão tử lấy ngươi về, lão tử sẽ đặt ngươi dưới thân, cho ngừoi sẽ nếm trải thủ đoạn của lão tử dài ngắn ra sao.
Nhưng trong miệng lại ôn nhu nói: "Nhu muội muội, hôn nhân đại sự như thế, trước nay đều là phụ mẫu sắp đặt, đã có lời mai mối, chỉ sợ không phải do lòng này ý ta nữa". Ý rằng, phụ thân ngươi đã đồng ý, ngay cả ngươi có ý kiến , hoặc giả không nguyện ý, cũng hoàn toàn vô ích.
Nếu là thường ngày, có lẽ Thủy Thiên Nhu có thể chỉ hoảng hốt một chút, nhưng hiện tại nàng đã biết Lăng Thiên cùng đi với mình đến đại lục Thiên Phong, trong lòng sớm đã như thái sơn vững chãi, há có thể để Hoàng Phủ Tuấn ở trong lòng, cười lạnh một tiếng nói: "Thật không?" Sau đó không buồn để ý đến loại tiểu nhân như hắn, cũng không nhìn lấy một lần, từ bên người hắn lướt qua, dần dần đi xa.
Hoàng Phủ Tuấn nhìn thân ảnh xinh đẹp tuyệt tình đi xa dần của Thủy Thiên Nhu không khỏi nghiến răng ken két.
Cố nén xung động muốn quay đầu nhìn lại phía sau , Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi về phía trước, nàng biết, Lăng Thiên lúc này có lẽ đã sớm không còn ở trên thuyền , thậm chí đã không còn ở trong đội ngũ mình từ lâu, có quay đầu nhìn lại chỉ sợ cũng không nhìn thấy hắn.
Hôm nay chia tay nhau , hẳn là lần sau gặp lại, chắc hẳn phải là một tháng sau! Mà ta về nhà lần này, lại phải đối mặt với những lục đục không ngừng nghỉ trong gia tộc, thực sự là suy nghỉ một chút cũng làm cho tâm xác mệt mỏi! Trong lòng nàng tự nhiên tràn lên cảm giác mất mát!
Lên bờ, chúng nhân trong gia tộc đã sớm chuẩn bị tuấn mã, Thủy Thiên Nhu cũng đã ngồi trên thần tuấn bạch mã của mình, chậm rãi khởi hành. Sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn âm trầm, cẩn thận dè dặt cáo biệt mấy thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh, mang theo vài tên tùy tùng, đi liền theo phía sau của đội ngũ Thủy Thiên Nhu chừng năm sáu trượng, nhìn như một con cóc bệnh.
Bất quá , Hoàng Phủ Tuấn cũng còn có chút mừng rỡ trong lòng. Hôm nay dĩ nhiên may mắn được gặp ba vị đầu lĩnh thần bí nhất của Thuận Thiên Minh, hơn nũa xem dáng vẻ của bọn họ có vẻ như ân tượng với bản thân mình cũng không tệ lắm nếu có thể tiến thêm một bước, tạo quan hệ tốt hơn với họ, chắc chắn thực lực gia tộc sẽ được nâng cao thêm một bậc. Lần này trở về, nhất định phải thương nghị với lão cha một phen.
Vị Hoàng Phủ công tử đáng thương lại không biết rằng, có một ánh mắt thanh lãnh đang dừng lại trên thân hắn thật lâu. Bên cạnh Điền Chi Di, một hắc bào nhân ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hoàng Phủ Tuấn, trong ánh mắt hiện lên tia quang mang hứng thú, trong miệng thì thào tự nói:” Hoàng Phủ gia ? Thế gia đứng thứ hai đại lục Thiên Phong sao? Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi! Hừ. Vốn đang sợ tịch mịch nơi đất khách quê người xa xôi. Bây giờ thì chẳng lo nữa rồi!”.
Ba huynh đệ Điền Chi Di đều vây xung quanh hắc bào nhân thần bí này, nghe thấy câu nói ấy, đều dung một loại biểu tình “ Ta sớm biết sẽ như vậy” mà lặng lẽ cười thầm. Ánh mắt nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Tuấn như nhìn một con chó nhỏ mà người ta có thể mặc sức trêu đùa.
Nếu có người sáng suốt ở đây, liếc mắt có thể nhìn ra vị trí hiện tại của hắc bào nhân, chính là ở vị trí trung tâm đứng giữa ba đại thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh. Mà vị trí đứng ba vị đại đầu lĩnh hô mưa gọi gió tại đại lục Thiên Phong cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắc bào nhân về bất cứ phương hướng nào, nhưng cũng vừa vặn lợi dụng được địa thế địa hình phong tỏa tất cả những đường có thể tiếp cận hắc bào nhân thần bí.
Nếu có nhân vật tinh thông ám sát hoặc công tác bảo vệ đến xem xét , thì chỉ cần liếc nhìn vị trí đứng của ba người Điền Chi Di chính là vị trí bảo tiêu tiêu chuẩn! Thông qua ánh mắt hành vi phương vị của họ đủ biết, hắc bào nhân thần bí này trong lòng bọn họ, chí cao vô thượng đến mức nào!
Là ai có địa vị cao đến như vậy, khiến cho tam đại thủ lĩnh thần bí nhất, nổi danh nhất tại đại lục Thiên Phong lại chẳng khác nào tôi tớ của hắn?
Sau một tiếng hô chói tai, tám trăm kị sĩ của Thuận Thiên Minh đồng loạt xoay người lên ngựa, động tác dị thường chỉnh tề, mỗi người đều ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa. Trước khi đến đây, tam đại đầu lĩnh đã dặn đi dặn lại, lần này phải xuất ra trạng thái tốt nhất, tinh thần tốt nhất, nếu ai dám làm mất thể diện của Thuận Thiên Minh sẽ chém không tha!
Đây cũng là lần đầu tiên ba vị thủ lĩnh trịnh trọng như vậy. Vì thế tám trăm người , ai nấy đều cực kì cẩn thận, nơm nớp lo sợ biểu hiện của mình không tốt bị lôi ra làm điển hình, vạn nhất thực sự bị khai trừ khỏi Thuận Thiên Minh, vậy thì còn không bằng bị một đao chém gọn.
Không biết từ lúc nào, bầu trời trong xanh đã trở nên u ám, giữa những tầng mây mơ hồ điện quang lưu động, tựa hồ chuẩn bị có một cơn lốc rất lớn.
Tám trăm người vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích chờ mệnh lệnh của thủ lĩnh!
Trong ánh mắt của Điền Chi Di lộ ra vẻ phấn chấn, bởi vì, hắn nhìn thấy ánh mắt Lăng Thiên nhìn về tám trăm kị sĩ này lộ ra một tia hài lòng, nhất thời hòn đá đè nặng trong lòng cũng biến mất.
Từ lúc đến bờ đến giờ, Lăng Thiên chưa từng nói một lời, khiến cho đám người Điền Chi Di cảm thấy áp lực không ít, chỉ sợ công tử gia có gì đó không hài lòng lúc này nhìn thấy nhãn thần của Lăng Thiên, trái tim trong lồng ngực thả lỏng.
Nhàn nhạt cười, Lăng Thiên gật đầu, thúc ngựa đi đầu, phóng ngựa đầu tiên. Ở phía sau hắn, Lăng Kiếm tựa như hình với bong ngồi trên lưng ngựa, chỉ kém nửa thân ngựa, găt gao chạy theo!
Điền Chi Di vung roi ngựa, ba một tiếng vang lên, quát lớn:” Xuất Phát” liền đi theo.
Tám trăm người phân ra tám đội một trăm người, chỉnh tề phóng ngựa đi theo, trong lúc nhất thời, một loạt vó ngựa như sấm, trên con đường lớn, bụi cuốn mù mịt, bay lên trời! Không tời một khắc đồng hồ, đã chạy tời phía sau kỵ đội của Thủy gia, không có chút ý tứ sẽ giảm tốc độ.
Trong mắt Thủy Mạn Thành đã có chút phẫn nộ, nhưng càng nghỉ, càng cân nhắc, cũng chỉ đành giơ roi, thét lớn ra lệnh cho võ sĩ Thủy gia đi sát bên đường, mở rộng trung tâm con đường.
Kình địch ngàn năm Ngọc gia sắp đến, nếu tại thời khắc này đắc tội với Thuận Thiên Minh, chẳng khác gì tự cản trở mình! Được không bằng mất!
Thủy Thiên Nhu khó hiểu, nhịn không được mà dựng mày liễu, bừng bừng tức giận hỏi:” Vì sao phải tránh đường cho bọn chúng?”
Thủy Mạn Thành cười lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa nói:” Đây là tam đại đầy lĩnh của Thuận Thiên Minh! Chẳng lẽ chất nữ ngươi muốn mai tang toàn bộ những người trong gia tộc ở đây hay sao? Nếu chất nữ nguyện ý thử phong mang của bọn họ một lần, tam thúc quyết không ngăn cản chất nữ vui vẻ một phen!”
“Thuận Thiên Minh!” Thủy Thiên Nhu hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi ai. Họ nổi lên lúc nào, mà cứ vậy ngang nhiên bưới qua mặt Thủy gia tại đại lục Thiên Phong, lại còn bắt người khác phải tránh đường?
Thủy Thiên Nhu không kìm lòng được, hung hăng quay đầu nhìn về kỵ đội đang đuổi tới phía sau, liền nhìn thấy một người thúc ngựa đi trước, chỉ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt hắn cứng ngắc, nháy mắt chọc tức mình, lộ một tia tiêu ý vui đùa, lặng lẽ lướt qua bên cạnh mình.
“A!” Thủy Thiên Nhu thất kinh, nguyên lai là tên gia hỏa đáng ghét kia! Yêu kiều hừ lạnh một tiếng, truyền đi rất xa, ý là chờ khi gặp lại, ta muốn “ chăm sóc” ngươi thật tột! Gia hỏa ghê tởm này không ngờ lại giấu diễm ta lâu như vậy!
