Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau!
Chương 28: Chúng Ta Không Giống Nhau.
PinKem811
03/06/2021
Thần sắc Mạnh Trường Lăng bỗng ánh lên nét phấn khích, nói: "Vậy em hãy ở lại bên anh, chúng ta cùng nhau nuôi dạy Hựu Hựu."
A Nhuyễn bỗng trượt tay, cô lỡ tay đổ hơi nhiều dầu khiến chiếc chảo nóng kêu lên từng tiếng tanh tách, cô mím chặt môi đưa tay tắt lửa rồi quay lại nghiêm túc nhìn Mạnh Trường Lăng ra hiệu: "Anh là mây trên trời, em là bùn dưới đất, chúng ta không thể."
Ba năm trước cô đã từng có biết bao hy vọng và kỳ vọng, nhưng sau tất cả những đau thương kia, cô không thể ảo tưởng thêm một lần nào nữa.
"Em nói linh tinh gì vậy, anh không hiểu." Sắc mặt Mạnh Trường Lăng trùng xuống.
Anh tỏ vẻ giận dữ đứng tránh sang một bên, nhưng lại không chịu rời đi, cứ thế đứng tựa người vào cạnh cửa chăm chú nhìn cô nấu cơm.
A Nhuyễn quay lại nhìn Hựu Hựu, cậu đem hết đồ chơi để lên bàn ăn, ngồi đó cậu có thế vừa chơi vừa ngắm mẹ, cô mỉm cười với cậu rồi tập trung làm đồ ăn.
Rất nhanh, một mâm cơm thịnh soạn đã chuẩn bị xong.
Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Hựu Hựu tỏ vẻ phấn khích, chăm chú nhìn hai người họ nói: "Hôm nay là lần đầu tiên con được ăn cơm cùng bố mẹ, con cảm thấy rất vui."
A Nhuyễn thấy cậu vui như vậy thì quên hết những khó chịu với Mạnh Trường Lăng ban nãy, trong bữa cơm, cô liên tục gắp thức ăn cho Hựu Hựu, thỉnh thoảng lại đưa tay ra hiệu hỏi những câu đại loại như đồ ăn có hợp với bé không, có mặn không...
Cô nhận thấy rằng bất kể mình ra hiệu nói gì, Hựu Hựu đều hiểu cả.
Cô cảm thấy hơi lạ, tại sao một đứa bé còn nhỏ như vậy đã hiểu được ngôn ngữ kí hiệu bằng tay chứ? Không những thế còn rất thông thạo nữa là đằng khác?
Thấy cô cảm thấy lạ, Mạnh Trường Lăng đặt đũa xuống, khẽ nói: "Anh biết nhất định sẽ có một ngày em quay trở lại, vậy nên ngay từ khi Hựu Hựu học nói anh đã dạy bé ngôn ngữ kí hiệu bằng tay rồi."
Hựu Hựu gật đầu, "Bố rất nhớ mẹ, ngày nào bố cũng mong mẹ sớm quay trở về."
Hựu Hựu ăn xong liền nhảy xuống ghế rồi đi đến chỗ A Nhuyễn, ôm chặt lấy đùi mẹ, ý muốn mẹ ở lại cùng hai bố con, không muốn để mẹ đi đâu hết, A Nhuyễn cảm thấy khó xử, cô lúng túng không biết phải xử lý ra sao.
Cảm giác đánh mất một thứ gì đó quan trọng sau đó tìm được lại thật sự rất tuyệt vời, cô không muốn rời xa Hựu Hựu, dù chỉ một giây, một phút.
Thế nhưng với thân phận của cô lúc này thì ...quả thật cô rất khó xử.
"Hựu Hựu chuyển đến ở trong trường cùng mẹ nhé." Sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn nhất định hỏi Hựu Hựu câu này, cô không tự tin cho lắm về câu trả lời của Hựu Hựu, rõ ràng Hựu Hựu là do Mạnh Trường Lăng một tay nuôi lớn, như những lời anh đã nói, cô dựa vào đâu mà đòi đưa Hựu Hựu đi chứ?
Khuôn mặt Hựu Hựu tỏ vẻ khó xử, không ngừng đưa mắt nhìn Mạnh Trường Lăng và cô.