Liền đó lại là một con ngựa vun vút lướt qua, nhìn không chớp mắt đuổi theo con ngựa phía trước, chỉ là khi người thứ hai vọt qua, toàn bộ chúng nhân Thủy gia đều không hiểu vì sao mà cảm thấy một tia hàn lãnh. Đó là một loại hàn lãnh khiến tâm can đông cứng.
“Hả?” Thủy Mạn Thành mang theo vẻ khó tin nhìn hai người đang phóng ngựa như bay vọt qua. Hai người này lại giám không kiêng nể thúc ngựa nghênh ngang đi phía trước thiết huyết kỵ đội do ba vị đương gia tự mình suất lĩnh? Chán sống rồi ? Để xem hai người bọn chúng chết thế nào đây?
Nhưng là….
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn truyền tới, kỵ đội của Thuận Thiên Minh dưới sự suất lĩnh của tam đại đầu lĩnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một chòm Thương Long cực lớn, gào thét mà qua. Khi đi qua bên cạnh Thủy Thiên Nhu, ba người Điền Chi Di, Điền Chi Nhĩ, Điền Chi Tư không hẹn mà cũng nghiêng người, ôm quyền hành lễ, sau đó cấp tốc vượt qua, càng ngày càng xa , cho đến lúc biến mất.
Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ lên. Lấy thân phận của tam đại đầu lĩnh bí mật của Thuận Thiên Minh, vì sao bọn họ lại hành lễ với mình? Huyền cơ bên trong đương nhiên trong đầu Thủy Thiên Nhu rất rõ ràng . Đây tuyệt đối không phải vì thân phận công chúa Thủy gia của mình, mà họ bày tỏ kính ý đối với lần đâu tiên tương kiến nữ nhân của công tử nhà mình. Không ngờ bọn họ mãi ở bên đại lục Thiên Phong này cũng nghe chuyện của mình. Có phải tên thích khách lãnh huyết kia nói không nhỷ? Trong lòng Thủy Thiên Nhu nổi lên tia hiếu kì, nhìn bộ dạng lạnh như băng cậu không thương bà ngoại không thân của tên đó, không giống như một kẻ lẻo mép, chẳng lẽ là tên sắc lang kia nói. Da mặt hắn sao lại dày như vậy chứ…
Đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh có gì đó bất thường, xoay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy vẻ mặt Thủy Mạn Thành tười cười, vẫn đang ôm quyền hành lễ chưa buông.
Thủy tam gia coi hành lễ của ba người Điền Chi Di đối với tân nữ nhân của thiếu gia nhà họ biến thành lời cảm tạ đối với chính bản thân hắn, nhịn không được vẻ vinh sủng (vinh dự vì được kính lễ), đầu gật gù, đắc ý dào dạt nói:” Thấy rồi chứ? Trong lúc ngươi không ở đây, tam thúc ta ngang dọc Thiên Phong, ai dám bất kính? Ngay cả tam đại đương gia của Thuận Thiên Minh cũng phải hành lễ với ta đó.”
Hồn nhiên quên mất mình vừa sợ đầu sợ đuôi, hạ lệnh cho thủ ha nhường đường để đối phương đi qua, chẳng khác nào làm trò hề.
Sáng tỏ huyền cơ bên trong, Thủy Thiên Nhu lập tức cảm thây cực kỳ tức giận, cực kì khinh bỉ vị tam thúc này, thành thử nhịn không được bật cười. Từng gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ, tưởng ai cũng mến mộ mình như vậy!
Ngoại thành Bích Thủy. Núi non trùng điệp, rừng cây rậm rạp, triệt để ngăn cách tầm nhìn của những người qua đường. Nơi này cũng chỉ cách thành Bích Thủy chừng chưa đến ba trăm dặm lộ trình, nhưng lại là hiểm địa, dân cư thưa thớt.
Sau khi xa rời quan đạo, tám trăm nhân mã tựa như làn khói xanh, đi thẳng đến nơi này. Khi cách thôn trấn gần nhất chường khoảng sáu mươi dặm, mới dừng lại.
Theo hiệu lệnh của Điền Chi Di, toàn bộ chúng nhân xuống ngựa. nhất loạt xếp thành một trận thế vuông vắn. Ba huynh đệ Điền Chi Di tiến lên phía trước, mặt nạ đã sớm được tháo xuống, sắc mặt nghiêm trang, đối mặt với hai người trên sườn núi, ba người chợt quỳ xuống, hạ đầu bái kiến.
“Lăng Nhất (Lăng Nhị, Lăng Tứ) khấu kiến công tử!”
Nguyên bản còn đang thầm suy đoán thân phận của hai người kia, chúng nhân nhất thời thất kinh, không dám chậm trễ, theo ba đầu lĩnh chỉnh tề quỳ xuống:” Khấu kiến công tử, công tử vạn an!”
Lăng Kiếm ở sát phía sau người của Lăng Thiên, tựa như không trọng lượng, nhẹ bước xéo vài bước, tránh khỏi thi lễ.
“Đứng lên cả đi.” Lăng Thiên cười sang sảng: “ A Đại, mấy năm nay, các ngươi quả thực không tệ, đã vượt qua ngoài dự đoán của ta, ta rất hài lòng, thực sự rất hài lòng!”
“Tạ ơn công tử khích lệ, chúng thuộc hạ đã cố gắng hết sức với trách nhiệm của mình” Điền Chi Di (Lăng Nhất) lại cúi đầu một cái, kính cẩn đứng lên, xoay người đối mặt với chúng thuộc hạ, lớn tiếng nói: ” Các huynh đệ, vị công tử trước mặt này, chính là chủ nhân chân chính của chúng ta, Lăng Thiên Lăng công tử của đại lục Thiên Tinh, cũng là chủ nhân tương lai của đại lục Thiên Tinh! Từ nay hết thảy về sau, hết thảy mọi người bao gồm cả ta, phải chấp hành mệnh lệnh của công tử vô điều kiện, không được trái lời! Mặt khác, về chuyện công tử đến Thiên Phong, liệt vào truyện cơ mật nhất của Thuận Thiên Minh, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài! Bằng không, giết không tha!”
“Dạ!” Chỉnh tề đáp ứng.
“Các huynh đệ có biết vì sao Thuận Thiên Minh của chúng ta lại có tên như vậy không?” Nếu đã giới thiệu, thì lúc này đương nhiên đến lượt người mưu trí nhất của Thuận Thiên Minh, cũng chính là Điền Chi Tư xuất tràng:” Rất đơn giản, vì chúng ta là người của Lăng Thiên công tử, cho lên Thuận Thiên Minh! Chữ “Thiên” không phải “ Thiên” của thiên địa, mà là “ Thiên” trong Lăng Thiên công tử! Nói như vậy các huynh đệ đã minh bạch cả chứ?”
“Minh bạch!” Tám trăm người ở đây đồng thanh cất tiếng đáp tiếng, trong mắt đều bắn ra tia bỏng cháy. Nhìn Lăng Thiên đứng thẳng trên sườn núi, ánh mắt mỗi người đều có chút cuồng nhiệt. Từ bao lâu nay, tuy rằng không rõ Thuận Thiên Minh rốt cuộc có ý tứ gì, dựa vào cái gì để đặt như vậy, nhưng những sự tích có lien quan đến vị công tử Lăng Thiên này sớm đã truyền vào miệng mỗi người.
Lăng Thiên công tử ngũ kị phá tan năm mươi vạn đại quân cứu cha! Ngang dọc trong trăm vạn đại quân như đi vào chỗ không người!
Lăng Thiên công tử bị thiên hạ đệ nhất cao thủ không ai địch nổi giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát ngàn dặm, cuối cùng khiến cho Tống Quân Thiên Lý thủ tiêu giang sơn lệnh từ thiên cổ kinh sợ thiên hạ!
Lăng Thiên công tử một mình chặt đứt núi cao trọc trời, khiến nước sông chảy ngược! Đánh bại bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia.
Lăng Thiên công tử hủy Dương gia, giết Đông Phương thế gia, diệt Tây môn Nam Cung, đồ lục Bắc Ngụy , bình định Nam Trịnh, tuyệt Đông Triệu…
Những sự tích này càng khiến cho nhiệt huyết người ta sôi trào, chúng nhân của Thuận Thiên Minh đã sớm kể cho nhau nghe, đương nhiên sự tích năm tuổi làm cho lão sư tức giận bỏ chạy, sáu tuổi đã đi dạo kỹ viện dũng mãnh phi thường thì bị ngăn chặn nghiêm ngặt.
Dưới sức ảnh hưởng ngầm như vậy, công tử Lăng Thiên gần như đã trở thành thần tượng trong lòng chúng nhân của Thuận Thiên Minh, là nhân vật siêu cấp minh tinh. Hôm nay được nghe được nhìn thấy công tử Lăng Thiên bằng xương bằng thịt chính là đối tượng mà mình thuần phục, người người đều kích động không thôi.
Có thể nói, những năm qua đám người Lăng Nhất đã thành công từ mức phi thường đến dị thường tẩy não cho những nhân vật nòng cốt của Thuận Thiên Minh, hiểu quá khá rõ ràng. Tám trăm kỵ binh được lựa chọn kỹ càng này, càng là nhóm nhân vật nòng cốt được tẩy não triệt để nhất, một khi nhìn thấy thần tượng trước mắt há lại không cuồng nhiệt?