"A Nhuyễn, sao em tàn nhẫn vậy, sao em lại bắt một đứa bé còn nhỏ như Hựu Hựu phải chọn lựa điều này chứ?" Mạnh Trường Lăng nổi giận, đùng đùng đứng dậy ôm lấy Hựu Hựu.
Hựu Hựu thấy vậy, mặt mếu máo như muốn khóc.
A Nhuyễn đang phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng gay gắt, cô thực sự không biết phải làm sao vào lúc này.
Sau một hồi suy nghĩ, cô lúng túng đứng dậy, ngón tay cuộn lại, lúc này cô không biết phải xử sự với Hựu Hựu như nào mới phải, Mạnh Trường Lăng thấy vậy liền nói: "Nếu em thật sự yêu thương Hựu Hựu thì hãy ở lại."
Những lời này... Chẳng phải nếu cô bỏ đi thì đồng nghĩa với việc cô không yêu thương Hựu Hựu sao?
A Nhuyễn tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh Trường Lăng, cô lặng lẽ đưa tay giành lấy Hựu Hựu rồi bế cậu vào phòng trẻ em, để lại một mâm đầy bát đũa cho Mạnh Trường Lăng.
Mạnh Trường Lăng nhìn theo sau, miệng khẽ mỉm cười vì đã đạt được mục đích của mình.
Trong phòng trẻ em có một chiếc giường khá to, A Nhuyễn có thể ngủ cùng Hựu Hựu trên đó.
Sau khi chơi với Hựu Hựu một lúc lâu rồi tắm cho cậu xong, cô ngồi ôm bé trên giường, trong phòng không có tivi, A Nhuyễn thấy dùng điện thoại lúc này cũng không hay cho lắm, cô liền đi đến giá sách lấy một cuốn sách định đọc cho Hựu Hựu nghe.
Vừa đi được một đoạn, bỗng cô chợt nhớ ra mình là một người câm, cô không thể nói được.
Sắc mặt cô trầm xuống.
Nếu cô thế được là Chương Tố Cẩm, cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách dễ dàng, tình huống này bỗng khiến cô nhớ lại kỳ thai giáo ba năm trước.
Đúng lúc này Mạnh Trường Lăng bước đến, cô ngước đầu nhìn anh rồi đưa tay ra hiệu: "Vợ anh đâu rồi?"
A Nhuyễn bỗng trượt tay, cô lỡ tay đổ hơi nhiều dầu khiến chiếc chảo nóng kêu lên từng tiếng tanh tách, cô mím chặt môi đưa tay tắt lửa rồi quay lại nghiêm túc nhìn Mạnh Trường Lăng ra hiệu: "Anh là mây trên trời, em là bùn dưới đất, chúng ta không thể."
Ba năm trước cô đã từng có biết bao hy vọng và kỳ vọng, nhưng sau tất cả những đau thương kia, cô không thể ảo tưởng thêm một lần nào nữa.
"Em nói linh tinh gì vậy, anh không hiểu." Sắc mặt Mạnh Trường Lăng trùng xuống.
Anh tỏ vẻ giận dữ đứng tránh sang một bên, nhưng lại không chịu rời đi, cứ thế đứng tựa người vào cạnh cửa chăm chú nhìn cô nấu cơm.
A Nhuyễn quay lại nhìn Hựu Hựu, cậu đem hết đồ chơi để lên bàn ăn, ngồi đó cậu có thế vừa chơi vừa ngắm mẹ, cô mỉm cười với cậu rồi tập trung làm đồ ăn.
Rất nhanh, một mâm cơm thịnh soạn đã chuẩn bị xong.
Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Hựu Hựu tỏ vẻ phấn khích, chăm chú nhìn hai người họ nói: "Hôm nay là lần đầu tiên con được ăn cơm cùng bố mẹ, con cảm thấy rất vui."
A Nhuyễn thấy cậu vui như vậy thì quên hết những khó chịu với Mạnh Trường Lăng ban nãy, trong bữa cơm, cô liên tục gắp thức ăn cho Hựu Hựu, thỉnh thoảng lại đưa tay ra hiệu hỏi những câu đại loại như đồ ăn có hợp với bé không, có mặn không...
Cô nhận thấy rằng bất kể mình ra hiệu nói gì, Hựu Hựu đều hiểu cả.