Có rất nhiều người lồng ngực kịch liệt phập phồng, nếu không phải Thuận Thiên Minh luôn luôn duy trì kỷ luật nghiêm minh sợ rằng đã lao lên, nắm tay bắt chân, xin chữ ký, thậm chí là cởi sạch quần áo cũng muốn Lăng Thiên công tử lưu lại chút vết tích trên cái đùi lông lá của mình, hành vi điên cuồng truy cầu minh tinh cũng rất có thể sẽ phát sinh… khụ khụ…
“Các huynh đệ!” Lăng Thiên một lời xuất ra, thanh chấn toàn trường, tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm của Lăng Thiên công tử đang ở trong tai, tựa như đang nói chuyện với một mình mình, không hẹn mà cùng vươn thẳng lồng ngực, lại càng đứng thẳng tắp, ánh mắt sùng bái vun vút nhìn về phía Lăng Thiên…
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà.” Lăng Thiên dừng một chút tiếp tục nói: “Trong thời gian qua những gì các ngươi làm được quả thực không tệ! Ta ở Thiên Tinh xa xôi cũng luôn thu được những tin tức của các ngươi, thực sự cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi! Những lời vớ vẩn, huênh hoang hư đầu bá não ta sẽ không dùng tới. Chỉ có một câu, mục tiêu sau này của chúng ta, chính là dẫm đạp cái thế giới chó má này dưới chân! Biến thiên hạ chó chết này thành thiên hạ của chúng ta!”
“Thân tướng không thể không có dũng khí, nam nhi phải tự mình nỗ lực! Muốn đạt vương hầu, phải có khí phách! Không ai biết, trong các ngươi, tương lai có bao nhiêu đại tướng quân đại thừa tướng? Có thể có bao nhiêu vương công hầu tướng? Các huynh đệ, chúng ta hãy cùng nhau đợi, để xem, có bao nhiêu huynh đệ, sẽ lưu danh sử sách, lưu danh thiên cổ, công hầu muôn đời! Ta hi vọng, khi cuộc chiến kết thúc, mỗi người trong các ngươi, đều lưu lại đại danh lừng lẫy của chính mình, nằm trên sử sách của vương triều chúng ta!!”
“Hống! Hống! Hống…” Dưới sự cổ động mãnh liệt của Lăng Thiên, tám trăm đại hán tựa như ăn phải xuân dược, phấn chấn đứng lên.
…
Sau khi phân phó thủ hạ trở về, ba người Lăng Nhất đảm nhiệm công tác hướng đạo, dẫn hai người Lăng Thiên đi vào trong thành Bích Thủy. Cởi bỏ y bào che dấu diện mạo, ba người không còn là ba thủ lĩnh thần bí của Thuận Thiên Minh nữa, mà là những đại phú hào giầu có bậc nhất tại đại lục Thiên Phong. Tài đại khí thô, Lăng Nhất đã sớm bao trọn hết thẩy những tửu lầu tửu điếm xa hoa nhất trong thành Bích Thủy “Du du Bích Thủy quán”, vì hai người Lăng Kiếm tổ chức yến tiệc tẩy trần.
Vừa mới qua giờ Tỵ buổi sáng, trên bàn đã được mang lên đủ loại thức ăn cùng với rượu ngon, lộ ra phong vị đặc sắc của đại lục Thiên Phong. Chim bay cá nhảy, sơn trân hải vị, nhiều như sao trên trời lần lượt bày ra rất có trình tự. Bàn tiệc lớn như vậy, chỉ thoáng chốc đã được bằng ra chi chít, không những thế thức ăn vẫn như lưu thủy tiếp tục được bưng lên…
Qua ba tuần rượu, mọi người từ từ thả lỏng tay chân, kích động lúc mới gặp lại, cũng dần dần bình phục xuống.
Lăng Thiên ngồi ở thủ vị, Lăng Kiếm ngồi bên trái, còn ở bên phải là đám người Lăng Nhất theo trình tự mà ngồi. Một bàn tiệc như vậy, chỉ có năm người bọn họ ngồi quây quần.
“A Đại à, lúc trước ta phái Lăng Thập Cửu và Lặng Nhị Thập qua đây, hai người bọn chúng đang ở đâu?” Lăng Thiên uống một ngụm rượu, tùy ý hỏi.
“Hai tên gia hỏa đó thực là nhàn cư vi bất thiện mà”. Nhắc tới Lăng Thập Cửu và Lăng Nhị Thập, Lăng Nhất tựa hồ có chút đau đầu nói:” Sau khi bọn hắn đưa tới công pháp đến đây, liền ở lại không đi đâu hết, nói là phụng mệnh công tử. Nếu phụng mệnh công tử thì cứ ở lại thì đã tốt! Công tử cũng biết tính cách trước nay của hai tên đó, thật sự chỉ e thiên hạ không loạn, một ngày một đêm không đánh nhau là toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Nhiều năm một mực lăn lộn đánh đấm trên chiến trường, an tĩnh một chỗ không quá ba ngày, đã náo loạn, gà chó không yên. Bọn hắn ra tay thu thập huynh đệ thủ hạ của ta một trậnm còn nói là thay ta thao luyện bọn họ! Hai ba ngày đầu thủ hạ tới tìm ta tổ khổ suốt đó. Hai vị cha sống này, nói thì không nghe, mà đánh thì không lại, người nói ta phải làm sao đây?! Sau ta đành phải nói với bọn chúng: các ngươi không phải thích đánh nhau sao? Ta sẽ giao cho hai tiểu hỗn đản các ngươi phụ trách hết thảy mọi việc liên quan đến đấu đá, tức thì bọn chúng lại mừng rỡ…”
Nói đến đây, mọi người cùng cười, Lăng Nhất gãi gãi đầu, nói: “ Mấy ngày trước khi thư của công tử truyền đến, có một đại thương hội do chúng ta quản lý , lúc đi ngang sườn núi Khánh Thủ, đột nhiên bị người ta đánh cướp. Thế là hai người bọn họ vào giữa đêm liền kéo nhân mã giết qua đó, hôm qua truyền tin tức về, nói là đã có manh mối, đang ở bên đó truy xét.”
“À” Lăng Thiên gật đầu. Lăng Kiếm chen ngang nói:” Nói cách khác, từ lúc hai người bọn chúng đến đây, các ngươi một mực lười biếng phải không? Công phu khẳng định không tiến bộ!? Huynh đệ dưới tay các ngươi bị Thập Cửu, Nhị Thập thao luyện, thế còn các ngươi thì sao? Trước đây công phu của các người cao hơn một bậc so với Thập Cửu, Nhị Thập, sao bây giờ lại có chuyện ba người đánh không hai người? Có phải nên giải thích một chút hay không đây?!”
“Khụ khụ khụ…” Ba người cùng lúc ho khan, ba khuôn mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, rồi từ trắng bệch chuyển sang tái mét! Lăng Nhị Lăng Tứ liếc mắt nhìn gã gia hỏa không biêt giữ miệng, hận không thể đánh hắn một trận.
“Không có gì cả, chuyện thi thoảng các ngươi lén lười biếng, kỳ thực có thể lý giải được. Hiện tại các người đều là những đại nhân vật có quyền cao chức trọng. Thực sự ta không có ý trách tội các ngươi.” Lăng Kiếm cười, nụ cười khiến cho lông tóc của người ta dựng đứng:” Chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, để ta xem tiến cảnh võ công các ngươi. Ừm, luận bàn chỉ điểm cho các ngươi một chút, chính là chỉ điểm một chút mà thôi.”
“A?!” Ba người nghe được nửa câu đầu, có phần không tin những gì mình nghe thấy là sự thực, sau khi nghe nửa câu sau, mới xác định những gì nghe thấy đều là sự thực cả, đồng thời mặt như biến thành trái mướp đắng, đồng loạt tái xanh.Thực là không may rồi, chỉ là một câu nói trong lúc vô ý, không ngờ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Ánh măt Lăng Nhị, Lăng Tứ nhìn Lăng Nhất càng thêm bất thiện, hàm nghĩa rất rõ ràng: Đều tại cái miệng thối của ngươi! Tràng cảnh thụ huấn của Lăng Kiếm ca đối với thủ hạ năm đó hiện ra rõ ràng trong lòng ba người, khiến cho cả ba không khỏi rùng mình một cái.
Lăng Nhất ngồi tại chỗ như chịu tang cha mẹ, hận không thể tát cái miệng chó của mình vài cái. Cái miệng khốn nạn! Ai cho ngươi nói bậy…
Thấy ánh mắt cầu cứu của ba người, Lăng Thiên không nhịn được phì cười, nói: “Được rồi, được rồi,cho dù muốn luận bàn, cũng phải đợi cơm nước xong đi đã. Khi đó mới có sức chứ, bây giờ nói chuyện đó không có ý nghĩa. Ba người các ngươi cũng nên cùng Kiếm ca của các ngươi tập luyện cho thật tốt đi. Dọc đường đi, đã làm cho hắn khó chịu lắm đó.”
Ba người cùng cất lên một tiếng ai than, hoàn toàn hết hi vọng…
“Tình hình Mạc Không Sơn lúc này thế nào rồi? Điều tra có tiến triển gì không?!” Lăng Thiên châm rãi hỏi vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú nhất.
“Toàn bộ Mạc Không Sơn đã bị Thủy gia chiếm cứ, trở thành cầm địa của đại lục Thiên Phong. Bất kỳ ngoại nhân nào cũng không được phép đi vào, phòng bị cực kỳ sâm nghiêm.” Lăng Nhất có chút trầm ngâm nói:” Chúng ta vốn tưởng rằng Thủy gia có âm mưu nào đó tại Mạc Không Sơn, đã từng vào đó hai lần, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hơn nữa lại không tiến được vào tận cùng bên trong, cho nên, gần như không có tiến triển, thỉnh công tử thứ tội.”
“Có việc này sao?” Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi. Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ Thủy gia cũng mơ hồ nắm được bí mật của Mạc Không Sơn? Lăng Thiên vuốt cằm, nhíu mày hỏi: “ Không điều tra được rõ ràng?! Cũng không có vấn đề gì, trong đó vị tất đã có gì đặc biệt, hơn nữa lúc trước thực ra ta cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi! Chỉ là… Theo các người quan sát. Thủy gia phong vệ nghiêm mật nhất ở hướng nào tại Mạc Không Sơn?”
Lăng Tứ biết, nếu công tử đã hỏi, tất có nguyên nhân, tuy rằng ngoài miệng nói không có gì nhưng ý tứ chính là khuyên ba người mình dứt khoát làm một mẻ, liền trải địa đồ ra:” Thỉnh công tử nhìn, Mạc Không Sơn có ba đỉnh, phân bố thành tam giác. Vị trí của Thủy gia, chính là ở trung tâm của hình tam giác. Lấy hình cá là ví dụ., đầu cá là phía Đông, đuôi cá là phía Tây. Hai mặt này, phòng vệ không quá nghiêm mật. Chỉ cần người có khinh công cao minh hoàn toàn có thể tựdo ra vào không bị phát hiện. Duy ở đỉnh nũi chính giữa, phòng vệ nghiêm mật tới cực điểm! Cho dù lấy khinh công của ba chúng ta, cũng chỉ có thể tiến nhập khu vực ngoại vi, lại phải quay lại một cách vô ích. Về phần đi vào bên trong, chưa một lần tiến vào được. Phỏng chừng đến khu vực trung tâm, ít nhất phải có bảy tám tầng phòng ngự, trừ phi chúng ta cường công, bằng không”…
“Giữa đỉnh núi…” Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn: “Thủy gia phòng vệ nghiêm mật giữa đỉnh núi? Ngược lại thực sự trời giúp ta rồi!” Lăng Thiên lắc đầu, nở nụ cười, càng lúc càng cười to hơn, thoải mái không thôi.
Sau đó, ba người Lăng Nhất kể lại những tao ngộ, cũng với những kỳ văn dị sự trong những năm gần đây tại Thiên Phong. Lăng Thiên nghe kể một cách say sưa, bất tri bất giác mặt trời đã đến chính ngọ.
Mọi người lâu ngày mới gặp mặt lại, cực kỳ hào hứng, thậm chí Lăng Kiếm cũng quên cả việc thao luyện ba người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ. Giữa lúc đó thì có tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa truyền lại, trên đường nhất thời vang lên những tiếng kinh hô. Lăng Thiên nhíu nhíu mày, bên ngoài chinh là con đường phồn hoa nhất của thành Kim Bích (Sao ở trên là Bích Thủy ở dưới này lại là Kim Bích nhỉ @_@), bình dân qua lại như nước chảy, vậy mà những người này lại có thể dùng thúc ngựa chạy với tốc độ như thế, rõ ràng là không thèm để mạng người trong mắt.
Mộng tưởng nhiều năm sắp trở thành hiện thực, vị công tử thế gia này thực sự có chút gấp gáp.
"Rốt cục tới rồi". Lăng Thiên thở dài một hơi, cảm thụ được khsi tức của bùn đất ở phía xa xa, nhìn đại lục du sơn ngoạn thủy đã gần đến, có chút cảm giác vội vã. Cuộc sốgn trên biển, với Lăng đại công tử mà nói, thật sự quá mức khô khan không chút thú vị. Cảnh trí tráng lệ của biển trời mênh mông cố nhiên khiến cho kẻ khác say sưa, nhưng cảnh trí ấy cứ lặp đi lặp lại sẽ làm cho thị giác mệt mỏi, càng khỏi phải nói suốt ngày chỉ nhìn thấy duy nhất cảnh sắc ấy. Nhưng như vậy cũng còn đỡ, khó chịu nhất là nắm trong tay mọt tuyệt sắc mỹ nữ khiến thần hồn điên đảo mà lại không thể làm gì, khiến cho lăng Thiên mỗi ngày đều cảm thấy khó chịu, tiểu Lăng công tử cứ vào mỗi buổi sáng sớm lại ngẩng đầu kahsng nghị, rất đúng giờ...
Nếu không phải Thủy Thiên Nhu nghiêm lệnh võ sĩ của Thủy gia chỉ được đứng ở tầng dưới, thì sợ rằng Lăng Thiên công tử còn khổ sở hơn.
Ở bên cạnh hắn, là Lăng Kiếm mặc một thân y phục kỳ dị, đứng thẳng như một ngọn tiêu thương.
"A Kiếm, ngươi nói mấy tiểu tử đó nhìn thấy chúng ta, sẽ có vẻ mặt thế nào?" Lăng Thiên cười ha ha, hít lấy một ngụm gió biển tươi mát.
"Ta đoán rằng, bọn hắn chắc hẳn sẽ khóc". Lăng Kiếm không khỏi mỉm cười, nói.
"Thật sao? Có muốn đánh cuộc chút không? Ta nói bọn chúng sẽ khôg khóc, dám đổ không? Nếu ai thua thì phải cởi hết y phục, lõa thể chạy một vòng quanh đại lục THiên Phong". Lăng Thiên cười hác hắc, vuốt vuốt cằm, trong mắt tràn ngập vẻ quỷ dị.
"Không dám". Lăng kiếm rùng mình một cái, thành thành thật thật lắc đầu. Nói đùa, từ nhỏ đến lớn, đánh cuộc với công tử chưa từng thắng lần nào...
Lõa thể chạy một vòng ? Mặt Lăng Kiếm còn chưa dày đến thế, lén nhìn thoáng qua Lăng THiên, Lăng Kiếm gật dầu chắc chắn, hắn tin tưởng rằng, lấy độ dày da mặt của công tử gia, lõa thể chạy một vòng khắp THiên Phong chừng sẽ không thèm đỏ mặt, hơn nữa, lấy công lực hiện tại của công tử, cho dù lõa thể chạy một vòng vị tất có ai có thể thấy bóng dáng hắn...
ĐIểm xám đen ở xa xa lớn dần lên. Hình bóng đại thuyền trong mắt chúng nhân càng lúc càng lớn. Từ từ cặp bờ.
Đệ tử Thủy gia đã phân ra làm hai bên. Lần này đến đón tiếp đoàn quân Thủy gia trở về đều là tinh nhuệ trong gia tộc. Mỗi người đều có diện mạo hiên ngang, nhìn không chớp mắt. Hoàng Phủ Tuấn dày mặt đứng ở bên cạnh Thủy Mạn THành cùng đi về phía trước. Chờ đợi đoàn người Thủy Thiên Nhu đang ngồi trên đại thuyền.
Không để ý tới Thuận Thiên Minh hung mệnh ở bên kia, hai nhà Hoàng Phủ không một ai phát hiện ra, hết thảy chúng nhân của Thuận THiên Minh đã đồng loạt xuống ngựa tự lúc nào. Lẳng lặng mà đứng ở một bên. Ba vị đầu lĩnh mang mặt nạ, ai nấy đều mang theo ánh mắt nóng bỏng, nhìn đại thuyền đã hoàn toàn dừng lại, đứng như tượng phật nghênh đón một nhân vật nào đó.
Tiếng kèn chào đón u u vang lên. Một tuyệt sắc mỹ nữ y phục trắng như tuyết tựa như tiên tử dẫn đầu đoàn người, xuất hiện ở cửa khoang thuyền, tư thái ưu nhã, từng bước đi ra. Đối mặt với ánh mắt của mấy ngàn nhân mã ở trên bờ, sắc mặt thản nhiên thanh lịch bất biến. Vẻ thanh lãnh vốn như cũ nhưng lại tản ra khí đọ ung dung cao quý và trang nhã, tựa như mây giăng biển xanh, ôn nhuận như ngọc, lại thanh cao không thể với tới.
"Hoan nghênh Nhu tiểu công chúa trở về!" Võ sĩ Thủy gia nhất tề hô to. Thanh âm chấn vài dặm.
Trong mắt Thủy Thiên nhu hiện lên một tia xót xa nhàn nhạt, một chút thê lương không tên. Lại nhớ đến ca ca thân sinh thủy Thiên Huyễn đã vĩnh viễn vùi xương nơi đất khách Thiên Tinh xa xôi, không kiềm chế được mà khẽ than nhẹ một tiếng. Sau khi thu lại chút đau xót, thê lương, mới chậm rãi xuống thuyền. Võ sĩ Thủy gia ở trên thuyền, ai nấy đều bừng bừng cao hứng. Cảm giác vô cùng thoải mái sau khi dạo qua cõi chết trở về. Làm cho những người này phi thường kích động. Nối đuôi theo sau Thủy THiên Nhu đi xuống.
Dưới những tác động của Lăng Thiên, mặc dù Thủy gia đã tổn hại hơn sáu thành nhân thủ ở đại lục THiên TInh, nhưng cuối cùng vẫn có thể thành công lập cứ điểm của Thủy gia tại đại lục THiên Tinh, cũng đạt được sự thừa nhận của một thế lực lớn tại đại lục này là Lăng gia, trên một phương diện ý nghĩa nào đó đã thực hiện được phân nửa tâm nguyện của tổ tiên thủy gia. Chỉ cần một phần công lao này, đã vượt rất xa cái mà người ta gọi là đại công, cho dù có hy sinh bao nhiêu người, thì để có một cọc công lao như vậy, hết thảy đều không còn trọng yếu nữa.
Thủy Mạn Thành trong lòng tức giận, nhưng người này cũng có thể coi như một con cáo già, giấu diếm thanh sắc, từ trong đám người đi ra, muôn vàn thân thiết mà ôn tồn nói: "Thiên Nhu chất nữ một đường khổ cực rồi. Lần này đến Thiên Tinh, chiến quả huy hoàng, không những thế còn kiến lập được nền tảng cơ nghiệp vững chắc cho Thủy gia ta tại đại lục THiên TInh, thật sự là càng vất vả, công lao càng lớn, thật đáng mừng".