Cô cảm thấy hơi lạ, tại sao một đứa bé còn nhỏ như vậy đã hiểu được ngôn ngữ kí hiệu bằng tay chứ? Không những thế còn rất thông thạo nữa là đằng khác?
Thấy cô cảm thấy lạ, Mạnh Trường Lăng đặt đũa xuống, khẽ nói: "Anh biết nhất định sẽ có một ngày em quay trở lại, vậy nên ngay từ khi Hựu Hựu học nói anh đã dạy bé ngôn ngữ kí hiệu bằng tay rồi."
Hựu Hựu gật đầu, "Bố rất nhớ mẹ, ngày nào bố cũng mong mẹ sớm quay trở về."
Hựu Hựu ăn xong liền nhảy xuống ghế rồi đi đến chỗ A Nhuyễn, ôm chặt lấy đùi mẹ, ý muốn mẹ ở lại cùng hai bố con, không muốn để mẹ đi đâu hết, A Nhuyễn cảm thấy khó xử, cô lúng túng không biết phải xử lý ra sao.
Cảm giác đánh mất một thứ gì đó quan trọng sau đó tìm được lại thật sự rất tuyệt vời, cô không muốn rời xa Hựu Hựu, dù chỉ một giây, một phút.
Thế nhưng với thân phận của cô lúc này thì ...quả thật cô rất khó xử.
"Hựu Hựu chuyển đến ở trong trường cùng mẹ nhé." Sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn nhất định hỏi Hựu Hựu câu này, cô không tự tin cho lắm về câu trả lời của Hựu Hựu, rõ ràng Hựu Hựu là do Mạnh Trường Lăng một tay nuôi lớn, như những lời anh đã nói, cô dựa vào đâu mà đòi đưa Hựu Hựu đi chứ?
Khuôn mặt Hựu Hựu tỏ vẻ khó xử, không ngừng đưa mắt nhìn Mạnh Trường Lăng và cô.
"A Nhuyễn, sao em tàn nhẫn vậy, sao em lại bắt một đứa bé còn nhỏ như Hựu Hựu phải chọn lựa điều này chứ?" Mạnh Trường Lăng nổi giận, đùng đùng đứng dậy ôm lấy Hựu Hựu.
Hựu Hựu thấy vậy, mặt mếu máo như muốn khóc.
A Nhuyễn đang phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng gay gắt, cô thực sự không biết phải làm sao vào lúc này.
Sau một hồi suy nghĩ, cô lúng túng đứng dậy, ngón tay cuộn lại, lúc này cô không biết phải xử sự với Hựu Hựu như nào mới phải, Mạnh Trường Lăng thấy vậy liền nói: "Nếu em thật sự yêu thương Hựu Hựu thì hãy ở lại."
Những lời này... Chẳng phải nếu cô bỏ đi thì đồng nghĩa với việc cô không yêu thương Hựu Hựu sao?
A Nhuyễn tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh Trường Lăng, cô lặng lẽ đưa tay giành lấy Hựu Hựu rồi bế cậu vào phòng trẻ em, để lại một mâm đầy bát đũa cho Mạnh Trường Lăng.
Mạnh Trường Lăng nhìn theo sau, miệng khẽ mỉm cười vì đã đạt được mục đích của mình.
Trong phòng trẻ em có một chiếc giường khá to, A Nhuyễn có thể ngủ cùng Hựu Hựu trên đó.
Sau khi chơi với Hựu Hựu một lúc lâu rồi tắm cho cậu xong, cô ngồi ôm bé trên giường, trong phòng không có tivi, A Nhuyễn thấy dùng điện thoại lúc này cũng không hay cho lắm, cô liền đi đến giá sách lấy một cuốn sách định đọc cho Hựu Hựu nghe.
Vừa đi được một đoạn, bỗng cô chợt nhớ ra mình là một người câm, cô không thể nói được.
Sắc mặt cô trầm xuống.
Nếu cô thế được là Chương Tố Cẩm, cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách dễ dàng, tình huống này bỗng khiến cô nhớ lại kỳ thai giáo ba năm trước.
Đúng lúc này Mạnh Trường Lăng bước đến, cô ngước đầu nhìn anh rồi đưa tay ra hiệu: "Vợ anh đâu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.