Thủy Thiên Nhu bình tĩnh, hơi khom lưng nói: "Đa tạ tam thúc khích lệ. Vì cơ nghiệp của Thủy gia xuất lực, đâu dám kể công. Hôm nay thiên Nhu trở về, dĩ nhiên lại phiền tam thuc tự mình đến đây tiếp đón ,chất nữ thật sự là được yêu mà sơj, vô cùng cảm kích, hơn nữa, về phần chiến dịch trước đây, hao binh tổn tướng, tổn hại rất nhiều đệ tử tinh nhuệ, Thiên Nhu nào có mặt mũi gì nói chuyện công lao, lại càng không thể nói càng vất vả công lao càng lớn. Đường huynh THiên Giang lại bất hạnh mà gặp phải độc thủ của tặc tử, chất nữ mỗi khi nhớ đến, trong lòng đau như dao cắt, lúc này gặp mặt tam thuc, thật sự là xấu hổ vô cùng".
Cơ nhục trên mặt Thủy Mạn Thành co quắp kịch liệt, nhãn thần sắc bén, cắn răng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng lại có vẻ dữ tợn thêm vài phần. Từ trong thư tín không ngừng truyền về, hắn đâu thể không rõ ràng nguyên nhân vì sao nhi tử của mình chết? Nếu nói trong đó không có bóng dáng của Thủy THiên Nhu, đánh chết hắn, hắncuxng không tin. Lúc này thấy thủy Thiên Nhu bỡn cợt hắn, dùng bộ mặt giả dối mà nói như vậy, trong lòng không khỏi ngập đầy hận ý.
"Thiên Giang vì gia tộc mà hy sinh bản thân, chính là đáng mặt nam nhi Thủy gia ta, Nhu nhi không cần phải để trong lòng. Tam thúc tuy bị thương mà vẫn thấy vinh dự". Thanh âm nhẹ nhàng của Thủy Mạn Thành, ẩn chứa sát khí nhàn nhạt, không ngờ lại làm như không chịu chút áp lực nào.
"Đúgn vậy, Thiên Giang đường huynh không thể vì tam thúc mà lưu lại cốt nhục kéo dài hương hỏa đã mất đi, cứ như vậy mà bước lên hoàng tuyền, buông tay về Tây, thiên địa cũng vì thế mà động dung". Thủy Thiên Nhu tựa hồ có chút áy náy nói.
Nói đến truyền thừa hương hỏa, Thủy Mạn Thành càng không thể nhịn được nữa, sắc mặt như mây đen, răng cắn vào môi đến tóa máu, ồ ồ thở hổn hển mấy hơi nói: "Chất nữ đi đường xa khổ cực, vẫn nên trở về nhà nghỉ sớm đi. Có chuyện gì , đợi sau này tổng hội rồi nói rõ ràng sau".
Thủy Thiên Nhu gật đầu nói: "Tam thúc nói không sai, có chuyện gì đợi tổng hội rồi chúng ta sẽ nói cho rõ ràng". Dứt lời ngẩng đầu bước đi.
Mặt Thủy Mạn Thành tái xanh nói: "Sao lại chỉ có một mình nữ chất, lẽ nào Thiên huyến lần này không trở về sao?"
Khóe miệng Thủy THiên Nhu thống khổ co quắp, dừng chân, không xoay người lại, buồn bã nói: "Đại ca bị thương rất nặng, may mà ông trời phù hộ, đại ca đã được tiền bối TỐng Quân thiên Lý của Vô Thượng THiên mang đi. tin rằng sẽ không lâu sau, một ngày nào đó huynh ấy sẽ trở về. Những gì nên thuộc về huynh ấy, người khác có si tâm vọng tưởng cũng vô ích". Nói xong hai câu cuối cùng, Thủy Thiên Nhu chợt xoay người lại, hai ánh mắt như lãnh điện nhìn Thủy Mạn Thành, đồng dạng, tràn đầy sát khí.
Hai thúc chất, bốn mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy trong đáy mắt đối phương là cừu hận sâu sắc khó bề giải quyết.
Một hồi lâu, Thủy Thiên Nhu hừ một tiếng, thu liễm ánh mắt, quay đầu bước đi thật nhanh. Song quyền của Thủy Mạn Thành nắm chặt, nền đá dưới chân, đã bị hắn giẫm lên thành hai vết chân thật sâu.
"Thủy... Thủy cô nương, nàng rốt cuộc đã trở về?" Một giọng nói kinh hỉ mang theo sự hỗn loạn vang lên: "Ta... Ta nghĩ đến nàng thật nhiều".
Sắc mặt Thủy thiên Nhu trầm xuống, sắc thái khiển trách không chút giả dối: "HOàng Phủ công tử, xin công tử tự trọng. Những lời như thế mà ngươi cũng có thể tùy tiện nói ra hay sao?"
Vốn dĩ Hoàng Phủ Tuấn thần hồn dao động, khôgn thể tự kiềm chế, nhưng nghe thấy Thủy Thiên Nhu lời nói giận dữ thần sắc nghiêm trang, không chút cố kỵ nói ra trước mặt chúgn nhân, tuyệt không lưu lại chút mặt mũi cho hắn như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn trầm xuống, không khó chịu, phẫn nộ nói: "Nhu muội, có lẽ nàng còn chưa biết, Thủy bá phụ đã đáp ứng hôn sự của chúng ta. Hôm nay ta đặc biệt đến đây để nghênh đón nàng, cũng đã được sự đồng ý của Thủy bá phụ, cũng gần đến lúc gia kết tình thông gia, sau đó không lâu chúng ta sẽ kết làm phu thê, còn cái gì là ta không thể nói chứ?"
"Kết làm phu thê? Ngươi chưa tỉnh ngủ phải không? Ngươi xứng sao?" Thủy THiên Thu cười nhạo một tiếng, chán ghét nói: "Hoàng Phủ Tuấn, ngươi không nên làm người si nói mộng, chuyện ngưoi muốn kết phu thê với ta là không có khả năng. Cho dù nam tử thiên hạ chết hết, ta cũng không gả cho một tên dâm tặc vô sỉ như ngươi". Trên mặt thủy thiên Nhu hiện lên một tia cười nhạt , cùng với cực kỳ khinh bỉ, nhìn Hoàng Phủ Tuấn: "Ngươi cho là những hành động thương thiên hại lý mà ngươi làm, không một ai hay biết hay sao?"
Khuôn ặmt nhỏ nhắn tuấn tú của Hoàng phủ Tuấn đỏ rực lên, thực là có muốn giải thích cũng không thể. tiểu tử này trời sinh tuấn tú, tầm hoa vấn liễu khắp nơi, vô luận là nữ tử khuê các hay là thiéu phụ có chồng, đều khó thoát khỏi ma chưởng của nó. Những năm gần đây nếu nói ít cũng đã làm ô nhục hơn trăm nữ tử trinh tiết. chỉ vì mấy năm gần đây, Hoàng Phủ thế gia đại trướng thế lực, không một ai có thể trừng trị, mới khién cho hắn nhởn nhơ ngoài vương pháp. Trong ánh mắt Hòag Phủ Tuấn lộ ra một tia thâm độc, trong lòng thầm tức giận mà mắng nhiếc: tiểu tiện nhân. Đừng có càn rỡ, chờ lão tử lấy ngươi về, lão tử sẽ đặt ngươi dưới thân, cho ngừoi sẽ nếm trải thủ đoạn của lão tử dài ngắn ra sao.
Nhưng trong miệng lại ôn nhu nói: "Nhu muội muội, hôn nhân đại sự như thế, trước nay đều là phụ mẫu sắp đặt, đã có lời mai mối, chỉ sợ không phải do lòng này ý ta nữa". Ý rằng, phụ thân ngươi đã đồng ý, ngay cả ngươi có ý kiến , hoặc giả không nguyện ý, cũng hoàn toàn vô ích.
Nếu là thường ngày, có lẽ Thủy Thiên Nhu có thể chỉ hoảng hốt một chút, nhưng hiện tại nàng đã biết Lăng Thiên cùng đi với mình đến đại lục Thiên Phong, trong lòng sớm đã như thái sơn vững chãi, há có thể để Hoàng Phủ Tuấn ở trong lòng, cười lạnh một tiếng nói: "Thật không?" Sau đó không buồn để ý đến loại tiểu nhân như hắn, cũng không nhìn lấy một lần, từ bên người hắn lướt qua, dần dần đi xa.
Hoàng Phủ Tuấn nhìn thân ảnh xinh đẹp tuyệt tình đi xa dần của Thủy Thiên Nhu không khỏi nghiến răng ken két.
Cố nén xung động muốn quay đầu nhìn lại phía sau , Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi về phía trước, nàng biết, Lăng Thiên lúc này có lẽ đã sớm không còn ở trên thuyền , thậm chí đã không còn ở trong đội ngũ mình từ lâu, có quay đầu nhìn lại chỉ sợ cũng không nhìn thấy hắn.
Hôm nay chia tay nhau , hẳn là lần sau gặp lại, chắc hẳn phải là một tháng sau! Mà ta về nhà lần này, lại phải đối mặt với những lục đục không ngừng nghỉ trong gia tộc, thực sự là suy nghỉ một chút cũng làm cho tâm xác mệt mỏi! Trong lòng nàng tự nhiên tràn lên cảm giác mất mát!
Lên bờ, chúng nhân trong gia tộc đã sớm chuẩn bị tuấn mã, Thủy Thiên Nhu cũng đã ngồi trên thần tuấn bạch mã của mình, chậm rãi khởi hành. Sắc mặt Hoàng Phủ Tuấn âm trầm, cẩn thận dè dặt cáo biệt mấy thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh, mang theo vài tên tùy tùng, đi liền theo phía sau của đội ngũ Thủy Thiên Nhu chừng năm sáu trượng, nhìn như một con cóc bệnh.
Bất quá , Hoàng Phủ Tuấn cũng còn có chút mừng rỡ trong lòng. Hôm nay dĩ nhiên may mắn được gặp ba vị đầu lĩnh thần bí nhất của Thuận Thiên Minh, hơn nũa xem dáng vẻ của bọn họ có vẻ như ân tượng với bản thân mình cũng không tệ lắm nếu có thể tiến thêm một bước, tạo quan hệ tốt hơn với họ, chắc chắn thực lực gia tộc sẽ được nâng cao thêm một bậc. Lần này trở về, nhất định phải thương nghị với lão cha một phen.
Vị Hoàng Phủ công tử đáng thương lại không biết rằng, có một ánh mắt thanh lãnh đang dừng lại trên thân hắn thật lâu. Bên cạnh Điền Chi Di, một hắc bào nhân ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hoàng Phủ Tuấn, trong ánh mắt hiện lên tia quang mang hứng thú, trong miệng thì thào tự nói:” Hoàng Phủ gia ? Thế gia đứng thứ hai đại lục Thiên Phong sao? Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi! Hừ. Vốn đang sợ tịch mịch nơi đất khách quê người xa xôi. Bây giờ thì chẳng lo nữa rồi!”.
Ba huynh đệ Điền Chi Di đều vây xung quanh hắc bào nhân thần bí này, nghe thấy câu nói ấy, đều dung một loại biểu tình “ Ta sớm biết sẽ như vậy” mà lặng lẽ cười thầm. Ánh mắt nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Tuấn như nhìn một con chó nhỏ mà người ta có thể mặc sức trêu đùa.
Nếu có người sáng suốt ở đây, liếc mắt có thể nhìn ra vị trí hiện tại của hắc bào nhân, chính là ở vị trí trung tâm đứng giữa ba đại thủ lĩnh của Thuận Thiên Minh. Mà vị trí đứng ba vị đại đầu lĩnh hô mưa gọi gió tại đại lục Thiên Phong cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắc bào nhân về bất cứ phương hướng nào, nhưng cũng vừa vặn lợi dụng được địa thế địa hình phong tỏa tất cả những đường có thể tiếp cận hắc bào nhân thần bí.
Nếu có nhân vật tinh thông ám sát hoặc công tác bảo vệ đến xem xét , thì chỉ cần liếc nhìn vị trí đứng của ba người Điền Chi Di chính là vị trí bảo tiêu tiêu chuẩn! Thông qua ánh mắt hành vi phương vị của họ đủ biết, hắc bào nhân thần bí này trong lòng bọn họ, chí cao vô thượng đến mức nào!
Là ai có địa vị cao đến như vậy, khiến cho tam đại thủ lĩnh thần bí nhất, nổi danh nhất tại đại lục Thiên Phong lại chẳng khác nào tôi tớ của hắn?
Sau một tiếng hô chói tai, tám trăm kị sĩ của Thuận Thiên Minh đồng loạt xoay người lên ngựa, động tác dị thường chỉnh tề, mỗi người đều ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa. Trước khi đến đây, tam đại đầu lĩnh đã dặn đi dặn lại, lần này phải xuất ra trạng thái tốt nhất, tinh thần tốt nhất, nếu ai dám làm mất thể diện của Thuận Thiên Minh sẽ chém không tha!
Đây cũng là lần đầu tiên ba vị thủ lĩnh trịnh trọng như vậy. Vì thế tám trăm người , ai nấy đều cực kì cẩn thận, nơm nớp lo sợ biểu hiện của mình không tốt bị lôi ra làm điển hình, vạn nhất thực sự bị khai trừ khỏi Thuận Thiên Minh, vậy thì còn không bằng bị một đao chém gọn.
Không biết từ lúc nào, bầu trời trong xanh đã trở nên u ám, giữa những tầng mây mơ hồ điện quang lưu động, tựa hồ chuẩn bị có một cơn lốc rất lớn.
Tám trăm người vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích chờ mệnh lệnh của thủ lĩnh!
Trong ánh mắt của Điền Chi Di lộ ra vẻ phấn chấn, bởi vì, hắn nhìn thấy ánh mắt Lăng Thiên nhìn về tám trăm kị sĩ này lộ ra một tia hài lòng, nhất thời hòn đá đè nặng trong lòng cũng biến mất.
Từ lúc đến bờ đến giờ, Lăng Thiên chưa từng nói một lời, khiến cho đám người Điền Chi Di cảm thấy áp lực không ít, chỉ sợ công tử gia có gì đó không hài lòng lúc này nhìn thấy nhãn thần của Lăng Thiên, trái tim trong lồng ngực thả lỏng.
Nhàn nhạt cười, Lăng Thiên gật đầu, thúc ngựa đi đầu, phóng ngựa đầu tiên. Ở phía sau hắn, Lăng Kiếm tựa như hình với bong ngồi trên lưng ngựa, chỉ kém nửa thân ngựa, găt gao chạy theo!
Điền Chi Di vung roi ngựa, ba một tiếng vang lên, quát lớn:” Xuất Phát” liền đi theo.
Tám trăm người phân ra tám đội một trăm người, chỉnh tề phóng ngựa đi theo, trong lúc nhất thời, một loạt vó ngựa như sấm, trên con đường lớn, bụi cuốn mù mịt, bay lên trời! Không tời một khắc đồng hồ, đã chạy tời phía sau kỵ đội của Thủy gia, không có chút ý tứ sẽ giảm tốc độ.
Trong mắt Thủy Mạn Thành đã có chút phẫn nộ, nhưng càng nghỉ, càng cân nhắc, cũng chỉ đành giơ roi, thét lớn ra lệnh cho võ sĩ Thủy gia đi sát bên đường, mở rộng trung tâm con đường.
Kình địch ngàn năm Ngọc gia sắp đến, nếu tại thời khắc này đắc tội với Thuận Thiên Minh, chẳng khác gì tự cản trở mình! Được không bằng mất!
Thủy Thiên Nhu khó hiểu, nhịn không được mà dựng mày liễu, bừng bừng tức giận hỏi:” Vì sao phải tránh đường cho bọn chúng?”
Thủy Mạn Thành cười lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa nói:” Đây là tam đại đầy lĩnh của Thuận Thiên Minh! Chẳng lẽ chất nữ ngươi muốn mai tang toàn bộ những người trong gia tộc ở đây hay sao? Nếu chất nữ nguyện ý thử phong mang của bọn họ một lần, tam thúc quyết không ngăn cản chất nữ vui vẻ một phen!”
“Thuận Thiên Minh!” Thủy Thiên Nhu hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi ai. Họ nổi lên lúc nào, mà cứ vậy ngang nhiên bưới qua mặt Thủy gia tại đại lục Thiên Phong, lại còn bắt người khác phải tránh đường?
Thủy Thiên Nhu không kìm lòng được, hung hăng quay đầu nhìn về kỵ đội đang đuổi tới phía sau, liền nhìn thấy một người thúc ngựa đi trước, chỉ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt hắn cứng ngắc, nháy mắt chọc tức mình, lộ một tia tiêu ý vui đùa, lặng lẽ lướt qua bên cạnh mình.
“A!” Thủy Thiên Nhu thất kinh, nguyên lai là tên gia hỏa đáng ghét kia! Yêu kiều hừ lạnh một tiếng, truyền đi rất xa, ý là chờ khi gặp lại, ta muốn “ chăm sóc” ngươi thật tột! Gia hỏa ghê tởm này không ngờ lại giấu diễm ta lâu như vậy!
Liền đó lại là một con ngựa vun vút lướt qua, nhìn không chớp mắt đuổi theo con ngựa phía trước, chỉ là khi người thứ hai vọt qua, toàn bộ chúng nhân Thủy gia đều không hiểu vì sao mà cảm thấy một tia hàn lãnh. Đó là một loại hàn lãnh khiến tâm can đông cứng.
“Hả?” Thủy Mạn Thành mang theo vẻ khó tin nhìn hai người đang phóng ngựa như bay vọt qua. Hai người này lại giám không kiêng nể thúc ngựa nghênh ngang đi phía trước thiết huyết kỵ đội do ba vị đương gia tự mình suất lĩnh? Chán sống rồi ? Để xem hai người bọn chúng chết thế nào đây?
Nhưng là….
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn truyền tới, kỵ đội của Thuận Thiên Minh dưới sự suất lĩnh của tam đại đầu lĩnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một chòm Thương Long cực lớn, gào thét mà qua. Khi đi qua bên cạnh Thủy Thiên Nhu, ba người Điền Chi Di, Điền Chi Nhĩ, Điền Chi Tư không hẹn mà cũng nghiêng người, ôm quyền hành lễ, sau đó cấp tốc vượt qua, càng ngày càng xa , cho đến lúc biến mất.
Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ lên. Lấy thân phận của tam đại đầu lĩnh bí mật của Thuận Thiên Minh, vì sao bọn họ lại hành lễ với mình? Huyền cơ bên trong đương nhiên trong đầu Thủy Thiên Nhu rất rõ ràng . Đây tuyệt đối không phải vì thân phận công chúa Thủy gia của mình, mà họ bày tỏ kính ý đối với lần đâu tiên tương kiến nữ nhân của công tử nhà mình. Không ngờ bọn họ mãi ở bên đại lục Thiên Phong này cũng nghe chuyện của mình. Có phải tên thích khách lãnh huyết kia nói không nhỷ? Trong lòng Thủy Thiên Nhu nổi lên tia hiếu kì, nhìn bộ dạng lạnh như băng cậu không thương bà ngoại không thân của tên đó, không giống như một kẻ lẻo mép, chẳng lẽ là tên sắc lang kia nói. Da mặt hắn sao lại dày như vậy chứ…
Đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh có gì đó bất thường, xoay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy vẻ mặt Thủy Mạn Thành tười cười, vẫn đang ôm quyền hành lễ chưa buông.
Thủy tam gia coi hành lễ của ba người Điền Chi Di đối với tân nữ nhân của thiếu gia nhà họ biến thành lời cảm tạ đối với chính bản thân hắn, nhịn không được vẻ vinh sủng (vinh dự vì được kính lễ), đầu gật gù, đắc ý dào dạt nói:” Thấy rồi chứ? Trong lúc ngươi không ở đây, tam thúc ta ngang dọc Thiên Phong, ai dám bất kính? Ngay cả tam đại đương gia của Thuận Thiên Minh cũng phải hành lễ với ta đó.”
Hồn nhiên quên mất mình vừa sợ đầu sợ đuôi, hạ lệnh cho thủ ha nhường đường để đối phương đi qua, chẳng khác nào làm trò hề.
Sáng tỏ huyền cơ bên trong, Thủy Thiên Nhu lập tức cảm thây cực kỳ tức giận, cực kì khinh bỉ vị tam thúc này, thành thử nhịn không được bật cười. Từng gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ, tưởng ai cũng mến mộ mình như vậy!
Ngoại thành Bích Thủy. Núi non trùng điệp, rừng cây rậm rạp, triệt để ngăn cách tầm nhìn của những người qua đường. Nơi này cũng chỉ cách thành Bích Thủy chừng chưa đến ba trăm dặm lộ trình, nhưng lại là hiểm địa, dân cư thưa thớt.
Sau khi xa rời quan đạo, tám trăm nhân mã tựa như làn khói xanh, đi thẳng đến nơi này. Khi cách thôn trấn gần nhất chường khoảng sáu mươi dặm, mới dừng lại.
Theo hiệu lệnh của Điền Chi Di, toàn bộ chúng nhân xuống ngựa. nhất loạt xếp thành một trận thế vuông vắn. Ba huynh đệ Điền Chi Di tiến lên phía trước, mặt nạ đã sớm được tháo xuống, sắc mặt nghiêm trang, đối mặt với hai người trên sườn núi, ba người chợt quỳ xuống, hạ đầu bái kiến.
“Lăng Nhất (Lăng Nhị, Lăng Tứ) khấu kiến công tử!”
Nguyên bản còn đang thầm suy đoán thân phận của hai người kia, chúng nhân nhất thời thất kinh, không dám chậm trễ, theo ba đầu lĩnh chỉnh tề quỳ xuống:” Khấu kiến công tử, công tử vạn an!”
Lăng Kiếm ở sát phía sau người của Lăng Thiên, tựa như không trọng lượng, nhẹ bước xéo vài bước, tránh khỏi thi lễ.
“Đứng lên cả đi.” Lăng Thiên cười sang sảng: “ A Đại, mấy năm nay, các ngươi quả thực không tệ, đã vượt qua ngoài dự đoán của ta, ta rất hài lòng, thực sự rất hài lòng!”
“Tạ ơn công tử khích lệ, chúng thuộc hạ đã cố gắng hết sức với trách nhiệm của mình” Điền Chi Di (Lăng Nhất) lại cúi đầu một cái, kính cẩn đứng lên, xoay người đối mặt với chúng thuộc hạ, lớn tiếng nói: ” Các huynh đệ, vị công tử trước mặt này, chính là chủ nhân chân chính của chúng ta, Lăng Thiên Lăng công tử của đại lục Thiên Tinh, cũng là chủ nhân tương lai của đại lục Thiên Tinh! Từ nay hết thảy về sau, hết thảy mọi người bao gồm cả ta, phải chấp hành mệnh lệnh của công tử vô điều kiện, không được trái lời! Mặt khác, về chuyện công tử đến Thiên Phong, liệt vào truyện cơ mật nhất của Thuận Thiên Minh, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài! Bằng không, giết không tha!”
“Dạ!” Chỉnh tề đáp ứng.
“Các huynh đệ có biết vì sao Thuận Thiên Minh của chúng ta lại có tên như vậy không?” Nếu đã giới thiệu, thì lúc này đương nhiên đến lượt người mưu trí nhất của Thuận Thiên Minh, cũng chính là Điền Chi Tư xuất tràng:” Rất đơn giản, vì chúng ta là người của Lăng Thiên công tử, cho lên Thuận Thiên Minh! Chữ “Thiên” không phải “ Thiên” của thiên địa, mà là “ Thiên” trong Lăng Thiên công tử! Nói như vậy các huynh đệ đã minh bạch cả chứ?”
“Minh bạch!” Tám trăm người ở đây đồng thanh cất tiếng đáp tiếng, trong mắt đều bắn ra tia bỏng cháy. Nhìn Lăng Thiên đứng thẳng trên sườn núi, ánh mắt mỗi người đều có chút cuồng nhiệt. Từ bao lâu nay, tuy rằng không rõ Thuận Thiên Minh rốt cuộc có ý tứ gì, dựa vào cái gì để đặt như vậy, nhưng những sự tích có lien quan đến vị công tử Lăng Thiên này sớm đã truyền vào miệng mỗi người.
Lăng Thiên công tử ngũ kị phá tan năm mươi vạn đại quân cứu cha! Ngang dọc trong trăm vạn đại quân như đi vào chỗ không người!
Lăng Thiên công tử bị thiên hạ đệ nhất cao thủ không ai địch nổi giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát ngàn dặm, cuối cùng khiến cho Tống Quân Thiên Lý thủ tiêu giang sơn lệnh từ thiên cổ kinh sợ thiên hạ!
Lăng Thiên công tử một mình chặt đứt núi cao trọc trời, khiến nước sông chảy ngược! Đánh bại bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia.
Lăng Thiên công tử hủy Dương gia, giết Đông Phương thế gia, diệt Tây môn Nam Cung, đồ lục Bắc Ngụy , bình định Nam Trịnh, tuyệt Đông Triệu…
Những sự tích này càng khiến cho nhiệt huyết người ta sôi trào, chúng nhân của Thuận Thiên Minh đã sớm kể cho nhau nghe, đương nhiên sự tích năm tuổi làm cho lão sư tức giận bỏ chạy, sáu tuổi đã đi dạo kỹ viện dũng mãnh phi thường thì bị ngăn chặn nghiêm ngặt.
Dưới sức ảnh hưởng ngầm như vậy, công tử Lăng Thiên gần như đã trở thành thần tượng trong lòng chúng nhân của Thuận Thiên Minh, là nhân vật siêu cấp minh tinh. Hôm nay được nghe được nhìn thấy công tử Lăng Thiên bằng xương bằng thịt chính là đối tượng mà mình thuần phục, người người đều kích động không thôi.
Có thể nói, những năm qua đám người Lăng Nhất đã thành công từ mức phi thường đến dị thường tẩy não cho những nhân vật nòng cốt của Thuận Thiên Minh, hiểu quá khá rõ ràng. Tám trăm kỵ binh được lựa chọn kỹ càng này, càng là nhóm nhân vật nòng cốt được tẩy não triệt để nhất, một khi nhìn thấy thần tượng trước mắt há lại không cuồng nhiệt?
Có rất nhiều người lồng ngực kịch liệt phập phồng, nếu không phải Thuận Thiên Minh luôn luôn duy trì kỷ luật nghiêm minh sợ rằng đã lao lên, nắm tay bắt chân, xin chữ ký, thậm chí là cởi sạch quần áo cũng muốn Lăng Thiên công tử lưu lại chút vết tích trên cái đùi lông lá của mình, hành vi điên cuồng truy cầu minh tinh cũng rất có thể sẽ phát sinh… khụ khụ…
“Các huynh đệ!” Lăng Thiên một lời xuất ra, thanh chấn toàn trường, tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm của Lăng Thiên công tử đang ở trong tai, tựa như đang nói chuyện với một mình mình, không hẹn mà cùng vươn thẳng lồng ngực, lại càng đứng thẳng tắp, ánh mắt sùng bái vun vút nhìn về phía Lăng Thiên…
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà.” Lăng Thiên dừng một chút tiếp tục nói: “Trong thời gian qua những gì các ngươi làm được quả thực không tệ! Ta ở Thiên Tinh xa xôi cũng luôn thu được những tin tức của các ngươi, thực sự cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi! Những lời vớ vẩn, huênh hoang hư đầu bá não ta sẽ không dùng tới. Chỉ có một câu, mục tiêu sau này của chúng ta, chính là dẫm đạp cái thế giới chó má này dưới chân! Biến thiên hạ chó chết này thành thiên hạ của chúng ta!”
“Thân tướng không thể không có dũng khí, nam nhi phải tự mình nỗ lực! Muốn đạt vương hầu, phải có khí phách! Không ai biết, trong các ngươi, tương lai có bao nhiêu đại tướng quân đại thừa tướng? Có thể có bao nhiêu vương công hầu tướng? Các huynh đệ, chúng ta hãy cùng nhau đợi, để xem, có bao nhiêu huynh đệ, sẽ lưu danh sử sách, lưu danh thiên cổ, công hầu muôn đời! Ta hi vọng, khi cuộc chiến kết thúc, mỗi người trong các ngươi, đều lưu lại đại danh lừng lẫy của chính mình, nằm trên sử sách của vương triều chúng ta!!”
“Hống! Hống! Hống…” Dưới sự cổ động mãnh liệt của Lăng Thiên, tám trăm đại hán tựa như ăn phải xuân dược, phấn chấn đứng lên.
…
Sau khi phân phó thủ hạ trở về, ba người Lăng Nhất đảm nhiệm công tác hướng đạo, dẫn hai người Lăng Thiên đi vào trong thành Bích Thủy. Cởi bỏ y bào che dấu diện mạo, ba người không còn là ba thủ lĩnh thần bí của Thuận Thiên Minh nữa, mà là những đại phú hào giầu có bậc nhất tại đại lục Thiên Phong. Tài đại khí thô, Lăng Nhất đã sớm bao trọn hết thẩy những tửu lầu tửu điếm xa hoa nhất trong thành Bích Thủy “Du du Bích Thủy quán”, vì hai người Lăng Kiếm tổ chức yến tiệc tẩy trần.
Vừa mới qua giờ Tỵ buổi sáng, trên bàn đã được mang lên đủ loại thức ăn cùng với rượu ngon, lộ ra phong vị đặc sắc của đại lục Thiên Phong. Chim bay cá nhảy, sơn trân hải vị, nhiều như sao trên trời lần lượt bày ra rất có trình tự. Bàn tiệc lớn như vậy, chỉ thoáng chốc đã được bằng ra chi chít, không những thế thức ăn vẫn như lưu thủy tiếp tục được bưng lên…
Qua ba tuần rượu, mọi người từ từ thả lỏng tay chân, kích động lúc mới gặp lại, cũng dần dần bình phục xuống.
Lăng Thiên ngồi ở thủ vị, Lăng Kiếm ngồi bên trái, còn ở bên phải là đám người Lăng Nhất theo trình tự mà ngồi. Một bàn tiệc như vậy, chỉ có năm người bọn họ ngồi quây quần.
“A Đại à, lúc trước ta phái Lăng Thập Cửu và Lặng Nhị Thập qua đây, hai người bọn chúng đang ở đâu?” Lăng Thiên uống một ngụm rượu, tùy ý hỏi.
“Hai tên gia hỏa đó thực là nhàn cư vi bất thiện mà”. Nhắc tới Lăng Thập Cửu và Lăng Nhị Thập, Lăng Nhất tựa hồ có chút đau đầu nói:” Sau khi bọn hắn đưa tới công pháp đến đây, liền ở lại không đi đâu hết, nói là phụng mệnh công tử. Nếu phụng mệnh công tử thì cứ ở lại thì đã tốt! Công tử cũng biết tính cách trước nay của hai tên đó, thật sự chỉ e thiên hạ không loạn, một ngày một đêm không đánh nhau là toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Nhiều năm một mực lăn lộn đánh đấm trên chiến trường, an tĩnh một chỗ không quá ba ngày, đã náo loạn, gà chó không yên. Bọn hắn ra tay thu thập huynh đệ thủ hạ của ta một trậnm còn nói là thay ta thao luyện bọn họ! Hai ba ngày đầu thủ hạ tới tìm ta tổ khổ suốt đó. Hai vị cha sống này, nói thì không nghe, mà đánh thì không lại, người nói ta phải làm sao đây?! Sau ta đành phải nói với bọn chúng: các ngươi không phải thích đánh nhau sao? Ta sẽ giao cho hai tiểu hỗn đản các ngươi phụ trách hết thảy mọi việc liên quan đến đấu đá, tức thì bọn chúng lại mừng rỡ…”
Nói đến đây, mọi người cùng cười, Lăng Nhất gãi gãi đầu, nói: “ Mấy ngày trước khi thư của công tử truyền đến, có một đại thương hội do chúng ta quản lý , lúc đi ngang sườn núi Khánh Thủ, đột nhiên bị người ta đánh cướp. Thế là hai người bọn họ vào giữa đêm liền kéo nhân mã giết qua đó, hôm qua truyền tin tức về, nói là đã có manh mối, đang ở bên đó truy xét.”
“À” Lăng Thiên gật đầu. Lăng Kiếm chen ngang nói:” Nói cách khác, từ lúc hai người bọn chúng đến đây, các ngươi một mực lười biếng phải không? Công phu khẳng định không tiến bộ!? Huynh đệ dưới tay các ngươi bị Thập Cửu, Nhị Thập thao luyện, thế còn các ngươi thì sao? Trước đây công phu của các người cao hơn một bậc so với Thập Cửu, Nhị Thập, sao bây giờ lại có chuyện ba người đánh không hai người? Có phải nên giải thích một chút hay không đây?!”
“Khụ khụ khụ…” Ba người cùng lúc ho khan, ba khuôn mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, rồi từ trắng bệch chuyển sang tái mét! Lăng Nhị Lăng Tứ liếc mắt nhìn gã gia hỏa không biêt giữ miệng, hận không thể đánh hắn một trận.
“Không có gì cả, chuyện thi thoảng các ngươi lén lười biếng, kỳ thực có thể lý giải được. Hiện tại các người đều là những đại nhân vật có quyền cao chức trọng. Thực sự ta không có ý trách tội các ngươi.” Lăng Kiếm cười, nụ cười khiến cho lông tóc của người ta dựng đứng:” Chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, để ta xem tiến cảnh võ công các ngươi. Ừm, luận bàn chỉ điểm cho các ngươi một chút, chính là chỉ điểm một chút mà thôi.”
“A?!” Ba người nghe được nửa câu đầu, có phần không tin những gì mình nghe thấy là sự thực, sau khi nghe nửa câu sau, mới xác định những gì nghe thấy đều là sự thực cả, đồng thời mặt như biến thành trái mướp đắng, đồng loạt tái xanh.Thực là không may rồi, chỉ là một câu nói trong lúc vô ý, không ngờ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Ánh măt Lăng Nhị, Lăng Tứ nhìn Lăng Nhất càng thêm bất thiện, hàm nghĩa rất rõ ràng: Đều tại cái miệng thối của ngươi! Tràng cảnh thụ huấn của Lăng Kiếm ca đối với thủ hạ năm đó hiện ra rõ ràng trong lòng ba người, khiến cho cả ba không khỏi rùng mình một cái.
Lăng Nhất ngồi tại chỗ như chịu tang cha mẹ, hận không thể tát cái miệng chó của mình vài cái. Cái miệng khốn nạn! Ai cho ngươi nói bậy…
Thấy ánh mắt cầu cứu của ba người, Lăng Thiên không nhịn được phì cười, nói: “Được rồi, được rồi,cho dù muốn luận bàn, cũng phải đợi cơm nước xong đi đã. Khi đó mới có sức chứ, bây giờ nói chuyện đó không có ý nghĩa. Ba người các ngươi cũng nên cùng Kiếm ca của các ngươi tập luyện cho thật tốt đi. Dọc đường đi, đã làm cho hắn khó chịu lắm đó.”
Ba người cùng cất lên một tiếng ai than, hoàn toàn hết hi vọng…
“Tình hình Mạc Không Sơn lúc này thế nào rồi? Điều tra có tiến triển gì không?!” Lăng Thiên châm rãi hỏi vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú nhất.
“Toàn bộ Mạc Không Sơn đã bị Thủy gia chiếm cứ, trở thành cầm địa của đại lục Thiên Phong. Bất kỳ ngoại nhân nào cũng không được phép đi vào, phòng bị cực kỳ sâm nghiêm.” Lăng Nhất có chút trầm ngâm nói:” Chúng ta vốn tưởng rằng Thủy gia có âm mưu nào đó tại Mạc Không Sơn, đã từng vào đó hai lần, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hơn nữa lại không tiến được vào tận cùng bên trong, cho nên, gần như không có tiến triển, thỉnh công tử thứ tội.”
“Có việc này sao?” Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi. Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ Thủy gia cũng mơ hồ nắm được bí mật của Mạc Không Sơn? Lăng Thiên vuốt cằm, nhíu mày hỏi: “ Không điều tra được rõ ràng?! Cũng không có vấn đề gì, trong đó vị tất đã có gì đặc biệt, hơn nữa lúc trước thực ra ta cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi! Chỉ là… Theo các người quan sát. Thủy gia phong vệ nghiêm mật nhất ở hướng nào tại Mạc Không Sơn?”
Lăng Tứ biết, nếu công tử đã hỏi, tất có nguyên nhân, tuy rằng ngoài miệng nói không có gì nhưng ý tứ chính là khuyên ba người mình dứt khoát làm một mẻ, liền trải địa đồ ra:” Thỉnh công tử nhìn, Mạc Không Sơn có ba đỉnh, phân bố thành tam giác. Vị trí của Thủy gia, chính là ở trung tâm của hình tam giác. Lấy hình cá là ví dụ., đầu cá là phía Đông, đuôi cá là phía Tây. Hai mặt này, phòng vệ không quá nghiêm mật. Chỉ cần người có khinh công cao minh hoàn toàn có thể tựdo ra vào không bị phát hiện. Duy ở đỉnh nũi chính giữa, phòng vệ nghiêm mật tới cực điểm! Cho dù lấy khinh công của ba chúng ta, cũng chỉ có thể tiến nhập khu vực ngoại vi, lại phải quay lại một cách vô ích. Về phần đi vào bên trong, chưa một lần tiến vào được. Phỏng chừng đến khu vực trung tâm, ít nhất phải có bảy tám tầng phòng ngự, trừ phi chúng ta cường công, bằng không”…
“Giữa đỉnh núi…” Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn: “Thủy gia phòng vệ nghiêm mật giữa đỉnh núi? Ngược lại thực sự trời giúp ta rồi!” Lăng Thiên lắc đầu, nở nụ cười, càng lúc càng cười to hơn, thoải mái không thôi.
Sau đó, ba người Lăng Nhất kể lại những tao ngộ, cũng với những kỳ văn dị sự trong những năm gần đây tại Thiên Phong. Lăng Thiên nghe kể một cách say sưa, bất tri bất giác mặt trời đã đến chính ngọ.
Mọi người lâu ngày mới gặp mặt lại, cực kỳ hào hứng, thậm chí Lăng Kiếm cũng quên cả việc thao luyện ba người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ. Giữa lúc đó thì có tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa truyền lại, trên đường nhất thời vang lên những tiếng kinh hô. Lăng Thiên nhíu nhíu mày, bên ngoài chinh là con đường phồn hoa nhất của thành Kim Bích (Sao ở trên là Bích Thủy ở dưới này lại là Kim Bích nhỉ @_@), bình dân qua lại như nước chảy, vậy mà những người này lại có thể dùng thúc ngựa chạy với tốc độ như thế, rõ ràng là không thèm để mạng người trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.